Gián Đập Không Chết
Chương 2
Cừu Đại Địa đáng thương sau khi bị chà đạp thì tức giận đến sung huyết não, cuối cùng sau khi tiêu diệt được con gián vạn ác suốt ngày hái hoa bị mọi người căm hận kia, thì vinh quang – ngã xuống rồi!
Ầm vang một tiếng, to đến mức cư dân ở tầng dưới còn nghĩ là tầng trên không phải muốn trang hoàng lại một lần nữa chứ. Sau đó lại một tiếng một tiếng phát ra, liền đi lên kháng nghị! Thuận tiện nhìn thấy A Lãng bé nhỏ vừa tuấn tú đẹp trai, vừa khôi hài dí dỏm để rửa mắt một chút, bác gái tầng dưới mỗi ngày đều đối mặt với ông chồng mặt ngựa không chút thú vị si ngốc nghĩ như thế.
Thật cẩn thận mở cửa ra, nhìn nhìn một chút thăm dò tình hình địch.
— Một mảnh yên tĩnh.
Xác định là không phải khói đạn mịt mù, lúc này mới giống như kẻ trộm nhẹ tay nhẹ chân bước vào cửa, thuận tay đóng cửa lại. Cởi giày da thay dép lê đi trong nhà, buông chùm chìa khóa trong tay cùng một túi lớn toàn thuốc đắt tiền xuống (Bệnh viện bây giờ đúng cắt cổ người ta nha).
Kéo khăn quàng cổ che kín khuôn mặt ra, cởi chiếc mũ rộng vành ở trên đầu xuống, tháo kính râm màu đen che con mắt gấu mèo, lộ ra vẫn là con mắt giống như gấu mèo. Trời ạ! Bây giờ cũng may vẫn còn là tháng mười nha. Hừ! Dù sao một thân ăn mặc thế này miễn là Trương Lãng hắn, ngày mai trên đường cái sẽ thấy khăn quàng cổ bay bay, mũ nón khắp nơi. Trương Lãng hắn luôn dẫn đầu trào lưu – nhưng mà hiện tại hắn đã hiểu rõ, có rất nhiều trào lưu là bất đắc dĩ nha.
Tìm lại lương tâm, đi vào phòng ngủ của Cừu Đại Địa, hai mắt lập tức mở lớn.
A……vị Cừu Đại Địa Cừu tiên sinh, nam nhi tốt sắt đá sáng chói, trụ cột của tổ quốc thế kỷ mới, giờ giống như một mảnh thiên thạch đến từ vũ trụ xa xôi, chịu đủ các loại va chạm lẫn thiêu đốt khi băng qua tầng khí quyển đã vỡ nát hầu như không còn, đang ngã ở giữa phòng.
Run rẩy dùng tay phải kiểm tra hơi thở của cậu ta, — hơi thở nóng rực phun lên trên da thịt hắn. Còn sống! Chỉ là hình như bị sốt cao mà thôi.
Khó xử nhìn vật thể to lớn kia – lúc trước sao mình không cùng Đại Địa sang nhà ông cụ bên cạnh cô nhi viện học võ công cho cường tráng chút cơ chứ? Đây chính là tám mươi lăm kilogam nha. Quên đi, cứ để cho cậu ta nằm như vậy. Dù sao tháng mười vẫn còn chưa có lạnh chết người. Vừa lúc để cho sàn nhà lạnh lẽo giúp cậu ta hạ nhiệt một chút.
Trương Lãng đã đem lương tâm ném tới nhà bếp nghĩ như vậy, cũng quyết định làm như vậy.
Lật thân thể Đại Địa nằm thẳng ra, cởi quần của cậu ta.
— A, gia khỏa kia không nhỏ, chỉ là so với hắn vẫn nhỏ hơn một chút.
Tách hai chân cậu ta ra, a hắc hắc……, da thịt không ngờ rất là trơn bóng nha. Sờ thêm một chút.
Lấy thuốc ra, ừm……hình như không được thuận tay lắm. Dùng lực lật thân thể cậu ta lại.
