Gian Thương Hai Mặt
Chương 2
“Đến đây, đến đây, bánh bao vừa thơm vừa mềm! Mới ra lô bánh bao, mau tới mua đi!" Tiếng rao to, kêu không ngừng, cửa hàng nho nhỏ ở cạnh đó chỉ có vài ba cái bàn cũ kĩ, nhưng bàn bàn đầy ngập khách, còn có rất nhiều người bưng sữa đậu nành uống ở bên ngoài cửa hàng, ngồi khắp nơi từng ngụm từng ngụm cắn cắn bánh bao, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn.
Nhìn kỹ xem, tiệm bán bánh bao này cũng thật thú vị, khách nhân có thể nói là tam giáo cửu lưu (*) đều có, có lão gia mặc cẩm y hoa phục, cũng có dân chúng mộc mạc bình dân, đoàn người đều ngồi chung trên bàn, ra sức bắt tay ăn bánh bao. ^^
(*) Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia.
(*) Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội
Tiếng rao hàng phát ra từ một người đàn ông trung niên đứng trước mồ hôi chảy đầy mặt, gương mặt tròn trịa phúc hậu tươi cười thật to, nhìn qua đã thấy thập phần thân thiết, bên cạnh ông còn có một thiếu niên vẻ mặt tương tự ông, cũng đang chảy mồ hôi, động tác nhanh chóng múc một chén lại một chén sữa đậu nành hương vị ngọt ngào nồng đậm.
Trong một góc nhỏ của tiểu điếm, một xiêm y hé ra khỏi quầy, một cô nương đang ngồi ở bàn đánh bóng bàn, trước mặt không ít người đang xếp hàng đều là chờ nàng tính tiền, vội vã ăn đồ.
Nữ tử diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, khóe môi tươi cười làm cho người ta có loại cảm giác ngọt ngào, nhưng đôi mắt lóe khôn khéo quang mang, một bàn tay rất nhanh ở bàn tính tính tiền nhanh chóng, tay kia thì vội vàng lấy tiền, cái miệng nhỏ nhắn thì phụ trách nói ra số tiền.
“Ba cái bánh bao, hai chén sữa đậu nành, tổng cộng năm mươi quan." Vươn tay tiếp nhận tiền đồng của khách hàng, nàng vừa tính xong một cái, miệng lại nói: “Kế tiếp."
Tình cảnh như vậy không ngừng trình diễn ra, bên ngoài lồng hấp cũng càng ngày càng ít, bánh bao đều nhanh chóng thấy đáy, đám đông thế này mới hơi lui, hai người bên ngoài phụ trách rao hàng cũng giảm bớt tiếng rao.
Đứng bên ngoài cửa hàng rao hàng là ông chủ họ Man, lau mồ hôi giữa trán đang chảy xuống, đem lồng hấp chà lau sạch sẽ, ở phía sau ông, thiếu niên lúc trước phụ trách múc sữa đậu nành, cũng thực ra sức ngồi xổm xuống cọ rửa bát, bàn.
Ngồi xổm xuống, đem lồng hấp thu dọn xong, lại đứng lên, Man đại đầu liền thấy có hai người đứng ở trước mặt, thật sự lạ mắt, nhưng mà ông cũng không để ý, cầm lấy khăn lau ở trên cỗ lau mồ hôi, “Hai vị công tử, muốn ăn cái gì."
Người đứng ở trước tiệm, đúng là Sở Hòa Khiêm chủ tớ hai người, đầu tiên là nhìn quét tình cảnh trong tiệm liếc mắt một cái, lại đem ánh mắt dừng lại ở trong lồng hấp, mỉm cười, “Ta muốn hai cái bánh bao cùng hai chén sữa đậu nành."
“Vâng! Thỉnh ngài chờ một chút." Ông cười cười, đầu tiên là cầm lấy khăn lau cái bàn gỗ lại xoay người cầm lấy cái mâm nhỏ, lấy ra bánh bao đặt ở trên dĩa để vào mâm, tiếp theo rất nhanh múc ra hai chén sữa đậu nành đổ vào trong bát, sau đó đem mọi thứ trong mâm đặt trước mặt hai vị khách mới đến.
Phúc Tu Duyên tiến lên tiếp nhận, “Chủ nhân, chúng ta ngồi thế nào?" Bên trong nhỏ như vậy, giống như không có chổ ngồi.
Man đại đầu vừa nghe, cười nhìn hai người nói: “Thật ngại quá, vị công tử này, quy củ trong điếm chúng tôi là phải trả tiền trước, thỉnh tới bên trong tìm tiểu nữ tính tiền trước."
“Còn phải thanh toán tiền trước, thật sự là phiền toái."Phúc Tu Duyên thấp giọng la hét.
Sở Hòa Khiêm giơ một ngón tay, bắn nhẹ vào cái trán hắn, “Lắm miệng." Liếc hắn liếc mắt một cái, liền hướng trong tiệm vào đi, liếc mắt một cái liền thấy nữ tử ngồi ở phía sau quầy, ban đầu vẻ mặt lơ đãng, nhưng sau khi nhìn kĩ vẻ mặt của cô gái ấy, mặt hơi biến sắc.
Trong lòng hắn náo loạn, nhưng trong nháy mắt, ngay sau đó, trên mặt hắn vẻ mặt lại khôi phục tự nhiên, chậm rãi bước đến quầy.
Man Tiểu Nhu nhìn hắn một cái, “Bốn mươi quan."
Sở Hòa Khiêm nhìn nàng nhẹ gật đầu, Phúc Tu Duyên theo trong lòng lấy tiền ra trả vừa vặn trong điếm có khách nhân đứng dậy, hai người bước tới chổ trống ngồi xuống.
“Ngũ thiếu gia, bánh bao này thật đắt." Nếu tiệm bình thướng bán, cao lắm chỉ có năm quan tiền, nhà này bán ước chừng là so với người ta đắt gấp đôi.
Hắn cười không nói, cầm lấy bánh bao đưa lên miệng cắn. Bánh bao vừa thơm vừa mềm vừa vào đến miệng, mùi hương thơm ngát quanh quẩn đi xuống, miệng đầy ngọt ngào, làm cho người ta ý do chưa hết, ăn còn muốn lại ăn thêm.
“Ồ, ăn ngon thật!" khác với bộ dáng nhã nhặn của hắn, Phúc Tu Duyên cắn từng ngụm từng ngụm. Hắn chưa từng ăn qua bánh bao ngon đến thế...... Bưng lên sữa đậu nành một bên uống một ngụm, nồng đậm hương vị đậu ngọt ngào mà không ngấy, uống rất ngon!
Hai ba lượt cắn, hắn đã đem bánh bao trên tay ăn sạch, nuốt nuốt nước miếng, nhìn thấy trên tay chủ nhân còn một cái bánh bao, vẻ mặt khát vọng.
Trước mặt hắn, Sở Hòa Khiêm bình thản chậm rãi đem bánh bao ăn sạch, còn mở ra hai tay.
Phúc Tu Duyên ai oán cúi đầu oán thầm. Ngũ thiếu gia thật nhỏ mọn!
Nhất cử nhất động chủ tớ hai người, toàn bộ thu vào đáy mắt của Man Tiểu Nhu, ánh mắt dừng trên mặt Sở Hòa Khiêm nhiều hơn một chút, mày liễu một bên hơi nhếch lên.
Man đại đầu đem bên ngoài tiệm dọn dẹp xong hết, thế này mới đi vào cửa hàng nói: “Tiểu Nhu, bên ngoài không còn khách đến nữa."
“Vâng, bánh bao còn lại nhiều không?" Nàng tính toán sổ sách, não bên trong bàn tính cũng đã có bay nhanh. Mấy ngày nay, việc mua bán dường như tốt hơn một chút.
“Không thừa, lồng hấp còn lại năm vái, có ba cái là đem đến Trần tẩu cách vách, còn hai cái khác lão bán bánh ngọt ở đầu đường đã dặn."
“Dạ." Man Tiểu Nhu gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Khách ở tiệm đã rời đi gần hết chỉ để lại bát dơ đầy bàn, nàng cầm lấy khăn lau, đi ra quầy giúp dọn dẹp.
Cũng không còn bao nhiêu thứ để dọn chỉ còn lại một cái bàn có hai vị khách đang ngồi, nàng xem nhìn sắc bầu trời, đã quá trưa rồi, nhìn hai vị khách đã ăn xong từ lâu vẫn không chịu đi liếc mắt một cái, suy nghĩ, “Tiểu Bác, tỷ về nhà một chuyến, thuận đường đem bánh bao đưa cho các vị khách, đệ ở đây giúp cha thu dọn".
Man Tiểu Bác đang ngồi xổm rửa bát ngẩng đầu, “Đã biết."
Nàng lúc này mới cởi xuống tạp dề quấn quanh hông, cầm lấy hai túi đựng bánh bao nhanh chóng đi ra ngoài.
Phụ tử hai tiếp tục cúi đầu làm chuyện của mình, mãi đến khi đã xong xuối ngẩng đầu lên thấy hai vị khách kia vẫn chưa đi,
Đợi cho này nọ đều chuẩn bị cho tốt, kia hai cái khách nhân còn chưa đi, Man đại đầu gãi gãi đầu, bước đến gần.
“Hai vị khách quan, à...... Tiểu điếm định nghỉ ngơi, không biết hai vị......" Đều ăn xong lâu như vậy, còn không chịu đi, tính gây phiền phức sao?
Man Tiểu Bác cũng theo đi qua, thật không hổ là phụ tử, trong lòng suy nghĩ - đều giống nhau, hắn còn thuận tay mang lấy một khúc gỗ dùng để gánh hàng.
Trên gương mặt tuấn dật ngũ quan thanh tú của Sở Hòa Khiêm nở ra một nụ cười ôn nhu: “Ta có ý muốn hợp tác kinh doanh muôn bàn với thúc một chút." Hắn nói thẳng.
Man đại đầu cùng con, hai người đối xem liếc mắt một cái, cùng nhau quay đầu lại nhìn về phía hắn.“Cái gì?"
Rót ra một chén trà nóng còn nghi ngút khói đưa cho khách, Man đại đầu tràn đầy nghi vấn, “Vị thiếu gia này, ý ngài là…. Muốn cùng nhà của chúng tôi làm khế ước về sau tất cả các bánh bao nhà ta làm ra đều đưa đến trong tửu lâu của ngài phải không?" Lau bàn, thuận đường ngồi xuống ở đối diện hắn.
Sở Hòa Khiêm vuốt cằm, “Đúng vậy, không biết ý tứ của thúc như thế nào?" Hưởng qua hương vị, hắn có thể khẳng định, nếu tửu lâu hắn có món này, chắc chắn sẽ thu hút được thật nhiều khách.
Man đại đầu nhíu mày gãi đầu, vuốt vuốt tóc, “Việc này...... Không phải ta có thể làm chủ." Việc tính toán, khế ước gì đó, ông là không biết gì cả, chỉ có Tiểu Nhu mới biết được tính thế nào.
Hơi hơi nhướng mi, rồi sau đó buông ra, “Thúc không phải chủ tiệm sao? Làm sao có thể không có biện pháp làm chủ?" Mới vừa rồi hắn quan sát đúng vậy, trước mắt người này hẳn là chỉ phụ trách lao động, người tính toán quyết định là nữ tử ở phía sau quầy.
“Chuyện này......" Xấu hổ cười cười, Man đại đầu ngượng ngùng nói rõ ràng, tất cả mọi chuyện trong nhà này, đều là do một tay con gái ông quyết định.
“Ai nói là chủ cửa hàng có thể đủ quyết định chuyện trong tiệm?" Man Tiểu Nhu thanh âm không biết từ chỗ nào truyền đi ra.
Sở Hòa Khiêm dừng lại, theo thanh âm nhìn lại. Thì ra, trong một góc khuất của cửa hàng còn có một cánh cửa nhỏ, nữ tử hắn nhìn thấy ban nãy đang từ cửa nhỏ đó bước vào.
Xem ra, chắc có lẽ phía sau cánh cửa đó là nhà của bọn họ, trước mặt này xem như cửa hàng.
Man đại đầu đứng lên đi đến bên cạnh nữ nhi, “Vị thiếu gia này, thật sự là ngại quá, đây là tiểu nữ, những chuyện lớn nhỏ trong tiệm của tôi, đều do tiểu nữ của tôi quyết định."
Sớm đoán được vị khách nhân này không phải đơn thuần đến ăn cái gì, Man Tiểu Nhu đi đến trước bàn ngồi xuống, “Nói đi, nổi danh lừng lẫy ở Thành Đô Sở gia Ngũ thiếu gia, đi vào loại một tiệm nhỏ của chúng tôi, không biết có chuyện gì cần dạy bảo?" Nàng từng ở ngoài quán trà của Sở gia có gặp qua hắn một lần.
Mới vừa rồi hắn một bước vào trong điếm, nàng liền nhận ra ngay, cũng biết lấy thân phận như hắn, không có khả năng chỉ vì ăn bánh bao mà vô duyên vô cớ đi vào nơi này.
“Tháng sau, ta định ở thành tây mở một gian tửu lâu, Man lão bản tay nghề bất phàm, ta muốn ký kết hợp tác với thúc ấy." Sở Hòa Khiêm cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng vào ý định của mình.
“Hợp tác với cha tôi? Làm đầu bếp?" Người này có lầm hay không?
Hắn gật gật đầu, “Đúng vậy, đầu bếp của ta hiện tại thiếu một vị."
“Cha tôi ngoài việc làm bánh bao, không biết nấu món gì khác." Man Tiểu Nhu lắc đầu, đem chuyện nói rõ ràng, làm cho nàng còn tưởng rằng có chuyện mua bán may mắn nào tới cửa, thì ra chính là đối phương lầm lẫn.
Sở Hòa Khiêm cũng khoát tay, “Nàng đã hiểu lầm, ta đến không phải muốn hợp tác với ông ấy làm đầu bếp trong điếm, chỉ là vẫn muốn ông ấy mỗi buổi sáng hai canh giờ đến tửu lâu của ta làm bánh bao bán cho khách, đương nhiên, lương tháng hàng tháng ta cấp không ít đâu, “
Hắn không thể không nói, loại hợp tác như thế này, thủ pháp kinh doanh thực thông minh, hơn nữa có món ngon ăn, tự nhiên sẽ khiến cho thực khách chú ý, cho dù mắc gấp đôi chỗ khác mua cũng không đau lòng.
Man Tiểu Nhu thoáng nhíu mày, người này tính toán thực tinh vi, muốn lợi dụng nhà nàng cố định để thu hút khách, làm thịnh vượng tửu lâu mới mở của hắn…
“Lương tháng tính như thế nào?" Ở tửu lâu bán, chỉ cần lương tháng tốt, khấu trừ những vật dụng đi lại tốn kém, trong nhà thu vào, chắc chắn sẽ cao hơn so với hiện tại rất nhiều, có thể vận dụng tài chính càng nhiều.
“Vậy cho hỏi, mỗi ngày nơi này mua bán thu lợi được bao nhiêu?" Hắn cũng không phải là kẻ ngốc tùy tiện đưa ra giá.
“Khoảng năm trăm quan mỗi ngày." Nàng không lên giá, căn cứ theo tình hình thực tế nói chuyện, huống hồ, những chuyện như thế này, chỉ cần tính sơ qua cũng sẽ biết, muốn lừa nhau cũng không được.
