Gian Thương Và Thiếu Gia
Chương 1
"Thiếu gia, thiếu phu nhân lại có nguyệt sự rồi." Thị nữ ghé vào tai hắn nói khẽ.
Khuôn mặt anh tuấn không hề lộ một chút biểu tình, chỉ trả lời một câu: "Ta biết rồi." hắn phất tay, khiến cho thị nữ lui xuống, sau đó, tiếp tục xem đống sổ sách đặt trước mặt.
Chờ trong phòng không còn ai khác, nam nhân cao lớn đang đứng quay lưng ở bên cửa sổ lúc này mới xoay người lại, khuôn mặt có phần nhã nhặn, màu da hơi ngăm đen nói lên rằng nam nhân này thường xuyên bôn ba bên ngoài. Dáng người rắn rỏi cao gầy, khuôn mặt cười như không cười, đôi mắt sáng ngời, biết ngay là một nhân vật khôn khéo lợi hại.
"Thế nào? Bụng của vợ huynh vẫn chưa có tin tức gì sao?" Giọng nói nghe hơi trầm thấp, nhưng nét cười vẫn lộ rõ ra.
"Ố ồ, lạnh lùng quá nhỉ." Lăng Vô Thần cười gian xảo. hắn chậm rãi bước từng bước về phía Diệp Y Thiên rồi nghiêng mình, ngăn tầm mắt của những người đang nhìn trộm bên ngoài cửa sổ. Sau đó, hắn vươn tay nâng cằm thiếu gia lên, ngón trỏ và ngón giữa xoa nắn vùng da non mềm ấy, động tác rất là ái muội, "Chẳng phải huynh cần có con nối dòng sao, chẳng lẽ, chưa cố gắng sao?"
Bị bắt ngẩng đầu, sắc mặt Diệp Y Thiên càng thêm lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng tựa như băng nhìn hắn, "Huynh nghĩ mình có thể làm gì?"
Đôi môi mỏng kia rõ ràng đang cười vô cùng sung sướng, "Nếu như đây là địa bàn của ta." Lăng Vô Thần khom lưng phả một ngụm khí vào tai Diệp Y Thiên, "Ta sẽ làm tất cả những chuyện mà ta muốn làm." Chậm rãi nhả ra từng chữ, hắn há mồm ngậm cái vành tai trắng nõn như ngọc kia vào trong miệng, dùng sức mút một cái.
Chát! một cái tát thật là vang dội, để lại dấu năm ngón tay trên khuôn mặt Lăng Vô Thần.
Ngay sau đó, đầu của Diệp Y Thiên lại bị giữ chặt đôi môi khẽ nhếch bị đoạt lấy một cách thô lỗ, dã man, cho đến khi thân thể cứng ngắc của Diệp Y Thiên trở nên mềm nhũn , Lăng Vô Thần mới thấy vừa lòng, rời môi mình khỏi đôi môi mềm mại nhỏ nhắn ấy, đầu lưỡi vẫn còn dây dưa liếm dọc cánh môi vừa bị mút đến sưng đỏ, nụ cười vô cùng ác ý, "Có muốn ta giúp huynh tạo ra một đứa con trai không, Y Thiên?"
Chát! Cái tát thứ hai còn vang dội hơn cái tát thứ nhất, vang đến nỗi làm mấy gã sai vặt đang đứng ngoài cửa chờ lệnh chủ tử cũng phải rụt bả vai lại.
Đám người hầu của Diệp Y Thiên thầm nghĩ: Thiếu gia lại tức giận rồi.
Đám người hầu của Lăng Vô Thần lại ngao ngán lắc đầu: Chủ nhân lại muốn ăn đòn rồi.
Bỗng nhiên một tỳ nữ hầu hạ tam tiểu thư từ bên ngoài chạy vào , "không xong rồi, thiếu gia."
Trong phòng, Lăng Vô Thần vuốt ve khuôn mặt của mình, nụ cười như mang theo một sự suy ngẫm. hắn lui về sau hai bước, đúng lúc đó, nha hoàn kia bước vào không cẩn thận đã đâm phải hắn suýt nữa thì ngã quỳ xuống đất, "Thiếu gia, tam tiểu thư lại phát bệnh rồi, lão gia gọi người nhanh chóng về nhà."
