Già Thiên

Chương 533: Lão Phong Tử diệt đại năng

- Cần gì ngài ra tay, để cho ta tới.

Một vị Thái thượng trưởng lão khác lên tiếng.

Tuy rằng đều là Thái thượng trưởng lão nhưng là vượt qua lạch trời trở thành đại năng vô thượng có thể sánh vai với Thánh chủ, thân phận vô cùng siêu nhiên, bao người nhìn lên.

Vị đại năng này thu hồi thần lực, lui ra sau hai bước. Hai người khác tiến lên, trong đó một người cười lạnh nói:

- Để ta ra tay, các ngươi đều sẽ phải hình thần đều diệt, đau khổ đến chết.

- Ta sợ ngươi hay sao?

Đại hắc cẩu rít gào, không chút sợ hãi ngược lại trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.

- Ta cho các ngươi một cơ hội, lập tức quỳ xuống, cam nguyện hóa thành âm nô, ta giữ lại cho các ngươi một chút linh thức.

Tên Thái thượng trưởng lão này đảo qua từng người.

- Trừ Thánh thể ra, hắn nhất định phải chết. Thiên Vương lão tử tới cũng không thể cứu hắn.

Một người khác lạnh băng bổ sung.

- Các ngươi đều là người xấu...

Tiểu bé sợ hãi mở miệng, cặp mắt to đen tràn ngập bất an.

- Quỳ xuống hay không, tự các ngươi chọn!

lão già kia hừ lạnh một tiếng.

- Thần nhân, vẫn là ngài ra tay đập chết bọn họ đi. Ta cũng muốn làm vậy đáng tiếc không có thực lực như thế.

Lý Hắc Thủy ở cạnh Lão Phong Tử lẩm bẩm.

người của Âm Dương Giáo cao cao tại thượng, nhìn xuống đám người Diệp Phàm cũng Lão Phong Tử, sát ý tràn ngập càng ngày càng lạnh lẽo ác liệt.

- Nếu đã như vậy, ta đánh gãy chân các ngươi để các ngươi quỳ trên mặt đất, chậm rãi luyện hóa.

Hai tên Thái thượng trưởng lão của Âm Dương Giáo vô tình cười lạnh.

Xa xa mọi người xem cuộc chiến hai mặt nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng. Vị quái nhân kia quá đáng sợ, tất cả mọi người không dám nói loạn cái gì, cũng không ai đứng ra nhắc nhở.

- Thứ không biết sống chết!

Hai tên Thái thượng trưởng lão cục ra tay, trong chưởng chỉ bắn ra vạn luồng hào quang, mỗi một luồng hào quang đều to như thùng nước, bao phủ đám người Diệp Phàm, Lão Phong Tử.

người xem cuộc chiến ở xa xa cảm thấy tiếc nuối thay cho hai vị Thái thượng trưởng lão này. Thật sự dám ra tay với quái nhân tóc tai bù xù kia, chỉ sợ là một hồi bi kịch.

Hai tên Thái thượng trưởng lão của Âm Dương Giáo đồng thời hét lớn, hào quang trong tay như đao trời chém xuống, muốn cắt đứt chân mấy người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhưng bọn họ cảm thấy khó tin chính là vạn đạo thần mang giống như trâu đất xuống biển, rơi xuống trên hoang Nguyên tuy rằng bao phủ mặt đất nhưng lại nhanh chóng khô cạn, ngay cả lông tơ của mấy người đều không thương tổn.

lão Phong Tử không có phản ứng gì nhưng lại vạn pháp không dính thân, pháp lực ngập trời của bọn họ đều vô thanh vô tức tan biến khi tới gần.

Đại hắc cẩu rất không vừa lòng. Vị thần nhân trước mắt này rất trấn định, căn bản cũng không có ý động thủ, không để ý hết thảy.

- Chuyện gì xảy ra?

người của Âm Dương Giáo cảm giác không thích hợp. Đám bọn họ đều là cường giả vượt qua Hóa Long Bí Cảnh, ánh mắt phi thường độc.

- Chẳng lẽ là ngươi giết hai vị Đại trưởng lão của chúng ta?

Bọn họ nhìn thẳng vào Lão Phong Tử, không cảm thụ được tu vi sâu cạn của lão, đều lộ ra một tia hồ nghi.

- Ta đang nói các ngươi đó, vì sao không đáp? Thật là kiêu căng!

Hai người kia thấy thế đều thét dài một tiếng, trong đó một người phun ra một luồng hào quang bổ chém về phía trước. Đây là một con thuyền lớn màu vàng phát ra tiếng ù ù, có thể tông vỡ núi lớn, trong khoảnh khắc vọt tới gần Lão Phong Tử.

Ầm~

Nó cũng không đâm thương được Lão Phong Tử, đương trường vỡ tung tóe biến thành bột mịn, bột phấn màu vàng như bụi đất tuôn rơi xuống, trong nháy mắt bị hủy diệt.

cùng lúc đó, hai người vọt tới, bàn tay che trời vung lên đập xuống đầu Lão Phong Tử, muốn đánh lão thành thịt vụn.

Cặp mắt người xem cuộc chiến đều thẳng. Hai vị này tuy là Thái thượng trưởng lão của đại giáo vô thượng nhưng dám ra tay với một nhân vật nghi là Thánh nhân, loại dũng khí này thật sự quá lớn.

Ầm~

Hai vị cường giả vồ tới, bàn tay gần như sắp bổ lên đầu Lão Phong Tử, miệng bọn họ lộ ra nụ cười lạnh, cho rằng có thể giải quyết được đối thủ.

Nhưng đúng vào lúc này hai người cảm thấy toàn thân lạnh ngắt rồi sau đó tràn ngập cảm giác vô lực rơi xuống mặt đất, bên tai nghe được tiếng kinh hô của đồng môn.

Thẳng đến giờ phút này, bọn họ mới giật mình phát hiện đã xảy ra cái gì. Quái nhân tóc tai bù xù vẫn không nhúc nhích, một sợi tóc trên đầu lão theo gió bay xuống, cắt thân thể bọn họ ra làm hai đoạn.

- A...

Hai người thê lương kêu to, có đau nhức nhưng nguyên nhân càng nhiều là xuất phát từ sợ hãi. Đây là người gì? Một sợi tóc rơi xuống theo gió dựng lên lại có thể chặt đứt bọn họ.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này cảm thấy rùng mình sởn tóc gáy. Đây thật sự là một vị Thánh nhân viễn cổ sống sờ sờ, không thể khinh nhờn.

- Tương truyền, một sợi tóc của Thánh nhân viễn cổ rơi xuống đều có thể giết chết thiên quân vạn mà. Đây... chẳng lẽ là thật sao?

- Chẳng lẽ thật sự là một vị Thánh nhân từ viễn cổ vượt qua dòng sông thời gian đi tới đương thời sao?

Tất cả mọi người há hốc miệng, toàn thân không kìm nổi run lên, không ai có thể bình tĩnh trở lại. Rất nhiều người chấn kinh muốn nghẹt thở.

Sợi tóc đen nhánh kia bay lên, hạ xuống trên thân thể đã đứt rời của hai người. Bọn họ kêu thảm thiết tan nát ruột gan, muốn đẩy ra.

Nhưng sợi tóc này giống như núi thần thời viễn cổ, nặng tựa ức vạn quân, dập nát bàn tay bọn họ, nghiền thân thể họ thành thịt băm.

- Truyền thuyết là thật. Một sợi tóc sợi lông trên người Thánh nhân viễn cổ tự nhiên rơi xuống đều có thể tiêu diệt vạn vật.

- Thánh nhân viễn cổ gần như thần linh, một giọt máu, một cái xương đều là thần vật vô thượng, mỗi một tấc máu thịt đều có thể diệt trừ một vị tuyệt đại cao thủ.

Tất cả mọi người trong lòng bồn chồn. Đương thời lại thật sự ra Thánh nhân làm cho bọn họ khiếp sợ. Hết thảy là đáng sợ như vậy, không thể đo lường.

- Ngươi... là ai?

Vị đại năng Âm Dương Giáo lạnh từ đầu đến chân. Hắn biết hỏng rồi, đại sự không ổn, lần này tuyệt đối là đá phải thiết bản.

Con ngươi trống rỗng của Lão Phong Tử lóe lên một luồng hào quang đảo qua bọn họ vài lần, không có ý ra tay nhưng lại gây cho bọn họ áp lực trầm trọng không gì sánh nổi.

Trong đó một vị Thái thượng trưởng lão thật sự quá khẩn trương, cho rằng vị quái nhân này muốn ra tay diệt trừ bọn họ, rống lớn một tiếng cướp trước ra tay.

những người khác lập tức da đầu phát run. Chủ động chọc vào vị ôn thần kia, khẳng định là kết thúc bi kịch.

Nửa bước đại năng pháp lực kinh thiên, có thể quét bằng dãy núi. Lão Phong Tử cũng không thể không đếm xỉa đến, vươn một bàn tay đè tới phía trước, bao trùm mấy người ở dưới.

Năm vị đại nhân vật của Âm Dương Giáo, trong đó có một vị Thái thượng trưởng lão, hai vị nửa bước đại năng cũng với hai vị đại năng chân chính đều biến sắc, toàn lực ra tay chống lại.

- A...

Người đầu tiên ra tay với Lão Phong Tử đương trường hét lớn. Hắn bị bàn tay kia bao trùm, còn không chạm vào cả người liền rạn nứt.

Có một luồng áp lực vô hình khiến hắn phát ra tiếng kêu như đồ sứ vỡ, xương cốt từng cây gãy rời, sau đó thân thể nổ tung.

Phốc!

Gần như trong cũng một lúc, một vị Thái thượng trưởng lão khác cũng phát ra tiếng kêu thảm một tiếng hóa thành sương máu, hoàn toàn tan thành mây khói.

Bên cạnh, người xem cuộc chiến thở mạnh cũng không dám. Đây là uy thế của Thánh nhân cổ sao? Căn bản chưa đánh tới người, bàn tay lộ ra dao động khủng bố khiến cho hai đại nhân vật của đại giáo vô thượng dập nát.

Nửa bước đại năng cũng hai vị đại năng chân chính đều lông tơ dựng đứng, bọn họ sau khi đánh ra một kích mạnh nhất liền mau chóng chạy thật xa.

Đây là lần đầu tiên bọn họ sợ hãi như thế từ khi chào đời tới nay, đương thời đại năng lại sợ ai? Chưa từng có chuyện chạy mà không chiến! Bọn họ có thể hoành hành thiên hạ.

Nhưng mà, giờ phút này bọn họ lại không thể không liều mạng chạy trốn. Vị quái nhân này quá khủng bố, làm cho bọn họ không có một tia chiến ý, đáy lòng tràn ngập sợ hãi.

Bàn tay của Lão Phong Tử thò ra phía trước như một dãy núi hùng vĩ, kéo dài ra hơn năm mươi dặm bao phủ bọn họ ở phía dưới.

- A...

Ba người kêu to, toàn lực ra tay.

Phía dưới là một dãy núi, tiếng hô của hai vị đại năng kia khiến bầu trời sụp đổ, khiến vài ngọn núi lớn đương trường sụp đổ.

Đây lànhân vật tuyệt đỉnh thế gian, một tiếng rống có thể chấn vỡ núi sông, đánh đâu thắng đó ngạo thị thiên hạ. Nhưng nhân vật tuyệt đỉnh như vậy khi đối mặt lão Phong Tử lại tràn ngập cảm giác vô lực, cảm giác như chống lại cả bầu trời.

Phốc!

Nửa bước đại năng rốt cục không kiên trì được, sau khi đâm vào bàn tay lập tức toàn thân vỡ nát. đương trường hóa thành vũng máu không còn tồn tại.

Hai vị đại năng chân chính còn lại của Âm Dương Giáo thần sắc biến đổi thảm thiết, ngửa mặt rống dài, thân thể đều thiêu đốt chống lại bàn tay che phủ bầu trời này.

Ầm!

Bọn họ liên thủ, phân biệt hóa thành dương đồ và âm đồ, tạo thành một bức Âm Dương Đồ thật lớn quét ngang thiên địa.

Tiếng huýt gió khủng bố chấn cho mười mấy ngọn núi lớn thành bột mịt. Bức Âm Dương Đồ này đảo qua khiến vô số dãy núi vô tận sụp đổ một tảng lớn.

Nhưng bọn họ đánh lên bàn tay kia lại khó thể tổn thương nó một tí tẹo nào.

Ầm~

Dãy núi lại sụp đổ một tảng lớn khiến hoang Nguyên cách đó không xa đều nứt nẻ. Khe nứt dài mấy chục dặm lan tràn bốn phương tâm hướng, khắp mặt đất đều như muốn lún xuống.

Ầm~

Bàn tay lão Phong Tử vươn ra phía trước chừng hơn bảy mươi dặm, cực kỳ hãi người, hùng vĩ hơn cả một dãy núi bao la.

Đông-

Bàn tay to che phủ bầu trời, bao trùm hết mọi thứ ở dưới vòm trời vỗ lên bức Âm Dương Đồ kia đương trường đánh nát nát tung tóe, hai vị đại năng hộc máu bị tách ra.

Ông~

Bàn tay vỗ xuống ép một vị đại năng tuyệt đỉnh vào trong dãy núi, bàn tay to khôn cũng lập tức san bằng một vùng núi thật lớn khiến nơi đó trở thành một mảnh đất bằng.

Mà trên mặt đất chỉ để lại một vết máu hình người. Vị đại năng kia từ nay xóa tên khỏi thế gian.

Rất nhiều người xem cuộc chiến đều sợ tới mức toàn thân run rẩy. Cảnh tượng như vậy cả đời ít thấy. Đây là thủ đoạn của Thánh nhân viễn cổ sao? Căn bản không bày ra thần thuật gì, một kích tùy ý lại có thể hủy thiên diệt địa.

Ầm~

Bàn tay to lật xuống, ép tới một vị đại năng. Hắn muốn chạy trốn cũng không thể, bởi vì khắp bầu trời đều bị bàn tay bao phủ.

Ầm~

dãy núi vô tận lại bị bàn tay kia san thành bằng phẳng không còn tồn tại. Vạn vật đều hủy, phá hủy mọi thứ.

- Đây là... Trời ạ! Thủ đoạn phi nhân, khiến người ta khiếp sợ!

- Cảnh giới khó thể nhìn lên. Đây chính là... Thánh nhân viễn cổ!

Tất cả mọi người ngây dại, mỗi tấc máu thịt toàn thân đều rung chuyển, ngay cả linh hồn đều run rẩy.

Dãy núi vô tận đều bị hủy, khắp nơi hoang tàn. Thung lũng, núi đứt gãy, mặt đất sụp đổ, phát ra khe nứt dài mấy chục dặm. Tất cả ngọn núi gần như bị san thành đất bằng, cái gì cũng không còn tồn tại.

lão Phong Tử thủ đoạn nghịch thiên, cũng không vận dụng thánh thuật cái thế, tay không đánh ra lại san bằng núi sông mặt đất, dãy núi khôn cũng và hoang Nguyên đều bị phá hủy.

Tất cả mọi người đều run như cầy sấy. Loại uy thế này khiến mỗi người rung động, vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

Bảy vị cao thủ của Âm Dương Giáo không ai sống sót. Ba vị Thái thượng trưởng lão, hai vị nửa bước đại năng gần như không kịp kêu một tiếng đều trở thành vũng máu.

Mà hai vị đại năng có thể bễ nghễ thiên hạ mặc dù ra sức chống lại, rống nát những ngọn núi lớn hùng vĩ nhưng vẫn không đủ sức xoay chuyển trời đất.

Bọn họ vận dụng thần thuật cường đại nhất lại bị bàn tay kia tươi sống đập thành thịt nát, chỉ để lại hai vết máu hình người ở trên mặt đất bị san phẳng.

-o0o-

Tác giả : Thần Đông
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại