Gian Thương Hai Mặt
Chương 8
“Nhược Húc, tiểu tử chết tiệt này, cá tính càng ngày càng giống với đệ." Sở Hòa Kì miệng uống nột hớp rượu, đối với người bên cạnh oán giận.
Trung thu ban đêm, ánh trăng vàng chiếu sáng tuyệt đẹp gợi cho lòng người mê say, Sở gia hôm nay tổ chức yến hội, đạt một bàn lớn ở giữa đình, để cho hạ nhân và nô bộc ngày thường vất vả cũng cùng nhau tham gia lễ hội ngắm trăng đêm nay.
Người một nhà Sở gia đương nhiên quây quần thành một bàn, còn chuẩn bị một vị trí cho vị Lí công tử đến từ Tế Nam kia, thật khéo... Vừa vặn ngồi ở đối diện Sở Hòa Khiêm vợ chồng.
Đối tượng mà Sở Hòa Kì oán giận, đương nhiên là Sở Hòa Khiêm ngồi ở bên người hắn, rượu quá ba tuần sau, hắn nhịn không được thốt lên lời nói tự đáy lòng.
Thì ra, Sở gia sinh được năm người con trai, bốn người kia đều kế thừa kĩ thuật đúc vũ khí thiên phú của Sở lão gia, ngay cả Sở tiểu thư cũng thừa hưởng tài năng thiên phú này, duy nhất chỉ có lão ngũ là không phải, hắn tuy rằng khôn khéo thông minh, nhưng không có tài năng vè lĩnh vực này.
Cho nên trước đây, Sở Hòa Khiêm đương nhiên không được gia gia và bà nội thương yêu. Khi hắn lớn lên một tý, hai lão nhân gia của Sở gia mới đột nhiên phát hiện đối với người này quan tâm quá ít ảnh hưởng đến cá tính của hắn.
Khi mọi người phát hiện ra hắn vô cùng thông minh xuất chúng và dùng vận dụng trí tuệ đó làm tổn thương mọi người xung quanh, lúc này bọn họ biết quan tâm đã quá muộn, không thể thay đổi cá tính đã định thành hình trong con người của hắn, khí phách lại giảo hoạt hơn người, Sở phu nhân vì thế thương tâm không thôi, cho rằng đều là do bà làm mẹ không tốt, mà ở tận đáy lòng của hắn, cũng xác thực là thống hận cha mẹ bất công.
Ngay lúc hắn mười hai tuổi năm ấy, đang lúc hắn gặp phải một đại họa, hai lão Sở gia không biết làm sao thu xếp mọi chuyện, may mắn gặp một kỳ nhân dị sĩ, quái nhân kia cảm thấy rất có hứng thú với hắn, càng bá đạo không nói.
Chỉ cần vừa mắt, đã kéo hắn rời đi, võ công cao, không có người đánh lại vị quái nhân kia, Sở gia hai lão cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta bắt đi đứa con ít được sự thương yêu của mình.
Đi theo một quái nhân như vậy, mỗi ngày Sở Hòa Khiêm đương nhiên cũng không sống được an ổn, mỗi ngày đều bị tên quái nhân cứng rắn buộc tập võ, đọc sách, còn cứng rắn bái hắn vi sư, hắn giận dữ hỏi quái nhân kia vì sao phải làm như vậy? Hắn chỉ nói --
“Ta muốn nhìn thử xem một tiểu bá vương mà mọi người đau đầu, biến thành bộ dáng của một công tử ôn nhu văn nhã sẽ là như thế nào?"
“......" Cũng chỉ vì nguyên nhân này, mà hắn bắt đầu những chuổi ngày đau khổ sống không bằng chết?
Sở phu nhân không thể bảo hộ con, nhưng là liều mạng hỏi thăm nơi ở của con, qua một năm sau, rốt cục biết quái nhân kia đem con buộc đến một ngọn núi gần Tế Nam, bà ngàn dặm xa xôi từ Thành Đô theo đến, chịu đủ mọi tra tấn muốn mang hắn đi, hắn cũng không nguyện ý, còn lạnh lùng nói với nàng, nếu hắn ở Sở gia là dư thừa, vậy bà không cần đứa con trai như hắn là đúng.
Làm nương ruột gan đứt từng khúc, nhưng không thể khuyên nổi hắn, đành phải ở dưới chân núi thuê phòng ở, mỗi ngày đi hai canh giờ đường đi đên nơi của quái nhân kia ở, ngóng nhìn hắn, bất chấp mưa gió.
Việc này đều đọng trong đáy mắt của Sở Hòa Khiêm, trong lòng hắn nguyên bản tràn ngập cừu hận cùng oán hận, dần dần mới buông lỏng sự trách cứ đối cha mẹ, cắn răng chống đỡ sự dạy dỗ quá đáng của vị sư phụ kia, thậm chí khai quật tài năng thiên phú về kinh doanh tiềm ẩn trong con người hắn.
Năm hắn hai mươi tuổi năm ấy, quái nhân cảm thấy hắn đã học đầy đủ những gì cần thiết, cũng đạt tới bộ dáng mà hắn muốn nhìn năm đó, liền đem hắn đá ra khỏi cửa, chuyên tâm ngược đãi một đồ đệ khác mà mắt hắn xem trọng, cũng chính là Băng Nhược Húc.
Trở về đến cuộc sống bình thường, Sở Hòa Khiêm tuy là đã hóa giải sự bất mãn đối với cha mẹ, nhưng nhiều năm cùng quái nhân ở chung, cá tính cũng trở nên thập phần cực đoan, đối vơi bên ngoài, hắn chính là một công tử tao nhã nho nhã, tính tình hiền lành Sở gia ngũ công tử, chỉ có người trong nhà mới biết, bên dưới lớp thanh tú tao nhã kia là Sở Hòa Khiêm có bao nhiêu cách nói chuyện ngoan độc, cá tính vặn vẹo.
Sở gia từ trên xuống dưới, ai ai cũng chịu qua sự gian ngoan độc đoán của hắn, nếu lỡ chọc giận hắn, cho nên đối với hắn đều mang điểm kiêng kị, nhưng chỉ là sợ hắn lại làm chút động tác tiểu nhân mà thôi, dù sao cũng là huynh đệ có chung một dòng máu, chuyện riêng của mọi người Sở Hòa Khiêm cũng sẽ không bao giờ lên tiếng, cá tính cực đoan luôn bao che khuyết điểm của mọi người trong nhà. Bởi vì, chỉ có hắn mới có thể khi dễ người nhà của hắn, người khác? Muốn chết thì cứ thử xem!!!
“Đây là lỗi của đệ?" Không khách khí hỏi lại một câu, Sở Hòa Khiêm cười lạnh.
Sở Hòa Kì cùng thê tử đồng thời bất đắc dĩ liếc hắn một cái. Tiểu Nhu không có bên cạnh liền trở mặt nói chuyện âm ngoan như vậy.
Man Tiểu Nhu đang nâng chén va nói chuyện với bọn hạ nhân, không ở bên cạnh hắn, nàng hôm nay rất vui vẻ, tuy rằng không biết như vậy, uống rượu, nhưng hạ nhân một người lại người người nhiệt tình nàng từ chối không được, đành phải uống vài chén rượu, đem khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm đỏ bừng.
Rượu khi vừa trôi qua khỏi cổ nóng hết sức, thần trí nàng có chút hỗn loạn như lạc giữa sương mù, lảo đảo bước về chỗ ngồi, một cái vui vẻ, bổ nhào vào trên người trượng phu Hòa Khiêm!"
Thản nhiên mùi rượu xông vào mũi, hắn ôm chặt thân thể mềm mại của nàng vào lòng, “Tiểu Nhu?"
Nàng nhìn hắn nở rộ một nụ cười to ngọt ngào, “Tiểu Nhu? Nàng say." Hành động của nàng cùng lời nói tuy rằng dọa hắn nhảy dựng, nhưng tận đáy lòng đã có một cỗ dòng nước ấm lan tỏa khắp chung quanh.
Man Tiểu Nhu nghiêng đầu, “Muội không có say...... Hẳn là......" Nói chuyện bắt đầu có điểm không rõ ràng lắm, mắt nhíu lại.
Tại sao Hòa Khiêm lại hoảng sợ như vậy? Lắc lắc đầu, muốn nhìn cẩn thận một chút.
Ôn nhu tình ý truyền khắp toàn thân, nụ cười của Hòa Khiêm vì dáng vẻ đáng yêu của nương tử mà nở rộ lên đẹp hơn cả ánh trăng đang tỏa sáng trên cao, ôn nhu ấm áp lòng người, thoáng chốc, ngồi vây quanh bốn phía bên cạnh hắn, tất cả đều nhìn đến đôi mắt trợn trừng mắt choáng váng,.
“Huynh đừng có cử động mãi như thế, đứng yêm nào, muội có chuyện muốn nói với huynh." Hắn lúc ẩn lúc hiện, làm nàng vừa hoảng hốt vừa tức giận, giơ tay giữ chặt đầu hắn, ngây thơ cười, “Ha ha, bất động đi."
