Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng
Chương 06
Chương 06: Thăm
Edit: Bachu & Beta: Hiba
*
Cuối tuần, mẹ Diêu Mạn Chi dẫn Ôn Noãn đi đến viện thăm ông nội.
Khoảng thời gian trước, tin tức Ôn Hàn bị trọng thương khiến ông nội bị kích thích, đột nhiên xuất huyết não, phải vào bệnh viện gấp.
Trải qua cấp cứu, may mắn không có trở ngại, bất quá trạng thái vẫn luôn không tốt, lúc thì tỉnh táo, lúc thì mơ hồ.
Diêu Mạn Chi khẩn cấp gọi Ôn Noãn trở về, giả dạng thành anh trai, ở bệnh viện chăm sóc ông nửa tháng, cuối cùng bệnh tình của ông cũng ổn định lại, chuyển biến ngày càng tốt đẹp hơn.
Hiện tại, mỗi cuối tuần Ôn Noãn đều sẽ tới bệnh viện bồi ông nội nói chuyện phiếm.
Trái đất đúng là tròn, hai mẹ con đến bệnh viện liền chạm phải người bố đương nhiệm, phu nhân Trương Y Tuyết cùng con trai của bà ta.
Ngoài cửa phòng bệnh, Diêu Mạn Chi nhìn thấy bọn họ, sắc mặt trực tiếp lạnh xuống tám độ, nói với Ôn Noãn: “Con vào xem ông nội đi, mẹ ở cửa chờ con."
Ôn Noãn gật gật đầu.
---------------------
Mẹ và bố, còn có cái gút mắt Trương Y Tuyết ở giữa hai người, nói thành ra cũng đơn giản.
Chẳng qua là mâu thuẫn lấy hay bỏ giữa hào môn liên hôn và tự do yêu đương thôi.
Một bên là lệnh của cha mẹ, người vợ kết tóc được mai mối, một bên là bạn gái kiều nữ tự do yêu đương thời đại học, nghe nói Trương Y Tuyết thời đại học là một học sinh nghèo khó dốc lòng tiến lên.
Nếu nói về thứ tự trước sau, đương nhiên là Trương Y Tuyết tới trước, nếu lúc trước mẹ cô biết phải gả cho người trong lòng có bạch nguyệt quang, nhất định sẽ không muốn mình chịu thiệt.
Nhưng vấn đề ở chỗ này, người bố tra nam của Ôn Noãn, đã che giấu tình cảm của mình, kết hôn với mẹ cô, lại cố tình đi gặp lén bạn gái tình đầu Trương Y Tuyết kia.
Diêu Mạn Chi là danh môn khuê tú, thiên kim tiểu thư, mặc dù về sau gia tộc suy tàn, cốt cách kiêu ngạo vẫn có vài phần, cho nên hoài thai tháng năm, dứt khoát ly hôn với ông.
Thế là ông ta cùng mối tình đầu bạch nguyệt quang vui vui vẻ vẻ ở bên nhau.
Nhưng càng đau đầu hơn chính là lúc Diêu Mạn Chi mang thai, đứa con của Trương Y Tuyết đã cất tiếng khóc chào đời.
Bất quá là bởi vì hiện nay ông nội còn nắm giữ thực quyền của tập đoàn Ôn thị, bởi vậy, dù là Trương Y Tuyết hay là bố cô, đều rất cung kính với ông nội, không dám đắc tội với ông.
Mà ông nội đương nhiên cảm thấy rất có lỗi với con dâu, giữ bà và các con ở lại nhà cũ, càng chăm sóc tốt hơn.
Bố cô và Trương Y Tuyết một lần nữa lập thành gia đình tổ kiến, mà Diêu Mạn Chi đã thất vọng với hôn nhân, trong lòng cũng chỉ có sự nghiệp.
Ở trong hoàn cảnh gia đình không xong như vậy, nếu Ôn Hàn biến thành một lãnh tụ thế hệ ‘ăn chơi trác táng’ cũng không kì quái chút nào.
Ôn Noãn từ nhỏ đã bị đưa đi luyện võ, việc bố mẹ ly hôn đối với cô ảnh hưởng cũng không lớn mấy.
Lần này, Trương Y Tuyết mang theo con trai của bà ta đến đây thăm ông nội, Diêu Mạn Chi với bà ta là kẻ thù mỗi lần gặp mặt nhau đều đỏ bừng mắt, căn bản không muốn mở miệng nói một lời.
***
Ôn Noãn một mình vào phòng bệnh.
Ông nội vừa thấy cô vào, khoảnh khắc đó khóe mắt tràn ngập ý cười: “A Hàn tới rồi, mau ngồi đi."
“Ông nội, thân thể đã khỏe lên chút nào chưa ạ?"
“Thấy cháu đến thì mọi thứ đều tốt lên cả rồi."
Ông lão đến nay đã tám chín chục tuổi, nhưng nhờ chú trọng rèn luyện và dưỡng sinh, thân thể còn tính là khỏe mạnh, tinh thần rất tốt.
Bên kia giường bệnh, con trai Trương Y Tuyết, Ôn Thừa Nghiệp cười hì hì nói: “Em trai Ôn Hàn đổi phong cách sao?"
Ôn Noãn đã bỏ đi mấy cái quần áo hoa hòe lòe loẹt kia, hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng thoải mái, xứng với khí chất của cô, nghiễm nhiên trở thành một công tử thanh quý.
Trái lại, tuy rằng Ôn Thừa Nghiệp là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng mà hắn lại rất thể hiện bản thân, ăn mặc toàn hàng hiệu, không khác gì mẹ ruột Trương Y Tuyết của hắn.
Thiếu cái gì thì càng cố gắng đắp lên cái đó, bộ dáng châu quang bảo khí của Trương Y Tuyết, nhìn còn có thể phúc hậu hơn nhiều so với Diêu Mạn Chi xuất thân danh môn.
Trương Y Tuyết âm thầm đẩy Ôn Thừa Nghiệp lên trước.
Ôn Thừa Nghiệp lập tức tới trường giường bệnh ông nội, hỏi han ân cần, một bộ quan tâm ——
“Thân thể ông nội đã tốt hơn chút nào chưa?"
“Ông nội, cháu gọt táo cho ông nhé."
“Ông nội nhất định phải nhanh khỏe lên đó, cháu còn chưa được ngài dạy đánh golf đâu."
Ông nội đối với Ôn Thừa Nghiệp, tuy không yêu thương như Ôn Hàn, nhưng cũng không có lãnh đạm.
Rốt cuộc giữa các trưởng bối có ân oán gì, cũng không thể phát tiết lên người con cháu.
Ôn Thừa Nghiệp được mẹ xui khiến, mấy năm nay vì lấy lòng ông nội, cũng coi như là hao hết tâm cơ, đem tất cả biểu hiện ra.
Thành tích của hắn tốt hơn Ôn Hàn, lại biết ăn nói, đầu óc linh hoạt, có một chút thành tích gì, đều sẽ báo tin vui với ông nội đầu tiên.
So sánh lại, Ôn Hàn thật chẳng nên thân, thành tích rối tinh rối mù, cả ngày ăn mặc cũng làm ông lão cay mắt, ỷ vào được ông nội chiều chuộng, vô pháp vô thiên.
Nhưng Ôn Noãn biết, chiều chuộng chỉ là có giới hạn, còn như vậy nữa, chỉ sợ Ôn Thừa Nghiệp sẽ giống như tên hắn, kế thừa toàn bộ gia nghiệp của Ôn gia.
Ôn Noãn không thể để sự tình phát sinh như vậy, cô âm thầm hạ quyết tâm, rất cần thiết phải hài hòa cục diện vì anh hai.
Phòng bệnh, Ôn Thừa Nghiệp hỏi han ân cần với ông nội, quan tâm săn sóc.
Ôn Noãn một câu cũng không có nói, yên lặng đi đến bên cạnh, đổ một ly nước ấm cho ông.
Ôn Thừa Nghiệp thấy thế, chạy nhanh tới nhận lấy ly nước trong tay cô: “Em trai, em cũng vừa mới khỏi bệnh, những việc này vẫn nên để anh làm đi."
Nếu hắn muốn biểu hiện, Ôn Noãn đơn giản cũng buông lỏng tay. Lại không nghĩ tới, Ôn Thừa Nghiệp cố ý làm rơi ly nước ấm.
Chút kỹ xảo này của hắn, Ôn Noãn hoàn toàn nhìn không vào mắt.
Giây phút nước ấm nóng đổ ra, tay kia của Ôn Noãn dùng tốc độ sét đánh cũng đánh không kịp, tiếp được ly nước, hơn nữa còn giữ được ly nước ấm suýt đổ.
Một giọt, cũng không tràn ly.
Bất quả hết thảy sự việc đều xảy ra ngay trước mắt.
Ôn Thừa Nghiệp trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được vào hai mắt mình.
Làm sao có thể như vậy được! Đây là loại biểu diễn xiếc gì đây!
Ôn Noãn lạnh lùng quét mắt về phía Ôn Thừa Nghiệp, khóe miệng cong cong: “Anh trai à, chân tay đừng vụng về như thế chứ, làm bỏng chính mình thì không sao, nhưng nếu làm ông nội bị bỏng, sự tình sẽ nghiêm trọng đấy."
Ôn Thừa Nghiệp như nghẹn họng, chỉ có thể đáp lại bằng âm thanh rầu rĩ.
Ôn Noãn đương nhiên thông suốt, Ôn Thừa Nghiệp làm mấy chiêu ngốc điếu như thế, tất nhiên là do người mẹ đam mê cung tâm kế kia —— là mưu của Trương Y Tuyết.
Lúc hắn lấy nước thì rời tay, lại vu oan hãm hại Ôn Hàn cố ý làm bỏng hắn, lấy tính tình thiếu kiên nhẫn kia của Ôn Hàn, xác định sẽ muốn nháo nhào một trận lớn ở phòng bệnh.
Đến lúc đó, ồn ào đến ông lão đang tâm phiền ý loạn, hảo cảm đối với anh đương nhiên cũng sẽ giảm xuống vài phần.
Loại kỹ xảo nhảm nhí này, không có não cũng nghĩ ra được, đi mà coi mấy kịch cung đấu kia kìa.
Nhưng mấy tiểu xảo con nít này, dùng trên người Ôn Hàn, cố tình lần nào cũng thành công.
Ôn Noãn cảm thấy nếu không có sự việc cosplay lần này, cô chắc không bao giờ biết đến anh hai cô lại thiểu năng trí tuệ như vậy.
Mà hiện giờ, đương nhiên cô sẽ không để mấy chuyện này xảy ra.
Ôn Noãn đem ly nước đến trước mặt ông nội, giúp ông uống một ngụm nước, lại cùng ông lão cười nói chuyện phiếm, nói một chút về chuyện trường học, so với bộ dáng phản nghịch kia, thật sự bất đồng.
Ông nội cười ngâm ngâm nhìn ‘anh’, trong mắt đầy vẻ vui mừng.
Tất nhiên Ôn Thừa Nghiệp không cam lòng bị Ôn Hàn đoạt mất nổi bật.
“Em trai Ôn Hàn, em xem, đây là đồng hồ bố mang về từ Châu Âu cho anh, em nhìn xem thích không?"
Ôn Thừa Nghiệp gỡ một chiếc đồng hồ Cartier cao cấp từ trên cổ tay xuống, đưa tới trước mặt Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhìn lướt qua, trên mặt đồng hồ, có mấy viên kim cương vụn được khảm vào, điệu thấp lại xa hoa.
Cô hiểu rõ, bố lạnh nhạt với Ôn Hàn bao nhiêu thì lại chiều chuộng Ôn Thừa Nghiệp bấy nhiêu, rốt cuộc đây vẫn là đứa con bị ép duyên sinh ra, còn đứa khác mới chính là kết tinh tình yêu.
Mấy năm nay, Ôn Hàn để ý nhất cũng chính là bố bất công thế nào.
Mỗi khi Ôn Thừa Nghiệp khoe tình thương của bố với Ôn Hàn, tất đều có thể khiến anh nổi trận lôi đình.
Nhưng Ôn Noãn không thèm để ý mấy cái này. Ở sư môn, cô có sư phụ yêu thương, lại có sư huynh, sư đệ quan tâm, có thể coi như là tiểu sư muội được chiều chuộng nhất, nên cũng lười tranh tình thương của bố với Ôn Thừa Nghiệp.
Cô nhìn chiếc đồng hồ Cartier kia, cười nói: “Khá xinh đẹp."
Ôn Thừa Nghiệp thấy ‘Ôn Hàn’ bình tĩnh như vậy, cho rằng ‘anh’ đang miễn cưỡng cười vui, vì thế càng tiến lên một bước chọc giận: “Em cảm thấy đẹp, vậy cho em đi, dù sao bố cũng không thể nào mua đồ cho em. Cho em cái này, anh vẫn còn nhiều đồng hồ lắm."
Nếu đổi lại là Ôn Hàn thật, xác định đã tức giận đến bốc khói lỗ mũi, chửi hắn ầm ĩ cả lên.
Thái độ Ôn Noãn lại khác, cười tủm tỉm nói: “Anh xác định muốn tặng cho em?"
Ôn Thừa Nghiệp thấy ‘anh’ không chỉ không tức giận, đã vậy còn bình thản, hắn có chút hối hận đã nói lời này, chung quy thì giá trị chiếc đồng hồ này rất xa xỉ đó.
“Nếu anh nhất định phải tặng cho em, em đây phải cố mà nhận thôi, cảm ơn anh nhé!"
Ôn Noãn cười hì hì nhận lấy đồng hồ, mang trên cổ tay mình.
Ôn Thừa Nghiệp không thể tin được, hôm nay Ôn Hàn uống lộn thuốc sao! Lúc trước, xác định đã cầm đồng hồ ném lên mặt hắn, sau đó chửi mắng hắn một trận rồi.
Lời đã nói ra, hiển nhiên không thể thu hồi, sắc mặt Ôn Thừa Nghiệp xanh mét, chịu đựng đau lòng thật lớn, đem hộp đồng hồ đưa cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhận hộp đồng hồ rồi ném lên bàn, lại chỉ chỉ túi xách của Ôn Thừa Nghiệp: “Cái túi này của anh nhìn cũng rất quý, bố mua cho anh sao?"
Ôn Thừa Nghiệp càng không tin, đặt cái túi xuống, cắn răng tiếp tục khoe ra: “Đây là bố đi Châu Âu mua cho anh!"
“Thật hâm mộ nha, bố mua cho anh nhiều đồ như vậy."
Lúc Ôn Noãn nói lời này, vẫn mang vẻ mặt phúc hậu và mỉm cười vô hại, không hề có bất luận ý tứ ghen ghét gì.
Ông nội lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Còn nhỏ như vậy, ăn mặc đều là hàng hiệu, từ nhỏ đã nuông chiều như vậy, ai biết về sau sẽ thành cái dạng gì."
Sắc mặt Trương Y Tuyết đại biến, bà ta biết lời này của ông lão rất có trọng lượng. Nếu ông lão không xem trọng Ôn Thừa Nghiệp, sản nghiệp của Ôn gia liền…
“Thừa Nghiệp, nếu em trai thích túi này của con, con cho em cái túi này đi." Bà ta vội vàng cứu vãn tình hình.
Ôn Thừa Nghiệp rất không vui mà hô lớn: “Mẹ! Túi này con còn chưa mang tới một tuần đâu!"
Trương Y Tuyết xụ mặt: “Nói con đưa thì mau đưa đi!"
Ôn Thừa Nghiệp không thể nề hà, chỉ có thể lấy đồ của mình ra, đưa túi cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn cũng không để ý cái túi này, tùy ý ném lên ghế, lại nhìn mũ của Ôn Thừa Nghiệp, nói: “Mũ của anh cũng…"
Lời còn chưa nói xong, Ôn Thừa Nghiệp đã sợ hãi đứng lên, lui về sau hai bước, nói với Trương Y Tuyết: “Mẹ, con, con nhớ ra rồi, bài tập của con có rất nhiều, con phải trở về làm đây!"
Trương Y Tuyết sớm đã như ngồi trên đống than rực lửa, vội vàng đứng dậy chào hỏi với ông nội, nói lần sau lại đến thăm ông.
Ông nội xua xua tay, đã sớm muốn đổi hai mẹ con này rời đi, chít chít oa oa, ồn đến phiền.
Hôm nay xem như vừa mất quân lại mất tướng, Trương Y Tuyết dẫn theo Ôn Thừa Nghiệp, tức muốn hộc máu ra khỏi phòng bệnh.
Diêu Mạn Chi đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ của Trương Y Tuyết đi ra, đầu óc có chút không hiểu được.
Ngày thường gặp mặt, bà ta luôn là một bộ dáng kiêu ngạo không hề sợ hãi, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên lại nản lòng như vậy.
Hai người phụ nữ đứng rất xa nhìn nhau một cái. Trương Y Tuyết hừ một tiếng, làm ra một biểu tình chờ xem, dẫn Ôn Thừa Nghiệp rời khỏi bệnh viện.
—
Trong phòng bệnh, Ôn Noãn cười khanh khách không yên, ông nội từ ái sờ sờ đầu cô ——
"Đứa bé lanh lợi này."
Diêu Mạn Chi đi vào, không rõ nguyên do hỏi: "Bố, các