Gian Khách
Quyển 2 - Chương 5: Hai thanh niên mất ngủ (1)
Vài ngày tiếp theo, phần lớn thời gian của Hứa Nhạc đều ở trong thư viện khu H, hắn quên cả ngủ, quên cả ăn uống, chỉ chú tâm vào trong hứng thú của hắn. Nói như vậy có chút khoa trương, nhưng quả thực hắn không chịu buông tha bất cứ một chút thời gian nào để có thể đến được khu H. Những tư liệu được quân đội giải mật không bao lâu này, đối với một người như hắn mà nói, thật sự là một sự mê hoặc lớn lao.
Khi hắn đem bản vẽ về series robot M xem qua một lần, nhất là khi phân tích tỷ mỉ kết cấu bên trong của M02, hắn mới phát hiện, thì ra những hành động trên phi thuyền Cổ Chung Hào của mình đúng là một ý nghĩ viển vông, con robot bị hắn làm lung tung loạn xà ngầu, nhìn qua có khả năng hoạt động, nhưng thực tế lại ẩn tàng rất nhiều nguy cơ. May mà con robot cũ nát chỉ còn lại tàn thể không có phát sinh vụ nổ gì. Hứa Nhạc vừa học tập, vừa đối chiếu với các kiến thức mấy năm qua ông chủ đã dạy cho, dần dần đã hiểu ra một số đạo lý mà hắn còn chưa hiểu rõ, muốn trở thành một người Cơ Giáp Sư ưu tú, thì khi đối mặt với bất cứ thiết bị tinh vi nào của robot, đều phải có tư tưởng như mình đang sửa chữa thiết bị điện gia dụng bình thường, nhưng cũng không được hồ đồ cho rằng tất cả mọi thiết bị đỉnh cao đều trở thành thiết bị gia dụng được.
Dù sao robot, Pháo Tự động, hệ thống truyền lực của thiết giáp, một khi tấn công sẽ phải chịu đựng động năng trùng kích rất lớn, không giống như các thiết bị gia dụng chỉ biết sống du dương tự tại trong hòa bình. Mỗi một sai sót của chi tiết, chất lượng của các nguyên kiện, sự lựa chọn mỗi loại kim loại làm tài liệu, đều có thể ảnh hưởng đến tính năng thậm chí thao túng cả sinh mệnh ngắn dài của thiết bị đó.
Trên màn hình, bản vẽ kết cấu bộ phận chân của robot M02 được phóng lớn đến mức lớn nhất, trong ánh lam quang nhàn nhạt, Hứa Nhạc trợn tròn mắt, nhìn không chớp mắt về nơi đó, nhìn chăm chú vào chiếc ống thủy lực được được giấu ở sau lớp hộ giáp ở chân robot. Ở vùng rừng núi thuộc ngoại thành của Hà Tây Châu, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy đại thúc chọn bộ phận này của robot làm nơi tấn công đột phá, hắn chăm chú phân tích thật lâu, rốt cục đưa ra kết luận, quả thực ống thủy lực của loạt robot series M chính là bộ phận yếu nhất bên ngoài… Đương nhiên, loại yếu đuối này chỉ là tương đối, nếu như là công kích bình thường, cho dù là tấn công bằng rocket vác vai, phần lớn năng lượng tạo ra sẽ bị tầng hộ giáp bên ngoài chống đỡ hết, nếu muốn tránh được tầng hợp kim bảo vệ ống thủy lực kia, thì phải cần một góc độ cực kì chuẩn xác và… phương thức tấn công phải có khả năng uống lượn, hoặc là các loại vũ khí có khả năng công kích luồn lách khéo léo vào trong các khe hẹp.
Nghĩ tới nghĩ lui, có thể thỏa mãn những điểm này… Hứa Nhạc theo bản năng nhìn vào hai tay mình, mới hiểu được thì ra ngày đó đại thúc nói không có sai lầm, muốn đối phó với robot, dường như chỉ có đôi bàn tay mới là vũ khí có hiệu quả nhất. Nhưng mà nếu là bàn tay của một người bình thường, một quyền đánh vào ống thủy lực, khẳng định sẽ gãy xương chảy máu, còn ống thủy lực thì chắc chắn sẽ không lay động một chút. Trừ khi bàn tay kia có lực lượng thật lớn, xương cốt lại càng cứng rắn nữa.
Hứa Nhạc có chút rung động nhìn chăm chú vào hai tay mình. Hắn biết lúc này mình không thể nào làm được điều đó, nhưng đại thúc rõ ràng làm được việc đó rất đơn giản. Nếu như mình vẫn luyện tập bộ tư thế đó, lĩnh hội được sự run rẩy nóng rực này, lẽ nào một ngày nào đó mình sẽ đạt được trình độ như thế?
Dòng robot series M có lực phòng ngự cực kỳ cường hãn, cho dù lấy thực lực kinh khủng của Cơ Giáp Sư Phong Dư, cũng không thể nào đột phá chính diện được, nhưng sự tình luôn luôn kì diệu như thế, con robot nhìn như có thiết kế cực kì hoàn mĩ, trên thực tế nó chỉ tính toán trường hợp bị vũ khí nóng tấn công, nhất là vũ khí ngang cấp tấn công, căn bản là nó không hề tính toán đến trường hợp bị… con người tấn công, cho nên mới để lại sơ hở ở chỗ ống thủy lực. Dù sao Liên Bang khi thiết kế ra con robot đỉnh cao này, có mấy người sẽ nghĩ đến, trên thế giới còn có loại quái vật như Phong Dư chứ.
o0o
Bởi vì trầm mê ở thư viện khu H, mấy buổi trưa gần đây Hứa Nhạc rất ít ăn cơm cùng Trương Tiểu Manh, nhưng hắn chỉ cần nói một tiếng với cô gái đeo kính đen này, Trương Tiểu Manh lập tức gật đầu, tỏ vẻ cũng không thèm để ý. Ngược lại, Thi Thanh Hải đã nhiều ngày không thấy hắn ra phơi nắng ngoài sân, lại có chút lo lắng, hắn phải vất vả thông qua mấy cuộc điện thoại, mới biết được hành tung gần đây của Hứa Nhạc. Thi công tử rõ ràng rất hiểu về lý tưởng cả đời và hứng thú của bằng hữu, chỉ cần Hứa Nhạc còn ở lại trong vườn trường, an toàn của bản thân không bị uy hiếp, hắn cũng không có hỏi nhiều.
Mỗi ngày tầm 7, 8 giờ tối, Hứa Nhạc mới rời khỏi khu H, mà lúc này những người ưu tú ở khu H cũng đã bỏ đi từ lâu, dù sao họ cũng đang ở trong độ tuổi thanh xuân, có chăm chỉ như thế nào, cũng không ai nguyện ý suốt ngày ở cái nơi tràn gập mùi kim loại lạnh lẽo như vậy, hơn nữa học tập trong thời gian dài mệt nhọc hiệu quả cũng không còn được tốt. Ban đêm mỗi ngày, Hứa Nhạc về đến căn phòng của mình, nhìn ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn dưới cây xanh trong Lê viên chiếu qua lớp thủy tinh, hắn đột nhiên nhớ tới Phong Dư đại thúc trong rừng cây ở vùng ngoại thành Hà Tây Châu, chiến đấu với con robot M52 màu đen, đôi bàn tay run rẩy kia làm động tác gì để có thể thao túng được phần ngoài của con robot? Điều này thực sự là quá kỳ lạ.
Mải suy nghĩ, Hứa Nhạc khó mà có thể đi vào giấc ngủ. Ngày hôm nay hiểu biết của hắn về robot đã sâu hơn một tầng, nên cũng hiểu được cỗ lực lượng cổ quái trong cơ thể mình trân quý cỡ nào, tất nhiên hắn sẽ không bao giờ buông lỏng luyện tập nữa, cho dù mỗi đêm tinh thần đã cực kỳ mệt mỏi, hắn vẫn kiên trì làm xong bài tập. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn ngồi xuống bên giường mở chiếc màn hình máy vi tính, bắt đầu tính toán tỉ mỉ xem nếu như mình làm theo lý luận kỳ diệu trên, thì có bao nhiêu khả năng thành công. Nhưng khi hắn càng không ngừng suy tính, càng phát hiện ra mình có hiểu biết quá ít với cỗ lực lượng thần kì kia, loại run rẩy này dường như cũng không có tần suất cố định gì, cho dù có suy nghĩ theo phương pháp mới nào, tựa hồ cũng không thể chứng minh được bằng thực nghiệm. Nhưng hắn vẫn không chịu buông bỏ, bởi vì Phong Dư đại thúc đã từng cho hắn nhìn thấy những hình ảnh kia.
