Giấc Mộng Ngày Xuân
Chương 37
Dù đang ngủ rất say, người rất mệt nhưng theo phản xạ tự nhiên, Hiểu nghe ra được tiếng hét khi nãy chính là của Mùa. Vả lại, âm thanh kêu cộc một nhát vào cạnh giường khiến anh cũng bàng hoàng tỉnh ngủ. Trong vô thức, Hiểu bước xuống giường, với tay bật đèn sáng lên thì cảnh tượng trước mắt thật kinh khủng. Hiểu như không tin vào mắt mình nữa, người phụ nữ của anh đang nằm trong tư thế rất khổ sở, đầu ngoẹo sang một bên, trên trán đang rỉ những giọt máu tươi, nơi thân dưới máu chảy nhuốm đỏ chiếc quần ngủ cô đang mặc. Anh đau đớn đến mức không nói được câu gì, Hiểu chạy đến chân tay anh run rẩy sợ hãi...
Mùa ơi... em làm sao thế này?
Mùa ơi... tỉnh dậy đi...
Hiểu đỡ Mùa dậy, lòng anh đau như cắt, môi cô tái nhợt, hai tay buông thõng, chuyện gì đã xảy ra thế này... chuyện gì thế này... Hiểu lẩm bẩm, anh không biết vì sao cô ấy lại thành ra như vậy... Nghe tiếng khóc lóc rên rỉ của Hiểu, Cúc cũng gắng gượng ngồi dậy, cái bụng to kềnh càng khiến cô thật khó xoay sở mỗi khi đi đứng hay nằm ngồi. Đến khi nhìn thấy cảnh tượng đầy máu me ấy, Cúc cũng hét lên kinh hãi. Chủ nhà trọ nghe tiếng kêu liền chạy đến gõ cửa, Hiểu chân tay luống cuống bế Mùa dậy, Cúc ra mở cửa. Bác chủ nhà hỏi (giao tiếp với Hiểu bằng tiếng Trung):
Có chuyện gì xảy ra với mọi người vậy?
Cho đến khi nhìn thấy Mùa đang nằm trong vòng tay anh, máu vẫn đang chảy ra, bác ấy sợ hãi:
Nhanh... nhanh.. gọi xe cấp cứu.. gọi xe cấp cứu...
Hiểu dùng sức bế cô thật chặt trong vòng tay, anh đi theo bác chủ nhà trọ xuống dưới và chuẩn bị đưa cô vào bệnh viện. Lúc này tính mạng của cô quan trọng hơn cả, anh không nghĩ đến chuyện né tránh nơi đông người nữa. (Mùa và Cúc bị truy nã trộm cắp tài sản) Trong đêm tối, tiếng còi của xe cứu thương hú vang trong không gian yên tĩnh, Hiểu ngồi trên xe, xung quanh có mấy nhân viên y tá đang lau chùi máu và bông băng trán cho Mùa, giúp cô thay bộ đồ đang mặc thành bộ trang phục của người bệnh. Nhìn sơ qua anh đã hiểu ra vấn đề, đứa bé chắc chắn đã mất, anh ko dám nhìn vào Mùa nữa, Hiểu quay ra ô cửa kính xe, nuốt nước mắt vào trong... chính anh, chính là anh đã làm cho đứa con của mình rời xa vĩnh viễn. Có lẽ những ngày rong ruổi trên đường, sức khỏe của Mùa không chịu nổi, thai bị tổn thương.
Tại sao lại thế này?
Tại sao... Tại sao mọi trắc trở cứ luôn đeo bám lấy anh? Tại sao chứ? Anh đã làm gì sai...
Đứa con của anh đâu có tội gì... tại sao ông trời lại nỡ để đứa bé rời xa anh, rời bỏ mẹ của nó... tại sao....
Hiểu hai tay ôm lấy đầu, anh đau khổ với chính những suy nghĩ tiêu cực của mình. Anh cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ. Anh ko xứng đáng làm người đàn ông, anh luôn đem đến cho người con gái mình yêu sự đau khổ và mệt mỏi. Anh muốn tốt cho cô ư? Rốt cuộc anh đã làm được điều gì? Hay thứ mà anh đem cho cô chỉ là sự chạy trốn????
Mùa được đưa vào phòng cấp cứu, Hiểu và Cúc ngồi chờ bên ngoài, nhiệm vụ của bác sỹ là cứu người, lúc này họ không quan tâm bệnh nhân là người nước nào, là tội phạm hay gì đó... họ chỉ biết, bệnh nhân bất tỉnh, thở không được cần trợ giúp bằng máy thở. Lúc này Cúc ko còn biết mệt nhọc là gì, không còn buồn ngủ nữa, cô đi đi lại lại, hay tay chắp vào nhau, thỉnh thoảng khẽ nhắm mắt và khấn vái thần phật, mong cho Mùa mọi chuyện suôn sẻ.
Trái ngược lại với sự lo lắng đến cuồng chân tay của Cúc, Hiểu ngồi im đến bất động, ánh mắt anh không rời khỏi phòng cấp cứu, những suy nghĩ tiêu cực cứ bủa vây lấy anh. Anh mệt mỏi lắm khi cứ phải gồng mình lên. Quả báo! Là quả báo, anh đáng phải nhận hậu quả này, nhưng đứa bé trong bụng Mùa, nó đâu có tội tình gì, người thiếu hiểu biết, xốc nổi là anh, tại sao ông trời không trừng phạt anh? Tại sao lại để cho sinh linh bé nhỏ tội nghiệp ấy phải ra đi như vậy? Ngàn vạn lần anh không xứng đáng...
Những ngày qua anh hao tâm khổ tứ, lo lắng ngược xuôi để trốn tránh, luôn cố gắng để bảo vệ bình yên cho người mình thương yêu nhất. Nhưng cuối cùng thì sao? Anh có ý tốt... nhưng việc làm quá vội vàng khiến anh thất bại!! Đường đi đến Việt Nam còn quá dài... mà hiện tại, anh sợ. Anh rất sợ Mùa hận anh, anh sợ rằng chuyến đi này vì quá vội vàng mà không thể toại nguyện...
Tinh.. tinh..
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sỹ cùng nhân viên y tá đẩy chiếc băng ca ra ngoài, Mùa nằm trên đó, vẫn còn dư âm của thuốc gây mê nên cô chưa tỉnh. Hai mắt nhắm nghiền, tay đeo chằng chịt các loại dây ý tế tiêm truyền, trán băng bông trắng xóa. Cúc lật đật đi theo chiếc băng ca về khu hậu phẫu. Hiểu cũng luống cuống chạy theo, trông bộ dạng anh lúc này vô cùng thiểu não.
Mùa được đưa vào buồng bệnh có 3 người. Đêm đã khuya. Hai bệnh nhân cùng phòng đều đã ngủ hết, Cúc lại đang bụng to, Hiểu sợ Cúc mệt nên khuyên Cúc đi nghỉ tại phòng chờ của bệnh viện. Anh chạy đi thuê chăn gối cho Cúc, dặn cô nghỉ ngơi tại đó cách hai phòng, nếu như bình thường anh sẽ là người nằm ở phòng chờ, vì trong này toàn phụ nữ. Nhưng Cúc thì khác, cô ấy đang mang thai, hơn nữa sắp đến ngày sinh nở, thức đêm thế này thật không tốt cho mẹ bầu. Cúc dù không muốn nhưng Hiểu vẫn dùng đủ lý lẽ để cô ra ngoài nghỉ ngơi.
Ổn định giường bệnh. Y tá căn dặn Hiểu chú ý máy đo huyết áp và thuốc tiêm truyền cho Mùa, anh vâng dạ, ngồi bên giường bệnh căng mắt ra chú ý theo lời y tá căn dặn. Bác sỹ kết luận, thai nhi mới làm tổ trong tử cung, do di chuyển quá nhiều, sức khỏe của người mẹ gần đây không tốt nên không giữ được. Dấu hiệu sảy thai đã có từ trước đó mấy ngày nhưng sản phụ lại không biết hoặc cố tình làm ngơ. Bởi vậy... Hiểu nghe bác sỹ kết luận mà lòng đau thắt, thì ra mấy ngày qua cô đã mệt mỏi như thế, cơ thể mệt nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ? Để làm gì? Vì anh sao? Hay vì cô ấy muốn gấp rút được về nhà mà quên đi những đớn đau mà bản thân đang gặp phải?
Mùa ơi... Tại sao em lại giấu anh chứ?
Tại sao em khó chịu trong người mà không nói với anh? Chúng ta có thể trì hoãn hành trình lại... từ từ rồi đi tiếp.
Em chủ quan như vậy... thật là... anh biết phải làm sao đây??? Màn đêm tĩnh lặng, Hiểu nhìn vào những giọt nước trong ống dây truyền đang nhỏ từng giọt từng giọt, anh đau khổ vô cùng...
Trời sáng, do quá mệt nên Hiểu ngủ thiếp đi, anh gục đầu lên tay Mùa... Miên man cả đêm, Mùa tỉnh giấc, thấy cánh tay nặng trĩu, cô khẽ nhúc nhích cử động tay nhưng không có chút sức lực nào. Đầu óc nặng trĩu, có thể là do cú ngã va đập đêm qua, có thể là do mất máu quá nhiều, Mùa gắng gượng hé mở mi mắt, cô mơ màng nhìn người đàn ông đang ngồi bên giường của mình. Ống kim truyền đã được gỡ ra từ bao giờ, bức tường phòng bệnh sơn trắng xóa, ánh mặt trời chiếu rọi qua ô cửa sổ. Mùa nhớ lại chuyện đêm qua...
Cúc đâu rồi??
Mùa chợt nghĩ đến Cúc. Cô nhớ lại tất cả, đầu óc vẫn quay cuồng nhưng cô không bỏ sót chi tiết nào, cái cảm giác nhói đau nơi bụng dưới đó, mỗi lúc nó đau quặn lại... và nước ấm dần tháo ra giữa hai chân. Giây phút ấy, Mùa biết, mình đã không giữ được đứa con của mình rồi. Là do cô, mấy ngày di chuyển quá mệt mỏi. Bụng thỉnh thoảng đau râm ran, nhưng cô lại chủ quan, ko chú ý đến những biểu hiện đó... âu cũng là lần đầu mang thai, hiểu biết còn hạn chế nên cô ko chú ý. Lại nghĩ, Cúc ngày trước cũng mang thai, cũng di chuyển vất vả nhưng ko việc gì. Bởi vậy, Mùa nghĩ có lẽ mình cũng ko làm sao...
Giây phút này nằm ở đây đã chứng minh rằng phán đoán của cô khi ngất lịm xuống nền nhà là hoàn toàn chính xác. Con mất là lỗi của cô, người làm mẹ như cô thật ko xứng đáng, con ở trong người mình, có như thế nào thì bản thân phải là người thấu hiểu nhất... bởi vậy lỗi này hoàn toàn thuộc về cô. Vì cô quá nôn nóng được trở về nên mấy ngày qua luôn cố gắng chịu đựng sự mệt mỏi, cô không tâm sự với Hiểu.. Mùa đang dằn vặt bản thân và nhận hết lỗi lầm về mình, không biết anh ấy có trách cô không, con không còn, liệu anh ấy có vì thế mà giận dữ, mà đổi ý không cho cô về Việt Nam nữa không? Quả thực cô rất sợ.
Nghĩ miên man cô lại nhớ đến Cúc, cô lo lắng cho Cúc. Cúc đâu rồi? Cúc ơi? Nơi xa lạ này Cúc ở đâu? Một thân một mình bụng mang dạ chửa, Mùa dáo dác đưa ánh mắt tìm kiếm, lúc này bản thân còn chẳng còn chút sức lực nào vẫn cố gắng nghĩ đến bạn. Bởi Cúc. Suốt hành trình qua, cô ấy chính là người thân của Mùa, người bạn đồng cam cộng khổ, cô lo cho bạn mình lắm, luôn nghĩ Cúc thiệt thòi hơn mình...
Hiểu tỉnh giấc vì thấy cánh tay Mùa nhúc nhích, anh mừng rỡ hỏi:
Em tỉnh rồi à? Em thấy trong người thế nào??
Có đau không? Anh gọi bác sỹ nhé!
Không cần đâu, em chỉ hơi chóng mặt thôi... anh đừng gọi bác sỹ...
Em ổn...
Mùa thều thào.
Hiểu lo lắng:
Nhìn em thế này mà nói ổn? Hai mắt thì vô hồn, môi nhợt nhạt, da xanh xao thế kia...
Em không sao thật mà... có lẽ mất máu nên em tụt huyết áp thôi!
Nói đến mất máu, khóe mắt Mùa lại rưng rưng ngấn lệ, hai mắt Hiểu cũng đỏ ngầu, đâu đó trên biểu cảm gương mặt anh cũng bộc lộ ý khóc. Nhưng đó là sự xúc động của đàn ông, anh dù muốn khóc nhưng cố kìm nén lại, phải mạnh mẽ nếu không nước mắt sẽ chan hòa giường bệnh này mất. Anh hiểu được Mùa cũng là đang cố gắng che giấu cảm xúc thật sự của mình...
Anh... anh đi mua chút gì cho em ăn nhé!
Hiểu trốn tránh, anh sợ Mùa hãy còn mệt, anh sợ còn cố nói tiếp thì chính bản thân anh cũng không gồng mình lên được nữa.
Ừm. Em muốn ăn cháo, cháo trắng và nấm hương, thêm ít lườn gà thái mỏng!
Mùa cũng hùa theo, cả hai đọc rõ được suy nghĩ của nhau nhưng lại cố tỏ ra bình thản, cùng nhau diễn kịch cho đối phương xem.
Anh nhớ rồi.
Cúc đâu anh??
Mùa vẫn ko quên bạn.
À. Cúc đêm qua đòi ngủ ở đây, nhưng anh sợ cô ấy không chịu được nên nói Cúc ngủ ở phòng chờ.
Anh ra gọi Cúc vào nhé!
Mùa gật đầu. Hiểu lúng túng đứng dậy đi ra ngoài, còn lại Mùa, lúc này cô mới thực sự bật khóc. Cái cảm xúc khi cố gắng nín chặt lại trong lòng bây giờ mới vỡ òa ra thành tiếng nấc nghẹn. Con của cô... con của cô... đã thực sự bỏ người mẹ ích kỷ này rồi. Con ơi, mẹ thật có lỗi... Mẹ chỉ vì nghĩ cho bản thân mình mà quên đi rằng, có con mới chính là điều quan trọng nhất! Mẹ đã sai rồi, con ơi... mẹ sai rồi... Hãy tha thứ cho mẹ... Những tiếng nấc nghẹn, những giọt nước mắt lăn dài trên má, Mùa rơi vào hố sâu tận cùng của đau khổ...
Mùa ơi... em làm sao thế này?
Mùa ơi... tỉnh dậy đi...
Hiểu đỡ Mùa dậy, lòng anh đau như cắt, môi cô tái nhợt, hai tay buông thõng, chuyện gì đã xảy ra thế này... chuyện gì thế này... Hiểu lẩm bẩm, anh không biết vì sao cô ấy lại thành ra như vậy... Nghe tiếng khóc lóc rên rỉ của Hiểu, Cúc cũng gắng gượng ngồi dậy, cái bụng to kềnh càng khiến cô thật khó xoay sở mỗi khi đi đứng hay nằm ngồi. Đến khi nhìn thấy cảnh tượng đầy máu me ấy, Cúc cũng hét lên kinh hãi. Chủ nhà trọ nghe tiếng kêu liền chạy đến gõ cửa, Hiểu chân tay luống cuống bế Mùa dậy, Cúc ra mở cửa. Bác chủ nhà hỏi (giao tiếp với Hiểu bằng tiếng Trung):
Có chuyện gì xảy ra với mọi người vậy?
Cho đến khi nhìn thấy Mùa đang nằm trong vòng tay anh, máu vẫn đang chảy ra, bác ấy sợ hãi:
Nhanh... nhanh.. gọi xe cấp cứu.. gọi xe cấp cứu...
Hiểu dùng sức bế cô thật chặt trong vòng tay, anh đi theo bác chủ nhà trọ xuống dưới và chuẩn bị đưa cô vào bệnh viện. Lúc này tính mạng của cô quan trọng hơn cả, anh không nghĩ đến chuyện né tránh nơi đông người nữa. (Mùa và Cúc bị truy nã trộm cắp tài sản) Trong đêm tối, tiếng còi của xe cứu thương hú vang trong không gian yên tĩnh, Hiểu ngồi trên xe, xung quanh có mấy nhân viên y tá đang lau chùi máu và bông băng trán cho Mùa, giúp cô thay bộ đồ đang mặc thành bộ trang phục của người bệnh. Nhìn sơ qua anh đã hiểu ra vấn đề, đứa bé chắc chắn đã mất, anh ko dám nhìn vào Mùa nữa, Hiểu quay ra ô cửa kính xe, nuốt nước mắt vào trong... chính anh, chính là anh đã làm cho đứa con của mình rời xa vĩnh viễn. Có lẽ những ngày rong ruổi trên đường, sức khỏe của Mùa không chịu nổi, thai bị tổn thương.
Tại sao lại thế này?
Tại sao... Tại sao mọi trắc trở cứ luôn đeo bám lấy anh? Tại sao chứ? Anh đã làm gì sai...
Đứa con của anh đâu có tội gì... tại sao ông trời lại nỡ để đứa bé rời xa anh, rời bỏ mẹ của nó... tại sao....
Hiểu hai tay ôm lấy đầu, anh đau khổ với chính những suy nghĩ tiêu cực của mình. Anh cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ. Anh ko xứng đáng làm người đàn ông, anh luôn đem đến cho người con gái mình yêu sự đau khổ và mệt mỏi. Anh muốn tốt cho cô ư? Rốt cuộc anh đã làm được điều gì? Hay thứ mà anh đem cho cô chỉ là sự chạy trốn????
Mùa được đưa vào phòng cấp cứu, Hiểu và Cúc ngồi chờ bên ngoài, nhiệm vụ của bác sỹ là cứu người, lúc này họ không quan tâm bệnh nhân là người nước nào, là tội phạm hay gì đó... họ chỉ biết, bệnh nhân bất tỉnh, thở không được cần trợ giúp bằng máy thở. Lúc này Cúc ko còn biết mệt nhọc là gì, không còn buồn ngủ nữa, cô đi đi lại lại, hay tay chắp vào nhau, thỉnh thoảng khẽ nhắm mắt và khấn vái thần phật, mong cho Mùa mọi chuyện suôn sẻ.
Trái ngược lại với sự lo lắng đến cuồng chân tay của Cúc, Hiểu ngồi im đến bất động, ánh mắt anh không rời khỏi phòng cấp cứu, những suy nghĩ tiêu cực cứ bủa vây lấy anh. Anh mệt mỏi lắm khi cứ phải gồng mình lên. Quả báo! Là quả báo, anh đáng phải nhận hậu quả này, nhưng đứa bé trong bụng Mùa, nó đâu có tội tình gì, người thiếu hiểu biết, xốc nổi là anh, tại sao ông trời không trừng phạt anh? Tại sao lại để cho sinh linh bé nhỏ tội nghiệp ấy phải ra đi như vậy? Ngàn vạn lần anh không xứng đáng...
Những ngày qua anh hao tâm khổ tứ, lo lắng ngược xuôi để trốn tránh, luôn cố gắng để bảo vệ bình yên cho người mình thương yêu nhất. Nhưng cuối cùng thì sao? Anh có ý tốt... nhưng việc làm quá vội vàng khiến anh thất bại!! Đường đi đến Việt Nam còn quá dài... mà hiện tại, anh sợ. Anh rất sợ Mùa hận anh, anh sợ rằng chuyến đi này vì quá vội vàng mà không thể toại nguyện...
Tinh.. tinh..
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sỹ cùng nhân viên y tá đẩy chiếc băng ca ra ngoài, Mùa nằm trên đó, vẫn còn dư âm của thuốc gây mê nên cô chưa tỉnh. Hai mắt nhắm nghiền, tay đeo chằng chịt các loại dây ý tế tiêm truyền, trán băng bông trắng xóa. Cúc lật đật đi theo chiếc băng ca về khu hậu phẫu. Hiểu cũng luống cuống chạy theo, trông bộ dạng anh lúc này vô cùng thiểu não.
Mùa được đưa vào buồng bệnh có 3 người. Đêm đã khuya. Hai bệnh nhân cùng phòng đều đã ngủ hết, Cúc lại đang bụng to, Hiểu sợ Cúc mệt nên khuyên Cúc đi nghỉ tại phòng chờ của bệnh viện. Anh chạy đi thuê chăn gối cho Cúc, dặn cô nghỉ ngơi tại đó cách hai phòng, nếu như bình thường anh sẽ là người nằm ở phòng chờ, vì trong này toàn phụ nữ. Nhưng Cúc thì khác, cô ấy đang mang thai, hơn nữa sắp đến ngày sinh nở, thức đêm thế này thật không tốt cho mẹ bầu. Cúc dù không muốn nhưng Hiểu vẫn dùng đủ lý lẽ để cô ra ngoài nghỉ ngơi.
Ổn định giường bệnh. Y tá căn dặn Hiểu chú ý máy đo huyết áp và thuốc tiêm truyền cho Mùa, anh vâng dạ, ngồi bên giường bệnh căng mắt ra chú ý theo lời y tá căn dặn. Bác sỹ kết luận, thai nhi mới làm tổ trong tử cung, do di chuyển quá nhiều, sức khỏe của người mẹ gần đây không tốt nên không giữ được. Dấu hiệu sảy thai đã có từ trước đó mấy ngày nhưng sản phụ lại không biết hoặc cố tình làm ngơ. Bởi vậy... Hiểu nghe bác sỹ kết luận mà lòng đau thắt, thì ra mấy ngày qua cô đã mệt mỏi như thế, cơ thể mệt nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ? Để làm gì? Vì anh sao? Hay vì cô ấy muốn gấp rút được về nhà mà quên đi những đớn đau mà bản thân đang gặp phải?
Mùa ơi... Tại sao em lại giấu anh chứ?
Tại sao em khó chịu trong người mà không nói với anh? Chúng ta có thể trì hoãn hành trình lại... từ từ rồi đi tiếp.
Em chủ quan như vậy... thật là... anh biết phải làm sao đây??? Màn đêm tĩnh lặng, Hiểu nhìn vào những giọt nước trong ống dây truyền đang nhỏ từng giọt từng giọt, anh đau khổ vô cùng...
Trời sáng, do quá mệt nên Hiểu ngủ thiếp đi, anh gục đầu lên tay Mùa... Miên man cả đêm, Mùa tỉnh giấc, thấy cánh tay nặng trĩu, cô khẽ nhúc nhích cử động tay nhưng không có chút sức lực nào. Đầu óc nặng trĩu, có thể là do cú ngã va đập đêm qua, có thể là do mất máu quá nhiều, Mùa gắng gượng hé mở mi mắt, cô mơ màng nhìn người đàn ông đang ngồi bên giường của mình. Ống kim truyền đã được gỡ ra từ bao giờ, bức tường phòng bệnh sơn trắng xóa, ánh mặt trời chiếu rọi qua ô cửa sổ. Mùa nhớ lại chuyện đêm qua...
Cúc đâu rồi??
Mùa chợt nghĩ đến Cúc. Cô nhớ lại tất cả, đầu óc vẫn quay cuồng nhưng cô không bỏ sót chi tiết nào, cái cảm giác nhói đau nơi bụng dưới đó, mỗi lúc nó đau quặn lại... và nước ấm dần tháo ra giữa hai chân. Giây phút ấy, Mùa biết, mình đã không giữ được đứa con của mình rồi. Là do cô, mấy ngày di chuyển quá mệt mỏi. Bụng thỉnh thoảng đau râm ran, nhưng cô lại chủ quan, ko chú ý đến những biểu hiện đó... âu cũng là lần đầu mang thai, hiểu biết còn hạn chế nên cô ko chú ý. Lại nghĩ, Cúc ngày trước cũng mang thai, cũng di chuyển vất vả nhưng ko việc gì. Bởi vậy, Mùa nghĩ có lẽ mình cũng ko làm sao...
Giây phút này nằm ở đây đã chứng minh rằng phán đoán của cô khi ngất lịm xuống nền nhà là hoàn toàn chính xác. Con mất là lỗi của cô, người làm mẹ như cô thật ko xứng đáng, con ở trong người mình, có như thế nào thì bản thân phải là người thấu hiểu nhất... bởi vậy lỗi này hoàn toàn thuộc về cô. Vì cô quá nôn nóng được trở về nên mấy ngày qua luôn cố gắng chịu đựng sự mệt mỏi, cô không tâm sự với Hiểu.. Mùa đang dằn vặt bản thân và nhận hết lỗi lầm về mình, không biết anh ấy có trách cô không, con không còn, liệu anh ấy có vì thế mà giận dữ, mà đổi ý không cho cô về Việt Nam nữa không? Quả thực cô rất sợ.
Nghĩ miên man cô lại nhớ đến Cúc, cô lo lắng cho Cúc. Cúc đâu rồi? Cúc ơi? Nơi xa lạ này Cúc ở đâu? Một thân một mình bụng mang dạ chửa, Mùa dáo dác đưa ánh mắt tìm kiếm, lúc này bản thân còn chẳng còn chút sức lực nào vẫn cố gắng nghĩ đến bạn. Bởi Cúc. Suốt hành trình qua, cô ấy chính là người thân của Mùa, người bạn đồng cam cộng khổ, cô lo cho bạn mình lắm, luôn nghĩ Cúc thiệt thòi hơn mình...
Hiểu tỉnh giấc vì thấy cánh tay Mùa nhúc nhích, anh mừng rỡ hỏi:
Em tỉnh rồi à? Em thấy trong người thế nào??
Có đau không? Anh gọi bác sỹ nhé!
Không cần đâu, em chỉ hơi chóng mặt thôi... anh đừng gọi bác sỹ...
Em ổn...
Mùa thều thào.
Hiểu lo lắng:
Nhìn em thế này mà nói ổn? Hai mắt thì vô hồn, môi nhợt nhạt, da xanh xao thế kia...
Em không sao thật mà... có lẽ mất máu nên em tụt huyết áp thôi!
Nói đến mất máu, khóe mắt Mùa lại rưng rưng ngấn lệ, hai mắt Hiểu cũng đỏ ngầu, đâu đó trên biểu cảm gương mặt anh cũng bộc lộ ý khóc. Nhưng đó là sự xúc động của đàn ông, anh dù muốn khóc nhưng cố kìm nén lại, phải mạnh mẽ nếu không nước mắt sẽ chan hòa giường bệnh này mất. Anh hiểu được Mùa cũng là đang cố gắng che giấu cảm xúc thật sự của mình...
Anh... anh đi mua chút gì cho em ăn nhé!
Hiểu trốn tránh, anh sợ Mùa hãy còn mệt, anh sợ còn cố nói tiếp thì chính bản thân anh cũng không gồng mình lên được nữa.
Ừm. Em muốn ăn cháo, cháo trắng và nấm hương, thêm ít lườn gà thái mỏng!
Mùa cũng hùa theo, cả hai đọc rõ được suy nghĩ của nhau nhưng lại cố tỏ ra bình thản, cùng nhau diễn kịch cho đối phương xem.
Anh nhớ rồi.
Cúc đâu anh??
Mùa vẫn ko quên bạn.
À. Cúc đêm qua đòi ngủ ở đây, nhưng anh sợ cô ấy không chịu được nên nói Cúc ngủ ở phòng chờ.
Anh ra gọi Cúc vào nhé!
Mùa gật đầu. Hiểu lúng túng đứng dậy đi ra ngoài, còn lại Mùa, lúc này cô mới thực sự bật khóc. Cái cảm xúc khi cố gắng nín chặt lại trong lòng bây giờ mới vỡ òa ra thành tiếng nấc nghẹn. Con của cô... con của cô... đã thực sự bỏ người mẹ ích kỷ này rồi. Con ơi, mẹ thật có lỗi... Mẹ chỉ vì nghĩ cho bản thân mình mà quên đi rằng, có con mới chính là điều quan trọng nhất! Mẹ đã sai rồi, con ơi... mẹ sai rồi... Hãy tha thứ cho mẹ... Những tiếng nấc nghẹn, những giọt nước mắt lăn dài trên má, Mùa rơi vào hố sâu tận cùng của đau khổ...
Tác giả :
Thanhthanh