Giải Mã Mê Cung
Chương 55
Thomas guồng chân đều đặn trong khi chạy cùng với những đứa khác trong lối đi dẫn tới vách đá. Nó đã quen với việc chạy trong Mê cung, nhưng lần này thì khác hẳn. Tiếng những bước chân vang dội dọc theo các bức tường đá. Tia sáng đỏ của lũ bọ dao lập lòe đầy đe dọa bên trong lớp dây thường xuân - chắc chắn các Hóa công đang quan sát và lắng nghe. Dù thế nào đi nữa, cũng sẽ có một trận chiến nổ ra.
Sợ không? Teresa hỏi Thomas trong lúc chạy.
Không, tớ thích những thứ được làm từ cao su và sắt thép. Đang muốn gặp chúng ngay đây. Thomas chẳng cảm thấy chút hài hước nào, và tự hỏi liệu bao giờ nó mới cảm thấy vui sướng trở lại.
Hỏi thật đấy, con bé đáp.
Teresa đang ở ngay bên cạnh, nhưng đôi mắt Thomas vẫn giữ hướng thẳng về phía trước. Chúng ta sẽ ổn thôi. Chỉ cần cậu ở cạnh Minho và tớ.
A, chàng hiệp sĩ mặc áo giáp sắt sáng loáng đây rồi. Thế cậu tưởng tớ không biết tự bảo vệ mình hay sao?
Thật ra, Thomas đang nghĩ ngược lại. Teresa có vẻ như cũng ngoan cường không kém cạnh bất cứ ai. Không đâu, tớ chỉ muốn tỏ ra tốt bụng thôi mà.
Đám trẻ chiếm hết chiều rộng của lối đi, chạy với một tốc độ nhanh và ổn định. Thomas tự hỏi liệu những đứa không phải là Tầm đạo sinh thì có thể giữ vững nhịp chạy được bao lâu. Dường như để trả lời cho điều đó, Newt chạy chậm lại, vỗ vai Minho:
- Bây giờ cậu dẫn đường nhé. - Thomas nghe thấy thằng bé nói.
Minho gật đầu và vượt lên hàng đầu, dẫn những trảng viên qua những ngã rẽ. Mỗi bước chạy là cả một nỗi khổ sở đối với Thomas. Sự phấn khích mà nó tích tụ được đã tan biến. Bây giờ nó chỉ còn mối lo ngay ngáy khi nào bầy Nhím sầu sẽ xuất hiện. Khi nào thì trận đánh sẽ bắt đầu.
Chúng tiếp tục chạy. Những đứa trẻ không quen với việc chạy trên một đoạn đường xa như vậy bắt đầu thở dốc. Nhưng không ai bỏ cuộc. Chúng cứ thế chạy mải miết, chưa thấy bất kỳ dấu hiệu nào của bầy Nhím sầu. Thời gian trôi đi, Thomas để cho những tia hy vọng mỏng manh luồn vào trong tâm trí mình. Biết đâu chúng sẽ đến nơi trước khi bị tấn công. Biết đâu đấy.
Cuối cùng, sau một giờ đồng hồ dài nhất trong đời Thomas, bọn trẻ đã đến được đoạn hành lang dài dẫn tới khúc quanh cuối cùng trước Vách đá. Một lối đi ngắn chặn đứng hành lang dài về phía bên phải như nét ngang của chữ T.
Tim Thomas đập thình thịch, mồ hôi túa ra. Nó chạy lên chỗ ngay phía sau Minho, Teresa vẫn bám theo bên cạnh. Minho giảm tốc độ ở khúc quanh và dừng lại, giơ một tay lên yêu cầu Thomas và những đứa kia cũng làm theo. Rồi thằng bé quay lại, nét kinh hoàng hiện rõ trên gương mặt.
- Cậu có nghe thấy không? - Minho thì thào.
Thomas lắc đầu, cố gắng xua đuổi sự sợ hãi mà Minho đã truyền sang cho nó.
Minho rón rén tiến tới và thò đầu nhìn qua gờ tường về phía Vực.
Thomas đã từng thấy thằng bé làm như thế trước đây, lúc hai đứa đi theo một con Nhím sầu đến đúng chỗ này. Cũng như lần đó, Minho rụt đầu lại và quay mặt nhìn Thomas.
- Không. - Thằng bé rên lên. - Ôi, không.
Thế rồi Thomas nghe thấy tiếng động. Tiếng của lũ Nhím sầu. Như thể chúng đã náu mình chờ đợi và bây giờ hoạt động trở lại. Nó thậm chí chẳng cần nhìn. Nó biết Minho sắp nói gì trước cả khi thằng bé mở miệng.
- Ít ra cũng phải có mười hai con. Có lẽ là mười lăm. - Thằng bé đưa cườm tay xoa lên mắt. - Chúng đang đợi chúng ta!
Nỗi sợ lạnh lùng tấn công Thomas mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nó nhìn qua phía Teresa, định nói điều gì nhưng lại thôi, khi nó nhìn thấy khuôn mặt tái mét của con bé. Chưa bao giờ Thomas nhận thấy sự kinh hoàng bộc lộ rõ ràng như vậy.
Từ trong đám trảng viên đang chờ đợi, Newt và Alby đã len lỏi lên phía trước để gặp Thomas và Minho.
Có vẻ như những lời thì thào của Minho đã được bọn trẻ nhanh chóng truyền tai nhau, vì điều đầu tiên mà Newt nói là “Đã biết trước là sẽ phải chiến đấu mà". Giọng nói run run của Newt đã phản lại thằng bé. Nó chỉ đang cố gắng nói đúng sự thực.
Thomas đã cảm thấy nó. Nói thì rất dễ: cuộc chiến không còn gì để mất, niềm hy vọng rằng chỉ có một trong số chúng bị bắt đi, cơ hội thoát thân. Nhưng bây giờ nó đang ở đây, chính xác là chỉ sau khúc quanh kia thôi. Sự nghi ngại rằng mình không thể vượt qua nó lại bắt đầu len lỏi vào trong đầu Thomas. Nó tự hỏi tại sao lũ Nhím sầu chỉ chờ đợi. Rõ ràng là đám bọ dao đã cho chúng biết các trảng viên đang kéo đến. Không biết đám Hóa công có thích chuyện này không nhỉ?
Thomas bỗng nảy ra một ý.
- Có lẽ chúng đã bắt đi một đứa ở trong Trảng. Có lẽ chúng ta có thể vượt qua chúng, chứ nếu không tại sao chúng chỉ ngồi…
Một tiếng ồn phía sau cắt ngang lời Thomas. Nó quay lại và nhìn thấy nhiều Nhím sầu đang tiến theo lối đi về phía chúng, gai nhọn chĩa ra, các cánh tay kim loại dò dẫm. Chúng đến từ phía Trảng. Thomas vừa định nói điều gì thì nó lại nghe thấy tiếng động từ đầu kia của hành lang dài - nó quay lại và trông thấy nhiều Nhím sầu khác.
Quân thù đang ở mọi hướng, bao vây toàn bộ đám trẻ.
Các trảng viên lao về phía Thomas, hình thành một nhóm đông đúc, ép nó tiến về điểm giao cắt giữa hành lang dài và lối đi dẫn tới Vực. Nó nhìn thấy toán Nhím sầu chặn giữa đám trẻ và Vực, đinh nhọn chĩa ra, lớp da ẫm ướt phập phồng. Chờ đợi, quan sát. Hai nhóm Nhím sầu kia đang tiến đến gần và ngừng lại cách bọn trẻ chỉ chừng vài ba mét, cũng lại chờ đợi và quan sát.
Thomas chầm chậm quay một vòng, cố chống lại nỗi sợ hãi đang xâm chiếm lấy mình. Chúng đã bị bao vây. Không còn sự lựa chọn nào. Chẳng có đường nào mà chạy. Cơn đau nhức nhồi đập dồn dập vào phía sau mắt Thomas.
Các trảng viên ép sát vào xung quanh Thomas, tất cả quay mặt ra ngoài, túm tụm vào nhau ngay ở trung tâm của chữ T. Thomas bị ép giữa Newt và Teresa. Nó có thể thấy Newt đang run lên. Không ai nói tiếng nào. Âm thanh duy nhất là những tiếng rên rỉ rợn người và tiếng máy chạy rì rì phát ra từ các nhóm Nhím sầu đang khoái trá nhìn những con người rơi vào cái bẫy do chúng chăng ra. Thân mình kinh tởm của bầy Nhím phập phồng theo tiếng thở khò khè của máy móc.
Chúng đang làm gì vậy? Thomas gọi Teresa trong đầu. Chúng chờ đợi cái gì?
Con bé không trả lời. Điều này làm Thomas lo lắng. Nó thò tay ra và nắm lấy bàn tay của Tersesa. Các trảng viên xung quanh đứng im, vũ khí nắm chặt trong tay.
Thomas nhìn qua Newt hỏi:
- Có ý gì không?
- Không. - Thằng bé đáp, giọng nói hơi run rẩy. - Tôi không hiểu chúng đang chờ đợi cái quái gì đây.
- Lẽ ra ta không nên đến đây. - Alby nói rất khẽ. Giọng nói của thằng bé lạc đi, đặc biệt là với những âm thanh rờn rợn do những bức tường của Mê cung gây ra.
Thomas không có tâm trạng để mà than vãn. Bọn trẻ phải làm điều gì đó.
- Thì ở lại trong Trang ấp cũng có an toàn hơn đâu. Không muốn phải nói thẳng, nhưng nếu một trong số chúng ta bị giết, như vậy cũng còn tốt hơn là tất cả bỏ mạng. - Thomas nói, lúc này nó chỉ hy vọng vụ mỗi đêm một đứa kia là thật. Nhìn thấy tất cả số Nhím sầu gần đến như thế này khiến nó phát hoảng. Liệu bọn trẻ có thể đánh lại chúng hay không?
Một lúc lâu sau đó Alby mới trả lời.
- Có lẽ tôi nên… - Thằng bé bỏ lửng câu nói và bắt đầu tiến lên phía trước, về phía Vực, thật chậm rãi, như người mộng du. Thomas sững sờ nhìn. Nó không thể tin nổi vào mắt mình.
- Alby. - Newt nói. - Quay lại đây!
Thay vì đáp lại, Alby bắt đầu chạy thẳng tới đám Nhím sầu đang đứng chắn giữa nó và Vực.
- Alby! - Newt hét giật giọng.
Thomas cũng bắt đầu nói gì đó, nhưng Alby đã lao vào bầy quái vật và nhảy lên đầu một con. Newt rời khỏi chỗ đứng của mình, bước về phía Alby, nhưng năm sáu con Nhím sầu đã bừng tỉnh và bắt đầu tấn công thằng bé thủ lĩnh. Thomas với tay nắm lấy Newt giữ lại trước khi thằng bé kịp đi xa hơn, rồi kéo nó về phía mình.
- Để tôi đi! - Newt gào lên, giãy giụa cố thoát khỏi Thomas.
- Cậu có điên không vậy? - Thomas hét lên. - Cậu không thể làm gì được đâu!
Hai con Nhím sầu nữa nhào vào Alby, chúng đè lên nhau mà kẹp lấy thằng bé, cắt cứa nó như thể muốn phô trương sự tàn nhẫn ác độc của mình.
Không hiểu sao Alby không hề la hét. Thomas không nhìn thấy rõ thằng bé trong khi mải giằng co với Newt, và nó phải biết ơn vì điều đó. Cuối cùng, Newt cũng bỏ cuộc, loạng choạng lui lại phía sau, hoàn toàn buông xuôi.
Alby đã liều mình một lần chót, Thomas nghĩ trong khi cố nén cảm giác nôn mửa. Quá sợ việc quay lại thế giới mà nó đã thấy, Alby quyết định hy sinh thân mình. Thằng bé đã ra đi.
Thomas giữ cho Newt đứng vững trên đôi chân. Thằng bé không thể rời mắt khỏi nơi mà bạn nó vừa biến mất.
- Tôi không thể tin chuyện này. - Newt thều thào. - Không thể tin là cậu ấy lại làm vậy.
Thomas lắc đầu, không thể trả lời được. Nhìn Alby xả thân như vậy… Một cảm giác đau đớn chưa từng thấy bắt đầu dâng lên trong lòng nó. Một cơn đau buốt, tê tái, tồi tệ hơn nhiều so với nỗi đau thể chất. Thomas thậm chí còn không biết liệu cơn đau đó có liên quan gì với Alby hay không. Nó chưa bao giờ thực sự quý mến thằng bé. Nhưng ý nghĩ rằng điều nó vừa chứng kiến có thể xảy ra cho Chuck hay Teresa…
Minho tiến lại gần Thomas và Newt, nắm lấy vai Newt.
- Chúng ta không thể phí phạm điều mà cậu ấy vừa làm. - Minho quay sang Thomas. - Tụi tôi sẽ chiến đấu với chúng nếu bắt buộc phải làm, mở đường tới Vực cho cậu và Teresa. Hãy chui vào trong cái Lỗ và tiến hành công việc của cậu. Tụi tôi sẽ cầm chân bọn Nhím sầu ở ngoài này cho tới khi cậu gọi mọi người đi theo vào bên trong.
Thomas nhìn vào ba toán Nhím sầu. Không con nào di chuyển lại gần các trảng viên. Và nó gật đầu.
- Hy vọng là bọn chúng sẽ ngủ yên một lúc. Chúng ta chỉ cần khoảng chừng một phút để gõ mật mã.
- Sao các cậu có thể vô tâm đến như vậy? - Newt lẩm bẩm với giọng ghê tởm, làm Thomas ngạc nhiên.
- Vậy cậu muốn gì hả Newt? - Minho bẻ lại. - Chúng ta có nên đứng nghiêm để cử hành lễ truy điệu hay không đây?
Newt không đáp, mắt vẫn nhìn vào nơi mà bọn Nhím sầu đã làm thịt Alby. Thomas bất giác hé mắt ghé nhìn. Nó trông thấy một vệt màu đỏ tươi trên thân mình của một con quái vật. Dạ dày nó nháo nhào lên, khiến Thomas vội vàng quay đi.
Minho nói tiếp:
- Alby không muốn quay lại cuộc sống cũ của cậu ấy. Cậu ấy đã hy sinh thân mình cho chúng ta và bọn Nhím sầu đang án binh bất động, nên có thể cậu ấy đã thành công. Chúng ta sẽ trở nên vô tâm nếu như vứt bỏ cơ hội này.
Newt chỉ nhắm mắt lại, nhún vai.
Minho quay lại đối mặt với đám trẻ.
- Nghe này! Ưu tiên hàng đầu là bảo vệ Thomas và Teresa. Đưa hai cậu ấy tới cái Lỗ để…
Tiếng bọn Nhím sầu hoạt động trở lại đã cắt ngang lời nói của Thomas. Lũ quái vật dường như đã nhận ra bọn trẻ. Đinh nhọn thu vào bật ra trên lớp da lầy nhầy, cơ thể chúng rung rung và phập phồng. Thế rồi, những con quái vật đồng loạt tiến lên, chậm rãi, vũ khí giương ra, hướng thẳng về phía Thomas và đồng đội, sẵn sàng hạ thủ. Siết chặt vòng vây, lũ Nhím sầu mỗi lúc một gần hơn.
Sự hy sinh của Alby đã trở thành vô ích.
Sợ không? Teresa hỏi Thomas trong lúc chạy.
Không, tớ thích những thứ được làm từ cao su và sắt thép. Đang muốn gặp chúng ngay đây. Thomas chẳng cảm thấy chút hài hước nào, và tự hỏi liệu bao giờ nó mới cảm thấy vui sướng trở lại.
Hỏi thật đấy, con bé đáp.
Teresa đang ở ngay bên cạnh, nhưng đôi mắt Thomas vẫn giữ hướng thẳng về phía trước. Chúng ta sẽ ổn thôi. Chỉ cần cậu ở cạnh Minho và tớ.
A, chàng hiệp sĩ mặc áo giáp sắt sáng loáng đây rồi. Thế cậu tưởng tớ không biết tự bảo vệ mình hay sao?
Thật ra, Thomas đang nghĩ ngược lại. Teresa có vẻ như cũng ngoan cường không kém cạnh bất cứ ai. Không đâu, tớ chỉ muốn tỏ ra tốt bụng thôi mà.
Đám trẻ chiếm hết chiều rộng của lối đi, chạy với một tốc độ nhanh và ổn định. Thomas tự hỏi liệu những đứa không phải là Tầm đạo sinh thì có thể giữ vững nhịp chạy được bao lâu. Dường như để trả lời cho điều đó, Newt chạy chậm lại, vỗ vai Minho:
- Bây giờ cậu dẫn đường nhé. - Thomas nghe thấy thằng bé nói.
Minho gật đầu và vượt lên hàng đầu, dẫn những trảng viên qua những ngã rẽ. Mỗi bước chạy là cả một nỗi khổ sở đối với Thomas. Sự phấn khích mà nó tích tụ được đã tan biến. Bây giờ nó chỉ còn mối lo ngay ngáy khi nào bầy Nhím sầu sẽ xuất hiện. Khi nào thì trận đánh sẽ bắt đầu.
Chúng tiếp tục chạy. Những đứa trẻ không quen với việc chạy trên một đoạn đường xa như vậy bắt đầu thở dốc. Nhưng không ai bỏ cuộc. Chúng cứ thế chạy mải miết, chưa thấy bất kỳ dấu hiệu nào của bầy Nhím sầu. Thời gian trôi đi, Thomas để cho những tia hy vọng mỏng manh luồn vào trong tâm trí mình. Biết đâu chúng sẽ đến nơi trước khi bị tấn công. Biết đâu đấy.
Cuối cùng, sau một giờ đồng hồ dài nhất trong đời Thomas, bọn trẻ đã đến được đoạn hành lang dài dẫn tới khúc quanh cuối cùng trước Vách đá. Một lối đi ngắn chặn đứng hành lang dài về phía bên phải như nét ngang của chữ T.
Tim Thomas đập thình thịch, mồ hôi túa ra. Nó chạy lên chỗ ngay phía sau Minho, Teresa vẫn bám theo bên cạnh. Minho giảm tốc độ ở khúc quanh và dừng lại, giơ một tay lên yêu cầu Thomas và những đứa kia cũng làm theo. Rồi thằng bé quay lại, nét kinh hoàng hiện rõ trên gương mặt.
- Cậu có nghe thấy không? - Minho thì thào.
Thomas lắc đầu, cố gắng xua đuổi sự sợ hãi mà Minho đã truyền sang cho nó.
Minho rón rén tiến tới và thò đầu nhìn qua gờ tường về phía Vực.
Thomas đã từng thấy thằng bé làm như thế trước đây, lúc hai đứa đi theo một con Nhím sầu đến đúng chỗ này. Cũng như lần đó, Minho rụt đầu lại và quay mặt nhìn Thomas.
- Không. - Thằng bé rên lên. - Ôi, không.
Thế rồi Thomas nghe thấy tiếng động. Tiếng của lũ Nhím sầu. Như thể chúng đã náu mình chờ đợi và bây giờ hoạt động trở lại. Nó thậm chí chẳng cần nhìn. Nó biết Minho sắp nói gì trước cả khi thằng bé mở miệng.
- Ít ra cũng phải có mười hai con. Có lẽ là mười lăm. - Thằng bé đưa cườm tay xoa lên mắt. - Chúng đang đợi chúng ta!
Nỗi sợ lạnh lùng tấn công Thomas mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nó nhìn qua phía Teresa, định nói điều gì nhưng lại thôi, khi nó nhìn thấy khuôn mặt tái mét của con bé. Chưa bao giờ Thomas nhận thấy sự kinh hoàng bộc lộ rõ ràng như vậy.
Từ trong đám trảng viên đang chờ đợi, Newt và Alby đã len lỏi lên phía trước để gặp Thomas và Minho.
Có vẻ như những lời thì thào của Minho đã được bọn trẻ nhanh chóng truyền tai nhau, vì điều đầu tiên mà Newt nói là “Đã biết trước là sẽ phải chiến đấu mà". Giọng nói run run của Newt đã phản lại thằng bé. Nó chỉ đang cố gắng nói đúng sự thực.
Thomas đã cảm thấy nó. Nói thì rất dễ: cuộc chiến không còn gì để mất, niềm hy vọng rằng chỉ có một trong số chúng bị bắt đi, cơ hội thoát thân. Nhưng bây giờ nó đang ở đây, chính xác là chỉ sau khúc quanh kia thôi. Sự nghi ngại rằng mình không thể vượt qua nó lại bắt đầu len lỏi vào trong đầu Thomas. Nó tự hỏi tại sao lũ Nhím sầu chỉ chờ đợi. Rõ ràng là đám bọ dao đã cho chúng biết các trảng viên đang kéo đến. Không biết đám Hóa công có thích chuyện này không nhỉ?
Thomas bỗng nảy ra một ý.
- Có lẽ chúng đã bắt đi một đứa ở trong Trảng. Có lẽ chúng ta có thể vượt qua chúng, chứ nếu không tại sao chúng chỉ ngồi…
Một tiếng ồn phía sau cắt ngang lời Thomas. Nó quay lại và nhìn thấy nhiều Nhím sầu đang tiến theo lối đi về phía chúng, gai nhọn chĩa ra, các cánh tay kim loại dò dẫm. Chúng đến từ phía Trảng. Thomas vừa định nói điều gì thì nó lại nghe thấy tiếng động từ đầu kia của hành lang dài - nó quay lại và trông thấy nhiều Nhím sầu khác.
Quân thù đang ở mọi hướng, bao vây toàn bộ đám trẻ.
Các trảng viên lao về phía Thomas, hình thành một nhóm đông đúc, ép nó tiến về điểm giao cắt giữa hành lang dài và lối đi dẫn tới Vực. Nó nhìn thấy toán Nhím sầu chặn giữa đám trẻ và Vực, đinh nhọn chĩa ra, lớp da ẫm ướt phập phồng. Chờ đợi, quan sát. Hai nhóm Nhím sầu kia đang tiến đến gần và ngừng lại cách bọn trẻ chỉ chừng vài ba mét, cũng lại chờ đợi và quan sát.
Thomas chầm chậm quay một vòng, cố chống lại nỗi sợ hãi đang xâm chiếm lấy mình. Chúng đã bị bao vây. Không còn sự lựa chọn nào. Chẳng có đường nào mà chạy. Cơn đau nhức nhồi đập dồn dập vào phía sau mắt Thomas.
Các trảng viên ép sát vào xung quanh Thomas, tất cả quay mặt ra ngoài, túm tụm vào nhau ngay ở trung tâm của chữ T. Thomas bị ép giữa Newt và Teresa. Nó có thể thấy Newt đang run lên. Không ai nói tiếng nào. Âm thanh duy nhất là những tiếng rên rỉ rợn người và tiếng máy chạy rì rì phát ra từ các nhóm Nhím sầu đang khoái trá nhìn những con người rơi vào cái bẫy do chúng chăng ra. Thân mình kinh tởm của bầy Nhím phập phồng theo tiếng thở khò khè của máy móc.
Chúng đang làm gì vậy? Thomas gọi Teresa trong đầu. Chúng chờ đợi cái gì?
Con bé không trả lời. Điều này làm Thomas lo lắng. Nó thò tay ra và nắm lấy bàn tay của Tersesa. Các trảng viên xung quanh đứng im, vũ khí nắm chặt trong tay.
Thomas nhìn qua Newt hỏi:
- Có ý gì không?
- Không. - Thằng bé đáp, giọng nói hơi run rẩy. - Tôi không hiểu chúng đang chờ đợi cái quái gì đây.
- Lẽ ra ta không nên đến đây. - Alby nói rất khẽ. Giọng nói của thằng bé lạc đi, đặc biệt là với những âm thanh rờn rợn do những bức tường của Mê cung gây ra.
Thomas không có tâm trạng để mà than vãn. Bọn trẻ phải làm điều gì đó.
- Thì ở lại trong Trang ấp cũng có an toàn hơn đâu. Không muốn phải nói thẳng, nhưng nếu một trong số chúng ta bị giết, như vậy cũng còn tốt hơn là tất cả bỏ mạng. - Thomas nói, lúc này nó chỉ hy vọng vụ mỗi đêm một đứa kia là thật. Nhìn thấy tất cả số Nhím sầu gần đến như thế này khiến nó phát hoảng. Liệu bọn trẻ có thể đánh lại chúng hay không?
Một lúc lâu sau đó Alby mới trả lời.
- Có lẽ tôi nên… - Thằng bé bỏ lửng câu nói và bắt đầu tiến lên phía trước, về phía Vực, thật chậm rãi, như người mộng du. Thomas sững sờ nhìn. Nó không thể tin nổi vào mắt mình.
- Alby. - Newt nói. - Quay lại đây!
Thay vì đáp lại, Alby bắt đầu chạy thẳng tới đám Nhím sầu đang đứng chắn giữa nó và Vực.
- Alby! - Newt hét giật giọng.
Thomas cũng bắt đầu nói gì đó, nhưng Alby đã lao vào bầy quái vật và nhảy lên đầu một con. Newt rời khỏi chỗ đứng của mình, bước về phía Alby, nhưng năm sáu con Nhím sầu đã bừng tỉnh và bắt đầu tấn công thằng bé thủ lĩnh. Thomas với tay nắm lấy Newt giữ lại trước khi thằng bé kịp đi xa hơn, rồi kéo nó về phía mình.
- Để tôi đi! - Newt gào lên, giãy giụa cố thoát khỏi Thomas.
- Cậu có điên không vậy? - Thomas hét lên. - Cậu không thể làm gì được đâu!
Hai con Nhím sầu nữa nhào vào Alby, chúng đè lên nhau mà kẹp lấy thằng bé, cắt cứa nó như thể muốn phô trương sự tàn nhẫn ác độc của mình.
Không hiểu sao Alby không hề la hét. Thomas không nhìn thấy rõ thằng bé trong khi mải giằng co với Newt, và nó phải biết ơn vì điều đó. Cuối cùng, Newt cũng bỏ cuộc, loạng choạng lui lại phía sau, hoàn toàn buông xuôi.
Alby đã liều mình một lần chót, Thomas nghĩ trong khi cố nén cảm giác nôn mửa. Quá sợ việc quay lại thế giới mà nó đã thấy, Alby quyết định hy sinh thân mình. Thằng bé đã ra đi.
Thomas giữ cho Newt đứng vững trên đôi chân. Thằng bé không thể rời mắt khỏi nơi mà bạn nó vừa biến mất.
- Tôi không thể tin chuyện này. - Newt thều thào. - Không thể tin là cậu ấy lại làm vậy.
Thomas lắc đầu, không thể trả lời được. Nhìn Alby xả thân như vậy… Một cảm giác đau đớn chưa từng thấy bắt đầu dâng lên trong lòng nó. Một cơn đau buốt, tê tái, tồi tệ hơn nhiều so với nỗi đau thể chất. Thomas thậm chí còn không biết liệu cơn đau đó có liên quan gì với Alby hay không. Nó chưa bao giờ thực sự quý mến thằng bé. Nhưng ý nghĩ rằng điều nó vừa chứng kiến có thể xảy ra cho Chuck hay Teresa…
Minho tiến lại gần Thomas và Newt, nắm lấy vai Newt.
- Chúng ta không thể phí phạm điều mà cậu ấy vừa làm. - Minho quay sang Thomas. - Tụi tôi sẽ chiến đấu với chúng nếu bắt buộc phải làm, mở đường tới Vực cho cậu và Teresa. Hãy chui vào trong cái Lỗ và tiến hành công việc của cậu. Tụi tôi sẽ cầm chân bọn Nhím sầu ở ngoài này cho tới khi cậu gọi mọi người đi theo vào bên trong.
Thomas nhìn vào ba toán Nhím sầu. Không con nào di chuyển lại gần các trảng viên. Và nó gật đầu.
- Hy vọng là bọn chúng sẽ ngủ yên một lúc. Chúng ta chỉ cần khoảng chừng một phút để gõ mật mã.
- Sao các cậu có thể vô tâm đến như vậy? - Newt lẩm bẩm với giọng ghê tởm, làm Thomas ngạc nhiên.
- Vậy cậu muốn gì hả Newt? - Minho bẻ lại. - Chúng ta có nên đứng nghiêm để cử hành lễ truy điệu hay không đây?
Newt không đáp, mắt vẫn nhìn vào nơi mà bọn Nhím sầu đã làm thịt Alby. Thomas bất giác hé mắt ghé nhìn. Nó trông thấy một vệt màu đỏ tươi trên thân mình của một con quái vật. Dạ dày nó nháo nhào lên, khiến Thomas vội vàng quay đi.
Minho nói tiếp:
- Alby không muốn quay lại cuộc sống cũ của cậu ấy. Cậu ấy đã hy sinh thân mình cho chúng ta và bọn Nhím sầu đang án binh bất động, nên có thể cậu ấy đã thành công. Chúng ta sẽ trở nên vô tâm nếu như vứt bỏ cơ hội này.
Newt chỉ nhắm mắt lại, nhún vai.
Minho quay lại đối mặt với đám trẻ.
- Nghe này! Ưu tiên hàng đầu là bảo vệ Thomas và Teresa. Đưa hai cậu ấy tới cái Lỗ để…
Tiếng bọn Nhím sầu hoạt động trở lại đã cắt ngang lời nói của Thomas. Lũ quái vật dường như đã nhận ra bọn trẻ. Đinh nhọn thu vào bật ra trên lớp da lầy nhầy, cơ thể chúng rung rung và phập phồng. Thế rồi, những con quái vật đồng loạt tiến lên, chậm rãi, vũ khí giương ra, hướng thẳng về phía Thomas và đồng đội, sẵn sàng hạ thủ. Siết chặt vòng vây, lũ Nhím sầu mỗi lúc một gần hơn.
Sự hy sinh của Alby đã trở thành vô ích.
Tác giả :
James Dashner