Giám Đốc Đại Nhân, Ta Có Đắc Tội Với Ngài Sao?
Chương 3
Bờ Lịch Khương gió thổi rì rào, tử khí âm u, là vùng đất Ma tộc thường xuyên xuất hiện.
Từ Ngọc đến nơi đã thấy Mạt Thiên Linh đứng chờ sẵn từ trước. Cô ấy vận một thân bạch y tiêu sái thoát tục, rất phong lưu phóng khoáng mà ngồi...gặm cỏ bên gốc thụ ngàn năm.
Từ Ngọc đi đến, tử y theo động tác của cô khẽ tung bay, gió rít bên tai xào xạc. Lẳng lặng đánh giá xung quanh, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng. Mạt Thiên Linh hẹn cô đến đây, không phải là...
[ Ngọc Tư ]: "" Ngươi sẽ không nói với ta, rằng sẽ phải tìm cây cỏ đó trong bấy nhiêu đây diện tích đi? ""
[ Mạt Thiên Linh]: "" Đúng vậy a! Nguyên liệu còn thiếu chỉ có mỗi nó thôi, ngươi đến rồi, nào, mau tìm giúp ta ""
Quả nhiên...
[ Ngọc Tư ]: "" Thiên Linh cô nãi nãi à, Lịch Khương rộng bao nhiêu, cô bảo chúng ta tìm, ngươi đây là muốn giết người sao? ""
Bởi vì, căn bản chuyện tìm ra được là hoàn toàn không có khả năng!
Mạt Thiên Linh khinh thường hừ một tiếng, trả lời: "" Nhìn cho kĩ, ta có bảo tìm hết sao? Tìm xong cũng đã sang năm luôn rồi. Ý ta là, hai chúng ta chia ra, hướng Đông Bắc và hướng Nam, ta đã điều tra, ở hai hướng này sẽ có Hồng Linh Chi ""
[ Ngọc Tư ]: "" Ngươi đã điều tra rồi?""
Từ Ngọc có chút khó tưởng tượng. Từ bao giờ Mạt Thiên Linh làm việc trở nên chu đáo như vậy rồi?
[ Mạt Thiên Linh ]: "" Dĩ nhiên! Ta đã lên diễn đàn hỏi rồi, mọi người nói ở đó có nhiều lắm. Nhưng mà hai nơi thì rộng quá, ta tìm không hết nên phải nhờ đến ngươi. Haizz, thật là khổ mà, tại sao đến lúc cần thiết các cửa hàng dược đều không có chứ, hại lão bà ta đây phải bôn ba lật từng bụi rậm tìm thuốc a.""
Cảm thán xong, liền phân ra hai đường, cô ấy hướng Đông Bắc, Từ Ngọc hướng Nam, rời đi tìm dược. Một bộ dáng khổ sở đáng thương.
Nhìn nhìn Thiên Linh một thân áo trắng dần khuất sau một khúc quanh của núi, Từ Ngọc bất đắc dĩ cười cười. Cũng chậm rãi di chuyển về Nam.
Phía Nam của Lịch Khương được thiết kế là một vùng thung lũng thấp, quanh năm ẩm ướt, oán khí lượn lờ, cỏ cây xanh thấp trùng điệp nhấp nhô. Quả nhiên là một nơi tốt cho các loại cây mang âm khí nặng.
"" Hồng Linh Chi, là cỏ nhưng toàn thân lại đỏ như máu, mang tính âm, chỉ có duy nhất 4 lá nhỏ như kim, thường sống nơi nhiều oán khí lại có ánh mặt trời, dưới thân các cây cỏ khác, rất khó phát hiện...""
Từ Ngọc lẩm nhẩm lại các đặc điểm của chúng vài lần, lick chuột hướng các bụi cỏ bắt đầu tìm kiếm. Cô vốn nghĩ, chỉ là một cây cỏ, chắc sẽ không quá khó tìm. Nhưng mà, suy nghĩ với hiện thực lại hoàn toàn không giống nhau. Bởi vì chỉ là một cây cỏ nên mới khó hơn lên trời!
Cố gắng suốt 10" vẫn không có kết quả, Từ Ngọc trực tiếp bỏ cuộc. Chọn chế độ tự động thực hiện công việc của hệ thống, cô liền thảnh thơi ngồi đợi kết quả. Nha, tuy hơi chậm một chút nhưng vẫn tốt hơn nhiều là ngồi mò từng gốc cây để tìm.
Trong lúc chờ, Từ Ngọc liền mang số thư vừa nhận ra xem một lượt. Hôm nay thư nhận khá nhiều, là cuối tháng nên ngoài báo đặt hàng ngày các thông báo phí cũng đều được gửi đến.
Thầm than một tiếng. Cô vẫn chưa tìm được việc làm chính thức, nhưng tiền phí lại mỗi tháng đều phải đóng, chỉ dựa vào vài đồng lương làm thêm buổi tối... thật không biết phải làm sao.
Ủ rũ quăng sấp thư vẫn chưa mở hết lên bàn, Từ Ngọc lấy ví ra xem.
Chỉ còn hơn 2 triệu. Tính toán một hồi, đóng xong tiền nước, tiền nhà, tiền điện cùng tiền mạng thì chỉ còn không đến ba trăm nghìn sinh hoạt phí. Chỗ làm thêm lại không cho ứng trước lương thêm nữa... Xem ra, tháng này Từ Ngọc cần phải mua mì dự trữ, sau đó đẩy nhanh tiến độ tìm thêm việc làm mới mong có thể qua ngày...
Nhưng là, việc làm cũng không phải dễ tìm như vậy. Hơn nữa, cô là sinh viên mới ra trường, kinh nghiệm ít lại không thể lao động chân tay, muốn có được công việc phù hợp giữa thành phố đông đúc này, thật sự không dễ dàng...
Từ Ngọc cố gắng suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra công việc phù hợp, cuối cùng quyết định thử tìm trên các thông tin tuyển dụng.
Thật ra lúc trước Từ Ngọc đã làm phục vụ nhà hàng một thời gian. Nhưng vì gặp phải ông chủ khó tính lại biến thái cho nên mới phải nghỉ việc.
Nhắc đến con người này, Từ Ngọc thật muốn nói tục một tiếng! Quy định như thế nào? Hừ, chính là nhân viên nữ đều buộc phải mặc váy trên đầu gối, buộc phải gọi ông ta một tiếng anh Minh! Cái gì chứ, ông ta đã gần 60 tuổi rồi có được hay không?! Còn lớn tuổi hơn cả cha cô! Nhưng mà, chỉ như thế thì cũng không có vấn đề gì. Cô tự nhận mình rất có tính nhẫn nại, nhịn, cô nhịn! Nhịn cái đầu hắn! Không những có sở thích biến thái còn có máu dê, bảo cô nhịn thế nào? Từ Ngọc cô yêu tiền nhưng không đồng nghĩa cô yêu tất cả người có tiền a. Muốn cô ngày ngày cười cười nói nói lấy lòng lão già béo ú ghê tởm như thế, căn bản cô không làm được!
Vì vậy trong lúc lựa chọn, Từ Ngọc chú ý không tìm các công việc ở nhà hàng.
Tuy nói lần trước là không gặp may mới vấp phải nơi làm việc khiến người khó chấp nhận. Từ Ngọc không tin, lần này lại sẽ gặp thêm một lần. Vì suy cho cùng, tỉ lệ biến thái trên tổng số dân đều không cao hơn 1%, mà cô, chắc chắn sẽ không xui xẻo đến mức được liên tiếp "diện kiến" những sinh vật "quý hiếm" ấy đâu. Nhưng mà, sự việc đã trải qua không phải nói quên là có thể quên, hình ảnh ông chủ béo ú như lợn vẫn hằn sâu trong trí nhớ, không ngừng cào xé hình tượng các nhà hàng trong cô. Đây là vấn đề về tâm lí.
Khoanh tròn những công việc có thể làm, suy nghĩ một chút, vẫn là nên gọi đến hỏi trước mới tốt. Dạo này tiền xe tăng cao, chi phí đi đến từng nơi cũng không phải nhỏ, lỡ như tìm việc không thành thì chính là lỗ vốn lớn. Chỉ còn ba trăm nghìn, không thể tùy tiện sử dụng được.
Cầm lấy điện thoại trên giá sách bên cạnh, Từ Ngọc vừa bật lên, chưa kịp mở khóa thì điện thoại bỗng reo lên một hồi ""rinh rinh tang tang"", dọa cô suýt chút nữa vứt luôn xuống sàn nhà.
Vỗ vỗ lòng ngực vì kích động mà trở nên phập phồng, bình ổn lại tâm thần hoảng sợ, Từ Ngọc vừa bắt máy liền quát vào điện thoại: "" Là ai dám hù dọa lão nương, đợi lúc tôi vừa cầm lên liền gọi?""
Sớm không gọi, muộn không gọi, lại lựa vừa đúng lúc này mà gọi. Đây là muốn cô đau tim chết hay sao?! Từ Ngọc không khách khí thầm nghĩ trong lòng, đối với người gọi đến từ đầu dây bên kia vô cùng bất mãn.
Từ Ngọc cũng không nghĩ, người ta gọi đến, làm sao có thể lựa lúc cô không cầm điện thoại?
Bị cô quát, bên kia liền im lặng không nói tiếng nào.
Từ Ngọc máu nóng xông thiên, tiếp tục quát thêm một tiếng: "" Là ai sao lại không nói chuyện? Sáng sớm không có việc gì làm liền điện đến phá bà đây sao?"" Nếu thật như vậy, hừ hừ....
"" Xin lỗi, cho hỏi đây có phải số điện thoại của cô Từ Ngọc không ạ? Chúng tôi gọi đến từ công ty An Nhiên..."" Từ phía bên kia truyền đến giọng nữ, lịch sự lại có phần...khó xử dè chừng.
"" Công ty An Nhiên thì thế nào, tôi không mua hàng... Cái gì? An Nhiên?"" Từ Ngọc vốn tưởng là các công ty bán hàng gọi điện đến để chào hàng, đang định lớn tiếng từ chối, đột nhiên lại nhớ ra cái gì, giật bắn mình. Cô sẽ không nghe lầm đúng? Cô ấy nói là gọi điện đến từ Công ty An Nhiên...An Nhiên...
"" Cô...cô nói lại lần nữa được không. Cô...cô nói cô gọi đến từ đâu?"" Từ Ngọc run run, hoảng hốt lắp bắp hỏi lại.
Cô gái ở đầu dây bên kia tỏ ra khó hiểu, nhưng cũng vẫn nhẹ nhàng lặp lại: "" Vâng, tôi nói chúng tôi gọi đến từ công ty An Nhiên. Xin hỏi cô có phải là cô Từ Ngọc không ạ?""
"" Phải, phải!"" Từ Ngọc vừa nói vừa gật đầu, cũng không quan tâm việc người ta không có nhìn thấy, trong đầu bùm bùm nổ loạn, kích động vô cùng.
""Vâng, xin chào cô Từ. Xin tự giới thiệu, tôi là quản lí của bộ phận nhân sự công ty An Nhiên, Thùy Liên. Hôm nay tôi gọi điện đến là muốn báo với cô, cô đã trở thành nhân viên chính thức của công ty. Tuy đã gửi kết quả và thông tin về thời gian qua thư nhưng chúng tôi vẫn gọi báo với cô một một lần, mong cô đến sớm vào ngày mai. Cảm ơn cô""
Từ Ngọc không nhớ mình đã làm sao để ngắt điện thoại. Trong đầu cô hiện giờ chỉ không ngừng bùm bùm nổ tung không kiểm soát.
Cô ấy nói gì, cô trúng tuyển! Cô trúng tuyển! Là trúng tuyển công ty An Nhiên! An Nhiên!
Không đúng, không đúng. Chuyện khó tin như thế làm sao lại có thật được chứ? Chẳng lẽ là cô nằm mơ sao? Đúng vậy, lỡ như là nằm mơ thì phải làm sao?
Từ Ngọc rối rắm nghi ngờ mình đang mơ, hung hăng hướng đùi mình nhéo mạnh một phát. Ngay lập tức, trên làn da trắng noãn liền xuất hiện một vết hồng kì dị, đau ứa nước mắt.
""Đau! Là thật! Là thật! "" Cô thật sự được tuyển vào An Nhiên làm việc, thật sự được tuyển! Từ Ngọc kích động khôn cùng, liền phấn khích la to vài tiếng.
Thật không ngờ, cô tham gia ứng tuyển nhiều công ty như vậy đều không được chọn, thế nhưng lại có thể vào An Nhiên. Chuyện này quả thật khiến người ta khó kìm nén xúc động!
Phải biết, An Nhiên là đích đến mà tất cả sinh viên hằng mong ước. Đó là công ty tụ hội dàn sinh viên ưu tú nhất trên khắp thành phố, là một huyền thoại mỗi khi nhắc đến trên thương trường.
Công ty An Nhiên, thành lập ba năm liền trở thành công ty có tỷ lệ doanh thu tăng nhanh nhất, qua bốn năm liền chiếm lĩnh 1/4 thị trường khắp cả miền Nam, vọt lên top 10 khu vực! Tạo nên những phép màu không thể nghĩ đến trong mắt nhiều người, trở thành cơn bão lốc quét khắp các tạp chí kinh tế nổi tiếng cả nước.
Từ lúc còn là sinh viên, Từ Ngọc đã đặt hy vọng được vào đây làm việc. Cũng như những người khác, cô mong muốn một môi trường tràn đầy sinh khí trẻ để phát huy hết nhiệt huyết bản thân.
Chỉ có điều, có nhiều lúc sự đời đều không như bản thân mong muốn.
Cha Từ Ngọc mất lúc cô mới chỉ ba tuổi, chính mẹ đã gánh gồng dầm sương nuôi cô khôn lớn. Vì muốn kiếm thêm chút tiền để gia đình sung túc hơn, cũng để cô trang trải học phí, bà đã lao lực đến ngã bệnh, qua đời. Từ Ngọc từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã luôn sống trong tình thương của mẹ, quấn quýt bên bà. Cho nên, việc bà ra đi đã trở thành một đả kích tin thần sâu sắc khiến cô không thể gượng dậy. Đợi đến khi Từ Ngọc lấy lại được tin thần, hiểu mẹ cô hy sinh nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn cô sống tốt hơn thì kết quả học tập và kết quả thi hai môn đầu tiên đều đã bị ảnh hưởng.
Chính vào lúc đó, cô đã nhận định, An Nhiên, cô chỉ có thể nhìn mà không thể với. Cho nên việc tham gia ứng tuyển vào công ty thật ra cũng chỉ đơn thuần là một chấp niệm không thể buông bỏ mà thôi. Chấp niệm từ khi còn là cô sinh viên năm nhất, chấp niệm suốt ba năm...
Nhưng mà, ngàn nghĩ vạn nghĩ, Từ Ngọc lại không bao giờ nghĩ mình sẽ có thể trúng tuyển! Bởi vì, An Nhiên là nơi tụ hội nhân tài làm sao lại có thể chấp nhận một người khiếm khuyết như cô?!
Tin tức này chấn động cô bao nhiêu!
Từ Ngọc kích động gấp gáp tìm kiếm bức thư mà cô quản lí đã nói qua điện thoại trên bàn. Mở ra. Quả thật là có tên cô, còn có quyết định tuyển dụng và ngày giờ đến công ty nhận việc. Cô quả thật được tuyển.
"" A! Mẹ! Mẹ có thấy không? Con được tuyển, con được tuyển rồi! Là được tuyển vào An Nhiên! Mẹ, mẹ có nhìn thấy không? Có nhìn thấy không? Con gái mẹ làm được rồi..."" Từ Ngọc vừa ngẩn mặt lên trời vừa nức nở gào lên.
Cuối cùng cô cũng làm được rồi. Không chỉ tìm được công việc phù hợp nuôi sống bản thân mà còn thực hiện được ước mơ tưởng chừng vô vọng kia nữa. Quá tốt rồi!
Từ Ngọc ngây ngốc cầm lấy lá thư thông báo huơ tới huơ lui, tự cười tủm tỉm mãi. Niềm xúc động cứ khiến cô cảm thấy lâng lâng, dường như kì diệu đến không chân thực.
Đang thất thần suy nghĩ, bỗng nhiên, trong không gian lại xuất hiện một chuỗi âm thanh chói tai đầy tức giận: "" Ha ha ha, các ngươi thật là không biết sống chết, chỉ là vài cái tiểu tiên mà lại dám cả gan đến Lịch Khương làm loạn. Từ thuở sơ khai, nơi đây đã định là chỗ của Ma tộc bọn ta cai quản, hôm nay các ngươi dám đến quấy phá, há có để Ma tộc vào mắt ""
Quay đầu nhìn lại.
Trong game tử y tiên tử đã đi đến một vùng đất bằng nhỏ, xung quanh bao đầy cỏ dại. Hệ thống thu thập vật phẩm đã có được hai cây Hồng Linh Chi màu đỏ tía. Cách đó không xa, khuất trong đám cỏ có vài hình dáng nhấp nhô. Từ Ngọc nếu đoán không lầm, chắc là có người chơi đã gặp phải Thủy Ma Phương Cát của Ma tộc rồi.
Nhớ lúc trước cô gặp tên quái này, cũng chính là đoạn thoại như thế.
Di chuyển đến gần đám cỏ dại cao ngất kia, Từ Ngọc nhìn thấy, quả nhiên là Thủy Ma Phương Cát. Hơn nữa, đối diện còn có hai người chơi tu vi thấp, có vẻ là không may gặp phải boss lớn.
Nhưng mà, không thể loại bỏ khả năng trước mắt là những "đại tiên" vang danh thiên hạ...
Vẫn là nên hỏi rõ mới tốt.
[ Ngọc Tư ]: "" Mọi người gặp chuyện gì sao? Có cần hỗ trợ hay không?"" Hiện tại tâm tình cô thật tốt, sẽ có thể giúp họ một tay.
Nghe thấy có người sẵn sàng hỗ trợ, cả hai đương nhiên vui mừng. Rõ ràng chỉ đến đây tìm thuốc, ngờ đâu lại gặp phải boss lớn như vậy. Với tu vi của bọn họ, chỉ sợ không thể toàn mạng trở về, có thêm người hợp lực dĩ nhiên tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa, nhìn cô gái này, rất có thể là một người có tu vi cao. Cho nên, họ liền trả lời:
"" Chúng ta tu vi kém không đánh lại Thủy Ma Phương Cát, vị tiên hữu này, nếu không ngại mong cô giúp đỡ ""
[ Ngọc Tư ]: "" Được! Nhưng đánh boss Thủy Ma Phương Cát cần đội hình bốn người, chúng ta mới chỉ có ba, để ta lên diễn đàn gọi người ""
[ Bất Xá ]: "" Không cần đâu, chúng ta đã gọi rồi, rất nhanh sẽ có người đến ""
Người kia vừa dứt lời, Từ Ngọc đã nhìn thấy ở phía xa một bóng người màu đỏ đang tiến đến. Cả người y cao ngất, bộ trường sam rực lửa khẽ lay động theo từng bước chân, mái tóc đen tuyền xõa tung, bay loạn trong gió. Giữa nơi âm u oán khí, Từ Ngọc lại có cảm giác người đó chói sáng đến không ngờ, vừa phiêu dật như tiên lại mị hoặc như ma.
Anh bước đến, khẽ dừng trước mắt Từ Ngọc, thản nhiên nói: "" Đang ở gần đây, nghe tiếng của Thuỷ Ma Phương Cát, đội hình đang thiếu một người có cần ta thêm vào hay không? ""
Từ Ngọc vẫn chưa kịp trả lời, Thủy Ma Phương Cát liền ha ha cười lớn, đánh về phía này.
"" Dám xâm phạm địa giới Ma tộc, ta liền khiến các ngươi có đi không có về! ""
[ Ngọc Tư ]: "" Mọi người vào đội, ứng chiến! "" Từ Ngọc không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức ra quyết định, sắp xếp đội hình. Kinh nghiệm đã trả qua cho cô biết, Thủy Ma Phương Cát một khi đã ra tay thì chiêu thức nhanh gọn, dứt khoát dồn kẻ địch vào đường cùng. Cho nên khi chiến, không thể chậm trễ phân tâm.
Mọi người tự biết năng lực của mình, chọn chỗ phù hợp, lập nên đội hình hoàn chỉnh, bắt đầu ứng chiến.
Từ Ngọc đã hơn một tháng không online, hôm nay lại gặp boss thách thức như vậy, cảm thấy vô cùng phấn khích, ra tay liền ác liệt thêm một phần.
Bên cạnh, hồng y nam tử cũng chiến rất mượt, tuy tu vi thấp hơn cô một chút nhưng kĩ thuật rất tốt, ra chiêu đủ ngoan đủ chuẩn.
Hai người lúc thì thay phiên nhau đánh lúc thì cùng xông lên một lượt, vây kín chiêu thức của Thủy Ma Phương Cát.
Tuy có vài lần bị thương nhưng nhờ chức năng thần y và hộ vệ của hai người còn lại làm rất tốt, Từ Ngọc cùng hồng y nam tử kia cũng không gặp vấn đề gì lớn. Sau một thời gian liền hạ được boss.
[ Bất Xá]: "" Yeah, hạ được rồi, hạ được rồi! ^^""
[ Vũ Nhan]: "" Đúng, đúng! Hai người thật lợi hại a, con quái mạnh như vậy cũng có thể hạ được. Thật hâm mộ a! ""
[ Ngọc Tư ]: "" Không có gì, là công lao của mọi người thôi. Đừng cứ nói như là của riêng chúng tôi vậy. À, Quân Tiêu, động tác của ngươi rất mượt, giết rất hay "" Từ Ngọc xua xua tay nói mấy lời khách sáo, sau lại không quên khen hồng y nam tử một câu.
Đã thật lâu, cô không được đánh sảng khoái như vậy rồi.
Quân Tiêu yên lặng không đáp trả. Từ Ngọc cũng không mất hứng, cô là khen một người, nào cần người ta có trả lời hay không.
Cười hì hì với ta lấy hộp vật phẩm có được sau khi giết boss đưa lại cho Bất Xá và Vũ Nhan, Từ Ngọc chuẩn bị rời đi.
[ Bất Xá]: "" Ngọc Tư, cô vẫn chưa nhận vật phẩm mà, đi đâu vậy?""
[ Ngọc Tư ]: "" Không cần chia cho ta, ta chỉ là vô tình bắt gặp nên giúp một tay, mọi người chia cho nhau đi ""
[ Vũ Nhan]: "" Vậy sao được chứ? Ngươi là người có công lớn nhất mà ""
Nhẹ gõ hai chữ "" Không cần"" Từ Ngọc liền di chuyển rời khỏi nơi đó. Gửi tin cho Mạt Thiên Linh.
Cô cứ như vậy rời đi, không hề có ý quay trở lại, bóng lưng cứng cỏi phóng khoáng mất hút sau lưng núi, cứ như tiên tử không vướn bụi trần....
Lại có người như thế...
[ Bất Xá]: "" Quân Tiêu, đây là phần của ngươi "" Bất Xá gửi qua ba trang bị cao cấp nhất trong số vật phẩm vừa nhận được.
Từ chối!
[ Quân Tiêu]: "" Các người cứ giữ lấy ""
Họ khó hiểu: “ Vì sao chứ? Không lẽ ngươi cũng...""
[ Quân Tiêu]: "" Vì căn bản không cần""
Mạt Thiếu Vân nói xong cũng cất bước xoay người rời đi, phong lưu tiêu sái...
Từ Ngọc đến nơi đã thấy Mạt Thiên Linh đứng chờ sẵn từ trước. Cô ấy vận một thân bạch y tiêu sái thoát tục, rất phong lưu phóng khoáng mà ngồi...gặm cỏ bên gốc thụ ngàn năm.
Từ Ngọc đi đến, tử y theo động tác của cô khẽ tung bay, gió rít bên tai xào xạc. Lẳng lặng đánh giá xung quanh, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng. Mạt Thiên Linh hẹn cô đến đây, không phải là...
[ Ngọc Tư ]: "" Ngươi sẽ không nói với ta, rằng sẽ phải tìm cây cỏ đó trong bấy nhiêu đây diện tích đi? ""
[ Mạt Thiên Linh]: "" Đúng vậy a! Nguyên liệu còn thiếu chỉ có mỗi nó thôi, ngươi đến rồi, nào, mau tìm giúp ta ""
Quả nhiên...
[ Ngọc Tư ]: "" Thiên Linh cô nãi nãi à, Lịch Khương rộng bao nhiêu, cô bảo chúng ta tìm, ngươi đây là muốn giết người sao? ""
Bởi vì, căn bản chuyện tìm ra được là hoàn toàn không có khả năng!
Mạt Thiên Linh khinh thường hừ một tiếng, trả lời: "" Nhìn cho kĩ, ta có bảo tìm hết sao? Tìm xong cũng đã sang năm luôn rồi. Ý ta là, hai chúng ta chia ra, hướng Đông Bắc và hướng Nam, ta đã điều tra, ở hai hướng này sẽ có Hồng Linh Chi ""
[ Ngọc Tư ]: "" Ngươi đã điều tra rồi?""
Từ Ngọc có chút khó tưởng tượng. Từ bao giờ Mạt Thiên Linh làm việc trở nên chu đáo như vậy rồi?
[ Mạt Thiên Linh ]: "" Dĩ nhiên! Ta đã lên diễn đàn hỏi rồi, mọi người nói ở đó có nhiều lắm. Nhưng mà hai nơi thì rộng quá, ta tìm không hết nên phải nhờ đến ngươi. Haizz, thật là khổ mà, tại sao đến lúc cần thiết các cửa hàng dược đều không có chứ, hại lão bà ta đây phải bôn ba lật từng bụi rậm tìm thuốc a.""
Cảm thán xong, liền phân ra hai đường, cô ấy hướng Đông Bắc, Từ Ngọc hướng Nam, rời đi tìm dược. Một bộ dáng khổ sở đáng thương.
Nhìn nhìn Thiên Linh một thân áo trắng dần khuất sau một khúc quanh của núi, Từ Ngọc bất đắc dĩ cười cười. Cũng chậm rãi di chuyển về Nam.
Phía Nam của Lịch Khương được thiết kế là một vùng thung lũng thấp, quanh năm ẩm ướt, oán khí lượn lờ, cỏ cây xanh thấp trùng điệp nhấp nhô. Quả nhiên là một nơi tốt cho các loại cây mang âm khí nặng.
"" Hồng Linh Chi, là cỏ nhưng toàn thân lại đỏ như máu, mang tính âm, chỉ có duy nhất 4 lá nhỏ như kim, thường sống nơi nhiều oán khí lại có ánh mặt trời, dưới thân các cây cỏ khác, rất khó phát hiện...""
Từ Ngọc lẩm nhẩm lại các đặc điểm của chúng vài lần, lick chuột hướng các bụi cỏ bắt đầu tìm kiếm. Cô vốn nghĩ, chỉ là một cây cỏ, chắc sẽ không quá khó tìm. Nhưng mà, suy nghĩ với hiện thực lại hoàn toàn không giống nhau. Bởi vì chỉ là một cây cỏ nên mới khó hơn lên trời!
Cố gắng suốt 10" vẫn không có kết quả, Từ Ngọc trực tiếp bỏ cuộc. Chọn chế độ tự động thực hiện công việc của hệ thống, cô liền thảnh thơi ngồi đợi kết quả. Nha, tuy hơi chậm một chút nhưng vẫn tốt hơn nhiều là ngồi mò từng gốc cây để tìm.
Trong lúc chờ, Từ Ngọc liền mang số thư vừa nhận ra xem một lượt. Hôm nay thư nhận khá nhiều, là cuối tháng nên ngoài báo đặt hàng ngày các thông báo phí cũng đều được gửi đến.
Thầm than một tiếng. Cô vẫn chưa tìm được việc làm chính thức, nhưng tiền phí lại mỗi tháng đều phải đóng, chỉ dựa vào vài đồng lương làm thêm buổi tối... thật không biết phải làm sao.
Ủ rũ quăng sấp thư vẫn chưa mở hết lên bàn, Từ Ngọc lấy ví ra xem.
Chỉ còn hơn 2 triệu. Tính toán một hồi, đóng xong tiền nước, tiền nhà, tiền điện cùng tiền mạng thì chỉ còn không đến ba trăm nghìn sinh hoạt phí. Chỗ làm thêm lại không cho ứng trước lương thêm nữa... Xem ra, tháng này Từ Ngọc cần phải mua mì dự trữ, sau đó đẩy nhanh tiến độ tìm thêm việc làm mới mong có thể qua ngày...
Nhưng là, việc làm cũng không phải dễ tìm như vậy. Hơn nữa, cô là sinh viên mới ra trường, kinh nghiệm ít lại không thể lao động chân tay, muốn có được công việc phù hợp giữa thành phố đông đúc này, thật sự không dễ dàng...
Từ Ngọc cố gắng suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra công việc phù hợp, cuối cùng quyết định thử tìm trên các thông tin tuyển dụng.
Thật ra lúc trước Từ Ngọc đã làm phục vụ nhà hàng một thời gian. Nhưng vì gặp phải ông chủ khó tính lại biến thái cho nên mới phải nghỉ việc.
Nhắc đến con người này, Từ Ngọc thật muốn nói tục một tiếng! Quy định như thế nào? Hừ, chính là nhân viên nữ đều buộc phải mặc váy trên đầu gối, buộc phải gọi ông ta một tiếng anh Minh! Cái gì chứ, ông ta đã gần 60 tuổi rồi có được hay không?! Còn lớn tuổi hơn cả cha cô! Nhưng mà, chỉ như thế thì cũng không có vấn đề gì. Cô tự nhận mình rất có tính nhẫn nại, nhịn, cô nhịn! Nhịn cái đầu hắn! Không những có sở thích biến thái còn có máu dê, bảo cô nhịn thế nào? Từ Ngọc cô yêu tiền nhưng không đồng nghĩa cô yêu tất cả người có tiền a. Muốn cô ngày ngày cười cười nói nói lấy lòng lão già béo ú ghê tởm như thế, căn bản cô không làm được!
Vì vậy trong lúc lựa chọn, Từ Ngọc chú ý không tìm các công việc ở nhà hàng.
Tuy nói lần trước là không gặp may mới vấp phải nơi làm việc khiến người khó chấp nhận. Từ Ngọc không tin, lần này lại sẽ gặp thêm một lần. Vì suy cho cùng, tỉ lệ biến thái trên tổng số dân đều không cao hơn 1%, mà cô, chắc chắn sẽ không xui xẻo đến mức được liên tiếp "diện kiến" những sinh vật "quý hiếm" ấy đâu. Nhưng mà, sự việc đã trải qua không phải nói quên là có thể quên, hình ảnh ông chủ béo ú như lợn vẫn hằn sâu trong trí nhớ, không ngừng cào xé hình tượng các nhà hàng trong cô. Đây là vấn đề về tâm lí.
Khoanh tròn những công việc có thể làm, suy nghĩ một chút, vẫn là nên gọi đến hỏi trước mới tốt. Dạo này tiền xe tăng cao, chi phí đi đến từng nơi cũng không phải nhỏ, lỡ như tìm việc không thành thì chính là lỗ vốn lớn. Chỉ còn ba trăm nghìn, không thể tùy tiện sử dụng được.
Cầm lấy điện thoại trên giá sách bên cạnh, Từ Ngọc vừa bật lên, chưa kịp mở khóa thì điện thoại bỗng reo lên một hồi ""rinh rinh tang tang"", dọa cô suýt chút nữa vứt luôn xuống sàn nhà.
Vỗ vỗ lòng ngực vì kích động mà trở nên phập phồng, bình ổn lại tâm thần hoảng sợ, Từ Ngọc vừa bắt máy liền quát vào điện thoại: "" Là ai dám hù dọa lão nương, đợi lúc tôi vừa cầm lên liền gọi?""
Sớm không gọi, muộn không gọi, lại lựa vừa đúng lúc này mà gọi. Đây là muốn cô đau tim chết hay sao?! Từ Ngọc không khách khí thầm nghĩ trong lòng, đối với người gọi đến từ đầu dây bên kia vô cùng bất mãn.
Từ Ngọc cũng không nghĩ, người ta gọi đến, làm sao có thể lựa lúc cô không cầm điện thoại?
Bị cô quát, bên kia liền im lặng không nói tiếng nào.
Từ Ngọc máu nóng xông thiên, tiếp tục quát thêm một tiếng: "" Là ai sao lại không nói chuyện? Sáng sớm không có việc gì làm liền điện đến phá bà đây sao?"" Nếu thật như vậy, hừ hừ....
"" Xin lỗi, cho hỏi đây có phải số điện thoại của cô Từ Ngọc không ạ? Chúng tôi gọi đến từ công ty An Nhiên..."" Từ phía bên kia truyền đến giọng nữ, lịch sự lại có phần...khó xử dè chừng.
"" Công ty An Nhiên thì thế nào, tôi không mua hàng... Cái gì? An Nhiên?"" Từ Ngọc vốn tưởng là các công ty bán hàng gọi điện đến để chào hàng, đang định lớn tiếng từ chối, đột nhiên lại nhớ ra cái gì, giật bắn mình. Cô sẽ không nghe lầm đúng? Cô ấy nói là gọi điện đến từ Công ty An Nhiên...An Nhiên...
"" Cô...cô nói lại lần nữa được không. Cô...cô nói cô gọi đến từ đâu?"" Từ Ngọc run run, hoảng hốt lắp bắp hỏi lại.
Cô gái ở đầu dây bên kia tỏ ra khó hiểu, nhưng cũng vẫn nhẹ nhàng lặp lại: "" Vâng, tôi nói chúng tôi gọi đến từ công ty An Nhiên. Xin hỏi cô có phải là cô Từ Ngọc không ạ?""
"" Phải, phải!"" Từ Ngọc vừa nói vừa gật đầu, cũng không quan tâm việc người ta không có nhìn thấy, trong đầu bùm bùm nổ loạn, kích động vô cùng.
""Vâng, xin chào cô Từ. Xin tự giới thiệu, tôi là quản lí của bộ phận nhân sự công ty An Nhiên, Thùy Liên. Hôm nay tôi gọi điện đến là muốn báo với cô, cô đã trở thành nhân viên chính thức của công ty. Tuy đã gửi kết quả và thông tin về thời gian qua thư nhưng chúng tôi vẫn gọi báo với cô một một lần, mong cô đến sớm vào ngày mai. Cảm ơn cô""
Từ Ngọc không nhớ mình đã làm sao để ngắt điện thoại. Trong đầu cô hiện giờ chỉ không ngừng bùm bùm nổ tung không kiểm soát.
Cô ấy nói gì, cô trúng tuyển! Cô trúng tuyển! Là trúng tuyển công ty An Nhiên! An Nhiên!
Không đúng, không đúng. Chuyện khó tin như thế làm sao lại có thật được chứ? Chẳng lẽ là cô nằm mơ sao? Đúng vậy, lỡ như là nằm mơ thì phải làm sao?
Từ Ngọc rối rắm nghi ngờ mình đang mơ, hung hăng hướng đùi mình nhéo mạnh một phát. Ngay lập tức, trên làn da trắng noãn liền xuất hiện một vết hồng kì dị, đau ứa nước mắt.
""Đau! Là thật! Là thật! "" Cô thật sự được tuyển vào An Nhiên làm việc, thật sự được tuyển! Từ Ngọc kích động khôn cùng, liền phấn khích la to vài tiếng.
Thật không ngờ, cô tham gia ứng tuyển nhiều công ty như vậy đều không được chọn, thế nhưng lại có thể vào An Nhiên. Chuyện này quả thật khiến người ta khó kìm nén xúc động!
Phải biết, An Nhiên là đích đến mà tất cả sinh viên hằng mong ước. Đó là công ty tụ hội dàn sinh viên ưu tú nhất trên khắp thành phố, là một huyền thoại mỗi khi nhắc đến trên thương trường.
Công ty An Nhiên, thành lập ba năm liền trở thành công ty có tỷ lệ doanh thu tăng nhanh nhất, qua bốn năm liền chiếm lĩnh 1/4 thị trường khắp cả miền Nam, vọt lên top 10 khu vực! Tạo nên những phép màu không thể nghĩ đến trong mắt nhiều người, trở thành cơn bão lốc quét khắp các tạp chí kinh tế nổi tiếng cả nước.
Từ lúc còn là sinh viên, Từ Ngọc đã đặt hy vọng được vào đây làm việc. Cũng như những người khác, cô mong muốn một môi trường tràn đầy sinh khí trẻ để phát huy hết nhiệt huyết bản thân.
Chỉ có điều, có nhiều lúc sự đời đều không như bản thân mong muốn.
Cha Từ Ngọc mất lúc cô mới chỉ ba tuổi, chính mẹ đã gánh gồng dầm sương nuôi cô khôn lớn. Vì muốn kiếm thêm chút tiền để gia đình sung túc hơn, cũng để cô trang trải học phí, bà đã lao lực đến ngã bệnh, qua đời. Từ Ngọc từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã luôn sống trong tình thương của mẹ, quấn quýt bên bà. Cho nên, việc bà ra đi đã trở thành một đả kích tin thần sâu sắc khiến cô không thể gượng dậy. Đợi đến khi Từ Ngọc lấy lại được tin thần, hiểu mẹ cô hy sinh nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn cô sống tốt hơn thì kết quả học tập và kết quả thi hai môn đầu tiên đều đã bị ảnh hưởng.
Chính vào lúc đó, cô đã nhận định, An Nhiên, cô chỉ có thể nhìn mà không thể với. Cho nên việc tham gia ứng tuyển vào công ty thật ra cũng chỉ đơn thuần là một chấp niệm không thể buông bỏ mà thôi. Chấp niệm từ khi còn là cô sinh viên năm nhất, chấp niệm suốt ba năm...
Nhưng mà, ngàn nghĩ vạn nghĩ, Từ Ngọc lại không bao giờ nghĩ mình sẽ có thể trúng tuyển! Bởi vì, An Nhiên là nơi tụ hội nhân tài làm sao lại có thể chấp nhận một người khiếm khuyết như cô?!
Tin tức này chấn động cô bao nhiêu!
Từ Ngọc kích động gấp gáp tìm kiếm bức thư mà cô quản lí đã nói qua điện thoại trên bàn. Mở ra. Quả thật là có tên cô, còn có quyết định tuyển dụng và ngày giờ đến công ty nhận việc. Cô quả thật được tuyển.
"" A! Mẹ! Mẹ có thấy không? Con được tuyển, con được tuyển rồi! Là được tuyển vào An Nhiên! Mẹ, mẹ có nhìn thấy không? Có nhìn thấy không? Con gái mẹ làm được rồi..."" Từ Ngọc vừa ngẩn mặt lên trời vừa nức nở gào lên.
Cuối cùng cô cũng làm được rồi. Không chỉ tìm được công việc phù hợp nuôi sống bản thân mà còn thực hiện được ước mơ tưởng chừng vô vọng kia nữa. Quá tốt rồi!
Từ Ngọc ngây ngốc cầm lấy lá thư thông báo huơ tới huơ lui, tự cười tủm tỉm mãi. Niềm xúc động cứ khiến cô cảm thấy lâng lâng, dường như kì diệu đến không chân thực.
Đang thất thần suy nghĩ, bỗng nhiên, trong không gian lại xuất hiện một chuỗi âm thanh chói tai đầy tức giận: "" Ha ha ha, các ngươi thật là không biết sống chết, chỉ là vài cái tiểu tiên mà lại dám cả gan đến Lịch Khương làm loạn. Từ thuở sơ khai, nơi đây đã định là chỗ của Ma tộc bọn ta cai quản, hôm nay các ngươi dám đến quấy phá, há có để Ma tộc vào mắt ""
Quay đầu nhìn lại.
Trong game tử y tiên tử đã đi đến một vùng đất bằng nhỏ, xung quanh bao đầy cỏ dại. Hệ thống thu thập vật phẩm đã có được hai cây Hồng Linh Chi màu đỏ tía. Cách đó không xa, khuất trong đám cỏ có vài hình dáng nhấp nhô. Từ Ngọc nếu đoán không lầm, chắc là có người chơi đã gặp phải Thủy Ma Phương Cát của Ma tộc rồi.
Nhớ lúc trước cô gặp tên quái này, cũng chính là đoạn thoại như thế.
Di chuyển đến gần đám cỏ dại cao ngất kia, Từ Ngọc nhìn thấy, quả nhiên là Thủy Ma Phương Cát. Hơn nữa, đối diện còn có hai người chơi tu vi thấp, có vẻ là không may gặp phải boss lớn.
Nhưng mà, không thể loại bỏ khả năng trước mắt là những "đại tiên" vang danh thiên hạ...
Vẫn là nên hỏi rõ mới tốt.
[ Ngọc Tư ]: "" Mọi người gặp chuyện gì sao? Có cần hỗ trợ hay không?"" Hiện tại tâm tình cô thật tốt, sẽ có thể giúp họ một tay.
Nghe thấy có người sẵn sàng hỗ trợ, cả hai đương nhiên vui mừng. Rõ ràng chỉ đến đây tìm thuốc, ngờ đâu lại gặp phải boss lớn như vậy. Với tu vi của bọn họ, chỉ sợ không thể toàn mạng trở về, có thêm người hợp lực dĩ nhiên tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa, nhìn cô gái này, rất có thể là một người có tu vi cao. Cho nên, họ liền trả lời:
"" Chúng ta tu vi kém không đánh lại Thủy Ma Phương Cát, vị tiên hữu này, nếu không ngại mong cô giúp đỡ ""
[ Ngọc Tư ]: "" Được! Nhưng đánh boss Thủy Ma Phương Cát cần đội hình bốn người, chúng ta mới chỉ có ba, để ta lên diễn đàn gọi người ""
[ Bất Xá ]: "" Không cần đâu, chúng ta đã gọi rồi, rất nhanh sẽ có người đến ""
Người kia vừa dứt lời, Từ Ngọc đã nhìn thấy ở phía xa một bóng người màu đỏ đang tiến đến. Cả người y cao ngất, bộ trường sam rực lửa khẽ lay động theo từng bước chân, mái tóc đen tuyền xõa tung, bay loạn trong gió. Giữa nơi âm u oán khí, Từ Ngọc lại có cảm giác người đó chói sáng đến không ngờ, vừa phiêu dật như tiên lại mị hoặc như ma.
Anh bước đến, khẽ dừng trước mắt Từ Ngọc, thản nhiên nói: "" Đang ở gần đây, nghe tiếng của Thuỷ Ma Phương Cát, đội hình đang thiếu một người có cần ta thêm vào hay không? ""
Từ Ngọc vẫn chưa kịp trả lời, Thủy Ma Phương Cát liền ha ha cười lớn, đánh về phía này.
"" Dám xâm phạm địa giới Ma tộc, ta liền khiến các ngươi có đi không có về! ""
[ Ngọc Tư ]: "" Mọi người vào đội, ứng chiến! "" Từ Ngọc không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức ra quyết định, sắp xếp đội hình. Kinh nghiệm đã trả qua cho cô biết, Thủy Ma Phương Cát một khi đã ra tay thì chiêu thức nhanh gọn, dứt khoát dồn kẻ địch vào đường cùng. Cho nên khi chiến, không thể chậm trễ phân tâm.
Mọi người tự biết năng lực của mình, chọn chỗ phù hợp, lập nên đội hình hoàn chỉnh, bắt đầu ứng chiến.
Từ Ngọc đã hơn một tháng không online, hôm nay lại gặp boss thách thức như vậy, cảm thấy vô cùng phấn khích, ra tay liền ác liệt thêm một phần.
Bên cạnh, hồng y nam tử cũng chiến rất mượt, tuy tu vi thấp hơn cô một chút nhưng kĩ thuật rất tốt, ra chiêu đủ ngoan đủ chuẩn.
Hai người lúc thì thay phiên nhau đánh lúc thì cùng xông lên một lượt, vây kín chiêu thức của Thủy Ma Phương Cát.
Tuy có vài lần bị thương nhưng nhờ chức năng thần y và hộ vệ của hai người còn lại làm rất tốt, Từ Ngọc cùng hồng y nam tử kia cũng không gặp vấn đề gì lớn. Sau một thời gian liền hạ được boss.
[ Bất Xá]: "" Yeah, hạ được rồi, hạ được rồi! ^^""
[ Vũ Nhan]: "" Đúng, đúng! Hai người thật lợi hại a, con quái mạnh như vậy cũng có thể hạ được. Thật hâm mộ a! ""
[ Ngọc Tư ]: "" Không có gì, là công lao của mọi người thôi. Đừng cứ nói như là của riêng chúng tôi vậy. À, Quân Tiêu, động tác của ngươi rất mượt, giết rất hay "" Từ Ngọc xua xua tay nói mấy lời khách sáo, sau lại không quên khen hồng y nam tử một câu.
Đã thật lâu, cô không được đánh sảng khoái như vậy rồi.
Quân Tiêu yên lặng không đáp trả. Từ Ngọc cũng không mất hứng, cô là khen một người, nào cần người ta có trả lời hay không.
Cười hì hì với ta lấy hộp vật phẩm có được sau khi giết boss đưa lại cho Bất Xá và Vũ Nhan, Từ Ngọc chuẩn bị rời đi.
[ Bất Xá]: "" Ngọc Tư, cô vẫn chưa nhận vật phẩm mà, đi đâu vậy?""
[ Ngọc Tư ]: "" Không cần chia cho ta, ta chỉ là vô tình bắt gặp nên giúp một tay, mọi người chia cho nhau đi ""
[ Vũ Nhan]: "" Vậy sao được chứ? Ngươi là người có công lớn nhất mà ""
Nhẹ gõ hai chữ "" Không cần"" Từ Ngọc liền di chuyển rời khỏi nơi đó. Gửi tin cho Mạt Thiên Linh.
Cô cứ như vậy rời đi, không hề có ý quay trở lại, bóng lưng cứng cỏi phóng khoáng mất hút sau lưng núi, cứ như tiên tử không vướn bụi trần....
Lại có người như thế...
[ Bất Xá]: "" Quân Tiêu, đây là phần của ngươi "" Bất Xá gửi qua ba trang bị cao cấp nhất trong số vật phẩm vừa nhận được.
Từ chối!
[ Quân Tiêu]: "" Các người cứ giữ lấy ""
Họ khó hiểu: “ Vì sao chứ? Không lẽ ngươi cũng...""
[ Quân Tiêu]: "" Vì căn bản không cần""
Mạt Thiếu Vân nói xong cũng cất bước xoay người rời đi, phong lưu tiêu sái...
Tác giả :
Ngọc Y Vân Kỳ