Gian Phi Khó Làm
Chương 28: Ái muội
Rơi xuống đến choáng váng một hồi, Thượng Quan Yến mới đẩy Sở Trung Thiên dùng mình làm đệm thịt ra, nhìn chung quanh đánh giá tình hình. Nơi hai người rơi xuống mà một cái hố rất sâu và hẹp, nhất là khi có nàng và Sở Trung Thiên lại càng chật hơn. Bốn phía không có dây leo hay cành cây để bám vào mà leo lên, trên vách đất còn bám đầy rêu xanh, xem ra là bẫy do thợ săn tạo nên để bắt thú lớn, đã bỏ phế lâu rồi, muốn tự sức mình mà thoát ra ngoài thực không dễ chút nào.
Thượng Quan Yến lớn tiếng kêu “cứu mạng" lại nghe thanh âm hữu khí vô lực của Sở Trung Thiên vang lên “ Hoàng hậu nương nương, đừng kêu, để dành hơi sức tự mình cứu mình đi"
Thượng Quan Yến lườm hắn một cái, nhưng vẫn nghe lời mà im lặng ngồi xuống. Trong hố ánh sáng mờ nhạt, chỉ mơ hồ thấy Sở Trung Thiên đang cố cắn rang chịu đựng. Nàng lập tức tiến đến hỏi “ Sở Trung Thiên, ngươi không sao chứ? Có phải té bị thương hay không? Không có đạo lý nha, ngươi rõ ràng là rơi đè lên ta mà"
Nàng vừa nói vừa vỗ lên vai Sở Trung Thiên liền nghe hắn rên lên một tiếng, lập tức phục hồi tinh thần “ Chân ngươi bị thương?"
“Không có việc gì, chỉ là bị rắn cắn một cái" Sở Trung Thiên miễn cưỡng mỉm cười “ Ta vừa rồi đã ép máu độc ra, có thể chống đỡ trong chốc lát"
“Để ta coi xem" Thượng Quan Yến vừa nói vừa đưa tay kéo ống quần hắn, lập tức nhịn không được mà kêu thành tiếng “ Sung rất lợi hại nha, khẳng định là ngươi chưa ép hết máu độc ra"
Nói xong, nàng liền dùng kiếm cắt một mảnh vải trên tay áo, dùng sức buộc chặt ngay trên miệng vết thương, cố ép máu độc ra, tiếp theo lại cúi đầu dùng miệng hút máu độc còn sót lại ( thực tiếc là Sở Trung Thiên không bị thương ở đùi)
“Hoàng hậu nương nương, ngài làm như vậy rất nguy hiểm, hơn nữa… không hợp lễ cho lắm" Sở Trung Thiên bị hành động của nàng dọa sợ, vội vàng lên tiếng ngăn cản
“Câm miệng." Thượng Quan Yến phun ra một ngụm máu độc, không kiên nhẫn liếc hắn “ Bảo trụ mạng nhỏ mới quan trọng, ngươi bây giờ còn có tinh thần nói chuyện, xem ra rắn này cũng không độc lắm, hút hết máu độc thì sẽ không sao" Nàng vỗ vỗ bả vai Sở Trung Thiên “ yên tâm, ta lớn lên ở Lĩnh Nam, nơi đó rắn độc, trùng độc đặc biệt nhiều, rắn độc bình thường sẽ không làm chết ta"
Hút máu độc xong, Thượng Quan Yến lấy trong ngực ra một đống thuốc trị thương, lần này đi săn bắn vì để phòng ngừa vạn nhất, mỗi người đều chuẩn bị một ít thuốc trị thương giải độc…Nàng lấy ra một viên đưa cho Sở Trung Thiên, băng bó miệng vết thương lại rồi mới mệt mỏi ngồi dựa vào vách hố « được rồi, giờ chúng ta có thể an tâm chờ cứu binh tới »
Vì thế hai người liền nói chuyện phiếm để giết thời gian, nói từ những chuyện thời thơ ấu cho đến khát vọng, lý tưởng của mình. Chỉ cần thấy Sở Trung Thiên có giấu hiệu ngủ mê thì Thượng Quan Yến lại vội vàng nói chuyện, ép buộc hắn phải lên tiếng đáp lại để bảo trì sự thanh tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Sở Trung Thiên nhìn chung quanh, đột nhiên mở miệng đề nghị “ Hoàng hậu nương nương, ngồi chờ chết cũng không phải là cách tốt. Ta có chủ ý này, hố tuy sâu nhưng ngài có thể đạp lên vai ta, sau đó ta nâng ngài lên miệng hố, ngài cố gắng đi ra ngoài trước rồi tìm người đến cứu ta"
Thượng Quan Yến nghĩ nghĩ, liền sảng khoái đáp ứng rồi. Sở Trung Thiên liền ngồi xổm xuống để cho nàng đứng lên vai mình rồi đứng thẳng lên, nâng nàng lên cao. Đáng tiếc lần nào cũng cách miệng hố một khoảng, chẳng những không lên được còn làm hai người sức cùng lực kiệt. Vài lần như thế, Thượng Quan Yến mới vất vả bắt được cái rễ cây bên cạnh miệng hố, dùng hết sức bình sinh mới leo lên khỏi hố được.
Thấy nàng thuận lợi thoát hiểm, Sở Trung Thiên thở dài một hơi yên tâm, sức lực cũng cạn kiệt làm cho hắn không chống đỡ được nữa, té ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền.
Thượng Quan Yến ghé vào miệng hố kêu mấy tiếng, thấy hắn không lên tiếng, trong lòng khẩn trương lại không biết làm sao. Nàng nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng đành cắn răng chạy ngược hướng đã làm dấu, cũng bắt chước Sở Trung Thiên xé tay áo buộc lên cây làm dấu. Chạy một hồi thấy sắc trời sập tối lại không phân biệt được phương hướng, đói khát mệt mỏi làm Thượng Quan Yến liên tục thở dốc.
Lúc nàng sắp kiên trì không được thì bỗng nghe xa xa vang lên tiếng chó sủa, cũng nhìn thấy ánh đuốc mơ hồ từ rừng cây hắn lại, thì ra là Tô Giang Tả theo dấu hiệu để lại mà tìm tới. Vừa nhìn thấy Thượng Quan Yến, Tô Giang Tả lập tức vọt tới, đỡ lấy vai nàng, cẩn thận xem xét một hồi, tâm tình lo lắng bất an cũng thả lòng một nửa, miệng thì thầm “ Không có việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi"
Thượng Quan Yến nâng mí mắt lên đánh giá hắn, thấy cẩm y bằng gấm Tô Châu của hắn dính đầy bùn đất, dây cột tóc cũng không biết bị rơi lúc nào. Lúc này Tô Giang Tả đầu tóc bù xù, khăn tay nhỏ bé cũng đánh mất từ lúc nào, hắn chật vật vô cùng, ngây ngô cười nhìn nàng giống như trong mắt hắn chính là trân bảo quý nhất thế gian.
Tim của Thượng Quan Yến chợt đập mạnh liên hồi, nhưng nàng cũng không để ý nhiều, nhìn thấy Tô Giang Tả xưa nay luôn đối nghịch còn chật vật hơn mình thì tâm tình sung sướng vô cùng “Tô Giang Tả, con mọt sách ngươi ngày thường đã bảo ngươi chạy bộ rèn luyện cho nhiều rồi mà, xem đi, ngươi bây giờ còn thảm hơn ta rất nhiều"
Mà lúc này, Tô Giang Tả tựa hồ cũng ý thức được mình vừa rồi đã thất thố, liền thanh thanh cổ họng, sửa lại tóc tai, lại trở thành Thái phó đại nhân văn nhã đáp lời “ Thì sao? Thần đương nhiên phải kém với Hoàng hậu nương nương võ nghệ xuất chúng rồi, đi săn thú thôi mà cũng có thể biến mình giống như tứ phương thần hạ xuống"
« Gì ? ngươi sao có thể khoa trương ta như là tứ phương thần ? họ Tô kia, ngươi là đang xỏ xiên mắng xéo ta?" Thượng Quan Yến hồ nghi nhìn hắn, lấy túi nước ra uống mấy ngụm, thấy một đội binh linh đang đi về Sở Trung Thiên để cứu viện thì cảm thấy yên tâm rất nhiều.
“Ha ha, thần đương nhiên là thật lòng khen Hoàng hậu nương nương »Tô Giang Tả liếc nhìn Thượng Quan Yến cả người đầy bùn, khóe miệng mỉm cười đắc ý « Hoàng hậu nương nương ngài chính là Huyền Vũ đại thần uy phong lẫm lẫm ah »
« Vậy cũng đúng »Thượng Quan Yến vừa lòng gật đầu, không hề biết Tô Giang Tả vừa xỏ xiên mình là ôn thần. Nàng cắn một miếng lương khô, đột nhiên nhảy cẫn lên, chỉ tay vào Tô Giang Tả, hỗn hể nói “ Ngươi, ngươi, ngươi cứ nhiên mắng ta là rùa. Tô Giang Tả, ta liều mạng với ngươi"
Thấy nàng xắn tay áo, bộ dáng liều mạng, Tô Giang Tả lui lại phía sau, cúi thấp người hành lễ « Hoàng hậu nương nương thỉnh về trước nghỉ ngơi, thần còn phải dẫn người gia tăng tìm kiếm Hoàng thượng, Thục phi cùng quốc cữu, cáo từ »
Dứt lời, hắn mỉm cười nghênh ngang rời đi, ném Thượng Quan Yến chỉ có thể dậm chân chửi đổng, không dám đuổi theo, sợ làm chẫm trễ việc cứu người. Lát sau đã thấy đám lính nâng Sở Trung Thiên trở lại, hắn hai mắt nhắm nghiền nhưng may mắn là vẫn còn sống.
Thượng Quan Yến lập tức cao hứng chạy tới hét lớn “ Sở Trung Thiên" Sở Trung Thiên nỗ lực hé mắt, rên lên một tiếng mơ hồ.
“Đi, chúng ta đi về trước để trị thương cho ngươi, A Cẩn bọn họ để Tô Giang Tả tìm là được rồi" Thượng Quan Yến sau khi ăn uống no đủ thì tràn đầy tinh thần, vỗ vỗ cáng trêu học “ Sở Trung Thiên, ngươi lần này thiếu ta một mang nha, sau này phải nhớ rõ mới được" Sở Trung Thiên mệt mỏi “Ân" một tiếng rồi lại mơ màng thiếp đi.
Thượng Quan Yến nằm mơ cũng không ngờ chỉ là một câu nói giỡn vô tâm lại làm cho Sở Trung Thiên ngốc nghếch coi là thật.
Hắn trước giờ thiết diện vô tình thế mà sau này lại phạm vào lỗi lầm to lớn, trở thành khâm phạm bị triều đình truy nã.
Hắn trước giờ đều nguyện tận tâm và trung thành hết mực với hoàng thượng, cho dù khi Doãn Thọ An tự mình dẫn quân đến vây bắt, hắn cũng không hề sợ hãi mà giang tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh chống lại ánh mắt phẫn nộ lạnh tới thấu xương của Doãn Thọ An.
Cuối cùng người luôn kiên nghị, không hề sợ ngàn vạn mũi tên đang chỉa vào mình lại quỳ gối, khẩn thiết nói, ngữ khí kiên quyết không hối hận « Hoàng thượng, tội thần cam nguyện nhận tội, chỉ cầu Hoàng thượng có thể tha cho Thượng Quan Yến một con đường sống, thần nguyện ý một mạng đổi một mạng"
Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, hắn không để ý đến lễ giáo quân thần mà gọi thẳng khuê danh của nàng.
Thượng Quan Yến lớn tiếng kêu “cứu mạng" lại nghe thanh âm hữu khí vô lực của Sở Trung Thiên vang lên “ Hoàng hậu nương nương, đừng kêu, để dành hơi sức tự mình cứu mình đi"
Thượng Quan Yến lườm hắn một cái, nhưng vẫn nghe lời mà im lặng ngồi xuống. Trong hố ánh sáng mờ nhạt, chỉ mơ hồ thấy Sở Trung Thiên đang cố cắn rang chịu đựng. Nàng lập tức tiến đến hỏi “ Sở Trung Thiên, ngươi không sao chứ? Có phải té bị thương hay không? Không có đạo lý nha, ngươi rõ ràng là rơi đè lên ta mà"
Nàng vừa nói vừa vỗ lên vai Sở Trung Thiên liền nghe hắn rên lên một tiếng, lập tức phục hồi tinh thần “ Chân ngươi bị thương?"
“Không có việc gì, chỉ là bị rắn cắn một cái" Sở Trung Thiên miễn cưỡng mỉm cười “ Ta vừa rồi đã ép máu độc ra, có thể chống đỡ trong chốc lát"
“Để ta coi xem" Thượng Quan Yến vừa nói vừa đưa tay kéo ống quần hắn, lập tức nhịn không được mà kêu thành tiếng “ Sung rất lợi hại nha, khẳng định là ngươi chưa ép hết máu độc ra"
Nói xong, nàng liền dùng kiếm cắt một mảnh vải trên tay áo, dùng sức buộc chặt ngay trên miệng vết thương, cố ép máu độc ra, tiếp theo lại cúi đầu dùng miệng hút máu độc còn sót lại ( thực tiếc là Sở Trung Thiên không bị thương ở đùi)
“Hoàng hậu nương nương, ngài làm như vậy rất nguy hiểm, hơn nữa… không hợp lễ cho lắm" Sở Trung Thiên bị hành động của nàng dọa sợ, vội vàng lên tiếng ngăn cản
“Câm miệng." Thượng Quan Yến phun ra một ngụm máu độc, không kiên nhẫn liếc hắn “ Bảo trụ mạng nhỏ mới quan trọng, ngươi bây giờ còn có tinh thần nói chuyện, xem ra rắn này cũng không độc lắm, hút hết máu độc thì sẽ không sao" Nàng vỗ vỗ bả vai Sở Trung Thiên “ yên tâm, ta lớn lên ở Lĩnh Nam, nơi đó rắn độc, trùng độc đặc biệt nhiều, rắn độc bình thường sẽ không làm chết ta"
Hút máu độc xong, Thượng Quan Yến lấy trong ngực ra một đống thuốc trị thương, lần này đi săn bắn vì để phòng ngừa vạn nhất, mỗi người đều chuẩn bị một ít thuốc trị thương giải độc…Nàng lấy ra một viên đưa cho Sở Trung Thiên, băng bó miệng vết thương lại rồi mới mệt mỏi ngồi dựa vào vách hố « được rồi, giờ chúng ta có thể an tâm chờ cứu binh tới »
Vì thế hai người liền nói chuyện phiếm để giết thời gian, nói từ những chuyện thời thơ ấu cho đến khát vọng, lý tưởng của mình. Chỉ cần thấy Sở Trung Thiên có giấu hiệu ngủ mê thì Thượng Quan Yến lại vội vàng nói chuyện, ép buộc hắn phải lên tiếng đáp lại để bảo trì sự thanh tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Sở Trung Thiên nhìn chung quanh, đột nhiên mở miệng đề nghị “ Hoàng hậu nương nương, ngồi chờ chết cũng không phải là cách tốt. Ta có chủ ý này, hố tuy sâu nhưng ngài có thể đạp lên vai ta, sau đó ta nâng ngài lên miệng hố, ngài cố gắng đi ra ngoài trước rồi tìm người đến cứu ta"
Thượng Quan Yến nghĩ nghĩ, liền sảng khoái đáp ứng rồi. Sở Trung Thiên liền ngồi xổm xuống để cho nàng đứng lên vai mình rồi đứng thẳng lên, nâng nàng lên cao. Đáng tiếc lần nào cũng cách miệng hố một khoảng, chẳng những không lên được còn làm hai người sức cùng lực kiệt. Vài lần như thế, Thượng Quan Yến mới vất vả bắt được cái rễ cây bên cạnh miệng hố, dùng hết sức bình sinh mới leo lên khỏi hố được.
Thấy nàng thuận lợi thoát hiểm, Sở Trung Thiên thở dài một hơi yên tâm, sức lực cũng cạn kiệt làm cho hắn không chống đỡ được nữa, té ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền.
Thượng Quan Yến ghé vào miệng hố kêu mấy tiếng, thấy hắn không lên tiếng, trong lòng khẩn trương lại không biết làm sao. Nàng nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng đành cắn răng chạy ngược hướng đã làm dấu, cũng bắt chước Sở Trung Thiên xé tay áo buộc lên cây làm dấu. Chạy một hồi thấy sắc trời sập tối lại không phân biệt được phương hướng, đói khát mệt mỏi làm Thượng Quan Yến liên tục thở dốc.
Lúc nàng sắp kiên trì không được thì bỗng nghe xa xa vang lên tiếng chó sủa, cũng nhìn thấy ánh đuốc mơ hồ từ rừng cây hắn lại, thì ra là Tô Giang Tả theo dấu hiệu để lại mà tìm tới. Vừa nhìn thấy Thượng Quan Yến, Tô Giang Tả lập tức vọt tới, đỡ lấy vai nàng, cẩn thận xem xét một hồi, tâm tình lo lắng bất an cũng thả lòng một nửa, miệng thì thầm “ Không có việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi"
Thượng Quan Yến nâng mí mắt lên đánh giá hắn, thấy cẩm y bằng gấm Tô Châu của hắn dính đầy bùn đất, dây cột tóc cũng không biết bị rơi lúc nào. Lúc này Tô Giang Tả đầu tóc bù xù, khăn tay nhỏ bé cũng đánh mất từ lúc nào, hắn chật vật vô cùng, ngây ngô cười nhìn nàng giống như trong mắt hắn chính là trân bảo quý nhất thế gian.
Tim của Thượng Quan Yến chợt đập mạnh liên hồi, nhưng nàng cũng không để ý nhiều, nhìn thấy Tô Giang Tả xưa nay luôn đối nghịch còn chật vật hơn mình thì tâm tình sung sướng vô cùng “Tô Giang Tả, con mọt sách ngươi ngày thường đã bảo ngươi chạy bộ rèn luyện cho nhiều rồi mà, xem đi, ngươi bây giờ còn thảm hơn ta rất nhiều"
Mà lúc này, Tô Giang Tả tựa hồ cũng ý thức được mình vừa rồi đã thất thố, liền thanh thanh cổ họng, sửa lại tóc tai, lại trở thành Thái phó đại nhân văn nhã đáp lời “ Thì sao? Thần đương nhiên phải kém với Hoàng hậu nương nương võ nghệ xuất chúng rồi, đi săn thú thôi mà cũng có thể biến mình giống như tứ phương thần hạ xuống"
« Gì ? ngươi sao có thể khoa trương ta như là tứ phương thần ? họ Tô kia, ngươi là đang xỏ xiên mắng xéo ta?" Thượng Quan Yến hồ nghi nhìn hắn, lấy túi nước ra uống mấy ngụm, thấy một đội binh linh đang đi về Sở Trung Thiên để cứu viện thì cảm thấy yên tâm rất nhiều.
“Ha ha, thần đương nhiên là thật lòng khen Hoàng hậu nương nương »Tô Giang Tả liếc nhìn Thượng Quan Yến cả người đầy bùn, khóe miệng mỉm cười đắc ý « Hoàng hậu nương nương ngài chính là Huyền Vũ đại thần uy phong lẫm lẫm ah »
« Vậy cũng đúng »Thượng Quan Yến vừa lòng gật đầu, không hề biết Tô Giang Tả vừa xỏ xiên mình là ôn thần. Nàng cắn một miếng lương khô, đột nhiên nhảy cẫn lên, chỉ tay vào Tô Giang Tả, hỗn hể nói “ Ngươi, ngươi, ngươi cứ nhiên mắng ta là rùa. Tô Giang Tả, ta liều mạng với ngươi"
Thấy nàng xắn tay áo, bộ dáng liều mạng, Tô Giang Tả lui lại phía sau, cúi thấp người hành lễ « Hoàng hậu nương nương thỉnh về trước nghỉ ngơi, thần còn phải dẫn người gia tăng tìm kiếm Hoàng thượng, Thục phi cùng quốc cữu, cáo từ »
Dứt lời, hắn mỉm cười nghênh ngang rời đi, ném Thượng Quan Yến chỉ có thể dậm chân chửi đổng, không dám đuổi theo, sợ làm chẫm trễ việc cứu người. Lát sau đã thấy đám lính nâng Sở Trung Thiên trở lại, hắn hai mắt nhắm nghiền nhưng may mắn là vẫn còn sống.
Thượng Quan Yến lập tức cao hứng chạy tới hét lớn “ Sở Trung Thiên" Sở Trung Thiên nỗ lực hé mắt, rên lên một tiếng mơ hồ.
“Đi, chúng ta đi về trước để trị thương cho ngươi, A Cẩn bọn họ để Tô Giang Tả tìm là được rồi" Thượng Quan Yến sau khi ăn uống no đủ thì tràn đầy tinh thần, vỗ vỗ cáng trêu học “ Sở Trung Thiên, ngươi lần này thiếu ta một mang nha, sau này phải nhớ rõ mới được" Sở Trung Thiên mệt mỏi “Ân" một tiếng rồi lại mơ màng thiếp đi.
Thượng Quan Yến nằm mơ cũng không ngờ chỉ là một câu nói giỡn vô tâm lại làm cho Sở Trung Thiên ngốc nghếch coi là thật.
Hắn trước giờ thiết diện vô tình thế mà sau này lại phạm vào lỗi lầm to lớn, trở thành khâm phạm bị triều đình truy nã.
Hắn trước giờ đều nguyện tận tâm và trung thành hết mực với hoàng thượng, cho dù khi Doãn Thọ An tự mình dẫn quân đến vây bắt, hắn cũng không hề sợ hãi mà giang tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh chống lại ánh mắt phẫn nộ lạnh tới thấu xương của Doãn Thọ An.
Cuối cùng người luôn kiên nghị, không hề sợ ngàn vạn mũi tên đang chỉa vào mình lại quỳ gối, khẩn thiết nói, ngữ khí kiên quyết không hối hận « Hoàng thượng, tội thần cam nguyện nhận tội, chỉ cầu Hoàng thượng có thể tha cho Thượng Quan Yến một con đường sống, thần nguyện ý một mạng đổi một mạng"
Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, hắn không để ý đến lễ giáo quân thần mà gọi thẳng khuê danh của nàng.
Tác giả :
Già Lăng Công Tử