Giấc Mộng Quân Doanh
Chương 46: Tiểu biệt ngọt ngào
Cố Lăng Vi vừa ra khỏi sân bay thành phố B đã thấy Diệp Bành Đào thong thả bước ra từ chiếc xe jeep, Diệp Bành Đào giống như mất hứng lắm hừ một tiếng, tiến tới nhận hành lý của cô rồi nhét vào sau xe, quay đầu lại quét mắt nhìn Chu Tử Phong một cái, hàm ý châm chọc nói: “Mọi người nói Chu tổng bận trăm công nghìn việc hóa ra còn có thời gian nghỉ ngơi đi bộ, đúng là lời đồn đãi không thể tin được nhỉ".
Ánh mắt Chu Tử Phong lóe lên tia lạnh lẽo: “Diệp liên đoàn trưởng cũng nhàn rỗi không kém ấy chứ, Vi Vi, công ty anh có việc về trước, khi nào có thời gian ăn cơm cùng nhau sau".
Dưới ánh mắt tràn ngập ghen tuông của Diệp Bành Đào, anh vuốt vuốt đỉnh đầu Cố Lăng Vi, rồi lịch sự gật đầu với Trương Lệ Hồng một cái, đi về phía chiếc xe đã đợi rất lâu, chui vào trong.
Cố Lăng Vi trừng mắt nhìn Diệp Bành Đào một cái: “Anh không thể nói chuyện lịch sự hơn được sao, lần này anh ấy giúp em rất nhiều, anh làm cái gì mà âm dương quái khí thế?"
Diệp Bành Đào thấy sắc mặt cô không tốt, vô tội nói: “Anh nào có âm dương quái khí gì đâu, anh chỉ thắc mắc chút thôi, chú anh bận cũng không bằng Chu Tử Phong đâu, mà lúc nào cũng tất bật không có giờ nghỉ, Chu Tử Phong thế mà ngược lại, còn có thời gian cùng em đi Tây Tạng nữa chứ".
Trương Lệ Hồng thấy hai người nói qua nói lại vội ngắt lời: “Này, Diệp Thiếu, lâu không gặp".
Diệp Bành Đào quét mắt liếc cô một cái, ném sang túi tiền: “Trương Lệ Hồng, cái này để cô thuê một chỗ mà nghỉ ngơi".Nói xong dắt Cố Lăng Vi lên xe mà nghênh ngang bước đi, Trương Lệ Hồng lơ đễnh, đặt túi hành lý xuống mặt đất, mặt mày hớn hở mở bao tiền ra: “Diệp Thiếu vẫn như xưa, được, trước tìm một chỗ ăn uống no nê đã, rồi đến báo danh, haha, lần này kiếm được khoản lớn".
Cố Lăng Vi trừng mắt nhìn Bành Đào: “Anh sao lại để Lệ Hồng ở sân bay thế chứ, cô ấy lần đầu tiên đến thành phố B, mau quay xe lại đón cô ấy đi".
Diệp Bành Đào vội nói: “Thôi, cô ta thông minh thế còn cái miệng để hỏi nữa, yên tâm, nhìn cô ta cứ như thầm thương trộm nhớ em đã lâu ấy, hỏng thật.Hắc hắc, anh nói này cô bé vô lương tâm kia, đối với em ai cũng quan trọng hơn chồng phải không?"
Nói xong còn liếc nhìn cô cực kì không có ý tốt, tiến lại gần thấp giọng nói thẩm bên tai vài câu, Cố Lăng Vi mặt đỏ lên, định đánh, Diệp Bành Đào vui vẻ: “Ha ha!Chú ý an toàn nào vợ, chồng em đang lái xe đấy, em giờ mà muốn anh ngay thì chồng cũng chỉ có thể đồng ý cho em hôn một cái đỡ thèm thôi, được không?"
Nói xong khuôn mặt tuấn tú lạ với tới, Cố Lăng Vi không chút khách khí mà nâng tay tát anh một cái: “Tránh sang bên kia, đồ lưu manh".
Giọng điệu lại giống như làm nũng, không chút khí thế, nghe vào tai Diệp Bành Đào lại càng khó nhịn, đã hơn một tháng làm anh sắp nghẹn rồi, bị sinh lý tra tấn thì chỉ có cô bé kia mới làm dịu được, DIệp Bành Đào oán giận nhìn cô, một chuyến đi Lạp Tát thế mà mặt mày vẫn hồng hào, hấp dẫn hơn nữa.
Nghĩ đến ánh mắt Chu Tử Phong nhìn Cố Lăng Vi, DIệp Bành Đào lại không khống chế được vị chua trào lên đầu, cẩn thận suy nghĩ, dù gì vất vả lắm mới hòa hảo, mình mà còn thẩm vấn cô ấy, chắc lại cãi nhau, vậy phúc lợi của mình ở đâu chứ, không biết còn chờ đến tháng năm nào nữa.
Nghĩ đến đây Diệp Bành Đào cố gắng đè nén lửa giận, cắn môi thầm nghĩ: “Được rồi, em hành hạ anh như thế, xem lát xử lý em thế nào".
