Giấc Mộng Quân Doanh
Chương 45: Lấy nhu thắng cương, chuyển bại thành thắng
Bay qua Thành Đô, đến khi hạ cánh xuống sân bay Lạp Tát cũng đã là mười giờ tối, giữa tháng ba cũng đã vào xuân rồi, nhưng nhiệt độ ở Lạp Tát vẫn không cao, hơn nửa buổi tối, Cố Lăng Vi thậm chí còn thấy lạnh thấu xương, ở cửa hàng trước sân bay cô mua một chiếc áo lông khoác lên người mới cảm thấy ấm hơn.
Lạp Tát để lại cho cô ấn tượng đầu tiên chính là sự yên lặng, yên lặng tĩnh mịch với mọi âm thanh, giống như làm sạch tâm linh của người hành lữ, từ đó đến bệnh viên quân khu cũng là mười một giờ, qua thời gian thăm bệnh lâu lắm rồi, cho nên các hộ lý kiên quyết từ chối yêu cầu thăm hỏi của Cố Lăng Vi, xem ánh mắt họ nhìn cô như là phần tử khủng bố, cho dù Cố Lăng Vi đưa giấy chứng nhận thì vẫn nhất quyết không dàn xếp.
Rơi vào đường cùng, vẫn là phải vận dụng quan hệ của Chu Tử Phong, điện thoại vừa nối máy, đả thông cấp dưới, hai người mới được đặc biệt cho đi.Lúc đẩy cửa phòng bệnh của Lệ Hồng, nói thật, Cố Lăng Vi có chút kích động không yên, trong lòng sợ hãi, sợ nhìn người đó không phải Lệ Hồng, đến khi nhìn thấy cô gái nằm ngủ chân tay đủ cả mới nhẹ nhõm thở ra, rồi lại thấy bực.
Cô thì mấy ngày nay ngủ không ngon, con bé này lại ăn ngon ngủ kĩ, thế mà không thèm thông báo cho ai một tiếng, đúng là không có lương tâ mà, nghĩ đến đây, quan sát Lệ Hồng một lúc lâu, quyết định làm chuyện ác, nắm chặt cái mũi của cô, không ngờ con bé này như heo thế cũng không thèm tỉnh, còn mở miệng ra hít thở nữa, Cố Lăng Vi khẽ cười, đưa tay bịt miệng cô ấy lại, xem có tỉnh không này.
Trương Lệ Hồng ô ô hai tiếng rồi nghẹn tỉnh, mở mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Cố Lăng Vi chớp chớp một cái lại nhắm mắt lại than thở: “Sao lại mơ thấy Lăng Vi rồi…"
Cố Lăng VI bật cười, nắm hai má cô: “Lệ Hồng, cậu không phải mơ, mơ không thấy đau, giờ có thấy đau không hả?"
Trương Lệ Hồng hoàn toàn thanh tỉnh, cọ một chút rồi ngồi dậy, ngây ngốc nhìn Cố Lăng Vi một lúc lâu, nắm chặt lấy tay cô, cảm giác được cảm xúc chân thật thế mới ôm lấy Cố Lăng Vi mà khóc: “Oa….Lăng Vi là cậu….huhu …. Mình nghĩ sẽ không còn gặp được các cậu nữa…."
Cố Lăng Vi đau lòng, mắt càng buồn hơn, Lệ Hồng tuy thô kệch nhưng cũng là một nữ sinh hai mươi tuổi, hoàn cảnh xa lạ rồi còn phải khảo nghiệm sống chết, chắc chắn sẽ sợ hãi, có khi cả đời cũng không quên được, Cố Lăng Vi ôm chặt lấy cô, để cho cô ấy khóc, kiên cường như Trương Lệ Hồng giờ cũng trở thành một đứa trẻ yếu ớt khi nhìn thấy người thân.
Một lúc sao Cố Lăng Vi mới cười nói: “Thì ra là vị đại anh hùng cứu tế của chúng ta cũng có lúc khóc nhè như thế, nếu mà lãnh đạo quân khu biết thì đúng là không ổn nha".
Trương Lệ Hồng gạt nước mắt liếc cô một cái: “Lăng Vi sao cậu lại đến Lạp Tát".
Cố lăng Vi rót một ly nước ấm đưa cho cô: “Cậu còn hỏi, cậu đi Tây Tạng là mất tăm không thấy bóng, gọi điện thoại về nhà cậu cũng không hỏi được địa chỉ cục thể, mình với Lý Dĩnh rồi Hả Hiểu Vân lo muôn chết, may mà chiến hữu của anh mình cùng quân khu với cậu hỏi thăm mới biết được, hóa ra là anh hùng cứu tế nằm viện, đúng lúc mình có mười ngày nghỉ nên đến thăm cậu, xem thành liệt sĩ chưa thôi".
Trương Lệ hồng cười ha hả: “Liệt sĩ và vân vân, còn sớm lắm, nhưng mà bốn tháng qua quả thực là lần đầu tiên trong đời mình, nhớ hồi chúng ta ở trường, nghĩ có thể gặp lại các cậu thật tốt, cho nên nhờ thế mình mới chống đỡ được…"
Trương Lệ Hồng nói liên miên không dứt, lâu ngày gặp lại, suýt nữa là sinh tử xa nhau, hai người cũng quý trọng thời khắc này, nói không hết chuyện, cuối cùng Cố Lăng Vi ở lại bệnh viện chăm sóc Trương Lệ Hồng luôn, giường bên cạnh vừa vặn không có người, cho nên cũng tiện".
Chu Tử Phong ngủ lại ở khách sạn không xa bệnh viện, anh vừa ra khỏi phòng Trương Lệ Hồng chần chừ hỏi: “Cái kia, Diệp Bành Đào cũng biết cậu và anh đến Lạp Tát chứ?"
Cố Lăng vi hử một tiếng: “hắn có biết hay không thì liên quan gì?"
Trương Lệ Hồng ngớ người: “Sao, lại cãi nhau à?"
