Gian Khách
Quyển 1 - Chương 25: Thân thể rung động
Nước thải trong cống thoát nước không nhiều, không chảy xiết, nhưng đoạn đường này chính là một đoạn lớn nhất mà hệ thống đường ống nước của Hà Tây Châu chảy xuống. Thân hình gầy gò của Hứa Nhạc không cách nào để giữ thăng bằng dưới dòng chảy của nước thải pha trộn các loại rác thải hỗn tạp, chỉ có thể tuyệt vọng, bi ai thuận theo dòng nước đi về xa. Mắt thấy ông chủ Phong Dư lặng yên xoay người đi, chỉ lưu lại trong mắt mình một bóng lưng cuối cùng khó thể nói nên lời.
Khi chìm khi nổi, dòng nước hôi thối nhấn Hứa Nhạc xuống đáy, rồi lại đánh cơ thể hắn nổi lên. Không biết trôi nổi trong bao lâu, uống không biết bao nhiêu nước, cuối cùng đã đến một đoạn dòng nước bình ổn dần. Hứa Nhạc nắm lấy cơ hội hiếm có ấy, tay phải ra sức sờ tìm, giữ lấy một tay nắm hoen rỉ cộm lên trên vách tường bùn, nửa thân thể mình vắt vẻo trong nước thải. Ổn định lại nhịp thở, sự run rẩy quen thuộc trong cơ thể lần nữa lại xuất hiện, truyền lên trên cánh tay, rồi chợt nóng lên, cả thân thể lại thấy nhẹ bẫng…
Khéo léo như một con báo đốm, cơ thể gầy gò của Hứa Nhạc xoay một cái thật đẹp trong không trung, cả người đã trèo lên hết trong dòng nước chảy chậm. Hắn úp người trên đất, thở hổn hển. Mồ hôi, máu và nước bẩn trên người trộn lẫn vào nhau, khiến cả người hắn ướt đẫm, tỏa ra một mùi khó ngửi nồng nặc.
Dùng ngón tay trỏ móc vào họng mình, hắn nôn ra một bãi nước bẩn. Tinh thần rệu rạo của Hứa Nhạc đã tốt hơn đôi chút. Khi đã xác định chiếc vòng kim loại lạnh lẽo trên tay vẫn còn, thiết bị nhỏ để che giấu máy giám sát điện tử của Liên Bang cũng vẫn còn, hắn không đứng yên ở chỗ cũ nữa, sau khi xem xét xung quanh, hắn men theo một con đường gần nhất, nhanh chóng bò lên.
Phong Dư đá hắn xuống dòng nước thải, dòng nước lại xô hắn đến đây, khoảng cách giữa hai người đã không biết bao xa. Hứa Nhạc đương nhiên hiểu rõ ý của ông chủ mình, chỉ là hắn vẫn có chút không cam lòng, luôn cảm thấy ông chủ không phải là người dễ dàng từ bỏ, hắn liều mạng bò lên trên mặt đất, chui ra từ một nắp cống. Lối ra của nắp cồng lại chính nằm trên mô đất cao ở ngoại thành thủ phủ Hà Tây Châu, có thể nhìn rõ cảnh tượng xung quanh đó trong một cây số.
Hứa Nhạc cố gắng xác định phương hướng, nhưng lại phát hiện mình đang phí công tốn sức. Những tên lính đang tìm bắt mình có lẽ đều có năng lực ẩn thân rất lớn, trong vùng ngoại ô thủ phủ mà hơn bảy mươi phần trăm toàn ra rừng che phủ này, nếu muốn dùng mắt thường phát hiện tung tích của đối phương, quả thực là một chuyện vô cùng khó khăn.
Hứa Nhạc không cam lòng, hắn tiếp tục trèo lên đỉnh một cây đại thụ trên gò núi. Tuy hắn biết nếu mình ở đây lâu thêm một chút, e rằng sẽ bị máy giám sát điện tử định vị được, nhưng hắn không tận mắt nhìn bóng dáng của ông chủ mình, thì cũng không yên tâm.
Chính trong lúc ngón chân hắn chạm lên đỉnh đại thụ, hắn đã nhìn thấy thứ hắn muốn thấy, càng nhìn thấy điều mà hắn không muốn thấy. Tầm mắt phóng về phía rừng giữa mỏ quặng và vùng đất này, rất lâu không rời đi. Khuôn mặt hắn trắng bệch, đôi môi run rẩy, trong ánh mắt chan chứa sự tuyệt vọng.
- Ông chủ nói ông sẽ tiếp tục sống, thì ra ông vẫn lừa tôi…Giống như mấy năm qua.
Khóe mắt của gã thiếu niên ngấn lệ, bởi vì hắn biết thời khắc tiếp theo, mình sẽ mãi mãi mất đi một ông chủ đại thúc, vừa là thầy vừa là bạn.
Ở nơi xa xôi trong rừng, hắn nhìn thấy bóng dáng của Phong Dư đại thúc, còn nhìn thấy, một, hai, ba, bốn… bảy… mười một con… robot!
o0o
Ở doanh trại lâm thời ngoài Khu phố IV, hai quang điểm xanh, đỏ trên màn hình đã chồng lên nhau, và điểm hội tụ hai màu đó đã được tụ lại thành một phương vị tọa độ cụ thể, biến thành một điểm sáng. Quân phòng vệ Đông Lâm phụ trách việc thu nhận tính hiệu từ Cục Hiến Chương tại thủ đô Tinh Quyển, sau đó ngay lập tức, truyền phương vị tọa độ của Mục tiêu số 1 đến tay tất cả những quân nhân đang hành động.
Cơ Giáp Sư Phong Dư và Hứa Nhạc sau khi trải qua một cuộc nói chuyện, cuối cùng đã ‘thành công’ để bại lộ tung tích của mình vào mắt của quân Liên Bang. Hàng trăm lính đặc chủng tinh nhuệ đã đuổi theo dấu vết ở khu vực giao điểm. Còn có một đội robot nhỏ của Quân khu IV từ Tây Lâm xa xôi đến, toàn quyền phụ trách nhiệm vụ lần này, dùng tốc độ nhanh nhất để lao về sơn cốc.
Lính đặc chủng mặc đồ ngụy trang vẫn đang ngấm ngầm ẩn nấp trong rừng. Đám robot lén hạ cánh xuống sân bay khu phòng bị từ phi thuyền thương nghiệp Tây Lâm lại không hề thấy bóng dáng. Cánh rừng trong trong đêm tối, đã tràn ngập không khí quái dị.
Sĩ quan chỉ huy khu phòng vệ Đông Lâm, trong thành phố đang theo dõi hành động lần này, trong lòng dồn dập vụt qua những ngờ vực. Đối với sự chỉ huy của Tiểu đội trưởng Lai Khắc đã nảy sinh nhiều cách nghĩ khác nhau. Cho dù Mục tiêu số 1 là tội phạm phản quốc hung ác nhất trong lịch sử Liên Bang, nhưng dù gì lúc này đối phương cũng chỉ là một con người, làm sao có thể là đối thủ của nhiều bộ đội tinh nhuệ như vậy?
Điều quan trọng hơn là, phía Liên Bang đã xuất kích mười một con robot M52! Phải biết rằng cả khu phòng bị Đông Lâm này cũng chỉ có bốn mươi loại vũ khí có sức mạnh tương đương với đám robot ấy. Trước mặt cơn lũ kim loại này, một con người yếu đuổi, sao có thể có sự kháng cự nào?
o0o
Sắc hoàng hôn đỏ như máu. Ranh giới Đông Lâm trông giống như đang bị ngọn lửa thiêu đốt. Phong Dư luồn ra từ trong mỏ quặng, đỡ lấy thắt lưng thở hồng hộc, lúc này hắn mới phát hiện thì ra bản thân đã già rồi. Hắn nhìn bốn phía im lặng như tờ, trong lòng thầm nghĩ phía Liên Bang cũng thật là quá xem trọng mình.
Trận hình đột kích? Xem ra cũng giống như năm đó, mệnh lệnh những người lính này nhận được vẫn là bắn chết tại chỗ… Phong Dư ngồi trên một tảng đá lớn, lấy một điếu thuốc trong túi ra, châm rồi hít sâu một hơi, nét mặt lộ ra một vẻ thoải mái nhẹ nhõm.
Phong Dư không biết người chỉ huy của lần hành động này là ai, cũng không biết đối phương tại sao lại cẩn thận như vậy, không dùng chuỗi đạn bắn tốc độ khủng khiếp của M52 để nã vào, tàn phá khu rừng mình đang ẩn nấp, mà chọn cách bao vây thu hẹp dần.
