Giấc Mộng Giang Sơn
Chương 1: Xuyên qua
Lâm Phong từ từ tỉnh lại trong bóng đêm.
Chung quanh ánh sáng mịt mờ, tầm nhìn của nàng lại mơ hồ, nghe được bên cạnh có tiếng người nói chuyện, tiếng nói thanh thúy nhẹ nhàng rõ ràng là của mấy nữ nhân, nàng không khỏi âm thầm chau mày. Làm sao thế không biết, xe chạy nhanh quá, bản thân rủi ro rơi xuống lại không bị ngã chết, nàng há chẳng phải là mạng quá lớn sao?
Chỉ nghe thanh âm Nhất Thanh dứt khoát nói: " Thái tử cũng quá nhân từ rồi, Phượng Phi bất quá mới nhảy sông một lần, ngài lại hủy bỏ tội danh phản nghịch cho cả nhà nàng ta, điều này để người khác biết thì họ sẽ nghĩ như nào đây?"
Trong lòng nàng rùng mình, Phượng Phi? Là ai vậy?
Lúc này tình huống như nào nàng chưa rõ ràng, cần phải cẩn thận. Lâm Phong không dám mạo hiểm cho người khác biết nàng đã tỉnh lại, chính là hí mắt nhìn lên, cảnh sắc xung quanh làm trong lòng nàng hít một hơi lãnh khí.
Giường huyền mộc, chăn tơ tằm, giường cao mười hai thước, phía trên có lớp lụa mỏng, kiến trúc cổ kính làm Lâm Phong cảnh giác, nàng đang ở đâu đây?
Nàng hiểu ra đây dù sao cũng không phải thế kỉ 21 rồi, chẳng phải nàng giống trong truyền thuyết đã… xuyên qua? Nhưng lúc này toàn thân Lâm Phong đau nhức, không biết đã xảy ra chuyện gì? Chỉ có thể thông qua mọi người xung quanh để hiểu rõ vấn đề thôi. Đã có chủ ý, nàng khẽ xoay người đi nhìn mấy nữ tử kia.
Nàng đứng ở một góc dị thường đen đủi, những nữ tử kia không có thấy nàng nhưng bởi đầu giường sa màn trùng điệp nên nàng cũng không nhìn rõ bọn họ. Chỉ thấy một lục y nữ tử, một nữ tử khác mặc váy hoa hòe và một hoàng y nữ tử nữa, tất cả đều là trang phục thời xưa.
Lâm Phong trong lòng thầm hỏi, chẳng lẽ gặp điều quỉ quái? Âm thầm véo mình một cái nàng đau đớn thiếu điều nhảy dựng lên. Đau thế này không phải là mộng rồi, trong lòng kêu khổ, nàng chú ý nghe tiếp.
Hoàng y nữ tử nói: " Thái tử nghĩ thế nào chúng ta không nên để ý, trong mắt ngài, Lam Phượng này chỉ là một phi tử nho nhỏ, không là gì hết. Nhưng các tỷ tỷ, các ngươi cũng biết, hôm qua Lý thái y tới chữa trị thương thế của nàng, rõ ràng nói là không cứu được, khí lực của nàng đã cạn, các ngươi bảo hôm nay tại sao lại sống lại rồi? Ta nghĩ trong chuyện này tất có điều cổ quái."
Hai nữ tử khác thuận miệng phụ họa mấy câu, nói năng úp mở, tựa hồ đối với hoàng y nữ tử này vừa sợ vừa hận, ở trước mặt nàng lại rất khó nói gì.
Hoàng y nữ tử cười lạnh một tiếng, giọng điệu có chút tàn bạo: “Từ xưa hồng nhan họa thủy, nàng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, rõ ràng chính là tai họa, nếu để cho nàng sống lâu dài trong cung, chẳng phải muốn phá hư Thiên Thành Quốc nghiệp lớn? May là thái tử điện hạ không cần sắc đẹp, đem nàng tới Trường Bàn Cung, hừ, thái tử ngài đối với Lam Phượng, nhiều nhất chỉ là một hỷ sự vì chính trị, làm gì có tình cảm đáng nói chứ!"
“Thái Tử Phi nói đúng, Lam Phượng cả người sát khí nặng, tỷ muội ta nên mau chóng rời đi thôi." Lục y nữ tử cười đáp, vừa kéo kéo nữ tử mặc váy hoa hòe, nữ tử kia không hẳn sợ hãi Thái Tử Phi, nói: " Dung tỷ, Triệu tỷ, chúng ta nên đi thôi, ta theo lệnh Vương huynh tới thăm Phượng Phi, nếu nàng đã thoát khỏi nguy hiểm, bình an vô sự, vậy chúng ta hay là mau rời đi cho an toàn."
“Hừ, yêu ma quỷ quái nơi nào tới chỗ này đây! Linh nhi, trở về thì thỉnh Quỷ Vu đại sư làm lễ giải trừ sát khí cho Trường Bàn Cung, nói là lễ vật của Thái Tử Phi!" Hoàng y nữ tử thần sắc ngạo mạn hừ lạnh một câu. Linh nhi nha đầu: “Dạ!"
Thái Tử Phi lúc này mới nói: “Dung phi muội muội, công chúa muội muội, chúng ta đi."
Một lúc sau, dưới sự phụng bồi của thái giám cung nữ, bọn họ đều rời đi.
Việc ba người vừa nói chuyện ban nãy đã cho Lâm Phong một sự trợ giúp lớn, thuận tiện hiểu được thân phận buồn cười của mình trong cái thế giới này.
Là nữ nhân của Thái Tử? Một tên thái tử chưa lên ngôi mà lại có nhiều nữ nhân như vậy, hắn có thể làm thành đại sự sao? Nằm ở trên giường Lâm Phong không vội không hoảng hốt, cười lạnh.
Suy nghĩ cực kỳ nhanh về tình trạng của mình, Lâm Phong hiểu nhìn dáng dấp nàng tuyệt đối là sau khi chết hồn phách đã ly khai thân thể mà xuyên qua đến thế giới khác rồi, Thiên Thành Quốc gì đó ở trong lịch sử cũng không nổi danh, chắc cũng không thuộc Trung Quốc, nàng thậm chí còn không biết cái thời không này là dạng gì nữa.
Lâm Phong cũng không muốn tìm cái chết, trên thực tế nàng cho tới bây giờ không hề muốn chết, có thể là bởi vì ý chí sống của nàng quá mạnh mẽ mới tạo thành kết quả xuyên qua này? Hiện tại, thật vất vả mới có cơ hội sống sót nàng làm sao có thể cam tâm vứt bỏ? Cái thân thể Lam Phượng- Phượng Phi này đoán chừng chính là do hoàng y nữ tử kia là Thái Tử Phi hãm hại đến chết, thân ở chốn thâm cung bất cứ chuyện gì cũng phải cảnh giác, nhưng là nàng không có biết Lam Phượng này là nữ nhân như thế nào?
Nghĩ tới đây Lâm Phong híp nửa ánh mắt mở ra, nàng giả vờ ngủ say nửa ngày, chung quanh thật yên lặng cổ quái, coi như nàng ta là tội phi thế nào thì cũng là một phi tử cơ mà, ngay cả một cung nữ một thái giám cũng không có? Hơn nữa bốn phía lại bài trí đơn giản, không hề giống như trong hoàng cung, mới vừa nãy Thái Tử Phi nói nơi này là Trường Bàn Cung, chẳng lẽ đây không phải là trong hoàng cung?
Cũng đúng, chỉ có không ở hoàng cung thì Thái Tử Phi kia mới có lá gan hạ sát thủ, nếu Lam Phượng là phi tử ở trong cung đình mà bị hại chết thì nhất định sẽ xảy ra sóng gió không nhỏ.
Vừa nghĩ tới đây, một tiếng “Không tốt" nhất thời dâng lên trong lòng! Lâm Phong âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ Thái Tử Phi thấy nàng chưa chết, giết một lần không đủ còn định tới giết lần hai?
Hừ hừ! Thái Tử Phi a Thái Tử Phi, ngươi giết Lam Phượng lão tử không xen vào, ngươi nếu muốn chọc ta. . .
Trong mắt hiện lên một tia hung quang, cũng rất khéo léo lập tức che dấu đi, Lâm Phong bất động thanh sắc nhảy dựng lên.
Hảo, xem ra Lam Phượng này thân thủ tốt, còn từng luyện qua võ công. Làm quen một chút với thân thể, so sánh với bản thân mình, nguyên lai là thân thể có nhiều thương tích này có sức lực thật tiềm tàng. Đáng tiếc chính là súng giảm thanh của mình không mang tới, nếu không chỉ bằng thân thủ thiện xạ của nàng, một phát súng là có thể cho Thái Tử Phi kia xuống địa ngục!
Buồn cười thật, nếu xuyên qua, làm sao không xuyên vào thân thể đàn ông chứ? Lâm Phong không có thói quen mặc trang phục nữ nhân, bất luận là cổ đại hay là hiện đại .
Chung quanh vẫn là sự yên lặng đáng sợ, Lâm Phong vốn rất am hiểu ẩn nhẫn trong bóng tối, nàng lặng lẽ dò cửa phòng, phát hiện bên ngoài cũng không có thủ vệ. Đang định nhảy ra, đột nhiên có một lực vô cùng lớn xông phá cửa phòng, nhanh chóng đi vào, thanh đại đao sáng loáng dưới sự ứng phó không kịp của nàng giờ đã kề trên cổ: “Không được nhúc nhích! Không cho phép lên tiếng!"
Thanh âm nam nhân trầm thấp mà có từ tính ra lệnh cho nàng, giật mình trong lòng, nàng nghe lời không lên tiếng, mắt liếc ngang quét qua tên nam nhân này.
Mắt phượng hẹp dài, ngũ quan tuấn kiệt, trời sanh từ bên trong đã phát một cỗ khí thế vương giả mà bá đạo, tuyệt đối là cực phẩm mỹ nam tử thế gian hiếm thấy! Khá lắm! Lâm Phong đánh giá bề ngoài tên nam nhân này điểm cao nhất, con ngươi đảo một vòng, ngoài mặt lập tức làm bộ như nhìn hắn đến thất thần.
Nam tử nhìn lại một cái, thấy nàng biểu lộ vẻ mặt như thế, không thể vì nàng xinh đẹp mà thay đổi chủ ý, cũng là hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nếu muốn toàn mạng thì biết điều một chút nghe lời của ta, chờ ta bắt được thái tử Trường Bàn Cung, tự nhiên sẽ thả ngươi."
Lâm Phong không khỏi ở trong lòng cười lạnh, thả nàng? Loại chuyện ma quỷ lừa gạt này đem đi lừa gạt nữ nhân khác ở thời đại này còn có thể, còn nàng một chữ cũng không tin! Chỉ bằng cỗ khí tức bá đạo trên thân nam nhân này, hắn cũng không thể bỏ qua cho nàng.
Một vương giả, từ nhỏ đã nắm giữ quyền sanh sát trong tay, nào đâu sẽ quan tâm đến tánh mạng của một nữ tử, cho dù là nữ nhân đó xinh đẹp đến thế nào, nếu là thời đại chiến loạn, lưu lại bất cứ địch nhân nào cũng là mầm mống của tai hoạ! Lúc này hắn không có động thủ, bất quá là bởi vì phía ngoài tình hình chiến đấu còn không rõ, mà nàng vừa nhìn y trang đắt tiền của hắn đã nghĩ có thể hắn là nhân vật chủ chốt, cầm nàng làm con tin thôi.
Lâm Phong hiểu rõ hắn đang suy nghĩ gì, bởi vì Lâm Phong cũng là loại người lòng dạ độc ác, nếu như muốn nàng tráo trở, nàng làm được tuyệt hơn. Chẳng qua là hiện tại không nên cùng đại soái ca này trở mặt. Thầm nghĩ nên như thế nào thoát thân, nàng vừa thuận miệng “Dạ" một câu, làm bộ như tin lời của hắn.
Ngoài cửa tiếng binh khí giao nhau càng lúc càng vang dội, Lâm Phong cũng cảm thấy hô hấp càng ngày càng gấp gáp, nhìn tuyệt thế mỹ nam bên cạnh, đột nhiên trong lòng nảy ra một kế.
Chung quanh ánh sáng mịt mờ, tầm nhìn của nàng lại mơ hồ, nghe được bên cạnh có tiếng người nói chuyện, tiếng nói thanh thúy nhẹ nhàng rõ ràng là của mấy nữ nhân, nàng không khỏi âm thầm chau mày. Làm sao thế không biết, xe chạy nhanh quá, bản thân rủi ro rơi xuống lại không bị ngã chết, nàng há chẳng phải là mạng quá lớn sao?
Chỉ nghe thanh âm Nhất Thanh dứt khoát nói: " Thái tử cũng quá nhân từ rồi, Phượng Phi bất quá mới nhảy sông một lần, ngài lại hủy bỏ tội danh phản nghịch cho cả nhà nàng ta, điều này để người khác biết thì họ sẽ nghĩ như nào đây?"
Trong lòng nàng rùng mình, Phượng Phi? Là ai vậy?
Lúc này tình huống như nào nàng chưa rõ ràng, cần phải cẩn thận. Lâm Phong không dám mạo hiểm cho người khác biết nàng đã tỉnh lại, chính là hí mắt nhìn lên, cảnh sắc xung quanh làm trong lòng nàng hít một hơi lãnh khí.
Giường huyền mộc, chăn tơ tằm, giường cao mười hai thước, phía trên có lớp lụa mỏng, kiến trúc cổ kính làm Lâm Phong cảnh giác, nàng đang ở đâu đây?
Nàng hiểu ra đây dù sao cũng không phải thế kỉ 21 rồi, chẳng phải nàng giống trong truyền thuyết đã… xuyên qua? Nhưng lúc này toàn thân Lâm Phong đau nhức, không biết đã xảy ra chuyện gì? Chỉ có thể thông qua mọi người xung quanh để hiểu rõ vấn đề thôi. Đã có chủ ý, nàng khẽ xoay người đi nhìn mấy nữ tử kia.
Nàng đứng ở một góc dị thường đen đủi, những nữ tử kia không có thấy nàng nhưng bởi đầu giường sa màn trùng điệp nên nàng cũng không nhìn rõ bọn họ. Chỉ thấy một lục y nữ tử, một nữ tử khác mặc váy hoa hòe và một hoàng y nữ tử nữa, tất cả đều là trang phục thời xưa.
Lâm Phong trong lòng thầm hỏi, chẳng lẽ gặp điều quỉ quái? Âm thầm véo mình một cái nàng đau đớn thiếu điều nhảy dựng lên. Đau thế này không phải là mộng rồi, trong lòng kêu khổ, nàng chú ý nghe tiếp.
Hoàng y nữ tử nói: " Thái tử nghĩ thế nào chúng ta không nên để ý, trong mắt ngài, Lam Phượng này chỉ là một phi tử nho nhỏ, không là gì hết. Nhưng các tỷ tỷ, các ngươi cũng biết, hôm qua Lý thái y tới chữa trị thương thế của nàng, rõ ràng nói là không cứu được, khí lực của nàng đã cạn, các ngươi bảo hôm nay tại sao lại sống lại rồi? Ta nghĩ trong chuyện này tất có điều cổ quái."
Hai nữ tử khác thuận miệng phụ họa mấy câu, nói năng úp mở, tựa hồ đối với hoàng y nữ tử này vừa sợ vừa hận, ở trước mặt nàng lại rất khó nói gì.
Hoàng y nữ tử cười lạnh một tiếng, giọng điệu có chút tàn bạo: “Từ xưa hồng nhan họa thủy, nàng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, rõ ràng chính là tai họa, nếu để cho nàng sống lâu dài trong cung, chẳng phải muốn phá hư Thiên Thành Quốc nghiệp lớn? May là thái tử điện hạ không cần sắc đẹp, đem nàng tới Trường Bàn Cung, hừ, thái tử ngài đối với Lam Phượng, nhiều nhất chỉ là một hỷ sự vì chính trị, làm gì có tình cảm đáng nói chứ!"
“Thái Tử Phi nói đúng, Lam Phượng cả người sát khí nặng, tỷ muội ta nên mau chóng rời đi thôi." Lục y nữ tử cười đáp, vừa kéo kéo nữ tử mặc váy hoa hòe, nữ tử kia không hẳn sợ hãi Thái Tử Phi, nói: " Dung tỷ, Triệu tỷ, chúng ta nên đi thôi, ta theo lệnh Vương huynh tới thăm Phượng Phi, nếu nàng đã thoát khỏi nguy hiểm, bình an vô sự, vậy chúng ta hay là mau rời đi cho an toàn."
“Hừ, yêu ma quỷ quái nơi nào tới chỗ này đây! Linh nhi, trở về thì thỉnh Quỷ Vu đại sư làm lễ giải trừ sát khí cho Trường Bàn Cung, nói là lễ vật của Thái Tử Phi!" Hoàng y nữ tử thần sắc ngạo mạn hừ lạnh một câu. Linh nhi nha đầu: “Dạ!"
Thái Tử Phi lúc này mới nói: “Dung phi muội muội, công chúa muội muội, chúng ta đi."
Một lúc sau, dưới sự phụng bồi của thái giám cung nữ, bọn họ đều rời đi.
Việc ba người vừa nói chuyện ban nãy đã cho Lâm Phong một sự trợ giúp lớn, thuận tiện hiểu được thân phận buồn cười của mình trong cái thế giới này.
Là nữ nhân của Thái Tử? Một tên thái tử chưa lên ngôi mà lại có nhiều nữ nhân như vậy, hắn có thể làm thành đại sự sao? Nằm ở trên giường Lâm Phong không vội không hoảng hốt, cười lạnh.
Suy nghĩ cực kỳ nhanh về tình trạng của mình, Lâm Phong hiểu nhìn dáng dấp nàng tuyệt đối là sau khi chết hồn phách đã ly khai thân thể mà xuyên qua đến thế giới khác rồi, Thiên Thành Quốc gì đó ở trong lịch sử cũng không nổi danh, chắc cũng không thuộc Trung Quốc, nàng thậm chí còn không biết cái thời không này là dạng gì nữa.
Lâm Phong cũng không muốn tìm cái chết, trên thực tế nàng cho tới bây giờ không hề muốn chết, có thể là bởi vì ý chí sống của nàng quá mạnh mẽ mới tạo thành kết quả xuyên qua này? Hiện tại, thật vất vả mới có cơ hội sống sót nàng làm sao có thể cam tâm vứt bỏ? Cái thân thể Lam Phượng- Phượng Phi này đoán chừng chính là do hoàng y nữ tử kia là Thái Tử Phi hãm hại đến chết, thân ở chốn thâm cung bất cứ chuyện gì cũng phải cảnh giác, nhưng là nàng không có biết Lam Phượng này là nữ nhân như thế nào?
Nghĩ tới đây Lâm Phong híp nửa ánh mắt mở ra, nàng giả vờ ngủ say nửa ngày, chung quanh thật yên lặng cổ quái, coi như nàng ta là tội phi thế nào thì cũng là một phi tử cơ mà, ngay cả một cung nữ một thái giám cũng không có? Hơn nữa bốn phía lại bài trí đơn giản, không hề giống như trong hoàng cung, mới vừa nãy Thái Tử Phi nói nơi này là Trường Bàn Cung, chẳng lẽ đây không phải là trong hoàng cung?
Cũng đúng, chỉ có không ở hoàng cung thì Thái Tử Phi kia mới có lá gan hạ sát thủ, nếu Lam Phượng là phi tử ở trong cung đình mà bị hại chết thì nhất định sẽ xảy ra sóng gió không nhỏ.
Vừa nghĩ tới đây, một tiếng “Không tốt" nhất thời dâng lên trong lòng! Lâm Phong âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ Thái Tử Phi thấy nàng chưa chết, giết một lần không đủ còn định tới giết lần hai?
Hừ hừ! Thái Tử Phi a Thái Tử Phi, ngươi giết Lam Phượng lão tử không xen vào, ngươi nếu muốn chọc ta. . .
Trong mắt hiện lên một tia hung quang, cũng rất khéo léo lập tức che dấu đi, Lâm Phong bất động thanh sắc nhảy dựng lên.
Hảo, xem ra Lam Phượng này thân thủ tốt, còn từng luyện qua võ công. Làm quen một chút với thân thể, so sánh với bản thân mình, nguyên lai là thân thể có nhiều thương tích này có sức lực thật tiềm tàng. Đáng tiếc chính là súng giảm thanh của mình không mang tới, nếu không chỉ bằng thân thủ thiện xạ của nàng, một phát súng là có thể cho Thái Tử Phi kia xuống địa ngục!
Buồn cười thật, nếu xuyên qua, làm sao không xuyên vào thân thể đàn ông chứ? Lâm Phong không có thói quen mặc trang phục nữ nhân, bất luận là cổ đại hay là hiện đại .
Chung quanh vẫn là sự yên lặng đáng sợ, Lâm Phong vốn rất am hiểu ẩn nhẫn trong bóng tối, nàng lặng lẽ dò cửa phòng, phát hiện bên ngoài cũng không có thủ vệ. Đang định nhảy ra, đột nhiên có một lực vô cùng lớn xông phá cửa phòng, nhanh chóng đi vào, thanh đại đao sáng loáng dưới sự ứng phó không kịp của nàng giờ đã kề trên cổ: “Không được nhúc nhích! Không cho phép lên tiếng!"
Thanh âm nam nhân trầm thấp mà có từ tính ra lệnh cho nàng, giật mình trong lòng, nàng nghe lời không lên tiếng, mắt liếc ngang quét qua tên nam nhân này.
Mắt phượng hẹp dài, ngũ quan tuấn kiệt, trời sanh từ bên trong đã phát một cỗ khí thế vương giả mà bá đạo, tuyệt đối là cực phẩm mỹ nam tử thế gian hiếm thấy! Khá lắm! Lâm Phong đánh giá bề ngoài tên nam nhân này điểm cao nhất, con ngươi đảo một vòng, ngoài mặt lập tức làm bộ như nhìn hắn đến thất thần.
Nam tử nhìn lại một cái, thấy nàng biểu lộ vẻ mặt như thế, không thể vì nàng xinh đẹp mà thay đổi chủ ý, cũng là hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nếu muốn toàn mạng thì biết điều một chút nghe lời của ta, chờ ta bắt được thái tử Trường Bàn Cung, tự nhiên sẽ thả ngươi."
Lâm Phong không khỏi ở trong lòng cười lạnh, thả nàng? Loại chuyện ma quỷ lừa gạt này đem đi lừa gạt nữ nhân khác ở thời đại này còn có thể, còn nàng một chữ cũng không tin! Chỉ bằng cỗ khí tức bá đạo trên thân nam nhân này, hắn cũng không thể bỏ qua cho nàng.
Một vương giả, từ nhỏ đã nắm giữ quyền sanh sát trong tay, nào đâu sẽ quan tâm đến tánh mạng của một nữ tử, cho dù là nữ nhân đó xinh đẹp đến thế nào, nếu là thời đại chiến loạn, lưu lại bất cứ địch nhân nào cũng là mầm mống của tai hoạ! Lúc này hắn không có động thủ, bất quá là bởi vì phía ngoài tình hình chiến đấu còn không rõ, mà nàng vừa nhìn y trang đắt tiền của hắn đã nghĩ có thể hắn là nhân vật chủ chốt, cầm nàng làm con tin thôi.
Lâm Phong hiểu rõ hắn đang suy nghĩ gì, bởi vì Lâm Phong cũng là loại người lòng dạ độc ác, nếu như muốn nàng tráo trở, nàng làm được tuyệt hơn. Chẳng qua là hiện tại không nên cùng đại soái ca này trở mặt. Thầm nghĩ nên như thế nào thoát thân, nàng vừa thuận miệng “Dạ" một câu, làm bộ như tin lời của hắn.
Ngoài cửa tiếng binh khí giao nhau càng lúc càng vang dội, Lâm Phong cũng cảm thấy hô hấp càng ngày càng gấp gáp, nhìn tuyệt thế mỹ nam bên cạnh, đột nhiên trong lòng nảy ra một kế.
Tác giả :
Cương Quyết Mạnh/Ưng Lâm Liên