Cố Lăng Vi không để ý đến lòng hiếu kì của bạn: “Cậu có biết chuyện quân khu mình thành lập đội nữ điều tra không?"
Trương Lệ Hồng ngẩn ra, lắc đầu, cúi đầu suy nghĩ một lát mới nói: “Lăng Vi, mình ngây thơ quá đúng không, hồi được phân đến đây vốn là phải tới đồn biên phòng, mình nghĩ nếu được phân đến đây thì sao, mình không bối cảnh không có đường tiến thành thì xong rồi, cho nên khi mình đi cứu tế, lập tức báo danh, thực ra không phải anh hùng gì đâu, mà nói trắng ra là vì tiền đồ của mình".
Nói đến đây cô cắn môi trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp: “Dù mình liều mạng, giống như cậu nói, có công cũng không được khen thưởng, mình giờ mới hiểu được câu nói của Hiểu Vân, nhiệt huyết cũng không có tác dụng, cậu được phân đến quân khu B còn có cơ hội, có khi còn lên cao, đâu đến lượt mình, giống như tin tức này giờ mình mới biết được vậy".
Người luôn luôn lạc quan như Trương Lệ Hồng thế mà lại phó mặc cho số phận như thế, Cố Lăng Vi nói: “Ai bảo cậu không có quan hệ, cạu có quan hệ với mình Hiểu Vân Lý Dĩnh này, nếu năng lực mình không thua họ, nếu luận quan hệ thì mình lại không bằng ai đâu".
Trương Lệ Hồng ngẩng đầu, ánh mắt chần chừ nói: “Cậu huấn luyện khảo hạch xong rồi sao?"
Cố Lăng Vi nở nụ cười: “Cậu còn không biết, đội trưởng và chính trị viên của đội điều tra là Vu đội trưởng và cô Lưu trường chúng ta đó".
Trương Hồng Hồng thoái vui vẻ rồi lại ảm đạm: “Lăng Vi, mình thấy điều động qua hai quân khu đó thực sự không dễ dàng".
Cố Lăng Vi thở dài: “Ít nhất chúng ta phải thử mới biết".
Chu Tử Phong giúp đỡ, nhưng hoạt động ở bên Tây Tạng này không thành vấn đề, chỉ là mấy chốt ở quân khu thành phố b thôi, bên này cho đi điều kiện là phải được tuyển dụng, vì thế hôm sau Cố Lăng Vi gọi điện thoại đến văn phòng Diệp tham mưu: “Bác Diệp, cháu là Vi Vi…"
Cố Lăng Vi lần đầu vận dụng quan hệ, nhưng đúng là dùng rất tốt, Diệp tham mưu chỉ nói một câu đã giải quyết xong chuyện của Trương Lệ Hồng, năm ngày sau đội điều tra đưa tin đến, khảo hạch một mình cô, nếu đủ tư cách sẽ được tuyển dụng, hơn nữa Lệ Hồng cũng có thông báo xuống, chỉ cần đủ ngạch, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Trương Lệ Hồng hai ngày sau thì xuất viện, nhưng mà cấp trên còn chưa biết phải an bài cho cô ở đâu, nên mới trì hoãn, vốn tính đưa đi đồn biên phòng, chỉ là Lệ Hồng cố tình lập công, lần này Chu Tử Phong và Cố Lăng Vi còn ra tay, cấp trên mới trực tiếp hạ lệnh, sau khi Trương Lệ Hồng ra viện đã được bật đèn xanh, hai ngày sau trở về thành phố B với Cố Lăng Vi.
Tuy ràng Trương Lệ Hồng đến đây đã nửa năm, nhưng thực tế ở Tây Tạng lại không hiểu gì cả, Chu Tử Phong lại quen thuộc hơn, còn có thể nói ngôn ngữ địa phương, Cố Lăng Vi cảm thấy vô cùng mới mẻ, thời gian trôi qua nhanh, họ chỉ kịp đi bộ quanh cung điện Potala một vòng thì phải về, dù có vài phần tiếc nuối nhưng về sau ở cùng Lệ Hồng một chỗ, Lăng Vi đối với hành trình ngắn ngủi đến Lạp Tát này vẫn rất hài lòng.
Đêm trước khi đi, Chu Tử Phong được bạn của anh mời đến nhà ăn cơm, chiến hữu của anh là hàm đại tá, dân tộc Tạng, họ Mông, Chu Tử Phong thân thiết gọi là Mông liên đoàn trưởng, Cố Lăng Vi và Trương Lệ Hồng cũng gọi theo, Mông liên đoàn trưởng là người Tây Tạng chính gốc, hào sảng bộc trực, nhưng cũng có sự nghiêm cẩn của quân nhân, cùng Chu Tử Phong uống rượu tây cũng như uống nước.
Uống vui vẻ xong hai người đứng giữa phòng khách hoa chân múa tay một hồi, đánh nhau không lưu tình chút nào, làm cho cuối cùng ai cũng mặt mày sưng vù, Cố Lăng Vi và Trương Lệ Hồng đứng xem mà choáng vàng, nhưng mà vợ của Mông liên đoàn trưởng lại rất xinh đẹp dịu dàng, cười tủm tỉm nhìn, ánh mắt vừa sùng bái lại rất tự hào.
Phương thức hữu nghị như thế, tuy là bạo lực nhưng lại thể hiện tâm tình của một người đàn ông, Cố Lăng Vi cũng bắt gặp một mặt khác của Chu Tử Phong, không phải là sự tao nhã quý tộc, giống như là nhiệt khí sục sôi trong lòng, hào khí năm xưa, vui vẻ, tình cảm của họ đúng là thật tốt, giúp nhau lúc hoạn nạn, điều đó là Cố Lăng Vi và Trương Lệ Hồng cảm động sâu sắc.
Buổi tối trở lại khách sạn ngủ, Chu Tử Phong uống say nên Cố Lăng Vi phải dìu về, tính cách anh lúc nào cũng lạnh lùng cao ngạo, cho dù trương Lệ Hồng gặp anh nhiều lần rồi vẫn không quen thân được, cô ấy còn nói, đứng trước mặt Chu Tử Phong rất áp lực nữa, cho nên ba người phòng 308 đối xử rất thân thiết với Bành Đào, thậm chí không khách khí với Trịnh Viễn, nhưng lại không để anh độc nhất này của Lăng Vi vào mắt.
Cho nên khi về khách sạn, Trương Lệ Hồng về phòng cô trước, ở một chỗ với Chu Tử Phong áp lực quá lớn, cho dù hiện tại anh ta có uống rượu, nhưng bị ánh mắt lạnh nhạt kia đảo qua cũng thấy lạnh cả người.
Cố Lăng Vi dìu Chu Tử Phòng về giường, nhìn anh một lát rồi tháo giày cởi áo khoách ra, vừa đắp chăn xong đã bị Chu Tử Phong xoay người một phát đặt dưới thân, Cố Lăng Vi hoảng sợ, đẩy anh ra nhưng lại phát hiện hình như anh đang ngủ, không khí sực mùi rượu.
Rượu lúa mì cô uống không ít nhưng đi bên ngoài bị gió thổi một hồi, giờ tự nhiên lại thấy nóng, cố gắng bình tĩnh, cẩn thận đẩy Chu Tử Phong ra, dém lại chăn xong thì người cũng đầy mồ hôi, tiếng chuông di động trong tây trang bên giường vang lên, giữa đêm yên lặng hết sức chói tai.?Vi Vi nghĩ nghĩ rồi nhấc máy: “Chu Tử Phong, mẹ nó đừng giả bộ nữa, nói cho tôi biết số điện thoại phòng Lăng Vi…"
Cố Lăng Vi kinh ngạc một hồi, thốt lên: “Diệp Bành Đào, sao lại là anh?"
Đầu máy thoáng im lặng, tiếng thở gấp kịch liệt của Diệp Bành Đào, giống như không thông khí.Diệp Bành Đào tích hỏa đã vài ngày, vừa nghe thấy giọng nói của Cố Lăng Vi, đang định phát tiếc thì nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đã mười giờ rưỡi đêm, nhất thời dấm chua lại nổi lên, hít thở thật sâu rồi không kìm được hét toáng: “Cố Lăng Vi, mẹ nó, em đang ở đâu?Sao lại nhận điện thoại của Chu Tử Phong hả, em dám hồng hạnh vượt tường, anh sẽ bắn chết, em không tin thì thử xem".
Mùi chua ngất trời, Cố Lăng Vi nghe cũng biết người này đang tức giận giơ chân rồi, cô che tai nghe, nhìn thấy Chu Tử Phong trên giường một cái rồi đẩy cửa ra ngoài sân: “Anh hét cái gì, Diệp Bành Đào?"
“X, anh không hét sao, vợ anh bỏ chồng anh có thể không hét sao, mẹ nó, anh là đàn ông, Cố Lăng Vi em về ngay cho anh, nếu không tối nay anh điều động máy bay quân dụng của ba đón em về".
Cố Lăng Vi biết Diệp Bành Đào mà xúc động chuyện gì cũng làm được, vội nói: “Anh mà dám nói hưu nói vượn với bác Diệp xem sau này em còn để ý đến anh không, em đến thăm Lệ Hồng, nếu không nhờ anh trai giúp em đã không tìm được cô ấy rồi".
“Mẹ nó, anh cái gì mà anh, anh cũng không biết dì sinh con trai hồi nào, em kêu anh cũng thân mật quá nhỉ, em thiếu anh trai à, hay sao phải kêu, anh còn chưa cho phép, tên Chu Tử Phong đó còn chưa được thông qua đâu".
Diệp Bành Đào nói chua lè.Cố Lăng Vi trầm mặt: “Diệp Bành Đào anh nói bậy nữa rồi đấy".
Diệp Bành Đào cũng không ngốc, biết Cố Lăng Vi bướng bỉnh, ăn mềm không ăn cứng, nếu không một chút nhẹ nhàng cũng không có đâu, dù sao mình cũng không có mặt mũi rồi, hạ thấp mình một chút, nhưng mà vẫn bá đạo nói: “Ngày mai em về cho anh, nếu không anh đi tìm thật đấy, lúc đó sẽ đánh tên anh trai kia một trận, hắn chết anh sống, không tốt đâu".
Cố Lăng Vi dở khóc dở cười, bỗng nhiên nhớ tới chuyện mấy hôm trước, biến sắc nói: “Diệp Bành Đào, anh còn muốn lừa ai, không có cửa đâu, cô gái ngày đó là ai, em vẫn còn nhớ kĩ đó, lôi kéo tay nhau thân thiết lắm mà".
Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Cố Lăng Vi càng giận, không khống chế được ghen tuông: “Diệp Bành Đào anh tác phong có vấn đề, ở trong công đoàn mà cùng nữ đồng chí đùa giỡn lưu manh".
Diệp Bành Đào bật cười: “Cô ta thì là cái thá gì, đùa giỡn lưu manh cũng không đến lượt cô ta, được rồi, anh nhận sai có được không, ngày đó anh không đúng, đối với nữ đồng chí bụng dạ khó lường kia không cự tuyệt kiên quyết, xúc phạm tới tâm hồn mềm yếu của vợ anh, lúc ấy anh không phải còn đang giận em sao, em quay người là đi luôn, còn cùng Chu Tử Phong chạy đến Tây Tạng, Tiểu Vi Vi em để tay lên ngực tự hỏi xem, hai ta ai lỗi nhiều hơn, em vào đội điều tra ngay cả báo cho anh cũng không, em thấy thế có được không?"
Diệp Bành Đào bất giác chuyển bại thành thắng, Cố Lăng Vi đuối lý, ấp úng: “Cái kia, em không phải là vì lo anh không cho đi sao".
Diệp Bành Đào hừ một tiếng: “Anh sẽ không cho em đi sao?"
Cố Lăng Vi gật đầu kiên định: “Đương nhiên".
Diệp Bành Đào không nhịn được bật cười, thở dài nói: “Dù anh nói không để ý nhưng Vi Vi, trước mặt em anh cũng chỉ là một người đàn ông yêu em mà thôi, đương nhiên sẽ bất an không yên lòng, cũng sẽ sợ hãi, mấy ngày nay so với vài năm còn lâu hơn, đừng xét ai đúng ai sai nữa, em về đi đã được không, Vi Vi, anh nhớ em…"
Không thể không nói Diệp Bành Đào thực sự không ngốc đâu, biết lấy nhu thắng cương, chất vấn nhận sai rồi lời ngon tiếng ngọt, đem chuyện mấy hôm trước trong đầu Cố Lăng Vi ném mất, trong lòng cô lại còn áy náy nữa.
Cố Lăng Vi tắt máy, quay đầu không khỏi ngẩn ra, cửa ngoài sân không biết khi nào thì mở, Chu Tử Phong đứng dựa vào cạnh cửa, ánh trăng chiếu lên người anh, ẩn hiện như một bóng ma, vẻ mặt mơ hồ không rõ, nhưng ánh mắt lại âm trầm sắc bén, thậm chí có chút lay động :"Anh, anh tỉnh rồi à?"
Chu Tử Phong quanh người còn tản mác mùi rượu, nhưng hành động lại rất vững vàng, bước hai bước đến đứng sóng vai với cô trên sân thượng, hỏi: “Vi Vi, em thấy nơi này đẹp không?"
Cố Lăng VI giờ mới phát hiện ra đối diện nơi này là cung điện hùng vũ Potala, bầy trời sáng một vòng sáng xanh, từ cung điện Potala ánh lên, đẹp không nói nên lời.Cố Lăng Vi đã thấy Lạp Tát ban ngày nhưng bầu trời đêm này lại mang một cảm giác khác, yên lặng mỹ lệ, trong bóng đêm cung điện Potala có một vẻ đẹp rung động đến mê người, cô không khỏi gật đầu: “vâng, đẹp lắm".
Ánh mắt Chu Tử Phong sáng quắc: “Anh mua một phòng ở đây được không, chờ thời điểm khác, chúng ta không ở khách sạn, trực tiếp ở nhà đó, được không?"
Cố Lăng Vi ngẩn ra: “Anh cũng muốn đầu tư ở đây sao!Được chứ!Nơi này cũng có thể trồng cây thuốc, là một khu vực tiềm năng đó".
Chu Tử Phong cười ha hả, nhẹ nhàng vuốt lại tóc cô bị gió thổi tung: “Ngốc, được rồi, mai lên máy bay, giờ mau về ngủ đi, nếu không mai lại vác mắt mèo đi, không đẹp".
Nhìn thân ảnh Cố Lăng Vi biết mất trước cửa, Chu Tử Phong mới rút một điếu thuốc, hít một hơi, tâm tình lo lắng, mãi không tĩnh lại được, bên môi bật lên tiếng cười khổ, thấp giọng lẩm bẩm: “Chu Tử Phong mày muốn làm gì hả, giờ lại lo không thu tay lại được sao, mày đã quên cô ấy không cùng thế giới với mày rồi à?"
Diệp Bành Đào buông điện thoại xuống, nhìn Lưu Thiếu Quân ở sô pha đối diện đang cười khoa trương đến run rẩy người: “Cậu nói này Bành Đào, cháu có thể buồn nôn hơn nữa không, da gà cậu rớt đầy đất rồi kìa, nhưng mà lần này sao lại như thếm phong cách này của cháu rất mất mặt đàn ông nha".
Diệp Bành Đào nhếch mi: “Cậu mới là thê nô, không có tư cách nói cháu, đây chính là chiến lược u mê, trước phải dụ dỗ, chờ cô bé đó về rồi dạy dỗ một phen, vất cháu ở lại, nói cùng người đàn ông khác đi là đi, quả thực coi cháu như con nít mà".
Lưu Thiếu Quân không chút lưu tình nói thẳng: “Thôi đi Bành Đào, trước mặt Tiểu i Vi cháu đúng là quá không có uy tín, lần này không phải lão gia mật báo cho thì cháu còn chạy loạn như ruồi bọ kia, nhưng mà cháu phải chú ý, Chu Tử Phong rất phức tạp, hơn nữa, Chu Tử Phong có tiếng lạnh lùng vô tình, thủ đoạn hắc ám ngoan độc, đối xử với Tiểu Vi Vi lại tốt như thế, cậu thấy không thích hợp, có lẽ cậu lo lắng quá, duyên phận con người đôi khi cũng không thể lý giải được".
Nói xong khóe miệng khẽ nhếch lên thần bí nói: “Bành Đào, có muốn cậu cho cháu bí quyết để nhanh chóng bắt giữ được Tiểu Vi Vi không?"
Diệp Bành Đào bật cười: “Coi như hết, cái thủ đoạn chọc thủng áo mưa của cậu, quá tệ".
Lưu thiếu Quân không biết liêm sỉ cười ha hả: “Tệ cái gì, hữu dụng quá còn gì, nếu không mợ cháu chạy mất, không ngoan ngoãn gả cho cậu đâu, giúp chồng dạy con, cuộc sống gia đình mỹ mãn thật tốt".
Diệp Bành Đào có phần khinh bỉ: “Tiểu Vi Vi của cháu không giống như dì đâu, cháu không dùng được".
Lưu Thiếu Quân khoát tay:"Ai bảo cháu tìm phải cô vợ khó khăn làm gì, cách mạng chưa thành công, đồng chí hãy tiếp tục cố gắng, cố lên nhé!Nhóc con, cậu sẽ ủng hộ con".
Tiếng trẻ con khóc khan giọng cùng với tiếng dỗ dành của Nghiêm Thuận Thuận từ trong phòng truyền ra: “Lưu Thiếu Quân, con khóc, anh đổi tã đi".
Lưu Thiếu Quân nhanh gọn lao vào phòng ngủ, sau đó là một tràng âm thanh dụ dỗ của cậu và tiếng trẻ em khôi hài phát ra.
Diệp Bành Đào không khỏi bắt đâu YY, có phải cuộc sống về sau của mình cũng thế không, tuy là có vẻ mất mặt nhưng Diệp Bành Đào lại cực kì hâm mộ.
Lạp Tát để lại cho cô ấn tượng đầu tiên chính là sự yên lặng, yên lặng tĩnh mịch với mọi âm thanh, giống như làm sạch tâm linh của người hành lữ, từ đó đến bệnh viên quân khu cũng là mười một giờ, qua thời gian thăm bệnh lâu lắm rồi, cho nên các hộ lý kiên quyết từ chối yêu cầu thăm hỏi của Cố Lăng Vi, xem ánh mắt họ nhìn cô như là phần tử khủng bố, cho dù Cố Lăng Vi đưa giấy chứng nhận thì vẫn nhất quyết không dàn xếp.
Rơi vào đường cùng, vẫn là phải vận dụng quan hệ của Chu Tử Phong, điện thoại vừa nối máy, đả thông cấp dưới, hai người mới được đặc biệt cho đi.Lúc đẩy cửa phòng bệnh của Lệ Hồng, nói thật, Cố Lăng Vi có chút kích động không yên, trong lòng sợ hãi, sợ nhìn người đó không phải Lệ Hồng, đến khi nhìn thấy cô gái nằm ngủ chân tay đủ cả mới nhẹ nhõm thở ra, rồi lại thấy bực.
Cô thì mấy ngày nay ngủ không ngon, con bé này lại ăn ngon ngủ kĩ, thế mà không thèm thông báo cho ai một tiếng, đúng là không có lương tâ mà, nghĩ đến đây, quan sát Lệ Hồng một lúc lâu, quyết định làm chuyện ác, nắm chặt cái mũi của cô, không ngờ con bé này như heo thế cũng không thèm tỉnh, còn mở miệng ra hít thở nữa, Cố Lăng Vi khẽ cười, đưa tay bịt miệng cô ấy lại, xem có tỉnh không này.
Trương Lệ Hồng ô ô hai tiếng rồi nghẹn tỉnh, mở mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Cố Lăng Vi chớp chớp một cái lại nhắm mắt lại than thở: “Sao lại mơ thấy Lăng Vi rồi…"
Cố Lăng VI bật cười, nắm hai má cô: “Lệ Hồng, cậu không phải mơ, mơ không thấy đau, giờ có thấy đau không hả?"
Trương Lệ Hồng hoàn toàn thanh tỉnh, cọ một chút rồi ngồi dậy, ngây ngốc nhìn Cố Lăng Vi một lúc lâu, nắm chặt lấy tay cô, cảm giác được cảm xúc chân thật thế mới ôm lấy Cố Lăng Vi mà khóc: “Oa….Lăng Vi là cậu….huhu …. Mình nghĩ sẽ không còn gặp được các cậu nữa…."
Cố Lăng Vi đau lòng, mắt càng buồn hơn, Lệ Hồng tuy thô kệch nhưng cũng là một nữ sinh hai mươi tuổi, hoàn cảnh xa lạ rồi còn phải khảo nghiệm sống chết, chắc chắn sẽ sợ hãi, có khi cả đời cũng không quên được, Cố Lăng Vi ôm chặt lấy cô, để cho cô ấy khóc, kiên cường như Trương Lệ Hồng giờ cũng trở thành một đứa trẻ yếu ớt khi nhìn thấy người thân.
Một lúc sao Cố Lăng Vi mới cười nói: “Thì ra là vị đại anh hùng cứu tế của chúng ta cũng có lúc khóc nhè như thế, nếu mà lãnh đạo quân khu biết thì đúng là không ổn nha".
Trương Lệ Hồng gạt nước mắt liếc cô một cái: “Lăng Vi sao cậu lại đến Lạp Tát".
Cố lăng Vi rót một ly nước ấm đưa cho cô: “Cậu còn hỏi, cậu đi Tây Tạng là mất tăm không thấy bóng, gọi điện thoại về nhà cậu cũng không hỏi được địa chỉ cục thể, mình với Lý Dĩnh rồi Hả Hiểu Vân lo muôn chết, may mà chiến hữu của anh mình cùng quân khu với cậu hỏi thăm mới biết được, hóa ra là anh hùng cứu tế nằm viện, đúng lúc mình có mười ngày nghỉ nên đến thăm cậu, xem thành liệt sĩ chưa thôi".
Trương Lệ hồng cười ha hả: “Liệt sĩ và vân vân, còn sớm lắm, nhưng mà bốn tháng qua quả thực là lần đầu tiên trong đời mình, nhớ hồi chúng ta ở trường, nghĩ có thể gặp lại các cậu thật tốt, cho nên nhờ thế mình mới chống đỡ được…"
Trương Lệ Hồng nói liên miên không dứt, lâu ngày gặp lại, suýt nữa là sinh tử xa nhau, hai người cũng quý trọng thời khắc này, nói không hết chuyện, cuối cùng Cố Lăng Vi ở lại bệnh viện chăm sóc Trương Lệ Hồng luôn, giường bên cạnh vừa vặn không có người, cho nên cũng tiện".
Chu Tử Phong ngủ lại ở khách sạn không xa bệnh viện, anh vừa ra khỏi phòng Trương Lệ Hồng chần chừ hỏi: “Cái kia, Diệp Bành Đào cũng biết cậu và anh đến Lạp Tát chứ?"
Cố Lăng vi hử một tiếng: “hắn có biết hay không thì liên quan gì?"
Trương Lệ Hồng ngớ người: “Sao, lại cãi nhau à?"
Cố Lăng Vi không để ý đến lòng hiếu kì của bạn: “Cậu có biết chuyện quân khu mình thành lập đội nữ điều tra không?"
Trương Lệ Hồng ngẩn ra, lắc đầu, cúi đầu suy nghĩ một lát mới nói: “Lăng Vi, mình ngây thơ quá đúng không, hồi được phân đến đây vốn là phải tới đồn biên phòng, mình nghĩ nếu được phân đến đây thì sao, mình không bối cảnh không có đường tiến thành thì xong rồi, cho nên khi mình đi cứu tế, lập tức báo danh, thực ra không phải anh hùng gì đâu, mà nói trắng ra là vì tiền đồ của mình".
Nói đến đây cô cắn môi trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp: “Dù mình liều mạng, giống như cậu nói, có công cũng không được khen thưởng, mình giờ mới hiểu được câu nói của Hiểu Vân, nhiệt huyết cũng không có tác dụng, cậu được phân đến quân khu B còn có cơ hội, có khi còn lên cao, đâu đến lượt mình, giống như tin tức này giờ mình mới biết được vậy".
Người luôn luôn lạc quan như Trương Lệ Hồng thế mà lại phó mặc cho số phận như thế, Cố Lăng Vi nói: “Ai bảo cậu không có quan hệ, cạu có quan hệ với mình Hiểu Vân Lý Dĩnh này, nếu năng lực mình không thua họ, nếu luận quan hệ thì mình lại không bằng ai đâu".
Trương Lệ Hồng ngẩng đầu, ánh mắt chần chừ nói: “Cậu huấn luyện khảo hạch xong rồi sao?"
Cố Lăng Vi nở nụ cười: “Cậu còn không biết, đội trưởng và chính trị viên của đội điều tra là Vu đội trưởng và cô Lưu trường chúng ta đó".
Trương Hồng Hồng thoái vui vẻ rồi lại ảm đạm: “Lăng Vi, mình thấy điều động qua hai quân khu đó thực sự không dễ dàng".
Cố Lăng Vi thở dài: “Ít nhất chúng ta phải thử mới biết".
Chu Tử Phong giúp đỡ, nhưng hoạt động ở bên Tây Tạng này không thành vấn đề, chỉ là mấy chốt ở quân khu thành phố b thôi, bên này cho đi điều kiện là phải được tuyển dụng, vì thế hôm sau Cố Lăng Vi gọi điện thoại đến văn phòng Diệp tham mưu: “Bác Diệp, cháu là Vi Vi…"
Cố Lăng Vi lần đầu vận dụng quan hệ, nhưng đúng là dùng rất tốt, Diệp tham mưu chỉ nói một câu đã giải quyết xong chuyện của Trương Lệ Hồng, năm ngày sau đội điều tra đưa tin đến, khảo hạch một mình cô, nếu đủ tư cách sẽ được tuyển dụng, hơn nữa Lệ Hồng cũng có thông báo xuống, chỉ cần đủ ngạch, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Trương Lệ Hồng hai ngày sau thì xuất viện, nhưng mà cấp trên còn chưa biết phải an bài cho cô ở đâu, nên mới trì hoãn, vốn tính đưa đi đồn biên phòng, chỉ là Lệ Hồng cố tình lập công, lần này Chu Tử Phong và Cố Lăng Vi còn ra tay, cấp trên mới trực tiếp hạ lệnh, sau khi Trương Lệ Hồng ra viện đã được bật đèn xanh, hai ngày sau trở về thành phố B với Cố Lăng Vi.
Tuy ràng Trương Lệ Hồng đến đây đã nửa năm, nhưng thực tế ở Tây Tạng lại không hiểu gì cả, Chu Tử Phong lại quen thuộc hơn, còn có thể nói ngôn ngữ địa phương, Cố Lăng Vi cảm thấy vô cùng mới mẻ, thời gian trôi qua nhanh, họ chỉ kịp đi bộ quanh cung điện Potala một vòng thì phải về, dù có vài phần tiếc nuối nhưng về sau ở cùng Lệ Hồng một chỗ, Lăng Vi đối với hành trình ngắn ngủi đến Lạp Tát này vẫn rất hài lòng.
Đêm trước khi đi, Chu Tử Phong được bạn của anh mời đến nhà ăn cơm, chiến hữu của anh là hàm đại tá, dân tộc Tạng, họ Mông, Chu Tử Phong thân thiết gọi là Mông liên đoàn trưởng, Cố Lăng Vi và Trương Lệ Hồng cũng gọi theo, Mông liên đoàn trưởng là người Tây Tạng chính gốc, hào sảng bộc trực, nhưng cũng có sự nghiêm cẩn của quân nhân, cùng Chu Tử Phong uống rượu tây cũng như uống nước.
Uống vui vẻ xong hai người đứng giữa phòng khách hoa chân múa tay một hồi, đánh nhau không lưu tình chút nào, làm cho cuối cùng ai cũng mặt mày sưng vù, Cố Lăng Vi và Trương Lệ Hồng đứng xem mà choáng vàng, nhưng mà vợ của Mông liên đoàn trưởng lại rất xinh đẹp dịu dàng, cười tủm tỉm nhìn, ánh mắt vừa sùng bái lại rất tự hào.
Phương thức hữu nghị như thế, tuy là bạo lực nhưng lại thể hiện tâm tình của một người đàn ông, Cố Lăng Vi cũng bắt gặp một mặt khác của Chu Tử Phong, không phải là sự tao nhã quý tộc, giống như là nhiệt khí sục sôi trong lòng, hào khí năm xưa, vui vẻ, tình cảm của họ đúng là thật tốt, giúp nhau lúc hoạn nạn, điều đó là Cố Lăng Vi và Trương Lệ Hồng cảm động sâu sắc.
Buổi tối trở lại khách sạn ngủ, Chu Tử Phong uống say nên Cố Lăng Vi phải dìu về, tính cách anh lúc nào cũng lạnh lùng cao ngạo, cho dù trương Lệ Hồng gặp anh nhiều lần rồi vẫn không quen thân được, cô ấy còn nói, đứng trước mặt Chu Tử Phong rất áp lực nữa, cho nên ba người phòng 308 đối xử rất thân thiết với Bành Đào, thậm chí không khách khí với Trịnh Viễn, nhưng lại không để anh độc nhất này của Lăng Vi vào mắt.
Cho nên khi về khách sạn, Trương Lệ Hồng về phòng cô trước, ở một chỗ với Chu Tử Phong áp lực quá lớn, cho dù hiện tại anh ta có uống rượu, nhưng bị ánh mắt lạnh nhạt kia đảo qua cũng thấy lạnh cả người.
Cố Lăng Vi dìu Chu Tử Phòng về giường, nhìn anh một lát rồi tháo giày cởi áo khoách ra, vừa đắp chăn xong đã bị Chu Tử Phong xoay người một phát đặt dưới thân, Cố Lăng Vi hoảng sợ, đẩy anh ra nhưng lại phát hiện hình như anh đang ngủ, không khí sực mùi rượu.
Rượu lúa mì cô uống không ít nhưng đi bên ngoài bị gió thổi một hồi, giờ tự nhiên lại thấy nóng, cố gắng bình tĩnh, cẩn thận đẩy Chu Tử Phong ra, dém lại chăn xong thì người cũng đầy mồ hôi, tiếng chuông di động trong tây trang bên giường vang lên, giữa đêm yên lặng hết sức chói tai.?Vi Vi nghĩ nghĩ rồi nhấc máy: “Chu Tử Phong, mẹ nó đừng giả bộ nữa, nói cho tôi biết số điện thoại phòng Lăng Vi…"
Cố Lăng Vi kinh ngạc một hồi, thốt lên: “Diệp Bành Đào, sao lại là anh?"
Đầu máy thoáng im lặng, tiếng thở gấp kịch liệt của Diệp Bành Đào, giống như không thông khí.Diệp Bành Đào tích hỏa đã vài ngày, vừa nghe thấy giọng nói của Cố Lăng Vi, đang định phát tiếc thì nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đã mười giờ rưỡi đêm, nhất thời dấm chua lại nổi lên, hít thở thật sâu rồi không kìm được hét toáng: “Cố Lăng Vi, mẹ nó, em đang ở đâu?Sao lại nhận điện thoại của Chu Tử Phong hả, em dám hồng hạnh vượt tường, anh sẽ bắn chết, em không tin thì thử xem".
Mùi chua ngất trời, Cố Lăng Vi nghe cũng biết người này đang tức giận giơ chân rồi, cô che tai nghe, nhìn thấy Chu Tử Phong trên giường một cái rồi đẩy cửa ra ngoài sân: “Anh hét cái gì, Diệp Bành Đào?"
“X, anh không hét sao, vợ anh bỏ chồng anh có thể không hét sao, mẹ nó, anh là đàn ông, Cố Lăng Vi em về ngay cho anh, nếu không tối nay anh điều động máy bay quân dụng của ba đón em về".
Cố Lăng Vi biết Diệp Bành Đào mà xúc động chuyện gì cũng làm được, vội nói: “Anh mà dám nói hưu nói vượn với bác Diệp xem sau này em còn để ý đến anh không, em đến thăm Lệ Hồng, nếu không nhờ anh trai giúp em đã không tìm được cô ấy rồi".
“Mẹ nó, anh cái gì mà anh, anh cũng không biết dì sinh con trai hồi nào, em kêu anh cũng thân mật quá nhỉ, em thiếu anh trai à, hay sao phải kêu, anh còn chưa cho phép, tên Chu Tử Phong đó còn chưa được thông qua đâu".
Diệp Bành Đào nói chua lè.Cố Lăng Vi trầm mặt: “Diệp Bành Đào anh nói bậy nữa rồi đấy".
Diệp Bành Đào cũng không ngốc, biết Cố Lăng Vi bướng bỉnh, ăn mềm không ăn cứng, nếu không một chút nhẹ nhàng cũng không có đâu, dù sao mình cũng không có mặt mũi rồi, hạ thấp mình một chút, nhưng mà vẫn bá đạo nói: “Ngày mai em về cho anh, nếu không anh đi tìm thật đấy, lúc đó sẽ đánh tên anh trai kia một trận, hắn chết anh sống, không tốt đâu".
Cố Lăng Vi dở khóc dở cười, bỗng nhiên nhớ tới chuyện mấy hôm trước, biến sắc nói: “Diệp Bành Đào, anh còn muốn lừa ai, không có cửa đâu, cô gái ngày đó là ai, em vẫn còn nhớ kĩ đó, lôi kéo tay nhau thân thiết lắm mà".
Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Cố Lăng Vi càng giận, không khống chế được ghen tuông: “Diệp Bành Đào anh tác phong có vấn đề, ở trong công đoàn mà cùng nữ đồng chí đùa giỡn lưu manh".
Diệp Bành Đào bật cười: “Cô ta thì là cái thá gì, đùa giỡn lưu manh cũng không đến lượt cô ta, được rồi, anh nhận sai có được không, ngày đó anh không đúng, đối với nữ đồng chí bụng dạ khó lường kia không cự tuyệt kiên quyết, xúc phạm tới tâm hồn mềm yếu của vợ anh, lúc ấy anh không phải còn đang giận em sao, em quay người là đi luôn, còn cùng Chu Tử Phong chạy đến Tây Tạng, Tiểu Vi Vi em để tay lên ngực tự hỏi xem, hai ta ai lỗi nhiều hơn, em vào đội điều tra ngay cả báo cho anh cũng không, em thấy thế có được không?"
Diệp Bành Đào bất giác chuyển bại thành thắng, Cố Lăng Vi đuối lý, ấp úng: “Cái kia, em không phải là vì lo anh không cho đi sao".
Diệp Bành Đào hừ một tiếng: “Anh sẽ không cho em đi sao?"
Cố Lăng Vi gật đầu kiên định: “Đương nhiên".
Diệp Bành Đào không nhịn được bật cười, thở dài nói: “Dù anh nói không để ý nhưng Vi Vi, trước mặt em anh cũng chỉ là một người đàn ông yêu em mà thôi, đương nhiên sẽ bất an không yên lòng, cũng sẽ sợ hãi, mấy ngày nay so với vài năm còn lâu hơn, đừng xét ai đúng ai sai nữa, em về đi đã được không, Vi Vi, anh nhớ em…"
Không thể không nói Diệp Bành Đào thực sự không ngốc đâu, biết lấy nhu thắng cương, chất vấn nhận sai rồi lời ngon tiếng ngọt, đem chuyện mấy hôm trước trong đầu Cố Lăng Vi ném mất, trong lòng cô lại còn áy náy nữa.
Cố Lăng Vi tắt máy, quay đầu không khỏi ngẩn ra, cửa ngoài sân không biết khi nào thì mở, Chu Tử Phong đứng dựa vào cạnh cửa, ánh trăng chiếu lên người anh, ẩn hiện như một bóng ma, vẻ mặt mơ hồ không rõ, nhưng ánh mắt lại âm trầm sắc bén, thậm chí có chút lay động :"Anh, anh tỉnh rồi à?"
Chu Tử Phong quanh người còn tản mác mùi rượu, nhưng hành động lại rất vững vàng, bước hai bước đến đứng sóng vai với cô trên sân thượng, hỏi: “Vi Vi, em thấy nơi này đẹp không?"
Cố Lăng VI giờ mới phát hiện ra đối diện nơi này là cung điện hùng vũ Potala, bầy trời sáng một vòng sáng xanh, từ cung điện Potala ánh lên, đẹp không nói nên lời.Cố Lăng Vi đã thấy Lạp Tát ban ngày nhưng bầu trời đêm này lại mang một cảm giác khác, yên lặng mỹ lệ, trong bóng đêm cung điện Potala có một vẻ đẹp rung động đến mê người, cô không khỏi gật đầu: “vâng, đẹp lắm".
Ánh mắt Chu Tử Phong sáng quắc: “Anh mua một phòng ở đây được không, chờ thời điểm khác, chúng ta không ở khách sạn, trực tiếp ở nhà đó, được không?"
Cố Lăng Vi ngẩn ra: “Anh cũng muốn đầu tư ở đây sao!Được chứ!Nơi này cũng có thể trồng cây thuốc, là một khu vực tiềm năng đó".
Chu Tử Phong cười ha hả, nhẹ nhàng vuốt lại tóc cô bị gió thổi tung: “Ngốc, được rồi, mai lên máy bay, giờ mau về ngủ đi, nếu không mai lại vác mắt mèo đi, không đẹp".
Nhìn thân ảnh Cố Lăng Vi biết mất trước cửa, Chu Tử Phong mới rút một điếu thuốc, hít một hơi, tâm tình lo lắng, mãi không tĩnh lại được, bên môi bật lên tiếng cười khổ, thấp giọng lẩm bẩm: “Chu Tử Phong mày muốn làm gì hả, giờ lại lo không thu tay lại được sao, mày đã quên cô ấy không cùng thế giới với mày rồi à?"
Diệp Bành Đào buông điện thoại xuống, nhìn Lưu Thiếu Quân ở sô pha đối diện đang cười khoa trương đến run rẩy người: “Cậu nói này Bành Đào, cháu có thể buồn nôn hơn nữa không, da gà cậu rớt đầy đất rồi kìa, nhưng mà lần này sao lại như thếm phong cách này của cháu rất mất mặt đàn ông nha".
Diệp Bành Đào nhếch mi: “Cậu mới là thê nô, không có tư cách nói cháu, đây chính là chiến lược u mê, trước phải dụ dỗ, chờ cô bé đó về rồi dạy dỗ một phen, vất cháu ở lại, nói cùng người đàn ông khác đi là đi, quả thực coi cháu như con nít mà".
Lưu Thiếu Quân không chút lưu tình nói thẳng: “Thôi đi Bành Đào, trước mặt Tiểu i Vi cháu đúng là quá không có uy tín, lần này không phải lão gia mật báo cho thì cháu còn chạy loạn như ruồi bọ kia, nhưng mà cháu phải chú ý, Chu Tử Phong rất phức tạp, hơn nữa, Chu Tử Phong có tiếng lạnh lùng vô tình, thủ đoạn hắc ám ngoan độc, đối xử với Tiểu Vi Vi lại tốt như thế, cậu thấy không thích hợp, có lẽ cậu lo lắng quá, duyên phận con người đôi khi cũng không thể lý giải được".
Nói xong khóe miệng khẽ nhếch lên thần bí nói: “Bành Đào, có muốn cậu cho cháu bí quyết để nhanh chóng bắt giữ được Tiểu Vi Vi không?"
Diệp Bành Đào bật cười: “Coi như hết, cái thủ đoạn chọc thủng áo mưa của cậu, quá tệ".
Lưu thiếu Quân không biết liêm sỉ cười ha hả: “Tệ cái gì, hữu dụng quá còn gì, nếu không mợ cháu chạy mất, không ngoan ngoãn gả cho cậu đâu, giúp chồng dạy con, cuộc sống gia đình mỹ mãn thật tốt".
Diệp Bành Đào có phần khinh bỉ: “Tiểu Vi Vi của cháu không giống như dì đâu, cháu không dùng được".
Lưu Thiếu Quân khoát tay:"Ai bảo cháu tìm phải cô vợ khó khăn làm gì, cách mạng chưa thành công, đồng chí hãy tiếp tục cố gắng, cố lên nhé!Nhóc con, cậu sẽ ủng hộ con".
Tiếng trẻ con khóc khan giọng cùng với tiếng dỗ dành của Nghiêm Thuận Thuận từ trong phòng truyền ra: “Lưu Thiếu Quân, con khóc, anh đổi tã đi".
Lưu Thiếu Quân nhanh gọn lao vào phòng ngủ, sau đó là một tràng âm thanh dụ dỗ của cậu và tiếng trẻ em khôi hài phát ra.
Diệp Bành Đào không khỏi bắt đâu YY, có phải cuộc sống về sau của mình cũng thế không, tuy là có vẻ mất mặt nhưng Diệp Bành Đào lại cực kì hâm mộ.
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh