Giấc Mộng Quân Doanh
Chương 6
Thành lập đội ngũ 4 người....
Quân đội là một thế giới vô cùng nghiêm ngặt, tất cả đều lấy khuôn khổ điều lệ làm tiêu chuẩn cơ bản của quân nhân.Trường quân sự cũng vậy, chương trình buổi chiều hết luyện tập liên tục động tác giậm chân tại chỗ, lại đến đi đều, đứng nghiêm, rồi trao đổi ngoài huấn luyện.May mà còn có một điều thú vị, chính là tập bài hát quân hành Tôi là một người lính, thực ra ca khúc cách mạng này cũng xuất hiện lâu rồi, nhưng với khí thế quân đội thì lại trở thành một khúc ca hùng tráng.
Đối với các học viên mà nói thì chẳng có việc gì đơn giản cả, không chỉ là đứng nghiêm, ngồi, nghỉ, ở quân đội mọi việc đều yêu cầu cực kì nghiêm khắc.Sau ngày đầu tiên, chính trị viên cũng muốn sắp xếp lại một chút, đâu có thể để vài phút đồng hồ lại đưa đến phòng y tế vài người như vậy được, cho nên đối với các học viên này cũng không có yêu cầu cao về chuẩn ngồi, áp dụng biện pháp nhẹ nhàng thôi, duy chỉ có đội trưởng là khó chịu chau mày.
Ánh mắt cô đảo qua một tư thế ngồi đường hoàng đâu ra đấy của Cố Lăng Vi, trong mắt ẩn chứa một tia vừa lòng, đội trưởng đối với nữ sinh này từ tò mò chuyển sang thích thú, rồi từ thích thú đến muốn tôi luyện thành một nữ chiến sĩ thực thụ, ý muốn này đâu phải một hai ngày là được.Trước kia đội trưởng còn do dự, sợ cô bé này không tiếp thu nổi, nhưng trải qua ngày huấn luyện đầu tiên, cô cuối cùng cũng hạ quyết tâm, Cố Lăng Vi có thể đào tạo thành tài.
Nhìn nhu nhược mà lại kiên trì, tiềm năng lẫn thể lực đều ổn, cô cũng có xem qua hồ sơ của Cố Lăng Vi, bởi vì từng hoài nghi cô bé là con nhà lính, nhưng thấy qua thì không khỏi bất ngờ.Gia đình Cố Lăng Vi hoàn toàn bình thường, không liên quan gì đến quân đội, cha mẹ là nhà giáo, có thể nói là xuất thân trong gia đình tri thức, hơn nữa Cố Lăng Vi từ nhỏ đến lớn thành tích xuất sắc không thua kém ai, cô lại càng không thể nào tin được.
Đúng là một đứa nhỏ có tài, cho dù không theo nghiệp lính, cũng sẽ không hề ảnh hưởng. Thành tích học tập tốt như vậy, đội trưởng càng thêm kiên định muốn huấn luyện Cố Lăng Vi.Trước kia cô sở dĩ xuất ngũ là do bị thương, ngoài ra còn một nguyên nhân nữa, đó là cô đã không theo kịp yêu cầu, nhiệm vụ trong đội đặc công vừa phức tạp lại gian nan, hơn nữa sau khi cải cách, khoa học kỹ thuật không ngừng phát triển, không chỉ kỹ năng về thể lực, chiến sĩ còn phải nắm giữ những ứng dụng kĩ thuật để phá án, bắt tội phạm, thậm chí còn phải nghiên cứu thêm về tâm lí học nữa.
Nếu đội trưởng ngày xưa thua kém trong lĩnh vực trí thức này, thì Cố Lăng Vi bây giờ lại rất có tương lại, bởi vậy mà sau khi nhìn hồ sơ, cô càng quyết đoán.
Lê lết thân thể đau nhức mệt mỏi về phòng tắm rửa ăn cơm, một ngày huấn luyện mệt mỏi cũng chưa hoàn toàn chấm dứt, buổi tối còn phải học nội vụ điều lệnh.Đây là kỹ năng mà nhà trường chuẩn bị, do chính trị viên Lưu giảng dạy.Cô Lưu tính cách thật ôn hòa, so với đội trưởng cường ngạnh thì tốt biết mấy.Cô nói bài học quan trọng cũng là khó nhất chính là gấp chăn.
Đem chăn gấp từng nếp thẳng thành hình vuông giống khối đậu hủ, bước đầu đã khó thế rồi, Cố Lăng Vi tuy từng học ở đại học Công an, nhưng mà học một tuần vẫn còn chưa hiểu hết. Cô lưu loát gấp nắn chỉnh sửa, rất nhanh xếp thành một khối hình vuông ngay ngắn, cô Lưu đứng phía sau không khỏi kinh ngạc, cũng vui sướng trong lòng.
Chính trị viên Lưu đi tới vỗ vỗ vai Lăng Vi nói:"Tốt lắm, bước đầu đã có đủ tư cách tham gia quân ngũ, tiếp tục cố gắng nhé."
Nói xong nhìn sang 3 người còn lại đang vật lộn với đám chăn lộn xộn, cô không khỏi lắc đầu, đúng là đối lập hoàn toàn, chênh lệch quá lớn, cô Lưu khẽ ho khan một tiếng:
“Hà Hiểu Vân, cô ở nhà chăn đều là cuốn như cuốn giấy vậy hả, tôi nhớ nhà cô ở trung tâm thành phố Tây An mà, không phải ở thôn Tây Bắc."
Hà Hiểu Vân đỏ mặt bĩu môi nói:“Ở nhà đều là mẹ và dì giúp việc làm giúp."
Chính trị viên thở dài:“Mẹ? Hà Hiểu Vân cô có tay có chân, cũng là người trưởng thành, hơn nữa còn sắp trở thành một quân nhân, chẳng lẽ về sau vào bộ đội cũng bắt mẹ và dì giúp việc đi theo gấp chăn sao?"
Trương Lệ Hồng và Lý Dĩnh bật cười một tiếng, cô Lưu liếc mắt nhìn sang:"Hai người các cô cũng chưa được đâu."
Cô bước tới hất tung chăn hai người:"Ngày mai kiểm tra nội vụ, nếu không hoàn thành phạt chạy mười vòng quanh sân thể dục."
Chính trị viên Lưu đi rồi, Hà Hiểu Vân trừng mắt nhìn Cố Lăng Vi:“Hừ! Đồ ham khoe khoang..."
Cố Lăng Vi lơ đễnh đi qua giúp Lý Dĩnh sửa sang lại cho đúng, dùng bút bi vạch mấy đường ký hiệu:"Sau này cứ gấp theo mấy đường này là ổn thôi".
Lý Dĩnh súng bái nhìn Lăng Vi:“Lăng Vi, cậu thật sự là có kinh nghiệm nha, nếu không thì chắc cũng giống mình rồi, sao cậu giống con nhà lính thế hả?"
Cố Lăng Vi cười cười, tiếp tục giúp Trương Lệ Hồng, khi cô quay đầu lại thấy Hà Hiểu Vân vẫn đang chiến đấu với đám chăn loạn xạ, do dự một lát mới đi đến:“Mình giúp bạn..."
Cô với tay lấy chăn, Hà Hiểu Vân lại gắt gao túm lấy không buông, Cố Lăng Vi chỉ có thể thả ra, tay vừa buông lỏng, Hà Hiểu Vân lập tức nhào vào chăn trùm đầu khóc rống, vừa khóc vừa gào:""Hu hu con không muốn tham gia quân ngũ, con không cần, không cần đâu... mẹ ơi con muốn về nhà, con muốn mẹ, mẹ hu hu..."
Cố Lăng Vi không khỏi đầu đầy hắc tuyến, nhưng trong nháy mắt lại nhận ra một điều, cô quay đầu nhìn Trương Lệ Hồng và Lý Dĩnh, hai người kia cũng đang sửng sốt ngồi trên giường, không còn vẻ mặt cười nhạo như lúc nãy, bây giờ còn có phần cảm thông.Cố Lăng Vi giật mình, dù sao mình và bọn họ cũng không giống nhau, cô quay ngược thời gian đến đây, cũng đã ở cùng ba mẹ hơn ba mươi năm rồi, hơn nữa trong tâm tưởng cũng chẳng khác gì một người đã trưởng thành, không giống với ba người này, có lẽ đều là lần đầu xa ba mẹ, xa gia đình, hơn nữa trải qua một ngày huấn luyện nghiêm khắc đến thế, không chịu nổi cũng là đương nhiên.
Trong phòng trầm mặc rất lâu, ngay khi tiếng khóc của Hà Hiểu Vân dừng lại, Cố Lăng Vi, Trương Lệ Hồng, Lý Dĩnh vội đi đến cạnh kéo cô gần lại, Trương Lệ Hồng giúp sửa sang lại đám lộn xộn trên giường, Lý Dĩnh cầm khăn mặt đưa cho Hà Hiểu Vân còn Lăng Vi thì rót nước.
Hà Hiểu Vân giật mình lặng nhìn ba người, Cố Lăng Vi đem nước trà đến cho bạn, nói:
“Uống nước đi, khóc lâu như vậy mất nhiều nước, phải bổ sung ngay, nếu không da mặt sẽ rất xấu."
Nghe vậy Trương Lệ Hồng và Lỹ Dĩnh cũng bật cười, Hà Hiểu Vân liếc nhìn Cố Lăng Vi một cái:“Ai bảo cô làm tốt, không thì tôi cũng sẽ không tệ đến mức, đều là tại cô cả..."
Cố Lăng Vi không khỏi mỉm cười, gấp gấp chăn:“Đội trưởng nói chúng ta cùng phòng 308.Ký túc xá chính là một xã hội thu nhỏ, ngày mai kiểm tra nội vụ, mình làm tốt cũng có ích gì khi ba người không được chứ, vẫn bị xem là không đạt nội vụ, đến lúc phạt mười vòng sân thể dục thì không ai chịu đựng được đâu.Cho nên các cậu so với mình càng quan trọng hơn, cái này thật ra không khó đâu.Chăn phải phân làm ba phần như vậy, trái phải canh cho bằng nhau, cậu vừa rồi gấp 2 đầu gập cái lớn cái bé lại như thế sẽ không thể gấp được, cũng không được bên cao bên thấp, nhất định phải đem chăn gấp cho bằng phẳng, sau đó dựa vào ký hiệu mình đã gạch sẽ làm dễ hơn, cậu thử xem".
Hà Hiểu Vân ngừng thút thít bước lên, dựa theo lời chỉ của Cố Lăng Vi luyện tập vài lần, tuy rằng không bằng tiêu chuẩn của Lăng Vi nhưng cũng coi như tạm được, nhìn trên giường đám chăn đã gấp thành khối vuông vức, Hiểu Vân đột nhiên cảm giác hết sức tự hào.Cô vội lấy từ túi hành lý ra một cái máy ảnh, răng rắc răng rắc chụp lại thành quả, Cố Lăng Vi cùng hai người kia bị chọc cười, Trương Lệ Hồng chỉ vào Hiểu Vân cười nói:
“Này! Hà Hiểu Vân, nhà cậu bán phim máy ảnh à, ngay cả chăn mền cũng chụp lại."
Hà Hiểu Vân liếc nhìn Lệ Hồng một cái:“ Đây là lần đầu tiên tự mình gấp được chăn tốt như vậy, mình muốn chụp làm kỷ niệm gửi về nhà, cho ba nhìn xem, mình không phải giống như ba nói là thiên kim tiểu thư gì đó..."
Lý Dĩnh nói:"Xét về phương diện này, cậu đáng ra phải làm chuẩn lắm chứ, không phải cậu sống trong khu đại viện sao, so với chúng tớ còn không bằng."
Hà Hiểu Vân chu miệng:
“Mình từ nhỏ ở với nhà vú nuôi, cho dù có về nhà, cũng là do mẹ dọn dẹp phòng ốc, cho nên ba mới đem mình đến đây, nói là giúp mình rèn luyện."
Cố Lăng Vi gật gật đầu:“ Ba cậu cũng là có ý tốt, mẹ với vú nuôi không thể ở cùng cậu cả đời, hơn nữa cho dù sau này chúng ta công tác ở lĩnh vực nào, mình tin tưởng những gì ở trường huấn luyện, đều sẽ có lợi cho chúng ta cả đời.Hơn nữa Hiểu Vân à, cậu thử nghĩ mà xem, lúc cậu được nghỉ về nhà, làm cho ba mẹ kinh ngạc một phen, không lẽ như vậy không đáng sao?"
Hai mắt Hà Hiểu Vân sáng lên:
“Đúng vậy, mình muốn dọa cho mọi người nhảy dựng lên, làm cho ba mình nhìn xem, mình không phải là đứa không có tiền đồ".
Nói xong cô bạn tiếp tục đứng lên luyện tập gấp chăn, cô Lưu lúc này đi ngang qua cửa không khỏi âm thầm thở phào.Hà Hiểu Vân này bối cảnh quá lớn, nói thật, cô thật sự có chút sợ, con bé này mà gọi điện về nhà tố cáo, nhỡ khi thủ trưởng trong lòng xót xa con gái, đừng nói là cô với đội trưởng, ngay cả viện trưởng cũng không thoát khỏi tai ương.Cho nên cô muốn qua xem thử, cũng không ngờ lại vừa vặn thấy được màn kịch hay như thế.
Cất bước trở về văn phòng, cô vừa rót nước uống vừa không khỏi cười nói:
“Cô bé Cố Lăng Vi kia thật sự rất có ý tứ , biết sống tập thể, làm việc có phương pháp rõ ràng, tư duy linh hoạt, nhanh nhẹn, còn biết nắm bất tâm lý đối phương, nháy mắt đã có thể giải quyết ổn thỏa, rất có tư chất lãnh đạo đấy".
Đội trưởng Vu nhíu mày:“Làm sao vậy, nó lại làm cái gì thế?"
Cô Lưu đem chuyện vừa rồi nói qua một lượt, đội trưởng khẽ cười:"Chúng ta đều biết quy tắc trong bộ đội, phải biết sống tập thể, biết vì đồng đội, dù sao cũng có thể phát huy ưu thế khi phối hợp, vốn chị còn lo lắng, xem ra con bé đúng là rất thông minh."
Cô Lưu liếc mắt sang:“Sao thế? Coi trọng à? Hay là đang thay các nữ đặc công tìm hậu bối sau này?"
Đội trưởng lắc đầu:"Hiện tại con bé còn chưa đủ tư cách, chị còn muốn xem xét kỹ lưỡng hơn."
Cô Lưu gật đầu:"Đúng vậy! Những người đặc công đâu phải có thể dễ dàng chọn lựa, tùy tiện chọn một người đâu.So với đặc công nam thì còn phải có kỹ năng mạnh hơn rất nhiều, tuy rằng Cố Lăng Vi hiện tại có chút xuất sắc, nhưng chỉ là nội vụ, cũng không đáng được gì, nhưng mà em cũng thấy tố chất của một nữ trinh sát rồi đấy, can đảm cẩn thận, có tinh thần tập thể".
Đội trưởng Vu khẽ gật đầu.
Ngày hôm sau kiểm tra nội vụ, phòng 308 là phòng duy nhất cả 4 người đều hoàn thành tốt, được biểu dương, mà còn có một chuyện bất ngờ hơn nữa, Hà Hiểu Vân tự cao tự đại là thế, con gái của cán bộ cao cấp Vô Trần thế mà chính thức bình bầu Cố Lăng Vi làm tiểu đội trưởng, dù gì các thành viên phòng 308 đều nhờ cậy vào cô mà.
Hà Hiểu Vân tuy là con gái của cán bộ cao cấp nhưng thân thể yếu ớt lại có nhiều tật xấu, dần dần tiếp xúc lâu, mọi người cũng hiểu rõ hơn.Cô ấy đúng là một nữ sinh yếu ớt nhưng không bao giờ giấu giếm, chẳng qua được nông chiều quá thôi, tính tình cũng hoàn toàn lương thiện, hơn nữa với Cố Lăng Vi ngại trước thích sau, bây giờ lúc nào cô cũng bám Cố Lăng Vi như keo dính, đi toilet cũng lôi kéo đi cùng.
Bởi vậy phòng ký túc xá 308 khác hẳn so với các phòng khác, là một đoàn thể đoàn kết chặt chẽ, buổi tối tắt đèn vẫn còn trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Quân đội là một thế giới vô cùng nghiêm ngặt, tất cả đều lấy khuôn khổ điều lệ làm tiêu chuẩn cơ bản của quân nhân.Trường quân sự cũng vậy, chương trình buổi chiều hết luyện tập liên tục động tác giậm chân tại chỗ, lại đến đi đều, đứng nghiêm, rồi trao đổi ngoài huấn luyện.May mà còn có một điều thú vị, chính là tập bài hát quân hành Tôi là một người lính, thực ra ca khúc cách mạng này cũng xuất hiện lâu rồi, nhưng với khí thế quân đội thì lại trở thành một khúc ca hùng tráng.
Đối với các học viên mà nói thì chẳng có việc gì đơn giản cả, không chỉ là đứng nghiêm, ngồi, nghỉ, ở quân đội mọi việc đều yêu cầu cực kì nghiêm khắc.Sau ngày đầu tiên, chính trị viên cũng muốn sắp xếp lại một chút, đâu có thể để vài phút đồng hồ lại đưa đến phòng y tế vài người như vậy được, cho nên đối với các học viên này cũng không có yêu cầu cao về chuẩn ngồi, áp dụng biện pháp nhẹ nhàng thôi, duy chỉ có đội trưởng là khó chịu chau mày.
Ánh mắt cô đảo qua một tư thế ngồi đường hoàng đâu ra đấy của Cố Lăng Vi, trong mắt ẩn chứa một tia vừa lòng, đội trưởng đối với nữ sinh này từ tò mò chuyển sang thích thú, rồi từ thích thú đến muốn tôi luyện thành một nữ chiến sĩ thực thụ, ý muốn này đâu phải một hai ngày là được.Trước kia đội trưởng còn do dự, sợ cô bé này không tiếp thu nổi, nhưng trải qua ngày huấn luyện đầu tiên, cô cuối cùng cũng hạ quyết tâm, Cố Lăng Vi có thể đào tạo thành tài.
Nhìn nhu nhược mà lại kiên trì, tiềm năng lẫn thể lực đều ổn, cô cũng có xem qua hồ sơ của Cố Lăng Vi, bởi vì từng hoài nghi cô bé là con nhà lính, nhưng thấy qua thì không khỏi bất ngờ.Gia đình Cố Lăng Vi hoàn toàn bình thường, không liên quan gì đến quân đội, cha mẹ là nhà giáo, có thể nói là xuất thân trong gia đình tri thức, hơn nữa Cố Lăng Vi từ nhỏ đến lớn thành tích xuất sắc không thua kém ai, cô lại càng không thể nào tin được.
Đúng là một đứa nhỏ có tài, cho dù không theo nghiệp lính, cũng sẽ không hề ảnh hưởng. Thành tích học tập tốt như vậy, đội trưởng càng thêm kiên định muốn huấn luyện Cố Lăng Vi.Trước kia cô sở dĩ xuất ngũ là do bị thương, ngoài ra còn một nguyên nhân nữa, đó là cô đã không theo kịp yêu cầu, nhiệm vụ trong đội đặc công vừa phức tạp lại gian nan, hơn nữa sau khi cải cách, khoa học kỹ thuật không ngừng phát triển, không chỉ kỹ năng về thể lực, chiến sĩ còn phải nắm giữ những ứng dụng kĩ thuật để phá án, bắt tội phạm, thậm chí còn phải nghiên cứu thêm về tâm lí học nữa.
Nếu đội trưởng ngày xưa thua kém trong lĩnh vực trí thức này, thì Cố Lăng Vi bây giờ lại rất có tương lại, bởi vậy mà sau khi nhìn hồ sơ, cô càng quyết đoán.
Lê lết thân thể đau nhức mệt mỏi về phòng tắm rửa ăn cơm, một ngày huấn luyện mệt mỏi cũng chưa hoàn toàn chấm dứt, buổi tối còn phải học nội vụ điều lệnh.Đây là kỹ năng mà nhà trường chuẩn bị, do chính trị viên Lưu giảng dạy.Cô Lưu tính cách thật ôn hòa, so với đội trưởng cường ngạnh thì tốt biết mấy.Cô nói bài học quan trọng cũng là khó nhất chính là gấp chăn.
Đem chăn gấp từng nếp thẳng thành hình vuông giống khối đậu hủ, bước đầu đã khó thế rồi, Cố Lăng Vi tuy từng học ở đại học Công an, nhưng mà học một tuần vẫn còn chưa hiểu hết. Cô lưu loát gấp nắn chỉnh sửa, rất nhanh xếp thành một khối hình vuông ngay ngắn, cô Lưu đứng phía sau không khỏi kinh ngạc, cũng vui sướng trong lòng.
Chính trị viên Lưu đi tới vỗ vỗ vai Lăng Vi nói:"Tốt lắm, bước đầu đã có đủ tư cách tham gia quân ngũ, tiếp tục cố gắng nhé."
Nói xong nhìn sang 3 người còn lại đang vật lộn với đám chăn lộn xộn, cô không khỏi lắc đầu, đúng là đối lập hoàn toàn, chênh lệch quá lớn, cô Lưu khẽ ho khan một tiếng:
“Hà Hiểu Vân, cô ở nhà chăn đều là cuốn như cuốn giấy vậy hả, tôi nhớ nhà cô ở trung tâm thành phố Tây An mà, không phải ở thôn Tây Bắc."
Hà Hiểu Vân đỏ mặt bĩu môi nói:“Ở nhà đều là mẹ và dì giúp việc làm giúp."
Chính trị viên thở dài:“Mẹ? Hà Hiểu Vân cô có tay có chân, cũng là người trưởng thành, hơn nữa còn sắp trở thành một quân nhân, chẳng lẽ về sau vào bộ đội cũng bắt mẹ và dì giúp việc đi theo gấp chăn sao?"
Trương Lệ Hồng và Lý Dĩnh bật cười một tiếng, cô Lưu liếc mắt nhìn sang:"Hai người các cô cũng chưa được đâu."
Cô bước tới hất tung chăn hai người:"Ngày mai kiểm tra nội vụ, nếu không hoàn thành phạt chạy mười vòng quanh sân thể dục."
Chính trị viên Lưu đi rồi, Hà Hiểu Vân trừng mắt nhìn Cố Lăng Vi:“Hừ! Đồ ham khoe khoang..."
Cố Lăng Vi lơ đễnh đi qua giúp Lý Dĩnh sửa sang lại cho đúng, dùng bút bi vạch mấy đường ký hiệu:"Sau này cứ gấp theo mấy đường này là ổn thôi".
Lý Dĩnh súng bái nhìn Lăng Vi:“Lăng Vi, cậu thật sự là có kinh nghiệm nha, nếu không thì chắc cũng giống mình rồi, sao cậu giống con nhà lính thế hả?"
Cố Lăng Vi cười cười, tiếp tục giúp Trương Lệ Hồng, khi cô quay đầu lại thấy Hà Hiểu Vân vẫn đang chiến đấu với đám chăn loạn xạ, do dự một lát mới đi đến:“Mình giúp bạn..."
Cô với tay lấy chăn, Hà Hiểu Vân lại gắt gao túm lấy không buông, Cố Lăng Vi chỉ có thể thả ra, tay vừa buông lỏng, Hà Hiểu Vân lập tức nhào vào chăn trùm đầu khóc rống, vừa khóc vừa gào:""Hu hu con không muốn tham gia quân ngũ, con không cần, không cần đâu... mẹ ơi con muốn về nhà, con muốn mẹ, mẹ hu hu..."
Cố Lăng Vi không khỏi đầu đầy hắc tuyến, nhưng trong nháy mắt lại nhận ra một điều, cô quay đầu nhìn Trương Lệ Hồng và Lý Dĩnh, hai người kia cũng đang sửng sốt ngồi trên giường, không còn vẻ mặt cười nhạo như lúc nãy, bây giờ còn có phần cảm thông.Cố Lăng Vi giật mình, dù sao mình và bọn họ cũng không giống nhau, cô quay ngược thời gian đến đây, cũng đã ở cùng ba mẹ hơn ba mươi năm rồi, hơn nữa trong tâm tưởng cũng chẳng khác gì một người đã trưởng thành, không giống với ba người này, có lẽ đều là lần đầu xa ba mẹ, xa gia đình, hơn nữa trải qua một ngày huấn luyện nghiêm khắc đến thế, không chịu nổi cũng là đương nhiên.
Trong phòng trầm mặc rất lâu, ngay khi tiếng khóc của Hà Hiểu Vân dừng lại, Cố Lăng Vi, Trương Lệ Hồng, Lý Dĩnh vội đi đến cạnh kéo cô gần lại, Trương Lệ Hồng giúp sửa sang lại đám lộn xộn trên giường, Lý Dĩnh cầm khăn mặt đưa cho Hà Hiểu Vân còn Lăng Vi thì rót nước.
Hà Hiểu Vân giật mình lặng nhìn ba người, Cố Lăng Vi đem nước trà đến cho bạn, nói:
“Uống nước đi, khóc lâu như vậy mất nhiều nước, phải bổ sung ngay, nếu không da mặt sẽ rất xấu."
Nghe vậy Trương Lệ Hồng và Lỹ Dĩnh cũng bật cười, Hà Hiểu Vân liếc nhìn Cố Lăng Vi một cái:“Ai bảo cô làm tốt, không thì tôi cũng sẽ không tệ đến mức, đều là tại cô cả..."
Cố Lăng Vi không khỏi mỉm cười, gấp gấp chăn:“Đội trưởng nói chúng ta cùng phòng 308.Ký túc xá chính là một xã hội thu nhỏ, ngày mai kiểm tra nội vụ, mình làm tốt cũng có ích gì khi ba người không được chứ, vẫn bị xem là không đạt nội vụ, đến lúc phạt mười vòng sân thể dục thì không ai chịu đựng được đâu.Cho nên các cậu so với mình càng quan trọng hơn, cái này thật ra không khó đâu.Chăn phải phân làm ba phần như vậy, trái phải canh cho bằng nhau, cậu vừa rồi gấp 2 đầu gập cái lớn cái bé lại như thế sẽ không thể gấp được, cũng không được bên cao bên thấp, nhất định phải đem chăn gấp cho bằng phẳng, sau đó dựa vào ký hiệu mình đã gạch sẽ làm dễ hơn, cậu thử xem".
Hà Hiểu Vân ngừng thút thít bước lên, dựa theo lời chỉ của Cố Lăng Vi luyện tập vài lần, tuy rằng không bằng tiêu chuẩn của Lăng Vi nhưng cũng coi như tạm được, nhìn trên giường đám chăn đã gấp thành khối vuông vức, Hiểu Vân đột nhiên cảm giác hết sức tự hào.Cô vội lấy từ túi hành lý ra một cái máy ảnh, răng rắc răng rắc chụp lại thành quả, Cố Lăng Vi cùng hai người kia bị chọc cười, Trương Lệ Hồng chỉ vào Hiểu Vân cười nói:
“Này! Hà Hiểu Vân, nhà cậu bán phim máy ảnh à, ngay cả chăn mền cũng chụp lại."
Hà Hiểu Vân liếc nhìn Lệ Hồng một cái:“ Đây là lần đầu tiên tự mình gấp được chăn tốt như vậy, mình muốn chụp làm kỷ niệm gửi về nhà, cho ba nhìn xem, mình không phải giống như ba nói là thiên kim tiểu thư gì đó..."
Lý Dĩnh nói:"Xét về phương diện này, cậu đáng ra phải làm chuẩn lắm chứ, không phải cậu sống trong khu đại viện sao, so với chúng tớ còn không bằng."
Hà Hiểu Vân chu miệng:
“Mình từ nhỏ ở với nhà vú nuôi, cho dù có về nhà, cũng là do mẹ dọn dẹp phòng ốc, cho nên ba mới đem mình đến đây, nói là giúp mình rèn luyện."
Cố Lăng Vi gật gật đầu:“ Ba cậu cũng là có ý tốt, mẹ với vú nuôi không thể ở cùng cậu cả đời, hơn nữa cho dù sau này chúng ta công tác ở lĩnh vực nào, mình tin tưởng những gì ở trường huấn luyện, đều sẽ có lợi cho chúng ta cả đời.Hơn nữa Hiểu Vân à, cậu thử nghĩ mà xem, lúc cậu được nghỉ về nhà, làm cho ba mẹ kinh ngạc một phen, không lẽ như vậy không đáng sao?"
Hai mắt Hà Hiểu Vân sáng lên:
“Đúng vậy, mình muốn dọa cho mọi người nhảy dựng lên, làm cho ba mình nhìn xem, mình không phải là đứa không có tiền đồ".
Nói xong cô bạn tiếp tục đứng lên luyện tập gấp chăn, cô Lưu lúc này đi ngang qua cửa không khỏi âm thầm thở phào.Hà Hiểu Vân này bối cảnh quá lớn, nói thật, cô thật sự có chút sợ, con bé này mà gọi điện về nhà tố cáo, nhỡ khi thủ trưởng trong lòng xót xa con gái, đừng nói là cô với đội trưởng, ngay cả viện trưởng cũng không thoát khỏi tai ương.Cho nên cô muốn qua xem thử, cũng không ngờ lại vừa vặn thấy được màn kịch hay như thế.
Cất bước trở về văn phòng, cô vừa rót nước uống vừa không khỏi cười nói:
“Cô bé Cố Lăng Vi kia thật sự rất có ý tứ , biết sống tập thể, làm việc có phương pháp rõ ràng, tư duy linh hoạt, nhanh nhẹn, còn biết nắm bất tâm lý đối phương, nháy mắt đã có thể giải quyết ổn thỏa, rất có tư chất lãnh đạo đấy".
Đội trưởng Vu nhíu mày:“Làm sao vậy, nó lại làm cái gì thế?"
Cô Lưu đem chuyện vừa rồi nói qua một lượt, đội trưởng khẽ cười:"Chúng ta đều biết quy tắc trong bộ đội, phải biết sống tập thể, biết vì đồng đội, dù sao cũng có thể phát huy ưu thế khi phối hợp, vốn chị còn lo lắng, xem ra con bé đúng là rất thông minh."
Cô Lưu liếc mắt sang:“Sao thế? Coi trọng à? Hay là đang thay các nữ đặc công tìm hậu bối sau này?"
Đội trưởng lắc đầu:"Hiện tại con bé còn chưa đủ tư cách, chị còn muốn xem xét kỹ lưỡng hơn."
Cô Lưu gật đầu:"Đúng vậy! Những người đặc công đâu phải có thể dễ dàng chọn lựa, tùy tiện chọn một người đâu.So với đặc công nam thì còn phải có kỹ năng mạnh hơn rất nhiều, tuy rằng Cố Lăng Vi hiện tại có chút xuất sắc, nhưng chỉ là nội vụ, cũng không đáng được gì, nhưng mà em cũng thấy tố chất của một nữ trinh sát rồi đấy, can đảm cẩn thận, có tinh thần tập thể".
Đội trưởng Vu khẽ gật đầu.
Ngày hôm sau kiểm tra nội vụ, phòng 308 là phòng duy nhất cả 4 người đều hoàn thành tốt, được biểu dương, mà còn có một chuyện bất ngờ hơn nữa, Hà Hiểu Vân tự cao tự đại là thế, con gái của cán bộ cao cấp Vô Trần thế mà chính thức bình bầu Cố Lăng Vi làm tiểu đội trưởng, dù gì các thành viên phòng 308 đều nhờ cậy vào cô mà.
Hà Hiểu Vân tuy là con gái của cán bộ cao cấp nhưng thân thể yếu ớt lại có nhiều tật xấu, dần dần tiếp xúc lâu, mọi người cũng hiểu rõ hơn.Cô ấy đúng là một nữ sinh yếu ớt nhưng không bao giờ giấu giếm, chẳng qua được nông chiều quá thôi, tính tình cũng hoàn toàn lương thiện, hơn nữa với Cố Lăng Vi ngại trước thích sau, bây giờ lúc nào cô cũng bám Cố Lăng Vi như keo dính, đi toilet cũng lôi kéo đi cùng.
Bởi vậy phòng ký túc xá 308 khác hẳn so với các phòng khác, là một đoàn thể đoàn kết chặt chẽ, buổi tối tắt đèn vẫn còn trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh