Già Thiên
Chương 468: Hái sạch thần quả
Không lâu sau, Diệp Phàm trở lại quan tài cổ, chui thẳng vào sâu trong đó. Thiên Tuyền Thánh nữ dừng lại, không tiếp tục đi theo, thần sắc có chút đờ đẫn, giống như đang cố nhớ lại cái gì đó vậy.
- lão Phong Tử còn chưa chết, ta cũng không biết hắn là sư huynh hay là sư thúc của ngươi...!
Diệp Phàm truyền âm.
Thiên Tuyền Thánh nữ rời đi không một tiếng động, nhoáng một cái thì bóng dáng đã hiện lên trên đỉnh Thánh sơn. lại nhoáng một cái nữa, thân hình đã biến mất trong vực sâu.
Lần này, Diệp Phàm không ra nữa, bắt đầu bế quan luyện hóa ngân nguyệt Thần Quả cùng với quả màu đỏ có hình trái tim thu được.
Từng làn sương mù trôi nhẹ, phát ra mùi thơm nức mũi, trong nửa tháng qua, cả người Diệp Phàm trong suốt, ánh sáng chói mắt liên tục di chuyển trên thân thể, trông như Phi Tiên đang di chuyển, huyết khí màu vàng mênh mông, tinh khí như sóng biển mãnh liệt cuộn trào.
Điều kỳ lạ nhất chính là, ngay chỗ hắn ngồi có vài bức Đạo Đồ đang lượn lờ, vô cùng huyền ảo, phảng phất như một vị thần, đang hợp nhất với thiên địa, dẫn đạo nhập thể.
Diệp Phàm vẫn không nhúc nhích, vết thương đại đạo trong cơ thể đã chậm rãi khép lại một phần, trong phiến thiên địa này, mảnh vỡ pháp tắc thiên địa này vô cùng hữu hiệu đối với hắn.
Xoát!
Hắn mở đôi mắt, từ bên trong bắn ra hai luồng thần mang, trong nửa tháng này, hắn đã luyện hóa đươc ba ngân nguyệt Thần Quả và hai quả hình trái tim.
- Nếu mỗi loại thần quả đều luyện hóa hai, ba quả, tất nhiên sẽ có thể chữa lành vết thương đại đạo.
Tinh khí toàn thân hắn mênh mông, vài tấm Đạo Đồ không hoàn chỉnh lượn lờ quanh thân thể, không ngừng có lạc ấn tiến vào trong người hắn.
Diệp Phàm đứng dậy, đi tới cái quan tài nhỏ bên trong, dùng sức lay chuyển nó.
Keng!
Động đậy rồi! Hắn đã làm cho tiểu quan này nhúc nhích được.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động, bên trong tiểu quan này rốt cuộc là có thứ gì? Hắn dùng lực cậy nắp quan tài, muốn mở ra xem bên trong có thứ gì.
Ông!
ngay khi quan tài nhỏ động đây, cả quan tài lớn cũng rung động, các loại đồ vật bằng đồng đều lóe ra ánh sáng chói mắt. nhất là bức tinh không đồ lại càng kỳ dị hơn. nó như một mảnh tinh không chân thực, các vì sao liên tục lóe sáng.
Bầu trời mênh mông, tinh không vô cùng vô tận, tối đen, lạnh như băng, không có chút sinh cơ nào, chìm trong sự cô quạnh vĩnh hằng.
Một tinh không cổ lộ nhanh chóng hiện ra, nhỏ như một sợi tơ, Diệp Phàm thật sự kinh ngạc.
Tinh không cổ lộ này vĩnh viễn không có nơi khởi đầu, là do ai mở ra, hướng đến đâu? Là Tử Vi Cổ Tinh, hay là một tinh vực càng thêm thần bí và cổ kính khác nữa?
Trong quan tài lớn bằng đồng này tràn ngập khí tức thần bí, các loại đồ vật được khắc trên bề mật bằng đồng đều lóe sáng. ánh sáng phát ra cũng không quá chói mắt, lúc sáng lúc tối.
Lớp đồng rất dày cũng không thể che đi những bức đồ hình khắc mơ hồ khắc trên đồng thau. Có tiên dân thượng cổ nhìn lên bầu trời, có vị thần thời viễn cổ trên mật đẫm nước mắt...
Lúc này, dường như bọn họ đều có được sinh mệnh, xuyên thấu qua lớp đồng màu xanh dày đặc, khiến người ta có cảm giác họ rất chân thực.
Trong lòng Diệp Phàm thực sự rất rung động, hắn buông cái tiểu quan ra, cẩn thận nắm giữ tất cả những điều này, muốn quan sát tất cả, tìm hiểu huyền cơ bên trong đó.
Lại có nhiều thêm những bức khắc bằng đồng lóe ra nữa, có thần điểu chín đầu hung tàn đang giương cánh bay lên cao, che phủ bầu trời, có sinh vật nghịch thiên Đấu Chiến Thánh Viên đứng sừng sững giữa các đám mây, chiếc côn như muốn phá vỡ trời cao.
Có cả hung thú được ghi trong Sơn Hải Kinh là Thao Thiết. Cùng Kỳ, và các loại ác thú khác, càng có nhiều các sinh vật khổng lồ tên hơn nữa, hình thể khổng lồ, bộ mặt dữ tợn, trông rất sống động, khiến người ta phát sợ.
Thứ Diệp Phàm chú ý nhất chính là tấm tinh không đồ, nó rất chân thật và thâm thúy, liên tục biến đổi, khiến cho người ta cảm giác được bầu trời ngoài mênh mông ra thì cũng chỉ là mênh mông hơn nữa, khí tức lạnh băng và hắc ám ập thẳng tới mặt hắn.
Hắn muốn nắm giữ lấy tinh không cổ lộ kia, nhưng sợi chi nhỏ đó kéo dài quá nhanh, không ngừng sinh sôi hủy diệt, căn bản hắn không biết làm thế nào để vượt qua vùng tinh không đó được.
Do trong tinh vực vô cùng vô tận này, hắn không có tọa độ để tham chiếu, căn bản không thể nhận ra đâu là chỗ nào được, một vùng tinh không khác hoàn toàn không giống với tinh vực này, không biết có phải là do góc nhìn khác hay không.
- Thái Sơn. Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, cấm địa Thái Cổ... tiếp theo là hướng tới Tử Vi Cổ Địa Tinh hay sao?
Diệp Phàm lẩm bẩm, trong lòng không hiểu sao có cảm giác kinh dị.
Xoát!
Ánh sáng lại lóe lên một cái, các bức đồ hình khắc trên vách tường đều mất đi ánh sáng, nhanh chóng ảm đạm, giống như nó có liên quan đến quan tài nhỏ này, nếu không động vào nó thì tất cả sẽ bình tĩnh lại.
Quan tài nhỏ bên trong quan tài to lớn này chi dài bốn thước, rộng không đến hai thước, phong cách cổ xưa, ảm đạm, có những bức đồ hình cổ được khắc trên mặt, bao phủ bởi màu đồng xanh, khắc đầy dấu vết tang thương thời gian.
Keng!
Diệp Phàm ra sức kéo, hắn muốn mở cái nắp quan tài này ra, trong lòng hắn tràn ngập nghi vấn, rốt cuộc thì có nhân vật nào được mai táng bên trong quan tài kéo bằng chín con rồng?
Ông!
Quả nhiên, khi hắn động vào tiểu quan thì các loại đồ hình được khắc đều lóe sáng, tràn ngập cảm giác thần bí.
Keng!
Diệp Phàm cảm thấy như đang lay một ngọn núi vậy, quan tài này nặng như một ngọn núi lớn. hắn dùng hết sức, toàn thân phát ra ánh sáng vàng như hoàng kim đúc thành, khí huyết màu vàng sôi trào, Thánh thể bất diệt cùng rung động cả xương cốt toàn thân, phát ra tiếng kêu kèo kẹt, dường như sắp vỡ ra.
