Giam Cầm, Bỏ Trốn!
Chương 1
Trong đồn cảnh sát, một người đàn ông dáng vẻ chật vật kinh hoàng lúng túng đè lên bàn cố gắng giải thích với cảnh sát: “Mấy người phải tin tôi, chỗ đó là địa ngục, tên ấy… tên ấy chính là ác quỷ, hắn là thằng điên, tôi khó khăn lắm mới trốn thoát…"
Cảnh sát cau mày hỏi: “Người mà anh nói là ai?"
Kể từ khi giải cứu một người đàn ông suýt chết đuối ở ven sông trong trấn thì anh ta vẫn luôn trong tình trạng hoảng loạn, nói năng không rõ ràng, bọn họ cố gắng hiểu những gì anh ta muốn nói và làm rõ nguyên nhân suýt chết đuối.
“Tôi không biết hắn là ai, chỉ biết chỗ đó rất đông người, hắn thì ở trên cao vời vợi còn những người khác kể cả tôi lại phải lấy lòng, phô bày như súc vật, mỗi ngày đều sống không bằng chết…" Người đàn ông dường như nhớ đến điều gì đó nên người run lẩy bẩy, bỗng dưng vén tay áo lên, bên trên chằng chịt vết thương, có vết dao có vết roi, thậm chí vài dấu vết còn cắt sâu vào tận xương trông hết sức khủng khiếp, anh ta kích động, “Nhìn đi, những vết thương này đều là do người của hắn làm ra, chúng không hề xem bọn tôi là con người, chúng không hề có nhân tính…"
Cảnh sát nhìn nhau một hồi rồi quay sang nhìn anh ta: “Vậy anh biết hắn có đặc điểm nào không? Hơn nữa chỗ đó là chỗ nào?"
Anh ta ôm đầu, mắt trợn lớn cố nhớ lại: “Hắn… bộ dạng của hắn trông rất có tiền, mỗi lần xuất hiện đều sẽ ôm theo một người… Phải rồi, tôi từng nhìn thấy người đó, mặc dù sau khi nhìn tôi xém bị móc hai mắt nhưng tôi nhớ rất rõ ngoại hình của người đó và tên ác quỷ ấy tương tự nhau…"
Cảnh sát chau mày như nhớ đến gì đấy, trầm giọng khuyên nhủ: “Tạm thời anh đi nghỉ đi, chúng tôi sẽ điều tra, đợi anh tỉnh táo hồi phục thể lực thì anh cần thực hiện một buổi lấy thông tin khác."
Người đàn ông gật đầu liên tục.
Ngày hôm sau, anh ta bị tìm thấy phơi thây ở trước đồn cảnh sát, hai mắt khoét rỗng, một vết dao sâu hoắm từ cổ họng xuống đến rốn…
Cảm giác lạnh lẽo dâng trào khắp người cảnh sát, trực giác mách bảo tên ác quỷ trong miệng nạn nhân dám ngông cuồng giết người rồi quăng xác trước cửa đồn, e rằng không phải người họ có khả năng đối phó…
Hướng đông nam trong thành phố, một tòa biệt thự xa hoa giống như một trang viên được xây dựng trên lưng núi, phần lớn khu vực bị vách tường cao lớn bao vây, nhìn từ bên ngoài chỉ có thể thấy cánh cổng nặng nề và sang trọng, vách tường ngăn cách mọi thứ.
Băng qua hoa viên rộng rãi xinh đẹp, bước đến tòa nhà ở giữa tường vây, xuyên qua cửa sổ ở đâu đó trên tầng hai, một người đàn ông mặc đồ trắng đứng bên cửa sổ, thân hình cường tráng, chân dài, tóc đen, nhìn từ phía sau tạo cho người ta cảm giác an toàn biết bao.
Hắn lặng lẽ đứng đó nghe người trong góc báo cáo: “Thưa cậu chủ, đã giải quyết cá xổng lưới."
Hắn khoan thai gật đầu, người kia kính cẩn cúi đầu bước ra khỏi phòng.
Hắn ta chợt cười thành tiếng, giọng nói trầm thấp mang lại cho người ta cảm giác khác biệt nhưng ác ý trong đó lại khiến người không rét mà run, “Tao sẽ không để bất kỳ một ai tiết lộ bí mật này ra ngoài…"
Hắn xoay người, trên gương mặt anh tuấn là nụ cười làm người run rẩy, làn da màu lúa mạch, con ngươi thâm thúy nhìn không thấu, môi mỏng hình thoi giống như được dao khắc thành, kết hợp với vóc người cường tráng thì gần như không có gì để xoi mói.
“Mấy tiếng rồi không thấy anh, nhớ anh quá…" Người đàn ông cười gằn, thở dài nhấc chân ra khỏi phòng.
“Lách cách…" Tiếng dây xích khe khẽ va chạm, sợi dây xích dài nhỏ màu vàng nhưng rất kiên cố, một đầu được khảm vào sâu trong tường, đầu khác phát ra âm thanh theo cử động của người bị xích. Nhìn hướng lên trên theo sợi xích là bàn chân trần trụi đạp trên mặt sàn cẩm thạch lạnh lẽo, cơ thể mảnh khảnh được bảo bọc trong quần áo phong phanh. Người đó bước chầm chậm ra cửa sổ, nhưng khi cách cửa sổ hai bước thì dây xích đã đến giới hạn. Đây là hắn chuẩn bị nhằm đề phòng anh nhảy cửa sổ, sợ anh chạy trốn hoặc là tự sát.
Người đó dường như đã quen thuộc, thất thần nhìn ra hoa viên bên ngoài, những cây hoa ngọn cỏ sung sướng đung đưa dưới ánh mặt trời.
Một lúc sau, cửa đột nhiên bị mở ra, người đàn ông mặc đồ trắng bước vào, con ngươi thâm thúy lập tức khóa chặt vào người đang thất thần, hắn bước lên ôm anh từ phía sau, than thở: “Tiêu, em nhớ anh quá…" Mấy tiếng không gặp mà như cách mấy thế kỷ.
Người đó bị ôm vòng lấy, đôi mắt giống hệt người phía sau đờ đẫn không một gợn sóng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoại hình của anh tương tự với hắn, điều duy nhất không giống là anh có thêm sự dịu dàng hiền hậu, còn hắn thì ngỗ ngược kiên cường.
Đã lâu không thấy ánh mặt trời, cộng thêm rất ít hoạt động nên cơ thể Lăng Tiêu gầy gò suy yếu, làn da cũng trắng bệch.
Lăng Thần khá cao, hắn ôm Lăng Tiêu hơi khom lưng chôn mặt vào hõm vai anh hít sâu một hơi, say mê cọ môi mỏng vào da thịt trắng mịn chỗ đó.
Nó thuộc về Lăng Tiêu, cũng thuộc về hắn!
Lăng Tiêu không có lấy một phản ứng, Lăng Thần không nổi giận cũng không chưng hửng, chỉ tiếp tục mê muội khẽ hôn vai Lăng Tiêu, lầm bầm: “Con cá hôm kia bỏ trốn đã được giải quyết rồi, Tiêu, anh không cần lo…"
Thân thể trong lòng cứng đờ.
Lăng Thần tiếp tục nói như không phát hiện: “Khốn kiếp, dám thấy anh…" Tay hắn luồn từ dưới vào trong áo Lăng Tiêu, xoa làn da trơn mịn, thở dài, “Anh đẹp như vậy chỉ có thể thuộc về em, chỉ có thể cho một mình em nhìn thấy…" Một tay khác kéo mặt Lăng Tiêu qua thô bạo hôn môi anh.
Đầu lưỡi bị quấn siết dây dưa, mỗi một tấc trong miệng đều không được buông tha, nước bọt bị khuấy đảo ra tiếng nước, tất thảy đều đẹp đẽ khiến người trầm mê nhưng người trong lòng lại run rẩy không ngừng, không có gì gọi là đáp lại. Dần dần, anh bắt đầu giãy giụa, càng lúc càng mạnh nhưng vẫn bị Lăng Thần ôm chặt hơn, gần như ép vào trong ngực hắn, nụ hôn ngày càng bá đạo sâu sắc, đến khi Lăng Tiêu đỏ bừng mặt thì Lăng Thần mới lưu luyến lui ra, Lăng Tiêu thiếu oxy mà không khí đột nhiên tràn vào làm anh ho khan.
Lăng Thần cười, cười đặc biệt cưng chiều, “Hai năm, anh vẫn không học được cách hôn."
Ánh mắt của Lăng Tiêu lộ ra vẻ bi thương, đúng vậy, hai năm, anh bị giam cầm ở đây như tội phạm suốt hai năm…
Không liên lạc với thế giới bên ngoài, không tiếp xúc với hắn hay bất kỳ ai khác ngoài hắn, không thể biết sống chết của cha mẹ, ngày qua ngày bị tên điên này chiều chuộng và yêu thương theo cách biến thái…
“Tiêu…" Lăng Thần lại hôn, thầm thì chặn môi Lăng Tiêu, “Em sẽ không để một ai biết anh ở đây… Em yêu anh…"
“Vì sao?" Lăng Tiêu bất ngờ lên tiếng, giọng nhỏ như muỗi hồn bay phách lạc vừa như hỏi Lăng Thần vừa như hỏi chính mình, “Vì sao? Vì sao…" Vì sao lại đi đến bước này? Vì sao luôn có người chết vì anh? Vì sao… anh trốn không thoát…
Lăng Thần mỉm cười, cười đến dịu dàng nhưng tàn nhẫn, “Vì em yêu anh."
Lăng Tiêu như không nghe thấy, người run rẩy tự ôm lấy mình dần dần ngồi thụp xuống, thất thần dúi mặt vào trong cánh tay.
Anh chịu đủ lắm rồi…
Thật sự… chịu đủ lắm rồi…
Nhưng kẻ ấy vẫn đang cười, hắn ngồi xuống ôm anh, hơi thở của hắn, mùi hương của hắn rất đỗi thân thuộc, chúng đã từng làm anh an tâm biết bao, giờ đây lại khiến anh sợ hãi! Kẻ ấy không bị lung lay, vẫn ghé vào tai anh nói nhỏ: “Em yêu anh, Tiêu, em yêu anh…"
Tựa như thôi miên đưa anh vào hôn mê.
Lăng Thần ôm Lăng Tiêu đã ngủ thiếp đi lên giường, nhẹ nhàng dịch chăn cho đối phương, hắn ngồi bên cạnh si ngốc ngắm nhìn Lăng Tiêu thật lâu, cuối cùng cúi người ấn xuống trán anh một nụ hôn rồi rời đi.
Hai ngày sau, người chăm sóc cho Lăng Tiêu đổi thành gương mặt mới.
Lúc đó Lăng Tiêu đang ngồi trên giường, chăn đắp che hai chân thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa bỗng bị mở ra, Lăng Tiêu không dao động, ngoại trừ Lăng Thần thì là người hầu chăm sóc đồ ăn thức uống cho anh, anh chẳng muốn quan tâm.
Nhưng lại ngoài dự kiến nghe thấy giọng nói xa lạ la lên: “Nóng quá nóng quá…" Và tiếng bước chân luống cuống làm nhiễu loạn sự tĩnh lặng tuyệt đối trong căn phòng, kế tiếp là âm thanh “cách" vang lên, tiếng đồ sứ va vào bàn.
Anh khẽ ngoái đầu, thấy một người đàn ông trạc tuổi mình đang xoa dái tai, mặt và cổ.
Anh hạ tầm mắt, trên bàn đặt một bát cháo nóng hổi. Xong lại nhìn người đàn ông đó, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu, “Sao không cầm khay?"
Đã lâu không nói chuyện nên giọng của anh hơi khàn nhưng không gây khó chịu.
Y sửng sốt, buồn bực, “Ừ ha, tôi quên mất!"
Lăng Tiêu ngẩn ra, tầm mắt chuyển động trên mặt đối phương rồi lại quay ra ngoài cửa sổ.
Người này không giống với những người lúc trước… Vậy thì sao? Vẫn là do kẻ ấy phái đến.
Người kia chán nản xong thì bưng cháo đến trước mặt Lăng Tiêu, cười bảo: “Ăn nhanh đi, cháo này ăn ngon lắm, lúc tôi mới đến đầu bếp nữ cho tôi ăn rồi."
Lăng Tiêu sửng sốt nhìn bát cháo, anh ta…
Anh ngẩng đầu thấy đối phương cười híp mắt nhìn mình, lưỡng lự một hồi, cuối cùng vươn tay nhưng ngón tay vừa chạm vào bát sứ nóng hổi thì y đột nhiên rút tay về, chau mày, “Tôi quên mất nóng thế này anh không chịu nổi. Thế này đi, tôi bưng nó, còn anh ăn."
Ánh mắt của Lăng Tiêu trở nên mịt mờ, người này đang quan tâm mình? Sợ mình bỏng?
Tuy người hầu cũng sẽ lo lắng cho anh nhưng đó là vì mệnh lệnh bắt buộc kẻ ấy đưa ra, chăm sóc không tốt thì họ cũng sẽ không thoải mái, phương thức quan tâm miễn cưỡng khác hoàn toàn với người này…
“Sao? Không thích ăn cháo?" Y thấy anh không có phản ứng thì trên mặt lộ vẻ thất vọng, “Vậy tôi đổi món khác." Nói xong bưng bát xoay người, nhưng phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn chậm chạp: “Tôi muốn ăn."
Người đàn ông vui vẻ ra mặt, xoay người đặt mông ngồi lên giường, bưng bát đến trước mặt Lăng Tiêu. Lăng Tiêu không nói gì thêm, duỗi tay cầm thìa chậm rãi múc cháo cho vào miệng.
Y nhìn anh ăn hết muỗng này đến muỗng khác, mặc dù chậm nhưng đủ làm y mỉm cười vui vẻ.
Đợi Lăng Tiêu ăn xong, y cười híp mắt bưng bát đứng dậy, “Vậy tôi đi ra trước, có việc thì gọi tôi, tôi tên Trình Nghị Chử."
“Thành Nhất Trư?" Lăng Tiêu hoang mang nhìn y.
Tên gì kỳ cục. Link
“Không phải." Trình Nghị Chử lúng túng, vội buông bát xuống móc cây bút và cuốn sổ nhỏ không biết từ đâu ra, phóng khoáng viết tên của mình rồi đưa cho Lăng Tiêu xem, “Là Trình Nghị Chử."
Lăng Tiêu xem rất cẩn thận, lát sau gật gù không nói gì tiếp.
Trình Nghị Chử không để tâm, cười hớn hở bưng bát ra ngoài.
Trong một căn phòng khác, dù ánh mặt trời soi rọi khắp phòng nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh thấu xương. Lăng Thần u ám nhìn màn hình lớn trên tường, hình ảnh trong phòng Lăng Tiêu được chiếu rõ ràng trên đó.
Hắn lắp camera trong phòng của Lăng Tiêu nhưng Lăng Tiêu không hề hay biết.
Hết 01.
Cảnh sát cau mày hỏi: “Người mà anh nói là ai?"
Kể từ khi giải cứu một người đàn ông suýt chết đuối ở ven sông trong trấn thì anh ta vẫn luôn trong tình trạng hoảng loạn, nói năng không rõ ràng, bọn họ cố gắng hiểu những gì anh ta muốn nói và làm rõ nguyên nhân suýt chết đuối.
“Tôi không biết hắn là ai, chỉ biết chỗ đó rất đông người, hắn thì ở trên cao vời vợi còn những người khác kể cả tôi lại phải lấy lòng, phô bày như súc vật, mỗi ngày đều sống không bằng chết…" Người đàn ông dường như nhớ đến điều gì đó nên người run lẩy bẩy, bỗng dưng vén tay áo lên, bên trên chằng chịt vết thương, có vết dao có vết roi, thậm chí vài dấu vết còn cắt sâu vào tận xương trông hết sức khủng khiếp, anh ta kích động, “Nhìn đi, những vết thương này đều là do người của hắn làm ra, chúng không hề xem bọn tôi là con người, chúng không hề có nhân tính…"
Cảnh sát nhìn nhau một hồi rồi quay sang nhìn anh ta: “Vậy anh biết hắn có đặc điểm nào không? Hơn nữa chỗ đó là chỗ nào?"
Anh ta ôm đầu, mắt trợn lớn cố nhớ lại: “Hắn… bộ dạng của hắn trông rất có tiền, mỗi lần xuất hiện đều sẽ ôm theo một người… Phải rồi, tôi từng nhìn thấy người đó, mặc dù sau khi nhìn tôi xém bị móc hai mắt nhưng tôi nhớ rất rõ ngoại hình của người đó và tên ác quỷ ấy tương tự nhau…"
Cảnh sát chau mày như nhớ đến gì đấy, trầm giọng khuyên nhủ: “Tạm thời anh đi nghỉ đi, chúng tôi sẽ điều tra, đợi anh tỉnh táo hồi phục thể lực thì anh cần thực hiện một buổi lấy thông tin khác."
Người đàn ông gật đầu liên tục.
Ngày hôm sau, anh ta bị tìm thấy phơi thây ở trước đồn cảnh sát, hai mắt khoét rỗng, một vết dao sâu hoắm từ cổ họng xuống đến rốn…
Cảm giác lạnh lẽo dâng trào khắp người cảnh sát, trực giác mách bảo tên ác quỷ trong miệng nạn nhân dám ngông cuồng giết người rồi quăng xác trước cửa đồn, e rằng không phải người họ có khả năng đối phó…
Hướng đông nam trong thành phố, một tòa biệt thự xa hoa giống như một trang viên được xây dựng trên lưng núi, phần lớn khu vực bị vách tường cao lớn bao vây, nhìn từ bên ngoài chỉ có thể thấy cánh cổng nặng nề và sang trọng, vách tường ngăn cách mọi thứ.
Băng qua hoa viên rộng rãi xinh đẹp, bước đến tòa nhà ở giữa tường vây, xuyên qua cửa sổ ở đâu đó trên tầng hai, một người đàn ông mặc đồ trắng đứng bên cửa sổ, thân hình cường tráng, chân dài, tóc đen, nhìn từ phía sau tạo cho người ta cảm giác an toàn biết bao.
Hắn lặng lẽ đứng đó nghe người trong góc báo cáo: “Thưa cậu chủ, đã giải quyết cá xổng lưới."
Hắn khoan thai gật đầu, người kia kính cẩn cúi đầu bước ra khỏi phòng.
Hắn ta chợt cười thành tiếng, giọng nói trầm thấp mang lại cho người ta cảm giác khác biệt nhưng ác ý trong đó lại khiến người không rét mà run, “Tao sẽ không để bất kỳ một ai tiết lộ bí mật này ra ngoài…"
Hắn xoay người, trên gương mặt anh tuấn là nụ cười làm người run rẩy, làn da màu lúa mạch, con ngươi thâm thúy nhìn không thấu, môi mỏng hình thoi giống như được dao khắc thành, kết hợp với vóc người cường tráng thì gần như không có gì để xoi mói.
“Mấy tiếng rồi không thấy anh, nhớ anh quá…" Người đàn ông cười gằn, thở dài nhấc chân ra khỏi phòng.
“Lách cách…" Tiếng dây xích khe khẽ va chạm, sợi dây xích dài nhỏ màu vàng nhưng rất kiên cố, một đầu được khảm vào sâu trong tường, đầu khác phát ra âm thanh theo cử động của người bị xích. Nhìn hướng lên trên theo sợi xích là bàn chân trần trụi đạp trên mặt sàn cẩm thạch lạnh lẽo, cơ thể mảnh khảnh được bảo bọc trong quần áo phong phanh. Người đó bước chầm chậm ra cửa sổ, nhưng khi cách cửa sổ hai bước thì dây xích đã đến giới hạn. Đây là hắn chuẩn bị nhằm đề phòng anh nhảy cửa sổ, sợ anh chạy trốn hoặc là tự sát.
Người đó dường như đã quen thuộc, thất thần nhìn ra hoa viên bên ngoài, những cây hoa ngọn cỏ sung sướng đung đưa dưới ánh mặt trời.
Một lúc sau, cửa đột nhiên bị mở ra, người đàn ông mặc đồ trắng bước vào, con ngươi thâm thúy lập tức khóa chặt vào người đang thất thần, hắn bước lên ôm anh từ phía sau, than thở: “Tiêu, em nhớ anh quá…" Mấy tiếng không gặp mà như cách mấy thế kỷ.
Người đó bị ôm vòng lấy, đôi mắt giống hệt người phía sau đờ đẫn không một gợn sóng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoại hình của anh tương tự với hắn, điều duy nhất không giống là anh có thêm sự dịu dàng hiền hậu, còn hắn thì ngỗ ngược kiên cường.
Đã lâu không thấy ánh mặt trời, cộng thêm rất ít hoạt động nên cơ thể Lăng Tiêu gầy gò suy yếu, làn da cũng trắng bệch.
Lăng Thần khá cao, hắn ôm Lăng Tiêu hơi khom lưng chôn mặt vào hõm vai anh hít sâu một hơi, say mê cọ môi mỏng vào da thịt trắng mịn chỗ đó.
Nó thuộc về Lăng Tiêu, cũng thuộc về hắn!
Lăng Tiêu không có lấy một phản ứng, Lăng Thần không nổi giận cũng không chưng hửng, chỉ tiếp tục mê muội khẽ hôn vai Lăng Tiêu, lầm bầm: “Con cá hôm kia bỏ trốn đã được giải quyết rồi, Tiêu, anh không cần lo…"
Thân thể trong lòng cứng đờ.
Lăng Thần tiếp tục nói như không phát hiện: “Khốn kiếp, dám thấy anh…" Tay hắn luồn từ dưới vào trong áo Lăng Tiêu, xoa làn da trơn mịn, thở dài, “Anh đẹp như vậy chỉ có thể thuộc về em, chỉ có thể cho một mình em nhìn thấy…" Một tay khác kéo mặt Lăng Tiêu qua thô bạo hôn môi anh.
Đầu lưỡi bị quấn siết dây dưa, mỗi một tấc trong miệng đều không được buông tha, nước bọt bị khuấy đảo ra tiếng nước, tất thảy đều đẹp đẽ khiến người trầm mê nhưng người trong lòng lại run rẩy không ngừng, không có gì gọi là đáp lại. Dần dần, anh bắt đầu giãy giụa, càng lúc càng mạnh nhưng vẫn bị Lăng Thần ôm chặt hơn, gần như ép vào trong ngực hắn, nụ hôn ngày càng bá đạo sâu sắc, đến khi Lăng Tiêu đỏ bừng mặt thì Lăng Thần mới lưu luyến lui ra, Lăng Tiêu thiếu oxy mà không khí đột nhiên tràn vào làm anh ho khan.
Lăng Thần cười, cười đặc biệt cưng chiều, “Hai năm, anh vẫn không học được cách hôn."
Ánh mắt của Lăng Tiêu lộ ra vẻ bi thương, đúng vậy, hai năm, anh bị giam cầm ở đây như tội phạm suốt hai năm…
Không liên lạc với thế giới bên ngoài, không tiếp xúc với hắn hay bất kỳ ai khác ngoài hắn, không thể biết sống chết của cha mẹ, ngày qua ngày bị tên điên này chiều chuộng và yêu thương theo cách biến thái…
“Tiêu…" Lăng Thần lại hôn, thầm thì chặn môi Lăng Tiêu, “Em sẽ không để một ai biết anh ở đây… Em yêu anh…"
“Vì sao?" Lăng Tiêu bất ngờ lên tiếng, giọng nhỏ như muỗi hồn bay phách lạc vừa như hỏi Lăng Thần vừa như hỏi chính mình, “Vì sao? Vì sao…" Vì sao lại đi đến bước này? Vì sao luôn có người chết vì anh? Vì sao… anh trốn không thoát…
Lăng Thần mỉm cười, cười đến dịu dàng nhưng tàn nhẫn, “Vì em yêu anh."
Lăng Tiêu như không nghe thấy, người run rẩy tự ôm lấy mình dần dần ngồi thụp xuống, thất thần dúi mặt vào trong cánh tay.
Anh chịu đủ lắm rồi…
Thật sự… chịu đủ lắm rồi…
Nhưng kẻ ấy vẫn đang cười, hắn ngồi xuống ôm anh, hơi thở của hắn, mùi hương của hắn rất đỗi thân thuộc, chúng đã từng làm anh an tâm biết bao, giờ đây lại khiến anh sợ hãi! Kẻ ấy không bị lung lay, vẫn ghé vào tai anh nói nhỏ: “Em yêu anh, Tiêu, em yêu anh…"
Tựa như thôi miên đưa anh vào hôn mê.
Lăng Thần ôm Lăng Tiêu đã ngủ thiếp đi lên giường, nhẹ nhàng dịch chăn cho đối phương, hắn ngồi bên cạnh si ngốc ngắm nhìn Lăng Tiêu thật lâu, cuối cùng cúi người ấn xuống trán anh một nụ hôn rồi rời đi.
Hai ngày sau, người chăm sóc cho Lăng Tiêu đổi thành gương mặt mới.
Lúc đó Lăng Tiêu đang ngồi trên giường, chăn đắp che hai chân thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa bỗng bị mở ra, Lăng Tiêu không dao động, ngoại trừ Lăng Thần thì là người hầu chăm sóc đồ ăn thức uống cho anh, anh chẳng muốn quan tâm.
Nhưng lại ngoài dự kiến nghe thấy giọng nói xa lạ la lên: “Nóng quá nóng quá…" Và tiếng bước chân luống cuống làm nhiễu loạn sự tĩnh lặng tuyệt đối trong căn phòng, kế tiếp là âm thanh “cách" vang lên, tiếng đồ sứ va vào bàn.
Anh khẽ ngoái đầu, thấy một người đàn ông trạc tuổi mình đang xoa dái tai, mặt và cổ.
Anh hạ tầm mắt, trên bàn đặt một bát cháo nóng hổi. Xong lại nhìn người đàn ông đó, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu, “Sao không cầm khay?"
Đã lâu không nói chuyện nên giọng của anh hơi khàn nhưng không gây khó chịu.
Y sửng sốt, buồn bực, “Ừ ha, tôi quên mất!"
Lăng Tiêu ngẩn ra, tầm mắt chuyển động trên mặt đối phương rồi lại quay ra ngoài cửa sổ.
Người này không giống với những người lúc trước… Vậy thì sao? Vẫn là do kẻ ấy phái đến.
Người kia chán nản xong thì bưng cháo đến trước mặt Lăng Tiêu, cười bảo: “Ăn nhanh đi, cháo này ăn ngon lắm, lúc tôi mới đến đầu bếp nữ cho tôi ăn rồi."
Lăng Tiêu sửng sốt nhìn bát cháo, anh ta…
Anh ngẩng đầu thấy đối phương cười híp mắt nhìn mình, lưỡng lự một hồi, cuối cùng vươn tay nhưng ngón tay vừa chạm vào bát sứ nóng hổi thì y đột nhiên rút tay về, chau mày, “Tôi quên mất nóng thế này anh không chịu nổi. Thế này đi, tôi bưng nó, còn anh ăn."
Ánh mắt của Lăng Tiêu trở nên mịt mờ, người này đang quan tâm mình? Sợ mình bỏng?
Tuy người hầu cũng sẽ lo lắng cho anh nhưng đó là vì mệnh lệnh bắt buộc kẻ ấy đưa ra, chăm sóc không tốt thì họ cũng sẽ không thoải mái, phương thức quan tâm miễn cưỡng khác hoàn toàn với người này…
“Sao? Không thích ăn cháo?" Y thấy anh không có phản ứng thì trên mặt lộ vẻ thất vọng, “Vậy tôi đổi món khác." Nói xong bưng bát xoay người, nhưng phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn chậm chạp: “Tôi muốn ăn."
Người đàn ông vui vẻ ra mặt, xoay người đặt mông ngồi lên giường, bưng bát đến trước mặt Lăng Tiêu. Lăng Tiêu không nói gì thêm, duỗi tay cầm thìa chậm rãi múc cháo cho vào miệng.
Y nhìn anh ăn hết muỗng này đến muỗng khác, mặc dù chậm nhưng đủ làm y mỉm cười vui vẻ.
Đợi Lăng Tiêu ăn xong, y cười híp mắt bưng bát đứng dậy, “Vậy tôi đi ra trước, có việc thì gọi tôi, tôi tên Trình Nghị Chử."
“Thành Nhất Trư?" Lăng Tiêu hoang mang nhìn y.
Tên gì kỳ cục. Link
“Không phải." Trình Nghị Chử lúng túng, vội buông bát xuống móc cây bút và cuốn sổ nhỏ không biết từ đâu ra, phóng khoáng viết tên của mình rồi đưa cho Lăng Tiêu xem, “Là Trình Nghị Chử."
Lăng Tiêu xem rất cẩn thận, lát sau gật gù không nói gì tiếp.
Trình Nghị Chử không để tâm, cười hớn hở bưng bát ra ngoài.
Trong một căn phòng khác, dù ánh mặt trời soi rọi khắp phòng nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh thấu xương. Lăng Thần u ám nhìn màn hình lớn trên tường, hình ảnh trong phòng Lăng Tiêu được chiếu rõ ràng trên đó.
Hắn lắp camera trong phòng của Lăng Tiêu nhưng Lăng Tiêu không hề hay biết.
Hết 01.
Tác giả :
Sái Nhai