Già Thiên
Chương 594: Yêu uy ngập trời (hạ)
- Ngươi bớt kiêu ngạo đi, người khác sợ ngươi nhưng Âu Dữ Thiên ta không sợ!
Đệ đệ của cố Thánh chủ Vạn Sơ Thánh địa hóa thành một đạo thanh quang vọt lên.
Ảm—
Hắn vừa tới liền ra tay, không hề nói lời vô nghĩa, năm ngón tay bắn ra năm đạo hỗn độn khí, biến thành một mảnh kiếm hải.
Keng keng keng—
Tiếng kiếm minh vang động trời cao, vạn đạo hỗn độn kiếm sắc bén vô song, mỗi đạo đều chém ra ấn ký đại đạo, như thiên đạo chém xuống!
- Sớm nghe nói Âu Dữ Thiên luyện hóa một đạo hỗn độn khí, quả nhiên là thật, khó trách lại tự tin như vậy!
Mọi người giật mình, sau khi được luyện hóa, đạo hỗn độn khí kia quá cường đại, uy lực vượt xa sự tưởng tượng của mọi người, mỗi kiếm một ấn ký, đánh nát chán không.
Tổng cộng có cả vạn lũ ấn ký đại đạo áp xuống, mỗi đạo có thể phá nát cổ thần nhạc, chấn nhiếp những người nơi này, Linh hồn của nhiều người quan chiến lúc này cùng phải run rẩy.
- Đáng sợ a... Thật đáng sợ! Hắn bế quan năm trăm năm chưa từng xuất thế, không ngờ đạt tới cảnh giới này! Đúng là cường giả tuyệt the!
Mọi người rung động, không ít người cả kinh kêu lên.
Vạn đạo kiếm quang hỗn độn diễn viển ra vạn lũ ấn ký đại đạo, cùng lúc xuất hiện, hình thành thiên địa uy áp chân chính.
Ầm!
Uy áp phô thiên cái địa, đánh nát hết thảy hữu hình, khiến lòng ngwòi kinh sợ.
Âu Dương Thiên vừa ra tay đã dùng tới tuyệt sát, không muốn đại chiến trăm ngàn hiệp mà vận chuyển công kích cường đại nhất của minh, muốn hủy diệt một thế hệ Yêu Vương.
Khổng Tước Vương thét dài, âm thanh vang vọng thiên địa, Nếu không có diễn võ trường thủ hộ, rất nhiều người bên ngoài chỉ sợ đã bị băng nát, căn bản không thể chịu đựng được loại âm ba này.
Ầm!
Những ngôi sao hiện lên đầy trời, một đám còn rực rỡ hơn đại tinh, khiến chiến trường viễn cổ này như bị thiêu đốt, tràn ngập dao động khủng bố, mênh mông như đại dương.
- Tinh Thần Diệu Thanh Thiên!
- Một trong những dị tượng đáng sợ nhất thượng cổ.
Rất nhiều người cả kinh kêu lớn, Đây là một loại thủ đoạn nghịch thiên của Khổng Tước Vương. Hắn vừa ra tay cùng đã sử dụng chiêu này, muốn một chiêu phán sinh tử, căn bản không trừ đường lui.
Tranh tranh tranh---
Mỗi ngôi sao đều như một ngọn núi thật lớn, đè ép diễn võ trường mênh mông vô tận, va chạm với vạn đạo kiếm quang hỗn độn.
Đông!
Cả trời cao như bị nghiền nát, nơi đó trở thành một mảnh hủy diệt, không còn thứ gì có thể tồn tại, mọi người không cách nào nhìn thấy rõ.
Ầm!
Đại tinh đầy trời mất đi, chỉ còn hỗn độn lượn lờ khiến mọi người giật mình, Khổng Tước Vương bị chém chết sao?!
Xoát!
Âu Dữ Thiên vọt ra, toàn thân đều là máu, cơ thể xuất hiện rất nhiều vết rách, gặp phải thương thể không thể tưởng được, nhanh như tia chớp, muốn thoát khỏi cổ chiến trường.
Ở giữa hư không, Khổng Tước Vương đột nhiên hiện ra, rống lớn một tiếng, cả diễn võ trường đều rung chuyển.
-Gào...
Âu Dữ Thiên kêu lớn một tiếng, thân thể giữa hư không vỡ ra, tứ phán ngũ liệt!
Phốc!
Hắn nổ tung giữa hư không, vốn hắn đã khó có thể chịu đựng nổi sau va chạm vừa rồi, mà tiếng rống này lại khiến hắn hoàn toàn tan vỡ, hình thần câu diệt!
Mọi người sững sờ, Một đại năng cứ như vậy bị Khổng Tước Vương trực tiếp diệt sát! Hắn đứng giữa diễn võ trường, tóc đen bay loại, yêu uy ngập trời.
- Diệp Phàm ta bảo vệ chắc rồi, ai không phục cứ tiến lên!
Thanh âm Khổng Tước Vương chấn động trời cao, khoanh tay mà đứng.
Quát hỏi quần hùng là loại khí thế nào?! Thiên hạ có mấy ai dám như vậy?
Bên ngoài diễn võ trường là một mảnh đại loạn, Vạn Sơ Thánh địa chết đi một nhân vật tuyệt đỉnh nữa, chính là một đại sự, khiến nhiều người bị chấn kinh.
- Khổng Tước Vương quá cường đại, tương truyền hắn còn có hậu thủ lợi hại hơn nữa và rất nhiều thủ đoạn nghịch thiên!
Mọi người giật mình bàn luận.
- Lý Đạo Thanh, ngươi có dám đánh một trận với ta không?
Khổng Tước Vương hét lớn, khiêu chiến Thánh chủ Diêu Quang.
Mọi người kinh hãi, Khiêu chiến ngay lúc này, rõ ràng là muốn diệt sát Thánh chủ, ai ai cũng hít một hơi khí lạnh.
Hai người nếu đại chiến khẳng định sẽ kinh thiên động địa, Tám trăm năm trước, bọn họ từng đại chiến ba ngày ba đêm chưa phán tháng bại, thế nhân đều biết, chấn động khắp Đông Hoang.
- Ta sao không dám?!
Dưới hoàn cảnh này, Thánh chủ Diêu Quang trực tiếp ứng chiến, Điều này liên quan tới uy nghiêm của một đại Thánh địa.
- Thánh chủ, để ta tới bát con tiểu yêu này!
Một thanh âm già nua vang lên, ngăn cản Lý Đạo Thanh.
- Sư huynh...
Thánh chủ Diêu Quang kêu lên.
- Không cần nói nữa, để ta đối phó hắn!
Người này tuổi già sức yếu, làn da cùng nhãn nheo, huyết nhục gần như khô héo, tóc tai thưa thớt, chống quải trượng chậm rãi đi ra khỏi đám người.
- Các Thánh địa quả thật có những nhân vật bảo thủ! Đây chính là đại sư huynh của Thánh chủ Diêu, đã hơn ba ngàn tuổi rồi! Không ngờ hắn vẫn còn sống!
- Một ngàn năm trăm năm trước, hắn như mặt trời giữa trưa, từng ở nơi này hào quang vạn trượng, đánh bại cường địch, sau đó quy ẩn, hiện tại lại xuất hiện, Đáng tiếc giờ hắn đã như mặt trời xế chiều rồi!
- Rất rõ ràng hắn đã đèn cạn dầu, sống không được bao lâu nữa, giờ muốn một lần chói sáng nữa đây!
Lão nhân này vừa xuất hiện khiến một mảnh ồn ào lên, ai ai cũng rất kinh ngạc.
Xoát!
Hắn như quỷ mị, nhanh tới cực hạn, vô thanh vô tức xuất hiện ở diễn võ trường, hai mắt đục ngầu bắn ra hai đạo tinh khí, nhìn thẳng Khổng Tước Vương.
Diễn võ trường được xây dựng từ một sườn núi, khác đầy dấu vết năm tháng, cổ kính mà hùng trắng, đã có rất nhiều nhân vật cấp Thánh chủ ngã xuống nơi này.
Máu tươi các cường giả đã sớm khô cạn, xương cốt cũng không còn nhưng lại dày đặc sát khí, rất xứng với cái danh hiệu chiến trường viễn cổ.
Lão nhân này như một u hồn, vô thanh vô tức đánh một chưởng về phía trước, như quỷ chủ lâm thế, âm phong trận trận, không khí trầm lặng.
Toàn thân Khổng Tước Vương phát lạnh, cảm nhận được hung hiểm, lướt người lùi ra hơn ngàn trượng, né tránh một kích đáng sợ này.
Ba!
Lão nhân nhẹ nhàng chậm rãi, một chưởng nhìn như vô lực kia đánh ra một cái hắc động giữa hư không, không lập tức biến mất, như muốn cắn nuốt hết thảy nơi này.
Ẳm!
Hắn lại lao lên, như một quỷ ảnh, âm nhu vô cùng, lúc lướt qua hư không liền mang theo âm phong gào rít, quỷ khí dày đặc, lực sát thương vô cùng lớn.
Khổng Tước Vương rống lớn, toàn thân tinh khí mênh mông. Hắn như một thần lô, hào quang vạn trượng, huyết khí mãnh liệt như đại dương mênh mông, cuồn cuộn hào hùng.
Ẳm!
Hắn dùng lực huy động cánh tay, đánh ra chín đạo man long, chí cương chí dương, mỗi quyền đều hàm chứ một vầng thái dương màu vàng, va chạm cùng khí tức âm nhu kia.
Hoa---
Chí dương gặp chí âm, hai thứ vô thanh vô tức biến nơi này thành một mảnh quang ám, bắt đầu hình thành đại băng hội, vô hình trung tạo ra Thái Dương thánh lực và Thái Âm thánh lực.
Đông!
Trên diễn võ trường phát ra một tiếng nổ lớn, Từ nơi này có một mảnh quang hoa đáng sợ bùng nổ, hình thành cảnh tượng đại hủy diệt khủng bố.
Thái Âm thánh lực và Thái Dương thánh lực dù chi xuất hiện chỉ trong nháy mát nhưng lại vô cùng đáng sợ, hai thứ va chạm, hủy diệt vạn vật.
Phốc!
Lão nhân Diêu Quang Thánh địa này như âm hồn vọt ra, khóe miệng tràn ra một lũ máu tươi màu đen, nhanh chóng rút lui.
Cùng lúc này, Khổng Tước Vương cùng phun ra một ngụm máu tươi, tóc bay loạn, như một ma thần đột phá gông cùm xiềng xích của Thái Âm và Thái Dương, lao ra khỏi nơi hủy diệt.
Gần như chỉ giao kích một chiêu, cả hai đều đã bị thương. Hiển nhiên hai bên đều muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến, đã vận dụng sát chiêu lăng lệ của mình.
Vừa ra tay đã quyết sinh tử, căn bản không chừa đường lui, không chết không ngừng, chỉ có một người mới có thể còn sống rời đi.
Xoát!
Lão già Diêu Quang lại đánh tới, chưởng chỉ hiện ra màu vàng đất, như bùn lầy đánh xuống, không hề động dùng tới thánh thuật kinh thế mà binh thản ấn chưởng về phía trước.
Nhưng Khổng Tước Vương lại lạnh cả sống lưng, Lão nhân này đã sớm đạt tới cảnh giới phản phác quy chán, một chưởng binh thường lại ẩn chứa thánh thuật tuyệt sát của Diêu Quang.
Đây chính là Hoàng Nê Thủ đáng sợ, dù là đại năng tuyệt đỉnh bị bắn trúng thì cùng sẽ bị hủ thực, có thể nói là một bàn tay tử vong!
Ba!
Quả nhiên. Hoàng Nê Thủ ấn vào hư không lập tức khiến hư vô cũng bị hủ thực, trở thành một mảnh cắn nuốt, rách nát không chịu nổi.
Tinh quang trong mát Khổng Tước Vương chợt lóe ra kinh nhân, diễn biến chín con man long lao ra, trong miệng mỗi con ngậm một vẫn thái dương, buông xuống kim mang vạn trượng.
Phốc!
Con man long đầu tiên bị Hoàng Nê Thủ đánh nát, thái dương trong miệng cũng vỡ toái, khiến nơi này hình thành một mảnh gió lốc năng lượng đáng sợ.
Ba!
Hoàng Nê Thủ liên tục đánh ra, man long liên tiếp bị đánh thành bùn đất, thái dương hừng hực màu vàng cũng bị thôn phê, năng lượng tinh khí vô tận tan rã.
Khổng Tước Vương thét dài một tiếng, huyết khí xông thiên, sinh mệnh tinh khí tràn ngập cả diên võ trường.
Đây là một loại kỳ cảnh, huyết khí từ thiên linh cái hắn bắn ra như một ngọn núi lớn, tinh khí toàn thân mênh mông như đại dương, mãnh liệt như Bàn cổ lâm thế.
Ầm!
Khổng Tước Vương với khí thôn sơn hà, bàn tay liên tục đánh về phía trước, cứng rắn đón đỡ Hoàng Nê Thủ, Phía sau lưng hắn xuất hiện một con Khổng Tước thật lớn, như sáng lập thiên địa, hỗn độn bành trướng.
Lão nhân Diêu Quang biến sắc, Đối phương đang sử dụng khí huyết tràn đầy của mình, buộc hắn phải vận dụng sinh mệnh lực, tiến hành tiêu hao chiến!
Khổng Tước Vương giống như một thần linh, khí huyết càng lúc càng thịnh vượng, Mỗi lần hắn huy chưởng đều như trăm vạn ngọn núi lửa phun trào, khí thế khiến người ta sợ hãi, có cảm giác áp bách không gì sánh nổi.
Ầm!
Đột nhiên tử khí trầm lặng trên người lão nhân này biến mất, toàn thân hắn phát ra quang hoa vạn trượng, chiếu sáng sơn hà, như một đóa thần hoa, vô cùng khiếp người.
Hắn rốt cục thi triển ra tuyệt học vô thượng của minh: Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật!
Ở thời khác này lão nhân Diêu Quang trở nên cực kỳ đáng sợ, dường như khí huyết còn tràn đầy hơn cả Khổng Tước Vương, thần diễm như hải dương dâng lên, bao phủ cả phiến chiến trường viễn cổ này.
Giờ khác này hắn lại như một thần minh. Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật vừa hiện thế, phá tan vạn pháp, giơ tay nhấc chán cùng khiến bầu trời bị nghiền nát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ầm!
Thánh quang cuồn cuộn mãnh liệt, mỗi tấc không gian đều là thần huy đáng sợ, khiến linh hồn những người quan chiến vô cùng rung động.
Khổng Tước Vương bị hắn đánh một chưởng văng ra xa, toàn thân xuất hiện vết máu, cùng ho ra một ngụm máu tươi, tình thế nguy cấp.
- Nhớ lại khi Vương Tranh ta tung hoành thiên hạ thì ai dám tranh phong?! Con Khổng Tước nho nhỏ nhà ngươi quá kiêu ngạo, hôm nay sẽ phong trấn ngươi vĩnh viễn!
Lão nhân Diêu Quang này như khôi phục sức sống, có được chiến lực đỉnh phong, không thể ngăn cản, thần quang như biển, tan biến hết thảy.
Ầm!
Hắn lại huy chưởng đánh ra, như từ thiên ngoại áp xuống, thánh quang đầy trời, bao phủ toàn bộ chiến trường viễn cổ, căn bản không thể chống lại.
Ầm!
Khổng Tước Vương bị đánh bay ra ngoài, toàn thân trào ra máu tươi, hình thể nhanh chóng vỡ ra, tóc đen đã nhiễm hồng, dính thành từng mảng.
Mọi người ai ai cũng đều kinh hãi, Khổng Tước Vương chính là nhân vật tuyệt đỉnh thiên hạ đương thời, các Thánh chủ đều vô cùng e ngại hắn, là một Yêu Vương rất khó kiếm được đối thủ!
Nhưng giờ phút này hắn bị đánh thành bộ dạng này, đây cùng là lần đầu tiên hắn bị trọng thương trong tám trăm năm qua!
-o0o-
Đệ đệ của cố Thánh chủ Vạn Sơ Thánh địa hóa thành một đạo thanh quang vọt lên.
Ảm—
Hắn vừa tới liền ra tay, không hề nói lời vô nghĩa, năm ngón tay bắn ra năm đạo hỗn độn khí, biến thành một mảnh kiếm hải.
Keng keng keng—
Tiếng kiếm minh vang động trời cao, vạn đạo hỗn độn kiếm sắc bén vô song, mỗi đạo đều chém ra ấn ký đại đạo, như thiên đạo chém xuống!
- Sớm nghe nói Âu Dữ Thiên luyện hóa một đạo hỗn độn khí, quả nhiên là thật, khó trách lại tự tin như vậy!
Mọi người giật mình, sau khi được luyện hóa, đạo hỗn độn khí kia quá cường đại, uy lực vượt xa sự tưởng tượng của mọi người, mỗi kiếm một ấn ký, đánh nát chán không.
Tổng cộng có cả vạn lũ ấn ký đại đạo áp xuống, mỗi đạo có thể phá nát cổ thần nhạc, chấn nhiếp những người nơi này, Linh hồn của nhiều người quan chiến lúc này cùng phải run rẩy.
- Đáng sợ a... Thật đáng sợ! Hắn bế quan năm trăm năm chưa từng xuất thế, không ngờ đạt tới cảnh giới này! Đúng là cường giả tuyệt the!
Mọi người rung động, không ít người cả kinh kêu lên.
Vạn đạo kiếm quang hỗn độn diễn viển ra vạn lũ ấn ký đại đạo, cùng lúc xuất hiện, hình thành thiên địa uy áp chân chính.
Ầm!
Uy áp phô thiên cái địa, đánh nát hết thảy hữu hình, khiến lòng ngwòi kinh sợ.
Âu Dương Thiên vừa ra tay đã dùng tới tuyệt sát, không muốn đại chiến trăm ngàn hiệp mà vận chuyển công kích cường đại nhất của minh, muốn hủy diệt một thế hệ Yêu Vương.
Khổng Tước Vương thét dài, âm thanh vang vọng thiên địa, Nếu không có diễn võ trường thủ hộ, rất nhiều người bên ngoài chỉ sợ đã bị băng nát, căn bản không thể chịu đựng được loại âm ba này.
Ầm!
Những ngôi sao hiện lên đầy trời, một đám còn rực rỡ hơn đại tinh, khiến chiến trường viễn cổ này như bị thiêu đốt, tràn ngập dao động khủng bố, mênh mông như đại dương.
- Tinh Thần Diệu Thanh Thiên!
- Một trong những dị tượng đáng sợ nhất thượng cổ.
Rất nhiều người cả kinh kêu lớn, Đây là một loại thủ đoạn nghịch thiên của Khổng Tước Vương. Hắn vừa ra tay cùng đã sử dụng chiêu này, muốn một chiêu phán sinh tử, căn bản không trừ đường lui.
Tranh tranh tranh---
Mỗi ngôi sao đều như một ngọn núi thật lớn, đè ép diễn võ trường mênh mông vô tận, va chạm với vạn đạo kiếm quang hỗn độn.
Đông!
Cả trời cao như bị nghiền nát, nơi đó trở thành một mảnh hủy diệt, không còn thứ gì có thể tồn tại, mọi người không cách nào nhìn thấy rõ.
Ầm!
Đại tinh đầy trời mất đi, chỉ còn hỗn độn lượn lờ khiến mọi người giật mình, Khổng Tước Vương bị chém chết sao?!
Xoát!
Âu Dữ Thiên vọt ra, toàn thân đều là máu, cơ thể xuất hiện rất nhiều vết rách, gặp phải thương thể không thể tưởng được, nhanh như tia chớp, muốn thoát khỏi cổ chiến trường.
Ở giữa hư không, Khổng Tước Vương đột nhiên hiện ra, rống lớn một tiếng, cả diễn võ trường đều rung chuyển.
-Gào...
Âu Dữ Thiên kêu lớn một tiếng, thân thể giữa hư không vỡ ra, tứ phán ngũ liệt!
Phốc!
Hắn nổ tung giữa hư không, vốn hắn đã khó có thể chịu đựng nổi sau va chạm vừa rồi, mà tiếng rống này lại khiến hắn hoàn toàn tan vỡ, hình thần câu diệt!
Mọi người sững sờ, Một đại năng cứ như vậy bị Khổng Tước Vương trực tiếp diệt sát! Hắn đứng giữa diễn võ trường, tóc đen bay loại, yêu uy ngập trời.
- Diệp Phàm ta bảo vệ chắc rồi, ai không phục cứ tiến lên!
Thanh âm Khổng Tước Vương chấn động trời cao, khoanh tay mà đứng.
Quát hỏi quần hùng là loại khí thế nào?! Thiên hạ có mấy ai dám như vậy?
Bên ngoài diễn võ trường là một mảnh đại loạn, Vạn Sơ Thánh địa chết đi một nhân vật tuyệt đỉnh nữa, chính là một đại sự, khiến nhiều người bị chấn kinh.
- Khổng Tước Vương quá cường đại, tương truyền hắn còn có hậu thủ lợi hại hơn nữa và rất nhiều thủ đoạn nghịch thiên!
Mọi người giật mình bàn luận.
- Lý Đạo Thanh, ngươi có dám đánh một trận với ta không?
Khổng Tước Vương hét lớn, khiêu chiến Thánh chủ Diêu Quang.
Mọi người kinh hãi, Khiêu chiến ngay lúc này, rõ ràng là muốn diệt sát Thánh chủ, ai ai cũng hít một hơi khí lạnh.
Hai người nếu đại chiến khẳng định sẽ kinh thiên động địa, Tám trăm năm trước, bọn họ từng đại chiến ba ngày ba đêm chưa phán tháng bại, thế nhân đều biết, chấn động khắp Đông Hoang.
- Ta sao không dám?!
Dưới hoàn cảnh này, Thánh chủ Diêu Quang trực tiếp ứng chiến, Điều này liên quan tới uy nghiêm của một đại Thánh địa.
- Thánh chủ, để ta tới bát con tiểu yêu này!
Một thanh âm già nua vang lên, ngăn cản Lý Đạo Thanh.
- Sư huynh...
Thánh chủ Diêu Quang kêu lên.
- Không cần nói nữa, để ta đối phó hắn!
Người này tuổi già sức yếu, làn da cùng nhãn nheo, huyết nhục gần như khô héo, tóc tai thưa thớt, chống quải trượng chậm rãi đi ra khỏi đám người.
- Các Thánh địa quả thật có những nhân vật bảo thủ! Đây chính là đại sư huynh của Thánh chủ Diêu, đã hơn ba ngàn tuổi rồi! Không ngờ hắn vẫn còn sống!
- Một ngàn năm trăm năm trước, hắn như mặt trời giữa trưa, từng ở nơi này hào quang vạn trượng, đánh bại cường địch, sau đó quy ẩn, hiện tại lại xuất hiện, Đáng tiếc giờ hắn đã như mặt trời xế chiều rồi!
- Rất rõ ràng hắn đã đèn cạn dầu, sống không được bao lâu nữa, giờ muốn một lần chói sáng nữa đây!
Lão nhân này vừa xuất hiện khiến một mảnh ồn ào lên, ai ai cũng rất kinh ngạc.
Xoát!
Hắn như quỷ mị, nhanh tới cực hạn, vô thanh vô tức xuất hiện ở diễn võ trường, hai mắt đục ngầu bắn ra hai đạo tinh khí, nhìn thẳng Khổng Tước Vương.
Diễn võ trường được xây dựng từ một sườn núi, khác đầy dấu vết năm tháng, cổ kính mà hùng trắng, đã có rất nhiều nhân vật cấp Thánh chủ ngã xuống nơi này.
Máu tươi các cường giả đã sớm khô cạn, xương cốt cũng không còn nhưng lại dày đặc sát khí, rất xứng với cái danh hiệu chiến trường viễn cổ.
Lão nhân này như một u hồn, vô thanh vô tức đánh một chưởng về phía trước, như quỷ chủ lâm thế, âm phong trận trận, không khí trầm lặng.
Toàn thân Khổng Tước Vương phát lạnh, cảm nhận được hung hiểm, lướt người lùi ra hơn ngàn trượng, né tránh một kích đáng sợ này.
Ba!
Lão nhân nhẹ nhàng chậm rãi, một chưởng nhìn như vô lực kia đánh ra một cái hắc động giữa hư không, không lập tức biến mất, như muốn cắn nuốt hết thảy nơi này.
Ẳm!
Hắn lại lao lên, như một quỷ ảnh, âm nhu vô cùng, lúc lướt qua hư không liền mang theo âm phong gào rít, quỷ khí dày đặc, lực sát thương vô cùng lớn.
Khổng Tước Vương rống lớn, toàn thân tinh khí mênh mông. Hắn như một thần lô, hào quang vạn trượng, huyết khí mãnh liệt như đại dương mênh mông, cuồn cuộn hào hùng.
Ẳm!
Hắn dùng lực huy động cánh tay, đánh ra chín đạo man long, chí cương chí dương, mỗi quyền đều hàm chứ một vầng thái dương màu vàng, va chạm cùng khí tức âm nhu kia.
Hoa---
Chí dương gặp chí âm, hai thứ vô thanh vô tức biến nơi này thành một mảnh quang ám, bắt đầu hình thành đại băng hội, vô hình trung tạo ra Thái Dương thánh lực và Thái Âm thánh lực.
Đông!
Trên diễn võ trường phát ra một tiếng nổ lớn, Từ nơi này có một mảnh quang hoa đáng sợ bùng nổ, hình thành cảnh tượng đại hủy diệt khủng bố.
Thái Âm thánh lực và Thái Dương thánh lực dù chi xuất hiện chỉ trong nháy mát nhưng lại vô cùng đáng sợ, hai thứ va chạm, hủy diệt vạn vật.
Phốc!
Lão nhân Diêu Quang Thánh địa này như âm hồn vọt ra, khóe miệng tràn ra một lũ máu tươi màu đen, nhanh chóng rút lui.
Cùng lúc này, Khổng Tước Vương cùng phun ra một ngụm máu tươi, tóc bay loạn, như một ma thần đột phá gông cùm xiềng xích của Thái Âm và Thái Dương, lao ra khỏi nơi hủy diệt.
Gần như chỉ giao kích một chiêu, cả hai đều đã bị thương. Hiển nhiên hai bên đều muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến, đã vận dụng sát chiêu lăng lệ của mình.
Vừa ra tay đã quyết sinh tử, căn bản không chừa đường lui, không chết không ngừng, chỉ có một người mới có thể còn sống rời đi.
Xoát!
Lão già Diêu Quang lại đánh tới, chưởng chỉ hiện ra màu vàng đất, như bùn lầy đánh xuống, không hề động dùng tới thánh thuật kinh thế mà binh thản ấn chưởng về phía trước.
Nhưng Khổng Tước Vương lại lạnh cả sống lưng, Lão nhân này đã sớm đạt tới cảnh giới phản phác quy chán, một chưởng binh thường lại ẩn chứa thánh thuật tuyệt sát của Diêu Quang.
Đây chính là Hoàng Nê Thủ đáng sợ, dù là đại năng tuyệt đỉnh bị bắn trúng thì cùng sẽ bị hủ thực, có thể nói là một bàn tay tử vong!
Ba!
Quả nhiên. Hoàng Nê Thủ ấn vào hư không lập tức khiến hư vô cũng bị hủ thực, trở thành một mảnh cắn nuốt, rách nát không chịu nổi.
Tinh quang trong mát Khổng Tước Vương chợt lóe ra kinh nhân, diễn biến chín con man long lao ra, trong miệng mỗi con ngậm một vẫn thái dương, buông xuống kim mang vạn trượng.
Phốc!
Con man long đầu tiên bị Hoàng Nê Thủ đánh nát, thái dương trong miệng cũng vỡ toái, khiến nơi này hình thành một mảnh gió lốc năng lượng đáng sợ.
Ba!
Hoàng Nê Thủ liên tục đánh ra, man long liên tiếp bị đánh thành bùn đất, thái dương hừng hực màu vàng cũng bị thôn phê, năng lượng tinh khí vô tận tan rã.
Khổng Tước Vương thét dài một tiếng, huyết khí xông thiên, sinh mệnh tinh khí tràn ngập cả diên võ trường.
Đây là một loại kỳ cảnh, huyết khí từ thiên linh cái hắn bắn ra như một ngọn núi lớn, tinh khí toàn thân mênh mông như đại dương, mãnh liệt như Bàn cổ lâm thế.
Ầm!
Khổng Tước Vương với khí thôn sơn hà, bàn tay liên tục đánh về phía trước, cứng rắn đón đỡ Hoàng Nê Thủ, Phía sau lưng hắn xuất hiện một con Khổng Tước thật lớn, như sáng lập thiên địa, hỗn độn bành trướng.
Lão nhân Diêu Quang biến sắc, Đối phương đang sử dụng khí huyết tràn đầy của mình, buộc hắn phải vận dụng sinh mệnh lực, tiến hành tiêu hao chiến!
Khổng Tước Vương giống như một thần linh, khí huyết càng lúc càng thịnh vượng, Mỗi lần hắn huy chưởng đều như trăm vạn ngọn núi lửa phun trào, khí thế khiến người ta sợ hãi, có cảm giác áp bách không gì sánh nổi.
Ầm!
Đột nhiên tử khí trầm lặng trên người lão nhân này biến mất, toàn thân hắn phát ra quang hoa vạn trượng, chiếu sáng sơn hà, như một đóa thần hoa, vô cùng khiếp người.
Hắn rốt cục thi triển ra tuyệt học vô thượng của minh: Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật!
Ở thời khác này lão nhân Diêu Quang trở nên cực kỳ đáng sợ, dường như khí huyết còn tràn đầy hơn cả Khổng Tước Vương, thần diễm như hải dương dâng lên, bao phủ cả phiến chiến trường viễn cổ này.
Giờ khác này hắn lại như một thần minh. Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật vừa hiện thế, phá tan vạn pháp, giơ tay nhấc chán cùng khiến bầu trời bị nghiền nát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ầm!
Thánh quang cuồn cuộn mãnh liệt, mỗi tấc không gian đều là thần huy đáng sợ, khiến linh hồn những người quan chiến vô cùng rung động.
Khổng Tước Vương bị hắn đánh một chưởng văng ra xa, toàn thân xuất hiện vết máu, cùng ho ra một ngụm máu tươi, tình thế nguy cấp.
- Nhớ lại khi Vương Tranh ta tung hoành thiên hạ thì ai dám tranh phong?! Con Khổng Tước nho nhỏ nhà ngươi quá kiêu ngạo, hôm nay sẽ phong trấn ngươi vĩnh viễn!
Lão nhân Diêu Quang này như khôi phục sức sống, có được chiến lực đỉnh phong, không thể ngăn cản, thần quang như biển, tan biến hết thảy.
Ầm!
Hắn lại huy chưởng đánh ra, như từ thiên ngoại áp xuống, thánh quang đầy trời, bao phủ toàn bộ chiến trường viễn cổ, căn bản không thể chống lại.
Ầm!
Khổng Tước Vương bị đánh bay ra ngoài, toàn thân trào ra máu tươi, hình thể nhanh chóng vỡ ra, tóc đen đã nhiễm hồng, dính thành từng mảng.
Mọi người ai ai cũng đều kinh hãi, Khổng Tước Vương chính là nhân vật tuyệt đỉnh thiên hạ đương thời, các Thánh chủ đều vô cùng e ngại hắn, là một Yêu Vương rất khó kiếm được đối thủ!
Nhưng giờ phút này hắn bị đánh thành bộ dạng này, đây cùng là lần đầu tiên hắn bị trọng thương trong tám trăm năm qua!
-o0o-
Tác giả :
Thần Đông