Nhìn không ra, thắt lưng của gia khỏa này còn nhỏ như vậy, nhỏ nhắn gầy gò. Ánh mắt liền chuyển về hướng cái mông.
Cong cong nha, còn rất sáng bóng. Bộ dáng thoạt nhìn sờ thích lắm. Đưa tay ra sờ — Trương Lãng luôn luôn là muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó nha.
Sờ soạng nửa ngày, đột nhiên nhớ tới mục đích ban đầu của mình, nhanh chóng mở lọ thuốc ra.
……A, phải đẩy cái khe kia ra mới được. Không biết vì sao, tâm tình của Trương Lãng thật khẩn trương. Sợ cái gì! Chuyện quá hơn thế này cũng đều đã làm, còn cái gì mà phải sợ nữa chứ? Huống chi đối phương hiện tại đang thần chí không rõ, cũng sẽ không nhảy dựng lên đánh hắn thành đầu heo. Tự làm cho chính bản thân mình một đống lớn tâm lý dự phòng. Dứt khoát đưa tay ra!
Sau khi bôi thuốc xong, Trương Lãng vọt vào WC.
Một bên tự cầm cái của chính mình thủ ***, một bên bi ai nghĩ, vì cái gì mình bôi bôi càng bôi càng sâu chứ? Đến cuối cùng căn bản là hãm sâu không thể tự kiềm chế. Đúng, hắn chính là không muốn rút ngón tay ra khỏi chỗ kia…….A……Khi Trương Lãng nghĩ tới chỗ kia của Cừu Đại Địa liền bắn ra – Trương Lãng khóc rống trong hàng nước mắt.
Lao ra khỏi WC, cũng không thèm quan tâm mặt mũi đang bầm dập không thể gặp người khác, Trương Lãng bi phẫn rời nhà trốn đi. Hắn muốn đi tìm tên nhóc đã cho hắn thuốc kia để tính sổ! Hỏi tên kia, thuốc đó có phải là có tác dụng phụ hay không – ví dụ như thượng người kia xong rồi còn muốn quay lại làm mấy thứ linh tinh khác.
Mà anh Đại Địa anh tuấn vĩ ngạn cường tráng của chúng ta đang sốt cao, một thân xanh xanh hồng hồng tím tím, bộ dáng vừa thấy qua đã biết là bị cường bạo đang nằm trên sàn nhà của phòng mình. Cái mông trần trụi……Ánh trăng xuyên qua bức màn, âu yếm trộm nhìn ngắm bộ vị mê người này.
Vừa mới vào thang máy đi đến tầng dưới, đã bị bác gái tầng dưới cũng đi vào thang máy xuống tầng dùng ánh mắt quái dị kích thích đến mức lại một lần nữa kìm nén quay trở lại phòng. Hắn không thể cứ đi ra ngoài như vậy được! Không thể cứ như vậy hủy đi anh danh một đời của Trương Lãng hắn! Vứt bỏ một ánh mắt yêu say đắm của bác gái tầng dưới không có vấn đề gì, nhưng trăm triệu lần không thể vứt bỏ tâm hồn thiếu nữ của ngàn ngàn vạn vạn đóa hoa xinh đẹp kia được.
Rời khỏi nhà hai mươi phút, thoạt nhìn giống như cả đời cũng chưa từng trở về, rất đỗi xa lạ.
Đờ đẫn tiêu sái đi vào trong phòng Đại Địa, cũng không biết lấy từ đâu đến sức mạnh cùng kỹ thuật siêu cường, dưới tình trạng cánh tay trái bị gãy, tha Đại Địa lên giường. – Đệm giường vẫn chưa được thay.
Đờ đẫn rót một chén nước, ý định đút thuốc hạ sốt cho Đại Địa. Do dự một chút, hé miệng ngậm lấy viên thuốc, uống một ngụm nước, nhắm mắt nhằm ngay vào đôi môi dày kia đặt xuống. Dùng đầu lưỡi gợi mở khớp hàm cắn chặt, đem thuốc cùng nước trong miệng toàn bộ đẩy qua, khoang miệng nóng rực mà ẩm ướt. Nếu ngày mai vẫn không hạ sốt, phải gọi xe cấp cứu mới được.