Những robot này đều đã được kích hoạt chức năng ngụy trang, và những cây đại thụ lớn hòa vào nhau đúng là dễ dàng lừa được mắt người. Chỉ là những tên lính đặc chủng đang nằm sấp trong đám cỏ lau kia còn đang đợi điều gì? Phong Dư hít một hơi thật sâu, điếu thuốc ngậm trên đôi môi khô khốc cũng bị đốt mạnh, trực tiếp cháy đến hết đầu lọc thuốc, khói thuốc che khuất khuôn mặt hắn.
Điều thuốc này rất mạnh, nhưng lại vô cùng sảng khoái. Cơ Giáp Sư Phong Dư sảng khoái đến cả người run lên, cứ như vậy hắn run rẩy đứng dậy, bắp đùi lúc trước bị thương, cơ hồ cũng bị cơn run rẩy lan xuống, không có chút không thích ứng nào.
Sự run rẩy này phát ra từ từng cơ thịt mỗi đốt xương, thậm chí là mỗi tế bào, cuối cùng phát ra tứ chi. Mái tóc hoa râm của Phong Dư bay về phía sau, chiếc áo jaket cũ kỹ trên người bị gió thổi vù vù, đôi chân hắn chếch ra xa nhau, sự run rẩy quá mức dị thường, cơ hồ trong không khí còn vang lên tiếng ù ù.
Đôi chân của Cơ Giáp Sư run rẩy cong xuống! Hai tay run rẩy giơ lên, thời khắc chiếc tên chuẩn bị bắn đi! Tiếng ù ù trong không khí, càng lúc càng dày, cuối cùng biến thành một tiếng nổ vang rền như sấm dậy.
Hòn đá trên người Phong Dư không biết từ lúc nào đã nằm trong tay hắn, sau đó biến thành một quả đạn pháo, trực tiếp ném vào phía sâu trong rừng. Oành một tiếng, tiếng kim loại lanh lảnh dị thường vang lên.
Đôi chân thô kệch của hắn, lại run rẩy biến mất nơi hắn vừa đứng! Tiếp sau đó, bay vút qua trên đám cỏ lau, run rẩy vòng qua sau một cây lớn, với tốc độ mà con người không phản ứng kịp, một quyền cực mạnh mẽ đã đánh ra.
Ống thủy lực lộ ra bên ngoài khớp trái của một con M52, chính là bị một quyền trần trụi này đánh gãy! Dầu máy phun ra như thác đổ, con robot kim loại khổng lồ này chợt mất thăng bằng, từ từ ngã xuống!
Khi chìm khi nổi, dòng nước hôi thối nhấn Hứa Nhạc xuống đáy, rồi lại đánh cơ thể hắn nổi lên. Không biết trôi nổi trong bao lâu, uống không biết bao nhiêu nước, cuối cùng đã đến một đoạn dòng nước bình ổn dần. Hứa Nhạc nắm lấy cơ hội hiếm có ấy, tay phải ra sức sờ tìm, giữ lấy một tay nắm hoen rỉ cộm lên trên vách tường bùn, nửa thân thể mình vắt vẻo trong nước thải. Ổn định lại nhịp thở, sự run rẩy quen thuộc trong cơ thể lần nữa lại xuất hiện, truyền lên trên cánh tay, rồi chợt nóng lên, cả thân thể lại thấy nhẹ bẫng…
Khéo léo như một con báo đốm, cơ thể gầy gò của Hứa Nhạc xoay một cái thật đẹp trong không trung, cả người đã trèo lên hết trong dòng nước chảy chậm. Hắn úp người trên đất, thở hổn hển. Mồ hôi, máu và nước bẩn trên người trộn lẫn vào nhau, khiến cả người hắn ướt đẫm, tỏa ra một mùi khó ngửi nồng nặc.
Dùng ngón tay trỏ móc vào họng mình, hắn nôn ra một bãi nước bẩn. Tinh thần rệu rạo của Hứa Nhạc đã tốt hơn đôi chút. Khi đã xác định chiếc vòng kim loại lạnh lẽo trên tay vẫn còn, thiết bị nhỏ để che giấu máy giám sát điện tử của Liên Bang cũng vẫn còn, hắn không đứng yên ở chỗ cũ nữa, sau khi xem xét xung quanh, hắn men theo một con đường gần nhất, nhanh chóng bò lên.
Phong Dư đá hắn xuống dòng nước thải, dòng nước lại xô hắn đến đây, khoảng cách giữa hai người đã không biết bao xa. Hứa Nhạc đương nhiên hiểu rõ ý của ông chủ mình, chỉ là hắn vẫn có chút không cam lòng, luôn cảm thấy ông chủ không phải là người dễ dàng từ bỏ, hắn liều mạng bò lên trên mặt đất, chui ra từ một nắp cống. Lối ra của nắp cồng lại chính nằm trên mô đất cao ở ngoại thành thủ phủ Hà Tây Châu, có thể nhìn rõ cảnh tượng xung quanh đó trong một cây số.
Hứa Nhạc cố gắng xác định phương hướng, nhưng lại phát hiện mình đang phí công tốn sức. Những tên lính đang tìm bắt mình có lẽ đều có năng lực ẩn thân rất lớn, trong vùng ngoại ô thủ phủ mà hơn bảy mươi phần trăm toàn ra rừng che phủ này, nếu muốn dùng mắt thường phát hiện tung tích của đối phương, quả thực là một chuyện vô cùng khó khăn.
Hứa Nhạc không cam lòng, hắn tiếp tục trèo lên đỉnh một cây đại thụ trên gò núi. Tuy hắn biết nếu mình ở đây lâu thêm một chút, e rằng sẽ bị máy giám sát điện tử định vị được, nhưng hắn không tận mắt nhìn bóng dáng của ông chủ mình, thì cũng không yên tâm.
Chính trong lúc ngón chân hắn chạm lên đỉnh đại thụ, hắn đã nhìn thấy thứ hắn muốn thấy, càng nhìn thấy điều mà hắn không muốn thấy. Tầm mắt phóng về phía rừng giữa mỏ quặng và vùng đất này, rất lâu không rời đi. Khuôn mặt hắn trắng bệch, đôi môi run rẩy, trong ánh mắt chan chứa sự tuyệt vọng.
- Ông chủ nói ông sẽ tiếp tục sống, thì ra ông vẫn lừa tôi…Giống như mấy năm qua.
Khóe mắt của gã thiếu niên ngấn lệ, bởi vì hắn biết thời khắc tiếp theo, mình sẽ mãi mãi mất đi một ông chủ đại thúc, vừa là thầy vừa là bạn.
Ở nơi xa xôi trong rừng, hắn nhìn thấy bóng dáng của Phong Dư đại thúc, còn nhìn thấy, một, hai, ba, bốn… bảy… mười một con… robot!
o0o
Ở doanh trại lâm thời ngoài Khu phố IV, hai quang điểm xanh, đỏ trên màn hình đã chồng lên nhau, và điểm hội tụ hai màu đó đã được tụ lại thành một phương vị tọa độ cụ thể, biến thành một điểm sáng. Quân phòng vệ Đông Lâm phụ trách việc thu nhận tính hiệu từ Cục Hiến Chương tại thủ đô Tinh Quyển, sau đó ngay lập tức, truyền phương vị tọa độ của Mục tiêu số 1 đến tay tất cả những quân nhân đang hành động.
Cơ Giáp Sư Phong Dư và Hứa Nhạc sau khi trải qua một cuộc nói chuyện, cuối cùng đã ‘thành công’ để bại lộ tung tích của mình vào mắt của quân Liên Bang. Hàng trăm lính đặc chủng tinh nhuệ đã đuổi theo dấu vết ở khu vực giao điểm. Còn có một đội robot nhỏ của Quân khu IV từ Tây Lâm xa xôi đến, toàn quyền phụ trách nhiệm vụ lần này, dùng tốc độ nhanh nhất để lao về sơn cốc.
Lính đặc chủng mặc đồ ngụy trang vẫn đang ngấm ngầm ẩn nấp trong rừng. Đám robot lén hạ cánh xuống sân bay khu phòng bị từ phi thuyền thương nghiệp Tây Lâm lại không hề thấy bóng dáng. Cánh rừng trong trong đêm tối, đã tràn ngập không khí quái dị.
Sĩ quan chỉ huy khu phòng vệ Đông Lâm, trong thành phố đang theo dõi hành động lần này, trong lòng dồn dập vụt qua những ngờ vực. Đối với sự chỉ huy của Tiểu đội trưởng Lai Khắc đã nảy sinh nhiều cách nghĩ khác nhau. Cho dù Mục tiêu số 1 là tội phạm phản quốc hung ác nhất trong lịch sử Liên Bang, nhưng dù gì lúc này đối phương cũng chỉ là một con người, làm sao có thể là đối thủ của nhiều bộ đội tinh nhuệ như vậy?
Điều quan trọng hơn là, phía Liên Bang đã xuất kích mười một con robot M52! Phải biết rằng cả khu phòng bị Đông Lâm này cũng chỉ có bốn mươi loại vũ khí có sức mạnh tương đương với đám robot ấy. Trước mặt cơn lũ kim loại này, một con người yếu đuổi, sao có thể có sự kháng cự nào?
o0o
Sắc hoàng hôn đỏ như máu. Ranh giới Đông Lâm trông giống như đang bị ngọn lửa thiêu đốt. Phong Dư luồn ra từ trong mỏ quặng, đỡ lấy thắt lưng thở hồng hộc, lúc này hắn mới phát hiện thì ra bản thân đã già rồi. Hắn nhìn bốn phía im lặng như tờ, trong lòng thầm nghĩ phía Liên Bang cũng thật là quá xem trọng mình.
Trận hình đột kích? Xem ra cũng giống như năm đó, mệnh lệnh những người lính này nhận được vẫn là bắn chết tại chỗ… Phong Dư ngồi trên một tảng đá lớn, lấy một điếu thuốc trong túi ra, châm rồi hít sâu một hơi, nét mặt lộ ra một vẻ thoải mái nhẹ nhõm.
Phong Dư không biết người chỉ huy của lần hành động này là ai, cũng không biết đối phương tại sao lại cẩn thận như vậy, không dùng chuỗi đạn bắn tốc độ khủng khiếp của M52 để nã vào, tàn phá khu rừng mình đang ẩn nấp, mà chọn cách bao vây thu hẹp dần.
Những robot này đều đã được kích hoạt chức năng ngụy trang, và những cây đại thụ lớn hòa vào nhau đúng là dễ dàng lừa được mắt người. Chỉ là những tên lính đặc chủng đang nằm sấp trong đám cỏ lau kia còn đang đợi điều gì? Phong Dư hít một hơi thật sâu, điếu thuốc ngậm trên đôi môi khô khốc cũng bị đốt mạnh, trực tiếp cháy đến hết đầu lọc thuốc, khói thuốc che khuất khuôn mặt hắn.
Điều thuốc này rất mạnh, nhưng lại vô cùng sảng khoái. Cơ Giáp Sư Phong Dư sảng khoái đến cả người run lên, cứ như vậy hắn run rẩy đứng dậy, bắp đùi lúc trước bị thương, cơ hồ cũng bị cơn run rẩy lan xuống, không có chút không thích ứng nào.
Sự run rẩy này phát ra từ từng cơ thịt mỗi đốt xương, thậm chí là mỗi tế bào, cuối cùng phát ra tứ chi. Mái tóc hoa râm của Phong Dư bay về phía sau, chiếc áo jaket cũ kỹ trên người bị gió thổi vù vù, đôi chân hắn chếch ra xa nhau, sự run rẩy quá mức dị thường, cơ hồ trong không khí còn vang lên tiếng ù ù.
Đôi chân của Cơ Giáp Sư run rẩy cong xuống! Hai tay run rẩy giơ lên, thời khắc chiếc tên chuẩn bị bắn đi! Tiếng ù ù trong không khí, càng lúc càng dày, cuối cùng biến thành một tiếng nổ vang rền như sấm dậy.
Hòn đá trên người Phong Dư không biết từ lúc nào đã nằm trong tay hắn, sau đó biến thành một quả đạn pháo, trực tiếp ném vào phía sâu trong rừng. Oành một tiếng, tiếng kim loại lanh lảnh dị thường vang lên.
Đôi chân thô kệch của hắn, lại run rẩy biến mất nơi hắn vừa đứng! Tiếp sau đó, bay vút qua trên đám cỏ lau, run rẩy vòng qua sau một cây lớn, với tốc độ mà con người không phản ứng kịp, một quyền cực mạnh mẽ đã đánh ra.
Ống thủy lực lộ ra bên ngoài khớp trái của một con M52, chính là bị một quyền trần trụi này đánh gãy! Dầu máy phun ra như thác đổ, con robot kim loại khổng lồ này chợt mất thăng bằng, từ từ ngã xuống!
Tác giả :
Miêu Nị