Một bên truyền đến tiếng cười, Sở Hòa Khiêm quăng đi một ánh mắt lạnh lẽo, tiếng cười biến mất, hắn thế này mới nhìn vào khuôn mặt của nàng rõ ràng đã muốn say khướt, “Ta bất động rồi, muội muốn nói gì?" Chưa từng thấy qua bộ dáng xinh đẹp như vậy của nàng, hắn luyến tiếc không muốn dời ánh mắt.
Man Tiểu Nhu chu miệng lên, suy nghĩ thật lâu, “Muội muốn nói......" Nàng vừa mới muốn nói gì? Như thế nào giống như quên hết?
“Nghĩ không ra cũng đừng suy nghĩ." Luyến tiếc nhìn nàng cau chặt đôi mi, Sở Hòa Khiêm nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Cử chỉ ôn nhu như vậy, làm cho hốc mắt nàng đỏ lên, “Hòa Khiêm......"
“Tại sao khóc? Bé con ngốc nghếch này, có cái mà lại khóc?" Đổi ngược lại hắn cau chặt mi, lấy khăn tay trong lòng ra, lau đi những giọt nước mắt vừa rơi ra của nàng.
Man Tiểu Nhu ôm chặt lấy hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán tại trên mặt hắn cọ cọ, “Hòa Khiêm, huynh là người tốt nhất, lại vô cùng yêu muội, muội cũng thương huynh!" Cọ sát đủ, nàng đổi phương thức, không ngừng ở trên mặt hắn hôn lên đó.
Tất cả mọi người xem ngây người, toàn bộ ngây ngốc nhìn nữ nhân đang say khướt kia.
“Chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi được không?" Sở Hòa Khiêm đáy lòng là rất muốn tiếp tục như thế, nhưng mọi người đang nhìn, ngày mai sau khi tỉnh rượu, chắc chắn thê tử sẽ không còn mặt mũi nào để sống.
“Tốt!" Cười hì hì gật đầu, Man Tiểu Nhu tập tễnh đứng lên, nắm tay hắn muốn trở về phòng đi, nàng phải đi về tiếp tục yêu hắn.
Đúng rồi, muốn cùng cha, nương nói một tiếng, hai mắt men say mênh mông, tìm kiếm phương hướng hai người đang ngồi.
“Cha, nương, ta muốn trở về phòng với Hòa Khiêm nha." Dưới chân vấp nhẹ một cái thiếu chút nữa ngã xuống, trên lưng đột nhiên thêm một cánh tay, gắt gao ôm lấy nàng.
“Được...... Mau trở về đi thôi." Thanh âm của Sở phu nhân mơ hồ giống như từ một nơi khác truyền đến.
Man Tiểu Nhu nghi hoặc nhìn chung quanh, cuối cùng nhìn người trước mắt, “Nương, như thế nào chỉ vừa mới không thấy, tại sao nương lại béo nhiều như vậy? Thanh âm của nương làm sao có thể từ sau lưng của con bay ra? Chẳng lẽ nương cũng có học võ công?" Tai sao nương ở trước mắt nàng, lại trở nên béo gấp đôi?
“Ngoan con dâu, con đi về trước nghỉ ngơi, nương ngày mai sẽ gầy lại cho con xem." Thanh âm của Sở phu nhân tiếp tục từ nàng sau lưng bay ra.
Gật gật đầu, “Ách!" Nàng chuyển hướng khỏi thân hình to lớn gấp đôi ngày thường của nương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, “Cha, người tại sao lại trở nên gầy yếu như thế? Sáng sớm ngày mai con sẽ xuống phòng bếp, nấu canh và làm nhiều thức ăn tẩm bổ cho cha nha, Tiểu Nhu xin phép được lui xuống trươc." Kỳ quái, tại so mặt của ai cũng trở nên mơ mơ hồ hồ như thế?
“Ngoan con dâu, con đi về trước nghỉ ngơi đi, cha ngày mai liền béo cho ngươi xem." Thanh âm của Sở Trí Mặc cũng từ nàng sau lưng bay ra.
Vuốt vuốt tóc, Man Tiểu Nhu toàn thân nóng lên lại như mềm nhũn ra, “Không được rồi, Hòa Khiêm, chúng ta đi về trước nghỉ ngơi đi."
Ngày mai lại đến giúp nương nghĩ biện pháp gầy xuống mới được, cùng với nghĩ cách bồi bổ thân thể của cha nữa.
Sở Hòa Khiêm nhịn ý cười, ôm nàng trở về phòng.
Đợi cho bọn họ rời đi, trong đình không biết ai bật cười trước, đi theo thật to nho nhỏ biến thành một tràng cười rộ.
Sở Hòa Kì đem chân gà gắp vào trong bát cho thê tử, “Cha, người ăn nhiều một chút, rất gầy nha." Hắn bỡn cợt nói.
Tiểu đệ xem như gặp gỡ đúng người rồi, thấy ánh mắt hắn nhìn Tiểu Nhu, thâm tình làm cho người ta đều cảm nhận được.
Đại thiếu phu nhân cười, liếc mắt nhìn hắn một cái, đưa bát cơm đến trước mặt hắn, “Nương, người cũng nên ăn ít một chút, đột nhiên béo nhiều như vậy không tốt nha!"
“Ha ha ha ha......" Mọi người cười vang, ở giữa đình tiếng cười không ngừng, mỗi người đều cảm giác được vô cùng hạnh phúc.
Sở Trí Mặc ở dưới gầm bàn, nhẹ nhàng cầm tay thê tử hai người hiểu ý cười.
“Đêm nay trăng tròn người đoàn viên." Ông nhẹ giọng nói.
Sở phu nhân nắm lấy tay của trượng phu, ánh mắt dời về phía chân trời có ánh trăng tuyệt đẹp đang treo trên cao, một bên tinh quang lòe lòe. Ban đêm thật đẹp!
“Đúng vậy......" Trăng tròn người cũng đoàn viên.
Man Tiểu Nhu mở mắt ra, nằm ở trên giường không thể động đậy, vừa động thử thân thể, giống như có ai đang đánh mạnh vào đầu nàng, nàng chưa từng biết sau khi uống say sẽ có cảm giác khó chịu như thế này, hơn nữa nhưng chuyện vào tối hôm qua tất cả đều không nhớ gì cả.
Hơn nữa nàng không chỉ đau đầu, mà toàn thân cao thấp đều toan đau, tựa như...... Cảm giác vào ngày hôm sau của đêm động phòng hoa chúc, kỳ quái, nàng nhớ tối hôm qua nàng đâu có cùng Hòa Khiêm hoan ái?
Một mùi hương lạ từ cửa phòng bay đến trong phòng, nàng nghi hoặc nhìn nhân vật chính đang bưng một bát nghi ngút khói đi đến bên cạnh nàng, nghe thấy tới hương vị kia, đôi mày nàng nhíu chặt lại.
“Không cần nói cho muội biết, đó là cho muội uống......" Nàng ra tiếng khẩn cầu.
Sở Hòa Khiêm kiên định gật đầu, “Là muốn cho nàng uống." Nở nụ cười ôn nhu ngồi vào bên cạnh nàng, nâng nàng dậy.
Nghiêng đầu đưa đến bên miệng, Man Tiểu Nhu một chút cũng không có ý định muốn hé miệng ra.
Khẽ thở dài, “Uống xong, đau đầu sẽ đỡ hơn, nếu không nhất định sẽ đau suốt cả ngày hôm nay." Hắn nhẹ giọng nói.
Nhìn hắn một cái, mới tâm không cam lòng tình không muốn há mồm, hắn thế này mới cười uy nàng uống một ngụm.
Vừa uống xong một ngụm, nàng ngậm miệng lại liều mạng lắc đầu, “Muội không cần, muội không uống!" Trời ạ! Vừa đắng lại khó uống, còn có một mùi khó chịu không thể nói thành lời, nàng không cần!
“Ngoan, ít nhất cũng phải uống một nửa, nhanh chút." Sở Hòa Khiêm dỗ dành nàng.
Man Tiểu Nhu kháng cự một hồi lâu, cuối cùng vẫn phải nghe theo lời dỗ dành của hắn, một hơi uống xong nửa bát dược, cố nén cảm giác buồn nôn.
Thấy hắn còn nhìn chằm chằm, nàng nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?"
Lắc đầu, Sở Hòa Khiêm nhấc tay vỗ về mặt của nàng, “Không có việc gì." Ánh mắt để lộ ra thản nhiên quyến luyến.
Nàng nháy mắt mấy cái, đầu tuy rằng còn vẫn đau, nhưng lộ ra một chút cười. Đến bây giờ tuy nàng vẫn chưa hiểu rõ nam nhân này hoàn toàn, nhưng như vậy đủ rồi, chỉ cần nam nhân dùng loại ánh mắt ôn nhu này nhìn mình, nữ nhân...... Cầu chỉ cần là như thế đã mãn nguyện?
Nếu so sánh với nàng hôm qua, hôm nay hắn...... Giống như không giống nhau, giống như hắn không còn mang mặt nạ, dùng dáng vẻ tự nhiên nhất của Sở Hòa Khiêm nhìn nàng.
Ngực chảy qua một dòng nước ấm, từ đáy lòng tản ra ý cười, nàng thích hắn như vậy đối đãi với chính mình.
Nguyên lai, bất tri bất giác, nàng muốn hắn dùng bản tính thực sự của hắn khi đối diện với nàng, là vì, nàng đã đem trái tim của nàng đặt ở trên người hắn, nàng... đã yêu thương nam nhân trước mắt này.
Không có kinh ngạc, Man Tiểu Nhu tự nhiên tiếp nhận chuyện thật này, tựa như tự đáy lòng mình đã sớm biết chuyện này, đây cũng là sự thật mà nàng nên thừa nhận.
“Ngủ tiếp một lát, hôm nay cửa hàng có việc, ta muốn rời khỏi một chuyến." Sở Hòa Khiêm đem những sợi tóc rối của nàng vén ra sau tai, mềm nhẹ nói.
Nàng mị hắn liếc mắt một cái, “Muội cũng rất muốn ngủ tiếp một lát, nhưng nghĩ đến ở thư phòng còn rất nhiều việc, muội thực sự không có biện pháp an tâm ngủ." Những chuyện kia hắn nhất định đã sớm cảm kích.
“Việc này, có thể cho nàng thêm một thời gian nữa." Không phủ nhận, hắn trực tiếp thừa nhận.
“Lúc trước rốt cuộc là ai phụ trách?" Nàng chỉ muốn biết điểm này.
“Là Tứ ca, sau khi huynh ấy rời khỏi nhà, là do đại tẩu, nhị tẩu tiếp nhận."
Man Tiểu Nhu thở dài, “Tứ ca không phải rời nhà gần một năm sao?" Ngay cả khi bọn họ thành thân, Tứ ca cũng chưa gấp trở về, nghe nói là bị bà bà thúc giục hôn sự dọa sợ.
Một năm, một năm này đại tẩu, nhị tẩu không nắm bắt hết tình hình, thậm chí nàng phát hiện, các nàng không phụ trách nhiệm chỉ nhớ đến đầu năm, trách không được sổ sách thư phòng lại nhiều đến mức nằm ngổn ngang trong thư phòng, trên bàn dưới đất đều có.
“Ngũ thiếu gia, tiểu nhân tới đón người." Thanh âm của Phúc Tu Duyên ở bên ngoài phòng vang lên.
Sở Hòa Khiêm cúi người ở trên mặt nàng khẽ hôn một cái, “Ta rời khỏi nhà, nàng nên nghỉ ngơi cho thật tốt đi, những chyện kia không phải chỉ trong vòng một hai ngày là có thể giải quyết hết được." Đứng dậy đang muốn hướng ngoài cửa đi đến.
“Đợi chút." Cảm giác đau đầu đã tốt hơn phân nửa, nàng giãy dụa đứng lên, “Muội đưa huynh đi ra ngoài."
“Không cần phải......" Vốn muốn nói gì, nhưng thấy nàng đã rời khỏi giường, động tác nhanh chóng rửa mặt chải đầu, nhìn bóng lưng bận rộn của nàng, tâm tình của hắn ấm áp, lẳng lặng chờ.
Man Tiểu Nhu mặc quần áo, vấn tóc xong đi đến bên người hắn, chủ động ôm cánh tay hắn, “Đi thôi."
Hắn đi theo cước bộ của nàng hướng ngoài cửa đi đến, ánh mắt quan sát chậm rãi từ trên mặt nàng dời xuống cánh tay đang ôm cánh tay của mình, đáy lòng nhu tình tràn dâng ấm áp như tảng băng được chiếu vào ánh nắng ấm áp của mùa xuân.
Cửa vừa mở ra, Phúc Tu Duyên đang đứng ở bên ngoài chờ cũng bước nhanh tiến lên, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân, nhìn đến biểu tình trên mặt hắn, sững sờ ở tại chỗ. Hắn chưa từng thấy qua...... Ngũ thiếu gia biểu hiện vẻ mặt vui vẻ toát ra từ đáy lòng này.
Ngũ thiếu phu nhân đối Ngũ thiếu gia, thật sự rất quan trọng.
“Tu Duyên, đi nhanh lên." Hai vợ chồng đi được một đoạn đường mới phát hiện hắn còn ngây ngốc ở tại chỗ, kêu một tiếng.
“Dạ." Thu tinh thần lại, Phúc Tu Duyên bước nhanh đuổi kịp.
“Giữa trưa nhớ trở về cùng nhau dùng cơm." Man Tiểu Nhu nhắc nhở.
“Đã biết......" Thanh âm hùng hậu trầm thấp cùng với ý cười, trả lời nàng.
Đưa Sở Hòa Khiêm ra khỏi cửa, Man Tiểu Nhu liền nhắm thẳng thư phòng mà đi, muốn nhanh chóng sửa sang lại tất cả những sổ sách, nếu không bản thân nàng giống như có kiến đang bò cắn nàng, không thoải mái cực kỳ.
Nhịn không được thở dài. Như thế có tính là trời sinh số mệnh lao lực hay không? Không có việc làm, liền cảm thấy toàn thân cao thấp không được thoải mái, vẫn là đại tẩu và nhị tẩu thông minh, đem công việc quăng đến cho nàng, hai người trời vừa sáng đã cũng với bà bà đi dạo phố.
Mới bước vào thư phòng mà thôi, đã nghe đến mùi thức ăn, nhìn thấy nha hoàn chuyên hầu hạ mình.
“Đây là......"
Nha hoàn nhẹ nhàng thi lễ với nàng, , “Đây là Ngũ thiếu gia trước khi rời phủ bảo nô tỳ chuẩn bị cho người dùng, Ngũ thiếu gia đặc biệt dặn dò, Ngũ thiếu phu nhân nên cố gắng ăn một chút." Nghĩ đến tối hôm qua bộ dáng đáng yêu của Ngũ thiếu phu nhân khi uống say, liền nhịn không được khóe miệng nhếch lên chút ý cười.
Man Tiểu Nhu sợ run, trên mặt nhiễm thượng hạnh phúc sáng rọi. Hắn đã sớm đoán được nàng sẽ không đi nằm, sợ nàng bị đói, còn bảo cho hạ nhân chuẩn bị thức ăn trước.
“Ngũ thiếu phu nhân, dùng cơm đi, nô tỳ đi pha cho người một ấm trà."
“Ừ" Đi vào bên cạnh bàn, nhìn trên bàn mùi thức ăn bốc lên, vốn dĩ cứ nghĩ mình không đói, nhưng thật ra hiện tại bụng đang đói bồn chồn.
Cầm lấy bát đũa bắt đầu tế ngũ tạng miếu, mỗi thứ ăn một ngụm, rõ ràng là mặn, nhưng không biết tại sao lại cảm, thấy ngọt ngào vô cùng, sự ngọt ngào đó thấm sâu vào tận đáy lòng nàng.
Không lâu sau, cửa thư phòng lại mở ra, là nha hoàn mang ấm trà mới pha vào.
Đem trà để vào bàn, nàng mới mở miệng nói: “Ngũ thiếu phu nhân, Lí công tử ở ngoài cửa, nói là có việc muốn thỉnh giáo ngài." Vị này là khách quý mà Tam thiếu gia mang về đến, tại sao lại có việc muốn thỉnh giáo Ngũ thiếu phu nhân?
Đã ăn no ngồi ở sau bàn đang xem sổ sách Man Tiểu Nhu gật gật đầu, “Thỉnh hắn vào đi." Còn tưởng rằng tính tình hắn vòng vo, không nghĩ tới vẫn là chống đỡ không được mấy ngày, đã tìm đến cửa.
Nha hoàn cầm chén bàn thu thập xong đi ra ngoài, không lâu sau, Lí Thiếu Vũ liền đẩy cửa tiến vào.
“Lí công tử, có việc sao?" Nàng khách sáo nói.
Hắn nhìn chung quanh, xác định trong phòng không hạ nhân ở đây, khuôn mặt nhã nhặn liền thay đổi. “Nàng và ta... cần khách khí như vậy sao? Tiểu Nhu." Thật sự là thất sách! Không nghĩ tới nữ nhân bị hắn từ hôn ba năm trước đây, hiện tại lại ở Sở gia.
Khơi mào một bên đôi mi thanh tú, Man Tiểu Nhu bưng lên trà nóng, không nhanh không chậm uống một ngụm, vẻ mặt thản nhiên, “Họ Lý kia, có chuyện gì nói mau, có rắm mau phóng." Nếu đối phương kêu nàng không cần khách khí, như vây thì nàng cũng không cần phải khách khí.
Không nghĩ tới nàng lại thất lễ như vậy, Lí Thiếu Vũ cảm thấy có điểm bị nhục nhã, “Tiểu Nhu, đây là dù thế nào? Nàng và ta trước kia cũng từng có giao tình, sao lại có thái độ này đối với ta?" Nhịn xuống, xú bà nương trước mắt này có thể giúp người của hắn.
Nghe vậy, nàng không thanh tú há mồm cười to --
“Ha Ha Ha!" Đôi mắt đẹp vừa chuyển, biểu tình thản nhiên chuyển sang sắc bén, “Hãy bớt sàm ngôn đi! Lúc ngươi vừa mới bước vào cửa, ta không lấy chổi đuổi ngươi đi ra ngoài, là đã khách sáo lắm rồi." Quả nhiên, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.
Lí Thiếu Vũ trong lòng thất kinh, đối nàng có chút kiêng kị. Ba năm trước đây lúc từ hôn trở mặt, nàng cũng là loại vẻ mặt này, chết tiệt! Bất bình âm thầm cắn răng chịu đựng, tại sao lúc đối với hắn lại là thái độ lạnh như băng? Hừ!
“Năm đó nhà nàng gặp nạn, Lý gia của chúng tôi có ân với nhà nàng, nên hiện tại ta có việc cần nàng giúp đỡ."
Hắn vừa thốt ra những lời này, những thứ Man Tiểu Nhu vừa mới ăn vào muốn nôn ra hết. Nàng làm sao không nhớ rõ những ân tình quỷ quái mà Lý gia ban cho nhà nàng? Hai nhà có những ân tình, ân nghĩa gì chẳng lẽ Lý gia đã quên hết sao? Thật đúng là da mặt dày.
Nàng không nói, Lí Thiếu Vũ lại tưởng bản thân mình nói đúng tiếp tục nói tiếp, “Nàng có biết Sở phủ đây dựa vào cái gì lập nghiệp không?" Thừa dịp giờ phút này không người bên ngoài vẫn là tốc chiến quyết thắng.
“Ừm." Không phải bán binh khí sao?
Man Tiểu Nhu cầm lấy bút lông, lợi dụng thời gian thuận tiện tìm ra việc làm, những chuyện vô nghĩa này không cần chuyên tâm nghe. Ai... Bên trên vẽ một cái vòng tròn còn có một vòng tròn, là cái gì ý tứ...
Hắn hổn hển xông lên phía trước đoạt lấy bút lông của nàng, “Ngươi rốt cuộc không thích nghe ta nói? Ngươi cũng đừng quên, năm đó nếu không dựa vào nhà chúng ta thi ân, thì bệnh tình của muội muội ngươi có thể chồng đỡ đến ngày hôm nay sao?" Đã lộ nguyên hình, tay hắn nắm chặt, đem bút lông bẻ gãy đôi.
Nàng cười nhạo một tiếng, một cái ý tưởng rất nhanh hiện lên trong óc. Hắn vẫn đề cập đến ân tình, nói có việc muốn cầu xin nàng, khẳng định không phải là chuyện tốt! Nghĩ như thế, trên gương mặt vốn dĩ bày ra vẻ miệt thị khinh khi bỗng chốc biến hóa thành chăm chú nhìn vào mắt hắn.
“Đúng vậy, ngươi nói cũng đúng." Trước xem người này muốn làm gì rồi nói sau.
Phải như thế này mới đúng! Lí Thiếu Vũ sắc mặt vừa chuyển, dáng vẻ bệ vệ như một đại ân nhân đang thi ân bố đức, “Sở phủ này đây binh khí lập nghiệp, hiện tại vũ khí trong quân đội Đại Đường, đa số là do Sở gia chế tạo, một chuyện kinh doanh thu về kim ngạch khổng lồ, ngươi cũng biết sao?"
Đôi mắt đẹp có ánh sao chợt lóe lên rồi biến mất, Man Tiểu Nhu vẻ mặt mê hoặc, “Ta không biết... mấy thứ này đều là do Hòa Khiêm chưởng quản, ta hoàn toàn không đụng chạm đến." Buồn cười chết được, một cây kim nhỏ bé mà muốn so với đao kiếm sao?
“Hừ, ta đương nhiên biết ngươi không gặp được, nhưng là... ta muốn ngươi đi làm một chuyện, coi như báo đáp ân tình của nhà ta." Hắn nghĩ đến câu chuyện ân tình tự biên tự diễn của hắn có tác dụng với nàng, đắc ý nói ra kế hoạch của hắn.
Ngu ngốc! Tận đáy lòng cười thầm hắn ngu muội, ở ngoài mặt nàng giả vờ thật sự phối hợp, “Được! Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể, ta sẽ hỗ trợ." Lần này nàng nhất định phải chỉnh hắn đến kêu cha gọi mẹ.
“Ta muốn ngươi hỗ trợ trộm binh khí đồ." Muốn nàng tiếp xúc đến vấn đề kinh doanh trong tay Sở Hòa Khiêm, chắc chắn nàng ta làm không được, nhưng tối hôm qua lúc ăn cơm, nhìn thấy thái độ của Sở Hòa Khiêm đối với nàng, chuyện mượn binh khí đồ hẳn là không có vấn đề gì.
“Binh khí đồ? Đó là cái gì vậy? Hơn nữa... Lý gia các người không phải chuyên kinh doanh tơ lụa sao? Vì sao lại muốn chuyển sang vấn đề binh khí này?" Cái này không phải hỏi giả vờ, binh khí đồ nàng ngay cả nghe cũng chưa nghe qua.
“Triều đình cũng muốn mua binh khí đồ của Sở gia, để tự triều đình đúc vũ khí, hiện tại, ta muốn ngươi đi hỏi thăm tình hình, xem Sở gia cất giấu ở nơi nào, trộm món đó về cho ta." Lí Thiếu Vũ đương nhiên không ngốc, làm gì phải giải thích rõ ràng rành mạch cho nàng, đương nhiên chỉ chọn một chút chuyện để nói mà thôi.
Man Tiểu Nhu suy nghĩ chuyển động bay nhanh. Vô duyên vô cớ muốn loại binh khí đồ này, rốt cuộc có ích lợi gì? Bán cho triều đình?
Hẳn là không có khả năng đi? Rốt cuộc đang có chủ ý gì?
“Nhưng... như thế không tốt lắm?" Vẫn giả vờ như thế hù hắn trước nói sau.
Hắn hung hăng trừng nàng liếc mắt một cái, “Nhiều lời! Ta muốn ngươi làm như thế nào, ngươi liền đi làm, sau khi thành công..." Vươn một tay, muốn sờ sờ đầu của nàng cho rằng trấn an, không nghĩ tới nàng thối lui về phía sau, hắn cười dâm đãng một chút, cao thấp đánh giá dáng người mê người trước mắt, “Nếu Sở gia không chứa chấp ngươi, ta thực nguyện ý cưới ngươi làm tiểu thiếp cho ta." Không nghĩ tới nàng sau khi gả cho người khác, lại trở nên quyến rũ xinh đẹp như thế, hắn không ngại người ta đã xuyên qua người đàn bà dâm đãng này.
Nhịn xuống lời nói khó nghe đã dâng lên đến miệng, Man Tiểu Nhu quay đầu đi, “Ta đã hiểu" Trên mặt bàn hai bàn tay đã nắm chặt thành quyền, không thể đánh được, tuy rằng gương mặt trước mắt kia quả thực ti tiện đến không chịu nổi!
“Ha ha, ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi lấy đến đây, đến lúc đó ta nghĩ theo ta cùng nhau rời đi, ta có thể mang ngươi đi." Đó là ân huệ lớn nhất mà hắn ban cho nàng.
Man Tiểu Nhu không nói, vẻ mặt khó xử, “Ngươi đi ra ngoài đi." Nếu còn không đi, nàng muốn thật sự không thể dằn nổi nữa rồi!
Lại cười dâm đãng vài tiếng, Lí Thiếu Vũ tự nhận thực tiêu sái nghiêng đầu, nháy mắt dâm đảng với nàng một cái, “Ta chờ ngươi."
Thế này mới xoay người rời đi.
Một lời nói mới phun ra “Hô --" Nàng lắc đầu. May mắn hắn đi rồi... Kỳ quái, tên họ Lý này thực sự ngốc như vậy sao? Lại không cảm thấy thái độ của nàng ban nãy trước sau không đồng nhất sao?
Tục ngữ nói đúng lắm, bệnh ngu ngốc là không thuốc nào có thể trị được!
Nhìn cửa thư phòng, đôi mắt chuyển một vòng, nàng cười xấu xa.
“Muốn binh khí đồ? Không thành vấn đề... Ta cho ngươi..." Tiếng cười thanh thúy sảng khoái vang lên không ngừng, làm cho người ta nghe xong nhịn không được nổi cả da gà.
Trong thư phòng, có một người đang vô cùng cao hứng tự đắc, ý nghĩ xấu xa đầy mình. Ngoài thư phòng, có một thân ảnh to lớn chậm rãi đi ra, nhìn người trong thư phòng liếc mắt một cái, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, lại nhìn về phương hướng người mới vừa rời đi, con ngươi đen trở nên thâm trầm, khóe môi nở nụ cuời âm ngoan đáng sợ.
Trung thu ban đêm, ánh trăng vàng chiếu sáng tuyệt đẹp gợi cho lòng người mê say, Sở gia hôm nay tổ chức yến hội, đạt một bàn lớn ở giữa đình, để cho hạ nhân và nô bộc ngày thường vất vả cũng cùng nhau tham gia lễ hội ngắm trăng đêm nay.
Người một nhà Sở gia đương nhiên quây quần thành một bàn, còn chuẩn bị một vị trí cho vị Lí công tử đến từ Tế Nam kia, thật khéo... Vừa vặn ngồi ở đối diện Sở Hòa Khiêm vợ chồng.
Đối tượng mà Sở Hòa Kì oán giận, đương nhiên là Sở Hòa Khiêm ngồi ở bên người hắn, rượu quá ba tuần sau, hắn nhịn không được thốt lên lời nói tự đáy lòng.
Thì ra, Sở gia sinh được năm người con trai, bốn người kia đều kế thừa kĩ thuật đúc vũ khí thiên phú của Sở lão gia, ngay cả Sở tiểu thư cũng thừa hưởng tài năng thiên phú này, duy nhất chỉ có lão ngũ là không phải, hắn tuy rằng khôn khéo thông minh, nhưng không có tài năng vè lĩnh vực này.
Cho nên trước đây, Sở Hòa Khiêm đương nhiên không được gia gia và bà nội thương yêu. Khi hắn lớn lên một tý, hai lão nhân gia của Sở gia mới đột nhiên phát hiện đối với người này quan tâm quá ít ảnh hưởng đến cá tính của hắn.
Khi mọi người phát hiện ra hắn vô cùng thông minh xuất chúng và dùng vận dụng trí tuệ đó làm tổn thương mọi người xung quanh, lúc này bọn họ biết quan tâm đã quá muộn, không thể thay đổi cá tính đã định thành hình trong con người của hắn, khí phách lại giảo hoạt hơn người, Sở phu nhân vì thế thương tâm không thôi, cho rằng đều là do bà làm mẹ không tốt, mà ở tận đáy lòng của hắn, cũng xác thực là thống hận cha mẹ bất công.
Ngay lúc hắn mười hai tuổi năm ấy, đang lúc hắn gặp phải một đại họa, hai lão Sở gia không biết làm sao thu xếp mọi chuyện, may mắn gặp một kỳ nhân dị sĩ, quái nhân kia cảm thấy rất có hứng thú với hắn, càng bá đạo không nói.
Chỉ cần vừa mắt, đã kéo hắn rời đi, võ công cao, không có người đánh lại vị quái nhân kia, Sở gia hai lão cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta bắt đi đứa con ít được sự thương yêu của mình.
Đi theo một quái nhân như vậy, mỗi ngày Sở Hòa Khiêm đương nhiên cũng không sống được an ổn, mỗi ngày đều bị tên quái nhân cứng rắn buộc tập võ, đọc sách, còn cứng rắn bái hắn vi sư, hắn giận dữ hỏi quái nhân kia vì sao phải làm như vậy? Hắn chỉ nói --
“Ta muốn nhìn thử xem một tiểu bá vương mà mọi người đau đầu, biến thành bộ dáng của một công tử ôn nhu văn nhã sẽ là như thế nào?"
“......" Cũng chỉ vì nguyên nhân này, mà hắn bắt đầu những chuổi ngày đau khổ sống không bằng chết?
Sở phu nhân không thể bảo hộ con, nhưng là liều mạng hỏi thăm nơi ở của con, qua một năm sau, rốt cục biết quái nhân kia đem con buộc đến một ngọn núi gần Tế Nam, bà ngàn dặm xa xôi từ Thành Đô theo đến, chịu đủ mọi tra tấn muốn mang hắn đi, hắn cũng không nguyện ý, còn lạnh lùng nói với nàng, nếu hắn ở Sở gia là dư thừa, vậy bà không cần đứa con trai như hắn là đúng.
Làm nương ruột gan đứt từng khúc, nhưng không thể khuyên nổi hắn, đành phải ở dưới chân núi thuê phòng ở, mỗi ngày đi hai canh giờ đường đi đên nơi của quái nhân kia ở, ngóng nhìn hắn, bất chấp mưa gió.
Việc này đều đọng trong đáy mắt của Sở Hòa Khiêm, trong lòng hắn nguyên bản tràn ngập cừu hận cùng oán hận, dần dần mới buông lỏng sự trách cứ đối cha mẹ, cắn răng chống đỡ sự dạy dỗ quá đáng của vị sư phụ kia, thậm chí khai quật tài năng thiên phú về kinh doanh tiềm ẩn trong con người hắn.
Năm hắn hai mươi tuổi năm ấy, quái nhân cảm thấy hắn đã học đầy đủ những gì cần thiết, cũng đạt tới bộ dáng mà hắn muốn nhìn năm đó, liền đem hắn đá ra khỏi cửa, chuyên tâm ngược đãi một đồ đệ khác mà mắt hắn xem trọng, cũng chính là Băng Nhược Húc.
Trở về đến cuộc sống bình thường, Sở Hòa Khiêm tuy là đã hóa giải sự bất mãn đối với cha mẹ, nhưng nhiều năm cùng quái nhân ở chung, cá tính cũng trở nên thập phần cực đoan, đối vơi bên ngoài, hắn chính là một công tử tao nhã nho nhã, tính tình hiền lành Sở gia ngũ công tử, chỉ có người trong nhà mới biết, bên dưới lớp thanh tú tao nhã kia là Sở Hòa Khiêm có bao nhiêu cách nói chuyện ngoan độc, cá tính vặn vẹo.
Sở gia từ trên xuống dưới, ai ai cũng chịu qua sự gian ngoan độc đoán của hắn, nếu lỡ chọc giận hắn, cho nên đối với hắn đều mang điểm kiêng kị, nhưng chỉ là sợ hắn lại làm chút động tác tiểu nhân mà thôi, dù sao cũng là huynh đệ có chung một dòng máu, chuyện riêng của mọi người Sở Hòa Khiêm cũng sẽ không bao giờ lên tiếng, cá tính cực đoan luôn bao che khuyết điểm của mọi người trong nhà. Bởi vì, chỉ có hắn mới có thể khi dễ người nhà của hắn, người khác? Muốn chết thì cứ thử xem!!!
“Đây là lỗi của đệ?" Không khách khí hỏi lại một câu, Sở Hòa Khiêm cười lạnh.
Sở Hòa Kì cùng thê tử đồng thời bất đắc dĩ liếc hắn một cái. Tiểu Nhu không có bên cạnh liền trở mặt nói chuyện âm ngoan như vậy.
Man Tiểu Nhu đang nâng chén va nói chuyện với bọn hạ nhân, không ở bên cạnh hắn, nàng hôm nay rất vui vẻ, tuy rằng không biết như vậy, uống rượu, nhưng hạ nhân một người lại người người nhiệt tình nàng từ chối không được, đành phải uống vài chén rượu, đem khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm đỏ bừng.
Rượu khi vừa trôi qua khỏi cổ nóng hết sức, thần trí nàng có chút hỗn loạn như lạc giữa sương mù, lảo đảo bước về chỗ ngồi, một cái vui vẻ, bổ nhào vào trên người trượng phu Hòa Khiêm!"
Thản nhiên mùi rượu xông vào mũi, hắn ôm chặt thân thể mềm mại của nàng vào lòng, “Tiểu Nhu?"
Nàng nhìn hắn nở rộ một nụ cười to ngọt ngào, “Tiểu Nhu? Nàng say." Hành động của nàng cùng lời nói tuy rằng dọa hắn nhảy dựng, nhưng tận đáy lòng đã có một cỗ dòng nước ấm lan tỏa khắp chung quanh.
Man Tiểu Nhu nghiêng đầu, “Muội không có say...... Hẳn là......" Nói chuyện bắt đầu có điểm không rõ ràng lắm, mắt nhíu lại.
Tại sao Hòa Khiêm lại hoảng sợ như vậy? Lắc lắc đầu, muốn nhìn cẩn thận một chút.
Ôn nhu tình ý truyền khắp toàn thân, nụ cười của Hòa Khiêm vì dáng vẻ đáng yêu của nương tử mà nở rộ lên đẹp hơn cả ánh trăng đang tỏa sáng trên cao, ôn nhu ấm áp lòng người, thoáng chốc, ngồi vây quanh bốn phía bên cạnh hắn, tất cả đều nhìn đến đôi mắt trợn trừng mắt choáng váng,.
“Huynh đừng có cử động mãi như thế, đứng yêm nào, muội có chuyện muốn nói với huynh." Hắn lúc ẩn lúc hiện, làm nàng vừa hoảng hốt vừa tức giận, giơ tay giữ chặt đầu hắn, ngây thơ cười, “Ha ha, bất động đi."
Một bên truyền đến tiếng cười, Sở Hòa Khiêm quăng đi một ánh mắt lạnh lẽo, tiếng cười biến mất, hắn thế này mới nhìn vào khuôn mặt của nàng rõ ràng đã muốn say khướt, “Ta bất động rồi, muội muốn nói gì?" Chưa từng thấy qua bộ dáng xinh đẹp như vậy của nàng, hắn luyến tiếc không muốn dời ánh mắt.
Man Tiểu Nhu chu miệng lên, suy nghĩ thật lâu, “Muội muốn nói......" Nàng vừa mới muốn nói gì? Như thế nào giống như quên hết?
“Nghĩ không ra cũng đừng suy nghĩ." Luyến tiếc nhìn nàng cau chặt đôi mi, Sở Hòa Khiêm nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Cử chỉ ôn nhu như vậy, làm cho hốc mắt nàng đỏ lên, “Hòa Khiêm......"
“Tại sao khóc? Bé con ngốc nghếch này, có cái mà lại khóc?" Đổi ngược lại hắn cau chặt mi, lấy khăn tay trong lòng ra, lau đi những giọt nước mắt vừa rơi ra của nàng.
Man Tiểu Nhu ôm chặt lấy hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán tại trên mặt hắn cọ cọ, “Hòa Khiêm, huynh là người tốt nhất, lại vô cùng yêu muội, muội cũng thương huynh!" Cọ sát đủ, nàng đổi phương thức, không ngừng ở trên mặt hắn hôn lên đó.
Tất cả mọi người xem ngây người, toàn bộ ngây ngốc nhìn nữ nhân đang say khướt kia.
“Chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi được không?" Sở Hòa Khiêm đáy lòng là rất muốn tiếp tục như thế, nhưng mọi người đang nhìn, ngày mai sau khi tỉnh rượu, chắc chắn thê tử sẽ không còn mặt mũi nào để sống.
“Tốt!" Cười hì hì gật đầu, Man Tiểu Nhu tập tễnh đứng lên, nắm tay hắn muốn trở về phòng đi, nàng phải đi về tiếp tục yêu hắn.
Đúng rồi, muốn cùng cha, nương nói một tiếng, hai mắt men say mênh mông, tìm kiếm phương hướng hai người đang ngồi.
“Cha, nương, ta muốn trở về phòng với Hòa Khiêm nha." Dưới chân vấp nhẹ một cái thiếu chút nữa ngã xuống, trên lưng đột nhiên thêm một cánh tay, gắt gao ôm lấy nàng.
“Được...... Mau trở về đi thôi." Thanh âm của Sở phu nhân mơ hồ giống như từ một nơi khác truyền đến.
Man Tiểu Nhu nghi hoặc nhìn chung quanh, cuối cùng nhìn người trước mắt, “Nương, như thế nào chỉ vừa mới không thấy, tại sao nương lại béo nhiều như vậy? Thanh âm của nương làm sao có thể từ sau lưng của con bay ra? Chẳng lẽ nương cũng có học võ công?" Tai sao nương ở trước mắt nàng, lại trở nên béo gấp đôi?
“Ngoan con dâu, con đi về trước nghỉ ngơi, nương ngày mai sẽ gầy lại cho con xem." Thanh âm của Sở phu nhân tiếp tục từ nàng sau lưng bay ra.
Gật gật đầu, “Ách!" Nàng chuyển hướng khỏi thân hình to lớn gấp đôi ngày thường của nương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, “Cha, người tại sao lại trở nên gầy yếu như thế? Sáng sớm ngày mai con sẽ xuống phòng bếp, nấu canh và làm nhiều thức ăn tẩm bổ cho cha nha, Tiểu Nhu xin phép được lui xuống trươc." Kỳ quái, tại so mặt của ai cũng trở nên mơ mơ hồ hồ như thế?
“Ngoan con dâu, con đi về trước nghỉ ngơi đi, cha ngày mai liền béo cho ngươi xem." Thanh âm của Sở Trí Mặc cũng từ nàng sau lưng bay ra.
Vuốt vuốt tóc, Man Tiểu Nhu toàn thân nóng lên lại như mềm nhũn ra, “Không được rồi, Hòa Khiêm, chúng ta đi về trước nghỉ ngơi đi."
Ngày mai lại đến giúp nương nghĩ biện pháp gầy xuống mới được, cùng với nghĩ cách bồi bổ thân thể của cha nữa.
Sở Hòa Khiêm nhịn ý cười, ôm nàng trở về phòng.
Đợi cho bọn họ rời đi, trong đình không biết ai bật cười trước, đi theo thật to nho nhỏ biến thành một tràng cười rộ.
Sở Hòa Kì đem chân gà gắp vào trong bát cho thê tử, “Cha, người ăn nhiều một chút, rất gầy nha." Hắn bỡn cợt nói.
Tiểu đệ xem như gặp gỡ đúng người rồi, thấy ánh mắt hắn nhìn Tiểu Nhu, thâm tình làm cho người ta đều cảm nhận được.
Đại thiếu phu nhân cười, liếc mắt nhìn hắn một cái, đưa bát cơm đến trước mặt hắn, “Nương, người cũng nên ăn ít một chút, đột nhiên béo nhiều như vậy không tốt nha!"
“Ha ha ha ha......" Mọi người cười vang, ở giữa đình tiếng cười không ngừng, mỗi người đều cảm giác được vô cùng hạnh phúc.
Sở Trí Mặc ở dưới gầm bàn, nhẹ nhàng cầm tay thê tử hai người hiểu ý cười.
“Đêm nay trăng tròn người đoàn viên." Ông nhẹ giọng nói.
Sở phu nhân nắm lấy tay của trượng phu, ánh mắt dời về phía chân trời có ánh trăng tuyệt đẹp đang treo trên cao, một bên tinh quang lòe lòe. Ban đêm thật đẹp!
“Đúng vậy......" Trăng tròn người cũng đoàn viên.
Man Tiểu Nhu mở mắt ra, nằm ở trên giường không thể động đậy, vừa động thử thân thể, giống như có ai đang đánh mạnh vào đầu nàng, nàng chưa từng biết sau khi uống say sẽ có cảm giác khó chịu như thế này, hơn nữa nhưng chuyện vào tối hôm qua tất cả đều không nhớ gì cả.
Hơn nữa nàng không chỉ đau đầu, mà toàn thân cao thấp đều toan đau, tựa như...... Cảm giác vào ngày hôm sau của đêm động phòng hoa chúc, kỳ quái, nàng nhớ tối hôm qua nàng đâu có cùng Hòa Khiêm hoan ái?
Một mùi hương lạ từ cửa phòng bay đến trong phòng, nàng nghi hoặc nhìn nhân vật chính đang bưng một bát nghi ngút khói đi đến bên cạnh nàng, nghe thấy tới hương vị kia, đôi mày nàng nhíu chặt lại.
“Không cần nói cho muội biết, đó là cho muội uống......" Nàng ra tiếng khẩn cầu.
Sở Hòa Khiêm kiên định gật đầu, “Là muốn cho nàng uống." Nở nụ cười ôn nhu ngồi vào bên cạnh nàng, nâng nàng dậy.
Nghiêng đầu đưa đến bên miệng, Man Tiểu Nhu một chút cũng không có ý định muốn hé miệng ra.
Khẽ thở dài, “Uống xong, đau đầu sẽ đỡ hơn, nếu không nhất định sẽ đau suốt cả ngày hôm nay." Hắn nhẹ giọng nói.
Nhìn hắn một cái, mới tâm không cam lòng tình không muốn há mồm, hắn thế này mới cười uy nàng uống một ngụm.
Vừa uống xong một ngụm, nàng ngậm miệng lại liều mạng lắc đầu, “Muội không cần, muội không uống!" Trời ạ! Vừa đắng lại khó uống, còn có một mùi khó chịu không thể nói thành lời, nàng không cần!
“Ngoan, ít nhất cũng phải uống một nửa, nhanh chút." Sở Hòa Khiêm dỗ dành nàng.
Man Tiểu Nhu kháng cự một hồi lâu, cuối cùng vẫn phải nghe theo lời dỗ dành của hắn, một hơi uống xong nửa bát dược, cố nén cảm giác buồn nôn.
Thấy hắn còn nhìn chằm chằm, nàng nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?"
Lắc đầu, Sở Hòa Khiêm nhấc tay vỗ về mặt của nàng, “Không có việc gì." Ánh mắt để lộ ra thản nhiên quyến luyến.
Nàng nháy mắt mấy cái, đầu tuy rằng còn vẫn đau, nhưng lộ ra một chút cười. Đến bây giờ tuy nàng vẫn chưa hiểu rõ nam nhân này hoàn toàn, nhưng như vậy đủ rồi, chỉ cần nam nhân dùng loại ánh mắt ôn nhu này nhìn mình, nữ nhân...... Cầu chỉ cần là như thế đã mãn nguyện?
Nếu so sánh với nàng hôm qua, hôm nay hắn...... Giống như không giống nhau, giống như hắn không còn mang mặt nạ, dùng dáng vẻ tự nhiên nhất của Sở Hòa Khiêm nhìn nàng.
Ngực chảy qua một dòng nước ấm, từ đáy lòng tản ra ý cười, nàng thích hắn như vậy đối đãi với chính mình.
Nguyên lai, bất tri bất giác, nàng muốn hắn dùng bản tính thực sự của hắn khi đối diện với nàng, là vì, nàng đã đem trái tim của nàng đặt ở trên người hắn, nàng... đã yêu thương nam nhân trước mắt này.
Không có kinh ngạc, Man Tiểu Nhu tự nhiên tiếp nhận chuyện thật này, tựa như tự đáy lòng mình đã sớm biết chuyện này, đây cũng là sự thật mà nàng nên thừa nhận.
“Ngủ tiếp một lát, hôm nay cửa hàng có việc, ta muốn rời khỏi một chuyến." Sở Hòa Khiêm đem những sợi tóc rối của nàng vén ra sau tai, mềm nhẹ nói.
Nàng mị hắn liếc mắt một cái, “Muội cũng rất muốn ngủ tiếp một lát, nhưng nghĩ đến ở thư phòng còn rất nhiều việc, muội thực sự không có biện pháp an tâm ngủ." Những chuyện kia hắn nhất định đã sớm cảm kích.
“Việc này, có thể cho nàng thêm một thời gian nữa." Không phủ nhận, hắn trực tiếp thừa nhận.
“Lúc trước rốt cuộc là ai phụ trách?" Nàng chỉ muốn biết điểm này.
“Là Tứ ca, sau khi huynh ấy rời khỏi nhà, là do đại tẩu, nhị tẩu tiếp nhận."
Man Tiểu Nhu thở dài, “Tứ ca không phải rời nhà gần một năm sao?" Ngay cả khi bọn họ thành thân, Tứ ca cũng chưa gấp trở về, nghe nói là bị bà bà thúc giục hôn sự dọa sợ.
Một năm, một năm này đại tẩu, nhị tẩu không nắm bắt hết tình hình, thậm chí nàng phát hiện, các nàng không phụ trách nhiệm chỉ nhớ đến đầu năm, trách không được sổ sách thư phòng lại nhiều đến mức nằm ngổn ngang trong thư phòng, trên bàn dưới đất đều có.
“Ngũ thiếu gia, tiểu nhân tới đón người." Thanh âm của Phúc Tu Duyên ở bên ngoài phòng vang lên.
Sở Hòa Khiêm cúi người ở trên mặt nàng khẽ hôn một cái, “Ta rời khỏi nhà, nàng nên nghỉ ngơi cho thật tốt đi, những chyện kia không phải chỉ trong vòng một hai ngày là có thể giải quyết hết được." Đứng dậy đang muốn hướng ngoài cửa đi đến.
“Đợi chút." Cảm giác đau đầu đã tốt hơn phân nửa, nàng giãy dụa đứng lên, “Muội đưa huynh đi ra ngoài."
“Không cần phải......" Vốn muốn nói gì, nhưng thấy nàng đã rời khỏi giường, động tác nhanh chóng rửa mặt chải đầu, nhìn bóng lưng bận rộn của nàng, tâm tình của hắn ấm áp, lẳng lặng chờ.
Man Tiểu Nhu mặc quần áo, vấn tóc xong đi đến bên người hắn, chủ động ôm cánh tay hắn, “Đi thôi."
Hắn đi theo cước bộ của nàng hướng ngoài cửa đi đến, ánh mắt quan sát chậm rãi từ trên mặt nàng dời xuống cánh tay đang ôm cánh tay của mình, đáy lòng nhu tình tràn dâng ấm áp như tảng băng được chiếu vào ánh nắng ấm áp của mùa xuân.
Cửa vừa mở ra, Phúc Tu Duyên đang đứng ở bên ngoài chờ cũng bước nhanh tiến lên, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân, nhìn đến biểu tình trên mặt hắn, sững sờ ở tại chỗ. Hắn chưa từng thấy qua...... Ngũ thiếu gia biểu hiện vẻ mặt vui vẻ toát ra từ đáy lòng này.
Ngũ thiếu phu nhân đối Ngũ thiếu gia, thật sự rất quan trọng.
“Tu Duyên, đi nhanh lên." Hai vợ chồng đi được một đoạn đường mới phát hiện hắn còn ngây ngốc ở tại chỗ, kêu một tiếng.
“Dạ." Thu tinh thần lại, Phúc Tu Duyên bước nhanh đuổi kịp.
“Giữa trưa nhớ trở về cùng nhau dùng cơm." Man Tiểu Nhu nhắc nhở.
“Đã biết......" Thanh âm hùng hậu trầm thấp cùng với ý cười, trả lời nàng.
Đưa Sở Hòa Khiêm ra khỏi cửa, Man Tiểu Nhu liền nhắm thẳng thư phòng mà đi, muốn nhanh chóng sửa sang lại tất cả những sổ sách, nếu không bản thân nàng giống như có kiến đang bò cắn nàng, không thoải mái cực kỳ.
Nhịn không được thở dài. Như thế có tính là trời sinh số mệnh lao lực hay không? Không có việc làm, liền cảm thấy toàn thân cao thấp không được thoải mái, vẫn là đại tẩu và nhị tẩu thông minh, đem công việc quăng đến cho nàng, hai người trời vừa sáng đã cũng với bà bà đi dạo phố.
Mới bước vào thư phòng mà thôi, đã nghe đến mùi thức ăn, nhìn thấy nha hoàn chuyên hầu hạ mình.
“Đây là......"
Nha hoàn nhẹ nhàng thi lễ với nàng, , “Đây là Ngũ thiếu gia trước khi rời phủ bảo nô tỳ chuẩn bị cho người dùng, Ngũ thiếu gia đặc biệt dặn dò, Ngũ thiếu phu nhân nên cố gắng ăn một chút." Nghĩ đến tối hôm qua bộ dáng đáng yêu của Ngũ thiếu phu nhân khi uống say, liền nhịn không được khóe miệng nhếch lên chút ý cười.
Man Tiểu Nhu sợ run, trên mặt nhiễm thượng hạnh phúc sáng rọi. Hắn đã sớm đoán được nàng sẽ không đi nằm, sợ nàng bị đói, còn bảo cho hạ nhân chuẩn bị thức ăn trước.
“Ngũ thiếu phu nhân, dùng cơm đi, nô tỳ đi pha cho người một ấm trà."
“Ừ" Đi vào bên cạnh bàn, nhìn trên bàn mùi thức ăn bốc lên, vốn dĩ cứ nghĩ mình không đói, nhưng thật ra hiện tại bụng đang đói bồn chồn.
Cầm lấy bát đũa bắt đầu tế ngũ tạng miếu, mỗi thứ ăn một ngụm, rõ ràng là mặn, nhưng không biết tại sao lại cảm, thấy ngọt ngào vô cùng, sự ngọt ngào đó thấm sâu vào tận đáy lòng nàng.
Không lâu sau, cửa thư phòng lại mở ra, là nha hoàn mang ấm trà mới pha vào.
Đem trà để vào bàn, nàng mới mở miệng nói: “Ngũ thiếu phu nhân, Lí công tử ở ngoài cửa, nói là có việc muốn thỉnh giáo ngài." Vị này là khách quý mà Tam thiếu gia mang về đến, tại sao lại có việc muốn thỉnh giáo Ngũ thiếu phu nhân?
Đã ăn no ngồi ở sau bàn đang xem sổ sách Man Tiểu Nhu gật gật đầu, “Thỉnh hắn vào đi." Còn tưởng rằng tính tình hắn vòng vo, không nghĩ tới vẫn là chống đỡ không được mấy ngày, đã tìm đến cửa.
Nha hoàn cầm chén bàn thu thập xong đi ra ngoài, không lâu sau, Lí Thiếu Vũ liền đẩy cửa tiến vào.
“Lí công tử, có việc sao?" Nàng khách sáo nói.
Hắn nhìn chung quanh, xác định trong phòng không hạ nhân ở đây, khuôn mặt nhã nhặn liền thay đổi. “Nàng và ta... cần khách khí như vậy sao? Tiểu Nhu." Thật sự là thất sách! Không nghĩ tới nữ nhân bị hắn từ hôn ba năm trước đây, hiện tại lại ở Sở gia.
Khơi mào một bên đôi mi thanh tú, Man Tiểu Nhu bưng lên trà nóng, không nhanh không chậm uống một ngụm, vẻ mặt thản nhiên, “Họ Lý kia, có chuyện gì nói mau, có rắm mau phóng." Nếu đối phương kêu nàng không cần khách khí, như vây thì nàng cũng không cần phải khách khí.
Không nghĩ tới nàng lại thất lễ như vậy, Lí Thiếu Vũ cảm thấy có điểm bị nhục nhã, “Tiểu Nhu, đây là dù thế nào? Nàng và ta trước kia cũng từng có giao tình, sao lại có thái độ này đối với ta?" Nhịn xuống, xú bà nương trước mắt này có thể giúp người của hắn.
Nghe vậy, nàng không thanh tú há mồm cười to --
“Ha Ha Ha!" Đôi mắt đẹp vừa chuyển, biểu tình thản nhiên chuyển sang sắc bén, “Hãy bớt sàm ngôn đi! Lúc ngươi vừa mới bước vào cửa, ta không lấy chổi đuổi ngươi đi ra ngoài, là đã khách sáo lắm rồi." Quả nhiên, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.
Lí Thiếu Vũ trong lòng thất kinh, đối nàng có chút kiêng kị. Ba năm trước đây lúc từ hôn trở mặt, nàng cũng là loại vẻ mặt này, chết tiệt! Bất bình âm thầm cắn răng chịu đựng, tại sao lúc đối với hắn lại là thái độ lạnh như băng? Hừ!
“Năm đó nhà nàng gặp nạn, Lý gia của chúng tôi có ân với nhà nàng, nên hiện tại ta có việc cần nàng giúp đỡ."
Hắn vừa thốt ra những lời này, những thứ Man Tiểu Nhu vừa mới ăn vào muốn nôn ra hết. Nàng làm sao không nhớ rõ những ân tình quỷ quái mà Lý gia ban cho nhà nàng? Hai nhà có những ân tình, ân nghĩa gì chẳng lẽ Lý gia đã quên hết sao? Thật đúng là da mặt dày.
Nàng không nói, Lí Thiếu Vũ lại tưởng bản thân mình nói đúng tiếp tục nói tiếp, “Nàng có biết Sở phủ đây dựa vào cái gì lập nghiệp không?" Thừa dịp giờ phút này không người bên ngoài vẫn là tốc chiến quyết thắng.
“Ừm." Không phải bán binh khí sao?
Man Tiểu Nhu cầm lấy bút lông, lợi dụng thời gian thuận tiện tìm ra việc làm, những chuyện vô nghĩa này không cần chuyên tâm nghe. Ai... Bên trên vẽ một cái vòng tròn còn có một vòng tròn, là cái gì ý tứ...
Hắn hổn hển xông lên phía trước đoạt lấy bút lông của nàng, “Ngươi rốt cuộc không thích nghe ta nói? Ngươi cũng đừng quên, năm đó nếu không dựa vào nhà chúng ta thi ân, thì bệnh tình của muội muội ngươi có thể chồng đỡ đến ngày hôm nay sao?" Đã lộ nguyên hình, tay hắn nắm chặt, đem bút lông bẻ gãy đôi.
Nàng cười nhạo một tiếng, một cái ý tưởng rất nhanh hiện lên trong óc. Hắn vẫn đề cập đến ân tình, nói có việc muốn cầu xin nàng, khẳng định không phải là chuyện tốt! Nghĩ như thế, trên gương mặt vốn dĩ bày ra vẻ miệt thị khinh khi bỗng chốc biến hóa thành chăm chú nhìn vào mắt hắn.
“Đúng vậy, ngươi nói cũng đúng." Trước xem người này muốn làm gì rồi nói sau.
Phải như thế này mới đúng! Lí Thiếu Vũ sắc mặt vừa chuyển, dáng vẻ bệ vệ như một đại ân nhân đang thi ân bố đức, “Sở phủ này đây binh khí lập nghiệp, hiện tại vũ khí trong quân đội Đại Đường, đa số là do Sở gia chế tạo, một chuyện kinh doanh thu về kim ngạch khổng lồ, ngươi cũng biết sao?"
Đôi mắt đẹp có ánh sao chợt lóe lên rồi biến mất, Man Tiểu Nhu vẻ mặt mê hoặc, “Ta không biết... mấy thứ này đều là do Hòa Khiêm chưởng quản, ta hoàn toàn không đụng chạm đến." Buồn cười chết được, một cây kim nhỏ bé mà muốn so với đao kiếm sao?
“Hừ, ta đương nhiên biết ngươi không gặp được, nhưng là... ta muốn ngươi đi làm một chuyện, coi như báo đáp ân tình của nhà ta." Hắn nghĩ đến câu chuyện ân tình tự biên tự diễn của hắn có tác dụng với nàng, đắc ý nói ra kế hoạch của hắn.
Ngu ngốc! Tận đáy lòng cười thầm hắn ngu muội, ở ngoài mặt nàng giả vờ thật sự phối hợp, “Được! Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể, ta sẽ hỗ trợ." Lần này nàng nhất định phải chỉnh hắn đến kêu cha gọi mẹ.
“Ta muốn ngươi hỗ trợ trộm binh khí đồ." Muốn nàng tiếp xúc đến vấn đề kinh doanh trong tay Sở Hòa Khiêm, chắc chắn nàng ta làm không được, nhưng tối hôm qua lúc ăn cơm, nhìn thấy thái độ của Sở Hòa Khiêm đối với nàng, chuyện mượn binh khí đồ hẳn là không có vấn đề gì.
“Binh khí đồ? Đó là cái gì vậy? Hơn nữa... Lý gia các người không phải chuyên kinh doanh tơ lụa sao? Vì sao lại muốn chuyển sang vấn đề binh khí này?" Cái này không phải hỏi giả vờ, binh khí đồ nàng ngay cả nghe cũng chưa nghe qua.
“Triều đình cũng muốn mua binh khí đồ của Sở gia, để tự triều đình đúc vũ khí, hiện tại, ta muốn ngươi đi hỏi thăm tình hình, xem Sở gia cất giấu ở nơi nào, trộm món đó về cho ta." Lí Thiếu Vũ đương nhiên không ngốc, làm gì phải giải thích rõ ràng rành mạch cho nàng, đương nhiên chỉ chọn một chút chuyện để nói mà thôi.
Man Tiểu Nhu suy nghĩ chuyển động bay nhanh. Vô duyên vô cớ muốn loại binh khí đồ này, rốt cuộc có ích lợi gì? Bán cho triều đình?
Hẳn là không có khả năng đi? Rốt cuộc đang có chủ ý gì?
“Nhưng... như thế không tốt lắm?" Vẫn giả vờ như thế hù hắn trước nói sau.
Hắn hung hăng trừng nàng liếc mắt một cái, “Nhiều lời! Ta muốn ngươi làm như thế nào, ngươi liền đi làm, sau khi thành công..." Vươn một tay, muốn sờ sờ đầu của nàng cho rằng trấn an, không nghĩ tới nàng thối lui về phía sau, hắn cười dâm đãng một chút, cao thấp đánh giá dáng người mê người trước mắt, “Nếu Sở gia không chứa chấp ngươi, ta thực nguyện ý cưới ngươi làm tiểu thiếp cho ta." Không nghĩ tới nàng sau khi gả cho người khác, lại trở nên quyến rũ xinh đẹp như thế, hắn không ngại người ta đã xuyên qua người đàn bà dâm đãng này.
Nhịn xuống lời nói khó nghe đã dâng lên đến miệng, Man Tiểu Nhu quay đầu đi, “Ta đã hiểu" Trên mặt bàn hai bàn tay đã nắm chặt thành quyền, không thể đánh được, tuy rằng gương mặt trước mắt kia quả thực ti tiện đến không chịu nổi!
“Ha ha, ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi lấy đến đây, đến lúc đó ta nghĩ theo ta cùng nhau rời đi, ta có thể mang ngươi đi." Đó là ân huệ lớn nhất mà hắn ban cho nàng.
Man Tiểu Nhu không nói, vẻ mặt khó xử, “Ngươi đi ra ngoài đi." Nếu còn không đi, nàng muốn thật sự không thể dằn nổi nữa rồi!
Lại cười dâm đãng vài tiếng, Lí Thiếu Vũ tự nhận thực tiêu sái nghiêng đầu, nháy mắt dâm đảng với nàng một cái, “Ta chờ ngươi."
Thế này mới xoay người rời đi.
Một lời nói mới phun ra “Hô --" Nàng lắc đầu. May mắn hắn đi rồi... Kỳ quái, tên họ Lý này thực sự ngốc như vậy sao? Lại không cảm thấy thái độ của nàng ban nãy trước sau không đồng nhất sao?
Tục ngữ nói đúng lắm, bệnh ngu ngốc là không thuốc nào có thể trị được!
Nhìn cửa thư phòng, đôi mắt chuyển một vòng, nàng cười xấu xa.
“Muốn binh khí đồ? Không thành vấn đề... Ta cho ngươi..." Tiếng cười thanh thúy sảng khoái vang lên không ngừng, làm cho người ta nghe xong nhịn không được nổi cả da gà.
Trong thư phòng, có một người đang vô cùng cao hứng tự đắc, ý nghĩ xấu xa đầy mình. Ngoài thư phòng, có một thân ảnh to lớn chậm rãi đi ra, nhìn người trong thư phòng liếc mắt một cái, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, lại nhìn về phương hướng người mới vừa rời đi, con ngươi đen trở nên thâm trầm, khóe môi nở nụ cuời âm ngoan đáng sợ.
Tác giả :
Nguyên Nhu