Giai Nhân Là Trộm
Chương 11: Thất thủ
Nam tử gật gật đầu, hắn cũng không cho rằng đêm nay thần trộm sẽ đến, dù sao giờ phút này đã qua giờ Sửu ( 1 đến 3 giờ sáng), thời gian thần trộm gây án phần lớn đều là ở giờ Tý ( 23 giờ đêm đến 1 giờ sáng)
Đi vào phòng bố trí sẵn, nam tử chuẩn bị tối nay sẽ ở nơi này, dù sao trong nhà cũng không có gì làm, ngẫu nhiên đi một chuyến cũng thực không sai.
Hàn Vận bởi vì hôm nay từ Bích Nguyệt Các về trễ nên qua giờ Tý mới đi gây án.
Lúc này Hàn Vận đã đổi xong một thân y phục dạ hành, đang chuẩn bị " đi làm ". Mục tiêu lần này là cửa hàng đồ cổ Đông Xương phố Đông, nghe nói nơi đó mỗi kiện đồ đều có giá trên trời.
Ẩn trong bóng đêm, Hàn Vận bộ pháp nhẹ nhàng, vốn hôm nay trở về có chút mệt định nghỉ ngơi một ngày, nhưng nhớ đến kế hoạch Kim Sơn, vẫn nhịn không được chạy đi. Không lao động sao có thể có cơm ăn, không công tác sao có thể có Kim Sơn.
Nhìn cái khóa trước mắt, Hàn Vận phi một ngụm. Nghĩ khóa mấy vòng là có thể ngăn được ta sao? Ngây thơ!
Hôm nay không đi cửa chính, lấy ra móc câu tùy thân, Hàn Vận dồn khí đan điền cầm dây ném hướng lên trên, lại dùng lực kéo, xác nhận móc đã vững chắc, bắt lấy dây thừng dùng một chân trụ liền xoay người lướt qua tường.
Cẩn thận tránh trong bụi cỏ ở góc tường, Hàn Vận bắt đầu quan sát địa hình cùng chu kỳ của đội tuần tra.
Ngày mùa thu muỗi nhiều, nhờ có thoa dược, nếu không phi tặc Hàn Vận sẽ bị muỗi trong bụi cỏ ăn sạch máu.
Tính toán xong, Hàn Vận nắm chặt thời cơ thừa dịp sơ hở khi giao ca của đội tuần tra Hàn Vận chạy vội vào nội viện.
Lúc này nội viện tối như mực, xem ra người ở bên trong đều đã ngủ, tuy là như thế Hàn Vận cũng không có thả lỏng cảnh giác, thật cẩn thận tìm kiếm vị trí khố phòng.
Không biết có phải Hàn Vận mắt có vấn đề, hay là lúc trước hành động luôn thuận buồm xuôi gió, mà khi đến khố phòng cảnh giới rất thấp nên rơi vào cạm bẫy đơn giản ở đây. Lúc này dưới chân là một sợi tơ màu bạc, chỉ cần vừa nhấc chân, chuông ở đầu sợi tơ sẽ rung lên.
Cũng may gót chân Hàn Vận chạm đất, bởi vậy sợi tơ hiện tại cũng không có phản ứng gì, nhưng mà chỉ cần hơi động chắc chắn sẽ kinh động hộ vệ.
Nhìn nhìn bố trí bốn phía thấy gần bên trái có một phòng, dùng để ẩn nấp rất thích hợp, bất quá hiện tại còn chưa thể xác định bên trong có người hay không.
Không thể cứ đứng thẳng ở đây như vậy, nếu không trong chốc lát nữa hộ vệ tuần tra lại đây còn không phải vừa vặn bị bắt sao.
Hàn Vận cắn răng một cái, không bằng liều một phen, liền đoán căn phòng trống. Dù sao nơi này cũng không gần phòng ngủ, cũng sẽ không có thê thiếp ở.
Mũi chân dùng sức, Hàn Vận phi thẳng hướng đến căn phòng bản thân cho rằng không có ai bên trong. Nếu bình thường đã đúng như vậy, chỉ là hôm nay nam tử mặc hoa phục vừa đúng lúc đến, lại lựa chọn phòng này ngủ.
“Đinh...đinh... đinh..."
Tiếng chuông vang lên.
Rồi Hàn Vận thầm kêu một tiếng không tốt. Nơi này sao có người ở!
Kỳ thật khi ở bên ngoài có động tĩnh nháy mắt nam tử trong phòng đã tỉnh, hiện tại tiếng động phá cửa sổ quá rõ ràng càng làm hắn đề cao cảnh giác, chuẩn bị tấn công.
Tiến lên một bước, Hàn Vận muốn ngăn chặn miệng người này không muốn hắn vì sợ hãi mà kêu to.
Nam tử này cũng không phải người thường, bị Hàn Vận kéo liền xoay người một cái đã đứng phía sau Hàn Vận, đồng thời ra tay.
Tiếng chuông cùng động tĩnh lập tức đưa tới rất nhiều hộ vệ.
“Chủ tử!"
Ông chủ cửa hàng biết bản thân khó có thể đi vào lúc hai người này đang so chiêu với nhau, lập tức gọi người vây quanh nơi này.
Về Hàn Vận trong phòng đang cùng nam tử kia đấu với nhau, ngắn ngủi trong chớp mắt hai người đã qua không dưới ba mươi chiêu.
Hàn Vận biết hôm nay là đụng phải cao thủ, nếu không sớm rời đi sẽ nguy hiểm, cũng không quan tâm tay không đi về, hiện tại chỉ mong chạy nhanh khỏi nơi này.
Nam tử kia thấy Hàn Vận muốn chạy, lập tức hướng ra phía ngoài lớn tiếng nói:
“Ngăn hắn lại cho ta!"
Ngay khi Hàn Vận phá cửa sổ ra, nháy mắt hai thanh trường kiếm đã để trên cổ.
“Cẩn thận, các ngươi cũng đừng nên kích động nha."
Nhìn hàn quang phát ra từ hai thanh phiếm ở trên cổ mình, Hàn Vận không thể không lên tiếng nhắc nhở. Sợ bọn họ không kiềm chế đem mạng nhỏ của mình xử ngay tại nơi này. Đây cũng thật ứng một câu ‘Xuất sư chưa ra chiêu đã chết ’.
Nghĩ đến đây Hàn Vận vội vàng ở trong lòng tự mắn ‘Phi phi, lời này không tính, không tính.’
“Thưa chủ tử, đã bắt thích khách."
Nam tử phủ thêm áo khoác sau đó ra khỏi phòng, nhìn về phía người bịt mặt bị bắt.
“Thích khách chắc không đến mức đó, nhiều nhất là một tiểu tặc."
Nam tử nhướn mày nói. Người này tuy rằng võ công không thấp, nhưng chưa sử dụng chiêu nào dồn đối phương vào đường chết, hơn nữa thân thủ linh hoạt, hai mắt sáng, rất khó tưởng tượng là thích khách hay là sát thủ. Ngược lại rất có khả năng chính là thần trộm.
Hàn Vận vừa định phản bác mình không phải tiểu tặc mà là thần trộm, nhưng lại nghĩ so sánh với thích khách là tiểu tặc cũng tốt lắm, thời khắc mấu chốt phải hiểu làm sao để được nhẹ tay.
“Đại nhân, tha mạng đi, tiểu nhân trên có phụ mẫu dưới có đệ muội, người một nhà đều trông cậy vào ta nuôi. Tiểu nhân là bất đắc dĩ mới đi con đường này, van cầu các ngài thương xót thả ta đi!"
Hàn Vận than thở khóc lóc, diễn rất thật còn hơn cả thật.
Nam tử chớp chớp mắt. Người này giọng có chút quen thuộc, chỉ là nhất thời chưa nhớ ra là người phương nào, nhưng có thể khẳng định nhất định là đã gặp qua.
Nghĩ đến đây, nam tử tiến lên hai bước, đi đến trước mặt tiểu tặc.
“Ngươi chính là thần trộm gần đây thường xuyên gây án sao?"
Hàn Vận chớp mắt. Người này phản ứng nhanh như vậy, một chút cũng không có bị biểu diễn của ta lừa!
“Cái gì thần trộm, ta không biết, hôm nay là ngày đầu tiên ta gây án, không nghĩ tới sẽ bị bắt như vậy."
Nói xong giọng Hàn Vận bắt đầu nghẹn ngào.
Điều này làm cho ông chủ cửa hàng cùng một đám hộ vệ tin là thật, có phải người này chỉ là một tiểu tặc bình thường hay không?
Đáng tiếc nam tử kia không có dễ bị lừa như vậy. Trước không nói người này làm như thế nào tiến vào hậu viện, chỉ cần xem thân thủ người này siêu việt biết là không bình thường.
Suy đoán không bằng hành động, nam tử vươn tay muốn kéo xuống khăn che mặt.
Hàn Vận nhíu hai mắt lại, ánh mắt nhất thời hiện ra hàn quang. Ta tuyệt đối không thể bị người khác thấy mặt!
Ngay khi bàn tay nam tử đến sườn mặt, mọi sự chú ý đều tập trung trên bàn tay kia, Hàn Vận ngửa đầu về phía sau thối lui mấy bước.
Tuy rằng tránh thoát nguy hiểm, nhưng không thể tránh né bị mũi kiếm gây thương tích.
Sờ sờ miệng vết thương, Hàn Vận căm tức mắng nam tử.
“Hôm nay thù này, ta nhớ kỹ!"
Ngay khi Hàn Vận chuẩn bị đột phá vòng vây, xoay người một cái, chớp mắt một thân ảnh hắc y xuất hiện, một chưởng đánh về phía sau đầu Hàn Vận.
Đi vào phòng bố trí sẵn, nam tử chuẩn bị tối nay sẽ ở nơi này, dù sao trong nhà cũng không có gì làm, ngẫu nhiên đi một chuyến cũng thực không sai.
Hàn Vận bởi vì hôm nay từ Bích Nguyệt Các về trễ nên qua giờ Tý mới đi gây án.
Lúc này Hàn Vận đã đổi xong một thân y phục dạ hành, đang chuẩn bị " đi làm ". Mục tiêu lần này là cửa hàng đồ cổ Đông Xương phố Đông, nghe nói nơi đó mỗi kiện đồ đều có giá trên trời.
Ẩn trong bóng đêm, Hàn Vận bộ pháp nhẹ nhàng, vốn hôm nay trở về có chút mệt định nghỉ ngơi một ngày, nhưng nhớ đến kế hoạch Kim Sơn, vẫn nhịn không được chạy đi. Không lao động sao có thể có cơm ăn, không công tác sao có thể có Kim Sơn.
Nhìn cái khóa trước mắt, Hàn Vận phi một ngụm. Nghĩ khóa mấy vòng là có thể ngăn được ta sao? Ngây thơ!
Hôm nay không đi cửa chính, lấy ra móc câu tùy thân, Hàn Vận dồn khí đan điền cầm dây ném hướng lên trên, lại dùng lực kéo, xác nhận móc đã vững chắc, bắt lấy dây thừng dùng một chân trụ liền xoay người lướt qua tường.
Cẩn thận tránh trong bụi cỏ ở góc tường, Hàn Vận bắt đầu quan sát địa hình cùng chu kỳ của đội tuần tra.
Ngày mùa thu muỗi nhiều, nhờ có thoa dược, nếu không phi tặc Hàn Vận sẽ bị muỗi trong bụi cỏ ăn sạch máu.
Tính toán xong, Hàn Vận nắm chặt thời cơ thừa dịp sơ hở khi giao ca của đội tuần tra Hàn Vận chạy vội vào nội viện.
Lúc này nội viện tối như mực, xem ra người ở bên trong đều đã ngủ, tuy là như thế Hàn Vận cũng không có thả lỏng cảnh giác, thật cẩn thận tìm kiếm vị trí khố phòng.
Không biết có phải Hàn Vận mắt có vấn đề, hay là lúc trước hành động luôn thuận buồm xuôi gió, mà khi đến khố phòng cảnh giới rất thấp nên rơi vào cạm bẫy đơn giản ở đây. Lúc này dưới chân là một sợi tơ màu bạc, chỉ cần vừa nhấc chân, chuông ở đầu sợi tơ sẽ rung lên.
Cũng may gót chân Hàn Vận chạm đất, bởi vậy sợi tơ hiện tại cũng không có phản ứng gì, nhưng mà chỉ cần hơi động chắc chắn sẽ kinh động hộ vệ.
Nhìn nhìn bố trí bốn phía thấy gần bên trái có một phòng, dùng để ẩn nấp rất thích hợp, bất quá hiện tại còn chưa thể xác định bên trong có người hay không.
Không thể cứ đứng thẳng ở đây như vậy, nếu không trong chốc lát nữa hộ vệ tuần tra lại đây còn không phải vừa vặn bị bắt sao.
Hàn Vận cắn răng một cái, không bằng liều một phen, liền đoán căn phòng trống. Dù sao nơi này cũng không gần phòng ngủ, cũng sẽ không có thê thiếp ở.
Mũi chân dùng sức, Hàn Vận phi thẳng hướng đến căn phòng bản thân cho rằng không có ai bên trong. Nếu bình thường đã đúng như vậy, chỉ là hôm nay nam tử mặc hoa phục vừa đúng lúc đến, lại lựa chọn phòng này ngủ.
“Đinh...đinh... đinh..."
Tiếng chuông vang lên.
Rồi Hàn Vận thầm kêu một tiếng không tốt. Nơi này sao có người ở!
Kỳ thật khi ở bên ngoài có động tĩnh nháy mắt nam tử trong phòng đã tỉnh, hiện tại tiếng động phá cửa sổ quá rõ ràng càng làm hắn đề cao cảnh giác, chuẩn bị tấn công.
Tiến lên một bước, Hàn Vận muốn ngăn chặn miệng người này không muốn hắn vì sợ hãi mà kêu to.
Nam tử này cũng không phải người thường, bị Hàn Vận kéo liền xoay người một cái đã đứng phía sau Hàn Vận, đồng thời ra tay.
Tiếng chuông cùng động tĩnh lập tức đưa tới rất nhiều hộ vệ.
“Chủ tử!"
Ông chủ cửa hàng biết bản thân khó có thể đi vào lúc hai người này đang so chiêu với nhau, lập tức gọi người vây quanh nơi này.
Về Hàn Vận trong phòng đang cùng nam tử kia đấu với nhau, ngắn ngủi trong chớp mắt hai người đã qua không dưới ba mươi chiêu.
Hàn Vận biết hôm nay là đụng phải cao thủ, nếu không sớm rời đi sẽ nguy hiểm, cũng không quan tâm tay không đi về, hiện tại chỉ mong chạy nhanh khỏi nơi này.
Nam tử kia thấy Hàn Vận muốn chạy, lập tức hướng ra phía ngoài lớn tiếng nói:
“Ngăn hắn lại cho ta!"
Ngay khi Hàn Vận phá cửa sổ ra, nháy mắt hai thanh trường kiếm đã để trên cổ.
“Cẩn thận, các ngươi cũng đừng nên kích động nha."
Nhìn hàn quang phát ra từ hai thanh phiếm ở trên cổ mình, Hàn Vận không thể không lên tiếng nhắc nhở. Sợ bọn họ không kiềm chế đem mạng nhỏ của mình xử ngay tại nơi này. Đây cũng thật ứng một câu ‘Xuất sư chưa ra chiêu đã chết ’.
Nghĩ đến đây Hàn Vận vội vàng ở trong lòng tự mắn ‘Phi phi, lời này không tính, không tính.’
“Thưa chủ tử, đã bắt thích khách."
Nam tử phủ thêm áo khoác sau đó ra khỏi phòng, nhìn về phía người bịt mặt bị bắt.
“Thích khách chắc không đến mức đó, nhiều nhất là một tiểu tặc."
Nam tử nhướn mày nói. Người này tuy rằng võ công không thấp, nhưng chưa sử dụng chiêu nào dồn đối phương vào đường chết, hơn nữa thân thủ linh hoạt, hai mắt sáng, rất khó tưởng tượng là thích khách hay là sát thủ. Ngược lại rất có khả năng chính là thần trộm.
Hàn Vận vừa định phản bác mình không phải tiểu tặc mà là thần trộm, nhưng lại nghĩ so sánh với thích khách là tiểu tặc cũng tốt lắm, thời khắc mấu chốt phải hiểu làm sao để được nhẹ tay.
“Đại nhân, tha mạng đi, tiểu nhân trên có phụ mẫu dưới có đệ muội, người một nhà đều trông cậy vào ta nuôi. Tiểu nhân là bất đắc dĩ mới đi con đường này, van cầu các ngài thương xót thả ta đi!"
Hàn Vận than thở khóc lóc, diễn rất thật còn hơn cả thật.
Nam tử chớp chớp mắt. Người này giọng có chút quen thuộc, chỉ là nhất thời chưa nhớ ra là người phương nào, nhưng có thể khẳng định nhất định là đã gặp qua.
Nghĩ đến đây, nam tử tiến lên hai bước, đi đến trước mặt tiểu tặc.
“Ngươi chính là thần trộm gần đây thường xuyên gây án sao?"
Hàn Vận chớp mắt. Người này phản ứng nhanh như vậy, một chút cũng không có bị biểu diễn của ta lừa!
“Cái gì thần trộm, ta không biết, hôm nay là ngày đầu tiên ta gây án, không nghĩ tới sẽ bị bắt như vậy."
Nói xong giọng Hàn Vận bắt đầu nghẹn ngào.
Điều này làm cho ông chủ cửa hàng cùng một đám hộ vệ tin là thật, có phải người này chỉ là một tiểu tặc bình thường hay không?
Đáng tiếc nam tử kia không có dễ bị lừa như vậy. Trước không nói người này làm như thế nào tiến vào hậu viện, chỉ cần xem thân thủ người này siêu việt biết là không bình thường.
Suy đoán không bằng hành động, nam tử vươn tay muốn kéo xuống khăn che mặt.
Hàn Vận nhíu hai mắt lại, ánh mắt nhất thời hiện ra hàn quang. Ta tuyệt đối không thể bị người khác thấy mặt!
Ngay khi bàn tay nam tử đến sườn mặt, mọi sự chú ý đều tập trung trên bàn tay kia, Hàn Vận ngửa đầu về phía sau thối lui mấy bước.
Tuy rằng tránh thoát nguy hiểm, nhưng không thể tránh né bị mũi kiếm gây thương tích.
Sờ sờ miệng vết thương, Hàn Vận căm tức mắng nam tử.
“Hôm nay thù này, ta nhớ kỹ!"
Ngay khi Hàn Vận chuẩn bị đột phá vòng vây, xoay người một cái, chớp mắt một thân ảnh hắc y xuất hiện, một chưởng đánh về phía sau đầu Hàn Vận.
Tác giả :
Khinh Sa Mặc Vũ