Vô số kí hiệu, tham số, bản vẽ kết cấu, chữ viết không ngừng chớp động trong đầu Hứa Nhạc, cuối cùng biến thành cánh tay run rẩy nhưng cứng như đạn thép của Phong đại thúc bắn lên con robot màu đen. Bị các loại đầu mối mơ hồ không ngừng dằn vặt làm cho Hứa Nhạc không thể đi vào giấc ngủ, hắn ngồi trên giường, rất nhanh mặc vào một chiếc áo khoác, bật thiết bị quản lý và báo động tự động, sau đó ra khỏi gian phòng.
Mười hai giờ đêm, vườn trường cực kỳ an tĩnh, nhất là chỗ rừng cây thư viện khu H, tiếng TV từ các phòng kí túc xá của sinh viên căn bản không thể truyền được đến nơi đây. Hứa Nhạc dùng thẻ điện tử mở cửa vào khu H, xác định khu H quả nhiên giống như thông tin giới thiệu, đúng 24 giờ tự động mở cửa. Lúc này thư viện khu H không một bóng người, Hứa Nhạc một mình thành thạo đi qua các kiến trúc trống trải, nhìn bóng đèn cảm ứng ở bốn phía theo từng bước chân của mình mà tự động bật lên, trong lòng không có một chút tâm tình sợ hãi, một mặt bởi vì từ nhỏ hắn đã sống trong một gian phòng tối tăm ở trong hầm mỏ, mặt khác bởi vì hiện giờ trong đầu hắn toàn bộ đều bị các vấn đề về robot và lực lượng trong cơ thể con người chiếm giữ.
Chăm chú lục tìm các tư liệu trên màn hình, nhưng không có một chút thông tin, việc này cũng đã nằm trong dự liệu của Hứa Nhạc, nên hắn cũng không quá thất vọng, chỉ là có chút uể oải, dụi dụi con mắt, bắt đầu đi lại trong tòa kiến trúc vắng vẻ, vừa để giảm thiểu một ít uể oải trong cơ thể, vừa nhân tiện hoạt động thân thể một chút. Bất tri bất giác, hắn đi tới trước một hành lang, vách tường bên cạnh hành lang có viết chữ H1, bên dưới còn ghi một dòng chữ rất bắt mắt, ý tứ đại khái nói là, hành lang bên trong thuộc về khu vực bị quản chế, người không có quyền hạn tương ứng không được đi vào.
Hứa Nhạc hiếu kỳ nhìn hành lang, không nghĩ bên trong thư viện khu H còn có một khu H1 cổ quái. Hiếu kỳ thì hiếu kỳ, hắn cũng không tìm cách tiến vào trong khu H1, bởi vì hắn có thể dễ dàng suy đoán ra, những người có đủ quyền hạn ra vào khu H1 này rất ít, hẳn là thuộc về các nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp trong trường học, hắn chỉ là một học sinh phổ thông, sao có khả năng đi vào được.
Hắn chỉ đi vào bên trong hành lang vài bước, híp mắt muốn nhìn xem cánh cửa nặng chịch này là do vật liệu gì tạo thành. Nhưng khi hắn vừa tiến vào phạm vi 5 mét, trong hành lang chợt nổi lên màu u lam nhạt, một âm thanh trầm thấp do điện tử hợp thành chợt vang lên:
- Phía trước cần dấu hiệu thông tin đặc thù, mời ngài tiếp nhận quét hình chip vi mạch để thẩm định thân phận.
Hứa Nhạc bị âm thanh bất lình thình làm cho hoảng sợ, hắn nghĩ mình không có đụng vào cánh cửa khu H1, vậy mà đã kích hoạt trình tự thẩm định của hệ thống quản chế rồi, hắn theo bản năng muốn rời khỏi hành lang, nhưng bốn phía đều là tầng tầng lớp lớp những đường cong màu lam nhạt, xem ra đã bắt đầu quét hình vi mạch, nếu như lúc này bỏ đi, có thể bị thiết bị quản chế phán định là người xâm nhập không? Hắn có chút sợ hãi đứng trong các tia sáng quét hình, âm thầm cầu khẩn quá trình quét hình mau chấm dứt, chỉ cần thiết bị quản chế theo thủ tục phán định mình là người không có đủ quyền hạn đi vào, cánh cửa tự nhiên sẽ không mở, còn mình cũng có thể rời đi. Hứa Nhạc thầm nghĩ sau này không thể để cho lòng hiếu kỳ lấn át như thế nữa, nhưng mà chỉ là mất ngủ thôi mà… Làm sao lại gặp phải động tĩnh lớn như vậy chứ.
Tình hình phát triển không như Hứa Nhạc chờ đợi, sóng ngắn quét hình đáng lẽ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, lại được người ta thiết kế thành các đường cong màu lam nhạt thú vị, đường cong này cuối cùng tập trung vào chip vi mạch ở sau gáy của Hứa Nhạc, quá trình quét hình đã hoàn thành, nhưng không có phát ra âm thanh cảnh cáo mời hắn rời đi.
- Thẩm định thân phận thông qua, số hiệu bảo mật, tư liệu cá nhân bảo mật.
Âm thanh do điện tử tổ hợp thành trong nháy mắt trở lên sinh động hơn:
- Chào mừng tiến vào khu H1.
Hứa Nhạc giật mình lùi về vách tường ở cửa, lúc này hắn không có tâm trạng để nhìn vào cánh cửa nặng chịch do hợp kim tạo thành, hắn chỉ khiếp sợ vì sao mình đứng ở trong hành lang, bị quét hình qua một lần, lại thông qua được quá trình thẩm định thân phận? Lẽ nào giáo sư Châu ngoại trừ cấp cho mình tấm thẻ điện tử bên ngoài, còn đưa cả thông tin cá nhân của mình vào bên trong hệ thống?
Hứa Nhạc tạm thời không nghĩ ra chuyện này, nhìn không gian bên trong cánh cửa cuối hành lang đang tỏa ra ánh sáng nhu hòa, lòng hiếu kỳ mãnh liệt lại chiến thắng tính cẩn thận của hắn, hắn hướng về phía trong đi vào. Cánh cửa nặng nề phía sau hắn đóng lại, Hứa Nhạc nhìn quanh bốn phía, phát hiện kiến trúc bên trong khu H1 có kết cấu cực kỳ đơn giản, một gian phòng nghỉ nho nhỏ ở trung tâm và phân biệt hai bên trái phải còn có hai gian phòng nữa, hắn theo thói quen đi về phía bên phải, mở cánh cửa đó ra.
Khi hắn đem bản vẽ về series robot M xem qua một lần, nhất là khi phân tích tỷ mỉ kết cấu bên trong của M02, hắn mới phát hiện, thì ra những hành động trên phi thuyền Cổ Chung Hào của mình đúng là một ý nghĩ viển vông, con robot bị hắn làm lung tung loạn xà ngầu, nhìn qua có khả năng hoạt động, nhưng thực tế lại ẩn tàng rất nhiều nguy cơ. May mà con robot cũ nát chỉ còn lại tàn thể không có phát sinh vụ nổ gì. Hứa Nhạc vừa học tập, vừa đối chiếu với các kiến thức mấy năm qua ông chủ đã dạy cho, dần dần đã hiểu ra một số đạo lý mà hắn còn chưa hiểu rõ, muốn trở thành một người Cơ Giáp Sư ưu tú, thì khi đối mặt với bất cứ thiết bị tinh vi nào của robot, đều phải có tư tưởng như mình đang sửa chữa thiết bị điện gia dụng bình thường, nhưng cũng không được hồ đồ cho rằng tất cả mọi thiết bị đỉnh cao đều trở thành thiết bị gia dụng được.
Dù sao robot, Pháo Tự động, hệ thống truyền lực của thiết giáp, một khi tấn công sẽ phải chịu đựng động năng trùng kích rất lớn, không giống như các thiết bị gia dụng chỉ biết sống du dương tự tại trong hòa bình. Mỗi một sai sót của chi tiết, chất lượng của các nguyên kiện, sự lựa chọn mỗi loại kim loại làm tài liệu, đều có thể ảnh hưởng đến tính năng thậm chí thao túng cả sinh mệnh ngắn dài của thiết bị đó.
Trên màn hình, bản vẽ kết cấu bộ phận chân của robot M02 được phóng lớn đến mức lớn nhất, trong ánh lam quang nhàn nhạt, Hứa Nhạc trợn tròn mắt, nhìn không chớp mắt về nơi đó, nhìn chăm chú vào chiếc ống thủy lực được được giấu ở sau lớp hộ giáp ở chân robot. Ở vùng rừng núi thuộc ngoại thành của Hà Tây Châu, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy đại thúc chọn bộ phận này của robot làm nơi tấn công đột phá, hắn chăm chú phân tích thật lâu, rốt cục đưa ra kết luận, quả thực ống thủy lực của loạt robot series M chính là bộ phận yếu nhất bên ngoài… Đương nhiên, loại yếu đuối này chỉ là tương đối, nếu như là công kích bình thường, cho dù là tấn công bằng rocket vác vai, phần lớn năng lượng tạo ra sẽ bị tầng hộ giáp bên ngoài chống đỡ hết, nếu muốn tránh được tầng hợp kim bảo vệ ống thủy lực kia, thì phải cần một góc độ cực kì chuẩn xác và… phương thức tấn công phải có khả năng uống lượn, hoặc là các loại vũ khí có khả năng công kích luồn lách khéo léo vào trong các khe hẹp.
Nghĩ tới nghĩ lui, có thể thỏa mãn những điểm này… Hứa Nhạc theo bản năng nhìn vào hai tay mình, mới hiểu được thì ra ngày đó đại thúc nói không có sai lầm, muốn đối phó với robot, dường như chỉ có đôi bàn tay mới là vũ khí có hiệu quả nhất. Nhưng mà nếu là bàn tay của một người bình thường, một quyền đánh vào ống thủy lực, khẳng định sẽ gãy xương chảy máu, còn ống thủy lực thì chắc chắn sẽ không lay động một chút. Trừ khi bàn tay kia có lực lượng thật lớn, xương cốt lại càng cứng rắn nữa.
Hứa Nhạc có chút rung động nhìn chăm chú vào hai tay mình. Hắn biết lúc này mình không thể nào làm được điều đó, nhưng đại thúc rõ ràng làm được việc đó rất đơn giản. Nếu như mình vẫn luyện tập bộ tư thế đó, lĩnh hội được sự run rẩy nóng rực này, lẽ nào một ngày nào đó mình sẽ đạt được trình độ như thế?
Dòng robot series M có lực phòng ngự cực kỳ cường hãn, cho dù lấy thực lực kinh khủng của Cơ Giáp Sư Phong Dư, cũng không thể nào đột phá chính diện được, nhưng sự tình luôn luôn kì diệu như thế, con robot nhìn như có thiết kế cực kì hoàn mĩ, trên thực tế nó chỉ tính toán trường hợp bị vũ khí nóng tấn công, nhất là vũ khí ngang cấp tấn công, căn bản là nó không hề tính toán đến trường hợp bị… con người tấn công, cho nên mới để lại sơ hở ở chỗ ống thủy lực. Dù sao Liên Bang khi thiết kế ra con robot đỉnh cao này, có mấy người sẽ nghĩ đến, trên thế giới còn có loại quái vật như Phong Dư chứ.
o0o
Bởi vì trầm mê ở thư viện khu H, mấy buổi trưa gần đây Hứa Nhạc rất ít ăn cơm cùng Trương Tiểu Manh, nhưng hắn chỉ cần nói một tiếng với cô gái đeo kính đen này, Trương Tiểu Manh lập tức gật đầu, tỏ vẻ cũng không thèm để ý. Ngược lại, Thi Thanh Hải đã nhiều ngày không thấy hắn ra phơi nắng ngoài sân, lại có chút lo lắng, hắn phải vất vả thông qua mấy cuộc điện thoại, mới biết được hành tung gần đây của Hứa Nhạc. Thi công tử rõ ràng rất hiểu về lý tưởng cả đời và hứng thú của bằng hữu, chỉ cần Hứa Nhạc còn ở lại trong vườn trường, an toàn của bản thân không bị uy hiếp, hắn cũng không có hỏi nhiều.
Mỗi ngày tầm 7, 8 giờ tối, Hứa Nhạc mới rời khỏi khu H, mà lúc này những người ưu tú ở khu H cũng đã bỏ đi từ lâu, dù sao họ cũng đang ở trong độ tuổi thanh xuân, có chăm chỉ như thế nào, cũng không ai nguyện ý suốt ngày ở cái nơi tràn gập mùi kim loại lạnh lẽo như vậy, hơn nữa học tập trong thời gian dài mệt nhọc hiệu quả cũng không còn được tốt. Ban đêm mỗi ngày, Hứa Nhạc về đến căn phòng của mình, nhìn ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn dưới cây xanh trong Lê viên chiếu qua lớp thủy tinh, hắn đột nhiên nhớ tới Phong Dư đại thúc trong rừng cây ở vùng ngoại thành Hà Tây Châu, chiến đấu với con robot M52 màu đen, đôi bàn tay run rẩy kia làm động tác gì để có thể thao túng được phần ngoài của con robot? Điều này thực sự là quá kỳ lạ.
Mải suy nghĩ, Hứa Nhạc khó mà có thể đi vào giấc ngủ. Ngày hôm nay hiểu biết của hắn về robot đã sâu hơn một tầng, nên cũng hiểu được cỗ lực lượng cổ quái trong cơ thể mình trân quý cỡ nào, tất nhiên hắn sẽ không bao giờ buông lỏng luyện tập nữa, cho dù mỗi đêm tinh thần đã cực kỳ mệt mỏi, hắn vẫn kiên trì làm xong bài tập. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn ngồi xuống bên giường mở chiếc màn hình máy vi tính, bắt đầu tính toán tỉ mỉ xem nếu như mình làm theo lý luận kỳ diệu trên, thì có bao nhiêu khả năng thành công. Nhưng khi hắn càng không ngừng suy tính, càng phát hiện ra mình có hiểu biết quá ít với cỗ lực lượng thần kì kia, loại run rẩy này dường như cũng không có tần suất cố định gì, cho dù có suy nghĩ theo phương pháp mới nào, tựa hồ cũng không thể chứng minh được bằng thực nghiệm. Nhưng hắn vẫn không chịu buông bỏ, bởi vì Phong Dư đại thúc đã từng cho hắn nhìn thấy những hình ảnh kia.
Vô số kí hiệu, tham số, bản vẽ kết cấu, chữ viết không ngừng chớp động trong đầu Hứa Nhạc, cuối cùng biến thành cánh tay run rẩy nhưng cứng như đạn thép của Phong đại thúc bắn lên con robot màu đen. Bị các loại đầu mối mơ hồ không ngừng dằn vặt làm cho Hứa Nhạc không thể đi vào giấc ngủ, hắn ngồi trên giường, rất nhanh mặc vào một chiếc áo khoác, bật thiết bị quản lý và báo động tự động, sau đó ra khỏi gian phòng.
Mười hai giờ đêm, vườn trường cực kỳ an tĩnh, nhất là chỗ rừng cây thư viện khu H, tiếng TV từ các phòng kí túc xá của sinh viên căn bản không thể truyền được đến nơi đây. Hứa Nhạc dùng thẻ điện tử mở cửa vào khu H, xác định khu H quả nhiên giống như thông tin giới thiệu, đúng 24 giờ tự động mở cửa. Lúc này thư viện khu H không một bóng người, Hứa Nhạc một mình thành thạo đi qua các kiến trúc trống trải, nhìn bóng đèn cảm ứng ở bốn phía theo từng bước chân của mình mà tự động bật lên, trong lòng không có một chút tâm tình sợ hãi, một mặt bởi vì từ nhỏ hắn đã sống trong một gian phòng tối tăm ở trong hầm mỏ, mặt khác bởi vì hiện giờ trong đầu hắn toàn bộ đều bị các vấn đề về robot và lực lượng trong cơ thể con người chiếm giữ.
Chăm chú lục tìm các tư liệu trên màn hình, nhưng không có một chút thông tin, việc này cũng đã nằm trong dự liệu của Hứa Nhạc, nên hắn cũng không quá thất vọng, chỉ là có chút uể oải, dụi dụi con mắt, bắt đầu đi lại trong tòa kiến trúc vắng vẻ, vừa để giảm thiểu một ít uể oải trong cơ thể, vừa nhân tiện hoạt động thân thể một chút. Bất tri bất giác, hắn đi tới trước một hành lang, vách tường bên cạnh hành lang có viết chữ H1, bên dưới còn ghi một dòng chữ rất bắt mắt, ý tứ đại khái nói là, hành lang bên trong thuộc về khu vực bị quản chế, người không có quyền hạn tương ứng không được đi vào.
Hứa Nhạc hiếu kỳ nhìn hành lang, không nghĩ bên trong thư viện khu H còn có một khu H1 cổ quái. Hiếu kỳ thì hiếu kỳ, hắn cũng không tìm cách tiến vào trong khu H1, bởi vì hắn có thể dễ dàng suy đoán ra, những người có đủ quyền hạn ra vào khu H1 này rất ít, hẳn là thuộc về các nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp trong trường học, hắn chỉ là một học sinh phổ thông, sao có khả năng đi vào được.
Hắn chỉ đi vào bên trong hành lang vài bước, híp mắt muốn nhìn xem cánh cửa nặng chịch này là do vật liệu gì tạo thành. Nhưng khi hắn vừa tiến vào phạm vi 5 mét, trong hành lang chợt nổi lên màu u lam nhạt, một âm thanh trầm thấp do điện tử hợp thành chợt vang lên:
- Phía trước cần dấu hiệu thông tin đặc thù, mời ngài tiếp nhận quét hình chip vi mạch để thẩm định thân phận.
Hứa Nhạc bị âm thanh bất lình thình làm cho hoảng sợ, hắn nghĩ mình không có đụng vào cánh cửa khu H1, vậy mà đã kích hoạt trình tự thẩm định của hệ thống quản chế rồi, hắn theo bản năng muốn rời khỏi hành lang, nhưng bốn phía đều là tầng tầng lớp lớp những đường cong màu lam nhạt, xem ra đã bắt đầu quét hình vi mạch, nếu như lúc này bỏ đi, có thể bị thiết bị quản chế phán định là người xâm nhập không? Hắn có chút sợ hãi đứng trong các tia sáng quét hình, âm thầm cầu khẩn quá trình quét hình mau chấm dứt, chỉ cần thiết bị quản chế theo thủ tục phán định mình là người không có đủ quyền hạn đi vào, cánh cửa tự nhiên sẽ không mở, còn mình cũng có thể rời đi. Hứa Nhạc thầm nghĩ sau này không thể để cho lòng hiếu kỳ lấn át như thế nữa, nhưng mà chỉ là mất ngủ thôi mà… Làm sao lại gặp phải động tĩnh lớn như vậy chứ.
Tình hình phát triển không như Hứa Nhạc chờ đợi, sóng ngắn quét hình đáng lẽ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, lại được người ta thiết kế thành các đường cong màu lam nhạt thú vị, đường cong này cuối cùng tập trung vào chip vi mạch ở sau gáy của Hứa Nhạc, quá trình quét hình đã hoàn thành, nhưng không có phát ra âm thanh cảnh cáo mời hắn rời đi.
- Thẩm định thân phận thông qua, số hiệu bảo mật, tư liệu cá nhân bảo mật.
Âm thanh do điện tử tổ hợp thành trong nháy mắt trở lên sinh động hơn:
- Chào mừng tiến vào khu H1.
Hứa Nhạc giật mình lùi về vách tường ở cửa, lúc này hắn không có tâm trạng để nhìn vào cánh cửa nặng chịch do hợp kim tạo thành, hắn chỉ khiếp sợ vì sao mình đứng ở trong hành lang, bị quét hình qua một lần, lại thông qua được quá trình thẩm định thân phận? Lẽ nào giáo sư Châu ngoại trừ cấp cho mình tấm thẻ điện tử bên ngoài, còn đưa cả thông tin cá nhân của mình vào bên trong hệ thống?
Hứa Nhạc tạm thời không nghĩ ra chuyện này, nhìn không gian bên trong cánh cửa cuối hành lang đang tỏa ra ánh sáng nhu hòa, lòng hiếu kỳ mãnh liệt lại chiến thắng tính cẩn thận của hắn, hắn hướng về phía trong đi vào. Cánh cửa nặng nề phía sau hắn đóng lại, Hứa Nhạc nhìn quanh bốn phía, phát hiện kiến trúc bên trong khu H1 có kết cấu cực kỳ đơn giản, một gian phòng nghỉ nho nhỏ ở trung tâm và phân biệt hai bên trái phải còn có hai gian phòng nữa, hắn theo thói quen đi về phía bên phải, mở cánh cửa đó ra.
Tác giả :
Miêu Nị