Giấc Mộng Giang Sơn
Chương 18: Dự tiệc (trung)
Ánh mắt của hoàng đế nhìn tới Lâm Phong, Lâm Phong cúi đầu cố gắng không để ý đến ánh mắt của hắn, ánh mắt của hoàng đế và Bắc Thần Thiên giống nhau đều rất sắc bén, vạn nhất bị hắn phát hiện ra vấn đề của nàng và Bắc Thần Thiên thì…
Hoàng đế tựa hồ có chút hài lòng cười nói: “Quả nhiên là mỹ nhân, hoàng nhi, ánh mắt của ngươi quả nhiên rất cao."
“Phụ hoàng quá khen."
Lúc này Bắc Thần Thiên và hoàng đế nói chuyện có chút không hợp nhau, Lâm Phong nghe thấy rõ rành rành. Nàng âm thầm đoán, không biết sự thật là phụ tử không hợp, có người gây trở ngại, nhưng nàng biết Bắc Thần Thiên, nói không chừng hắn sẽ không đi để ý tới những thứ này.
Thứ hắn để ý tới chính là vương vị!
Hoàng đế đột nhiên chuyển hướng câu chuyện: “Trẫm tin tưởng hoàng nhi chắc chắn sẽ không thích nữ tử không tài không đức, vị cô nương này, ngươi ngẩng đầu lên, nói trẫm nghe xem ngươi có tài cán gì."
Lâm Phong âm thầm thở dài, tên hoàng đế này quả nhiên là muốn làm khó nàng, lai lịch của nàng, chắc hẳn hắn cũng đã điều tra từ lâu, Lam Phượng có lẽ không tài không đức, cho nên Lôi Nhiên mới chán ghét nàng? Như thế, nàng chỉ cần bộc lộ ra một chút mới lạ, hẳn là có thể làm bọn họ mê muội, để cho bọn họ biết mình căn bản không phải Lam Phượng sau đó để họ mơ mơ hồ hồ từ từ suy đoán!
Nàng ngẩng đầu lên không chút sợ hãi, ánh mắt trong suốt: “Khởi bẩm hoàng thượng, dân nữ có biết rất nhiều, như cầm, như ca, như nghệ, chỉ cần là việc cô nương nào biết, dân nữ cũng có thể học được."
“Nga?" Trong mắt hoàng đế cũng không hiện lên kinh ngạc, nhưng hành vi hơi nắm chặt quyền đã tiết lộ tâm lý của hắn."Một cô nương dung mạo xinh đẹp như thế, tại sao còn muốn đi học những thứ này?"
Đúng là lão bất tử hồ ly tinh, Lâm Phong thầm mắng, ngoài miệng đáp thong dong: “Sống đến lão tự nhiên phải học đến già, nếu không chúng ta chẳng phải là không theo kịp thời đại? Hoàng thượng anh minh, trong thời thế loạn lạc, nữ tử tồn tại thế nào? Nếu như không có một chút tài nghệ, cho dù lưu tại thanh lâu cũng không đủ hấp dẫn khách nhân có thân phận cao quí. Sinh ra là một tiểu cô nương, chúng ta thật có nhiều bất đắc dĩ nha."
Nàng nói cực kỳ thanh mảnh, tình cảm chân thành tha thiết, những nữ tử ngồi phía dưới và tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nàng, không ít người tao nhã vỗ tay tán thưởng.
“Không nghĩ tới vị cô nương này lại là người đặc biệt như thế, điện hạ thật là có phúc a."
Hoàng đế gật đầu, cười nói: “Đã như vậy, trẫm mong cô nương xướng lên một khúc, vì chúng tướng sĩ đón gió tẩy trần, như thế nào? Nếu ca tốt, chắc chắn có thưởng ."
Lâm Phong cười nói: “Phần thưởng thì không cần, dân nữ chỉ muốn được ở bên cạnh điện hạ."
Lời này vừa nói ra, xung quanh đó một dặm lại càng ồn ào, giai nhân này quả to gan, lại dám tỏ tình, quả thật là nữ tử kỳ lạ!
Bắc Thần Thiên cười cười, không hề cự tuyệt, quay đầu nhìn ngắm ánh mắt trong suốt diễm lệ của Lâm Phong, ánh nhìn giống như thâm tình, lúc này, trong một số người mới vừa không phục Lâm Phong đã không ít người vỗ tay rối rít.
Lâm Phong đột nhiên khẽ mỉm cười, buông tha Bắc Thần Thiên, gọi Cẩm Y mang đàn cổ tới, thử một chút thanh âm, nghĩ tới lòng người nông sâu khó lường, lại thấy tranh đoạt ám đấu bi ai, đây mới là người trong thiên hạ, rốt cục ngân thanh âm:
Cuồn cuộn sóng lớn, hồng trần phân loạn
Đào tẫn anh hùng Hán
…………….
….(táo xin phép lược bỏ 1 đoạn a~~)………….
Hào hùng can đảm, ngàn chén khó say
Bằng hữu rượt sóng cười đón gió
Tiếng hát Lâm Phong mặc dù không thô ráp, nhưng vốn dĩ thanh âm hơi trầm thấp lại hát bài hát này cũng có mấy phần thêm trầm thấp, càng dễ dàng kích động lòng người. Ngôn từ ca hát chan chứa tình cảm bất đắc dĩ, lòng người đúng là khó liệu, tại triều Đường trong bài hát, ai có thể không tiếu lý tàng đao? Bất quá có đúng tâm cảnh của nàng không, không ai biết được.
Thấy không khí bị nàng kích động không sai biệt lắm, nàng mới để cầm xuống, làm lễ đối với hoàng đế: “Dân nữ ca như thế các vị có hài lòng?"
“Lâm cô nương quả nhiên là tài mạo song tuyệt a, chỉ riêng một khúc cũng đã đủ làm rung động tâm tư vô số người." Âu Dương Hiểu đi tới, khẽ quơ cây quạt, giống như là đang pha trò.
“Lâm cô nương, bài ca này là chính ngài làm?" Mấy văn nhân mặc khách nhịn không được muốn lên trước thảo luận.
Lâm Phong thật đúng là đại ngôn bất tàm: “Đương nhiên rồi, bất quá thi từ của dân nữ còn chưa đủ thanh nhã, đã để các vị chê cười rồi." Nàng càng khiêm nhường, những văn nhân kia lại càng bội phục, quả thực như đem Lâm Phong bắt lại sau đó ép nàng viết ra nghiêm chỉnh bốn chữ: vốn thơ khí thế, nàng không khỏi xấu hổ, tầng lớp văn nhân nếu là người khởi xướng bão tố thì cũng cũng tương đối kinh khủng.
Cuối cùng nàng cũng nắm bắt được tâm người rồi, trong lòng mọi người bước đầu đã thành lập hình tượng nàng là chi nữ cao nhã băng thanh ngọc khiết.
Hoàng đế nghe được phi thường hài lòng, cười nói: “Cô nương ca quả nhiên cùng người khác bất đồng, chi âm phóng khoáng khó có thể cảm giác người ca dĩ nhiên lại là một nữ tử. Trẫm ban ngươi phong tước nữ tài, thưởng hoa lụa trăm xếp, châu báu một hòm."
“Tạ ơn hoàng thượng!" Lâm Phong không cần những thứ tiểu đồ chơi kia, nhưng được danh tiếng nàng cũng tương đối vui lòng.
Dĩ nhiên Lâm Phong cũng không quên Trường Nhạc Quận chúa cùng Phong Bình công chúa đều bị bức bách như phóng ra ánh mắt giết người, cơ hồ tất cả nữ nhân đang ngồi ở đây đều không nuốt được cục tức, sự ghen tỵ làm cho người ta nổi điên, nữ nhân khi ghen tỵ có thể làm ra chuyện tình hoàn toàn không lý trí.
Đột nhiên, nữ tử ngồi hàng ghế trên cùng, trên đầu nàng ta trâm bạc ngân vang, đứng lên đi tới giữa, nhẹ nhàng nói: “Hoàng cữu cữu, Trường Nhạc thấy Lâm cô nương một thân khí chất phi phàm, thấy hoàng cữu cữu thật cao hứng, con cũng muốn cống hiến, vì mọi người thêm chút hào hứng, không bằng sẽ để cho con cùng với Lâm cô nương thi tài, góp vui."
Nàng vừa mới dứt lời, một mỹ nhân cũng lên tiếng, y phục nàng cũng không giống tiểu thư bình thường khác, hẳn đây chính là Phong Bình công chúa.
“Hoàng thượng, nếu Trường Nhạc muội muội hăng hái như vậy, Phong Bình cũng không nên ngồi không, thỉnh ngài cho chúng ta cùng tỷ thí một trận."
Hoàng đế tựa hồ biết rõ tâm tư của hai nữ nhân này, cười nói: “Vậy các ngươi muốn ban thưởng gì?"
Phong Bình công chúa mặt không đổi sắc nói: “Phong Bình tới đây chính là vì chuyện liên hôn cùng điện hạ, điều này với Bắc Thần cũng là có lợi, nếu như Phong Bình may mắn có thể thắng, kính xin hoàng thượng thành toàn."
Trường Nhạc Quận chúa thấy nàng như thế, trong lòng mắng nàng ta không biết xấu hổ, cũng vội vàng nói: “Hoàng cữu cữu, tâm tư của con với điện hạ ngài cũng đã biết, Trường Nhạc cùng chờ lệnh!"
Lâm Phong nhìn hai nữ nhân đương trừng đôi mắt ti hí nhìn nhau, trong lòng cười vang, đấu sao đấu sao, các ngươi càng đấu ta càng có lợi, ta thật càng cao hứng! Nàng lui hai bước, đem cuộc tỷ thí phía trước tặng lại cho hai nữ nhân kia.
Hoàng đế vô cùng hứng thú nhìn Bắc Thần Thiên: “Thiên nhi, ngươi tính thế nào?"
Bắc Thần Thiên lại không nói những lời cổ nhân xa ngàn dặm, mà chỉ khẽ mỉm cười: “Tùy phụ hoàng làm chủ."
Hắn nói thế làm hai nữ nhân kia một trận vui mừng, Lâm Phong trong lòng lại rung động không thôi, hắn thật không cần? Không thể nào, Lâm Phong hiểu rõ Bắc Thần Thiên, ánh mắt của hắn tương đối cao, quả quyết sẽ không cưới cái loại nữ nhân ngực lớn nhưng lại không có đầu óc, cuộc tỷ thí này hắn lại như vậy, xem ra, hôm nay hắn nhất định sẽ có hành động!
Chẳng lẽ hắn tính toán động thủ tại yến tiệc này? Lâm Phong nhìn hắn khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng thầm nói, Thần Thiên, ngươi định liệu một lần có thể thành công luôn sao? Dù sao, hoàng đế cũng không phải là nhân vật bình thường a!
Hoàng đế tựa hồ có chút hài lòng cười nói: “Quả nhiên là mỹ nhân, hoàng nhi, ánh mắt của ngươi quả nhiên rất cao."
“Phụ hoàng quá khen."
Lúc này Bắc Thần Thiên và hoàng đế nói chuyện có chút không hợp nhau, Lâm Phong nghe thấy rõ rành rành. Nàng âm thầm đoán, không biết sự thật là phụ tử không hợp, có người gây trở ngại, nhưng nàng biết Bắc Thần Thiên, nói không chừng hắn sẽ không đi để ý tới những thứ này.
Thứ hắn để ý tới chính là vương vị!
Hoàng đế đột nhiên chuyển hướng câu chuyện: “Trẫm tin tưởng hoàng nhi chắc chắn sẽ không thích nữ tử không tài không đức, vị cô nương này, ngươi ngẩng đầu lên, nói trẫm nghe xem ngươi có tài cán gì."
Lâm Phong âm thầm thở dài, tên hoàng đế này quả nhiên là muốn làm khó nàng, lai lịch của nàng, chắc hẳn hắn cũng đã điều tra từ lâu, Lam Phượng có lẽ không tài không đức, cho nên Lôi Nhiên mới chán ghét nàng? Như thế, nàng chỉ cần bộc lộ ra một chút mới lạ, hẳn là có thể làm bọn họ mê muội, để cho bọn họ biết mình căn bản không phải Lam Phượng sau đó để họ mơ mơ hồ hồ từ từ suy đoán!
Nàng ngẩng đầu lên không chút sợ hãi, ánh mắt trong suốt: “Khởi bẩm hoàng thượng, dân nữ có biết rất nhiều, như cầm, như ca, như nghệ, chỉ cần là việc cô nương nào biết, dân nữ cũng có thể học được."
“Nga?" Trong mắt hoàng đế cũng không hiện lên kinh ngạc, nhưng hành vi hơi nắm chặt quyền đã tiết lộ tâm lý của hắn."Một cô nương dung mạo xinh đẹp như thế, tại sao còn muốn đi học những thứ này?"
Đúng là lão bất tử hồ ly tinh, Lâm Phong thầm mắng, ngoài miệng đáp thong dong: “Sống đến lão tự nhiên phải học đến già, nếu không chúng ta chẳng phải là không theo kịp thời đại? Hoàng thượng anh minh, trong thời thế loạn lạc, nữ tử tồn tại thế nào? Nếu như không có một chút tài nghệ, cho dù lưu tại thanh lâu cũng không đủ hấp dẫn khách nhân có thân phận cao quí. Sinh ra là một tiểu cô nương, chúng ta thật có nhiều bất đắc dĩ nha."
Nàng nói cực kỳ thanh mảnh, tình cảm chân thành tha thiết, những nữ tử ngồi phía dưới và tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nàng, không ít người tao nhã vỗ tay tán thưởng.
“Không nghĩ tới vị cô nương này lại là người đặc biệt như thế, điện hạ thật là có phúc a."
Hoàng đế gật đầu, cười nói: “Đã như vậy, trẫm mong cô nương xướng lên một khúc, vì chúng tướng sĩ đón gió tẩy trần, như thế nào? Nếu ca tốt, chắc chắn có thưởng ."
Lâm Phong cười nói: “Phần thưởng thì không cần, dân nữ chỉ muốn được ở bên cạnh điện hạ."
Lời này vừa nói ra, xung quanh đó một dặm lại càng ồn ào, giai nhân này quả to gan, lại dám tỏ tình, quả thật là nữ tử kỳ lạ!
Bắc Thần Thiên cười cười, không hề cự tuyệt, quay đầu nhìn ngắm ánh mắt trong suốt diễm lệ của Lâm Phong, ánh nhìn giống như thâm tình, lúc này, trong một số người mới vừa không phục Lâm Phong đã không ít người vỗ tay rối rít.
Lâm Phong đột nhiên khẽ mỉm cười, buông tha Bắc Thần Thiên, gọi Cẩm Y mang đàn cổ tới, thử một chút thanh âm, nghĩ tới lòng người nông sâu khó lường, lại thấy tranh đoạt ám đấu bi ai, đây mới là người trong thiên hạ, rốt cục ngân thanh âm:
Cuồn cuộn sóng lớn, hồng trần phân loạn
Đào tẫn anh hùng Hán
…………….
….(táo xin phép lược bỏ 1 đoạn a~~)………….
Hào hùng can đảm, ngàn chén khó say
Bằng hữu rượt sóng cười đón gió
Tiếng hát Lâm Phong mặc dù không thô ráp, nhưng vốn dĩ thanh âm hơi trầm thấp lại hát bài hát này cũng có mấy phần thêm trầm thấp, càng dễ dàng kích động lòng người. Ngôn từ ca hát chan chứa tình cảm bất đắc dĩ, lòng người đúng là khó liệu, tại triều Đường trong bài hát, ai có thể không tiếu lý tàng đao? Bất quá có đúng tâm cảnh của nàng không, không ai biết được.
Thấy không khí bị nàng kích động không sai biệt lắm, nàng mới để cầm xuống, làm lễ đối với hoàng đế: “Dân nữ ca như thế các vị có hài lòng?"
“Lâm cô nương quả nhiên là tài mạo song tuyệt a, chỉ riêng một khúc cũng đã đủ làm rung động tâm tư vô số người." Âu Dương Hiểu đi tới, khẽ quơ cây quạt, giống như là đang pha trò.
“Lâm cô nương, bài ca này là chính ngài làm?" Mấy văn nhân mặc khách nhịn không được muốn lên trước thảo luận.
Lâm Phong thật đúng là đại ngôn bất tàm: “Đương nhiên rồi, bất quá thi từ của dân nữ còn chưa đủ thanh nhã, đã để các vị chê cười rồi." Nàng càng khiêm nhường, những văn nhân kia lại càng bội phục, quả thực như đem Lâm Phong bắt lại sau đó ép nàng viết ra nghiêm chỉnh bốn chữ: vốn thơ khí thế, nàng không khỏi xấu hổ, tầng lớp văn nhân nếu là người khởi xướng bão tố thì cũng cũng tương đối kinh khủng.
Cuối cùng nàng cũng nắm bắt được tâm người rồi, trong lòng mọi người bước đầu đã thành lập hình tượng nàng là chi nữ cao nhã băng thanh ngọc khiết.
Hoàng đế nghe được phi thường hài lòng, cười nói: “Cô nương ca quả nhiên cùng người khác bất đồng, chi âm phóng khoáng khó có thể cảm giác người ca dĩ nhiên lại là một nữ tử. Trẫm ban ngươi phong tước nữ tài, thưởng hoa lụa trăm xếp, châu báu một hòm."
“Tạ ơn hoàng thượng!" Lâm Phong không cần những thứ tiểu đồ chơi kia, nhưng được danh tiếng nàng cũng tương đối vui lòng.
Dĩ nhiên Lâm Phong cũng không quên Trường Nhạc Quận chúa cùng Phong Bình công chúa đều bị bức bách như phóng ra ánh mắt giết người, cơ hồ tất cả nữ nhân đang ngồi ở đây đều không nuốt được cục tức, sự ghen tỵ làm cho người ta nổi điên, nữ nhân khi ghen tỵ có thể làm ra chuyện tình hoàn toàn không lý trí.
Đột nhiên, nữ tử ngồi hàng ghế trên cùng, trên đầu nàng ta trâm bạc ngân vang, đứng lên đi tới giữa, nhẹ nhàng nói: “Hoàng cữu cữu, Trường Nhạc thấy Lâm cô nương một thân khí chất phi phàm, thấy hoàng cữu cữu thật cao hứng, con cũng muốn cống hiến, vì mọi người thêm chút hào hứng, không bằng sẽ để cho con cùng với Lâm cô nương thi tài, góp vui."
Nàng vừa mới dứt lời, một mỹ nhân cũng lên tiếng, y phục nàng cũng không giống tiểu thư bình thường khác, hẳn đây chính là Phong Bình công chúa.
“Hoàng thượng, nếu Trường Nhạc muội muội hăng hái như vậy, Phong Bình cũng không nên ngồi không, thỉnh ngài cho chúng ta cùng tỷ thí một trận."
Hoàng đế tựa hồ biết rõ tâm tư của hai nữ nhân này, cười nói: “Vậy các ngươi muốn ban thưởng gì?"
Phong Bình công chúa mặt không đổi sắc nói: “Phong Bình tới đây chính là vì chuyện liên hôn cùng điện hạ, điều này với Bắc Thần cũng là có lợi, nếu như Phong Bình may mắn có thể thắng, kính xin hoàng thượng thành toàn."
Trường Nhạc Quận chúa thấy nàng như thế, trong lòng mắng nàng ta không biết xấu hổ, cũng vội vàng nói: “Hoàng cữu cữu, tâm tư của con với điện hạ ngài cũng đã biết, Trường Nhạc cùng chờ lệnh!"
Lâm Phong nhìn hai nữ nhân đương trừng đôi mắt ti hí nhìn nhau, trong lòng cười vang, đấu sao đấu sao, các ngươi càng đấu ta càng có lợi, ta thật càng cao hứng! Nàng lui hai bước, đem cuộc tỷ thí phía trước tặng lại cho hai nữ nhân kia.
Hoàng đế vô cùng hứng thú nhìn Bắc Thần Thiên: “Thiên nhi, ngươi tính thế nào?"
Bắc Thần Thiên lại không nói những lời cổ nhân xa ngàn dặm, mà chỉ khẽ mỉm cười: “Tùy phụ hoàng làm chủ."
Hắn nói thế làm hai nữ nhân kia một trận vui mừng, Lâm Phong trong lòng lại rung động không thôi, hắn thật không cần? Không thể nào, Lâm Phong hiểu rõ Bắc Thần Thiên, ánh mắt của hắn tương đối cao, quả quyết sẽ không cưới cái loại nữ nhân ngực lớn nhưng lại không có đầu óc, cuộc tỷ thí này hắn lại như vậy, xem ra, hôm nay hắn nhất định sẽ có hành động!
Chẳng lẽ hắn tính toán động thủ tại yến tiệc này? Lâm Phong nhìn hắn khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng thầm nói, Thần Thiên, ngươi định liệu một lần có thể thành công luôn sao? Dù sao, hoàng đế cũng không phải là nhân vật bình thường a!
Tác giả :
Cương Quyết Mạnh/Ưng Lâm Liên