Khuôn mặt tuấn tú nhếch mày một cái rồi lập tức đứng dậy, bước ra ngoài cửa. Lúc tới cửa, hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn.
không đợi cho hắn mở miệng, Lăng Vô Thần đã khoát tay : "Huynh cứ làm việc của mình đi, ta muốn ở nhà một thời gian nữa, nếu có việc, huynh cứ tới tìm ta."
"Ta làm gì có việc cần tìm huynh chứ." Giọng nói vang lên nghe hơi não nề, Diệp Y Thần hừ lạnh một tiếng, không quay đầu lại, bước nhanh rời đi.
Lăng Vô Thần nhún vai, nhàn nhã bước ra khỏi phòng. Nếu người muốn tìm đã rời đi, hắn có ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa. thật ra, nét lo lắng cùng sự lưu luyến trong đôi mắt của Diệp Y Thân khi quay đầu lại, cũng đủ khiến cho hắn suy nghĩ rất lâu.
Nhìn thấy nụ cười vô cùng tà ác trên mặt chủ nhân, đám người hầu đi theo Lăng Vô Thần đồng loạt rùng mình, chẳng biết chủ tử lại muốn hãm hại ai đây.
Diệp Y Thiên đi như bay vào trong khóa viện nhưng bỗng nhiên hắn dừng chân, nhìn thấy đám tỳ nữ đều đang đứng hết ở ngoài cửa, hắn khẽ nhíu mày, giơ tay ra hiệu những người khác cũng đợi ở đây một mình hắn bước vào trong viện.
Còn chưa tới cửa, hắn đã nghe được tiếng khóc cùng tiếng làm nũng trong phòng vọng ra: "Con không uống đâu, không uống đâu, đắng lắm, đắng lắm!"
Sau đó là tiếng dỗ dành hùng hậu : "không đắng đâu, ngoan nào, xem phụ thân này, không phải phụ thân cũng uống một ngụm đấy sao? Tuyệt đối không đắng, nào, uống một ngụm nào."
... Khóe mắt Diệp Y Thiên đột nhiên giật giật, hắn hít một hơi thật sâu rồi cất cao giọng nói: "Phụ thân, con đến rồi đây."
Vừa nghe được giọng hắn, thanh âm mềm mại bỗng nhiên òa khóc nức nở: "Ca ca, cha bắt nạt muội!"
"Con vào đây." Mãi đến khi giọng nói trầm hậu kia ra lệnh, hắn mới nhấc vạt áo đi vào trong phòng.
Ở trên giường, một nam nhân cao to đang ngồi ôm một cô bé xinh đẹp, một bát thuốc đặt trên bàn trà, khói vẫn đang bốc lên nghi ngút, vẻ mặt nam nhân này có chút bất đắc dĩ, cùng một chút căm tức khi nhìn thấy mặt thiếu gia.
cô bé vẫn đang khóc lóc sướt mướt, vươn tay ra muốn ôm Diệp Y Thiên: "Muội không uống thuốc đâu, đắng lắm, phụ thân lừa muội."
Diệp Y Thiên rũ mắt hoàn toàn hiểu rõ ý tứ toát ra từ mắt phụ thân. Nếu hắn dám đáp ứng muội muội không cần uống thuốc thì chờ bị cắt cổ đi. đi đến cạnh giường, hắn ngồi xuống, kiên định đặt muội muội ngồi trong lòng phụ thân, "Huynh có đường đây." Sau đó, hắn móc mấy viên kẹo tròn ở trong túi ra, "Đây là loại kẹo mới, vị táo, muội có muốn ăn không?"
Tiểu hài tử khóc đến lem mặt nhưng vẫn xinh đẹp lóa mắt, đôi mắt to tròn xinh đẹp kia, khiến cho nam nhân khắp chốn thiên hạ cam tâm moi tim móc phổi chỉ để có được một nụ cười vui vẻ của nàng. "thật sao?" Nàng nhăn mặt, một chút cũng chẳng hề tin.
