Gian Khách
Quyển 2 - Chương 152: Uống rượu tắm giáp (Thượng)
Ly rượu mạnh màu hổ phách vẫn còn nằm y nguyên trên mặt bàn trải khăn màu đen trắng. Loại rượu nho lên men được ủ khá lâu năm, nay khui ra, bốc lên một mùi thơm nhàn nhạt trong không trung, chui vào mũi mọi người. Mặc dù nó cũng không rõ ràng như là thứ mùi thơm tinh dầu của loại rượu do quán đặc biệt phun ra bên ngoài cửa quán, nhưng nó vẫn có mùi thơm ngát, vô cùng cuốn hút.
Cảng Đô là một thành thị ham thích hưởng thụ, mấy hôm nay lại là ngày nghỉ lễ Thử Hỏa của Liên Bang, cho nên lúc này mặc dù chỉ là mới gần giữa trưa, nhưng trong cái quán rượu không mấy sáng sủa này cũng đã có mấy bàn đầy người. Hứa Nhạc vốn ngồi ngay cạnh quầy bar, nên cũng không nhìn thấy những chuyện xảy ra sau quán. Hắn kinh nhạc nhìn vào ly rượu thủy tinh trên tay mình, thầm nghĩ đến những biến hóa cảm xúc của mình từ hôm qua đến giờ, nhất thời có chút trầm mặc.
Bạch Ngọc Lan lúc này đã một mình quay trở lại, ngồi ở bên cạnh hắn, lặng yên không nói tiếng nào bắt đầu dùng muỗng khuấy nhẹ ly nước chanh đã gần cạn đến đáy của mình. Nhìn những khối đá khuy hỗn loạn trong ly nước có vẻ vô cùng vui mắt.
Cái gã khách uống rượu kia cũng không có quay trở về, Hứa Nhạc mơ hồ cũng đã đoán ra được chuyện gì. Thật không ngờ Bạch thư ký này lại tự giác, chủ động thay mình ra tay như vậy. Hắn lại liên tưởng đến tách trà xanh trên toa tàu cao tốc, đến những việc trải chiếu, giăng mùng hằng ngày hắn vẫn làm giúp mình, thoáng có chút ngơ ngẩn một lúc. 2000 vạn quả thật là không ít tiền, nhưng mà có thể mua được sự phục vụ có thể nói gần như vạn năng của gã nam nhân thanh tú kia, hình như cũng không tính là lỗ lã.
Hắn cũng lâu không chú ý tới, 3000 vạn mà Lợi Hiếu Thông bỏ ra để đầu tư vào hắn, đã là một sự quyết đoán vô cùng phóng khoáng, lại là sự đầu tư có tính hên xui cực lớn. Cũng giống như hắn dùng 2000 vạn đưa cho Bạch Ngọc Lan vậy, về phương diện này hắn lại có chút hàm ý nhiều hơn nữa.
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Lan.
Bạch Ngọc Lan hạ giọng, không nhanh không chậm, thong thả từ tốn nói:
- Tôi không làm những chuyện gì trái với Pháp luật. Hắn chỉ hôn mê mà thôi.
Hứa Nhạc cười khổ một tiếng, cũng không phải là bởi vì Bạch Ngọc Lan tự tung tự tác, mà là bởi vì đã có người theo dõi hành tung của mình, như vậy đã khẳng định rằng cái gia tộc nổi tiếng tính toán không bao giờ bỏ sót Thiết Toán Lợi Gia kia, cũng không có bởi vì cú điện thoại của Trầm Tổng thư ký, cùng với việc nắm được số liệu trong tay mà bỏ quên đi mình. Đây là một việc vô cùng phiền toái. Cho dù là hắn có biện pháp nào mà lặng yên không một tiếng động đi vào Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác, nhưng chuyện này cũng sẽ không thể nào giấu diếm được toàn bộ tất cả mọi người trong Liên Bang.
Hắn nhịn không được phát ra một tiếng càu nhàu đáng yêu nho nhỏ trong cổ họng, Bạch Ngọc Lan mỉm cười gọi hầu bàn đem thêm một ly nước nữa.
Hứa Nhạc liếc nhìn cái điện thoại di động nằm bên cạnh ly rượu trước bàn mình. Những điều kiện mà hắn yêu cầu Thai Gia trợ giúp mình, những người bình thường nhìn vào quả thật có chút quá đáng, thậm chí còn có thể gọi là si tâm vọng tưởng nữa. Nhưng một khi hắn đã quyết định, trợ giúp Bộ Công Trình dùng tốc độ nhanh nhất để nghiên cứu chế tạo thành công con robot thế hệ mới của Liên Bang, như vậy, hắn nói thế nào cũng phải nhận được một chút ích lợi cho nhu cầu cấp bách của hắn.
Hắn đang chờ Trầm thư ký đưa ra quyết định cuối cùng. Cái hắn muốn có là một con robot quân dụng của Liên Bang, mà ngay trước buổi tối ngày hôm nay, hắn nhất định phải đi vào Bộ Công Trình sâm nghiêm của Công ty Cơ khí Quả Xác.
Quá trình chờ đợi này có chút không thú vị gì. Hứa Nhạc nghiêng đầu, cực kỳ có hứng thú nhìn thẳng vào khuôn mặt thanh tú của Bạch Ngọc Lan, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Tôi nhớ anh từng nói bản thân mình thích hưởng thụ, vậy ở nhà có cất chai rượu Văn Tuấn III nào không?
Văn Tuấn Bố Lan Địch, là một loại rượu mạnh nổi danh nhất trong cả Liên Bang, là đặc sản của khu vực sơn dã vùng Cam Châu, được đặt tên theo vị khoa học gia đam mê uống rượu nhất trong tổ đội 5 người trong truyền thuyết năm xưa. Chiêu bài của loại rượu này đã được Cục Bản Quyền của Liên Bang cấp quyền bảo hộ. Trong đó loại Văn Tuấn III là loại rượu trân phẩm nhất, ít nhất cũng phải cất trong hầm hơn 30 năm, vị rượu hòa nhã, mùi thuần khiết, giá cả lại càng là đắt đỏ thần kỳ.
- Rượu Bố Lan Địch tôi chỉ thích uống loại có mùi táo...
Bạch Ngọc Lan khẽ híp mắt lại, nhìn ly nước chanh do hầu bàn vừa mới đưa tới, hạ giọng nói:
- Loại rượu ngon nhất chân chính, là loại rượu lúa mạch được chôn lâu năm dưới đất, sau khi đem lên lại ướp trong đá lạnh, mùi vị khi uống vừa mát vừa thơm nồng, lại ẩn chứa một cảm giác nóng bức...
Hứa Nhạc nghĩ thầm nếu như Thi Thanh Hải có mặt ở đây, nhất định là sẽ rất hợp rơ với gã nam nhân thanh tú đang ngồi trước mặt này. Thi Thanh Hải trời sinh có cặp mắt hoa anh đào, ngũ quan anh tú, là một gã có đặc tính nam nhân mười phần. Còn Bạch thư ký này thì ngũ quan mặc dù cũng không có nét quyến rũ gì, nhưng tác phong lại ôn nhu nhẹ nhàng, chân chính có chút giống như nữ nhân.
- Sao anh không làm một ly?
Hứa Nhạc giơ giơ ly rượu tỏa hương thơm nồng trên tay mình lên, đề nghị với Bạch Ngọc Lan:
- Mùi vị không tệ, rượu cũng thuần lắm.
- Trong lúc đang làm việc, tôi chưa bao giờ uống một giọt rượu nào.
Bạch Ngọc Lan hạ giọng trả lời, mi mắt khẽ cụp xuống, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua nhìn về phía gã khách uống rượu đang ngồi ngoài góc khá tối gần cửa, tựa hồ như đã cảm nhận được có chút khác thường rồi. Ly rượu trong tay hắn cứ đưa lên đặt xuống với tốc độ khá là nhanh chóng so với bình thường.
Những chi tiết nhỏ lại chính là thứ thể hiện ra cảm xúc chân thật của một người, đưa lên đặt xuống ly rượu, thường thường là thể hiện mức độ lo lắng trong lòng của một người.
- Còn phải đợi bao lâu nữa?
Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng hỏi Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc liếc nhìn xuống cái điện thoại di dộng đang im lặng nằm trên bàn kia, trầm mặc một chút mới lắc lắc đầu. Nếu Trầm thư ký không gọi điện thoại đến nữa, như vậy tình huống sẽ thay đổi theo một phương hướng hoàn toàn khác.
Bạch Ngọc Lan nhìn thoáng qua khuôn mặt của hắn, phát hiện thấy vẻ mặt của gã Chủ quản Kỹ thuật này có vẻ gì đó không bình thường, nhưng hắn cũng không nói gì. Lúc trước tại cuộc gặp bí mật trong nhà hàng kia, một ít tin tức để lộ ra trong mấy câu trao đổi trong đó, đã đủ để cho Bạch Ngọc Lan hiểu được rất nhiều chuyện. Tuy rằng đến lúc này, Hứa Nhạc vẫn như trước không hề nói gì rõ ràng với hắn, nhưng hắn hiểu rất rõ ràng...
2000 vạn đồng Liên Bang này quả thật cũng không dễ dàng bỏ túi chút nào.
Sự tình tựa hồ như có liên quan đến việc nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới của Liên Bang thì phải. Bạch Ngọc Lan thân là cựu Chủ quản Chiến đấu của Tiểu đội 7 Công ty Bảo an Tịnh Thủy, mùa thu năm trước còn đích thân tham gia vào lần tiến hành thí nghiệm bí mật tại Tam Giác Tinh Vực Bách Mộ Đại, đương nhiên hiểu rõ chuyện này đại biểu cho cái gì.
Bạch Ngọc Lan không kềm được lại thoáng nhìn liếc sang khuôn mặt có chút kỳ lạ của Hứa Nhạc, nghĩ thầm lần này thật sự là đùa một trận lớn. Tất cả những việc riêng mà cả đời này hắn từng nhận, dù cho cộng lại hết cũng không có lớn như lần này.
Chẳng qua là gã nam nhân thanh tú này, từ trước đến nay vốn là một người có đạo đức nghề nghiệp cực tốt. Một khi hắn đã nhận khoản tiền 2000 vạn khá lớn kia, hắn liền nhất định sẽ dốc hết sức để hoàn thành thứ việc làm thêm này. Cho nên lúc nãy trong hẻm nhỏ phía sau quán, có thể thẳng tay giết người như vậy, sử dụng loại thủ đoạn máu tươi tàn nhẫn này để tạm thời đe dọa những kẻ muốn gây bất lợi cho Hứa Nhạc.
Bạch Ngọc Lan chỉ biết làm việc mà mình cho rằng đúng, cũng không cần phải giải thích cái gì với Hứa Nhạc cả.
Thân là một gã quân nhân chuyên nghiệp tinh nhuệ nhất của Liên Bang, mặc dù đã rời khỏi Quân đội khá nhiều năm, lại thường xuyên chấp hành những nhiệm vụ không thể công bố của Chính phủ, hắn cũng không có quá nhiều quan niệm về thiện ác. Cho nên quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương vốn bao phủ toàn bộ Liên Bang kia, hắn cũng có đủ biện pháp và tiểu xảo để tránh né và lừa dối nó. Hệ thống điện tử theo dõi chặt chẽ của Liên Bang, nói về mật độ cùng với phạm vi bao phủ của nó, cũng không có mấy người có thể rõ ràng hơn so với những gã lính đánh thuê chuyên nghiệp của Liên Bang bọn hắn.
Gã nam nhân thanh tú này sẽ không vì tiền mà làm những chuyện trái với pháp luật, nhưng nếu là rất nhiều tiền, như vậy thì giết người dùm Hứa Nhạc, cũng giống như là bưng bê trà nước, trải chiếu mắc mùng dùm Hứa Nhạc, chẳng có gì khác nhau cả.
Điện thoại di động trên bàn rốt cuộc cũng đã vang lên, thanh âm cũng không vang dội này, đã lôi Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan từ việc suy ngẫm kia tỉnh táo trở lại. Hứa Nhạc cầm lấy điện thoại trao đổi vài câu, biểu tình dần dần bình tĩnh lại. Ánh mắt hắn híp lại, toát ra nụ cười mỉm. Nhưng nụ cười mỉm này tựa hồ là thói quen của hắn, chứ cũng không phải là phát ra từ sự vui sướng trong nội tâm.
- Đi thôi...
Lấy ra 500 đồng Liên Bang tiền mặt đặt lên trên bàn, quay đầu cười một cái với gã hầu bàn, Hứa Nhạc đứng dậy bước ra ngoài cửa.
Nhìn thấy mục tiêu theo dõi của mình có ý muốn rời đi, gã nam nhân giả say ngồi trong cái bàn tại góc tối gần cửa kia nhất thời cũng không biết phải xử lý như thế nào. Đồng đội của mình đi theo cái gã nam nhân nhìn giống như con gái kia đi ra sau quán, thế nhưng mục tiêu đã trở về, còn gã đồng bọn kia lại biến đâu mất tăm. Một cỗ cảm giác báo động dâng lên trong lòng của hắn, nhưng hắn lại cũng không có khả năng từ bỏ nhiệm vụ theo dõi của mình.
Hứa Nhạc cứ như vậy bình thản đi ra ngoài cửa, Bạch Ngọc Lan vẫn như trước, chậm rãi bước theo sau lưng hắn, cố tình hơi nhích về phía bên trái một chút. Nếu cứ đi như vậy, lúc trước khi ra khỏi cửa quán, nhất định sẽ lướt sát bên người gã khách giả vờ say kia. Trên đường đi tới, Bạch Ngọc Lan đã chuẩn bị sẵn trong đầu ba loại thủ pháp, có thể khiến cho gã theo dõi kia vĩnh viễn nằm lại trên bàn, không thể tiếp tục theo dõi bọn hắn nữa. Hơn nữa cả ba loại thủ pháp này tuyệt đối cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý.
Nhưng mà trong lúc tay trái của Bạch Ngọc Lan khẽ đút vào trong túi quần, Hứa Nhạc lại đi hơi hơi chếch về phía bên trái một chút, thoáng đi lướt qua sau lưng của gã nam nhân theo đang ngồi xoay lưng ra đó. Cước bộ của hắn vẫn không thề có chút nào thay đổi, tay trái đã nhẹ nhàng lướt nhẹ qua phần hông của gã nam nhân kia.
Thân thể của gã nam nhân theo dõi kia khẽ rung nhẹ một cái, chợt xụi lơ vô lực ngã sấp xuống mặt bàn. Lúc này hắn cũng không cần giả vờ say nữa, mà đã thật sự bất tỉnh nhân sự, biến thành một gã chân chính say như chết nằm yên ở đó.
Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan cũng không có dừng lại chút nào, tốc độ di chuyển cũng không hề thay đổi, trực tiếp đi ra khỏi quán rượu. Bạch Ngọc Lan đi phía sau cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt hơi hơi co lại, tràn ngập cảm xúc phức tạo nhìn về phía bóng dáng của Hứa Nhạc ở phía trước.
Một khoảnh khắc trước đó, cặp mắt cực kỳ nhạy bén của Bạch Ngọc Lan đã phát hiện ra, ngay khi tay của Hứa Nhạc thoáng lướt lên trên lưng của gã khách uống rượu đang ngồi ở đó, có một đạo hào quang nhàn nhạt màu lam chợt từ trong ống tay áo của Hứa Nhạc phóng ra...
Giống hệt như một con rắn màu lam nhanh như điện xẹt...
Ngoại trừ loại gậy chích điện cao áp, trang bị quân dụng của bộ đội Đặc Công Liên Bang ra, không có bất cứ loại vũ khí cận chiến nào có thể lặng yên không một tiếng động đánh ngất một người khỏe mạnh, hơn nữa lại không phát ra bất cứ thanh âm hay mùi khen khét nào trong không khí... Quần áo của phía sau lưng gã khách uống rượu đang theo dõi kia cũng không hề nhìn thấy bất cứ vết cháy xém hay nhăn nhúm gì...
Bạch Ngọc Lan cảm xúc có chút phức tạp nhìn chằm chằm Hứa Nhạc. Một phần trong lòng hắn đang nghĩ, cái gã Chủ quản Kỹ thuật trẻ tuổi mà mình bán mạng cho này, xem ra bối cảnh quả nhiên tuyệt đối không tầm thường. Một phần khác, trong lòng hắn cũng có chút buồn bực. Nếu hắn sớm biết trong tay Hứa Nhạc có thứ đồ tốt như thế này, khi nãy cái gã giả vờ đi tiểu kia căn bản cũng không cần phải chết oan như vậy.
o0o
Dựa theo hướng dẫn của người bên kia điện thoại, Hứa Nhạc cùng với Bạch Ngọc Lan hai người rất nhanh rời khỏi khu phố Bến Tàu 17, gọi một chiếc taxi, trực tiếp đi về phía khu rừng vành đai phía Tây của Cảng Đô, sau đó đi về phía cảng thuê một chiếc thuyền nhỏ, đi xuyên qua khu vực suối nhỏ băng gần nửa khu thành phố Cảng Đô, sắp sửa đi vào khu vực của Tang Hồ, thì lại bỏ thuyền đi bộ một quãng.
Bạch Ngọc Lan vẫn lôi theo cái thùng màu đen nặng nề kia, trầm mặc đi sau Hứa Nhạc. Đột nhiên hắn mở miệng hỏi:
- Đối phương là người có thể tin tưởng được không?
- Tôi có quen biết với người trong điện thoại.
Hứa Nhạc trả lời.
Đi tới bên cạnh một tòa nhà có phong cách kiến trúc cổ điển, hai người rốt cuộc gặp được người đến đón mình. Hứa Nhạc nhìn một gã đại hán mặc bộ áo vest màu đen, ngắt điện thoại, mỉm cười nói:
- Chúng ta lại phối hợp lần nữa.
Đội trưởng Tiết Là Ấn của Công ty Bảo an Hắc Ưng cười khổ nói:
- Trầm Tổng thư ký trước kia là thượng cấp trực tiếp của tôi. Hôm nay vừa may tôi lại đang ở Cảng Đô. Chuyện này tôi không làm, thì còn ai tới làm nữa chứ?
Nửa năm trước tại Lâm Hải Châu, chính là vị đội trưởng xuất thân từ Đặc công Liên Bang này đã mang theo ba chiếc trực thăng, giả làm trực thăng cảnh sát, mang Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải từ trong vòng vây của Cục Điều Tra Liên Bang cứu ra ngoài.
- Cái tôi muốn là quyền ra vào lâu dài...
Hứa Nhạc nhìn thấy hắn, bình thản nói:
- Trước khi Tổng tuyển cử Tổng Thống cuối năm, còn đến 5 tháng nữa. Trong thời gian này tôi sẽ thường xuyên đến Cảng Đô. Nếu chỉ có quyền hạn ra vào lâm thời, như vậy đi vào Bộ Công Trình sẽ có khá nhiều phiền phức.
Tiết Là Ấn trầm mặc một lát sau mới nói:
- Chuyện này thật sự là rất khó khăn. Thậm chí còn khó hơn việc kiếm cho cậu một con robot thế hệ mới nữa. Anh nên hiểu rõ rằng, chúng ta đối với Bộ Công Trình mặc dù có khả năng ảnh hưởng nhất định, nhưng mà đối với toàn bộ Công ty Cơ khí Quả Xác, cũng không phải là ai cũng có thể một mình khống chế được.
- Tôi rất có lòng tin đối với các ông!
Hứa Nhạc bắt tay với hắn, nói với vẻ vô cùng thành khẩn.
Bạch Ngọc Lan cho đến lúc này vẫn đang trầm mặc đứng sau lưng Hứa Nhạc. Hắn đã sớm nhận ra thân phận của Tiết Là Ấn. Dù sao Công ty Bảo an Hắc Ưng cũng là một trong ba công ty bảo an lớn nhất Liên Bang. Hắn cũng đã từng không ít lần sóng vai tác chiến cùng với người của Hắc Ưng rồi, đương nhiên cũng biết vị quân nhân cao cấp của Hắc Ưng này.
Chỉ là khi nghe câu nói kia của Hứa Nhạc, Bạch Ngọc Lan đột nhiên cúi đầu nở nụ cười mỉm. Xem ra lần này hắn bán mạng cũng không phải nhầm đối tượng. Gã nam nhân Chủ quản Kỹ thuật trẻ tuổi cũng không phải là một kẻ chỉ biết chấp nhất cổ hủ, mà đã dần dần bắt đầu toát ra vẻ giảo hoạt rồi...
Như vậy rất tốt. Như vậy mình cũng sẽ... không dễ dàng chết...
Cảng Đô là một thành thị ham thích hưởng thụ, mấy hôm nay lại là ngày nghỉ lễ Thử Hỏa của Liên Bang, cho nên lúc này mặc dù chỉ là mới gần giữa trưa, nhưng trong cái quán rượu không mấy sáng sủa này cũng đã có mấy bàn đầy người. Hứa Nhạc vốn ngồi ngay cạnh quầy bar, nên cũng không nhìn thấy những chuyện xảy ra sau quán. Hắn kinh nhạc nhìn vào ly rượu thủy tinh trên tay mình, thầm nghĩ đến những biến hóa cảm xúc của mình từ hôm qua đến giờ, nhất thời có chút trầm mặc.
Bạch Ngọc Lan lúc này đã một mình quay trở lại, ngồi ở bên cạnh hắn, lặng yên không nói tiếng nào bắt đầu dùng muỗng khuấy nhẹ ly nước chanh đã gần cạn đến đáy của mình. Nhìn những khối đá khuy hỗn loạn trong ly nước có vẻ vô cùng vui mắt.
Cái gã khách uống rượu kia cũng không có quay trở về, Hứa Nhạc mơ hồ cũng đã đoán ra được chuyện gì. Thật không ngờ Bạch thư ký này lại tự giác, chủ động thay mình ra tay như vậy. Hắn lại liên tưởng đến tách trà xanh trên toa tàu cao tốc, đến những việc trải chiếu, giăng mùng hằng ngày hắn vẫn làm giúp mình, thoáng có chút ngơ ngẩn một lúc. 2000 vạn quả thật là không ít tiền, nhưng mà có thể mua được sự phục vụ có thể nói gần như vạn năng của gã nam nhân thanh tú kia, hình như cũng không tính là lỗ lã.
Hắn cũng lâu không chú ý tới, 3000 vạn mà Lợi Hiếu Thông bỏ ra để đầu tư vào hắn, đã là một sự quyết đoán vô cùng phóng khoáng, lại là sự đầu tư có tính hên xui cực lớn. Cũng giống như hắn dùng 2000 vạn đưa cho Bạch Ngọc Lan vậy, về phương diện này hắn lại có chút hàm ý nhiều hơn nữa.
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Lan.
Bạch Ngọc Lan hạ giọng, không nhanh không chậm, thong thả từ tốn nói:
- Tôi không làm những chuyện gì trái với Pháp luật. Hắn chỉ hôn mê mà thôi.
Hứa Nhạc cười khổ một tiếng, cũng không phải là bởi vì Bạch Ngọc Lan tự tung tự tác, mà là bởi vì đã có người theo dõi hành tung của mình, như vậy đã khẳng định rằng cái gia tộc nổi tiếng tính toán không bao giờ bỏ sót Thiết Toán Lợi Gia kia, cũng không có bởi vì cú điện thoại của Trầm Tổng thư ký, cùng với việc nắm được số liệu trong tay mà bỏ quên đi mình. Đây là một việc vô cùng phiền toái. Cho dù là hắn có biện pháp nào mà lặng yên không một tiếng động đi vào Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác, nhưng chuyện này cũng sẽ không thể nào giấu diếm được toàn bộ tất cả mọi người trong Liên Bang.
Hắn nhịn không được phát ra một tiếng càu nhàu đáng yêu nho nhỏ trong cổ họng, Bạch Ngọc Lan mỉm cười gọi hầu bàn đem thêm một ly nước nữa.
Hứa Nhạc liếc nhìn cái điện thoại di động nằm bên cạnh ly rượu trước bàn mình. Những điều kiện mà hắn yêu cầu Thai Gia trợ giúp mình, những người bình thường nhìn vào quả thật có chút quá đáng, thậm chí còn có thể gọi là si tâm vọng tưởng nữa. Nhưng một khi hắn đã quyết định, trợ giúp Bộ Công Trình dùng tốc độ nhanh nhất để nghiên cứu chế tạo thành công con robot thế hệ mới của Liên Bang, như vậy, hắn nói thế nào cũng phải nhận được một chút ích lợi cho nhu cầu cấp bách của hắn.
Hắn đang chờ Trầm thư ký đưa ra quyết định cuối cùng. Cái hắn muốn có là một con robot quân dụng của Liên Bang, mà ngay trước buổi tối ngày hôm nay, hắn nhất định phải đi vào Bộ Công Trình sâm nghiêm của Công ty Cơ khí Quả Xác.
Quá trình chờ đợi này có chút không thú vị gì. Hứa Nhạc nghiêng đầu, cực kỳ có hứng thú nhìn thẳng vào khuôn mặt thanh tú của Bạch Ngọc Lan, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Tôi nhớ anh từng nói bản thân mình thích hưởng thụ, vậy ở nhà có cất chai rượu Văn Tuấn III nào không?
Văn Tuấn Bố Lan Địch, là một loại rượu mạnh nổi danh nhất trong cả Liên Bang, là đặc sản của khu vực sơn dã vùng Cam Châu, được đặt tên theo vị khoa học gia đam mê uống rượu nhất trong tổ đội 5 người trong truyền thuyết năm xưa. Chiêu bài của loại rượu này đã được Cục Bản Quyền của Liên Bang cấp quyền bảo hộ. Trong đó loại Văn Tuấn III là loại rượu trân phẩm nhất, ít nhất cũng phải cất trong hầm hơn 30 năm, vị rượu hòa nhã, mùi thuần khiết, giá cả lại càng là đắt đỏ thần kỳ.
- Rượu Bố Lan Địch tôi chỉ thích uống loại có mùi táo...
Bạch Ngọc Lan khẽ híp mắt lại, nhìn ly nước chanh do hầu bàn vừa mới đưa tới, hạ giọng nói:
- Loại rượu ngon nhất chân chính, là loại rượu lúa mạch được chôn lâu năm dưới đất, sau khi đem lên lại ướp trong đá lạnh, mùi vị khi uống vừa mát vừa thơm nồng, lại ẩn chứa một cảm giác nóng bức...
Hứa Nhạc nghĩ thầm nếu như Thi Thanh Hải có mặt ở đây, nhất định là sẽ rất hợp rơ với gã nam nhân thanh tú đang ngồi trước mặt này. Thi Thanh Hải trời sinh có cặp mắt hoa anh đào, ngũ quan anh tú, là một gã có đặc tính nam nhân mười phần. Còn Bạch thư ký này thì ngũ quan mặc dù cũng không có nét quyến rũ gì, nhưng tác phong lại ôn nhu nhẹ nhàng, chân chính có chút giống như nữ nhân.
- Sao anh không làm một ly?
Hứa Nhạc giơ giơ ly rượu tỏa hương thơm nồng trên tay mình lên, đề nghị với Bạch Ngọc Lan:
- Mùi vị không tệ, rượu cũng thuần lắm.
- Trong lúc đang làm việc, tôi chưa bao giờ uống một giọt rượu nào.
Bạch Ngọc Lan hạ giọng trả lời, mi mắt khẽ cụp xuống, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua nhìn về phía gã khách uống rượu đang ngồi ngoài góc khá tối gần cửa, tựa hồ như đã cảm nhận được có chút khác thường rồi. Ly rượu trong tay hắn cứ đưa lên đặt xuống với tốc độ khá là nhanh chóng so với bình thường.
Những chi tiết nhỏ lại chính là thứ thể hiện ra cảm xúc chân thật của một người, đưa lên đặt xuống ly rượu, thường thường là thể hiện mức độ lo lắng trong lòng của một người.
- Còn phải đợi bao lâu nữa?
Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng hỏi Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc liếc nhìn xuống cái điện thoại di dộng đang im lặng nằm trên bàn kia, trầm mặc một chút mới lắc lắc đầu. Nếu Trầm thư ký không gọi điện thoại đến nữa, như vậy tình huống sẽ thay đổi theo một phương hướng hoàn toàn khác.
Bạch Ngọc Lan nhìn thoáng qua khuôn mặt của hắn, phát hiện thấy vẻ mặt của gã Chủ quản Kỹ thuật này có vẻ gì đó không bình thường, nhưng hắn cũng không nói gì. Lúc trước tại cuộc gặp bí mật trong nhà hàng kia, một ít tin tức để lộ ra trong mấy câu trao đổi trong đó, đã đủ để cho Bạch Ngọc Lan hiểu được rất nhiều chuyện. Tuy rằng đến lúc này, Hứa Nhạc vẫn như trước không hề nói gì rõ ràng với hắn, nhưng hắn hiểu rất rõ ràng...
2000 vạn đồng Liên Bang này quả thật cũng không dễ dàng bỏ túi chút nào.
Sự tình tựa hồ như có liên quan đến việc nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới của Liên Bang thì phải. Bạch Ngọc Lan thân là cựu Chủ quản Chiến đấu của Tiểu đội 7 Công ty Bảo an Tịnh Thủy, mùa thu năm trước còn đích thân tham gia vào lần tiến hành thí nghiệm bí mật tại Tam Giác Tinh Vực Bách Mộ Đại, đương nhiên hiểu rõ chuyện này đại biểu cho cái gì.
Bạch Ngọc Lan không kềm được lại thoáng nhìn liếc sang khuôn mặt có chút kỳ lạ của Hứa Nhạc, nghĩ thầm lần này thật sự là đùa một trận lớn. Tất cả những việc riêng mà cả đời này hắn từng nhận, dù cho cộng lại hết cũng không có lớn như lần này.
Chẳng qua là gã nam nhân thanh tú này, từ trước đến nay vốn là một người có đạo đức nghề nghiệp cực tốt. Một khi hắn đã nhận khoản tiền 2000 vạn khá lớn kia, hắn liền nhất định sẽ dốc hết sức để hoàn thành thứ việc làm thêm này. Cho nên lúc nãy trong hẻm nhỏ phía sau quán, có thể thẳng tay giết người như vậy, sử dụng loại thủ đoạn máu tươi tàn nhẫn này để tạm thời đe dọa những kẻ muốn gây bất lợi cho Hứa Nhạc.
Bạch Ngọc Lan chỉ biết làm việc mà mình cho rằng đúng, cũng không cần phải giải thích cái gì với Hứa Nhạc cả.
Thân là một gã quân nhân chuyên nghiệp tinh nhuệ nhất của Liên Bang, mặc dù đã rời khỏi Quân đội khá nhiều năm, lại thường xuyên chấp hành những nhiệm vụ không thể công bố của Chính phủ, hắn cũng không có quá nhiều quan niệm về thiện ác. Cho nên quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương vốn bao phủ toàn bộ Liên Bang kia, hắn cũng có đủ biện pháp và tiểu xảo để tránh né và lừa dối nó. Hệ thống điện tử theo dõi chặt chẽ của Liên Bang, nói về mật độ cùng với phạm vi bao phủ của nó, cũng không có mấy người có thể rõ ràng hơn so với những gã lính đánh thuê chuyên nghiệp của Liên Bang bọn hắn.
Gã nam nhân thanh tú này sẽ không vì tiền mà làm những chuyện trái với pháp luật, nhưng nếu là rất nhiều tiền, như vậy thì giết người dùm Hứa Nhạc, cũng giống như là bưng bê trà nước, trải chiếu mắc mùng dùm Hứa Nhạc, chẳng có gì khác nhau cả.
Điện thoại di động trên bàn rốt cuộc cũng đã vang lên, thanh âm cũng không vang dội này, đã lôi Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan từ việc suy ngẫm kia tỉnh táo trở lại. Hứa Nhạc cầm lấy điện thoại trao đổi vài câu, biểu tình dần dần bình tĩnh lại. Ánh mắt hắn híp lại, toát ra nụ cười mỉm. Nhưng nụ cười mỉm này tựa hồ là thói quen của hắn, chứ cũng không phải là phát ra từ sự vui sướng trong nội tâm.
- Đi thôi...
Lấy ra 500 đồng Liên Bang tiền mặt đặt lên trên bàn, quay đầu cười một cái với gã hầu bàn, Hứa Nhạc đứng dậy bước ra ngoài cửa.
Nhìn thấy mục tiêu theo dõi của mình có ý muốn rời đi, gã nam nhân giả say ngồi trong cái bàn tại góc tối gần cửa kia nhất thời cũng không biết phải xử lý như thế nào. Đồng đội của mình đi theo cái gã nam nhân nhìn giống như con gái kia đi ra sau quán, thế nhưng mục tiêu đã trở về, còn gã đồng bọn kia lại biến đâu mất tăm. Một cỗ cảm giác báo động dâng lên trong lòng của hắn, nhưng hắn lại cũng không có khả năng từ bỏ nhiệm vụ theo dõi của mình.
Hứa Nhạc cứ như vậy bình thản đi ra ngoài cửa, Bạch Ngọc Lan vẫn như trước, chậm rãi bước theo sau lưng hắn, cố tình hơi nhích về phía bên trái một chút. Nếu cứ đi như vậy, lúc trước khi ra khỏi cửa quán, nhất định sẽ lướt sát bên người gã khách giả vờ say kia. Trên đường đi tới, Bạch Ngọc Lan đã chuẩn bị sẵn trong đầu ba loại thủ pháp, có thể khiến cho gã theo dõi kia vĩnh viễn nằm lại trên bàn, không thể tiếp tục theo dõi bọn hắn nữa. Hơn nữa cả ba loại thủ pháp này tuyệt đối cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý.
Nhưng mà trong lúc tay trái của Bạch Ngọc Lan khẽ đút vào trong túi quần, Hứa Nhạc lại đi hơi hơi chếch về phía bên trái một chút, thoáng đi lướt qua sau lưng của gã nam nhân theo đang ngồi xoay lưng ra đó. Cước bộ của hắn vẫn không thề có chút nào thay đổi, tay trái đã nhẹ nhàng lướt nhẹ qua phần hông của gã nam nhân kia.
Thân thể của gã nam nhân theo dõi kia khẽ rung nhẹ một cái, chợt xụi lơ vô lực ngã sấp xuống mặt bàn. Lúc này hắn cũng không cần giả vờ say nữa, mà đã thật sự bất tỉnh nhân sự, biến thành một gã chân chính say như chết nằm yên ở đó.
Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan cũng không có dừng lại chút nào, tốc độ di chuyển cũng không hề thay đổi, trực tiếp đi ra khỏi quán rượu. Bạch Ngọc Lan đi phía sau cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt hơi hơi co lại, tràn ngập cảm xúc phức tạo nhìn về phía bóng dáng của Hứa Nhạc ở phía trước.
Một khoảnh khắc trước đó, cặp mắt cực kỳ nhạy bén của Bạch Ngọc Lan đã phát hiện ra, ngay khi tay của Hứa Nhạc thoáng lướt lên trên lưng của gã khách uống rượu đang ngồi ở đó, có một đạo hào quang nhàn nhạt màu lam chợt từ trong ống tay áo của Hứa Nhạc phóng ra...
Giống hệt như một con rắn màu lam nhanh như điện xẹt...
Ngoại trừ loại gậy chích điện cao áp, trang bị quân dụng của bộ đội Đặc Công Liên Bang ra, không có bất cứ loại vũ khí cận chiến nào có thể lặng yên không một tiếng động đánh ngất một người khỏe mạnh, hơn nữa lại không phát ra bất cứ thanh âm hay mùi khen khét nào trong không khí... Quần áo của phía sau lưng gã khách uống rượu đang theo dõi kia cũng không hề nhìn thấy bất cứ vết cháy xém hay nhăn nhúm gì...
Bạch Ngọc Lan cảm xúc có chút phức tạp nhìn chằm chằm Hứa Nhạc. Một phần trong lòng hắn đang nghĩ, cái gã Chủ quản Kỹ thuật trẻ tuổi mà mình bán mạng cho này, xem ra bối cảnh quả nhiên tuyệt đối không tầm thường. Một phần khác, trong lòng hắn cũng có chút buồn bực. Nếu hắn sớm biết trong tay Hứa Nhạc có thứ đồ tốt như thế này, khi nãy cái gã giả vờ đi tiểu kia căn bản cũng không cần phải chết oan như vậy.
o0o
Dựa theo hướng dẫn của người bên kia điện thoại, Hứa Nhạc cùng với Bạch Ngọc Lan hai người rất nhanh rời khỏi khu phố Bến Tàu 17, gọi một chiếc taxi, trực tiếp đi về phía khu rừng vành đai phía Tây của Cảng Đô, sau đó đi về phía cảng thuê một chiếc thuyền nhỏ, đi xuyên qua khu vực suối nhỏ băng gần nửa khu thành phố Cảng Đô, sắp sửa đi vào khu vực của Tang Hồ, thì lại bỏ thuyền đi bộ một quãng.
Bạch Ngọc Lan vẫn lôi theo cái thùng màu đen nặng nề kia, trầm mặc đi sau Hứa Nhạc. Đột nhiên hắn mở miệng hỏi:
- Đối phương là người có thể tin tưởng được không?
- Tôi có quen biết với người trong điện thoại.
Hứa Nhạc trả lời.
Đi tới bên cạnh một tòa nhà có phong cách kiến trúc cổ điển, hai người rốt cuộc gặp được người đến đón mình. Hứa Nhạc nhìn một gã đại hán mặc bộ áo vest màu đen, ngắt điện thoại, mỉm cười nói:
- Chúng ta lại phối hợp lần nữa.
Đội trưởng Tiết Là Ấn của Công ty Bảo an Hắc Ưng cười khổ nói:
- Trầm Tổng thư ký trước kia là thượng cấp trực tiếp của tôi. Hôm nay vừa may tôi lại đang ở Cảng Đô. Chuyện này tôi không làm, thì còn ai tới làm nữa chứ?
Nửa năm trước tại Lâm Hải Châu, chính là vị đội trưởng xuất thân từ Đặc công Liên Bang này đã mang theo ba chiếc trực thăng, giả làm trực thăng cảnh sát, mang Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải từ trong vòng vây của Cục Điều Tra Liên Bang cứu ra ngoài.
- Cái tôi muốn là quyền ra vào lâu dài...
Hứa Nhạc nhìn thấy hắn, bình thản nói:
- Trước khi Tổng tuyển cử Tổng Thống cuối năm, còn đến 5 tháng nữa. Trong thời gian này tôi sẽ thường xuyên đến Cảng Đô. Nếu chỉ có quyền hạn ra vào lâm thời, như vậy đi vào Bộ Công Trình sẽ có khá nhiều phiền phức.
Tiết Là Ấn trầm mặc một lát sau mới nói:
- Chuyện này thật sự là rất khó khăn. Thậm chí còn khó hơn việc kiếm cho cậu một con robot thế hệ mới nữa. Anh nên hiểu rõ rằng, chúng ta đối với Bộ Công Trình mặc dù có khả năng ảnh hưởng nhất định, nhưng mà đối với toàn bộ Công ty Cơ khí Quả Xác, cũng không phải là ai cũng có thể một mình khống chế được.
- Tôi rất có lòng tin đối với các ông!
Hứa Nhạc bắt tay với hắn, nói với vẻ vô cùng thành khẩn.
Bạch Ngọc Lan cho đến lúc này vẫn đang trầm mặc đứng sau lưng Hứa Nhạc. Hắn đã sớm nhận ra thân phận của Tiết Là Ấn. Dù sao Công ty Bảo an Hắc Ưng cũng là một trong ba công ty bảo an lớn nhất Liên Bang. Hắn cũng đã từng không ít lần sóng vai tác chiến cùng với người của Hắc Ưng rồi, đương nhiên cũng biết vị quân nhân cao cấp của Hắc Ưng này.
Chỉ là khi nghe câu nói kia của Hứa Nhạc, Bạch Ngọc Lan đột nhiên cúi đầu nở nụ cười mỉm. Xem ra lần này hắn bán mạng cũng không phải nhầm đối tượng. Gã nam nhân Chủ quản Kỹ thuật trẻ tuổi cũng không phải là một kẻ chỉ biết chấp nhất cổ hủ, mà đã dần dần bắt đầu toát ra vẻ giảo hoạt rồi...
Như vậy rất tốt. Như vậy mình cũng sẽ... không dễ dàng chết...
Tác giả :
Miêu Nị