Suy nghĩ một lát, Sở Hòa Khiêm lộ ra nụ cười tự tin, “Căn cứ theo lời nói của Man cô nương, nếu một tháng mua bán, khấu trừ mọi chi phí, cửa tiệm nhiều nhất cũng chỉ thu vào được một ngàn hai trăm quan, nếu đến tửu lâu của ta bán, một giá một, hai ngàn hai."
Lương tháng như thế đã muốn thập phần hậu đãi.
Hắn ra giá làm cho Man Tiểu Nhu thực tâm động, nhưng mà... Còn chưa đủ vừa lòng.
“Hai ngàn hai sao? Nhưng chúng tôi làm sao làm chuyện mạo hiểm như thế được, cửa tiệm của chúng tôi tuy nhỏ nhưng đã mở nhiều năm, có không ít khách quen cũ, không biết có đồng ý cửa tiệm dời đến tửu lâu khác để mua không."
“Ý của Man cô nương là?"
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch, đôi mắt long lanh sáng ngời, “Cùng với chuyện hợp tác mạo hiểm như thế này, Ngũ thiếu gia thân là chủ nhân, đương nhiên cũng muốn quan tâm đến cuộc sống của hạ nhân một chút? Như vậy đi, hai ngàn hai không thành vấn đề, nhưng đay là lương tháng của cha tôi, nhưng đệ đệ của tôi là trợ thủ đắc lực của cha tôi, phải làm ra chừng đó bánh bao, đương nhiên cũng cần đệ đệ tôi hỗ trợ, hợp tác thì đương nhiên cũng phải hợp tác luôn với đệ ấy, lương tháng của nó cũng không cần cao, chỉ cần năm trăm quan là được." Nếu tính như thế, hai người họ mỗi tháng khoảng mười lượng bạc.
“A...... Ngươi giựt tiền à? Chỉ một tiệm nhỏ như vậy, mà mỗi tháng đòi mười lượng bạc sao?" Chủ nhân còn không có mở miệng. Phúc Tu Duyên kêu to trước.
“Lắm miệng!" Sở Hòa Khiêm cùng Man Tiểu Nhu đồng thời nhìn hắn liếc mắt một cái, hai miệng một lời nói.
Sở Hòa Khiêm cười nhẹ vài tiếng, “Giá này hình như hơi cao một chút, Man cô nương đây là công phu sư tử ngoạm sao?"
“Ngũ thiếu gia, ngài nói chuyện hơi nặng lời rồi, công phu sư tử ngoạm? Nào có chuyện như thế! Ta đơn giản chỉ nghĩ đến tương lai của tửu lâu của ngài, nói ra giá cả thỏa đáng nhất, huống hồ, mười lượng bạc đối với ngài mà nói, chỉ là món tiền nhỏ không đáng kể?" Muốn ngồi mát ăn bát vàng? Khó mà làm được, bọn họ cũng đã mua bán nhiều năm, kinh nghiệm mua bán đương nhiên đâu thiếu.
Trầm tư một hồi, đôi mắt hiện lên ý cười, “Ta làm sao mà biết một cửa hiệu nhỏ như thế này lại có thể sinh lợi lớn đến như thế? Dù sao hôm nay chứng kiến, cũng không chứng tỏ là ngày nào cũng như thế." Tuy không đáng kể, nhưng cũng không thể chịu thiệt.
Man Tiểu Nhu chống lại con ngươi đen của hắn, lộ ra một nụ cười tự tin, “Nếu là lo lắng, ngày mai, ngày kia ngày đều có thể phái người tới nơi này, nhìn xem khách nhân của cửa hiệu chúng tôi, có phải hay không giống như ta nói như vậy ổn định."
“Vậy nói như vậy định rồi, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ phái người đến quan sát, nếu đúng thật như lời của cô nương nói, thì hợp tác lần này sẽ được định như ý của cô nương, được không?" Tất cả mọi chuyện kinh doanh, Sở Hòa Khiêm đều tính toán thật cẩn thận.
“Không có vấn đề." Nàng cười ngọt ngào, bộ dáng giống như đã thấy được tiền sắp vào túi.
Sở Hòa Khiêm ngồi ở đối diện nàng, trên mặt hắn đương nhiên có thể nhìn ra được rõ tàng rành mạch, cũng biết nàng suy nghĩ cái gì, đôi môi mỏng hơi hơi gợi lên, đôi mắt đen khẽ đảo như đang có ý định sâu xa gì, đôi mắt hắn mở to mang ý cười.
Man đại đầu liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, vẻ mặt có một tia ai oán. Nữ nhi a nữ nhi, hiện tại con đang bán lão cha của con, tốt xấu gì cũng hỏi ông một tiếng là ông có bằng lòng hay không .....
Bên ngoài sắc trời dần dần tối, Man đại đầu bưng mâm thức ăn thơm ngát bốc khói đi vào trước bàn, “Ăn cơm."
Hỗ trợ sắp xếp chén dĩa, Man Tiểu Nhu gật gật đầu: “Nương, Tiểu Tri, ăn cơm." Ngay tại phòng khách nho nhỏ của căn nhà, hiện diện một cái bàn dài và bốn cái ghế dựa, nho nhỏ, không lớn.
Tấm màn sáo bị xốc lên, một thiếu niên đỡ một cô gái xanh xao yếu ớt bước ra, Man Tiểu Nhu thấy thế, vội vã bước đến hỗ trợ, nắm lấy cánh tay cô gái từ từ bước đi vào bên cạnh bàn ngồi xuống.
Cảm nhận được cánh tay trong tay mình, là gầy yếu như vậy, lạnh như băng, đáy lòng trầm xuống, ánh mắt hơi hơi để lộ ra bi thương, nhìn mặt cô gái tràn ngập thần sắc có bệnh.
Đợi cho các nàng mẹ con ba người ngồi xong sau, Man lão bản mới ngồi xuống chuẩn bị dùng cơm.
“Tiểu Tri, muội nên ăn nhiều một chút." Man Tiểu Nhu gắp miếng thịt thơm ngào ngạt để vào trong bát cô gái.
Man Tiểu Tri cười khẽ, cúi đâu dùng cơm, nhưng bàn tay cầm đủa hơi hơi run, trên mặt tái nhợt không hề có huyết sắc làm cho người ta nhìn xem đau lòng không thôi.
Ngồi ở bên người Man đại đầu là Man đại nương, khó nén đáy mắt lo lắng, khe khẽ thở dài, “Tiểu Nhu, vẫn là không có tin tức sao?" Tiểu Tri bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, nếu còn như vậy chỉ sợ......
Nghe vậy, Man Tiểu Nhu buông bát trên tay, “Dạ." Ảm đạm đáp nhẹ một tiếng.
Man Tiểu Tri vỗ vỗ tay nàng, “Nương, đang ăn cơm người sẽ không muốn hỏi chuyện làm cho tỷ tỷ lo lắng, mọi người đã làm việc suốt một ngày, buổi tối hãy để cho mọi người hảo hảo nghỉ ngơi đi." Sinh tử có số, nàng sớm đã biết.
“Đúng vậy, ăn cơm đi." Man đại đầu gắp một ít rau để trong bát thê tử, nhẹ lay động lắc đầu.
Vốn dĩ còn đang muốn nói chuyện tiếp Man đại nương thế này mới ngậm miệng lại, cả nhà ăn cơm trong không khí nặng nề. Mãi đến khi cơm nước đã xong, Man Tiểu Tri vào phòng nghỉ ngơi, bà mới lại khẩn cấp truy vấn.
“Tiểu Nhu, vẫn là không có tin tức vị thần y kia sao?"
Man Tiểu Nhu khoát tay, “Đã cho mọi người đi dò xét khắp nơi, nhưng vẫn là không có tin tức của Băng Nhược Húc." Băng Nhược Húc từ trong miệng nàng nói đó là một vị thần y mà bọn họ đau khổ tìm kiếm nhiều năm.
Mấy năm nay, mang theo Tiểu Tri ốm yếu cần y khắp nơi, nhưng chỉ có thể cầm cự không trị dứt được, tình trạng bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng được một đại phu ở Trường An chỉ điểm, mới biết được có nhân vật này, vị đại phu kia nói, chỉ có Băng Nhược Húc mới có biện pháp chữa khỏi bệnh cho Tiểu Tri, nhưng người này hành tung vô cùng thần bí, phi thường khó tìm.
Từ khi biết đến danh vị thần y này, bọn họ đã tìm hắn ước chừng khoảng hai năm, bất luận là trên giang hồ, hay chốn quan trường, đều không có tin tức hắn.
Man đại nương hốc mắt hơi hơi đỏ lên, “Tiểu Tri gần đây...... Thân thể tựa hồ càng ngày càng hư nhược rồi, mẫu thân thực lo lắng cho nó......" Lời nói còn lại cũng không thốt ra được, nhưng không ai không biết ý tứ của bà.
“Nương, không cần nói như vậy, trời không tuyệt đường người ngay, nhất định có thể tìm được thần y." Man Tiểu Nhu không muốn nghe những lời này, lắc đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy, nàng cũng đừng lo lắng như vậy, Tiểu Tri là một đứa bé thiện lương như vậy, Bồ Tát sẽ phù hộ cho nó."
Man đại đầu vỗ vỗ bả vai thê tử trấn an.
“Hy vọng như thế." Man đại nương gật gật đầu.
“Tiểu Nhu, chuyện sáng nay Ngũ thiếu gia của Sở gia nói, con thực cảm thấy thỏa đáng?" Man đại đầu chuyển sang đề tài khác, không muốn tiếp tục đắm chìm trong không khí ưu thương.
Nàng quay đầu nhìn về phía phụ thân, “Con đã tính qua, nếu chuyện hợp tác này thuận lợi, nhà chúng ta chẳng những có thể kiếm thêm được năm lượng bạc mỗi tháng, con cũng có thêm nhiều thời gian chăm sóc Tiểu Tri, chuyện hợp tác này có lợi chứ không hại." Lúc Sở Hòa Khiêm vừa đề cập nàng sớm đã tính toán qua tất cả mọi thứ.
“Nhưng này Sở thiếu gia không phải còn không xác định?" Man đại cúi đầu nhắc nhở con gái.
“Cha, người yên tâm đi, quá vài ngày, chờ hắn quan sát tốt xong, chuyện hợp tác có lợi như thế này nhất định sẽ vào tay chúng ta." Man Tiểu Nhu có thể khẳng định điểm này. Họ Sở này không đơn giản trong thành Thành Đô, có hơn mười cửa hiệu tửu lâu kinh doanh lâu năm, đành phải dùng phương pháp khác để thu hút khách, nàng tin tưởng, ngoại trừ tiệm bánh bao của nhà họ, đến lúc đó đầu bếp, hẳn là cũng không phải nhân vật đơn giản.
“Cứ từ từ, đều đi nghỉ ngơi đi." Man đại đầu vẫy vẫy tay, để cho nàng và Man Tiểu Bác từ đầu đến cuối không nói một tiếng rời khỏi phòng.
Hai chị em cũng biết, cảm xúc của nương nhất định còn không có vững vàng, cha nhất định là muốn cùng nương trò chuyện, vội gật gật đầu, cùng nhau rời khỏi.
“Là muội không tốt, không sinh một cho nó một thân thể khỏe mạnh." Man đại nương rốt cuộc nhịn không được khóc nhỏ.
“Ai......" Man đại đầu không nói gì, chỉ có thể ôm chặt bà, một tay vỗ nhẹ lên lưng của bà, hai vợ chồng cùng nhau vượt qua đêm dài từ từ này.
Vốn dĩ Man Tiểu Nhu nghĩ đến Sở Hòa Khiêm sẽ phái người của Sở gia đến xem xét, không nghĩ tới hắn lại tự mình đến đây.
Ngày đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng thật đúng là hoảng sợ, nhưng lập tức khách nhân tới cửa, nàng cũng đi theo đứng lên, không rảnh để ý tới hắn, đến cửa tiệm làm một pho tượng môn thần (*).
(*) thần giữ cửa
Nhưng này nha, vị môn thần này còn rất có kiên nhẫn, từ lúc nàng mở tiệm cho đến lúc nàng dọn hàng, hắn đều ngồi ở ghế trên, nhàn tản uống trà, xem mọi người làm việc.
Ngày hôm sau nhìn thấy hắn, nàng đã bắt đầu thích ứng, vì không chiếm cái bàn trong tiệm, Man đại đầu còn đem ghế dựa cho hắn, mà vị môn thần này cũng thật thức thời, ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Trong tiệm có rất nhiều việc, Man Tiểu Nhu cũng không rảnh để ý tới hắn nhiều, đang lúc Man đại đầu cùng Man Tiểu Bác làm không xuể, nàng vội vã đến giúp thu dọn mọi thứ trên bàn, bỗng nhiên vấp chân một cái, mắt thấy sẽ ngã trên mặt đất.
Không ngờ, nàng được người ta ôm lấy, ngã vào lòng hắn, sửng sốt một hồi lâu, nàng mới nhận ra mặt của Sở Hòa Khiêm, nhìn lại ghế dựa cách nơi này khá xa, không nghĩ ra hắn làm sao có thể trong chớp mắt vọt tới phía sau nàng.
Sở Hòa Khiêm giúp đỡ lấy bả vai của nàng, “Cô nương không sao chứ?"
Man Tiểu Nhu lắc đầu, “Không có việc gì, cám ơn ngài."
“Cô nương, mau đem thức ăn đến đây!" Bên cạnh bàn chờ đợi, khách nhân hô to.
Nàng lại nhìn hắn liếc mắt một cái, liền giương giọng đáp lại khách, “Đến đây!" Vội vàng đem việc này bỏ qua một bên, nàng còn có một đống việc cần hoàn thành.
Con ngươi đen đi theo thân thể chuyển động của nàng một hồi lâu mới thu về ánh mắt, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, hơi hơi nắm tay lại, trong lòng bàn tay dường như còn lưu lại hơi ấm của nàng, nóng ấm, tay hắn một trận nóng cháy......
Ngày thứ ba nhìn thấy hắn, nàng chưa nói cái gì, nhưng thật ra các vị khách thường hay đến tiệm ăn bánh, rốt cục nhịn không được truy hỏi nàng.
“Cô nương, vị này là của cô......" Một vị thực khách chớp mắt ái muội.
Xem vị tiểu ca tuấn tú này mỗi ngày đều đến, nhất định là đối với cô nương chủ nhà này có hứng thú, thấy ánh mắt hắn nhìn của nàng, chính là cái ý tứ kia thôi!
Man Tiểu Nhu đầu tiên là nhìn người ngồi không xa quầy lắm, liếc mắt một cái, lại quay đầu ở nhân mặt hướng khách nhân, nàng ngọt ngào cười nói: “Huynh ấy là ông chủ tương lai của tôi." Nũng nịu thanh thúy, vang tiến đến trong tai của Sở Hòa Khiêm.
Hắn mỉm cười nhìn về hướng quầy, đáp trả lại ánh mắt của nàng, không có phản bác lời của nàng.
Nàng biết, mấy ngày nay tình hình như thế này nhà bọn họ sẽ – đóng cửa.
Vị lão khách kia ánh mắt nghi hoặc.
Cái kia lão mâu khách nghi hoặc nhìn xem nàng, lại nhìn nhìn tiểu tử tuấn tú ngồi kia, gãi gãi đầu, nghĩ rằng quên đi, chuyện người trẻ tuổi hắn không hiểu, vẫn là ngoan ngoãn ăn bánh bao của hắn đi.
Nhìn kỹ xem, tiệm bán bánh bao này cũng thật thú vị, khách nhân có thể nói là tam giáo cửu lưu (*) đều có, có lão gia mặc cẩm y hoa phục, cũng có dân chúng mộc mạc bình dân, đoàn người đều ngồi chung trên bàn, ra sức bắt tay ăn bánh bao. ^^
(*) Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia.
(*) Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội
Tiếng rao hàng phát ra từ một người đàn ông trung niên đứng trước mồ hôi chảy đầy mặt, gương mặt tròn trịa phúc hậu tươi cười thật to, nhìn qua đã thấy thập phần thân thiết, bên cạnh ông còn có một thiếu niên vẻ mặt tương tự ông, cũng đang chảy mồ hôi, động tác nhanh chóng múc một chén lại một chén sữa đậu nành hương vị ngọt ngào nồng đậm.
Trong một góc nhỏ của tiểu điếm, một xiêm y hé ra khỏi quầy, một cô nương đang ngồi ở bàn đánh bóng bàn, trước mặt không ít người đang xếp hàng đều là chờ nàng tính tiền, vội vã ăn đồ.
Nữ tử diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, khóe môi tươi cười làm cho người ta có loại cảm giác ngọt ngào, nhưng đôi mắt lóe khôn khéo quang mang, một bàn tay rất nhanh ở bàn tính tính tiền nhanh chóng, tay kia thì vội vàng lấy tiền, cái miệng nhỏ nhắn thì phụ trách nói ra số tiền.
“Ba cái bánh bao, hai chén sữa đậu nành, tổng cộng năm mươi quan." Vươn tay tiếp nhận tiền đồng của khách hàng, nàng vừa tính xong một cái, miệng lại nói: “Kế tiếp."
Tình cảnh như vậy không ngừng trình diễn ra, bên ngoài lồng hấp cũng càng ngày càng ít, bánh bao đều nhanh chóng thấy đáy, đám đông thế này mới hơi lui, hai người bên ngoài phụ trách rao hàng cũng giảm bớt tiếng rao.
Đứng bên ngoài cửa hàng rao hàng là ông chủ họ Man, lau mồ hôi giữa trán đang chảy xuống, đem lồng hấp chà lau sạch sẽ, ở phía sau ông, thiếu niên lúc trước phụ trách múc sữa đậu nành, cũng thực ra sức ngồi xổm xuống cọ rửa bát, bàn.
Ngồi xổm xuống, đem lồng hấp thu dọn xong, lại đứng lên, Man đại đầu liền thấy có hai người đứng ở trước mặt, thật sự lạ mắt, nhưng mà ông cũng không để ý, cầm lấy khăn lau ở trên cỗ lau mồ hôi, “Hai vị công tử, muốn ăn cái gì."
Người đứng ở trước tiệm, đúng là Sở Hòa Khiêm chủ tớ hai người, đầu tiên là nhìn quét tình cảnh trong tiệm liếc mắt một cái, lại đem ánh mắt dừng lại ở trong lồng hấp, mỉm cười, “Ta muốn hai cái bánh bao cùng hai chén sữa đậu nành."
“Vâng! Thỉnh ngài chờ một chút." Ông cười cười, đầu tiên là cầm lấy khăn lau cái bàn gỗ lại xoay người cầm lấy cái mâm nhỏ, lấy ra bánh bao đặt ở trên dĩa để vào mâm, tiếp theo rất nhanh múc ra hai chén sữa đậu nành đổ vào trong bát, sau đó đem mọi thứ trong mâm đặt trước mặt hai vị khách mới đến.
Phúc Tu Duyên tiến lên tiếp nhận, “Chủ nhân, chúng ta ngồi thế nào?" Bên trong nhỏ như vậy, giống như không có chổ ngồi.
Man đại đầu vừa nghe, cười nhìn hai người nói: “Thật ngại quá, vị công tử này, quy củ trong điếm chúng tôi là phải trả tiền trước, thỉnh tới bên trong tìm tiểu nữ tính tiền trước."
“Còn phải thanh toán tiền trước, thật sự là phiền toái."Phúc Tu Duyên thấp giọng la hét.
Sở Hòa Khiêm giơ một ngón tay, bắn nhẹ vào cái trán hắn, “Lắm miệng." Liếc hắn liếc mắt một cái, liền hướng trong tiệm vào đi, liếc mắt một cái liền thấy nữ tử ngồi ở phía sau quầy, ban đầu vẻ mặt lơ đãng, nhưng sau khi nhìn kĩ vẻ mặt của cô gái ấy, mặt hơi biến sắc.
Trong lòng hắn náo loạn, nhưng trong nháy mắt, ngay sau đó, trên mặt hắn vẻ mặt lại khôi phục tự nhiên, chậm rãi bước đến quầy.
Man Tiểu Nhu nhìn hắn một cái, “Bốn mươi quan."
Sở Hòa Khiêm nhìn nàng nhẹ gật đầu, Phúc Tu Duyên theo trong lòng lấy tiền ra trả vừa vặn trong điếm có khách nhân đứng dậy, hai người bước tới chổ trống ngồi xuống.
“Ngũ thiếu gia, bánh bao này thật đắt." Nếu tiệm bình thướng bán, cao lắm chỉ có năm quan tiền, nhà này bán ước chừng là so với người ta đắt gấp đôi.
Hắn cười không nói, cầm lấy bánh bao đưa lên miệng cắn. Bánh bao vừa thơm vừa mềm vừa vào đến miệng, mùi hương thơm ngát quanh quẩn đi xuống, miệng đầy ngọt ngào, làm cho người ta ý do chưa hết, ăn còn muốn lại ăn thêm.
“Ồ, ăn ngon thật!" khác với bộ dáng nhã nhặn của hắn, Phúc Tu Duyên cắn từng ngụm từng ngụm. Hắn chưa từng ăn qua bánh bao ngon đến thế...... Bưng lên sữa đậu nành một bên uống một ngụm, nồng đậm hương vị đậu ngọt ngào mà không ngấy, uống rất ngon!
Hai ba lượt cắn, hắn đã đem bánh bao trên tay ăn sạch, nuốt nuốt nước miếng, nhìn thấy trên tay chủ nhân còn một cái bánh bao, vẻ mặt khát vọng.
Trước mặt hắn, Sở Hòa Khiêm bình thản chậm rãi đem bánh bao ăn sạch, còn mở ra hai tay.
Phúc Tu Duyên ai oán cúi đầu oán thầm. Ngũ thiếu gia thật nhỏ mọn!
Nhất cử nhất động chủ tớ hai người, toàn bộ thu vào đáy mắt của Man Tiểu Nhu, ánh mắt dừng trên mặt Sở Hòa Khiêm nhiều hơn một chút, mày liễu một bên hơi nhếch lên.
Man đại đầu đem bên ngoài tiệm dọn dẹp xong hết, thế này mới đi vào cửa hàng nói: “Tiểu Nhu, bên ngoài không còn khách đến nữa."
“Vâng, bánh bao còn lại nhiều không?" Nàng tính toán sổ sách, não bên trong bàn tính cũng đã có bay nhanh. Mấy ngày nay, việc mua bán dường như tốt hơn một chút.
“Không thừa, lồng hấp còn lại năm vái, có ba cái là đem đến Trần tẩu cách vách, còn hai cái khác lão bán bánh ngọt ở đầu đường đã dặn."
“Dạ." Man Tiểu Nhu gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Khách ở tiệm đã rời đi gần hết chỉ để lại bát dơ đầy bàn, nàng cầm lấy khăn lau, đi ra quầy giúp dọn dẹp.
Cũng không còn bao nhiêu thứ để dọn chỉ còn lại một cái bàn có hai vị khách đang ngồi, nàng xem nhìn sắc bầu trời, đã quá trưa rồi, nhìn hai vị khách đã ăn xong từ lâu vẫn không chịu đi liếc mắt một cái, suy nghĩ, “Tiểu Bác, tỷ về nhà một chuyến, thuận đường đem bánh bao đưa cho các vị khách, đệ ở đây giúp cha thu dọn".
Man Tiểu Bác đang ngồi xổm rửa bát ngẩng đầu, “Đã biết."
Nàng lúc này mới cởi xuống tạp dề quấn quanh hông, cầm lấy hai túi đựng bánh bao nhanh chóng đi ra ngoài.
Phụ tử hai tiếp tục cúi đầu làm chuyện của mình, mãi đến khi đã xong xuối ngẩng đầu lên thấy hai vị khách kia vẫn chưa đi,
Đợi cho này nọ đều chuẩn bị cho tốt, kia hai cái khách nhân còn chưa đi, Man đại đầu gãi gãi đầu, bước đến gần.
“Hai vị khách quan, à...... Tiểu điếm định nghỉ ngơi, không biết hai vị......" Đều ăn xong lâu như vậy, còn không chịu đi, tính gây phiền phức sao?
Man Tiểu Bác cũng theo đi qua, thật không hổ là phụ tử, trong lòng suy nghĩ - đều giống nhau, hắn còn thuận tay mang lấy một khúc gỗ dùng để gánh hàng.
Trên gương mặt tuấn dật ngũ quan thanh tú của Sở Hòa Khiêm nở ra một nụ cười ôn nhu: “Ta có ý muốn hợp tác kinh doanh muôn bàn với thúc một chút." Hắn nói thẳng.
Man đại đầu cùng con, hai người đối xem liếc mắt một cái, cùng nhau quay đầu lại nhìn về phía hắn.“Cái gì?"
Rót ra một chén trà nóng còn nghi ngút khói đưa cho khách, Man đại đầu tràn đầy nghi vấn, “Vị thiếu gia này, ý ngài là…. Muốn cùng nhà của chúng tôi làm khế ước về sau tất cả các bánh bao nhà ta làm ra đều đưa đến trong tửu lâu của ngài phải không?" Lau bàn, thuận đường ngồi xuống ở đối diện hắn.
Sở Hòa Khiêm vuốt cằm, “Đúng vậy, không biết ý tứ của thúc như thế nào?" Hưởng qua hương vị, hắn có thể khẳng định, nếu tửu lâu hắn có món này, chắc chắn sẽ thu hút được thật nhiều khách.
Man đại đầu nhíu mày gãi đầu, vuốt vuốt tóc, “Việc này...... Không phải ta có thể làm chủ." Việc tính toán, khế ước gì đó, ông là không biết gì cả, chỉ có Tiểu Nhu mới biết được tính thế nào.
Hơi hơi nhướng mi, rồi sau đó buông ra, “Thúc không phải chủ tiệm sao? Làm sao có thể không có biện pháp làm chủ?" Mới vừa rồi hắn quan sát đúng vậy, trước mắt người này hẳn là chỉ phụ trách lao động, người tính toán quyết định là nữ tử ở phía sau quầy.
“Chuyện này......" Xấu hổ cười cười, Man đại đầu ngượng ngùng nói rõ ràng, tất cả mọi chuyện trong nhà này, đều là do một tay con gái ông quyết định.
“Ai nói là chủ cửa hàng có thể đủ quyết định chuyện trong tiệm?" Man Tiểu Nhu thanh âm không biết từ chỗ nào truyền đi ra.
Sở Hòa Khiêm dừng lại, theo thanh âm nhìn lại. Thì ra, trong một góc khuất của cửa hàng còn có một cánh cửa nhỏ, nữ tử hắn nhìn thấy ban nãy đang từ cửa nhỏ đó bước vào.
Xem ra, chắc có lẽ phía sau cánh cửa đó là nhà của bọn họ, trước mặt này xem như cửa hàng.
Man đại đầu đứng lên đi đến bên cạnh nữ nhi, “Vị thiếu gia này, thật sự là ngại quá, đây là tiểu nữ, những chuyện lớn nhỏ trong tiệm của tôi, đều do tiểu nữ của tôi quyết định."
Sớm đoán được vị khách nhân này không phải đơn thuần đến ăn cái gì, Man Tiểu Nhu đi đến trước bàn ngồi xuống, “Nói đi, nổi danh lừng lẫy ở Thành Đô Sở gia Ngũ thiếu gia, đi vào loại một tiệm nhỏ của chúng tôi, không biết có chuyện gì cần dạy bảo?" Nàng từng ở ngoài quán trà của Sở gia có gặp qua hắn một lần.
Mới vừa rồi hắn một bước vào trong điếm, nàng liền nhận ra ngay, cũng biết lấy thân phận như hắn, không có khả năng chỉ vì ăn bánh bao mà vô duyên vô cớ đi vào nơi này.
“Tháng sau, ta định ở thành tây mở một gian tửu lâu, Man lão bản tay nghề bất phàm, ta muốn ký kết hợp tác với thúc ấy." Sở Hòa Khiêm cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng vào ý định của mình.
“Hợp tác với cha tôi? Làm đầu bếp?" Người này có lầm hay không?
Hắn gật gật đầu, “Đúng vậy, đầu bếp của ta hiện tại thiếu một vị."
“Cha tôi ngoài việc làm bánh bao, không biết nấu món gì khác." Man Tiểu Nhu lắc đầu, đem chuyện nói rõ ràng, làm cho nàng còn tưởng rằng có chuyện mua bán may mắn nào tới cửa, thì ra chính là đối phương lầm lẫn.
Sở Hòa Khiêm cũng khoát tay, “Nàng đã hiểu lầm, ta đến không phải muốn hợp tác với ông ấy làm đầu bếp trong điếm, chỉ là vẫn muốn ông ấy mỗi buổi sáng hai canh giờ đến tửu lâu của ta làm bánh bao bán cho khách, đương nhiên, lương tháng hàng tháng ta cấp không ít đâu, “
Hắn không thể không nói, loại hợp tác như thế này, thủ pháp kinh doanh thực thông minh, hơn nữa có món ngon ăn, tự nhiên sẽ khiến cho thực khách chú ý, cho dù mắc gấp đôi chỗ khác mua cũng không đau lòng.
Man Tiểu Nhu thoáng nhíu mày, người này tính toán thực tinh vi, muốn lợi dụng nhà nàng cố định để thu hút khách, làm thịnh vượng tửu lâu mới mở của hắn…
“Lương tháng tính như thế nào?" Ở tửu lâu bán, chỉ cần lương tháng tốt, khấu trừ những vật dụng đi lại tốn kém, trong nhà thu vào, chắc chắn sẽ cao hơn so với hiện tại rất nhiều, có thể vận dụng tài chính càng nhiều.
“Vậy cho hỏi, mỗi ngày nơi này mua bán thu lợi được bao nhiêu?" Hắn cũng không phải là kẻ ngốc tùy tiện đưa ra giá.
“Khoảng năm trăm quan mỗi ngày." Nàng không lên giá, căn cứ theo tình hình thực tế nói chuyện, huống hồ, những chuyện như thế này, chỉ cần tính sơ qua cũng sẽ biết, muốn lừa nhau cũng không được.
Suy nghĩ một lát, Sở Hòa Khiêm lộ ra nụ cười tự tin, “Căn cứ theo lời nói của Man cô nương, nếu một tháng mua bán, khấu trừ mọi chi phí, cửa tiệm nhiều nhất cũng chỉ thu vào được một ngàn hai trăm quan, nếu đến tửu lâu của ta bán, một giá một, hai ngàn hai."
Lương tháng như thế đã muốn thập phần hậu đãi.
Hắn ra giá làm cho Man Tiểu Nhu thực tâm động, nhưng mà... Còn chưa đủ vừa lòng.
“Hai ngàn hai sao? Nhưng chúng tôi làm sao làm chuyện mạo hiểm như thế được, cửa tiệm của chúng tôi tuy nhỏ nhưng đã mở nhiều năm, có không ít khách quen cũ, không biết có đồng ý cửa tiệm dời đến tửu lâu khác để mua không."
“Ý của Man cô nương là?"
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch, đôi mắt long lanh sáng ngời, “Cùng với chuyện hợp tác mạo hiểm như thế này, Ngũ thiếu gia thân là chủ nhân, đương nhiên cũng muốn quan tâm đến cuộc sống của hạ nhân một chút? Như vậy đi, hai ngàn hai không thành vấn đề, nhưng đay là lương tháng của cha tôi, nhưng đệ đệ của tôi là trợ thủ đắc lực của cha tôi, phải làm ra chừng đó bánh bao, đương nhiên cũng cần đệ đệ tôi hỗ trợ, hợp tác thì đương nhiên cũng phải hợp tác luôn với đệ ấy, lương tháng của nó cũng không cần cao, chỉ cần năm trăm quan là được." Nếu tính như thế, hai người họ mỗi tháng khoảng mười lượng bạc.
“A...... Ngươi giựt tiền à? Chỉ một tiệm nhỏ như vậy, mà mỗi tháng đòi mười lượng bạc sao?" Chủ nhân còn không có mở miệng. Phúc Tu Duyên kêu to trước.
“Lắm miệng!" Sở Hòa Khiêm cùng Man Tiểu Nhu đồng thời nhìn hắn liếc mắt một cái, hai miệng một lời nói.
Sở Hòa Khiêm cười nhẹ vài tiếng, “Giá này hình như hơi cao một chút, Man cô nương đây là công phu sư tử ngoạm sao?"
“Ngũ thiếu gia, ngài nói chuyện hơi nặng lời rồi, công phu sư tử ngoạm? Nào có chuyện như thế! Ta đơn giản chỉ nghĩ đến tương lai của tửu lâu của ngài, nói ra giá cả thỏa đáng nhất, huống hồ, mười lượng bạc đối với ngài mà nói, chỉ là món tiền nhỏ không đáng kể?" Muốn ngồi mát ăn bát vàng? Khó mà làm được, bọn họ cũng đã mua bán nhiều năm, kinh nghiệm mua bán đương nhiên đâu thiếu.
Trầm tư một hồi, đôi mắt hiện lên ý cười, “Ta làm sao mà biết một cửa hiệu nhỏ như thế này lại có thể sinh lợi lớn đến như thế? Dù sao hôm nay chứng kiến, cũng không chứng tỏ là ngày nào cũng như thế." Tuy không đáng kể, nhưng cũng không thể chịu thiệt.
Man Tiểu Nhu chống lại con ngươi đen của hắn, lộ ra một nụ cười tự tin, “Nếu là lo lắng, ngày mai, ngày kia ngày đều có thể phái người tới nơi này, nhìn xem khách nhân của cửa hiệu chúng tôi, có phải hay không giống như ta nói như vậy ổn định."
“Vậy nói như vậy định rồi, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ phái người đến quan sát, nếu đúng thật như lời của cô nương nói, thì hợp tác lần này sẽ được định như ý của cô nương, được không?" Tất cả mọi chuyện kinh doanh, Sở Hòa Khiêm đều tính toán thật cẩn thận.
“Không có vấn đề." Nàng cười ngọt ngào, bộ dáng giống như đã thấy được tiền sắp vào túi.
Sở Hòa Khiêm ngồi ở đối diện nàng, trên mặt hắn đương nhiên có thể nhìn ra được rõ tàng rành mạch, cũng biết nàng suy nghĩ cái gì, đôi môi mỏng hơi hơi gợi lên, đôi mắt đen khẽ đảo như đang có ý định sâu xa gì, đôi mắt hắn mở to mang ý cười.
Man đại đầu liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, vẻ mặt có một tia ai oán. Nữ nhi a nữ nhi, hiện tại con đang bán lão cha của con, tốt xấu gì cũng hỏi ông một tiếng là ông có bằng lòng hay không .....
Bên ngoài sắc trời dần dần tối, Man đại đầu bưng mâm thức ăn thơm ngát bốc khói đi vào trước bàn, “Ăn cơm."
Hỗ trợ sắp xếp chén dĩa, Man Tiểu Nhu gật gật đầu: “Nương, Tiểu Tri, ăn cơm." Ngay tại phòng khách nho nhỏ của căn nhà, hiện diện một cái bàn dài và bốn cái ghế dựa, nho nhỏ, không lớn.
Tấm màn sáo bị xốc lên, một thiếu niên đỡ một cô gái xanh xao yếu ớt bước ra, Man Tiểu Nhu thấy thế, vội vã bước đến hỗ trợ, nắm lấy cánh tay cô gái từ từ bước đi vào bên cạnh bàn ngồi xuống.
Cảm nhận được cánh tay trong tay mình, là gầy yếu như vậy, lạnh như băng, đáy lòng trầm xuống, ánh mắt hơi hơi để lộ ra bi thương, nhìn mặt cô gái tràn ngập thần sắc có bệnh.
Đợi cho các nàng mẹ con ba người ngồi xong sau, Man lão bản mới ngồi xuống chuẩn bị dùng cơm.
“Tiểu Tri, muội nên ăn nhiều một chút." Man Tiểu Nhu gắp miếng thịt thơm ngào ngạt để vào trong bát cô gái.
Man Tiểu Tri cười khẽ, cúi đâu dùng cơm, nhưng bàn tay cầm đủa hơi hơi run, trên mặt tái nhợt không hề có huyết sắc làm cho người ta nhìn xem đau lòng không thôi.
Ngồi ở bên người Man đại đầu là Man đại nương, khó nén đáy mắt lo lắng, khe khẽ thở dài, “Tiểu Nhu, vẫn là không có tin tức sao?" Tiểu Tri bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, nếu còn như vậy chỉ sợ......
Nghe vậy, Man Tiểu Nhu buông bát trên tay, “Dạ." Ảm đạm đáp nhẹ một tiếng.
Man Tiểu Tri vỗ vỗ tay nàng, “Nương, đang ăn cơm người sẽ không muốn hỏi chuyện làm cho tỷ tỷ lo lắng, mọi người đã làm việc suốt một ngày, buổi tối hãy để cho mọi người hảo hảo nghỉ ngơi đi." Sinh tử có số, nàng sớm đã biết.
“Đúng vậy, ăn cơm đi." Man đại đầu gắp một ít rau để trong bát thê tử, nhẹ lay động lắc đầu.
Vốn dĩ còn đang muốn nói chuyện tiếp Man đại nương thế này mới ngậm miệng lại, cả nhà ăn cơm trong không khí nặng nề. Mãi đến khi cơm nước đã xong, Man Tiểu Tri vào phòng nghỉ ngơi, bà mới lại khẩn cấp truy vấn.
“Tiểu Nhu, vẫn là không có tin tức vị thần y kia sao?"
Man Tiểu Nhu khoát tay, “Đã cho mọi người đi dò xét khắp nơi, nhưng vẫn là không có tin tức của Băng Nhược Húc." Băng Nhược Húc từ trong miệng nàng nói đó là một vị thần y mà bọn họ đau khổ tìm kiếm nhiều năm.
Mấy năm nay, mang theo Tiểu Tri ốm yếu cần y khắp nơi, nhưng chỉ có thể cầm cự không trị dứt được, tình trạng bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng được một đại phu ở Trường An chỉ điểm, mới biết được có nhân vật này, vị đại phu kia nói, chỉ có Băng Nhược Húc mới có biện pháp chữa khỏi bệnh cho Tiểu Tri, nhưng người này hành tung vô cùng thần bí, phi thường khó tìm.
Từ khi biết đến danh vị thần y này, bọn họ đã tìm hắn ước chừng khoảng hai năm, bất luận là trên giang hồ, hay chốn quan trường, đều không có tin tức hắn.
Man đại nương hốc mắt hơi hơi đỏ lên, “Tiểu Tri gần đây...... Thân thể tựa hồ càng ngày càng hư nhược rồi, mẫu thân thực lo lắng cho nó......" Lời nói còn lại cũng không thốt ra được, nhưng không ai không biết ý tứ của bà.
“Nương, không cần nói như vậy, trời không tuyệt đường người ngay, nhất định có thể tìm được thần y." Man Tiểu Nhu không muốn nghe những lời này, lắc đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy, nàng cũng đừng lo lắng như vậy, Tiểu Tri là một đứa bé thiện lương như vậy, Bồ Tát sẽ phù hộ cho nó."
Man đại đầu vỗ vỗ bả vai thê tử trấn an.
“Hy vọng như thế." Man đại nương gật gật đầu.
“Tiểu Nhu, chuyện sáng nay Ngũ thiếu gia của Sở gia nói, con thực cảm thấy thỏa đáng?" Man đại đầu chuyển sang đề tài khác, không muốn tiếp tục đắm chìm trong không khí ưu thương.
Nàng quay đầu nhìn về phía phụ thân, “Con đã tính qua, nếu chuyện hợp tác này thuận lợi, nhà chúng ta chẳng những có thể kiếm thêm được năm lượng bạc mỗi tháng, con cũng có thêm nhiều thời gian chăm sóc Tiểu Tri, chuyện hợp tác này có lợi chứ không hại." Lúc Sở Hòa Khiêm vừa đề cập nàng sớm đã tính toán qua tất cả mọi thứ.
“Nhưng này Sở thiếu gia không phải còn không xác định?" Man đại cúi đầu nhắc nhở con gái.
“Cha, người yên tâm đi, quá vài ngày, chờ hắn quan sát tốt xong, chuyện hợp tác có lợi như thế này nhất định sẽ vào tay chúng ta." Man Tiểu Nhu có thể khẳng định điểm này. Họ Sở này không đơn giản trong thành Thành Đô, có hơn mười cửa hiệu tửu lâu kinh doanh lâu năm, đành phải dùng phương pháp khác để thu hút khách, nàng tin tưởng, ngoại trừ tiệm bánh bao của nhà họ, đến lúc đó đầu bếp, hẳn là cũng không phải nhân vật đơn giản.
“Cứ từ từ, đều đi nghỉ ngơi đi." Man đại đầu vẫy vẫy tay, để cho nàng và Man Tiểu Bác từ đầu đến cuối không nói một tiếng rời khỏi phòng.
Hai chị em cũng biết, cảm xúc của nương nhất định còn không có vững vàng, cha nhất định là muốn cùng nương trò chuyện, vội gật gật đầu, cùng nhau rời khỏi.
“Là muội không tốt, không sinh một cho nó một thân thể khỏe mạnh." Man đại nương rốt cuộc nhịn không được khóc nhỏ.
“Ai......" Man đại đầu không nói gì, chỉ có thể ôm chặt bà, một tay vỗ nhẹ lên lưng của bà, hai vợ chồng cùng nhau vượt qua đêm dài từ từ này.
Vốn dĩ Man Tiểu Nhu nghĩ đến Sở Hòa Khiêm sẽ phái người của Sở gia đến xem xét, không nghĩ tới hắn lại tự mình đến đây.
Ngày đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng thật đúng là hoảng sợ, nhưng lập tức khách nhân tới cửa, nàng cũng đi theo đứng lên, không rảnh để ý tới hắn, đến cửa tiệm làm một pho tượng môn thần (*).
(*) thần giữ cửa
Nhưng này nha, vị môn thần này còn rất có kiên nhẫn, từ lúc nàng mở tiệm cho đến lúc nàng dọn hàng, hắn đều ngồi ở ghế trên, nhàn tản uống trà, xem mọi người làm việc.
Ngày hôm sau nhìn thấy hắn, nàng đã bắt đầu thích ứng, vì không chiếm cái bàn trong tiệm, Man đại đầu còn đem ghế dựa cho hắn, mà vị môn thần này cũng thật thức thời, ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Trong tiệm có rất nhiều việc, Man Tiểu Nhu cũng không rảnh để ý tới hắn nhiều, đang lúc Man đại đầu cùng Man Tiểu Bác làm không xuể, nàng vội vã đến giúp thu dọn mọi thứ trên bàn, bỗng nhiên vấp chân một cái, mắt thấy sẽ ngã trên mặt đất.
Không ngờ, nàng được người ta ôm lấy, ngã vào lòng hắn, sửng sốt một hồi lâu, nàng mới nhận ra mặt của Sở Hòa Khiêm, nhìn lại ghế dựa cách nơi này khá xa, không nghĩ ra hắn làm sao có thể trong chớp mắt vọt tới phía sau nàng.
Sở Hòa Khiêm giúp đỡ lấy bả vai của nàng, “Cô nương không sao chứ?"
Man Tiểu Nhu lắc đầu, “Không có việc gì, cám ơn ngài."
“Cô nương, mau đem thức ăn đến đây!" Bên cạnh bàn chờ đợi, khách nhân hô to.
Nàng lại nhìn hắn liếc mắt một cái, liền giương giọng đáp lại khách, “Đến đây!" Vội vàng đem việc này bỏ qua một bên, nàng còn có một đống việc cần hoàn thành.
Con ngươi đen đi theo thân thể chuyển động của nàng một hồi lâu mới thu về ánh mắt, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, hơi hơi nắm tay lại, trong lòng bàn tay dường như còn lưu lại hơi ấm của nàng, nóng ấm, tay hắn một trận nóng cháy......
Ngày thứ ba nhìn thấy hắn, nàng chưa nói cái gì, nhưng thật ra các vị khách thường hay đến tiệm ăn bánh, rốt cục nhịn không được truy hỏi nàng.
“Cô nương, vị này là của cô......" Một vị thực khách chớp mắt ái muội.
Xem vị tiểu ca tuấn tú này mỗi ngày đều đến, nhất định là đối với cô nương chủ nhà này có hứng thú, thấy ánh mắt hắn nhìn của nàng, chính là cái ý tứ kia thôi!
Man Tiểu Nhu đầu tiên là nhìn người ngồi không xa quầy lắm, liếc mắt một cái, lại quay đầu ở nhân mặt hướng khách nhân, nàng ngọt ngào cười nói: “Huynh ấy là ông chủ tương lai của tôi." Nũng nịu thanh thúy, vang tiến đến trong tai của Sở Hòa Khiêm.
Hắn mỉm cười nhìn về hướng quầy, đáp trả lại ánh mắt của nàng, không có phản bác lời của nàng.
Nàng biết, mấy ngày nay tình hình như thế này nhà bọn họ sẽ – đóng cửa.
Vị lão khách kia ánh mắt nghi hoặc.
Cái kia lão mâu khách nghi hoặc nhìn xem nàng, lại nhìn nhìn tiểu tử tuấn tú ngồi kia, gãi gãi đầu, nghĩ rằng quên đi, chuyện người trẻ tuổi hắn không hiểu, vẫn là ngoan ngoãn ăn bánh bao của hắn đi.
Tác giả :
Nguyên Nhu