"thật mà." Diệp Y Thiên mỉm cười, bê bát lên, múc một chén thuốc, thổi nguội, bưng đến trước đôi môi anh đào kiều diễm ướt át kia, "Nào."
Tiểu hài tử khóc thút tha thút thít, như nghĩ tới điều gì cuối cùng nàng cũng ngoan ngoãn há miệng từng ngụm từng ngụm uống hết bát thuốc. Mặc dù được ăn đường nhưng nàng vẫn om sòm la khóc: "Hu hu hu, phụ thân là người xấu!"
"Dưỡng bệnh cho thật khỏe a, huynh đi đây." Nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn không hề lưu luyến, nhanh chân đứng dậy chạy lấy người. Sau khi ra cửa, hắn đóng cửa lại ngay cự tuyệt tất cả những tiếng vang trong phòng vọng tới, rời đi thật nhanh.
Trở lại thư phòng, hắn không còn tâm tư nào để xem xét sổ sách thêm nữa. Tức giận, hắn xoa nhẹ lông mày, quyết định ra ngoài giải tỏa tâm trạng.
Còn chưa đi đến cửa, nha hoàn của đại tiểu thư đã chạy vội tới: "Thiếu gia, không ổn rồi, đã vài ngày, đại tiểu thư không ăn gì hết."
... đã không ăn vài ngày nay, bây giờ mới nói, liệu còn tác dụng gì không? trên thái dương, hiện lên từng đường gân xanh . hắn nhắm mắt, bàn tay sau lưng siết thành nắm đấm, "Mời đại phu chưa?"
"Đại phu nói, là do thời tiết nóng bức, đã kê đơn rồi, chỉ có điều, đại tiểu thư vẫn không ăn được."
"Quản gia." hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu.
một nam nhân cao gầy lập tức xuất hiện ngay bên cạnh hắn, cung kính nói: "Thiếu gia."
"Ông đi xem tình huống của đại tiểu thư, làm vài món cho nàng ăn đi." nói dứt lời, hắn bỏ đi ngay lập tức, trực tiếp trèo lên cỗ xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở ngoài cửa. hắn không muốn tiếp tục xử lý những chuyện nhà vặt vãnh rườm rà kia nữa.
Khuôn mặt anh tuấn không hề lộ một chút biểu tình, chỉ trả lời một câu: "Ta biết rồi." hắn phất tay, khiến cho thị nữ lui xuống, sau đó, tiếp tục xem đống sổ sách đặt trước mặt.
Chờ trong phòng không còn ai khác, nam nhân cao lớn đang đứng quay lưng ở bên cửa sổ lúc này mới xoay người lại, khuôn mặt có phần nhã nhặn, màu da hơi ngăm đen nói lên rằng nam nhân này thường xuyên bôn ba bên ngoài. Dáng người rắn rỏi cao gầy, khuôn mặt cười như không cười, đôi mắt sáng ngời, biết ngay là một nhân vật khôn khéo lợi hại.
"Thế nào? Bụng của vợ huynh vẫn chưa có tin tức gì sao?" Giọng nói nghe hơi trầm thấp, nhưng nét cười vẫn lộ rõ ra.
"Ố ồ, lạnh lùng quá nhỉ." Lăng Vô Thần cười gian xảo. hắn chậm rãi bước từng bước về phía Diệp Y Thiên rồi nghiêng mình, ngăn tầm mắt của những người đang nhìn trộm bên ngoài cửa sổ. Sau đó, hắn vươn tay nâng cằm thiếu gia lên, ngón trỏ và ngón giữa xoa nắn vùng da non mềm ấy, động tác rất là ái muội, "Chẳng phải huynh cần có con nối dòng sao, chẳng lẽ, chưa cố gắng sao?"
Bị bắt ngẩng đầu, sắc mặt Diệp Y Thiên càng thêm lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng tựa như băng nhìn hắn, "Huynh nghĩ mình có thể làm gì?"
Đôi môi mỏng kia rõ ràng đang cười vô cùng sung sướng, "Nếu như đây là địa bàn của ta." Lăng Vô Thần khom lưng phả một ngụm khí vào tai Diệp Y Thiên, "Ta sẽ làm tất cả những chuyện mà ta muốn làm." Chậm rãi nhả ra từng chữ, hắn há mồm ngậm cái vành tai trắng nõn như ngọc kia vào trong miệng, dùng sức mút một cái.
Chát! một cái tát thật là vang dội, để lại dấu năm ngón tay trên khuôn mặt Lăng Vô Thần.
Ngay sau đó, đầu của Diệp Y Thiên lại bị giữ chặt đôi môi khẽ nhếch bị đoạt lấy một cách thô lỗ, dã man, cho đến khi thân thể cứng ngắc của Diệp Y Thiên trở nên mềm nhũn , Lăng Vô Thần mới thấy vừa lòng, rời môi mình khỏi đôi môi mềm mại nhỏ nhắn ấy, đầu lưỡi vẫn còn dây dưa liếm dọc cánh môi vừa bị mút đến sưng đỏ, nụ cười vô cùng ác ý, "Có muốn ta giúp huynh tạo ra một đứa con trai không, Y Thiên?"
Chát! Cái tát thứ hai còn vang dội hơn cái tát thứ nhất, vang đến nỗi làm mấy gã sai vặt đang đứng ngoài cửa chờ lệnh chủ tử cũng phải rụt bả vai lại.
Đám người hầu của Diệp Y Thiên thầm nghĩ: Thiếu gia lại tức giận rồi.
Đám người hầu của Lăng Vô Thần lại ngao ngán lắc đầu: Chủ nhân lại muốn ăn đòn rồi.
Bỗng nhiên một tỳ nữ hầu hạ tam tiểu thư từ bên ngoài chạy vào , "không xong rồi, thiếu gia."
Trong phòng, Lăng Vô Thần vuốt ve khuôn mặt của mình, nụ cười như mang theo một sự suy ngẫm. hắn lui về sau hai bước, đúng lúc đó, nha hoàn kia bước vào không cẩn thận đã đâm phải hắn suýt nữa thì ngã quỳ xuống đất, "Thiếu gia, tam tiểu thư lại phát bệnh rồi, lão gia gọi người nhanh chóng về nhà."
Khuôn mặt tuấn tú nhếch mày một cái rồi lập tức đứng dậy, bước ra ngoài cửa. Lúc tới cửa, hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn.
không đợi cho hắn mở miệng, Lăng Vô Thần đã khoát tay : "Huynh cứ làm việc của mình đi, ta muốn ở nhà một thời gian nữa, nếu có việc, huynh cứ tới tìm ta."
"Ta làm gì có việc cần tìm huynh chứ." Giọng nói vang lên nghe hơi não nề, Diệp Y Thần hừ lạnh một tiếng, không quay đầu lại, bước nhanh rời đi.
Lăng Vô Thần nhún vai, nhàn nhã bước ra khỏi phòng. Nếu người muốn tìm đã rời đi, hắn có ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa. thật ra, nét lo lắng cùng sự lưu luyến trong đôi mắt của Diệp Y Thân khi quay đầu lại, cũng đủ khiến cho hắn suy nghĩ rất lâu.
Nhìn thấy nụ cười vô cùng tà ác trên mặt chủ nhân, đám người hầu đi theo Lăng Vô Thần đồng loạt rùng mình, chẳng biết chủ tử lại muốn hãm hại ai đây.
Diệp Y Thiên đi như bay vào trong khóa viện nhưng bỗng nhiên hắn dừng chân, nhìn thấy đám tỳ nữ đều đang đứng hết ở ngoài cửa, hắn khẽ nhíu mày, giơ tay ra hiệu những người khác cũng đợi ở đây một mình hắn bước vào trong viện.
Còn chưa tới cửa, hắn đã nghe được tiếng khóc cùng tiếng làm nũng trong phòng vọng ra: "Con không uống đâu, không uống đâu, đắng lắm, đắng lắm!"
Sau đó là tiếng dỗ dành hùng hậu : "không đắng đâu, ngoan nào, xem phụ thân này, không phải phụ thân cũng uống một ngụm đấy sao? Tuyệt đối không đắng, nào, uống một ngụm nào."
... Khóe mắt Diệp Y Thiên đột nhiên giật giật, hắn hít một hơi thật sâu rồi cất cao giọng nói: "Phụ thân, con đến rồi đây."
Vừa nghe được giọng hắn, thanh âm mềm mại bỗng nhiên òa khóc nức nở: "Ca ca, cha bắt nạt muội!"
"Con vào đây." Mãi đến khi giọng nói trầm hậu kia ra lệnh, hắn mới nhấc vạt áo đi vào trong phòng.
Ở trên giường, một nam nhân cao to đang ngồi ôm một cô bé xinh đẹp, một bát thuốc đặt trên bàn trà, khói vẫn đang bốc lên nghi ngút, vẻ mặt nam nhân này có chút bất đắc dĩ, cùng một chút căm tức khi nhìn thấy mặt thiếu gia.
cô bé vẫn đang khóc lóc sướt mướt, vươn tay ra muốn ôm Diệp Y Thiên: "Muội không uống thuốc đâu, đắng lắm, phụ thân lừa muội."
Diệp Y Thiên rũ mắt hoàn toàn hiểu rõ ý tứ toát ra từ mắt phụ thân. Nếu hắn dám đáp ứng muội muội không cần uống thuốc thì chờ bị cắt cổ đi. đi đến cạnh giường, hắn ngồi xuống, kiên định đặt muội muội ngồi trong lòng phụ thân, "Huynh có đường đây." Sau đó, hắn móc mấy viên kẹo tròn ở trong túi ra, "Đây là loại kẹo mới, vị táo, muội có muốn ăn không?"
Tiểu hài tử khóc đến lem mặt nhưng vẫn xinh đẹp lóa mắt, đôi mắt to tròn xinh đẹp kia, khiến cho nam nhân khắp chốn thiên hạ cam tâm moi tim móc phổi chỉ để có được một nụ cười vui vẻ của nàng. "thật sao?" Nàng nhăn mặt, một chút cũng chẳng hề tin.
"thật mà." Diệp Y Thiên mỉm cười, bê bát lên, múc một chén thuốc, thổi nguội, bưng đến trước đôi môi anh đào kiều diễm ướt át kia, "Nào."
Tiểu hài tử khóc thút tha thút thít, như nghĩ tới điều gì cuối cùng nàng cũng ngoan ngoãn há miệng từng ngụm từng ngụm uống hết bát thuốc. Mặc dù được ăn đường nhưng nàng vẫn om sòm la khóc: "Hu hu hu, phụ thân là người xấu!"
"Dưỡng bệnh cho thật khỏe a, huynh đi đây." Nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn không hề lưu luyến, nhanh chân đứng dậy chạy lấy người. Sau khi ra cửa, hắn đóng cửa lại ngay cự tuyệt tất cả những tiếng vang trong phòng vọng tới, rời đi thật nhanh.
Trở lại thư phòng, hắn không còn tâm tư nào để xem xét sổ sách thêm nữa. Tức giận, hắn xoa nhẹ lông mày, quyết định ra ngoài giải tỏa tâm trạng.
Còn chưa đi đến cửa, nha hoàn của đại tiểu thư đã chạy vội tới: "Thiếu gia, không ổn rồi, đã vài ngày, đại tiểu thư không ăn gì hết."
... đã không ăn vài ngày nay, bây giờ mới nói, liệu còn tác dụng gì không? trên thái dương, hiện lên từng đường gân xanh . hắn nhắm mắt, bàn tay sau lưng siết thành nắm đấm, "Mời đại phu chưa?"
"Đại phu nói, là do thời tiết nóng bức, đã kê đơn rồi, chỉ có điều, đại tiểu thư vẫn không ăn được."
"Quản gia." hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu.
một nam nhân cao gầy lập tức xuất hiện ngay bên cạnh hắn, cung kính nói: "Thiếu gia."
"Ông đi xem tình huống của đại tiểu thư, làm vài món cho nàng ăn đi." nói dứt lời, hắn bỏ đi ngay lập tức, trực tiếp trèo lên cỗ xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở ngoài cửa. hắn không muốn tiếp tục xử lý những chuyện nhà vặt vãnh rườm rà kia nữa.
Tác giả :
Acome