Già Thiên
Chương 239: Chân Ma Lĩnh Vực
Mỏ cổ Thái Sơ trường tồn với thế gian, không thể biết nó đã tồn tại được bao nhiêu năm tháng.
Từ cổ chí kim, có rất nhiều nhân tài và thiên kiêu như những ngọn đèn sáng chiếu sáng cả bầu trời lịch sử, nhưng chưa từng có người trấn phong được mỏ cổ Thái Sơ, hoặc tìm hiểu được mọi điều trong đó, chỉ nhiêu đó thôi đã nói lên được sự kinh khủng của mỏ cổ Thái Sơ.
Nó cứ như vậy mà tồn tại vượt qua mọi thời gian, dù cho nhiều thiên kiêu già đi rồi hóa thành bụi bậm trở thành quá khứ, thì nó vẫn không thay đổi.
Mà từ trước đến nay, có rất ít người nhìn thấy được những sinh vật còn sống trong cổ mỏ.
Ánh sáng trăng nhàn nhạt chiếu sáng cả vùng đất màu nâu đỏ, một hài đồng xinh xắn như được trạm trổ từ ngọc đi đến. Hài đồng này rất xinh đẹp khả ái, mái tóc đen mềm nhẹ phiêu động, cánh chim trắng noãn không ngừng vỗ, nhìn từ xa giống như một tiểu tinh linh đang nhảy múa dưới đêm trăng.
Bảy người khiếp sợ, từ từ lui về phía sau.
Nếu như đổi lại là một nơi khác, chắn chắn mọi người sẽ rất vui vẻ, ai ai cũng thích một hài đồng khả ái đáng yêu đến thế. Nhưng khi ở chỗ này, không có ai trong bảy người có cảm tưởng như thế, bộ dáng mọi người như đang đối mặt với đại địch, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Cậu bé trai này đi về phía trước, nghiêng đầu qua rồi lấy ánh mắt tò mò nhìn bọn họ, không có chút nguy hiểm nào.
- Có cơ hội dùng một đòn giết chết nó, để cho nó biến thành tro bụi!
Diêu Quang thánh tử thường hay tươi cười, nhưng lúc này đã để lộ sát khí rõ ra.
- Ngươi có nắm chắc một đòn giết chết nó không? Nếu không được, sợ rằng sẽ làm kinh động nhiều con khác đó.
Lão Đao Cầm trầm giọng nói.
Diêu Quang thánh tử không đáp. Hắn yên lặng cảm ứng, toàn thân đột nhiên tản phát thánh quang.
Một lúc sau, hắn nói:
- Không đúng, rất cổ quái!
- Giả, đây là giả!
Lý Đức Sinh hoảng sợ kêu lên.
Âm Minh nhãn của hắn khẽ phát sáng, sắc mặt cũng tái nhợt, không ngừng lui về phía sau.
- Ngươi nhìn thấy gì?
Diêu Hi hỏi.
- Đây không phải là chân thân của nó, chỉ là minh khí biến thành thôi. Ta thấy được một con quái vật to lớn, không phải là một đứa bé.
Lý Đức Sinh run rẩy nói.
- Xuất thủ!
Lão Đao Cầm kêu to, tẩu thuốc trong tay đánh về phía trước.
Nhìn qua chỉ tưởng một tẩu thuốc bình thường, nhưng nó nhanh chóng biến lớn lên, rồi ụp xuống phía dưới giống như một cái phễu to lớn. Bên trong có ánh lửa lóng lánh, bụi mù tràn ngập.
"Ngao..."
Một âm thanh ghê rợn chói tai vang lên, sau đó thân hình hài đồng xinh xắn kia thoáng cái đã lớn lên, y phục quanh người cũng bị rách tan.
Chỉ trong nháy mắt, hài đồng đã cao đến năm thước, làn da chuyển sang màu xanh giống như da của thằn lằn, thô ráp to lớn. Đôi cánh màu trắng sau lưng cũng hóa thành một đôi cánh bằng xương trắng, đầu cánh nhọn hoắc sắc bén. Mái tóc của nó dài ra hơn hai thước, rối tung cả lên, ánh mắt trở nên bén nhọn, tràn ngập màu máu tươi.
Hài đồng xinh xắn khi nãy đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một con quái vật to lớn, lệ khí bức người, cả người đầy lông mao, vừa nhìn đã biết là quái vật hung ác.
"Keng"
Cánh tay phải của nó vung lên trời đón đỡ cái tẩu thuốc của lão Đao Cầm.
Tẩu thuốc lúc này đã biến lớn mười trượng, thế tới vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại bị nó đánh bay ra ngoài, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Lực lớn áp trời cao!
Nó ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng trầm thấp, thoáng cái đã đánh tới. Tuy thân hình to lớn, nhưng nó không hề chậm chạp, ngược lại còn rất nhanh chóng, thế tới mang theo một cơn gió lớn.
Mọi người vội vàng xuất thủ.
Sắp rời khỏi mỏ cổ Thái Sơ, nhưng lại đụng phải ác ma này. Lúc này, mọi người phải hợp lại tử chiến một trận, nếu không làm thế, tất cả đều đành phó mặc cho trời.
Đầu ngón tay của Diêu Hi khẽ chấn nhẹ, một luồng sáng phóng ra bên ngoài hóa thành một màn sáng chặn ngay phía trước, tạm thời ngăn trở đường đi của con ác ma to lớn này.
"Ầm"
Nhưng con sinh vật không biết tên kia thật quá mạnh mẽ, bàn tay to màu xanh của nó nhanh chóng đập vỡ màn sáng, dễ dàng xông tới phía trước.
Mọi người thấy vậy liền biến sắc. Ai cũng biết Diêu Hi rất mạnh, nàng ta chính là Diêu Quang thánh nữ, tu luyện được bí pháp kinh thế, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã tu luyện đến bí cảnh thứ ba, hiếm có địch thủ trong những người cùng thế hệ.
Nhưng Diêu Hi lại không ngăn được một chiêu của sinh vật không biết tên kia. Màn sáng trên trời vỡ tan như thủy tinh, mảnh vỡ văng ra bốn phương, từng mảnh trong suốt lấp lánh phát sáng.
Móng tay của bàn tay to màu xanh ấy dài đến vài thước, những đường cong ngay móng như những cái móc trời, sắc bén khiếp người. Ánh sáng lạnh lóe lên, mấy cái móng nhắm thẳng tới phía trước.
Trần Hoài Viễn tế Thanh Liên đăng ( đèn hoa sen màu xanh) ra, ánh sáng màu xanh tỏa khắp, rồi có từng đạo kiếm khí từ tim đèn phóng ra ngoài. Từng đạo kiếm khí hóa thành những luồng ánh sáng bạc chém tới.
"Keng keng keng..."
Kiếm khí sắc bén bổ vào bàn tay to màu xanh kia, làm cho ánh lửa bắn ra bốn phía. Nhưng kiếm khí lại giống như đang bổ vào "Đại la bạc tinh" vây, không thể làm bị thương con sinh vật vô danh này được.
"Rắc"
Móng tay màu xanh sắc bén cắt tới, Thanh Liên đăng còn đang lóng lánh thì đã bị bàn tay to lớn bẻ gãy thành phấn vụn. Cùng lúc đó, sinh vật vô danh kia đã vọt tới trước như quỷ mị.
"Phốc"
Máu tươi xuất hiện trong không trung.
Tốc độ của nó thật sự quá nhanh, mọi người không thể nào ngăn cản kịp. Nó nhanh chóng bổ lồng ngực của Trần Hoài Viễn ra. Máu huyết, thịt xương, ngũ tạng lục phủ...chảy ra ngoài.
"Két"
Nó y như một con dã thú, cầm lấy thi thể Trần Hoài Viễn nhét vào trong miệng, cắn một phát đã nuốt cả nửa thân thể, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống dưới, âm thanh răng rắc do xương cốt bị cắn nát truyền ra ngoài.
Tất cả mọi việc chỉ xảy ra trong tíc tắc, nhanh đến nỗi mọi người chỉ còn biết biến sắc, chứ không thể ngăn cản thảm kịch được.
Đây đúng là một ác ma, thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn đáng sợ, tâm tính vô cùng tàn nhẫn. Đối với nó, tánh mạng con người không là gì cả, nó còn xem Trần Hoài Viễn như một con gà làm thức ăn.
Bây giờ không có ai dám giấu diếm thực lực của mình nữa, bất kể là có thù oán hay không, mọi người không thể không đồng tâm hiệp lực xuất thủ. Nếu không làm vậy, rất có thể mọi người phải chết hết ở nơi này.
"Oong"
Ly Hỏa thần lô cao một tấc trong lòng bàn tay Diệp Phàm nhanh chóng biến lớn. Vào lúc này, trông nó không giống được làm bằng đồng tinh luyện, mà giống như được tạo thành từ thủy tinh năm màu đã được trui luyện, trong suốt và xinh đẹp.
Lò thần nhanh chóng lớn hơn, thoáng cái đã cao đến ba mươi mấy thước, rồi đánh xuống sinh vật không biết tên kia, khí thế nặng nề như một ngọn núi cao.
Đôi cánh xương màu trắng tuyết của con sinh vật màu xanh này mở ra, nhanh chóng bay lên tránh phải va chạm chính diện với lò thần. Sau đó nó lộn ngược lòng bàn tay lại, đập mạnh xuống thân lò một phát.
"Leng keng"
Con sinh vật này đánh vào thân lò lửa, âm thanh đinh tai nhức óc giống như biển gầm truyền ra, suýt nữa làm cho mọi người ở đây phải choáng váng.
Lò lửa cao ba mươi mấy thước lúc này giống như một quả cầu da, bị đánh bay ra ngoài. Hình thái trong suốt lấp lánh bên ngoài nhanh chóng mờ đi, một mặt bên thân lò bị đánh lõm sâu vào trong.
Lúc này không thể nhận ra được hình dáng của Ly Hỏa thần lô nữa, giống như là một quả trứng gà bị người khác ăn một mất miếng vậy.
Diệp Phàm biến sắc. Hắn sử dụng Đấu chiến thánh pháp đánh vào thân lò, nhưng cũng chỉ lưu lại được một chưởng ấn mờ nhạt, nhưng lúc này thân lò lại bị đánh lõm sâu vào. Lực lượng như thế thật kinh khủng, đánh vào bất cứ vật gì cũng có thể làm cho vật đó bể tan tành. Cũng may Ly Hỏa thần lô đặc thù, gần như bất diệt, nếu không, chắc chắn nó đã trở thành phấn vụn rồi.
Sinh vật vô danh cao hơn năm thước kia mở đôi cánh xương ra, rồi đâm thẳng xuống dưới. Thế công còn mang theo một cơn gió lớn ào tới đánh giết Diệp Phàm, tản phát áp lực giống như một ngọn núi cao đập xuống vậy.
Diệp Phàm cảm thấy máu huyết trong người mình sôi trào, giống như máu trong cơ thể bị thiêu đốt vậy.
Áp lực do sinh vật khổng lồ trên bầu trời phát ra thật kinh khủng, trong đó còn có nhiệt độ rất cao.
Diệp Phàm bước ra chín bước vô cùng quỷ dị, biến ảo thành chín tư thế làm nhiễu loạn thời không, cuối cùng tránh được một đòn này.
Nếu không sử dụng đến chiêu thức này, hắn không thể nào ngăn cản được.
Sinh vật này thật quá mạnh mẽ, đừng nói đến một tu sĩ bí cảnh Đạo Cung như hắn. Dù cho tu sĩ đạt đến bí cảnh thứ ba - Tứ Cực, thì cũng không chống lại được nó.
"Ầm"
Diêu Quang thánh tử xuất thủ, ngàn vạn tia ánh sáng thần thánh đánh ra, lực lượng mạnh đến mức có thể phá cả sơn hà. Trông hắn lúc này không khác gì mặt trời, làm người ta không thể nào nhìn thẳng được.
"Ngao...."
Sinh vật không biết tên kia rống to một tiếng, rồi lui về sau mấy bước. Thấy như vậy, mấy người khác đều thất kinh.
- Thánh Quang thuật vạn pháp bất xâm, hình như có thể khắc chế nó được!
Lão Đao Cầm hét to.
Quả nhiên đúng như thế, sinh vật không biết tên kia dường như rất kiêng kỵ thánh quang, không dám thẳng hướng đánh giết nữa.
Toàn thân Diêu Quang thánh tử sáng rực lên, giống như Quang Minh thần tới thế gian. Thánh quang hừng hực thiêu đốt, chiếu sáng cả một phương trời. Hắn ta cất bước đi trong hư không, đánh tới phía trước.
"Ầm"
Lúc bình thường trông hắn rất ôn hòa, nhưng khi xuất thủ lại vô cùng kinh khủng. Quả đấm của hắn giống như một thần lò đang thiêu đốt, tỏa ánh sáng màu vàng ra khắp bốn phương, bao phủ cả sinh vật kia lại.
Con sinh vật như ác ma kia gầm thét dữ dội. Tuy nó rất kiêng kỵ thánh quang, nhưng không phải tuyệt đối sợ. Bàn tay to màu xanh đánh ra, đôi cánh bằng xương chớp động, đánh trả mãnh liệt.
Ánh sáng chói mắt, Diêu Quang thánh tử được thánh quang hộ thể, bàn tay to màu vàng đối chọi với bàn tay to màu xanh, dùng lực chống lực.
Vốn nơi này bị bóng đêm bao phủ, chỉ có ánh trăng lờ mờ chiếu xuống, nhưng lúc này lại có thánh quang bao phủ. Lấy Diêu Quang thánh tử làm trung tâm, phương viên xung quanh hắn trở nên sáng rực.
- Quá mạnh mẽ...người ta thường nói thiên tư Diêu Quang thánh tử cao ngút trời, có thể tranh hùng với Thần Vương. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên rất kinh khủng!
Lão Đao Cầm biến sắc.
Diệp Phàm cũng thất kinh.
Chắc chắn Diêu Quang thánh tử này đã đạt đến bí cảnh thứ ba - Tứ Cực, nhưng thực lực thật quá mạnh mẽ, có thể đánh cân sức ngang tài với con quái vật này.
Thần thể Đông Hoang dựa vào dị tượng do chính bản thân thi triển ra, nên có thể tranh phong với cường giả hơn mình một bí cảnh, đây chính là chỗ dựa lớn nhất của các Thần thể, có thể nói là vô địch đồng giai. Dù ngươi có là thiên tài, nhưng một khi đấu với Thần Vương, kết quả của ngươi chắc chắn rất thê thảm.
Nhưng Diêu Quang thánh tử bây giờ lại thể hiện lực chiến đấu đáng sợ, vượt xa hẳn các tu sĩ đạt đến bí cảnh thứ ba. Cả người hắn giống như một mặt trời chói rọi, toàn thân tản phát ánh sáng ngọc, thánh quang chiếu rõ mười phương, hoàn toàn có thể so sánh với Thần Vương.
"Ầm", "Ầm"...
Diêu Quang thánh tử có đủ khả năng tranh phong với quái vật kia, đang đối kháng mãnh liệt. Con sinh vật như ác ma kia cũng rống giận liên tục, thân thể khổng lồ không ngừng lay động, hình như sắp rớt xuống mặt đất.
Diêu Quang thánh tử càng đánh càng hăng, mỗi khi giơ tay nhấc chân là lại có vạn đạo thánh quang lao ra, sau ót của hắn còn có một vòng sáng, lấp lánh phát sáng còn chân thật rõ ràng hơn hào quang của thần linh.
- Đúng là một lão điên thứ hai a, nói không chừng tương lai hắn còn đứng ở vị thế phàm đánh thắng được Thần Vương. Kỳ tài, kỳ tài!
Lão Đao Cầm nói nhỏ.
Diêu Hi nở nụ cười thản nhiên, nói:
- Chư vị, chúng ta cùng ra tay giết chết con quái vật này sớm một chút đi.
Dao Trì thánh nữ quan sát chiến trường, đôi mắt khẽ phát ra ánh sáng lạ, nói:
- Được, nhanh chóng kết thúc rồi rời đi thôi.
Diêu Quang thánh tử thể hiện thực lực quá mạnh mẽ, không có người nào bình tĩnh được, tâm tư mỗi người cũng khác nhau.
Thấy mấy người này cùng lên, con sinh vật kia vỗ mạnh đôi cánh bằng xương của mình, thân thể nhanh chóng biến hơn, chỉ trong thoáng chốc đã cao đến ba mươi thước, làm chấn động cả bầu trời.
Cùng lúc đó, bỗng nhiên bầu trời bị biến dạng, rồi mọi người đều bị trấn định trong không trung, giống như bị trói lại vậy.
- Trời ạ! Đây là Chân Ma lĩnh vực!
Lão Đao Cầm kinh hô.
Lão ta cố gắng chuyển động, nhưng động tác vô cùng chậm chạp.
- Chân Ma lĩnh vực Thái Cổ!
Dao Trì Thánh nữ cũng giật mình, động tác trở nên cứng ngác.
Ngay cả Diêu Quang thánh tữ mạnh mẽ như thần linh kia cũng bị ảnh hưởng, mỗi lần di chuyển một bước là thánh quang lại xông thẳng lên trời, nhưng làm như vậy lại tiêu hao rất nhiều thần lực. Tuy nhiên, nếu không phát động thánh quang thì động tác của hắn sẽ chậm hẳn đi.
Còn Lý Đức Sinh thì đứng im ngay một chỗ. Tuy hắn cũng là tu sĩ bí cảnh Đạo Cung, nhưng ngay cả mạch máu cũng không thể động đậy.
Con sinh vật màu xanh cao ba mươi thước kia trở nên dữ tợn, bàn tay to của nó chậm rãi vươn ra, chộp tới những người ở đằng trước. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Chân Ma lĩnh vực Thái Cổ vô cùng đáng sợ, ngay cả nó cũng bị ảnh hưởng, tốc độ chậm hơn ban đầu rất nhiều. Nhưng lực lượng mạnh hơn mọi người rất nhiều.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn mọi người đều dữ nhiều lành ít, từng người bị nó xé rách ra!
- Ông bà nhà mày, sao cứ nhắm ta mà đánh vậy?
Diệp Phàm thầm hô mình xui xẻo.
Con sinh vật hung ác kia cách hắn không xa, bàn tay to màu xanh đang chộp tới hắn. Nếu như đụng phải, chắc chắn hắn sẽ bị đánh thành phấn vụn.
Nhưng mà, trong những người ở đây thì chỉ có hắn hoạt động nhanh nhẹn nhất. Bởi vì Chân Ma lĩnh vực không có ảnh hưởng đến hắn, Luân Hải và Đạo Cung trong người hắn tản phát một cỗ lực lượng thần bí, làm tan rã Chân Ma lĩnh vực xung quanh, nên hắn không bị ảnh hưởng.
Diệp Phàm nhanh chóng hiểu rõ.
Chân Ma lĩnh vực cũng tương đương với dị tượng của tu sĩ Nhân tộc, mà Thánh thể hắn lại rất đặc biệt, trời sanh đã khắc chế các loại dị tượng.
Năm xưa, ngay cả dị tượng của Thần thể Cơ gia - dị tượng được xem là mạnh nhất trong các tu sĩ đồng giai của Nhân tộc, cũng không thể làm gì được hắn.
Chân Ma lĩnh vực rất kinh khủng, nhưng vì vẫn ở trong phạm vi dị tượng, nên không thể trấn trụ hắn được.
Diệp Phàm liền hóa thành một luồng điện quang xông ra ngoài.
Mấy người khác thấy thế liền giật mình, cảm thấy không thể nào tin nổi, thật không thể ngờ rằng người này lại không bị Chân Ma lĩnh vực làm ảnh hưởng.
Diệp Phàm gọi Ly Hỏa thần lô trở về, nhanh chóng tế ra. Cái lò lửa đó nhanh chóng biến lớn, chỉ một lát sau đã cao đến một trăm thước.
"Loảng xoảng loảng xoảng"
Nắp lò mở ra, Ly Hỏa ở trong lò nhanh chóng vọt ngoài, bao phủ cả bầu trời lại, nhanh chóng thiêu đốt sinh vật vô danh kia.
Mấy người bên cạnh thấy vậy liền trợn mắt hốc mồm, cảnh tượng trước mắt làm cho người ta phải kinh ngạc.
Chân Ma lĩnh vực có tiếng tăm lừng lẫy, các dị tượng bình thường không thể nào sánh bằng được. Nếu không, bọn họ cũng không bị trói buộc ngay ở không trung, hành động rất chậm chạp.
Mà rõ ràng tu vi của Diệp Phàm không thâm sâu bằng bọn họ, nhưng lại hành động được, còn có thể sử dụng thần lực để tế cái lò cổ quái kia ra.
Ly Hỏa che trời, bùng cháy mạnh mẽ, hoàn toàn bao phủ quái vật kia lại.
Bởi vì Chân Ma lĩnh vực tác động đến mọi vật ở trong không gian, nên hành động của con quái vật vô danh cũng bị hạn chế rất nhiều. Nó không thể nào tránh thoát được, nhanh chóng bị ngọn lửa lớn bao trùm.
Nổi giận!
Nó gầm thét một tiếng rung trời, rồi vung cái trảo lớn ra đánh vào lò lửa, đáng tiếc tốc độ lại chậm. Thần niệm Diệp Phàm vừa động, lò lửa kia nhanh chóng dời đi đến một phương vị khác.
Ngọn lửa đó bùng cháy mạnh mẽ vây quanh sinh vật vô danh, thỉnh thoảng có tiếng "tách tách" do lửa nổ phát ra. Tuy nhiên, Ly Hỏa cũng không thể nào thiêu hủy được thân thể của sinh vật vô danh, chỉ đủ làm cho nó cảm thấy đau đớn mà thôi.
- Đạo trưởng, còn chiêu thức gì thì mau thi triển đi! Chân Ma lĩnh vực rất kinh khủng, không thể nào đoán được. Một khi đã thi triển rồi thì cả người thi pháp cũng không thể tùy ý thu hồi, đạo trưởng cần phải nhanh lên, không được để cho nó có thời gian thu hồi lĩnh vực!
Diệp Phàm tập trung tinh thần.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải tiêu diệt con quái vật này, nếu như còn kéo dài thời gian để nó tự do hành động, chắc chắn tính mạng của hắn sẽ bị nguy hiểm.
"Oong"
Ly Hỏa thần lô chấn động mãnh liệt, miệng lò đen ngòm sinh ra một lực hút mạnh mẽ có thể cắn nuốt cả trời cao!
Hắn thúc dục lò thần, nhưng không thể thu con sinh vật màu xanh cường đại kia vào được. Cuối cùng, hắn đành làm ngược lại, để cho lò thần tự động chụp tới giống một cái chén úp ngược xuống đất.
Nếu không thể thu vào, vậy chỉ còn cách tự mình tới chụp vào trong!
Sinh vật vô danh mạnh mẽ rống to liên tục, nhưng động tác lại quá chậm, tránh né không được. Nó đã bị lò lửa chụp vào bên trong.
Có thể nói chính nó đã tự mua dây buộc mình, bởi vì Chân Ma lĩnh vực cũng ảnh hưởng tới nó.
Thân lò vừa xoay chuyển, miệng lò đã quay ngược lên trời lại.
"Loảng xoảng", "loảng xoảng "
Nắp lò bay tới đóng kín miệng lò lại, trấn trụ ác ma ở bên trong.
Cùng một thời gian, bởi vì Chân Ma lĩnh vực đã bị ngăn cách, nên những người khác cũng khôi phục tự do.
Mọi người đều giật mình, rốt cuộc đây là lò lửa gì? Tuy bị đánh lõm sâu vào bên trong, nhưng nó có thể nhốt ác ma vào trong rồi ngăn cách cả Chân Ma lĩnh vực.
- Đạo trưởng, ngươi làm chúng ta giật mình thật đó, còn phong được cả Chân Ma lĩnh vực, thật không thể tin nổi!
Lý Đức Sinh sợ hãi than thở.
- Nếu không có bảo vật này, sợ rằng chúng ta đã bị nguy hiểm này!
Lão Đao Cầm cũng thở dài, nói.
"Ầm", "ầm"
Con sinh vật vô danh trong lò lửa tung quyền đánh vào thân lò, làm cho thân lò bị biến dạng. Cứ chỗ này bị lồi ra một khối, nơi kia bị lồi ra một khối, tất cả đều có hình dạng chưởng ấn. Nhìn hình dáng của lò lửa, hình như sắp bị đánh nát.
Diêu Quang thánh tử từ trên trời đáp xuống, rồi bộc phát thánh quang giống như Tiên Vương xuất hiện. Hắn đứng ở ngay trên miệng lò để cho nắp lò không bị lật tung lên, sau đó bắt đầu sử dụng Thánh Quang thuật để luyện hóa con sinh vật ở bên trong.
Tiếng gầm thét tuyệt vọng, tiếng kêu thảm thiết đáng sợ từ trong lò xuyên thấu ra bên ngoài.
Ly Hỏa thần lô bị đánh lồi ra bảy tám chỗ, hoàn toàn biến dạng. Mọi người sợ hết hồn hết vía, cho rằng lò lửa quái dị này sắp bị đánh vỡ.
Thời gian từ từ trôi qua, tuy lò lửa này bị biến dạng liên tục, nhưng lại không bị hủy.
Mọi người liền ngẩn người, cái lò lửa này cũng quá chắc chắn rồi!
Từ cổ chí kim, có rất nhiều nhân tài và thiên kiêu như những ngọn đèn sáng chiếu sáng cả bầu trời lịch sử, nhưng chưa từng có người trấn phong được mỏ cổ Thái Sơ, hoặc tìm hiểu được mọi điều trong đó, chỉ nhiêu đó thôi đã nói lên được sự kinh khủng của mỏ cổ Thái Sơ.
Nó cứ như vậy mà tồn tại vượt qua mọi thời gian, dù cho nhiều thiên kiêu già đi rồi hóa thành bụi bậm trở thành quá khứ, thì nó vẫn không thay đổi.
Mà từ trước đến nay, có rất ít người nhìn thấy được những sinh vật còn sống trong cổ mỏ.
Ánh sáng trăng nhàn nhạt chiếu sáng cả vùng đất màu nâu đỏ, một hài đồng xinh xắn như được trạm trổ từ ngọc đi đến. Hài đồng này rất xinh đẹp khả ái, mái tóc đen mềm nhẹ phiêu động, cánh chim trắng noãn không ngừng vỗ, nhìn từ xa giống như một tiểu tinh linh đang nhảy múa dưới đêm trăng.
Bảy người khiếp sợ, từ từ lui về phía sau.
Nếu như đổi lại là một nơi khác, chắn chắn mọi người sẽ rất vui vẻ, ai ai cũng thích một hài đồng khả ái đáng yêu đến thế. Nhưng khi ở chỗ này, không có ai trong bảy người có cảm tưởng như thế, bộ dáng mọi người như đang đối mặt với đại địch, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Cậu bé trai này đi về phía trước, nghiêng đầu qua rồi lấy ánh mắt tò mò nhìn bọn họ, không có chút nguy hiểm nào.
- Có cơ hội dùng một đòn giết chết nó, để cho nó biến thành tro bụi!
Diêu Quang thánh tử thường hay tươi cười, nhưng lúc này đã để lộ sát khí rõ ra.
- Ngươi có nắm chắc một đòn giết chết nó không? Nếu không được, sợ rằng sẽ làm kinh động nhiều con khác đó.
Lão Đao Cầm trầm giọng nói.
Diêu Quang thánh tử không đáp. Hắn yên lặng cảm ứng, toàn thân đột nhiên tản phát thánh quang.
Một lúc sau, hắn nói:
- Không đúng, rất cổ quái!
- Giả, đây là giả!
Lý Đức Sinh hoảng sợ kêu lên.
Âm Minh nhãn của hắn khẽ phát sáng, sắc mặt cũng tái nhợt, không ngừng lui về phía sau.
- Ngươi nhìn thấy gì?
Diêu Hi hỏi.
- Đây không phải là chân thân của nó, chỉ là minh khí biến thành thôi. Ta thấy được một con quái vật to lớn, không phải là một đứa bé.
Lý Đức Sinh run rẩy nói.
- Xuất thủ!
Lão Đao Cầm kêu to, tẩu thuốc trong tay đánh về phía trước.
Nhìn qua chỉ tưởng một tẩu thuốc bình thường, nhưng nó nhanh chóng biến lớn lên, rồi ụp xuống phía dưới giống như một cái phễu to lớn. Bên trong có ánh lửa lóng lánh, bụi mù tràn ngập.
"Ngao..."
Một âm thanh ghê rợn chói tai vang lên, sau đó thân hình hài đồng xinh xắn kia thoáng cái đã lớn lên, y phục quanh người cũng bị rách tan.
Chỉ trong nháy mắt, hài đồng đã cao đến năm thước, làn da chuyển sang màu xanh giống như da của thằn lằn, thô ráp to lớn. Đôi cánh màu trắng sau lưng cũng hóa thành một đôi cánh bằng xương trắng, đầu cánh nhọn hoắc sắc bén. Mái tóc của nó dài ra hơn hai thước, rối tung cả lên, ánh mắt trở nên bén nhọn, tràn ngập màu máu tươi.
Hài đồng xinh xắn khi nãy đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một con quái vật to lớn, lệ khí bức người, cả người đầy lông mao, vừa nhìn đã biết là quái vật hung ác.
"Keng"
Cánh tay phải của nó vung lên trời đón đỡ cái tẩu thuốc của lão Đao Cầm.
Tẩu thuốc lúc này đã biến lớn mười trượng, thế tới vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại bị nó đánh bay ra ngoài, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Lực lớn áp trời cao!
Nó ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng trầm thấp, thoáng cái đã đánh tới. Tuy thân hình to lớn, nhưng nó không hề chậm chạp, ngược lại còn rất nhanh chóng, thế tới mang theo một cơn gió lớn.
Mọi người vội vàng xuất thủ.
Sắp rời khỏi mỏ cổ Thái Sơ, nhưng lại đụng phải ác ma này. Lúc này, mọi người phải hợp lại tử chiến một trận, nếu không làm thế, tất cả đều đành phó mặc cho trời.
Đầu ngón tay của Diêu Hi khẽ chấn nhẹ, một luồng sáng phóng ra bên ngoài hóa thành một màn sáng chặn ngay phía trước, tạm thời ngăn trở đường đi của con ác ma to lớn này.
"Ầm"
Nhưng con sinh vật không biết tên kia thật quá mạnh mẽ, bàn tay to màu xanh của nó nhanh chóng đập vỡ màn sáng, dễ dàng xông tới phía trước.
Mọi người thấy vậy liền biến sắc. Ai cũng biết Diêu Hi rất mạnh, nàng ta chính là Diêu Quang thánh nữ, tu luyện được bí pháp kinh thế, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã tu luyện đến bí cảnh thứ ba, hiếm có địch thủ trong những người cùng thế hệ.
Nhưng Diêu Hi lại không ngăn được một chiêu của sinh vật không biết tên kia. Màn sáng trên trời vỡ tan như thủy tinh, mảnh vỡ văng ra bốn phương, từng mảnh trong suốt lấp lánh phát sáng.
Móng tay của bàn tay to màu xanh ấy dài đến vài thước, những đường cong ngay móng như những cái móc trời, sắc bén khiếp người. Ánh sáng lạnh lóe lên, mấy cái móng nhắm thẳng tới phía trước.
Trần Hoài Viễn tế Thanh Liên đăng ( đèn hoa sen màu xanh) ra, ánh sáng màu xanh tỏa khắp, rồi có từng đạo kiếm khí từ tim đèn phóng ra ngoài. Từng đạo kiếm khí hóa thành những luồng ánh sáng bạc chém tới.
"Keng keng keng..."
Kiếm khí sắc bén bổ vào bàn tay to màu xanh kia, làm cho ánh lửa bắn ra bốn phía. Nhưng kiếm khí lại giống như đang bổ vào "Đại la bạc tinh" vây, không thể làm bị thương con sinh vật vô danh này được.
"Rắc"
Móng tay màu xanh sắc bén cắt tới, Thanh Liên đăng còn đang lóng lánh thì đã bị bàn tay to lớn bẻ gãy thành phấn vụn. Cùng lúc đó, sinh vật vô danh kia đã vọt tới trước như quỷ mị.
"Phốc"
Máu tươi xuất hiện trong không trung.
Tốc độ của nó thật sự quá nhanh, mọi người không thể nào ngăn cản kịp. Nó nhanh chóng bổ lồng ngực của Trần Hoài Viễn ra. Máu huyết, thịt xương, ngũ tạng lục phủ...chảy ra ngoài.
"Két"
Nó y như một con dã thú, cầm lấy thi thể Trần Hoài Viễn nhét vào trong miệng, cắn một phát đã nuốt cả nửa thân thể, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống dưới, âm thanh răng rắc do xương cốt bị cắn nát truyền ra ngoài.
Tất cả mọi việc chỉ xảy ra trong tíc tắc, nhanh đến nỗi mọi người chỉ còn biết biến sắc, chứ không thể ngăn cản thảm kịch được.
Đây đúng là một ác ma, thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn đáng sợ, tâm tính vô cùng tàn nhẫn. Đối với nó, tánh mạng con người không là gì cả, nó còn xem Trần Hoài Viễn như một con gà làm thức ăn.
Bây giờ không có ai dám giấu diếm thực lực của mình nữa, bất kể là có thù oán hay không, mọi người không thể không đồng tâm hiệp lực xuất thủ. Nếu không làm vậy, rất có thể mọi người phải chết hết ở nơi này.
"Oong"
Ly Hỏa thần lô cao một tấc trong lòng bàn tay Diệp Phàm nhanh chóng biến lớn. Vào lúc này, trông nó không giống được làm bằng đồng tinh luyện, mà giống như được tạo thành từ thủy tinh năm màu đã được trui luyện, trong suốt và xinh đẹp.
Lò thần nhanh chóng lớn hơn, thoáng cái đã cao đến ba mươi mấy thước, rồi đánh xuống sinh vật không biết tên kia, khí thế nặng nề như một ngọn núi cao.
Đôi cánh xương màu trắng tuyết của con sinh vật màu xanh này mở ra, nhanh chóng bay lên tránh phải va chạm chính diện với lò thần. Sau đó nó lộn ngược lòng bàn tay lại, đập mạnh xuống thân lò một phát.
"Leng keng"
Con sinh vật này đánh vào thân lò lửa, âm thanh đinh tai nhức óc giống như biển gầm truyền ra, suýt nữa làm cho mọi người ở đây phải choáng váng.
Lò lửa cao ba mươi mấy thước lúc này giống như một quả cầu da, bị đánh bay ra ngoài. Hình thái trong suốt lấp lánh bên ngoài nhanh chóng mờ đi, một mặt bên thân lò bị đánh lõm sâu vào trong.
Lúc này không thể nhận ra được hình dáng của Ly Hỏa thần lô nữa, giống như là một quả trứng gà bị người khác ăn một mất miếng vậy.
Diệp Phàm biến sắc. Hắn sử dụng Đấu chiến thánh pháp đánh vào thân lò, nhưng cũng chỉ lưu lại được một chưởng ấn mờ nhạt, nhưng lúc này thân lò lại bị đánh lõm sâu vào. Lực lượng như thế thật kinh khủng, đánh vào bất cứ vật gì cũng có thể làm cho vật đó bể tan tành. Cũng may Ly Hỏa thần lô đặc thù, gần như bất diệt, nếu không, chắc chắn nó đã trở thành phấn vụn rồi.
Sinh vật vô danh cao hơn năm thước kia mở đôi cánh xương ra, rồi đâm thẳng xuống dưới. Thế công còn mang theo một cơn gió lớn ào tới đánh giết Diệp Phàm, tản phát áp lực giống như một ngọn núi cao đập xuống vậy.
Diệp Phàm cảm thấy máu huyết trong người mình sôi trào, giống như máu trong cơ thể bị thiêu đốt vậy.
Áp lực do sinh vật khổng lồ trên bầu trời phát ra thật kinh khủng, trong đó còn có nhiệt độ rất cao.
Diệp Phàm bước ra chín bước vô cùng quỷ dị, biến ảo thành chín tư thế làm nhiễu loạn thời không, cuối cùng tránh được một đòn này.
Nếu không sử dụng đến chiêu thức này, hắn không thể nào ngăn cản được.
Sinh vật này thật quá mạnh mẽ, đừng nói đến một tu sĩ bí cảnh Đạo Cung như hắn. Dù cho tu sĩ đạt đến bí cảnh thứ ba - Tứ Cực, thì cũng không chống lại được nó.
"Ầm"
Diêu Quang thánh tử xuất thủ, ngàn vạn tia ánh sáng thần thánh đánh ra, lực lượng mạnh đến mức có thể phá cả sơn hà. Trông hắn lúc này không khác gì mặt trời, làm người ta không thể nào nhìn thẳng được.
"Ngao...."
Sinh vật không biết tên kia rống to một tiếng, rồi lui về sau mấy bước. Thấy như vậy, mấy người khác đều thất kinh.
- Thánh Quang thuật vạn pháp bất xâm, hình như có thể khắc chế nó được!
Lão Đao Cầm hét to.
Quả nhiên đúng như thế, sinh vật không biết tên kia dường như rất kiêng kỵ thánh quang, không dám thẳng hướng đánh giết nữa.
Toàn thân Diêu Quang thánh tử sáng rực lên, giống như Quang Minh thần tới thế gian. Thánh quang hừng hực thiêu đốt, chiếu sáng cả một phương trời. Hắn ta cất bước đi trong hư không, đánh tới phía trước.
"Ầm"
Lúc bình thường trông hắn rất ôn hòa, nhưng khi xuất thủ lại vô cùng kinh khủng. Quả đấm của hắn giống như một thần lò đang thiêu đốt, tỏa ánh sáng màu vàng ra khắp bốn phương, bao phủ cả sinh vật kia lại.
Con sinh vật như ác ma kia gầm thét dữ dội. Tuy nó rất kiêng kỵ thánh quang, nhưng không phải tuyệt đối sợ. Bàn tay to màu xanh đánh ra, đôi cánh bằng xương chớp động, đánh trả mãnh liệt.
Ánh sáng chói mắt, Diêu Quang thánh tử được thánh quang hộ thể, bàn tay to màu vàng đối chọi với bàn tay to màu xanh, dùng lực chống lực.
Vốn nơi này bị bóng đêm bao phủ, chỉ có ánh trăng lờ mờ chiếu xuống, nhưng lúc này lại có thánh quang bao phủ. Lấy Diêu Quang thánh tử làm trung tâm, phương viên xung quanh hắn trở nên sáng rực.
- Quá mạnh mẽ...người ta thường nói thiên tư Diêu Quang thánh tử cao ngút trời, có thể tranh hùng với Thần Vương. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên rất kinh khủng!
Lão Đao Cầm biến sắc.
Diệp Phàm cũng thất kinh.
Chắc chắn Diêu Quang thánh tử này đã đạt đến bí cảnh thứ ba - Tứ Cực, nhưng thực lực thật quá mạnh mẽ, có thể đánh cân sức ngang tài với con quái vật này.
Thần thể Đông Hoang dựa vào dị tượng do chính bản thân thi triển ra, nên có thể tranh phong với cường giả hơn mình một bí cảnh, đây chính là chỗ dựa lớn nhất của các Thần thể, có thể nói là vô địch đồng giai. Dù ngươi có là thiên tài, nhưng một khi đấu với Thần Vương, kết quả của ngươi chắc chắn rất thê thảm.
Nhưng Diêu Quang thánh tử bây giờ lại thể hiện lực chiến đấu đáng sợ, vượt xa hẳn các tu sĩ đạt đến bí cảnh thứ ba. Cả người hắn giống như một mặt trời chói rọi, toàn thân tản phát ánh sáng ngọc, thánh quang chiếu rõ mười phương, hoàn toàn có thể so sánh với Thần Vương.
"Ầm", "Ầm"...
Diêu Quang thánh tử có đủ khả năng tranh phong với quái vật kia, đang đối kháng mãnh liệt. Con sinh vật như ác ma kia cũng rống giận liên tục, thân thể khổng lồ không ngừng lay động, hình như sắp rớt xuống mặt đất.
Diêu Quang thánh tử càng đánh càng hăng, mỗi khi giơ tay nhấc chân là lại có vạn đạo thánh quang lao ra, sau ót của hắn còn có một vòng sáng, lấp lánh phát sáng còn chân thật rõ ràng hơn hào quang của thần linh.
- Đúng là một lão điên thứ hai a, nói không chừng tương lai hắn còn đứng ở vị thế phàm đánh thắng được Thần Vương. Kỳ tài, kỳ tài!
Lão Đao Cầm nói nhỏ.
Diêu Hi nở nụ cười thản nhiên, nói:
- Chư vị, chúng ta cùng ra tay giết chết con quái vật này sớm một chút đi.
Dao Trì thánh nữ quan sát chiến trường, đôi mắt khẽ phát ra ánh sáng lạ, nói:
- Được, nhanh chóng kết thúc rồi rời đi thôi.
Diêu Quang thánh tử thể hiện thực lực quá mạnh mẽ, không có người nào bình tĩnh được, tâm tư mỗi người cũng khác nhau.
Thấy mấy người này cùng lên, con sinh vật kia vỗ mạnh đôi cánh bằng xương của mình, thân thể nhanh chóng biến hơn, chỉ trong thoáng chốc đã cao đến ba mươi thước, làm chấn động cả bầu trời.
Cùng lúc đó, bỗng nhiên bầu trời bị biến dạng, rồi mọi người đều bị trấn định trong không trung, giống như bị trói lại vậy.
- Trời ạ! Đây là Chân Ma lĩnh vực!
Lão Đao Cầm kinh hô.
Lão ta cố gắng chuyển động, nhưng động tác vô cùng chậm chạp.
- Chân Ma lĩnh vực Thái Cổ!
Dao Trì Thánh nữ cũng giật mình, động tác trở nên cứng ngác.
Ngay cả Diêu Quang thánh tữ mạnh mẽ như thần linh kia cũng bị ảnh hưởng, mỗi lần di chuyển một bước là thánh quang lại xông thẳng lên trời, nhưng làm như vậy lại tiêu hao rất nhiều thần lực. Tuy nhiên, nếu không phát động thánh quang thì động tác của hắn sẽ chậm hẳn đi.
Còn Lý Đức Sinh thì đứng im ngay một chỗ. Tuy hắn cũng là tu sĩ bí cảnh Đạo Cung, nhưng ngay cả mạch máu cũng không thể động đậy.
Con sinh vật màu xanh cao ba mươi thước kia trở nên dữ tợn, bàn tay to của nó chậm rãi vươn ra, chộp tới những người ở đằng trước. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Chân Ma lĩnh vực Thái Cổ vô cùng đáng sợ, ngay cả nó cũng bị ảnh hưởng, tốc độ chậm hơn ban đầu rất nhiều. Nhưng lực lượng mạnh hơn mọi người rất nhiều.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn mọi người đều dữ nhiều lành ít, từng người bị nó xé rách ra!
- Ông bà nhà mày, sao cứ nhắm ta mà đánh vậy?
Diệp Phàm thầm hô mình xui xẻo.
Con sinh vật hung ác kia cách hắn không xa, bàn tay to màu xanh đang chộp tới hắn. Nếu như đụng phải, chắc chắn hắn sẽ bị đánh thành phấn vụn.
Nhưng mà, trong những người ở đây thì chỉ có hắn hoạt động nhanh nhẹn nhất. Bởi vì Chân Ma lĩnh vực không có ảnh hưởng đến hắn, Luân Hải và Đạo Cung trong người hắn tản phát một cỗ lực lượng thần bí, làm tan rã Chân Ma lĩnh vực xung quanh, nên hắn không bị ảnh hưởng.
Diệp Phàm nhanh chóng hiểu rõ.
Chân Ma lĩnh vực cũng tương đương với dị tượng của tu sĩ Nhân tộc, mà Thánh thể hắn lại rất đặc biệt, trời sanh đã khắc chế các loại dị tượng.
Năm xưa, ngay cả dị tượng của Thần thể Cơ gia - dị tượng được xem là mạnh nhất trong các tu sĩ đồng giai của Nhân tộc, cũng không thể làm gì được hắn.
Chân Ma lĩnh vực rất kinh khủng, nhưng vì vẫn ở trong phạm vi dị tượng, nên không thể trấn trụ hắn được.
Diệp Phàm liền hóa thành một luồng điện quang xông ra ngoài.
Mấy người khác thấy thế liền giật mình, cảm thấy không thể nào tin nổi, thật không thể ngờ rằng người này lại không bị Chân Ma lĩnh vực làm ảnh hưởng.
Diệp Phàm gọi Ly Hỏa thần lô trở về, nhanh chóng tế ra. Cái lò lửa đó nhanh chóng biến lớn, chỉ một lát sau đã cao đến một trăm thước.
"Loảng xoảng loảng xoảng"
Nắp lò mở ra, Ly Hỏa ở trong lò nhanh chóng vọt ngoài, bao phủ cả bầu trời lại, nhanh chóng thiêu đốt sinh vật vô danh kia.
Mấy người bên cạnh thấy vậy liền trợn mắt hốc mồm, cảnh tượng trước mắt làm cho người ta phải kinh ngạc.
Chân Ma lĩnh vực có tiếng tăm lừng lẫy, các dị tượng bình thường không thể nào sánh bằng được. Nếu không, bọn họ cũng không bị trói buộc ngay ở không trung, hành động rất chậm chạp.
Mà rõ ràng tu vi của Diệp Phàm không thâm sâu bằng bọn họ, nhưng lại hành động được, còn có thể sử dụng thần lực để tế cái lò cổ quái kia ra.
Ly Hỏa che trời, bùng cháy mạnh mẽ, hoàn toàn bao phủ quái vật kia lại.
Bởi vì Chân Ma lĩnh vực tác động đến mọi vật ở trong không gian, nên hành động của con quái vật vô danh cũng bị hạn chế rất nhiều. Nó không thể nào tránh thoát được, nhanh chóng bị ngọn lửa lớn bao trùm.
Nổi giận!
Nó gầm thét một tiếng rung trời, rồi vung cái trảo lớn ra đánh vào lò lửa, đáng tiếc tốc độ lại chậm. Thần niệm Diệp Phàm vừa động, lò lửa kia nhanh chóng dời đi đến một phương vị khác.
Ngọn lửa đó bùng cháy mạnh mẽ vây quanh sinh vật vô danh, thỉnh thoảng có tiếng "tách tách" do lửa nổ phát ra. Tuy nhiên, Ly Hỏa cũng không thể nào thiêu hủy được thân thể của sinh vật vô danh, chỉ đủ làm cho nó cảm thấy đau đớn mà thôi.
- Đạo trưởng, còn chiêu thức gì thì mau thi triển đi! Chân Ma lĩnh vực rất kinh khủng, không thể nào đoán được. Một khi đã thi triển rồi thì cả người thi pháp cũng không thể tùy ý thu hồi, đạo trưởng cần phải nhanh lên, không được để cho nó có thời gian thu hồi lĩnh vực!
Diệp Phàm tập trung tinh thần.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải tiêu diệt con quái vật này, nếu như còn kéo dài thời gian để nó tự do hành động, chắc chắn tính mạng của hắn sẽ bị nguy hiểm.
"Oong"
Ly Hỏa thần lô chấn động mãnh liệt, miệng lò đen ngòm sinh ra một lực hút mạnh mẽ có thể cắn nuốt cả trời cao!
Hắn thúc dục lò thần, nhưng không thể thu con sinh vật màu xanh cường đại kia vào được. Cuối cùng, hắn đành làm ngược lại, để cho lò thần tự động chụp tới giống một cái chén úp ngược xuống đất.
Nếu không thể thu vào, vậy chỉ còn cách tự mình tới chụp vào trong!
Sinh vật vô danh mạnh mẽ rống to liên tục, nhưng động tác lại quá chậm, tránh né không được. Nó đã bị lò lửa chụp vào bên trong.
Có thể nói chính nó đã tự mua dây buộc mình, bởi vì Chân Ma lĩnh vực cũng ảnh hưởng tới nó.
Thân lò vừa xoay chuyển, miệng lò đã quay ngược lên trời lại.
"Loảng xoảng", "loảng xoảng "
Nắp lò bay tới đóng kín miệng lò lại, trấn trụ ác ma ở bên trong.
Cùng một thời gian, bởi vì Chân Ma lĩnh vực đã bị ngăn cách, nên những người khác cũng khôi phục tự do.
Mọi người đều giật mình, rốt cuộc đây là lò lửa gì? Tuy bị đánh lõm sâu vào bên trong, nhưng nó có thể nhốt ác ma vào trong rồi ngăn cách cả Chân Ma lĩnh vực.
- Đạo trưởng, ngươi làm chúng ta giật mình thật đó, còn phong được cả Chân Ma lĩnh vực, thật không thể tin nổi!
Lý Đức Sinh sợ hãi than thở.
- Nếu không có bảo vật này, sợ rằng chúng ta đã bị nguy hiểm này!
Lão Đao Cầm cũng thở dài, nói.
"Ầm", "ầm"
Con sinh vật vô danh trong lò lửa tung quyền đánh vào thân lò, làm cho thân lò bị biến dạng. Cứ chỗ này bị lồi ra một khối, nơi kia bị lồi ra một khối, tất cả đều có hình dạng chưởng ấn. Nhìn hình dáng của lò lửa, hình như sắp bị đánh nát.
Diêu Quang thánh tử từ trên trời đáp xuống, rồi bộc phát thánh quang giống như Tiên Vương xuất hiện. Hắn đứng ở ngay trên miệng lò để cho nắp lò không bị lật tung lên, sau đó bắt đầu sử dụng Thánh Quang thuật để luyện hóa con sinh vật ở bên trong.
Tiếng gầm thét tuyệt vọng, tiếng kêu thảm thiết đáng sợ từ trong lò xuyên thấu ra bên ngoài.
Ly Hỏa thần lô bị đánh lồi ra bảy tám chỗ, hoàn toàn biến dạng. Mọi người sợ hết hồn hết vía, cho rằng lò lửa quái dị này sắp bị đánh vỡ.
Thời gian từ từ trôi qua, tuy lò lửa này bị biến dạng liên tục, nhưng lại không bị hủy.
Mọi người liền ngẩn người, cái lò lửa này cũng quá chắc chắn rồi!
Tác giả :
Thần Đông