Cố Lăng Vi bị ánh mắt ai kia nhìn mà sợ hãi, cảm giác trong đầu người kia toàn suy nghĩ xấu không thôi, nghi hoặc nói: “Anh sao hôm nay lại rảnh rỗi thế, ở quân khu không phải chuẩn bị thi đấu quân sự sao, sao thế, đoàn Hồng Quân của anh từ bỏ à?"
“Sao có chứ, đoàn của anh thắng liên tiếp, đừng nói là võ thuật quân khu, dù là thi cả nước đội của anh cũng không thua đâu, anh nghỉ hai ngày thăm người thân đó".
Cố Lăng Vi bật cười vui vẻ:"Diệp Bành Đào anh thăm người thân à, bác và dì ở ngay thành phố này, anh lừa ai chứ, đúng là lạm dụng chức quyền".
Diệp Bành Đào cười: “Lạm dụng thì sao, có quyền không dùng để phí à, đây là đội trưởng đặc biệt phê cho anh, ai bảo vợ anh làm lính trinh sát đặc biệt chứ, sau này cả nhà quân nhân, giờ là lúc để thích hợp để chăm sóc vợ mà".
Cố Lăng Vi nhíu mi, ngỡ ngàng nói: “Tư tưởng của Diệp liên đoàn trưởng là ai đả thông vậy, thông tình đạt lý như thế không phải là phong cách anh đâu".
Diệp Bành Đào kéo tay cô qua đặt giữa hai chân mình xoa xoa một hồi: “Thông tình đạt lý hả, vậy em phải thưởng cho anh, cho anh thoải mái vài ngày đi".
Cảm giác phía dưới anh có phản ứng, mặt Cố Lăng Vi đỏ lên, đột nhiên khẽ cười sáng lạn, tay vuốt đến phía trong đùi anh, dùng hai ngón tay nắm lấy phần nhô ra, dùng sức bóp chặt, cắn răng nói: “Cho anh thoải mái này".
“A a…A….".Diệp Bành Đào kêu thảm thiết một tiếng, nhìn thấy cửa bảo vệ phía trước vội vàng im lặng, xe vừa tiến vào thiếu chút đụng phải tường, anh ổn định tau lái, phanh trước cửa khu làm cho bảo vệ cũng giật nảy mình.
Diệp Bành Đào trừng mắt nhìn Cố Lăng Vi, bảo vệ vội mở cổng cho họ vào, cô khẽ làm mặt quỷ, động tác lưu loát nhảy xuống xe trước, Diệp Bành Đào cắn môi, không thèm sốt ruột xử lý em đâu, cầm hành lý rồi đi vào nhà, hòa thượng cũng không chạy khỏi miếu.
Cố Lăng VI chống cửa thang máy cười đến phong tình vạn chúng còn hướng đến Diệp Bành Đào ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo anh nhanh lên, DIệp Bành Đào thấy dục hỏa mình ẩn nhẫn bao lâu lại sắp bùng lên rồi, bước nhanh vào, cửa thang máy còn chưa khép lại đã ép Cố Lăng Vi về phía tường, cúi đầu hôn xuống, lại bị cô đẩy ra, hai tay chống trên ngực anh, để một khoảng cách an toàn ở giữa.Mắt hướng lên phía trên, DIệp Bành Đào nghiêng đầu nhìn một cái, là camera ở thang máy, thấp giọng mắng một tiếng, lúc này mới biết hóa ra cô bé này không cho anh làm chuyện xấu, biết rõ ở đây có camera, cho nên vừa rồi mới cười câu dẫn người ta như thế, Diệp Bành Đào nheo mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhóc con giờ em vui vẻ đi, lát nữa em nhận đủ".
Thang máy ding một tiếng mở ra, Diệp Bành Đào lưu loát mang hành lý tiến vào phòng khách, nhanh gọn túm cô lôi vào, nâng lên đặt lên tủ giày, tủ giày này thiết kế cũng rất cầu kì, mặt trên phủ tấm lông dày, phía sau là tấm kính thủy tinh.
Diệp Bành Đào giống như dã thú nhịn đói mấy trăm năm, bàn tay đầy vết chai luồn vào tóc cô giữ chặt gáy, ngậm lấy đôi môi hồng nhạt, trằn trọc cắn liếm, mở hàm răng xông vào lãnh địa mà bá đạo tuần tra, hoàn toàn xâm nhập, giống như không muốn bỏ sót một ngóc ngách bí ẩn nào, bắt lấy tù binh không kịp chạy trốn, dây dưa không dứt, như muốn cắn nuốt vào bụng
Mãi đến khi đối phương không còn chống cự nữa mới bắt đầu dịu dàng hơn, dần dần lấu lại thế tiến công, triền miên truy đuổi chơi đùa, quần áo từng thứ một rơi trên mặt đất, thân thể hai người dính sát vào nhau, khó tách rời…
Phương diện này Cố Lăng Vi đến bây giờ vẫn là người thế yếu, dù có bao nhiêu tuyệt chiêu hay khí lực thì đến lúc này cô cũng không dùng đến được, huống hồ Diệp Bành Đào thực sự là có thiên phú, kinh nghiệm lại cực kì dày dặn, so với Cố Lăng Vi đúng là giáo sư và trẻ em mẫu giáo mà, cho nên Diệp Bành Đào tất nhiên luôn là người chiến thắng.
Diệp Bành Đào quyết định phải ăn đến tận xương, trừng phạt cô bé không biết nghe lời này, anh nhìn hơn một tháng, trận ầm ĩ lần này cũng là trước nay chưa từng có, trong lòng lại còn canh cánh tên Chu Tử Phong làm cho Diệp Bành Đào cực kì bất mãn, đợi mãi đến cơ hội này, tất nhiên không xử lý cô cho ra trò mới là lạ.
Diệp Bành Đào cắn mút từng chút một, dừng lại trên cổ duyên dáng của cô, một đường đi xuống, dừng lại trên hai khối dâu tây, dùng phương pháp thân mật nhất mà âu yếm…
Ngọn đèn phòng ấm áp lan toản, da thịt Cố Lăng Vi nhãn nhụi ửng lên màu hồng nhạt, giống như phủ một lớp sương mờ, xinh đẹp đến động lòng người, thanh âm từ phiến môi không ngừng phát ra, là tra tấn nhưng lại cực kì khoái hoạt, Diệp Bành Đào hiển nhiên là muốn từ từ ăn cô, sử dụng đủ loại biến hóa đa dạng, trừng phạt ngọt ngào, giằng co như một trận chạy đau không điểm đích.
Cố Lăng Vi gần như không chịu nổi nữa, mà Diệp Bành Đào một chút ý định buông tha cũng không có, càng lúc càng mạnh mẽ hơn, một lần nữa đè lên người cô,….
Bên trong chiếc gương trên tường có thể nhìn rõ ràng, đôi nam nữ yêu nhau kịch liệt, giao hòa cả thể xác và tâm hồn, bằng cách thức nguyên thủy nhất.
Trong lòng cực kì thích thú và thoải mái, Cố Lăng Vi nhắm chặt mắt, lông mi say lòng người chớp động, thoáng rung nhẹ nhàng, bỏ quên cả chống cự, bất lực xuôi dòng theo cảm giác chân thật nhất, những âm thanh đỏ mặt bên tai, sự khoái hoạt không gì che giấu được, sự thoải mái đó như bùng lên ngọn lửa, đốt cháy toàn bộ lý trí của cô.
Khoái hoạt như ngọn núi lửa không ngừng hoạt động, cuối cùng một khi đã phá ra sẽ mãnh liệt phun trào, cả bầu trời chớp sáng.
Rất lâu sau, đại não Cố Lăng Vi đều là một mảnh trống rỗng, thâm chí cô quên hết tất thảy, đến khi lý trí trở về, cô mới cảm thấy có sự bất công, tiểu biệt kích tình như thế, ép cô đến sức lực động đậy cũng không có, thế mà Diệp Bành Đào lại ngược lại, y như uống phải máu gà, tinh thần tỏa sáng.Cố Lăng Vi vô lực nâng mắt lên:"Diệp Bành Đào, anh là đồ sắc lang không biết xấu hổ".
Diệp Bành Đào cười ha hả, ôm lấy cô cả người xụi lơ vào phòng tắm, ngồi vào bồn tắm lớn rồi ôm cả cô vào lòng, dòng nước ấm áp đánh sâu vào thân thể hai người, trên mặt đầy thỏa mãn.
Cố Lăng Vi sớm quen với tính bá đạo của Diệp Bành Đào rồi, người này còn bị biến thái nghiêm trọng nữa, hơn thế lại cực kì thích đùa giỡn Cố Lăng Vi, mỗi lần xong việc anh đều vui vẻ cẩn thận tắm rửa cho cô, hồi đầu cô còn ngượng ngùng, tuy hai người đã thân mật như thế nhưng ở trước mặt anh trần truồng như vậy, lại còn mặc anh mát xa rửa ráy đúng là không được tự nhiên mà, chỉ là phản kháng rất nhiều lần vẫn không có kết quả.
Bởi vì hầu như mỗi lần đều bị anh làm cho một chút sức lực cũng không còn, lúc nào làm xong, Cố Lăng Vi cũng oán giận Diệp Bành Đào thể lực quá tốt, các hạng mục kĩ năng của mình cũng đáng kiêu ngạo lắm chứ, nhưng mà ở phương diện này, cô phát hiện sợ rằng cả đời này cũng không thắng nổi anh, căn bản còn không phải là đối thử nữa, bao nhiêu kĩ năng quân sự ở phương diện này đúng là một chút ưu thế cũng không có.
Cô thậm chí còn không ngại học hỏi xem Diệp Bành Đào là vì nguyên nhân gì, Diệp Bành Đào lại còn dõng dạc nói: “Thể trạng của anh có thể phục vụ em năm mươi năm không ngừng, cho nên nhanh gả cho anh đi, tính phúc tuyệt đối được bảo đảm".
Sắc mặt được tiện nghi lại còn khoe mẽ kia đúng là muốn phỉ nhổ mà, nghĩ đến đây Cố lăng Vi bật cười một tiếng, nhưng lập tực cô phát hiện ra một điều kinh khủng, đại sắc lang không biết xấu hổ sau lưng lại bắt bầu muốn nhe răng rồi, cô vội la lên: “Diệp Bành Đào anh không được ép em, mai em sẽ về nhà ô ô.."Lời còn chưa dứt đã bị tên sắc lang miệng rộng nào đó nuốt vào trong bụng, đáng thương cho Tiểu Vi Vi, thoát không nổi khỏi móng vuốt….
Tên này không biết sao có nhiều phương thức đa dạng thế nữa, quả thực là có thể cho đi đóng phim được mà,đến khi nằm được trên giường mềm mại, đây là oán niệm cuối cùng của Cố Lăng Vi.
Cố lăng Vi lại bị tên đại sắc lang này quấy rầy đến tỉnh, vừa mở mắt đã thấy anh cười cực kì không có ý tốt, cô kéo kéo chăn xê ra bên cạnh phòng bị nói: “Anh muốn làm gì?"
Diệp Bành Đào bật cười, vẻ mặt ủy khuất: “Vợ à, mặt em thế này làm chồng đau lòng lắm, chẳng lẽ anh chưa thể hiện đủ sức sao, em nói thật đi, có thoải mái không thoải mái không…"Nói xong còn thấp giọng sát bên tai cô: “Anh vẫn còn nhớ em lắm…."
Mặt Cố Lăng Vi đỏ lên, đưa tay che miệng anh lại, đẩy ra:"DIệp Bành Đào, anh mà còn nói bậy em sẽ về nhà ngay đó".
Diệp Bành Đào cười ha hả: “Rồi rồi, không nói là được".
Cố lăng Vi nghiêng đàu nhìn, ánh mắt trời chói chang chiếu xuyên qua rèm cửa, một ngày xuân nắng đẹp, phía ngoài phòng ngủ trên sân thượng đặt mấy bồn cây cảnh, là dì nhỏ cho anh, ánh mặt trời nhẹ nhàng đong đưa trên lá biếc, bừng bừng sức sống, những chậu cây này cũng thật là mạnh mẽ, cô và Diệp Bành Đào mỗi tuần chỉ về một lần, khi đó mới tưới nước, mà thế nó vẫn sống tốt, đúng là kì tích.
Hai người không thường về căn nhà nhỏ bé này, nhưng đây cũng đã trở thành một tổ ấm, đầu giường là chiếc đồng hồ báo thức của cô, ảnh hai người ôm nhau thân mật, hai bên ngăn tủ trái phải song song là quần áo bình thường và quân trang của hai người, ai cũng trang nghiêm gọn gàng, cho nên không nhiều đồ trang sức.
Góc phòng là cây hoa sen tạo ẩm khiểu mới, lễ vật dì nhỏ đưa tới, khi găm điện sẽ tỏa sương từ cây cột bằng cầm thạch, phía trên là đóa hoa sẽ điêu khắc xinh đẹp, nhưng mà đồ vật này Cố lăng Vi và Diệp Bành Đào lại rất ngại phiền toái, cho nên để không.
Mất đi vẻ linh động hằng ngày, Cố Lăng Vi như thế này lại càng đáng yêu, Diệp Bành Đào cười tủm tỉm vỗ hai má cô: “Nghĩ gì nữa, mau dậy thôi, hôm nay chúng ta về nhà, vừa rồi cậu út gọi, bảo có mấy sọt cua ở nhà, bảo chúng ta về ăn, thế mới hay, chả lẽ vì sọt cua mới về"..Dì út sinh em bé là một cô nhóc, thích khóc nhưng lại cực kì đáng yêu, giống mười phần là phiên bản của dì, tối hôm Diệp gia hoan nghênh tiểu công chúa, đã bắt đầu có nhũ danh Kiều Kiều, cực kì đáng yêu mà, cho nên Lưu Thiếu Quân mới thích mãi không buông, chỉ cần về nhà là ôm con vào ngực, một lát cũng không buông, đúng là người ta thập nhị tứ hiếu mà
Từ một người phong lưu quý tốc trở thành người chủ gia đình yêu vợ yêu con, Lưu Thiếu Quân thay đổi làm chị anh cũng phải kinh ngạc không thôi, Lưu bộ trưởng cẩn thận ôm lấy Tiểu Kiều Kiều, cầm chiếc chuông màu xanh da trời nhẹ nhàng phe phẩy, nhóc con trong ngực cười khanh khách.
Cố Lăng Vi vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy, vội bước sang, đưa tay đòi ôm em gái, Lưu bộ trưởng rất có hàm ý nhìn cô một cái, nhóc con rất mềm, khi ôm phải lấy tay nâng cổ mới được ,Tiểu Vi Vi, ôm một đứa trẻ không phải dễ đâu.
Cố Lăng VI theo chỉ dẫn của dì, cần thận ôm em vào ngực, cmar giác một vật thể mềm nhũn, không hề nặng, nhưng lại khiến mình khẩn trương, vội vàng đưa trở về.Lưu Thiếu Quân nhẹ nhàng thở ra: “Tiểu Vi Vi à, cháu ôm tiểu công chúa nhà cậu mà như ông vũ khí hạt nhân ấy, đúng là dọa người, sau này cháu giơ cao đánh khẽ, đừng lấy công chúa nhà cậu ra luyện tập, cậu chịu không nổi kích thích này đâu".
Nghiêm Thuận Thuận từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cảnh này cũng cười theo: “Tiểu Vi VI nếu thích thì tự sinh một đứa, khi đó muốn ôm thế nào thì ôm".
Diệp tham mưu rảo bước đến cười phụ họa: “Thuận Thuận đúng là chủ ý hay, bác đồng ý đề nghị này".
Cố Lăng Vi mặt đỏ lên, vào bếp phụ bưng đồ ăn ra, cả phòng khác lại cười một trận.
Ánh mắt Chu Tử Phong lóe lên tia lạnh lẽo: “Diệp liên đoàn trưởng cũng nhàn rỗi không kém ấy chứ, Vi Vi, công ty anh có việc về trước, khi nào có thời gian ăn cơm cùng nhau sau".
Dưới ánh mắt tràn ngập ghen tuông của Diệp Bành Đào, anh vuốt vuốt đỉnh đầu Cố Lăng Vi, rồi lịch sự gật đầu với Trương Lệ Hồng một cái, đi về phía chiếc xe đã đợi rất lâu, chui vào trong.
Cố Lăng Vi trừng mắt nhìn Diệp Bành Đào một cái: “Anh không thể nói chuyện lịch sự hơn được sao, lần này anh ấy giúp em rất nhiều, anh làm cái gì mà âm dương quái khí thế?"
Diệp Bành Đào thấy sắc mặt cô không tốt, vô tội nói: “Anh nào có âm dương quái khí gì đâu, anh chỉ thắc mắc chút thôi, chú anh bận cũng không bằng Chu Tử Phong đâu, mà lúc nào cũng tất bật không có giờ nghỉ, Chu Tử Phong thế mà ngược lại, còn có thời gian cùng em đi Tây Tạng nữa chứ".
Trương Lệ Hồng thấy hai người nói qua nói lại vội ngắt lời: “Này, Diệp Thiếu, lâu không gặp".
Diệp Bành Đào quét mắt liếc cô một cái, ném sang túi tiền: “Trương Lệ Hồng, cái này để cô thuê một chỗ mà nghỉ ngơi".Nói xong dắt Cố Lăng Vi lên xe mà nghênh ngang bước đi, Trương Lệ Hồng lơ đễnh, đặt túi hành lý xuống mặt đất, mặt mày hớn hở mở bao tiền ra: “Diệp Thiếu vẫn như xưa, được, trước tìm một chỗ ăn uống no nê đã, rồi đến báo danh, haha, lần này kiếm được khoản lớn".
Cố Lăng Vi trừng mắt nhìn Bành Đào: “Anh sao lại để Lệ Hồng ở sân bay thế chứ, cô ấy lần đầu tiên đến thành phố B, mau quay xe lại đón cô ấy đi".
Diệp Bành Đào vội nói: “Thôi, cô ta thông minh thế còn cái miệng để hỏi nữa, yên tâm, nhìn cô ta cứ như thầm thương trộm nhớ em đã lâu ấy, hỏng thật.Hắc hắc, anh nói này cô bé vô lương tâm kia, đối với em ai cũng quan trọng hơn chồng phải không?"
Nói xong còn liếc nhìn cô cực kì không có ý tốt, tiến lại gần thấp giọng nói thẩm bên tai vài câu, Cố Lăng Vi mặt đỏ lên, định đánh, Diệp Bành Đào vui vẻ: “Ha ha!Chú ý an toàn nào vợ, chồng em đang lái xe đấy, em giờ mà muốn anh ngay thì chồng cũng chỉ có thể đồng ý cho em hôn một cái đỡ thèm thôi, được không?"
Nói xong khuôn mặt tuấn tú lạ với tới, Cố Lăng Vi không chút khách khí mà nâng tay tát anh một cái: “Tránh sang bên kia, đồ lưu manh".
Giọng điệu lại giống như làm nũng, không chút khí thế, nghe vào tai Diệp Bành Đào lại càng khó nhịn, đã hơn một tháng làm anh sắp nghẹn rồi, bị sinh lý tra tấn thì chỉ có cô bé kia mới làm dịu được, DIệp Bành Đào oán giận nhìn cô, một chuyến đi Lạp Tát thế mà mặt mày vẫn hồng hào, hấp dẫn hơn nữa.
Nghĩ đến ánh mắt Chu Tử Phong nhìn Cố Lăng Vi, DIệp Bành Đào lại không khống chế được vị chua trào lên đầu, cẩn thận suy nghĩ, dù gì vất vả lắm mới hòa hảo, mình mà còn thẩm vấn cô ấy, chắc lại cãi nhau, vậy phúc lợi của mình ở đâu chứ, không biết còn chờ đến tháng năm nào nữa.
Nghĩ đến đây Diệp Bành Đào cố gắng đè nén lửa giận, cắn môi thầm nghĩ: “Được rồi, em hành hạ anh như thế, xem lát xử lý em thế nào".
Cố Lăng Vi bị ánh mắt ai kia nhìn mà sợ hãi, cảm giác trong đầu người kia toàn suy nghĩ xấu không thôi, nghi hoặc nói: “Anh sao hôm nay lại rảnh rỗi thế, ở quân khu không phải chuẩn bị thi đấu quân sự sao, sao thế, đoàn Hồng Quân của anh từ bỏ à?"
“Sao có chứ, đoàn của anh thắng liên tiếp, đừng nói là võ thuật quân khu, dù là thi cả nước đội của anh cũng không thua đâu, anh nghỉ hai ngày thăm người thân đó".
Cố Lăng Vi bật cười vui vẻ:"Diệp Bành Đào anh thăm người thân à, bác và dì ở ngay thành phố này, anh lừa ai chứ, đúng là lạm dụng chức quyền".
Diệp Bành Đào cười: “Lạm dụng thì sao, có quyền không dùng để phí à, đây là đội trưởng đặc biệt phê cho anh, ai bảo vợ anh làm lính trinh sát đặc biệt chứ, sau này cả nhà quân nhân, giờ là lúc để thích hợp để chăm sóc vợ mà".
Cố Lăng Vi nhíu mi, ngỡ ngàng nói: “Tư tưởng của Diệp liên đoàn trưởng là ai đả thông vậy, thông tình đạt lý như thế không phải là phong cách anh đâu".
Diệp Bành Đào kéo tay cô qua đặt giữa hai chân mình xoa xoa một hồi: “Thông tình đạt lý hả, vậy em phải thưởng cho anh, cho anh thoải mái vài ngày đi".
Cảm giác phía dưới anh có phản ứng, mặt Cố Lăng Vi đỏ lên, đột nhiên khẽ cười sáng lạn, tay vuốt đến phía trong đùi anh, dùng hai ngón tay nắm lấy phần nhô ra, dùng sức bóp chặt, cắn răng nói: “Cho anh thoải mái này".
“A a…A….".Diệp Bành Đào kêu thảm thiết một tiếng, nhìn thấy cửa bảo vệ phía trước vội vàng im lặng, xe vừa tiến vào thiếu chút đụng phải tường, anh ổn định tau lái, phanh trước cửa khu làm cho bảo vệ cũng giật nảy mình.
Diệp Bành Đào trừng mắt nhìn Cố Lăng Vi, bảo vệ vội mở cổng cho họ vào, cô khẽ làm mặt quỷ, động tác lưu loát nhảy xuống xe trước, Diệp Bành Đào cắn môi, không thèm sốt ruột xử lý em đâu, cầm hành lý rồi đi vào nhà, hòa thượng cũng không chạy khỏi miếu.
Cố Lăng VI chống cửa thang máy cười đến phong tình vạn chúng còn hướng đến Diệp Bành Đào ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo anh nhanh lên, DIệp Bành Đào thấy dục hỏa mình ẩn nhẫn bao lâu lại sắp bùng lên rồi, bước nhanh vào, cửa thang máy còn chưa khép lại đã ép Cố Lăng Vi về phía tường, cúi đầu hôn xuống, lại bị cô đẩy ra, hai tay chống trên ngực anh, để một khoảng cách an toàn ở giữa.Mắt hướng lên phía trên, DIệp Bành Đào nghiêng đầu nhìn một cái, là camera ở thang máy, thấp giọng mắng một tiếng, lúc này mới biết hóa ra cô bé này không cho anh làm chuyện xấu, biết rõ ở đây có camera, cho nên vừa rồi mới cười câu dẫn người ta như thế, Diệp Bành Đào nheo mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhóc con giờ em vui vẻ đi, lát nữa em nhận đủ".
Thang máy ding một tiếng mở ra, Diệp Bành Đào lưu loát mang hành lý tiến vào phòng khách, nhanh gọn túm cô lôi vào, nâng lên đặt lên tủ giày, tủ giày này thiết kế cũng rất cầu kì, mặt trên phủ tấm lông dày, phía sau là tấm kính thủy tinh.
Diệp Bành Đào giống như dã thú nhịn đói mấy trăm năm, bàn tay đầy vết chai luồn vào tóc cô giữ chặt gáy, ngậm lấy đôi môi hồng nhạt, trằn trọc cắn liếm, mở hàm răng xông vào lãnh địa mà bá đạo tuần tra, hoàn toàn xâm nhập, giống như không muốn bỏ sót một ngóc ngách bí ẩn nào, bắt lấy tù binh không kịp chạy trốn, dây dưa không dứt, như muốn cắn nuốt vào bụng
Mãi đến khi đối phương không còn chống cự nữa mới bắt đầu dịu dàng hơn, dần dần lấu lại thế tiến công, triền miên truy đuổi chơi đùa, quần áo từng thứ một rơi trên mặt đất, thân thể hai người dính sát vào nhau, khó tách rời…
Phương diện này Cố Lăng Vi đến bây giờ vẫn là người thế yếu, dù có bao nhiêu tuyệt chiêu hay khí lực thì đến lúc này cô cũng không dùng đến được, huống hồ Diệp Bành Đào thực sự là có thiên phú, kinh nghiệm lại cực kì dày dặn, so với Cố Lăng Vi đúng là giáo sư và trẻ em mẫu giáo mà, cho nên Diệp Bành Đào tất nhiên luôn là người chiến thắng.
Diệp Bành Đào quyết định phải ăn đến tận xương, trừng phạt cô bé không biết nghe lời này, anh nhìn hơn một tháng, trận ầm ĩ lần này cũng là trước nay chưa từng có, trong lòng lại còn canh cánh tên Chu Tử Phong làm cho Diệp Bành Đào cực kì bất mãn, đợi mãi đến cơ hội này, tất nhiên không xử lý cô cho ra trò mới là lạ.
Diệp Bành Đào cắn mút từng chút một, dừng lại trên cổ duyên dáng của cô, một đường đi xuống, dừng lại trên hai khối dâu tây, dùng phương pháp thân mật nhất mà âu yếm…
Ngọn đèn phòng ấm áp lan toản, da thịt Cố Lăng Vi nhãn nhụi ửng lên màu hồng nhạt, giống như phủ một lớp sương mờ, xinh đẹp đến động lòng người, thanh âm từ phiến môi không ngừng phát ra, là tra tấn nhưng lại cực kì khoái hoạt, Diệp Bành Đào hiển nhiên là muốn từ từ ăn cô, sử dụng đủ loại biến hóa đa dạng, trừng phạt ngọt ngào, giằng co như một trận chạy đau không điểm đích.
Cố Lăng Vi gần như không chịu nổi nữa, mà Diệp Bành Đào một chút ý định buông tha cũng không có, càng lúc càng mạnh mẽ hơn, một lần nữa đè lên người cô,….
Bên trong chiếc gương trên tường có thể nhìn rõ ràng, đôi nam nữ yêu nhau kịch liệt, giao hòa cả thể xác và tâm hồn, bằng cách thức nguyên thủy nhất.
Trong lòng cực kì thích thú và thoải mái, Cố Lăng Vi nhắm chặt mắt, lông mi say lòng người chớp động, thoáng rung nhẹ nhàng, bỏ quên cả chống cự, bất lực xuôi dòng theo cảm giác chân thật nhất, những âm thanh đỏ mặt bên tai, sự khoái hoạt không gì che giấu được, sự thoải mái đó như bùng lên ngọn lửa, đốt cháy toàn bộ lý trí của cô.
Khoái hoạt như ngọn núi lửa không ngừng hoạt động, cuối cùng một khi đã phá ra sẽ mãnh liệt phun trào, cả bầu trời chớp sáng.
Rất lâu sau, đại não Cố Lăng Vi đều là một mảnh trống rỗng, thâm chí cô quên hết tất thảy, đến khi lý trí trở về, cô mới cảm thấy có sự bất công, tiểu biệt kích tình như thế, ép cô đến sức lực động đậy cũng không có, thế mà Diệp Bành Đào lại ngược lại, y như uống phải máu gà, tinh thần tỏa sáng.Cố Lăng Vi vô lực nâng mắt lên:"Diệp Bành Đào, anh là đồ sắc lang không biết xấu hổ".
Diệp Bành Đào cười ha hả, ôm lấy cô cả người xụi lơ vào phòng tắm, ngồi vào bồn tắm lớn rồi ôm cả cô vào lòng, dòng nước ấm áp đánh sâu vào thân thể hai người, trên mặt đầy thỏa mãn.
Cố Lăng Vi sớm quen với tính bá đạo của Diệp Bành Đào rồi, người này còn bị biến thái nghiêm trọng nữa, hơn thế lại cực kì thích đùa giỡn Cố Lăng Vi, mỗi lần xong việc anh đều vui vẻ cẩn thận tắm rửa cho cô, hồi đầu cô còn ngượng ngùng, tuy hai người đã thân mật như thế nhưng ở trước mặt anh trần truồng như vậy, lại còn mặc anh mát xa rửa ráy đúng là không được tự nhiên mà, chỉ là phản kháng rất nhiều lần vẫn không có kết quả.
Bởi vì hầu như mỗi lần đều bị anh làm cho một chút sức lực cũng không còn, lúc nào làm xong, Cố Lăng Vi cũng oán giận Diệp Bành Đào thể lực quá tốt, các hạng mục kĩ năng của mình cũng đáng kiêu ngạo lắm chứ, nhưng mà ở phương diện này, cô phát hiện sợ rằng cả đời này cũng không thắng nổi anh, căn bản còn không phải là đối thử nữa, bao nhiêu kĩ năng quân sự ở phương diện này đúng là một chút ưu thế cũng không có.
Cô thậm chí còn không ngại học hỏi xem Diệp Bành Đào là vì nguyên nhân gì, Diệp Bành Đào lại còn dõng dạc nói: “Thể trạng của anh có thể phục vụ em năm mươi năm không ngừng, cho nên nhanh gả cho anh đi, tính phúc tuyệt đối được bảo đảm".
Sắc mặt được tiện nghi lại còn khoe mẽ kia đúng là muốn phỉ nhổ mà, nghĩ đến đây Cố lăng Vi bật cười một tiếng, nhưng lập tực cô phát hiện ra một điều kinh khủng, đại sắc lang không biết xấu hổ sau lưng lại bắt bầu muốn nhe răng rồi, cô vội la lên: “Diệp Bành Đào anh không được ép em, mai em sẽ về nhà ô ô.."Lời còn chưa dứt đã bị tên sắc lang miệng rộng nào đó nuốt vào trong bụng, đáng thương cho Tiểu Vi Vi, thoát không nổi khỏi móng vuốt….
Tên này không biết sao có nhiều phương thức đa dạng thế nữa, quả thực là có thể cho đi đóng phim được mà,đến khi nằm được trên giường mềm mại, đây là oán niệm cuối cùng của Cố Lăng Vi.
Cố lăng Vi lại bị tên đại sắc lang này quấy rầy đến tỉnh, vừa mở mắt đã thấy anh cười cực kì không có ý tốt, cô kéo kéo chăn xê ra bên cạnh phòng bị nói: “Anh muốn làm gì?"
Diệp Bành Đào bật cười, vẻ mặt ủy khuất: “Vợ à, mặt em thế này làm chồng đau lòng lắm, chẳng lẽ anh chưa thể hiện đủ sức sao, em nói thật đi, có thoải mái không thoải mái không…"Nói xong còn thấp giọng sát bên tai cô: “Anh vẫn còn nhớ em lắm…."
Mặt Cố Lăng Vi đỏ lên, đưa tay che miệng anh lại, đẩy ra:"DIệp Bành Đào, anh mà còn nói bậy em sẽ về nhà ngay đó".
Diệp Bành Đào cười ha hả: “Rồi rồi, không nói là được".
Cố lăng Vi nghiêng đàu nhìn, ánh mắt trời chói chang chiếu xuyên qua rèm cửa, một ngày xuân nắng đẹp, phía ngoài phòng ngủ trên sân thượng đặt mấy bồn cây cảnh, là dì nhỏ cho anh, ánh mặt trời nhẹ nhàng đong đưa trên lá biếc, bừng bừng sức sống, những chậu cây này cũng thật là mạnh mẽ, cô và Diệp Bành Đào mỗi tuần chỉ về một lần, khi đó mới tưới nước, mà thế nó vẫn sống tốt, đúng là kì tích.
Hai người không thường về căn nhà nhỏ bé này, nhưng đây cũng đã trở thành một tổ ấm, đầu giường là chiếc đồng hồ báo thức của cô, ảnh hai người ôm nhau thân mật, hai bên ngăn tủ trái phải song song là quần áo bình thường và quân trang của hai người, ai cũng trang nghiêm gọn gàng, cho nên không nhiều đồ trang sức.
Góc phòng là cây hoa sen tạo ẩm khiểu mới, lễ vật dì nhỏ đưa tới, khi găm điện sẽ tỏa sương từ cây cột bằng cầm thạch, phía trên là đóa hoa sẽ điêu khắc xinh đẹp, nhưng mà đồ vật này Cố lăng Vi và Diệp Bành Đào lại rất ngại phiền toái, cho nên để không.
Mất đi vẻ linh động hằng ngày, Cố Lăng Vi như thế này lại càng đáng yêu, Diệp Bành Đào cười tủm tỉm vỗ hai má cô: “Nghĩ gì nữa, mau dậy thôi, hôm nay chúng ta về nhà, vừa rồi cậu út gọi, bảo có mấy sọt cua ở nhà, bảo chúng ta về ăn, thế mới hay, chả lẽ vì sọt cua mới về"..Dì út sinh em bé là một cô nhóc, thích khóc nhưng lại cực kì đáng yêu, giống mười phần là phiên bản của dì, tối hôm Diệp gia hoan nghênh tiểu công chúa, đã bắt đầu có nhũ danh Kiều Kiều, cực kì đáng yêu mà, cho nên Lưu Thiếu Quân mới thích mãi không buông, chỉ cần về nhà là ôm con vào ngực, một lát cũng không buông, đúng là người ta thập nhị tứ hiếu mà
Từ một người phong lưu quý tốc trở thành người chủ gia đình yêu vợ yêu con, Lưu Thiếu Quân thay đổi làm chị anh cũng phải kinh ngạc không thôi, Lưu bộ trưởng cẩn thận ôm lấy Tiểu Kiều Kiều, cầm chiếc chuông màu xanh da trời nhẹ nhàng phe phẩy, nhóc con trong ngực cười khanh khách.
Cố Lăng Vi vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy, vội bước sang, đưa tay đòi ôm em gái, Lưu bộ trưởng rất có hàm ý nhìn cô một cái, nhóc con rất mềm, khi ôm phải lấy tay nâng cổ mới được ,Tiểu Vi Vi, ôm một đứa trẻ không phải dễ đâu.
Cố Lăng VI theo chỉ dẫn của dì, cần thận ôm em vào ngực, cmar giác một vật thể mềm nhũn, không hề nặng, nhưng lại khiến mình khẩn trương, vội vàng đưa trở về.Lưu Thiếu Quân nhẹ nhàng thở ra: “Tiểu Vi Vi à, cháu ôm tiểu công chúa nhà cậu mà như ông vũ khí hạt nhân ấy, đúng là dọa người, sau này cháu giơ cao đánh khẽ, đừng lấy công chúa nhà cậu ra luyện tập, cậu chịu không nổi kích thích này đâu".
Nghiêm Thuận Thuận từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cảnh này cũng cười theo: “Tiểu Vi VI nếu thích thì tự sinh một đứa, khi đó muốn ôm thế nào thì ôm".
Diệp tham mưu rảo bước đến cười phụ họa: “Thuận Thuận đúng là chủ ý hay, bác đồng ý đề nghị này".
Cố Lăng Vi mặt đỏ lên, vào bếp phụ bưng đồ ăn ra, cả phòng khác lại cười một trận.
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh