Già Thiên
Chương 362: Thần Nguyên xuất thế
Thác Bạt Xương đồng dạng cũng điên cuồng, ở trên một khối tảng đá viết thêm tờ giấy nợ, rồi rất nhanh phóng vọt lại đây, lựa chọn vật liệu đá.
- Thật điên cuồng! Đúng là điên rồi!
- Rất nhiều năm chưa từng có trận đánh cược nào như vậy, một lần đánh mấy chục vạn cân Nguyên, thật kinh động lòng người mà!
Mọi người đều khiếp sợ, hết thảy chuyện này rất điên cuồng. mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Giờ phút này, Diệp Phàm tổng cộng tiêu phí bốn mươi lăm vạn cân Nguyên. ngay cả chân mày cũng không có nhăn một chút.
Cuối cùng. Thác Bạt Xương trước tuyển chọn xong vật liệu đá, đúng là một khối trong kỳ thạch giá trên trời, tên là Thần Nguyệt.
Tảng đá này như là một vầng trăng rằm tỏa sáng, phi thường đặc biệt, cả vật thể dài hơn hai thước, có điểm điểm sáng bóng trong suốt.
Vật liệu đá rất bóng loáng mịn nhẵn, là nguyên thạch ngọc hiếm thấy, ở dưới ánh mặt trời sáng rọi lưu chuyển, trông giống như thần nguyệt.
Thác Bạt Xương rất nhanh xuống tay đao, không có gì trì hoãn, lớp đá ngoài bóc ra, lớp đá ngoài giống như bằng ngọc bay tán loạn, khối kỳ thạch tên là Thần nguyệt có giá trên trời này không ngừng nhỏ đi.
Bỗng nhiên, một đạo thần mang vọt thẳng lên, chiếu sáng cả hòn đảo nhỏ, chiếu rọi cả hồ nước màu lam nhạt thành một mảng trong suốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hào quang rực rỡ, khí tức thần thánh xông lên tận trời, làm cho lỗ chân lông của mọi người như giãn ra, cả thân thể thư thái dường như là được thấm nhuần tiên linh khí.
- Đây là cái gì?
- Cắt ra thần vật sao?
Giờ khắc này trên đảo nhỏ sôi trào, mọi người khó có thể bình tĩnh, ai nấy đều như điên cuồng. Kiện đồ vật này rất kinh người, chỉ trong khe hở của tảng đá mà đã toát ra một luồng thần mang như thế, có thể nghĩ mà biết, ắt phải là vật quý hiếm tuyệt thế.
Thác Bạt Xương vô cùng kích động, giảm chậm tốc độ xuống đao, thật cẩn thận, sợ cắt chạm hư hỏng vật gì đó.
Một viên cầu đá bằng cái đầu người được cắt ra, từng đạo thần mang từ trong khe hở bắn ra, một lớp đá ngoài mỏng manh không ngăn được thần quang ẩn chứa bên trong.
Viên cầu đá này lại treo giữa không trung. hoàn toàn không chìm xuống.
- Trời ạ! Là Thần nguyên, không ngờ là Thần Nguyên!
- Đúng vậy! Thần Nguyên lớn bằng cỡ đầu người!
ngay cả nhân vật lớp người già đều sôi trào, loại thần vật thế này rất hiếm thấy, chư Thánh địa đều vô cùng khát vọng.
- Phỏng chừng giá thấp nhất, cũng có giá trị tuyệt đối năm mươi vạn cân Nguyên trở lên!
Khi một lão nhân nói ra giá trị như vậy, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, đây là Thần Nguyên, một khối lớn bằng đầu người như vậy, so với nguyên tinh thuần bình thường chồng chất thành một ngọn núi
Thác Bạt Xương cũng không có bóc ra lớp đá ngoài mỏng manh kia, hắn sợ quá chói sáng sẽ mù hai mắt của mình, ngay cả như thế, mấy chục đạo thần mang bắn ra cũng đã làm cho cả hòn đảo nhỏ sáng rực, đến cả hồ nước màu lam cũng phát sáng lóng lánh.
- Ha ha ha...
Hắn không kìm nổi cười to.
Thần nguyên xuất thế, Thánh thành đã nhiều năm chưa hiện, này khẳng định là tin tức chấn động, khiến người ta khiếp sợ.
- Hắc tiểu tử ta xem các ngươi như thế nào lật lại thế cờ, chỉ bằng các ngươi cũng muốn tranh phong cùng Nguyên Thuật thế gia?
Lý Trọng Thiên cười ha hả.
- Đời này cũng không cần suy nghĩ, một khối Thần Nguyên như vậy, bọn họ lấy cái gì để so sánh?
Ngô Tử Minh cũng châm chọc nói:
- Ta sớm đã mong đợi lột sạch các ngươi rồi, rốt cục đợi được đến thời điểm nhìn thấy vẻ mặt tái ngắt của các ngươi.
Tất cả mọi người đều như điên cuồng, tất cả đều lớn tiếng kinh hô, nghị luận, Thần nguyên rất kinh người.
Lý Hắc Thủy cũng ngơ ngác đến sững sờ, hiện tại một chút tức giận cũng không có, Thần Nguyên xuất thế, làm cho hắn như bị trấn áp.
Giờ phút này, chỉ có Diệp Phàm coi như bình tĩnh:
- Ở trên đời này, Thần Nguyên cũng không phải là thứ quý báu nhất, trong trân thạch còn có kỳ vật thần thánh hơn.
Nghe hắn nói như vậy, đám người An Diệu Y, Đại Hạ hoàng tử, Khương Dật Phi, tiểu ni cô tất cả đều nhìn lại, lớp nhân vật người già cũng xoay người lại.
Mà còn nhiều người thì lại lắc lắc đầu, có đồng tình, có vui sướng khi người gặp họa. Cắt ra một khối Thần Nguyên như vậy, nếu muốn lật lại thế cờ, so với lên trời còn khó hơn.
Ngô Tử Minh ngông cuồng cười to nói:
- Vậy ngươi cắt ra một kiện thần thánh cho ta xem đi!
- Được rồi! Hôm nay ta đến thử xem sao, có lẽ thật sự có thể cắt ra vật quý báu gì đó.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Lời này vừa nói ra, thạch viên lập tức tĩnh lặng lại, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người hắn.
An Diệu Y chớp chớp đôi mắt đẹp, vô cùng kinh ngạc.
Tiểu ni cô áo trắng lại chớp đôi mắt to, há cái miệng nhỏ nhắn tròn vo, một bộ dáng thực đáng yêu, hốt hoảng theo dõi hắn.
ngay cả Kim Xích Tiêu, Vạn Sơ Thánh tử, Yêu Nguyệt Không là nhân vật tâm chí kiên định như vậy đều lộ ra thần sắc kinh dị khó hiểu.
- Ha ha... không thấy quan tài không đổ lệ, đã tới tình cảnh này rồi, còn muốn có phát sinh kỳ tích, ta xem ra ngươi là người không biết trời cao đất rộng!
Lý Trọng Thiên cười to.
- Thật có thể cắt ra vật còn quý báu hơn sao?
Có người nói nhỏ, gần như tất cả đều không thể nào tin được.
Thần nguyên rất quý báu, người tại đây đều cho rằng, gần như không có khả năng phát sinh kỳ tích.
Giờ khắc này, Thần Nguyên xuất thế, tin tức như mọc cánh truyền ra ngoài, chấn động Thần Thành, có thêm nhiều nhân vật bay tới hướng nơi này.
Diệp Phàm thực bình tĩnh, còn thật sự gõ gõ một khối kỳ thạch giá trên trời, ở vào hoàn cảnh này, hắn vẫn như cũ không chút gợn sóng.
- Tiểu Diệp Tử! ngươi nhất định phải cắt ra một kiện quý hiếm kinh thế nha, bằng không chúng ta liền thảm rồi!
Lý Hắc Thủy âm thầm truyền âm.
- Chúng ta chờ ngươi, để xem ngươi thấy quan tài sẽ rơi lệ như thế nào!
Ngô Tử Minh chế nhạo, sau đó cất tiếng cười to.
Diệp Phàm nghe vậy đứng dậy, nói:
- Một khi đã như vậy, không bằng ngươi cũng gia nhập vào đi, đánh cược với ta một hồi như thế nào?
Rồi sau đó, hắn quét mắt nhìn quanh bốn phía, nói:
- Đương nhiên, nếu còn có người nào nguyện ý, không ngại cùng tham gia vào đi!
- Ta cũng không tin tà môn, đến hiện tại ngươi còn có thể lật lại thế cờ...
- Ta cũng không tin, đến hiện tại ngươi còn có thể lật lại thế cờ!
Ngô Tử Minh trên mặt lộ vẻ cười lạnh trào phúng.
không chỉ nói là hắn, ngay cả những người khác cũng đều không tin còn có thể phát sinh kỳ tích.
Thần nguyên là cái gì, là thứ quý báu nhất trong Nguyên, là tinh khí căn nguyên nhất của thiên địa hóa thành, ngay cả các Thánh địa đều vô cùng khát vọng.
Thần Thành đã nhiều năm chưa từng cắt ra được một khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người như vậy, vô giá, dưới hoàn cảnh này ai có thể lật lại thế cờ chứ? Còn có thứ gì quý báu hơn nó, gần như không có khả năng xuất hiện.
- Hôm nay, ta đập nồi bán sắt cũng muốn đánh cược cùng ngươi!
Ngô Tử Minh cười lạnh liên tục.
Không lâu trước đây hắn thua cược Diệp Phàm tới mấy vạn cân Nguyên, lúc này rốt cục đợi được cơ hội báo thù, hắn lập tức cùng Lý Trọng Thiên đi vòng chung quanh mượn nguyên.
Bọn họ coi như giao tế cũng rộng, quen biết không ít người. Quan trọng hơn là sư môn họ cũng nằm trong mấy đại giáo ở Bắc Vực, Ngũ Hành Cung và Huyễn Diệt Cung danh tiếng rất lớn, ở chỗ này đều có lớp nhân vật tiền bối đến xem, hai người xoay sở được không ít Nguyên.
Không riêng hai người này động tâm, những người khác cũng khó có thể bình tĩnh, nếu Diệp Phàm đã nói ra như vậy, rất nhiều người đều nóng lòng muốn thử.
Một khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người đã xuất thế, không có bao nhiêu người tin tưởng Diệp Phàm có thể xoay chuyển càn khôn, điều này gần như không có khả năng, thần vật như vậy thế gian rất hiếm thấy.
- Chúng ta cũng đánh cược với ngươi!
Hai mươi mấy tên tu sĩ liên hợp với nhau, gom đủ một vạn năm ngàn cân Nguyên, bước nhanh tới trước, "rầm" một tiếng, thảy ra một đống Nguyên trên mặt đất.
Đúng lúc này, Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên cũng xoay sở đủ Nguyên, nhân vì có trưởng bối sư môn hỗ trợ, bọn họ gom góp tổng cộng tới ba vạn cân Nguyên.
- Ta chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi!
Ngô Tử Minh gần như nghiến răng nói, lần trước đại bại, không chỉ có chi trả nhiều nguyên như vậy, còn mất hết mặt mũi, bị người ta chế giễu.
Hiện gì ở, có một cơ hội như vậy, hắn cảm thấy đây đúng là cơ hội trời cho.
- Còn có người nào nữa không?
Từ đầu đến cuối, Diệp Phàm đều rất bình tĩnh, từ bên khối kỳ thạch giá trên trời kia đứng lên, đi tiếp về phía trước, lại hỏi vài câu, còn có người nào đánh cược nữa hay không.
- Hắn cũng quá ung dung trấn tĩnh!
- Chẳng lẽ hắn không biết giá trị của Thần nguyên sao? Một khối lớn như vậy, trừ phi cắt ra Thần dược cổ đầy đủ, bằng không tuyệt đối không thể so sánh với nó.
Rất nhiều người đều muốn tham gia vào, nhưng nhìn thấy Diệp Phàm vẫn trấn định tự nhiên, vẻ mặt vẫn hồn nhiên không có mất nhuệ khí, tất cả mọi người đều chần chừ suy nghĩ.
Mọi người không thể tránh khỏi nghĩ tới lần trước, Cửu Khiếu Thạch Nhân cắt hơn phân nửa, đều cái gì cũng không có, kết quả lại là Diệp Phàm đào một cái hố, bẫy mọi người nhảy vào.
Tuy rằng rất nhiều người có tin tưởng với Thần nguyên. nhưng vẫn là do dự, sợ lại giống như lần trước lại rơi vào tay Diệp Phàm.
- Thật sự không có ai sao? Đó nhưng là Thần nguyên. các người không tin tưởng Thác Bạt Xương sao?
Diệp Phàm lại hỏi, đi ra rất xa, mặc cho hoa rơi bay tán loạn, cánh hoa trong suốt bay xuống trên người.
Cây hoa lay động mùi hương thơm thoang thoảng, Diệp Phàm nhẹ ngàng đi tới dưới cây cổ thụ, đã rời khỏi hai khối kỳ thạch giá trên trời kia một khoảng cách.
Bỗng nhiên, hai bóng người đi vào trong vườn, rất nhanh đi tới chỗ vật liệu đá trước đó Diệp Phàm cẩn thận gõ gõ, gần như đã xác định lựa chọn.
- Chúng ta ngứa nghề, cũng tuyển chọn khối vật liệu đá!
Hai người chọn khối kỳ thạch Diệp Phàm mới vừa rồi quan sát, đồng thời ném ra mười hai vạn cân Nguyên trên mặt đất.
Đây là hai lão nhân vừa rồi cũng ở trong thạch viên, đứng cách không xa, bởi vậy rất nhanh liền đi tới trước.
Trong đó một người đúng là Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung, lần trước chính là người giựt giây và cho đám người Lý Trọng Thiên mượn mấy vạn cân Nguyên đánh cược với Diệp Phàm.
Hôm nay, hắn không có tùy tiện ra tay, mà là luôn ở một bên quan sát, ở thời khắc mấu chốt liền chạy tới ra tay như vậy.
- Các ngươi...
Lý Hắc Thủy tức thì biến sắc, hắn tuyệt đối tin tưởng Diệp Phàm, nhận định hắn nhất định có thể tuyển ra kỳ vật tuyệt thế quý hiếm.
Nhưng bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ tới Lý Nhất Thủy lại hành động như thế, cùng một lão nhân rất có lai lịch khác nửa đường đoạt Nguyên.
Đây tuyệt đối là cố ý, gần như là vô sỉ, chui ra từ một cái lỗ hổng, chạy tới mua khối vật liệu đá kia.
- ngươi có nghi vấn gì sao?
Lý Nhất Thủy thản nhiên cười, một bộ dáng không có gì quan trọng.
- Các ngươi còn biết xấu hổ hay không?
Lý Hắc Thủy phẫn nộ chỉ tay vào bọn họ, rốt cục vẫn là không kìm nổi mắng ra lời.
Lý Nhất Thủy tức thì sa sầm xuống, nói:
- người trẻ tuổi chớ nói ra lời vô lễ, bằng không ta sẽ thay người lớn nhà ngươi dạy dỗ ngươi!
- Các ngươi thật đúng là...
Lý Hắc Thủy tức giận muốn xổ Tam Tự Kinh, không phun nước bọt vào mặt bọn họ, thật sự nuốt không trôi cục tức này.
-o0o-
- Thật điên cuồng! Đúng là điên rồi!
- Rất nhiều năm chưa từng có trận đánh cược nào như vậy, một lần đánh mấy chục vạn cân Nguyên, thật kinh động lòng người mà!
Mọi người đều khiếp sợ, hết thảy chuyện này rất điên cuồng. mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Giờ phút này, Diệp Phàm tổng cộng tiêu phí bốn mươi lăm vạn cân Nguyên. ngay cả chân mày cũng không có nhăn một chút.
Cuối cùng. Thác Bạt Xương trước tuyển chọn xong vật liệu đá, đúng là một khối trong kỳ thạch giá trên trời, tên là Thần Nguyệt.
Tảng đá này như là một vầng trăng rằm tỏa sáng, phi thường đặc biệt, cả vật thể dài hơn hai thước, có điểm điểm sáng bóng trong suốt.
Vật liệu đá rất bóng loáng mịn nhẵn, là nguyên thạch ngọc hiếm thấy, ở dưới ánh mặt trời sáng rọi lưu chuyển, trông giống như thần nguyệt.
Thác Bạt Xương rất nhanh xuống tay đao, không có gì trì hoãn, lớp đá ngoài bóc ra, lớp đá ngoài giống như bằng ngọc bay tán loạn, khối kỳ thạch tên là Thần nguyệt có giá trên trời này không ngừng nhỏ đi.
Bỗng nhiên, một đạo thần mang vọt thẳng lên, chiếu sáng cả hòn đảo nhỏ, chiếu rọi cả hồ nước màu lam nhạt thành một mảng trong suốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hào quang rực rỡ, khí tức thần thánh xông lên tận trời, làm cho lỗ chân lông của mọi người như giãn ra, cả thân thể thư thái dường như là được thấm nhuần tiên linh khí.
- Đây là cái gì?
- Cắt ra thần vật sao?
Giờ khắc này trên đảo nhỏ sôi trào, mọi người khó có thể bình tĩnh, ai nấy đều như điên cuồng. Kiện đồ vật này rất kinh người, chỉ trong khe hở của tảng đá mà đã toát ra một luồng thần mang như thế, có thể nghĩ mà biết, ắt phải là vật quý hiếm tuyệt thế.
Thác Bạt Xương vô cùng kích động, giảm chậm tốc độ xuống đao, thật cẩn thận, sợ cắt chạm hư hỏng vật gì đó.
Một viên cầu đá bằng cái đầu người được cắt ra, từng đạo thần mang từ trong khe hở bắn ra, một lớp đá ngoài mỏng manh không ngăn được thần quang ẩn chứa bên trong.
Viên cầu đá này lại treo giữa không trung. hoàn toàn không chìm xuống.
- Trời ạ! Là Thần nguyên, không ngờ là Thần Nguyên!
- Đúng vậy! Thần Nguyên lớn bằng cỡ đầu người!
ngay cả nhân vật lớp người già đều sôi trào, loại thần vật thế này rất hiếm thấy, chư Thánh địa đều vô cùng khát vọng.
- Phỏng chừng giá thấp nhất, cũng có giá trị tuyệt đối năm mươi vạn cân Nguyên trở lên!
Khi một lão nhân nói ra giá trị như vậy, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, đây là Thần Nguyên, một khối lớn bằng đầu người như vậy, so với nguyên tinh thuần bình thường chồng chất thành một ngọn núi
Thác Bạt Xương cũng không có bóc ra lớp đá ngoài mỏng manh kia, hắn sợ quá chói sáng sẽ mù hai mắt của mình, ngay cả như thế, mấy chục đạo thần mang bắn ra cũng đã làm cho cả hòn đảo nhỏ sáng rực, đến cả hồ nước màu lam cũng phát sáng lóng lánh.
- Ha ha ha...
Hắn không kìm nổi cười to.
Thần nguyên xuất thế, Thánh thành đã nhiều năm chưa hiện, này khẳng định là tin tức chấn động, khiến người ta khiếp sợ.
- Hắc tiểu tử ta xem các ngươi như thế nào lật lại thế cờ, chỉ bằng các ngươi cũng muốn tranh phong cùng Nguyên Thuật thế gia?
Lý Trọng Thiên cười ha hả.
- Đời này cũng không cần suy nghĩ, một khối Thần Nguyên như vậy, bọn họ lấy cái gì để so sánh?
Ngô Tử Minh cũng châm chọc nói:
- Ta sớm đã mong đợi lột sạch các ngươi rồi, rốt cục đợi được đến thời điểm nhìn thấy vẻ mặt tái ngắt của các ngươi.
Tất cả mọi người đều như điên cuồng, tất cả đều lớn tiếng kinh hô, nghị luận, Thần nguyên rất kinh người.
Lý Hắc Thủy cũng ngơ ngác đến sững sờ, hiện tại một chút tức giận cũng không có, Thần Nguyên xuất thế, làm cho hắn như bị trấn áp.
Giờ phút này, chỉ có Diệp Phàm coi như bình tĩnh:
- Ở trên đời này, Thần Nguyên cũng không phải là thứ quý báu nhất, trong trân thạch còn có kỳ vật thần thánh hơn.
Nghe hắn nói như vậy, đám người An Diệu Y, Đại Hạ hoàng tử, Khương Dật Phi, tiểu ni cô tất cả đều nhìn lại, lớp nhân vật người già cũng xoay người lại.
Mà còn nhiều người thì lại lắc lắc đầu, có đồng tình, có vui sướng khi người gặp họa. Cắt ra một khối Thần Nguyên như vậy, nếu muốn lật lại thế cờ, so với lên trời còn khó hơn.
Ngô Tử Minh ngông cuồng cười to nói:
- Vậy ngươi cắt ra một kiện thần thánh cho ta xem đi!
- Được rồi! Hôm nay ta đến thử xem sao, có lẽ thật sự có thể cắt ra vật quý báu gì đó.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Lời này vừa nói ra, thạch viên lập tức tĩnh lặng lại, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người hắn.
An Diệu Y chớp chớp đôi mắt đẹp, vô cùng kinh ngạc.
Tiểu ni cô áo trắng lại chớp đôi mắt to, há cái miệng nhỏ nhắn tròn vo, một bộ dáng thực đáng yêu, hốt hoảng theo dõi hắn.
ngay cả Kim Xích Tiêu, Vạn Sơ Thánh tử, Yêu Nguyệt Không là nhân vật tâm chí kiên định như vậy đều lộ ra thần sắc kinh dị khó hiểu.
- Ha ha... không thấy quan tài không đổ lệ, đã tới tình cảnh này rồi, còn muốn có phát sinh kỳ tích, ta xem ra ngươi là người không biết trời cao đất rộng!
Lý Trọng Thiên cười to.
- Thật có thể cắt ra vật còn quý báu hơn sao?
Có người nói nhỏ, gần như tất cả đều không thể nào tin được.
Thần nguyên rất quý báu, người tại đây đều cho rằng, gần như không có khả năng phát sinh kỳ tích.
Giờ khắc này, Thần Nguyên xuất thế, tin tức như mọc cánh truyền ra ngoài, chấn động Thần Thành, có thêm nhiều nhân vật bay tới hướng nơi này.
Diệp Phàm thực bình tĩnh, còn thật sự gõ gõ một khối kỳ thạch giá trên trời, ở vào hoàn cảnh này, hắn vẫn như cũ không chút gợn sóng.
- Tiểu Diệp Tử! ngươi nhất định phải cắt ra một kiện quý hiếm kinh thế nha, bằng không chúng ta liền thảm rồi!
Lý Hắc Thủy âm thầm truyền âm.
- Chúng ta chờ ngươi, để xem ngươi thấy quan tài sẽ rơi lệ như thế nào!
Ngô Tử Minh chế nhạo, sau đó cất tiếng cười to.
Diệp Phàm nghe vậy đứng dậy, nói:
- Một khi đã như vậy, không bằng ngươi cũng gia nhập vào đi, đánh cược với ta một hồi như thế nào?
Rồi sau đó, hắn quét mắt nhìn quanh bốn phía, nói:
- Đương nhiên, nếu còn có người nào nguyện ý, không ngại cùng tham gia vào đi!
- Ta cũng không tin tà môn, đến hiện tại ngươi còn có thể lật lại thế cờ...
- Ta cũng không tin, đến hiện tại ngươi còn có thể lật lại thế cờ!
Ngô Tử Minh trên mặt lộ vẻ cười lạnh trào phúng.
không chỉ nói là hắn, ngay cả những người khác cũng đều không tin còn có thể phát sinh kỳ tích.
Thần nguyên là cái gì, là thứ quý báu nhất trong Nguyên, là tinh khí căn nguyên nhất của thiên địa hóa thành, ngay cả các Thánh địa đều vô cùng khát vọng.
Thần Thành đã nhiều năm chưa từng cắt ra được một khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người như vậy, vô giá, dưới hoàn cảnh này ai có thể lật lại thế cờ chứ? Còn có thứ gì quý báu hơn nó, gần như không có khả năng xuất hiện.
- Hôm nay, ta đập nồi bán sắt cũng muốn đánh cược cùng ngươi!
Ngô Tử Minh cười lạnh liên tục.
Không lâu trước đây hắn thua cược Diệp Phàm tới mấy vạn cân Nguyên, lúc này rốt cục đợi được cơ hội báo thù, hắn lập tức cùng Lý Trọng Thiên đi vòng chung quanh mượn nguyên.
Bọn họ coi như giao tế cũng rộng, quen biết không ít người. Quan trọng hơn là sư môn họ cũng nằm trong mấy đại giáo ở Bắc Vực, Ngũ Hành Cung và Huyễn Diệt Cung danh tiếng rất lớn, ở chỗ này đều có lớp nhân vật tiền bối đến xem, hai người xoay sở được không ít Nguyên.
Không riêng hai người này động tâm, những người khác cũng khó có thể bình tĩnh, nếu Diệp Phàm đã nói ra như vậy, rất nhiều người đều nóng lòng muốn thử.
Một khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người đã xuất thế, không có bao nhiêu người tin tưởng Diệp Phàm có thể xoay chuyển càn khôn, điều này gần như không có khả năng, thần vật như vậy thế gian rất hiếm thấy.
- Chúng ta cũng đánh cược với ngươi!
Hai mươi mấy tên tu sĩ liên hợp với nhau, gom đủ một vạn năm ngàn cân Nguyên, bước nhanh tới trước, "rầm" một tiếng, thảy ra một đống Nguyên trên mặt đất.
Đúng lúc này, Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên cũng xoay sở đủ Nguyên, nhân vì có trưởng bối sư môn hỗ trợ, bọn họ gom góp tổng cộng tới ba vạn cân Nguyên.
- Ta chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi!
Ngô Tử Minh gần như nghiến răng nói, lần trước đại bại, không chỉ có chi trả nhiều nguyên như vậy, còn mất hết mặt mũi, bị người ta chế giễu.
Hiện gì ở, có một cơ hội như vậy, hắn cảm thấy đây đúng là cơ hội trời cho.
- Còn có người nào nữa không?
Từ đầu đến cuối, Diệp Phàm đều rất bình tĩnh, từ bên khối kỳ thạch giá trên trời kia đứng lên, đi tiếp về phía trước, lại hỏi vài câu, còn có người nào đánh cược nữa hay không.
- Hắn cũng quá ung dung trấn tĩnh!
- Chẳng lẽ hắn không biết giá trị của Thần nguyên sao? Một khối lớn như vậy, trừ phi cắt ra Thần dược cổ đầy đủ, bằng không tuyệt đối không thể so sánh với nó.
Rất nhiều người đều muốn tham gia vào, nhưng nhìn thấy Diệp Phàm vẫn trấn định tự nhiên, vẻ mặt vẫn hồn nhiên không có mất nhuệ khí, tất cả mọi người đều chần chừ suy nghĩ.
Mọi người không thể tránh khỏi nghĩ tới lần trước, Cửu Khiếu Thạch Nhân cắt hơn phân nửa, đều cái gì cũng không có, kết quả lại là Diệp Phàm đào một cái hố, bẫy mọi người nhảy vào.
Tuy rằng rất nhiều người có tin tưởng với Thần nguyên. nhưng vẫn là do dự, sợ lại giống như lần trước lại rơi vào tay Diệp Phàm.
- Thật sự không có ai sao? Đó nhưng là Thần nguyên. các người không tin tưởng Thác Bạt Xương sao?
Diệp Phàm lại hỏi, đi ra rất xa, mặc cho hoa rơi bay tán loạn, cánh hoa trong suốt bay xuống trên người.
Cây hoa lay động mùi hương thơm thoang thoảng, Diệp Phàm nhẹ ngàng đi tới dưới cây cổ thụ, đã rời khỏi hai khối kỳ thạch giá trên trời kia một khoảng cách.
Bỗng nhiên, hai bóng người đi vào trong vườn, rất nhanh đi tới chỗ vật liệu đá trước đó Diệp Phàm cẩn thận gõ gõ, gần như đã xác định lựa chọn.
- Chúng ta ngứa nghề, cũng tuyển chọn khối vật liệu đá!
Hai người chọn khối kỳ thạch Diệp Phàm mới vừa rồi quan sát, đồng thời ném ra mười hai vạn cân Nguyên trên mặt đất.
Đây là hai lão nhân vừa rồi cũng ở trong thạch viên, đứng cách không xa, bởi vậy rất nhanh liền đi tới trước.
Trong đó một người đúng là Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung, lần trước chính là người giựt giây và cho đám người Lý Trọng Thiên mượn mấy vạn cân Nguyên đánh cược với Diệp Phàm.
Hôm nay, hắn không có tùy tiện ra tay, mà là luôn ở một bên quan sát, ở thời khắc mấu chốt liền chạy tới ra tay như vậy.
- Các ngươi...
Lý Hắc Thủy tức thì biến sắc, hắn tuyệt đối tin tưởng Diệp Phàm, nhận định hắn nhất định có thể tuyển ra kỳ vật tuyệt thế quý hiếm.
Nhưng bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ tới Lý Nhất Thủy lại hành động như thế, cùng một lão nhân rất có lai lịch khác nửa đường đoạt Nguyên.
Đây tuyệt đối là cố ý, gần như là vô sỉ, chui ra từ một cái lỗ hổng, chạy tới mua khối vật liệu đá kia.
- ngươi có nghi vấn gì sao?
Lý Nhất Thủy thản nhiên cười, một bộ dáng không có gì quan trọng.
- Các ngươi còn biết xấu hổ hay không?
Lý Hắc Thủy phẫn nộ chỉ tay vào bọn họ, rốt cục vẫn là không kìm nổi mắng ra lời.
Lý Nhất Thủy tức thì sa sầm xuống, nói:
- người trẻ tuổi chớ nói ra lời vô lễ, bằng không ta sẽ thay người lớn nhà ngươi dạy dỗ ngươi!
- Các ngươi thật đúng là...
Lý Hắc Thủy tức giận muốn xổ Tam Tự Kinh, không phun nước bọt vào mặt bọn họ, thật sự nuốt không trôi cục tức này.
-o0o-
Tác giả :
Thần Đông