Oanh!
Rốt cuộc, hắn cũng mở ra được một chút nắp quan tài, lộ ra một khe hở, từ trong đó tràn ra một luồng khí hỗn độn, lập tức đánh văng hắn ra ngoài.
Thánh thể cường đại như vậy mà cũng bị đánh thủng một lỗ, có thể nhìn xuyên từ trước ra sau, nếu không phải khối đồng xanh trong Khổ Hải nhẹ nhàng chấn động, hấp thu luồng sương mù hỗn độn khí, thì vừa rồi hắn đã bị biến thành bột mịn rồi.
Diệp Phàm hoảng sợ, thứ này thật đáng sợ, trước một tia hỗn độn khí mà ngay cả Thánh thể tiểu thành cũng không khác gì một tờ siấy, căn bản không ngăn cản được chút nào, kết quả này khiến lòng hẳn phải chấn động.
Hắn vội vàng uống Thần Tuyền, trị liệu vết thương, hắn cũng không muốn vết thương đại đạo đang chuyển biến tốt lại bị quan tài nhỏ cổ quái này phá vỡ ra, tinh khí tràn ngập thân thể hắn, nhanh chóng lưu chuyển.
Trong lòng Diệp Phàm rung động, rốt cuộc thì bên trong tiểu quan này có thứ gì? CÓ thể tụng ra từng tiếng thiên âm, rất có thể là một bộ cổ kinh, lại tràn ra một luồng hỗn độn khí, rất có thể sẽ là chí bảo, nếu mà là một thi thể thì thực sự là rất khủng bố.
Rất lâu sau, vết thương của Diệp Phàm mới khép lại, hắn tất nhiên không dám tiếp tục mở nắp nó ra nữa, bởi vì rất có thể có tuyệt thế sát khí lao ra.
Hắn thong thả bước bên trong quan tài lớn, cận thận quan sát từng bức khắc đồ, càng nhìn kỹ, hắn càng kinh hãi, trong đầu sinh ra vô số ý nghĩ kinh người.
Trong tinh vực mờ mịt có rất nhiều bí mật, tinh không cổ lộ không có điểm cuối, không biết điểm kết thúc ở đâu, vùng đất cổ kính mà thần bí này có lẽ chỉ là một đoạn trên lộ trình của nó mà thôi.
Chín con rồng kéo quan tài, có lẽ từ thời thượng cổ đã chết rồi, rốt cuộc là ai có thể làm được điều này? Có lẽ mãi mãi không tìm được đáp án, mãi mãi không biết kết quả là gì.
Diệp Phàm cân nhắc rất lâu, sau đó cầm hạt giống Kỳ Lân thần dược và hòn đá nhỏ bảy màu đi ra khỏi quan tài cổ, tới trước chín cái xác rồng, hắn có chủ ý gì đó với chúng.
Cho dù có phải là Chân Long, hay là chỉ có hình dạng giống mà thôi, thì khẳng định chúng đều không tầm thường chút nào. Cho dù là giao long, thì chúng cũng đã tiến hóa đến cảnh giới khó lường rồi.
Chỉ bằng việc chúng có thể kéo quan tài bằng đồng này đi lại trong tinh vực, tới tận giờ vẫn chưa mục nát, cũng đủ để chứng minh tất cả rồi, toàn thân chúng đều là báu vật.
vết thương đại đạo của Diệp Phàm vẫn chưa hoàn toàn lành lận, nhưng thân thể đã khôi phục tốt rồi, thần lực không ai sánh được, bắt đầu muốn đánh chủ ý tới long huyết, nhưng mà hắn vất vả một lúc lâu, vậy mà vẫn không thể nhổ được một cái vảy rồng nào xuống cả.
Đương!
Hắn ra sức nhổ cái sừng rồng lên, kéo tới mức lòng bàn tay tóe máu ra, nhưng căn bản lại không thể kéo ra được chút nào, hắn lại đi kéo râu rồng, thiếu chút nữa đã đứt cả bàn tay của chính mình, vậy mà cũng không lấy được gì.
- Đây là tuyệt thế Thần Tàng, ta có được chúng, nhưng lại căn bản không lấy được gì cả.
Diệp Phàm thật sự hết cách, hắn còn thử nhấc một con rồng lên, kết quả thì thấy nó còn nặng hơn một ngọn núi cao, hơn nữa lại còn có xích sắt nối với quan tài cổ bằng đồng. chém không đứt, kéo cũng không nhúc nhích chút nào.
Trong những ngày tiếp theo, hắn vừa dưỡng thương, vừa xem xét Thanh Đồng Quan và chín con lồng, đáng tiếc cho dù biết rằng chúng đều là báu vật, nhưng hắn cũng không biết xử lý như thế nào cho phải.
Cắt không đứt, lay không nhúc nhích, một núi bảo vật này mà không dùng được, không cách nào lấy được một đồng, đây thực sự là một chuyện rất bất đắc dĩ.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Diệp Phàm đã ở trong cấm địa Thái Cổ này hai mươi ngày, trong phiến thiên địa Thái Cổ này, quả nhiên vết thương đại đạo đang từng bước chuyển biến tốt.
Mấy năm trước hắn đã ngắt lấy hai loại thần quả, hiện giờ lại ngắt thêm ba loại nữa, trong chín ngọn Thánh sơn chỉ còn lại bốn loại thần căn, hắn quyết định lại đi mạo hiểm một lần nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lần này hắn rất thuận lợi, loại quả thứ sáu là một Thánh quả giống như vầng mặt trời nhỏ, phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, có hình tròn tự nhiên, một một quả đều lớn bằng nắm tay trẻ con.
Loại thần căn thứ sáu này có tổng cộng chín gốc cây nhỏ, cùng kết ra chín trái cây, hắn ngắt tất cả, đật trong lòng bàn tay, chúng phát ra một quầng sáng rực rỡ chói mắt.
Trong Thanh Đồng Quan tràn ngập ánh sáng, tràn đầy hương thơm, ánh sáng lấp lánh, chỉ ngửi mùi thì đã có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác như đang phi thăng, tất cả lỗ chân lông trên người hắn đều nở ra, không ngừng được thần lực tẩy rửa.
Đây thật sự là một vầng thái dương, dược lực rất thần bí mà cường đại, xinh đẹp trong suốt, chi nhìn thôi mà đã khiến cho người khác phải say mê rồi.
Diệp Phàm lại bắt đầu bế quan, tới ngày thứ sáu là hắn đã luyện hóa được hai Thái Dương quả màu vàng này, một bức Đạo Đồ không hoàn chỉnh lượn lờ quanh người hắn. lạc ấn nhập thể, chìm vào trong vết thương đại đạo.
Có thể thấy rõ ràng được miệng vết thương đang chậm rãi khép lại, thương thế đang chuyển biến theo chiều hướng tốt. Cùng lúc đó, thân thể hắn cùng xảy ra biến hóa, xương cốt và máu thịt dường như cùng muốn tái sinh vậy.
Trước khi hắn tiến vào trong đây thì đã bị lực lượng của Hoang đánh cho bị thương rất nghiêm trọng, ăn được bảy Thánh quả thì cùng chi khôi phục đến trạng thái cường thịnh, hiện tại lại luyện hóa thêm hai Thái Dương Thần Quả màu vàng này, lục phủ ngũ tạng của hắn cùng chấn động, có dấu hiệu thoát thai hoán cốt.
Ba ngày sau, hắn đã luyện hóa xong Thái Dương Thần Quả thứ ba, xương cốt toàn thân bắt đầu rung động, cơ thể nứt ra, bong lớp da cũ, sinh ra một thân thể mới.
Thân thể hắn trở nên vô cùng mạnh mẽ, thoát khỏi hình dáng già nua, tràn ngập tinh thần và sức sống, thân thể còn cường đại hơn trước kia rất nhiều lần.
Hắn giữ lại sáu Thánh quả màu vàng này lại, do mảnh nhỏ pháp tắc thiên địa trong chúng là giống nhau, nên củnơ không có tác dụng với vết thương đại đạo nữa.
-o0o-
- lão Phong Tử còn chưa chết, ta cũng không biết hắn là sư huynh hay là sư thúc của ngươi...!
Diệp Phàm truyền âm.
Thiên Tuyền Thánh nữ rời đi không một tiếng động, nhoáng một cái thì bóng dáng đã hiện lên trên đỉnh Thánh sơn. lại nhoáng một cái nữa, thân hình đã biến mất trong vực sâu.
Lần này, Diệp Phàm không ra nữa, bắt đầu bế quan luyện hóa ngân nguyệt Thần Quả cùng với quả màu đỏ có hình trái tim thu được.
Từng làn sương mù trôi nhẹ, phát ra mùi thơm nức mũi, trong nửa tháng qua, cả người Diệp Phàm trong suốt, ánh sáng chói mắt liên tục di chuyển trên thân thể, trông như Phi Tiên đang di chuyển, huyết khí màu vàng mênh mông, tinh khí như sóng biển mãnh liệt cuộn trào.
Điều kỳ lạ nhất chính là, ngay chỗ hắn ngồi có vài bức Đạo Đồ đang lượn lờ, vô cùng huyền ảo, phảng phất như một vị thần, đang hợp nhất với thiên địa, dẫn đạo nhập thể.
Diệp Phàm vẫn không nhúc nhích, vết thương đại đạo trong cơ thể đã chậm rãi khép lại một phần, trong phiến thiên địa này, mảnh vỡ pháp tắc thiên địa này vô cùng hữu hiệu đối với hắn.
Xoát!
Hắn mở đôi mắt, từ bên trong bắn ra hai luồng thần mang, trong nửa tháng này, hắn đã luyện hóa đươc ba ngân nguyệt Thần Quả và hai quả hình trái tim.
- Nếu mỗi loại thần quả đều luyện hóa hai, ba quả, tất nhiên sẽ có thể chữa lành vết thương đại đạo.
Tinh khí toàn thân hắn mênh mông, vài tấm Đạo Đồ không hoàn chỉnh lượn lờ quanh thân thể, không ngừng có lạc ấn tiến vào trong người hắn.
Diệp Phàm đứng dậy, đi tới cái quan tài nhỏ bên trong, dùng sức lay chuyển nó.
Keng!
Động đậy rồi! Hắn đã làm cho tiểu quan này nhúc nhích được.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động, bên trong tiểu quan này rốt cuộc là có thứ gì? Hắn dùng lực cậy nắp quan tài, muốn mở ra xem bên trong có thứ gì.
Ông!
ngay khi quan tài nhỏ động đây, cả quan tài lớn cũng rung động, các loại đồ vật bằng đồng đều lóe ra ánh sáng chói mắt. nhất là bức tinh không đồ lại càng kỳ dị hơn. nó như một mảnh tinh không chân thực, các vì sao liên tục lóe sáng.
Bầu trời mênh mông, tinh không vô cùng vô tận, tối đen, lạnh như băng, không có chút sinh cơ nào, chìm trong sự cô quạnh vĩnh hằng.
Một tinh không cổ lộ nhanh chóng hiện ra, nhỏ như một sợi tơ, Diệp Phàm thật sự kinh ngạc.
Tinh không cổ lộ này vĩnh viễn không có nơi khởi đầu, là do ai mở ra, hướng đến đâu? Là Tử Vi Cổ Tinh, hay là một tinh vực càng thêm thần bí và cổ kính khác nữa?
Trong quan tài lớn bằng đồng này tràn ngập khí tức thần bí, các loại đồ vật được khắc trên bề mật bằng đồng đều lóe sáng. ánh sáng phát ra cũng không quá chói mắt, lúc sáng lúc tối.
Lớp đồng rất dày cũng không thể che đi những bức đồ hình khắc mơ hồ khắc trên đồng thau. Có tiên dân thượng cổ nhìn lên bầu trời, có vị thần thời viễn cổ trên mật đẫm nước mắt...
Lúc này, dường như bọn họ đều có được sinh mệnh, xuyên thấu qua lớp đồng màu xanh dày đặc, khiến người ta có cảm giác họ rất chân thực.
Trong lòng Diệp Phàm thực sự rất rung động, hắn buông cái tiểu quan ra, cẩn thận nắm giữ tất cả những điều này, muốn quan sát tất cả, tìm hiểu huyền cơ bên trong đó.
Lại có nhiều thêm những bức khắc bằng đồng lóe ra nữa, có thần điểu chín đầu hung tàn đang giương cánh bay lên cao, che phủ bầu trời, có sinh vật nghịch thiên Đấu Chiến Thánh Viên đứng sừng sững giữa các đám mây, chiếc côn như muốn phá vỡ trời cao.
Có cả hung thú được ghi trong Sơn Hải Kinh là Thao Thiết. Cùng Kỳ, và các loại ác thú khác, càng có nhiều các sinh vật khổng lồ tên hơn nữa, hình thể khổng lồ, bộ mặt dữ tợn, trông rất sống động, khiến người ta phát sợ.
Thứ Diệp Phàm chú ý nhất chính là tấm tinh không đồ, nó rất chân thật và thâm thúy, liên tục biến đổi, khiến cho người ta cảm giác được bầu trời ngoài mênh mông ra thì cũng chỉ là mênh mông hơn nữa, khí tức lạnh băng và hắc ám ập thẳng tới mặt hắn.
Hắn muốn nắm giữ lấy tinh không cổ lộ kia, nhưng sợi chi nhỏ đó kéo dài quá nhanh, không ngừng sinh sôi hủy diệt, căn bản hắn không biết làm thế nào để vượt qua vùng tinh không đó được.
Do trong tinh vực vô cùng vô tận này, hắn không có tọa độ để tham chiếu, căn bản không thể nhận ra đâu là chỗ nào được, một vùng tinh không khác hoàn toàn không giống với tinh vực này, không biết có phải là do góc nhìn khác hay không.
- Thái Sơn. Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, cấm địa Thái Cổ... tiếp theo là hướng tới Tử Vi Cổ Địa Tinh hay sao?
Diệp Phàm lẩm bẩm, trong lòng không hiểu sao có cảm giác kinh dị.
Xoát!
Ánh sáng lại lóe lên một cái, các bức đồ hình khắc trên vách tường đều mất đi ánh sáng, nhanh chóng ảm đạm, giống như nó có liên quan đến quan tài nhỏ này, nếu không động vào nó thì tất cả sẽ bình tĩnh lại.
Quan tài nhỏ bên trong quan tài to lớn này chi dài bốn thước, rộng không đến hai thước, phong cách cổ xưa, ảm đạm, có những bức đồ hình cổ được khắc trên mặt, bao phủ bởi màu đồng xanh, khắc đầy dấu vết tang thương thời gian.
Keng!
Diệp Phàm ra sức kéo, hắn muốn mở cái nắp quan tài này ra, trong lòng hắn tràn ngập nghi vấn, rốt cuộc thì có nhân vật nào được mai táng bên trong quan tài kéo bằng chín con rồng?
Ông!
Quả nhiên, khi hắn động vào tiểu quan thì các loại đồ hình được khắc đều lóe sáng, tràn ngập cảm giác thần bí.
Keng!
Diệp Phàm cảm thấy như đang lay một ngọn núi vậy, quan tài này nặng như một ngọn núi lớn. hắn dùng hết sức, toàn thân phát ra ánh sáng vàng như hoàng kim đúc thành, khí huyết màu vàng sôi trào, Thánh thể bất diệt cùng rung động cả xương cốt toàn thân, phát ra tiếng kêu kèo kẹt, dường như sắp vỡ ra.
Oanh!
Rốt cuộc, hắn cũng mở ra được một chút nắp quan tài, lộ ra một khe hở, từ trong đó tràn ra một luồng khí hỗn độn, lập tức đánh văng hắn ra ngoài.
Thánh thể cường đại như vậy mà cũng bị đánh thủng một lỗ, có thể nhìn xuyên từ trước ra sau, nếu không phải khối đồng xanh trong Khổ Hải nhẹ nhàng chấn động, hấp thu luồng sương mù hỗn độn khí, thì vừa rồi hắn đã bị biến thành bột mịn rồi.
Diệp Phàm hoảng sợ, thứ này thật đáng sợ, trước một tia hỗn độn khí mà ngay cả Thánh thể tiểu thành cũng không khác gì một tờ siấy, căn bản không ngăn cản được chút nào, kết quả này khiến lòng hẳn phải chấn động.
Hắn vội vàng uống Thần Tuyền, trị liệu vết thương, hắn cũng không muốn vết thương đại đạo đang chuyển biến tốt lại bị quan tài nhỏ cổ quái này phá vỡ ra, tinh khí tràn ngập thân thể hắn, nhanh chóng lưu chuyển.
Trong lòng Diệp Phàm rung động, rốt cuộc thì bên trong tiểu quan này có thứ gì? CÓ thể tụng ra từng tiếng thiên âm, rất có thể là một bộ cổ kinh, lại tràn ra một luồng hỗn độn khí, rất có thể sẽ là chí bảo, nếu mà là một thi thể thì thực sự là rất khủng bố.
Rất lâu sau, vết thương của Diệp Phàm mới khép lại, hắn tất nhiên không dám tiếp tục mở nắp nó ra nữa, bởi vì rất có thể có tuyệt thế sát khí lao ra.
Hắn thong thả bước bên trong quan tài lớn, cận thận quan sát từng bức khắc đồ, càng nhìn kỹ, hắn càng kinh hãi, trong đầu sinh ra vô số ý nghĩ kinh người.
Trong tinh vực mờ mịt có rất nhiều bí mật, tinh không cổ lộ không có điểm cuối, không biết điểm kết thúc ở đâu, vùng đất cổ kính mà thần bí này có lẽ chỉ là một đoạn trên lộ trình của nó mà thôi.
Chín con rồng kéo quan tài, có lẽ từ thời thượng cổ đã chết rồi, rốt cuộc là ai có thể làm được điều này? Có lẽ mãi mãi không tìm được đáp án, mãi mãi không biết kết quả là gì.
Diệp Phàm cân nhắc rất lâu, sau đó cầm hạt giống Kỳ Lân thần dược và hòn đá nhỏ bảy màu đi ra khỏi quan tài cổ, tới trước chín cái xác rồng, hắn có chủ ý gì đó với chúng.
Cho dù có phải là Chân Long, hay là chỉ có hình dạng giống mà thôi, thì khẳng định chúng đều không tầm thường chút nào. Cho dù là giao long, thì chúng cũng đã tiến hóa đến cảnh giới khó lường rồi.
Chỉ bằng việc chúng có thể kéo quan tài bằng đồng này đi lại trong tinh vực, tới tận giờ vẫn chưa mục nát, cũng đủ để chứng minh tất cả rồi, toàn thân chúng đều là báu vật.
vết thương đại đạo của Diệp Phàm vẫn chưa hoàn toàn lành lận, nhưng thân thể đã khôi phục tốt rồi, thần lực không ai sánh được, bắt đầu muốn đánh chủ ý tới long huyết, nhưng mà hắn vất vả một lúc lâu, vậy mà vẫn không thể nhổ được một cái vảy rồng nào xuống cả.
Đương!
Hắn ra sức nhổ cái sừng rồng lên, kéo tới mức lòng bàn tay tóe máu ra, nhưng căn bản lại không thể kéo ra được chút nào, hắn lại đi kéo râu rồng, thiếu chút nữa đã đứt cả bàn tay của chính mình, vậy mà cũng không lấy được gì.
- Đây là tuyệt thế Thần Tàng, ta có được chúng, nhưng lại căn bản không lấy được gì cả.
Diệp Phàm thật sự hết cách, hắn còn thử nhấc một con rồng lên, kết quả thì thấy nó còn nặng hơn một ngọn núi cao, hơn nữa lại còn có xích sắt nối với quan tài cổ bằng đồng. chém không đứt, kéo cũng không nhúc nhích chút nào.
Trong những ngày tiếp theo, hắn vừa dưỡng thương, vừa xem xét Thanh Đồng Quan và chín con lồng, đáng tiếc cho dù biết rằng chúng đều là báu vật, nhưng hắn cũng không biết xử lý như thế nào cho phải.
Cắt không đứt, lay không nhúc nhích, một núi bảo vật này mà không dùng được, không cách nào lấy được một đồng, đây thực sự là một chuyện rất bất đắc dĩ.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Diệp Phàm đã ở trong cấm địa Thái Cổ này hai mươi ngày, trong phiến thiên địa Thái Cổ này, quả nhiên vết thương đại đạo đang từng bước chuyển biến tốt.
Mấy năm trước hắn đã ngắt lấy hai loại thần quả, hiện giờ lại ngắt thêm ba loại nữa, trong chín ngọn Thánh sơn chỉ còn lại bốn loại thần căn, hắn quyết định lại đi mạo hiểm một lần nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lần này hắn rất thuận lợi, loại quả thứ sáu là một Thánh quả giống như vầng mặt trời nhỏ, phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, có hình tròn tự nhiên, một một quả đều lớn bằng nắm tay trẻ con.
Loại thần căn thứ sáu này có tổng cộng chín gốc cây nhỏ, cùng kết ra chín trái cây, hắn ngắt tất cả, đật trong lòng bàn tay, chúng phát ra một quầng sáng rực rỡ chói mắt.
Trong Thanh Đồng Quan tràn ngập ánh sáng, tràn đầy hương thơm, ánh sáng lấp lánh, chỉ ngửi mùi thì đã có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác như đang phi thăng, tất cả lỗ chân lông trên người hắn đều nở ra, không ngừng được thần lực tẩy rửa.
Đây thật sự là một vầng thái dương, dược lực rất thần bí mà cường đại, xinh đẹp trong suốt, chi nhìn thôi mà đã khiến cho người khác phải say mê rồi.
Diệp Phàm lại bắt đầu bế quan, tới ngày thứ sáu là hắn đã luyện hóa được hai Thái Dương quả màu vàng này, một bức Đạo Đồ không hoàn chỉnh lượn lờ quanh người hắn. lạc ấn nhập thể, chìm vào trong vết thương đại đạo.
Có thể thấy rõ ràng được miệng vết thương đang chậm rãi khép lại, thương thế đang chuyển biến theo chiều hướng tốt. Cùng lúc đó, thân thể hắn cùng xảy ra biến hóa, xương cốt và máu thịt dường như cùng muốn tái sinh vậy.
Trước khi hắn tiến vào trong đây thì đã bị lực lượng của Hoang đánh cho bị thương rất nghiêm trọng, ăn được bảy Thánh quả thì cùng chi khôi phục đến trạng thái cường thịnh, hiện tại lại luyện hóa thêm hai Thái Dương Thần Quả màu vàng này, lục phủ ngũ tạng của hắn cùng chấn động, có dấu hiệu thoát thai hoán cốt.
Ba ngày sau, hắn đã luyện hóa xong Thái Dương Thần Quả thứ ba, xương cốt toàn thân bắt đầu rung động, cơ thể nứt ra, bong lớp da cũ, sinh ra một thân thể mới.
Thân thể hắn trở nên vô cùng mạnh mẽ, thoát khỏi hình dáng già nua, tràn ngập tinh thần và sức sống, thân thể còn cường đại hơn trước kia rất nhiều lần.
Hắn giữ lại sáu Thánh quả màu vàng này lại, do mảnh nhỏ pháp tắc thiên địa trong chúng là giống nhau, nên củnơ không có tác dụng với vết thương đại đạo nữa.
-o0o-
Tác giả :
Thần Đông