Trương Lãng thật sự là nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau, Cừu Đại Địa dùng sức hồi phục kinh người hạ sốt khỏe lại. Nhưng khi rời giường liền phát hiện thân dưới của mình trần truồng, không khỏi rống lên:
“Trương Lãng – Tên lợn giống nhà cậu! Cái tên khốn kiếp đáng chém ngàn đao, có lớn không khôn, hạ lưu vô sỉ háo sắc nhà cậu, cậu về đây chết cho tôi! Tôi muốn lóc thịt sống cậu! A……"
Nói một hơi không hề dừng lại, khi nhìn đến một thứ liền bị hoảng sợ.
Đó là một cái đầu mang theo khuôn mặt tươi cười đáng yêu – nếu là lúc còn nguyên hình, đang đứng bên ngoài cửa thò đầu vào thăm dò. Gương mặt kia cách một ngày càng trở nên dữ tợn đáng sợ hơn, sưng phù càng lợi hại. Trương Lãng mang theo gương mặt tươi cười:
“Ha ha, Đại Địa nha, cậu dậy rồi a. Ha ha, có thấy đỡ chút nào hay không?"
Mất nửa ngày mới từ giọng nói nhận ra được gương mặt trước mắt chính là bạn tốt Trương Lãng của mình. Một cơn tức giận đột nhiên bốc lên.
“Cậu làm sao? Sao lại bị đánh thành như vậy? Là tên khốn kiếp đui mù nào, để tôi đi giúp cậu báo thù."
Từ nhỏ đã có thói quen chăm sóc bảo vệ A Lãng trong mắt cậu luôn nhỏ yếu dễ bắt nạt, thấy hắn bị người ta đánh thành như vậy, thật đau lòng nha!
“Ha ha, không có gì. Đây là xứng đáng, ha ha, đây là xứng đáng. Cậu gọi gì tôi?"
Thông minh chuyển hướng đề tài, cũng không muốn lại tiến vào miệng cọp.
Nhớ tới nguyên nhân mình gọi hắn ta, lửa giận vừa rồi càng thêm tràn đầy, cậu biết khuôn mặt này là do ai đánh.
“Cậu……cậu……"
Ngón tay chỉ vào hắn.
“……Nói cho tôi biết, cậu không phải là bị nhiễm bệnh? Hay là bị người ta nguyền rủa chứ?"
“A?"
Trương Lãng sửng sốt không kịp phản ứng.
“Cậu sao lại……ôm tôi chứ? Hơn nữa một lần còn chưa đủ, tối hôm qua lại……"
Đại Địa đỏ mặt.
“Oan uổng nha, tối hôm qua tôi không có làm cái gì hết. Thật sự, nếu tôi nói láo sẽ bị thiên lôi đánh chết."
Trương Lãng chỉ tay lên trời thề.
“Vậy……tôi……sao lại không mặc quần chứ?"
Đại Địa đáng thương giống như vợ bé nhỏ sáng sớm thức dậy sau tân hôn niết tay ngượng ngùng.
Âm thầm thở phào một hơi, không để ý đau đớn trên mặt, tươi cười mở rộng.
“Không phải chỉ là bôi thuốc cho cậu thôi sao, sợ quần cọ đau cậu, cho nên chưa có mặc vào cho cậu."
Cái khó ló cái khôn bịa ra một lý do.
“A, thì ra là như vậy a."
Gãi gãi đầu, buồn bã nói:
“Tôi nói A Lãng nha, chuyện ngày đó cứ quên đi. Tôi cũng đã đánh cậu thành như vậy……"
Áy náy nhìn bộ dáng thê thảm của người trước mặt. Trương Lãng lập tức bày ra bộ dáng biết sai đáng thương vô cùng.
“Tôi không biết cậu lại ôm tình cảm như vậy đối với tôi. Trước kia đều do tôi xem nhẹ. Ngẫm lại xem, cậu quấn tôi như vậy, cũng không phải là không thể. Đều do tôi không có chú ý tới. Ngẫm lại cậu kết giao với nhiều bạn gái như vậy cũng là vì muốn khiến cho tôi chú ý đi?"
Không nhìn đến vẻ mặt đã hoàn toàn ngây dại của Trương Lãng, Đại Địa vẫn tự biên tự diễn nói:
“Tôi vẫn nghĩ đến cậu cần tôi bảo vệ, ai……Thực ra cậu đã trưởng thành rồi. Lớn đến mức có thể……"
Áp đảo tôi. – Những lời này Đại Địa không có không biết xấu hổ mà nói ra miệng.
Cổ vũ bản thân đem những gì mình muốn nói nói ra cho bằng hết.
“Tôi cảm thấy, đàn ông ở cùng với phụ nữ vẫn là tốt hơn. Cậu nghĩ thế nào?"
Trương Lãng liều mạng gật đầu. Đại Địa cúi thấp đầu xuống tự hỏi tự nói.
“Tôi biết hiện tại phải chữa cho cậu, nhưng nhất thời chưa thể sửa ngay được. Nhưng có thể từ từ mà chữa, cậu lại kết giao thêm nhiều bạn gái nữa xem, nói không chừng sẽ có một người thích hợp với cậu xuất hiện. Tôi cũng sẽ giúp cậu để ý một cô gái tốt."
Trương Lãng đã không biết phải biểu lộ như thế nào mới được, vẻ mặt mờ mịt. Vẻ mặt của hắn như vậy xem ở trong mắt Đại Địa, tự nhiên là thất vọng cùng thương tâm vô cùng. Không khỏi cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề, cậu cũng không hy vọng tình bạn mà cậu quý trọng hai mươi mấy năm giữa hai người cứ như vậy bị phá hủy trong một thoáng. Ừm, nếu cần có thể để cho cái mông nhận tiếp cậu ta không nhỉ?……
Nghĩ lại ngày đó, vẫn là không cần! Kia thật sự rất đau! Kỹ thuật của tên nhóc này đúng là quá kém!
Ầm vang một tiếng, to đến mức cư dân ở tầng dưới còn nghĩ là tầng trên không phải muốn trang hoàng lại một lần nữa chứ. Sau đó lại một tiếng một tiếng phát ra, liền đi lên kháng nghị! Thuận tiện nhìn thấy A Lãng bé nhỏ vừa tuấn tú đẹp trai, vừa khôi hài dí dỏm để rửa mắt một chút, bác gái tầng dưới mỗi ngày đều đối mặt với ông chồng mặt ngựa không chút thú vị si ngốc nghĩ như thế.
Thật cẩn thận mở cửa ra, nhìn nhìn một chút thăm dò tình hình địch.
— Một mảnh yên tĩnh.
Xác định là không phải khói đạn mịt mù, lúc này mới giống như kẻ trộm nhẹ tay nhẹ chân bước vào cửa, thuận tay đóng cửa lại. Cởi giày da thay dép lê đi trong nhà, buông chùm chìa khóa trong tay cùng một túi lớn toàn thuốc đắt tiền xuống (Bệnh viện bây giờ đúng cắt cổ người ta nha).
Kéo khăn quàng cổ che kín khuôn mặt ra, cởi chiếc mũ rộng vành ở trên đầu xuống, tháo kính râm màu đen che con mắt gấu mèo, lộ ra vẫn là con mắt giống như gấu mèo. Trời ạ! Bây giờ cũng may vẫn còn là tháng mười nha. Hừ! Dù sao một thân ăn mặc thế này miễn là Trương Lãng hắn, ngày mai trên đường cái sẽ thấy khăn quàng cổ bay bay, mũ nón khắp nơi. Trương Lãng hắn luôn dẫn đầu trào lưu – nhưng mà hiện tại hắn đã hiểu rõ, có rất nhiều trào lưu là bất đắc dĩ nha.
Tìm lại lương tâm, đi vào phòng ngủ của Cừu Đại Địa, hai mắt lập tức mở lớn.
A……vị Cừu Đại Địa Cừu tiên sinh, nam nhi tốt sắt đá sáng chói, trụ cột của tổ quốc thế kỷ mới, giờ giống như một mảnh thiên thạch đến từ vũ trụ xa xôi, chịu đủ các loại va chạm lẫn thiêu đốt khi băng qua tầng khí quyển đã vỡ nát hầu như không còn, đang ngã ở giữa phòng.
Run rẩy dùng tay phải kiểm tra hơi thở của cậu ta, — hơi thở nóng rực phun lên trên da thịt hắn. Còn sống! Chỉ là hình như bị sốt cao mà thôi.
Khó xử nhìn vật thể to lớn kia – lúc trước sao mình không cùng Đại Địa sang nhà ông cụ bên cạnh cô nhi viện học võ công cho cường tráng chút cơ chứ? Đây chính là tám mươi lăm kilogam nha. Quên đi, cứ để cho cậu ta nằm như vậy. Dù sao tháng mười vẫn còn chưa có lạnh chết người. Vừa lúc để cho sàn nhà lạnh lẽo giúp cậu ta hạ nhiệt một chút.
Trương Lãng đã đem lương tâm ném tới nhà bếp nghĩ như vậy, cũng quyết định làm như vậy.
Lật thân thể Đại Địa nằm thẳng ra, cởi quần của cậu ta.
— A, gia khỏa kia không nhỏ, chỉ là so với hắn vẫn nhỏ hơn một chút.
Tách hai chân cậu ta ra, a hắc hắc……, da thịt không ngờ rất là trơn bóng nha. Sờ thêm một chút.
Lấy thuốc ra, ừm……hình như không được thuận tay lắm. Dùng lực lật thân thể cậu ta lại.
Nhìn không ra, thắt lưng của gia khỏa này còn nhỏ như vậy, nhỏ nhắn gầy gò. Ánh mắt liền chuyển về hướng cái mông.
Cong cong nha, còn rất sáng bóng. Bộ dáng thoạt nhìn sờ thích lắm. Đưa tay ra sờ — Trương Lãng luôn luôn là muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó nha.
Sờ soạng nửa ngày, đột nhiên nhớ tới mục đích ban đầu của mình, nhanh chóng mở lọ thuốc ra.
……A, phải đẩy cái khe kia ra mới được. Không biết vì sao, tâm tình của Trương Lãng thật khẩn trương. Sợ cái gì! Chuyện quá hơn thế này cũng đều đã làm, còn cái gì mà phải sợ nữa chứ? Huống chi đối phương hiện tại đang thần chí không rõ, cũng sẽ không nhảy dựng lên đánh hắn thành đầu heo. Tự làm cho chính bản thân mình một đống lớn tâm lý dự phòng. Dứt khoát đưa tay ra!
Sau khi bôi thuốc xong, Trương Lãng vọt vào WC.
Một bên tự cầm cái của chính mình thủ ***, một bên bi ai nghĩ, vì cái gì mình bôi bôi càng bôi càng sâu chứ? Đến cuối cùng căn bản là hãm sâu không thể tự kiềm chế. Đúng, hắn chính là không muốn rút ngón tay ra khỏi chỗ kia…….A……Khi Trương Lãng nghĩ tới chỗ kia của Cừu Đại Địa liền bắn ra – Trương Lãng khóc rống trong hàng nước mắt.
Lao ra khỏi WC, cũng không thèm quan tâm mặt mũi đang bầm dập không thể gặp người khác, Trương Lãng bi phẫn rời nhà trốn đi. Hắn muốn đi tìm tên nhóc đã cho hắn thuốc kia để tính sổ! Hỏi tên kia, thuốc đó có phải là có tác dụng phụ hay không – ví dụ như thượng người kia xong rồi còn muốn quay lại làm mấy thứ linh tinh khác.
Mà anh Đại Địa anh tuấn vĩ ngạn cường tráng của chúng ta đang sốt cao, một thân xanh xanh hồng hồng tím tím, bộ dáng vừa thấy qua đã biết là bị cường bạo đang nằm trên sàn nhà của phòng mình. Cái mông trần trụi……Ánh trăng xuyên qua bức màn, âu yếm trộm nhìn ngắm bộ vị mê người này.
Vừa mới vào thang máy đi đến tầng dưới, đã bị bác gái tầng dưới cũng đi vào thang máy xuống tầng dùng ánh mắt quái dị kích thích đến mức lại một lần nữa kìm nén quay trở lại phòng. Hắn không thể cứ đi ra ngoài như vậy được! Không thể cứ như vậy hủy đi anh danh một đời của Trương Lãng hắn! Vứt bỏ một ánh mắt yêu say đắm của bác gái tầng dưới không có vấn đề gì, nhưng trăm triệu lần không thể vứt bỏ tâm hồn thiếu nữ của ngàn ngàn vạn vạn đóa hoa xinh đẹp kia được.
Rời khỏi nhà hai mươi phút, thoạt nhìn giống như cả đời cũng chưa từng trở về, rất đỗi xa lạ.
Đờ đẫn tiêu sái đi vào trong phòng Đại Địa, cũng không biết lấy từ đâu đến sức mạnh cùng kỹ thuật siêu cường, dưới tình trạng cánh tay trái bị gãy, tha Đại Địa lên giường. – Đệm giường vẫn chưa được thay.
Đờ đẫn rót một chén nước, ý định đút thuốc hạ sốt cho Đại Địa. Do dự một chút, hé miệng ngậm lấy viên thuốc, uống một ngụm nước, nhắm mắt nhằm ngay vào đôi môi dày kia đặt xuống. Dùng đầu lưỡi gợi mở khớp hàm cắn chặt, đem thuốc cùng nước trong miệng toàn bộ đẩy qua, khoang miệng nóng rực mà ẩm ướt. Nếu ngày mai vẫn không hạ sốt, phải gọi xe cấp cứu mới được.
Trương Lãng thật sự là nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau, Cừu Đại Địa dùng sức hồi phục kinh người hạ sốt khỏe lại. Nhưng khi rời giường liền phát hiện thân dưới của mình trần truồng, không khỏi rống lên:
“Trương Lãng – Tên lợn giống nhà cậu! Cái tên khốn kiếp đáng chém ngàn đao, có lớn không khôn, hạ lưu vô sỉ háo sắc nhà cậu, cậu về đây chết cho tôi! Tôi muốn lóc thịt sống cậu! A……"
Nói một hơi không hề dừng lại, khi nhìn đến một thứ liền bị hoảng sợ.
Đó là một cái đầu mang theo khuôn mặt tươi cười đáng yêu – nếu là lúc còn nguyên hình, đang đứng bên ngoài cửa thò đầu vào thăm dò. Gương mặt kia cách một ngày càng trở nên dữ tợn đáng sợ hơn, sưng phù càng lợi hại. Trương Lãng mang theo gương mặt tươi cười:
“Ha ha, Đại Địa nha, cậu dậy rồi a. Ha ha, có thấy đỡ chút nào hay không?"
Mất nửa ngày mới từ giọng nói nhận ra được gương mặt trước mắt chính là bạn tốt Trương Lãng của mình. Một cơn tức giận đột nhiên bốc lên.
“Cậu làm sao? Sao lại bị đánh thành như vậy? Là tên khốn kiếp đui mù nào, để tôi đi giúp cậu báo thù."
Từ nhỏ đã có thói quen chăm sóc bảo vệ A Lãng trong mắt cậu luôn nhỏ yếu dễ bắt nạt, thấy hắn bị người ta đánh thành như vậy, thật đau lòng nha!
“Ha ha, không có gì. Đây là xứng đáng, ha ha, đây là xứng đáng. Cậu gọi gì tôi?"
Thông minh chuyển hướng đề tài, cũng không muốn lại tiến vào miệng cọp.
Nhớ tới nguyên nhân mình gọi hắn ta, lửa giận vừa rồi càng thêm tràn đầy, cậu biết khuôn mặt này là do ai đánh.
“Cậu……cậu……"
Ngón tay chỉ vào hắn.
“……Nói cho tôi biết, cậu không phải là bị nhiễm bệnh? Hay là bị người ta nguyền rủa chứ?"
“A?"
Trương Lãng sửng sốt không kịp phản ứng.
“Cậu sao lại……ôm tôi chứ? Hơn nữa một lần còn chưa đủ, tối hôm qua lại……"
Đại Địa đỏ mặt.
“Oan uổng nha, tối hôm qua tôi không có làm cái gì hết. Thật sự, nếu tôi nói láo sẽ bị thiên lôi đánh chết."
Trương Lãng chỉ tay lên trời thề.
“Vậy……tôi……sao lại không mặc quần chứ?"
Đại Địa đáng thương giống như vợ bé nhỏ sáng sớm thức dậy sau tân hôn niết tay ngượng ngùng.
Âm thầm thở phào một hơi, không để ý đau đớn trên mặt, tươi cười mở rộng.
“Không phải chỉ là bôi thuốc cho cậu thôi sao, sợ quần cọ đau cậu, cho nên chưa có mặc vào cho cậu."
Cái khó ló cái khôn bịa ra một lý do.
“A, thì ra là như vậy a."
Gãi gãi đầu, buồn bã nói:
“Tôi nói A Lãng nha, chuyện ngày đó cứ quên đi. Tôi cũng đã đánh cậu thành như vậy……"
Áy náy nhìn bộ dáng thê thảm của người trước mặt. Trương Lãng lập tức bày ra bộ dáng biết sai đáng thương vô cùng.
“Tôi không biết cậu lại ôm tình cảm như vậy đối với tôi. Trước kia đều do tôi xem nhẹ. Ngẫm lại xem, cậu quấn tôi như vậy, cũng không phải là không thể. Đều do tôi không có chú ý tới. Ngẫm lại cậu kết giao với nhiều bạn gái như vậy cũng là vì muốn khiến cho tôi chú ý đi?"
Không nhìn đến vẻ mặt đã hoàn toàn ngây dại của Trương Lãng, Đại Địa vẫn tự biên tự diễn nói:
“Tôi vẫn nghĩ đến cậu cần tôi bảo vệ, ai……Thực ra cậu đã trưởng thành rồi. Lớn đến mức có thể……"
Áp đảo tôi. – Những lời này Đại Địa không có không biết xấu hổ mà nói ra miệng.
Cổ vũ bản thân đem những gì mình muốn nói nói ra cho bằng hết.
“Tôi cảm thấy, đàn ông ở cùng với phụ nữ vẫn là tốt hơn. Cậu nghĩ thế nào?"
Trương Lãng liều mạng gật đầu. Đại Địa cúi thấp đầu xuống tự hỏi tự nói.
“Tôi biết hiện tại phải chữa cho cậu, nhưng nhất thời chưa thể sửa ngay được. Nhưng có thể từ từ mà chữa, cậu lại kết giao thêm nhiều bạn gái nữa xem, nói không chừng sẽ có một người thích hợp với cậu xuất hiện. Tôi cũng sẽ giúp cậu để ý một cô gái tốt."
Trương Lãng đã không biết phải biểu lộ như thế nào mới được, vẻ mặt mờ mịt. Vẻ mặt của hắn như vậy xem ở trong mắt Đại Địa, tự nhiên là thất vọng cùng thương tâm vô cùng. Không khỏi cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề, cậu cũng không hy vọng tình bạn mà cậu quý trọng hai mươi mấy năm giữa hai người cứ như vậy bị phá hủy trong một thoáng. Ừm, nếu cần có thể để cho cái mông nhận tiếp cậu ta không nhỉ?……
Nghĩ lại ngày đó, vẫn là không cần! Kia thật sự rất đau! Kỹ thuật của tên nhóc này đúng là quá kém!
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc