Già Thiên
Chương 588: Tiên trân
Long mộc đen nhánh, thô to vô cùng, xây dựng thành tổ, trải qua năm tháng vô tận gần như không còn vẻ sáng bóng, trông như một cái tổ đen kịt lớn như ngọn núi vậy.
Vùng hỗn độn ở dưới đáy rất mãnh liệt, bao la hùng vĩ giống như khai thiên lập địa, cổ quan chìm nổi, nắp quan tài chậm rãi di chuyển, có khí tức nguyên thủy bao phủ.
Loảng xoảng!
Nắp quan tài lệch sang một bên, phát ra tiếng động khiến linh hồn người ta run rẩy, giống như tiếng động khi thiên địa mới bắt đầu xuất hiện vậy.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trên đầu Diệp Phàm rung chuyển kịch liệt, giống như muốn bay đi, tiến vào bên trong khu hỗn độn của Long Sào, đã hơi không chịu khống chế.
- Đừng cho nó chạy, Đây là thi thể của Thôn Thiên Đại đế muốn đòi nhân quả đối với ngươi, đừng có buông tay.
Đại hắc cẩu rùng mình lẩm bẩm.
Tâm thần Diệp Phàm yên tĩnh. Hắn không muốn dây dưa gì mới Đại đế cổ, Nếu Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh bay đi thì hắn cũng vô cùng mất mát.
Hắn lẳng lặng đứng trên vách núi, chẳng có hành động gì, Nếu đúng là có thứ gọi là nhân quả kia thì hành động của vị Đại đế viễn cổ khẳng định không thể chống lại, có làm gì cũng phí công mà thôi.
- Là một thi thể...
Hầu tử vô cùng khẩn trương, nắm chặt hung binh trong tay, nhìn chằm chằm vào cổ quan.
Thiếu niên Vương tộc thái cổ cũng vô cùng sợ hãi, hai mắt tràn ngập vẻ kinh khủng, tránh ở phía sau mấy người, thân thể run nhè nhẹ.
- Đại đế nghịch thiên nhất và sống lâu nhất từ xưa tới nay...
Bộ lông của Đại hắc cẩu dựng đứng lên, lui về phía sau mấy bước.
Bên trong cổ quan, sương mù hỗn độn mông lung, Một thi thể không đầy đủ, máu huyết đầm đìa lẳng lặng nằm đó, nhìn không rõ ràng.
Đây là thế thân thứ tư của Độc Nhân.
- Ngay cả hỗn độn cũng không làm gì được thi thể của hắn, rất khó tưởng tượng nổi thi thể hắn rắn chắc tới mức độ nào...
- Chỉ một sợi tóc cũng có thể phá hỗn độn, Thân thể của hắn đã trở thành thánh vật quý giá của thế gian từ lâu, có thể luyện thành Thánh binh Cực Đạo.
Mấy người vô cùng rung động, Cảnh giới của vị Đại đế viễn cổ này đã sớm đạt tới mức không thể lường được, có thể so với thần linh, đúng là thần tại thế gian.
Bốn kiếp mới chết.
Hiện giờ có thể xác nhận rõ ràng là bên trong quan tài chính là thân thể cuối cùng của Độc Nhân, Nó bị đánh nát như vậy thuyết minh rằng hắn vẫn không thể tái sinh được.
Ngay cả người khai sáng ra Bất Diệt Thiên Công cũng chỉ có thể sống lại một đời, không thể liên tiếp tái sinh, Độc Nhân Đại đế cuối cùng cũng phải chết.
Phịch!
Thiếu niên Vương tộc thái cổ quỳ xuống lạy, nơm nớp lo sợ, Uy áp trong cổ quan kia khiến hắn cảm thấy giống như đối mặt với thần linh, vô cùng kính sợ.
Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh trên đầu Diệp Phàm dù run rẩy nhưng cũng không thật sự bay đi, buông xuống mấy vạn luồng khí, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Nhưng nó vẫn có một loại liên hệ huyền bí không thể cắt đứt.
Vào giờ khắc này mấy người đều có cảm giác giống như có một loại dao động nào đó như người đang nói khẽ.
Độc Nhân nghịch thiên, có thể nói là đứng trên đỉnh cao nhất của Nhân tộc, ngạo thị Cổ Hoàng, đứng trên Đại đế, huy hoàng vô cùng.
Không thể bất tử nên hắn mới chỉ đạt được tới mức này, Cũng bởi vì thiên địa không có tiên, không thể tiến tiếp, thế nên hắn dù cố hết sức nhưng cũng không tìm được con đường phía trước.
Tuy là vậy nhưng hắn nghịch thiên mà đi, giống như thần linh sáng tạo ra đạo mà muôn đời chưa từng có, sống qua bốn kiếp, cổ kim không có ai có thể sánh bằng.
Tất cả đều rất chân thật, giống như tiếng tự nhủ của một người, truyền vào trong lòng đám Diệp Phàm, làm cho bọn họ kinh dị không hiểu, vừa thực vừa ảo.
- Cuộc đời ngươi vô cùng huy hoàng, không ai có thể sánh bằng, giết bao nhiêu kỳ tài vô thượng, đứng đầu thiên hạ, là bậc đế vương trong loài người.
- Chết rồi, rốt cục vẫn phải chết, Cuộc đời huy hoàng là vậy, bốn kiếp mới chết đi, khó có người so sánh nổi, cả đời vô địch tịch mịch.
- Tài ba trác tuyệt, Thiên Đế cổ đại cũng không thể trường tồn, bị giữ lại trong thiên địa, không thể phi thiên.
Mấy người đều cảm thán, Cường giả vĩ đại như vậy rốt cục cũng bị xóa nhòa trong năm tháng, đánh nát một tia ảo tưởng cuối cùng của bọn họ.
Nhưng cả đời Độc Nhân tuyệt đối là chưa từng có từ trước tới này. Hắn dùng phàm thể nghịch thiên, trở thành một trong những nhân vật cường đại nhất cổ kim, khiến cho người ta phải chấn động.
- Đó là lời tâm sự của Đại đế viễn cổ sao? Chúng ta lại cảm nhận được, Trước khi chết dường như hắn rất bình thản, giống như sinh tử cũng như nhau mà thôi vậy.
Đây là cảm giác của mấy người, Loại cảm xúc này dù có tiếc nuối nhưng cũng rất bình thản, đạm mạc nhìn thấu thăng trầm.
Có lẽ Độc Nhân Đại đế sống quá lâu, thật sự đã mệt mỏi rồi.
Vạn long bao phủ, cổ quan bị ngàn vạn con rồng do long khí hóa thành vờn quanh cúng bái, khi gió lớn nổi lên mới có thể nhìn thấy hình dáng.
Nhìn thoáng qua một lần, cổ quan bên trong sương mù hỗn độn, đầu vị Đại đế hiện ra, mái tóc đen nhánh, đáng tiếc trên mặt lại có một tấm mặt nạ.
Một tấm mặt nạ giống như khóc như cười, trên mặt có sự ưu thương, cũng có cười vui, Có lẽ đây là cuộc đời hắn hoặc nàng khi còn sống.
Hạnh phúc sa lệ, ưu thương mỉm cười, Không ai hiểu Độc Nhân Đại đế, chẳng ai biết trái tim của nhân vật thần bí nhất thế gian này.
Có lẽ chỉ có tấm mặt nạ này là biểu lộ được nội tâm của hắn hoặc nàng, những người khác không thể hiểu nổi.
Trong một thời gian không ngắn, mấy người đều trầm mặc, cảm nhận được một loại cảm giác cô đơn, đứng càng cao càng thấy lạnh lẽo.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bọn họ mới từ từ hồi phục lại tinh thần.
- Đã chết rồi, đã chết hết rồi...
Đại hắc cẩu thở dài, sau đó lại rên ri nói:
- Vô Thủy Đại đế cũng chết rồi, Tất cả chết hết rồi, Rốt cục không có ai sống sót, Tu luyện đến cuối cùng còn có ý nghĩa gì nữa?
Hắc Hoàng khó khăn lắm mới bộc lộ ra, vô cùng thương cảm, thì thào bi ai, nhìn về hướng Tử Sơn xa xa nói:
- Đại đế à, ngươi lên đường an lành nhé.
Một tia hy vọng cuối cùng tan biến, Diệp Phàm ngơ ngác sừng sờ, Thật sự không có Đại đế nào sống sót, Sự mong đợi của hắn đối với Vô Thủy Đại đế cũng bởi Hắc Hoàng mà tan thành mây khói.
Rầm!
Cổ quan phát ra tiếng vang nhỏ, Một luồng sáng mông lung bay ra, như một con rồng hỗn độn vọt tới, thần bí và huyền dị phi thường.
- Kia là cái gì?
Mấy người đều kinh ngạc tỉnh táo lại, nhìn vào bên trong sương mù hỗn độn, trong lòng ngạc nhiên không thôi, Trong cổ quan có vật gì còn sống sao?
- Ai hư loại quỳnh...
Thiếu niên Vương tộc thái cổ cả kinh kêu lên, vẻ mặt vô cùng kích động.
Hầu tử kinh ngạc giải thích, Đây là tiên trân trong cổ sào, người bình thường căn bản không thấy được, mấy vạn năm lại bay ra một lần.
Vương của thái cổ đang ngủ say cũng chỉ may mắn nhìn thấy hai lần mà thôi, căn bản không dám tới cướp, chỉ đứng từ xa xa nhìn lại.
- Bắt lấy, bắt lấy.
Vẻ thương cảm trên mặt Đại hắc cẩu biến mất, lại khôi phục bản tính tham lam, không ngừng kêu gào.
- Hư quỳnh cổ nạp lý nha...
Thiếu niên Vương tộc thái cổ kêu to cảnh báo.
Vẻ mặt hầu tử ngưng trọng nói:
- Hẳn nói ngàn vạn lần không thể lấy, bằng không ngay cả Vương thái cổ ra tay cũng không đảm bảo được tính mạng đâu.
Đại hắc cẩu vò đầu bứt tai, căn bản ngồi không yên nhưng lại không nghĩ ra được cách gì, kêu lên:
- Tiến vào ô sào, không thể lấy được tiên trân, thật sự là phải xin lỗi tổ tông tám đời.
Vút!
Nó cầm Cổ Hoàng Lệnh trong tay, gõ gõ không ngừng, lay động về hướng Long Sào hỗn độn nói:
- Thánh Hoàng Thần Lệnh của thái cổ ở đây, nghe lời kêu gọi của ta...
Ánh sáng kia rất sáng lạng, giống như do ánh sao ngưng tụ thành, dịu dàng mà sáng tỏ, hấp dẫn tâm thần người ta phi thường.
Nó bay vòng quanh cổ quan, lao ra chín lần rồi lại chìm sâu vào bên trong chín lần, cuối cùng bay vọt lên, ra khôi ô sào cổ kính.
Vút...
Đại hắc cẩu càng thêm ra sức, dùng móng vuốt lớn ra sức vung vẩy cổ Hoàng Lệnh kia, nói:
- Đúng là bị bổn hoàng kêu gọi lại rồi!
Luồng sáng kia bay tới thực, giống như một luồng sáng trăng bay tới, Đại hắc cẩu gào khóc, vung móng vuốt lớn lên định bắt.
Nhưng ánh sáng lại lóe lên, tránh khôi Đại hắc cẩu, vụt một cái liền chìm sâu vào trong Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trên đỉnh đầu Diệp Phàm, ánh sáng cũng thu lại.
- Tiểu tử ngươi là đồ kẻ cướp, Ngươi là đồ tội phạm.
Đại hắc cẩu tức giận mấng, bổ nhào tới mở miệng rộng ra cắn, muốn đoạt luôn cả đỉnh.
- Có quan hệ gì với ta chứ? Tự nó bay vào mà.
Diệp Phàm đè cái đầu to của nó xuống, phòng ngừa bị nó cắn.
- Nói bậy, bổn hoàng trăm cay ngàn đắng mới kêu gọi được nó đến, ngươi lại giữa đường cướp đi!
Đại hắc cẩu tức giận.
Sau khi mọi sự bình tĩnh lại, Đại hắc cẩu cũng chẳng còn cách nào, Bởi vì luồng sáng kia rõ là không bị sự chi phối của nó, lại còn tự động bay vào trong đỉnh.
Mấy người đều xông tới, cẩn thận quan sát tiên trận, Ai cũng kinh dị, nhất là thiếu niên Vương tộc thái cổ lại tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Diệp Phàm vung tay ra, Đây là một quyển sách cổ trong suốt lấp lánh, dường như do tinh hoa nhật nguyệt luyện thành, nhưng lại mềm mại phi thường.
Nó chi rộng chừng một thước, mở ra bên trên có ánh sao ngẫu nhiên lóe lên, nhẹ nhàng an lành, nhìn không ra rốt cục là cái gì.
- Đây là thần vật gì?
Mấy người đều khó hiểu, nghiên cứu hồi lâu cũng không thể nhận ra.
- Chẳng lẽ là một bộ cổ kinh sao?
Đại hắc cẩu vô cùng kinh ngạc.
Mấy người dùng thần niệm thăm dò nhưng vẫn không thấy được gì, Cuốn sách cổ do nhật nguyệt tinh thần luyện thành này bên trong rộng lớn vô ngần, không thể thăm dò nổi.
Hầu tử cẩn thận nhớ lại, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, lộ vẻ khiếp sợ nói:
- Cha ta dường như cũng có một cuốn sách cổ như vậy, Ta có chút ấn tượng mơ hồ là hắn thường đem ra xem giữa đêm khuya.
Phụ thân hắn là Vương của thái cổ, là một đời Đấu Chiến Thánh Giả, thiên hạ vô địch nhưng là thường thường mở ra xem trong đêm khuya, vậy thì cuốn sách này thật sự khiến người ta phải giật mình.
- Hay là tiên trân do Đấu Chiến Thánh Hoàng thời thái cổ nắm giữ thật?
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.
- Giống, rất giống, Ta cảm thấy đúng là cuốn sách kia.
Hầu tử càng nhìn càng thấy quen thuộc, trịnh trọng gật đầu.
- %$#, tuyệt đối là tiên trân, Đấu Chiến Thánh Hoàng thường xuyên tĩnh tâm xem xét, sau đó rơi vào trong tay Thôn Thiên Đại đế, giá trị không thể đo lường được.
Hắc Hoàng ghé sát mặt vào, dùng sức nhìn chằm chằm vào đó.
Loảng xoảng. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Bên trong ô sào lớn như núi nhạc, cổ quan khép kín lại, sau đó chậm rãi chìm xuống, chìm sâu vào hỗn độn vô tận.
- Rơi xuống rồi, không còn ở lại thế gian, trở về hỗn độn.
Diệp Phàm ngẩn ra, Đây có lẽ mới là kết quả tốt nhất của Đại đế cổ. Hắn thở dài một tiếng rồi nói:
- Đi thôi, nơi này không thể ở lâu.
Trung tâm của cổ sào nhất định có thần vật như bọn họ lại không cách nào tiếp cận được, có ở lại nữa cũng vô dụng.
Mấy người vái ô sào một cái, biểu đạt sự tôn kính đối với Độc Nhân Đại đế, sau đó nhanh chóng đi ra xa.
- Hư quỳnh đạt lý nạp?
Thiếu niên Vương tộc thái cổ kêu lên, cảm thấy mang tiên trân đi rất không ổn.
Hầu tử giải thích cho hắn thì hắn mới không nói gì thêm nữa.
Ầm!
Khi bọn họ đi ra xa xa thì phía sau truyền tới chấn động mãnh liệt, Cả cổ sào tràn ngập sương mù, hoàn toàn bị hỗn độn bao phủ...
-o0o-
Vùng hỗn độn ở dưới đáy rất mãnh liệt, bao la hùng vĩ giống như khai thiên lập địa, cổ quan chìm nổi, nắp quan tài chậm rãi di chuyển, có khí tức nguyên thủy bao phủ.
Loảng xoảng!
Nắp quan tài lệch sang một bên, phát ra tiếng động khiến linh hồn người ta run rẩy, giống như tiếng động khi thiên địa mới bắt đầu xuất hiện vậy.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trên đầu Diệp Phàm rung chuyển kịch liệt, giống như muốn bay đi, tiến vào bên trong khu hỗn độn của Long Sào, đã hơi không chịu khống chế.
- Đừng cho nó chạy, Đây là thi thể của Thôn Thiên Đại đế muốn đòi nhân quả đối với ngươi, đừng có buông tay.
Đại hắc cẩu rùng mình lẩm bẩm.
Tâm thần Diệp Phàm yên tĩnh. Hắn không muốn dây dưa gì mới Đại đế cổ, Nếu Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh bay đi thì hắn cũng vô cùng mất mát.
Hắn lẳng lặng đứng trên vách núi, chẳng có hành động gì, Nếu đúng là có thứ gọi là nhân quả kia thì hành động của vị Đại đế viễn cổ khẳng định không thể chống lại, có làm gì cũng phí công mà thôi.
- Là một thi thể...
Hầu tử vô cùng khẩn trương, nắm chặt hung binh trong tay, nhìn chằm chằm vào cổ quan.
Thiếu niên Vương tộc thái cổ cũng vô cùng sợ hãi, hai mắt tràn ngập vẻ kinh khủng, tránh ở phía sau mấy người, thân thể run nhè nhẹ.
- Đại đế nghịch thiên nhất và sống lâu nhất từ xưa tới nay...
Bộ lông của Đại hắc cẩu dựng đứng lên, lui về phía sau mấy bước.
Bên trong cổ quan, sương mù hỗn độn mông lung, Một thi thể không đầy đủ, máu huyết đầm đìa lẳng lặng nằm đó, nhìn không rõ ràng.
Đây là thế thân thứ tư của Độc Nhân.
- Ngay cả hỗn độn cũng không làm gì được thi thể của hắn, rất khó tưởng tượng nổi thi thể hắn rắn chắc tới mức độ nào...
- Chỉ một sợi tóc cũng có thể phá hỗn độn, Thân thể của hắn đã trở thành thánh vật quý giá của thế gian từ lâu, có thể luyện thành Thánh binh Cực Đạo.
Mấy người vô cùng rung động, Cảnh giới của vị Đại đế viễn cổ này đã sớm đạt tới mức không thể lường được, có thể so với thần linh, đúng là thần tại thế gian.
Bốn kiếp mới chết.
Hiện giờ có thể xác nhận rõ ràng là bên trong quan tài chính là thân thể cuối cùng của Độc Nhân, Nó bị đánh nát như vậy thuyết minh rằng hắn vẫn không thể tái sinh được.
Ngay cả người khai sáng ra Bất Diệt Thiên Công cũng chỉ có thể sống lại một đời, không thể liên tiếp tái sinh, Độc Nhân Đại đế cuối cùng cũng phải chết.
Phịch!
Thiếu niên Vương tộc thái cổ quỳ xuống lạy, nơm nớp lo sợ, Uy áp trong cổ quan kia khiến hắn cảm thấy giống như đối mặt với thần linh, vô cùng kính sợ.
Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh trên đầu Diệp Phàm dù run rẩy nhưng cũng không thật sự bay đi, buông xuống mấy vạn luồng khí, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Nhưng nó vẫn có một loại liên hệ huyền bí không thể cắt đứt.
Vào giờ khắc này mấy người đều có cảm giác giống như có một loại dao động nào đó như người đang nói khẽ.
Độc Nhân nghịch thiên, có thể nói là đứng trên đỉnh cao nhất của Nhân tộc, ngạo thị Cổ Hoàng, đứng trên Đại đế, huy hoàng vô cùng.
Không thể bất tử nên hắn mới chỉ đạt được tới mức này, Cũng bởi vì thiên địa không có tiên, không thể tiến tiếp, thế nên hắn dù cố hết sức nhưng cũng không tìm được con đường phía trước.
Tuy là vậy nhưng hắn nghịch thiên mà đi, giống như thần linh sáng tạo ra đạo mà muôn đời chưa từng có, sống qua bốn kiếp, cổ kim không có ai có thể sánh bằng.
Tất cả đều rất chân thật, giống như tiếng tự nhủ của một người, truyền vào trong lòng đám Diệp Phàm, làm cho bọn họ kinh dị không hiểu, vừa thực vừa ảo.
- Cuộc đời ngươi vô cùng huy hoàng, không ai có thể sánh bằng, giết bao nhiêu kỳ tài vô thượng, đứng đầu thiên hạ, là bậc đế vương trong loài người.
- Chết rồi, rốt cục vẫn phải chết, Cuộc đời huy hoàng là vậy, bốn kiếp mới chết đi, khó có người so sánh nổi, cả đời vô địch tịch mịch.
- Tài ba trác tuyệt, Thiên Đế cổ đại cũng không thể trường tồn, bị giữ lại trong thiên địa, không thể phi thiên.
Mấy người đều cảm thán, Cường giả vĩ đại như vậy rốt cục cũng bị xóa nhòa trong năm tháng, đánh nát một tia ảo tưởng cuối cùng của bọn họ.
Nhưng cả đời Độc Nhân tuyệt đối là chưa từng có từ trước tới này. Hắn dùng phàm thể nghịch thiên, trở thành một trong những nhân vật cường đại nhất cổ kim, khiến cho người ta phải chấn động.
- Đó là lời tâm sự của Đại đế viễn cổ sao? Chúng ta lại cảm nhận được, Trước khi chết dường như hắn rất bình thản, giống như sinh tử cũng như nhau mà thôi vậy.
Đây là cảm giác của mấy người, Loại cảm xúc này dù có tiếc nuối nhưng cũng rất bình thản, đạm mạc nhìn thấu thăng trầm.
Có lẽ Độc Nhân Đại đế sống quá lâu, thật sự đã mệt mỏi rồi.
Vạn long bao phủ, cổ quan bị ngàn vạn con rồng do long khí hóa thành vờn quanh cúng bái, khi gió lớn nổi lên mới có thể nhìn thấy hình dáng.
Nhìn thoáng qua một lần, cổ quan bên trong sương mù hỗn độn, đầu vị Đại đế hiện ra, mái tóc đen nhánh, đáng tiếc trên mặt lại có một tấm mặt nạ.
Một tấm mặt nạ giống như khóc như cười, trên mặt có sự ưu thương, cũng có cười vui, Có lẽ đây là cuộc đời hắn hoặc nàng khi còn sống.
Hạnh phúc sa lệ, ưu thương mỉm cười, Không ai hiểu Độc Nhân Đại đế, chẳng ai biết trái tim của nhân vật thần bí nhất thế gian này.
Có lẽ chỉ có tấm mặt nạ này là biểu lộ được nội tâm của hắn hoặc nàng, những người khác không thể hiểu nổi.
Trong một thời gian không ngắn, mấy người đều trầm mặc, cảm nhận được một loại cảm giác cô đơn, đứng càng cao càng thấy lạnh lẽo.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bọn họ mới từ từ hồi phục lại tinh thần.
- Đã chết rồi, đã chết hết rồi...
Đại hắc cẩu thở dài, sau đó lại rên ri nói:
- Vô Thủy Đại đế cũng chết rồi, Tất cả chết hết rồi, Rốt cục không có ai sống sót, Tu luyện đến cuối cùng còn có ý nghĩa gì nữa?
Hắc Hoàng khó khăn lắm mới bộc lộ ra, vô cùng thương cảm, thì thào bi ai, nhìn về hướng Tử Sơn xa xa nói:
- Đại đế à, ngươi lên đường an lành nhé.
Một tia hy vọng cuối cùng tan biến, Diệp Phàm ngơ ngác sừng sờ, Thật sự không có Đại đế nào sống sót, Sự mong đợi của hắn đối với Vô Thủy Đại đế cũng bởi Hắc Hoàng mà tan thành mây khói.
Rầm!
Cổ quan phát ra tiếng vang nhỏ, Một luồng sáng mông lung bay ra, như một con rồng hỗn độn vọt tới, thần bí và huyền dị phi thường.
- Kia là cái gì?
Mấy người đều kinh ngạc tỉnh táo lại, nhìn vào bên trong sương mù hỗn độn, trong lòng ngạc nhiên không thôi, Trong cổ quan có vật gì còn sống sao?
- Ai hư loại quỳnh...
Thiếu niên Vương tộc thái cổ cả kinh kêu lên, vẻ mặt vô cùng kích động.
Hầu tử kinh ngạc giải thích, Đây là tiên trân trong cổ sào, người bình thường căn bản không thấy được, mấy vạn năm lại bay ra một lần.
Vương của thái cổ đang ngủ say cũng chỉ may mắn nhìn thấy hai lần mà thôi, căn bản không dám tới cướp, chỉ đứng từ xa xa nhìn lại.
- Bắt lấy, bắt lấy.
Vẻ thương cảm trên mặt Đại hắc cẩu biến mất, lại khôi phục bản tính tham lam, không ngừng kêu gào.
- Hư quỳnh cổ nạp lý nha...
Thiếu niên Vương tộc thái cổ kêu to cảnh báo.
Vẻ mặt hầu tử ngưng trọng nói:
- Hẳn nói ngàn vạn lần không thể lấy, bằng không ngay cả Vương thái cổ ra tay cũng không đảm bảo được tính mạng đâu.
Đại hắc cẩu vò đầu bứt tai, căn bản ngồi không yên nhưng lại không nghĩ ra được cách gì, kêu lên:
- Tiến vào ô sào, không thể lấy được tiên trân, thật sự là phải xin lỗi tổ tông tám đời.
Vút!
Nó cầm Cổ Hoàng Lệnh trong tay, gõ gõ không ngừng, lay động về hướng Long Sào hỗn độn nói:
- Thánh Hoàng Thần Lệnh của thái cổ ở đây, nghe lời kêu gọi của ta...
Ánh sáng kia rất sáng lạng, giống như do ánh sao ngưng tụ thành, dịu dàng mà sáng tỏ, hấp dẫn tâm thần người ta phi thường.
Nó bay vòng quanh cổ quan, lao ra chín lần rồi lại chìm sâu vào bên trong chín lần, cuối cùng bay vọt lên, ra khôi ô sào cổ kính.
Vút...
Đại hắc cẩu càng thêm ra sức, dùng móng vuốt lớn ra sức vung vẩy cổ Hoàng Lệnh kia, nói:
- Đúng là bị bổn hoàng kêu gọi lại rồi!
Luồng sáng kia bay tới thực, giống như một luồng sáng trăng bay tới, Đại hắc cẩu gào khóc, vung móng vuốt lớn lên định bắt.
Nhưng ánh sáng lại lóe lên, tránh khôi Đại hắc cẩu, vụt một cái liền chìm sâu vào trong Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trên đỉnh đầu Diệp Phàm, ánh sáng cũng thu lại.
- Tiểu tử ngươi là đồ kẻ cướp, Ngươi là đồ tội phạm.
Đại hắc cẩu tức giận mấng, bổ nhào tới mở miệng rộng ra cắn, muốn đoạt luôn cả đỉnh.
- Có quan hệ gì với ta chứ? Tự nó bay vào mà.
Diệp Phàm đè cái đầu to của nó xuống, phòng ngừa bị nó cắn.
- Nói bậy, bổn hoàng trăm cay ngàn đắng mới kêu gọi được nó đến, ngươi lại giữa đường cướp đi!
Đại hắc cẩu tức giận.
Sau khi mọi sự bình tĩnh lại, Đại hắc cẩu cũng chẳng còn cách nào, Bởi vì luồng sáng kia rõ là không bị sự chi phối của nó, lại còn tự động bay vào trong đỉnh.
Mấy người đều xông tới, cẩn thận quan sát tiên trận, Ai cũng kinh dị, nhất là thiếu niên Vương tộc thái cổ lại tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Diệp Phàm vung tay ra, Đây là một quyển sách cổ trong suốt lấp lánh, dường như do tinh hoa nhật nguyệt luyện thành, nhưng lại mềm mại phi thường.
Nó chi rộng chừng một thước, mở ra bên trên có ánh sao ngẫu nhiên lóe lên, nhẹ nhàng an lành, nhìn không ra rốt cục là cái gì.
- Đây là thần vật gì?
Mấy người đều khó hiểu, nghiên cứu hồi lâu cũng không thể nhận ra.
- Chẳng lẽ là một bộ cổ kinh sao?
Đại hắc cẩu vô cùng kinh ngạc.
Mấy người dùng thần niệm thăm dò nhưng vẫn không thấy được gì, Cuốn sách cổ do nhật nguyệt tinh thần luyện thành này bên trong rộng lớn vô ngần, không thể thăm dò nổi.
Hầu tử cẩn thận nhớ lại, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, lộ vẻ khiếp sợ nói:
- Cha ta dường như cũng có một cuốn sách cổ như vậy, Ta có chút ấn tượng mơ hồ là hắn thường đem ra xem giữa đêm khuya.
Phụ thân hắn là Vương của thái cổ, là một đời Đấu Chiến Thánh Giả, thiên hạ vô địch nhưng là thường thường mở ra xem trong đêm khuya, vậy thì cuốn sách này thật sự khiến người ta phải giật mình.
- Hay là tiên trân do Đấu Chiến Thánh Hoàng thời thái cổ nắm giữ thật?
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.
- Giống, rất giống, Ta cảm thấy đúng là cuốn sách kia.
Hầu tử càng nhìn càng thấy quen thuộc, trịnh trọng gật đầu.
- %$#, tuyệt đối là tiên trân, Đấu Chiến Thánh Hoàng thường xuyên tĩnh tâm xem xét, sau đó rơi vào trong tay Thôn Thiên Đại đế, giá trị không thể đo lường được.
Hắc Hoàng ghé sát mặt vào, dùng sức nhìn chằm chằm vào đó.
Loảng xoảng. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Bên trong ô sào lớn như núi nhạc, cổ quan khép kín lại, sau đó chậm rãi chìm xuống, chìm sâu vào hỗn độn vô tận.
- Rơi xuống rồi, không còn ở lại thế gian, trở về hỗn độn.
Diệp Phàm ngẩn ra, Đây có lẽ mới là kết quả tốt nhất của Đại đế cổ. Hắn thở dài một tiếng rồi nói:
- Đi thôi, nơi này không thể ở lâu.
Trung tâm của cổ sào nhất định có thần vật như bọn họ lại không cách nào tiếp cận được, có ở lại nữa cũng vô dụng.
Mấy người vái ô sào một cái, biểu đạt sự tôn kính đối với Độc Nhân Đại đế, sau đó nhanh chóng đi ra xa.
- Hư quỳnh đạt lý nạp?
Thiếu niên Vương tộc thái cổ kêu lên, cảm thấy mang tiên trân đi rất không ổn.
Hầu tử giải thích cho hắn thì hắn mới không nói gì thêm nữa.
Ầm!
Khi bọn họ đi ra xa xa thì phía sau truyền tới chấn động mãnh liệt, Cả cổ sào tràn ngập sương mù, hoàn toàn bị hỗn độn bao phủ...
-o0o-
Tác giả :
Thần Đông