Già Thiên
Chương 136: Thật bất lịch sự
"Oanh "
Cơ Hà chia năm xẻ bảy, thân thể vỡ vụn bắn tung ra bốn phía. Nàng đã bị Diệp Phàm dùng 3 quyền đánh gục.
"Một tu sĩ bỉ ngạn cảnh giới lại bị ngươi dùng nắm tay đánh chết tươi..."
Cơ Tử Nguyệt líu lưỡi, nói:
"Ngươi quả thực là một mãnh thú hình người!"
Quyền thứ tư của Diệp Phàm dừng lại ở giữa không trung, nhưng không có tung ra, Huyền Hoàng Nhị Khí chậm rãi biến mất, nắm tay cũng được thu về.
Điều này làm cho hắn có chút bất an, đồng thời cũng có chút vui mừng, nếu như có thể khống chế Huyền Hoàng Nhị Khí này, thì nắm tay của mình sẽ có uy lực vô cùng đáng sợ.
"Cái tên gia hoả này…"
Cơ Tử Nguyệt dùng đôi mắt to liếc hắn nói:
"Cho dù là tu sĩ tu luyện được Bí Cảnh Đạo Cung, mà không hiểu rõ về ngươi, ở cạnh ngươi cũng phải chịu thiệt thòi lớn."
Diệp Phàm xoay người nhìn về phía Cơ Tử Nguyệt, nói:
"Ngươi đoán xem Đường tỷ của ngươi có xuất hiện ở đây không?"
"Rất khó nói..."
Cơ Tử Nguyệt lộ ra vẻ ưu sầu, tức giận nói:
"Ta sắp bị ngươi hại chết rồi. Tình huống bây giờ vô cùng phức tạp, nếu như hành tung bị bại lộ, ta còn nguy hiểm hơn so với ngươi."
Diệp Phàm lắc đầu nói:
"Bên trong Cơ gia các ngươi thực là phức tạp và tàn khốc..."
"Ngươi không hiểu!"
Cơ Tử Nguyệt lườm hắn một cái, cũng không có giải thích cái gì, mà chỉ thở dài nói:
"Cơ Hà, tội gì phải vậy..."
Nàng tìm lấy một ít lá cây, che cơ thể của Cơ Hà lại.
Diệp Phàm cũng không hề để ý, nhưng đột nhiên, toàn thân Cơ Tử Nguyệt toả ra thần huy, cả người lập tức bộc phát ra một cỗ khí thế cường đại.
"Ngươi..."
Diệp Phàm thất kinh, xoay người lại, muốn phóng lên trên không trung.
Nhưng mà, không gian bốn phía đột nhiên vặn vẹo, giống như có vô số đạo sóng nước dập dềnh, Cơ Tử Nguyệt thần thánh không gì sánh nổi, hào quang lấy nàng làm trung tâm, lưu chuyển ra bốn phía, giam cầm tất cả khu vực xung quanh.
Cho đến lúc này, Diệp Phàm mới phát hiện, trong tay của nàng có cầm một thần phù sáng lấp lánh, mặc dù đã vỡ vụn, nhưng cũng vẫn lưu chuyển ra từng đạo thần lực, là nó giúp Cơ Tử Nguyệt khai mở phong ấn.
"Thần Quang Độn Phù, Bích Nguyệt tỷ tỷ để lại cho Cơ Hà, làm cho thân thể có thể hóa thành thiểm điện, muốn tìm ta tung tích, muốn đối với ta bất lợi, không nghĩ tới nó đã vỡ vụn rồi mà vẫn có thể cứu ta."
Cơ Tử Nguyệt khẽ cười thành tiếng, cả người toả ra phong thái vô cùng tự tin, rực rỡ ngời ngời, cơ thể óng ánh, cả người được mộ cỗ khí tức thánh khiết bao phủ.
Lúc này, thân thể nàng như tuyết đọng trên hoa, mềm mại như gió xuân mơn trớn hoa hồng, thánh khiết như ánh trăng chiếu xuống trần gian, cả người không nhiễm bụi trần, kỳ ảo mà thánh khiết.
Nàng xoay người nhìn về phía Diệp Phàm, nhất thời nở nụ cười, trên gò má trái hiện lên một cái lúm đồng tiền nhỏ, vừa xinh đẹp vừa khả ái.
"Có ai đó mấy ngày hôm nay chăm sóc ta rất nhiều, ngươi nói ta nên cảm tạ người đó thế nào đây?"
Đến bước này, Diệp Phàm cũng chẳng còn phải kiêng kỵ gì nữa, dửng dưng như không nói:
"Lấy thân báo đáp là được rồi."
Cơ Tử Nguyệt khẽ cười duyên, nụ cười ngọt ngào vô cùng, gót sen cất bước, dáng dấp yểu điệu, nhẹ nhàng đi tới, véo cái gò má của Diệp Phàm, nói:
"Thằng nhãi ranh. dám đối với ta như vậy..."
"Uy uy uy, Cơ Tử Nguyệt, vừa rồi là ta liều mạng cứu ngươi một mạng, ngươi không thể vô ơn đâu đấy"
"Cũng coi như ngươi còn có chút lương tâm, không bỏ ta lại để đào tẩu, nếu không phải như vậy, thì bây giờ ngươi đã nằm trên mặt đất rồi đấy."
Cơ Tử Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười thích thú.
Nhưng mà, càng như thế này lại làm Diệp Phàm càng cảm thấy sợ hãi, nói:
"Ngươi muốn như thế nào?"
Cơ Tử Nguyệt nở nụ cười mê người, nói:
"Ta muốn cắn ngươi!"
Nói tới đây, nàng nghiến hàm răng trắng xóa tạo thành tiếng ken két, sau đó cúi đầu cắn xuống.
Bị bắt trong một thời gian dài như vậy, chuyện nàng muốn làm nhất chính là tàn nhẫn cắn Diệp Phàm mấy cái, bằng không thì khó có thể xả được nỗi hận trong lòng nàng.
Diệp Phàm bị nàng phong ấn, không thể động đậy được, cho dù là bảo thể, nhưng không có thần lực lưu chuyển, thì làm sao có thể chịu đựng được chứ, hắn đau quá trợn mắt kêu lên:
"Không cần phải thân thiết như vậy đâu..."
Ngay sau đó, hắn kêu lên thảm thiết, Cơ Tử Nguyệt thống hận hắn vô cùng, liên tục cúi đầu cắn mạnh.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đừng có làm như vậy..." Diệp Phàm kêu to.
"Gào thật to lên, cho dù gào rách cổ họng cũng không có ai cứu ngươi đâu..."
Cơ Tử Nguyệt cười duyên ngọt ngào, Diệp Phàm hoàn toàn không còn gì để nói nữa.
"Cơ Tử Nguyệt, hạ miệng lưu tình, ta sắp bị ngươi cắn thành cái rổ rồi..."
"Thằng nhãi này quá lắm cũng chỉ 14 tuổi,người thì bé mà quỷ quái thì nhiều dám bắt nạt ta..." Cơ Tử Nguyệt oán hận nói
Diệp Phàm cảm giác như bị nước sôi dội vào lửa bỏng thiêu đốt, loại hình phạt này, hắn lần đầu tiên gặp phải, kêu lên:
"Cơ Tử Nguyệt ngươi đừng có quá đáng như vậy chứ!"
"Ta đang muốn quá đáng đây, ta cắn chết ngươi..."
Nàng nở nụ cười thật tươi, không ngừng mài răng.
" Nếu mà như vậy ngươi sẽ là một nữ nhân vô duyên, cắn người rất không đoan trang..." Diệp Phàm bị cắn đến mức không khóc ra tiếng.
"Gọi mẹ đi, dùng sức mà gọi mẹ cho tới rách cổ họng ra đi..."
Cơ Tử Nguyệt thoạt nhìn linh động và mỹ lệ như vậy, thế nhưng biểu hiện lúc này lại làm cho Diệp Phàm hoàn toàn không có gì để nói.
"Ngươi đang rất bất lịch sự..." Diệp Phàm thảm thiết nói.
"Phi, người chỉ là một thằng nhãi 14 tuổi, biết cái gì là bất lịch sự?" Cơ Tử Nguyệt nói.
"Cơ Tử Nguyệt, ngươi là tiên nhân tương lai, làm như vậy thì không hợp với hình tượng chút nào..."
"Tiên nhân cũng là người, cũng phải giận dữ, ngươi bắt nạt ta trong một thời gian dài như vậy, ta hận không thể cắn chết ngươi". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"A a a..."
Diệp Phàm kêu to. Cơ Tử Nguyệt lại cắn hắn một cái, sau đó mới lui về phía sau, nói:
"Cái tên quỷ này ngươi gào cái gì?"
"Ta bị một thiếu nữ bất lương bất lịch sự..."
Sắc mặt của Cơ Tử Nguyệt nhất thời ửng đỏ, nói:
"Thằng nhãi này đến tận bây giờ vẫn còn mạnh miệng, đúng là thích ăn đòn mà!"
"Ta ăn đòn rồi, ngươi đừng có hạ miệng cắn nữa, người ta mềm nhũn ra rồi đây này."
"Phi, ngươi nói chuyện thật khó nghe."
Tức giận đã được trút bỏ một nữa, Cơ Tử Nguyệt rốt cục cũng cảm thấy thoải mái.
"Hai người chúng ta hết sạch ân oán rồi, ngươi có thể thả ta ra được chưa?"
"Mơ mộng thật là hão huyền, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi."
Cơ Tử Nguyệt lại nở nụ cười, lúm đồng tiền nhỏ ẩn hiện, trông rất mê người, nói:
"Thằng nhãi này lại có ý đồ với cổ kinh nhà ta, lại dám đùa giỡn ta, thực sự là to gan lớn mật."
"Ngươi muốn thế nào?"
Diệp Phàm không còn sức mà tức giận nữa, nói.
"Đừng ủ rũ như vậy, đến đây để cho tỷ tỷ thơm một cái."
Cơ Tử Nguyệt lại nở nụ cười, đôi mắt to híp thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười của nàng vô cùng xán lạn.
"Ta cảm thấy thân phận của chúng ta cũng lên trao đổi một chút..."
Nghe thấy Diệp Phàm nói như vậy, Cơ Tử Nguyệt lại càng cười xán lạn hơn, nói:
"Ta sẽ cẩn thận chiêu đãi ngươi"
"A..."
Lại một tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên.
Sau nửa ngày nữa, Diệp Phàm mới hoàn toàn được giải thoát, dấu răng trên người xếp thành hàng ngũ, vô cùng có quy tắc.
" Chia cho ta một nửa Huyền Hoàng Mẫu Khí!"
"Ta không có cách nào khống chế nó cả, cũng không có cách nào để cho lưu chuyển nó ra."
"Nói dối!"
Dù sao, Cơ Tử Nguyệt tính tình vẫn lương thiện, không có lấy thủ đoạn ép buộc Diệp Phàm.
"Trên người của ngươi có rất nhiều bí mật, ta muốn từ từ tìm hiểu, nào là Khối Lục Đồng, nào là vạn vật mẫu khí, à, ngươi còn là bảo thể nữa..."
Nàng liếc xéo Diệp Phàm, lại nói:
" Đường tỷ của ta muốn tới giết ta, chúng ta bây giờ đang cùng trên một con thuyền, tạm thời hợp tác. Nếu như chúng ta tương ngộ với nàng, ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi, để ngươi tới được bên cạnh của nàng, ngươi dùng sự mạnh mẽ của thân thể, thì nàng nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi lớn!"
Diệp Phàm trợn mắt há mồm, nói:
"Thân thể của ta nếu như đủ mạnh mẽ như vậy, thì đã không bị ngươi bắt giữ rồi."
"Trên người của ta có mật bảo, chỉ cần có thần lực ổn định vận chuyển, ngươi đương nhiên không có cách nào có thể làm gì ta được."
Cơ Tử Nguyệt lườm hắn một cái, nói:
" Đường tỷ của ta chắc chắn sẽ không phòng bị ngươi, đến lúc đó nhất định ngươi có thể đắc thủ."
"Ta còn muốn xem xem, rốt cuộc là có những ai muốn đối phó ta, đến lúc đó ta bắt toàn bộ bọn họ lại."
Cơ Tử Nguyệt cũng cảm thấy tình huống bên ngoài vô cùng phức tạp, nên không dám lộ diện, muốn tạm thời ẩn trốn, bí mật quan sát xem ai muốn đối phó nàng.
Nàng chợt nhớ tới cái gì đó, ánh mắt hiện lên sự vui mừng, nói:
"Nếu như tính toán thời gian, cũng sắp tới thời điểm Thái Huyền môn thu đồ đệ rồi, không bằng chúng ta trốn ở bên trong Thái Huyền môn đi."
Sơn mạch vô tận nơi Thái Huyền môn có tới 108 tòa chủ phong, nhưng đối với Đông Hoang thì cũng chẳng tính là cái gì cả.
Thái Huyền môn thế lực cực lớn, ở khu vực này, ngoại trừ Cơ gia và Diêu Quang Thánh địa, thì không có bất luận một tông môn nào có thể áp chế bọn họ.
"Ngay cả là Cơ gia của chúng ta, cũng thể dễ dàng trêu chọc vào Thái Huyền môn. Nếu như trong khu vực này, mà tìm nơi nào an toàn nhất, thì không thể nghi ngờ là môn phái này rồi. Nếu như ta có thể ở bên trong, thì người Cơ gia phái đi tìm sẽ không dám vào, lúc đó thì sẽ không có nguy hiểm gì rồi."
Sau hai ngày nữa, Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt đã xuất hiện ở bên trong sơn mạch của Thái Huyền môn. Phía trước, quần sơn nguy nga, khí thế bàng bạc, vô cùng tú lệ, có thể gọi là tráng lệ.
Ở giữa, mỹ lệ nhất chính là 108 ngọn chủ phong. Đương nhiên không thể nào thu tất cả vào mắt, chỉ có nhìn được khoảng mười mấy ngọn chủ phong mà thôi, trên đó tiên hạc bay lượn, linh điện huyền ảo, mây mù bao quanh, vô cùng an lành.
Bọn họ đứng lẫn trong đám người đến đây bái sư, thuận lợi đi vào sơn môn, không có bất ngờ gì phát sinh.
"Nơi đây có 108 ngọn chủ phong, chúng ta chọn một ngọn so cho thật hẻo lánh, không người hỏi thăm đến."
"Đúng, nên như vậy, bên trong Thái Huyền môn, có rất nhiều đệ tử duy trì trật tự ở trước sơn môn".
Bỗng nhiên, Diệp Phàm thấy một bóng người quen thuộc, bạch y tung bay, yêu kiều thướt tha, đúng là xinh đẹp vô cùng, siêu trần thoát tục.
"Nàng hóa ra lại ở chỗ này..."
Diệp Phàm trong lòng cả kinh, hắn đã nhận ra, người này là Lý Tiểu Mạn. Tuy rằng đã có kết luận, nàng không thể nào chết ở Thái Cổ cấm địa, nhưng không nghĩ đến nàng lại gia nhập Thái Huyền môn.
"Gặp được người quen à?"
Cơ Tử Nguyệt nở nụ cười mê người, nói:
"Thằng nhãi này, ta thấy ánh mắt của ngươi có gì không đúng. Nhưng không sao, nếu như có cừu hận, tỷ tỷ giúp ngươi báo thù."
Cơ Hà chia năm xẻ bảy, thân thể vỡ vụn bắn tung ra bốn phía. Nàng đã bị Diệp Phàm dùng 3 quyền đánh gục.
"Một tu sĩ bỉ ngạn cảnh giới lại bị ngươi dùng nắm tay đánh chết tươi..."
Cơ Tử Nguyệt líu lưỡi, nói:
"Ngươi quả thực là một mãnh thú hình người!"
Quyền thứ tư của Diệp Phàm dừng lại ở giữa không trung, nhưng không có tung ra, Huyền Hoàng Nhị Khí chậm rãi biến mất, nắm tay cũng được thu về.
Điều này làm cho hắn có chút bất an, đồng thời cũng có chút vui mừng, nếu như có thể khống chế Huyền Hoàng Nhị Khí này, thì nắm tay của mình sẽ có uy lực vô cùng đáng sợ.
"Cái tên gia hoả này…"
Cơ Tử Nguyệt dùng đôi mắt to liếc hắn nói:
"Cho dù là tu sĩ tu luyện được Bí Cảnh Đạo Cung, mà không hiểu rõ về ngươi, ở cạnh ngươi cũng phải chịu thiệt thòi lớn."
Diệp Phàm xoay người nhìn về phía Cơ Tử Nguyệt, nói:
"Ngươi đoán xem Đường tỷ của ngươi có xuất hiện ở đây không?"
"Rất khó nói..."
Cơ Tử Nguyệt lộ ra vẻ ưu sầu, tức giận nói:
"Ta sắp bị ngươi hại chết rồi. Tình huống bây giờ vô cùng phức tạp, nếu như hành tung bị bại lộ, ta còn nguy hiểm hơn so với ngươi."
Diệp Phàm lắc đầu nói:
"Bên trong Cơ gia các ngươi thực là phức tạp và tàn khốc..."
"Ngươi không hiểu!"
Cơ Tử Nguyệt lườm hắn một cái, cũng không có giải thích cái gì, mà chỉ thở dài nói:
"Cơ Hà, tội gì phải vậy..."
Nàng tìm lấy một ít lá cây, che cơ thể của Cơ Hà lại.
Diệp Phàm cũng không hề để ý, nhưng đột nhiên, toàn thân Cơ Tử Nguyệt toả ra thần huy, cả người lập tức bộc phát ra một cỗ khí thế cường đại.
"Ngươi..."
Diệp Phàm thất kinh, xoay người lại, muốn phóng lên trên không trung.
Nhưng mà, không gian bốn phía đột nhiên vặn vẹo, giống như có vô số đạo sóng nước dập dềnh, Cơ Tử Nguyệt thần thánh không gì sánh nổi, hào quang lấy nàng làm trung tâm, lưu chuyển ra bốn phía, giam cầm tất cả khu vực xung quanh.
Cho đến lúc này, Diệp Phàm mới phát hiện, trong tay của nàng có cầm một thần phù sáng lấp lánh, mặc dù đã vỡ vụn, nhưng cũng vẫn lưu chuyển ra từng đạo thần lực, là nó giúp Cơ Tử Nguyệt khai mở phong ấn.
"Thần Quang Độn Phù, Bích Nguyệt tỷ tỷ để lại cho Cơ Hà, làm cho thân thể có thể hóa thành thiểm điện, muốn tìm ta tung tích, muốn đối với ta bất lợi, không nghĩ tới nó đã vỡ vụn rồi mà vẫn có thể cứu ta."
Cơ Tử Nguyệt khẽ cười thành tiếng, cả người toả ra phong thái vô cùng tự tin, rực rỡ ngời ngời, cơ thể óng ánh, cả người được mộ cỗ khí tức thánh khiết bao phủ.
Lúc này, thân thể nàng như tuyết đọng trên hoa, mềm mại như gió xuân mơn trớn hoa hồng, thánh khiết như ánh trăng chiếu xuống trần gian, cả người không nhiễm bụi trần, kỳ ảo mà thánh khiết.
Nàng xoay người nhìn về phía Diệp Phàm, nhất thời nở nụ cười, trên gò má trái hiện lên một cái lúm đồng tiền nhỏ, vừa xinh đẹp vừa khả ái.
"Có ai đó mấy ngày hôm nay chăm sóc ta rất nhiều, ngươi nói ta nên cảm tạ người đó thế nào đây?"
Đến bước này, Diệp Phàm cũng chẳng còn phải kiêng kỵ gì nữa, dửng dưng như không nói:
"Lấy thân báo đáp là được rồi."
Cơ Tử Nguyệt khẽ cười duyên, nụ cười ngọt ngào vô cùng, gót sen cất bước, dáng dấp yểu điệu, nhẹ nhàng đi tới, véo cái gò má của Diệp Phàm, nói:
"Thằng nhãi ranh. dám đối với ta như vậy..."
"Uy uy uy, Cơ Tử Nguyệt, vừa rồi là ta liều mạng cứu ngươi một mạng, ngươi không thể vô ơn đâu đấy"
"Cũng coi như ngươi còn có chút lương tâm, không bỏ ta lại để đào tẩu, nếu không phải như vậy, thì bây giờ ngươi đã nằm trên mặt đất rồi đấy."
Cơ Tử Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười thích thú.
Nhưng mà, càng như thế này lại làm Diệp Phàm càng cảm thấy sợ hãi, nói:
"Ngươi muốn như thế nào?"
Cơ Tử Nguyệt nở nụ cười mê người, nói:
"Ta muốn cắn ngươi!"
Nói tới đây, nàng nghiến hàm răng trắng xóa tạo thành tiếng ken két, sau đó cúi đầu cắn xuống.
Bị bắt trong một thời gian dài như vậy, chuyện nàng muốn làm nhất chính là tàn nhẫn cắn Diệp Phàm mấy cái, bằng không thì khó có thể xả được nỗi hận trong lòng nàng.
Diệp Phàm bị nàng phong ấn, không thể động đậy được, cho dù là bảo thể, nhưng không có thần lực lưu chuyển, thì làm sao có thể chịu đựng được chứ, hắn đau quá trợn mắt kêu lên:
"Không cần phải thân thiết như vậy đâu..."
Ngay sau đó, hắn kêu lên thảm thiết, Cơ Tử Nguyệt thống hận hắn vô cùng, liên tục cúi đầu cắn mạnh.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đừng có làm như vậy..." Diệp Phàm kêu to.
"Gào thật to lên, cho dù gào rách cổ họng cũng không có ai cứu ngươi đâu..."
Cơ Tử Nguyệt cười duyên ngọt ngào, Diệp Phàm hoàn toàn không còn gì để nói nữa.
"Cơ Tử Nguyệt, hạ miệng lưu tình, ta sắp bị ngươi cắn thành cái rổ rồi..."
"Thằng nhãi này quá lắm cũng chỉ 14 tuổi,người thì bé mà quỷ quái thì nhiều dám bắt nạt ta..." Cơ Tử Nguyệt oán hận nói
Diệp Phàm cảm giác như bị nước sôi dội vào lửa bỏng thiêu đốt, loại hình phạt này, hắn lần đầu tiên gặp phải, kêu lên:
"Cơ Tử Nguyệt ngươi đừng có quá đáng như vậy chứ!"
"Ta đang muốn quá đáng đây, ta cắn chết ngươi..."
Nàng nở nụ cười thật tươi, không ngừng mài răng.
" Nếu mà như vậy ngươi sẽ là một nữ nhân vô duyên, cắn người rất không đoan trang..." Diệp Phàm bị cắn đến mức không khóc ra tiếng.
"Gọi mẹ đi, dùng sức mà gọi mẹ cho tới rách cổ họng ra đi..."
Cơ Tử Nguyệt thoạt nhìn linh động và mỹ lệ như vậy, thế nhưng biểu hiện lúc này lại làm cho Diệp Phàm hoàn toàn không có gì để nói.
"Ngươi đang rất bất lịch sự..." Diệp Phàm thảm thiết nói.
"Phi, người chỉ là một thằng nhãi 14 tuổi, biết cái gì là bất lịch sự?" Cơ Tử Nguyệt nói.
"Cơ Tử Nguyệt, ngươi là tiên nhân tương lai, làm như vậy thì không hợp với hình tượng chút nào..."
"Tiên nhân cũng là người, cũng phải giận dữ, ngươi bắt nạt ta trong một thời gian dài như vậy, ta hận không thể cắn chết ngươi". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"A a a..."
Diệp Phàm kêu to. Cơ Tử Nguyệt lại cắn hắn một cái, sau đó mới lui về phía sau, nói:
"Cái tên quỷ này ngươi gào cái gì?"
"Ta bị một thiếu nữ bất lương bất lịch sự..."
Sắc mặt của Cơ Tử Nguyệt nhất thời ửng đỏ, nói:
"Thằng nhãi này đến tận bây giờ vẫn còn mạnh miệng, đúng là thích ăn đòn mà!"
"Ta ăn đòn rồi, ngươi đừng có hạ miệng cắn nữa, người ta mềm nhũn ra rồi đây này."
"Phi, ngươi nói chuyện thật khó nghe."
Tức giận đã được trút bỏ một nữa, Cơ Tử Nguyệt rốt cục cũng cảm thấy thoải mái.
"Hai người chúng ta hết sạch ân oán rồi, ngươi có thể thả ta ra được chưa?"
"Mơ mộng thật là hão huyền, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi."
Cơ Tử Nguyệt lại nở nụ cười, lúm đồng tiền nhỏ ẩn hiện, trông rất mê người, nói:
"Thằng nhãi này lại có ý đồ với cổ kinh nhà ta, lại dám đùa giỡn ta, thực sự là to gan lớn mật."
"Ngươi muốn thế nào?"
Diệp Phàm không còn sức mà tức giận nữa, nói.
"Đừng ủ rũ như vậy, đến đây để cho tỷ tỷ thơm một cái."
Cơ Tử Nguyệt lại nở nụ cười, đôi mắt to híp thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười của nàng vô cùng xán lạn.
"Ta cảm thấy thân phận của chúng ta cũng lên trao đổi một chút..."
Nghe thấy Diệp Phàm nói như vậy, Cơ Tử Nguyệt lại càng cười xán lạn hơn, nói:
"Ta sẽ cẩn thận chiêu đãi ngươi"
"A..."
Lại một tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên.
Sau nửa ngày nữa, Diệp Phàm mới hoàn toàn được giải thoát, dấu răng trên người xếp thành hàng ngũ, vô cùng có quy tắc.
" Chia cho ta một nửa Huyền Hoàng Mẫu Khí!"
"Ta không có cách nào khống chế nó cả, cũng không có cách nào để cho lưu chuyển nó ra."
"Nói dối!"
Dù sao, Cơ Tử Nguyệt tính tình vẫn lương thiện, không có lấy thủ đoạn ép buộc Diệp Phàm.
"Trên người của ngươi có rất nhiều bí mật, ta muốn từ từ tìm hiểu, nào là Khối Lục Đồng, nào là vạn vật mẫu khí, à, ngươi còn là bảo thể nữa..."
Nàng liếc xéo Diệp Phàm, lại nói:
" Đường tỷ của ta muốn tới giết ta, chúng ta bây giờ đang cùng trên một con thuyền, tạm thời hợp tác. Nếu như chúng ta tương ngộ với nàng, ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi, để ngươi tới được bên cạnh của nàng, ngươi dùng sự mạnh mẽ của thân thể, thì nàng nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi lớn!"
Diệp Phàm trợn mắt há mồm, nói:
"Thân thể của ta nếu như đủ mạnh mẽ như vậy, thì đã không bị ngươi bắt giữ rồi."
"Trên người của ta có mật bảo, chỉ cần có thần lực ổn định vận chuyển, ngươi đương nhiên không có cách nào có thể làm gì ta được."
Cơ Tử Nguyệt lườm hắn một cái, nói:
" Đường tỷ của ta chắc chắn sẽ không phòng bị ngươi, đến lúc đó nhất định ngươi có thể đắc thủ."
"Ta còn muốn xem xem, rốt cuộc là có những ai muốn đối phó ta, đến lúc đó ta bắt toàn bộ bọn họ lại."
Cơ Tử Nguyệt cũng cảm thấy tình huống bên ngoài vô cùng phức tạp, nên không dám lộ diện, muốn tạm thời ẩn trốn, bí mật quan sát xem ai muốn đối phó nàng.
Nàng chợt nhớ tới cái gì đó, ánh mắt hiện lên sự vui mừng, nói:
"Nếu như tính toán thời gian, cũng sắp tới thời điểm Thái Huyền môn thu đồ đệ rồi, không bằng chúng ta trốn ở bên trong Thái Huyền môn đi."
Sơn mạch vô tận nơi Thái Huyền môn có tới 108 tòa chủ phong, nhưng đối với Đông Hoang thì cũng chẳng tính là cái gì cả.
Thái Huyền môn thế lực cực lớn, ở khu vực này, ngoại trừ Cơ gia và Diêu Quang Thánh địa, thì không có bất luận một tông môn nào có thể áp chế bọn họ.
"Ngay cả là Cơ gia của chúng ta, cũng thể dễ dàng trêu chọc vào Thái Huyền môn. Nếu như trong khu vực này, mà tìm nơi nào an toàn nhất, thì không thể nghi ngờ là môn phái này rồi. Nếu như ta có thể ở bên trong, thì người Cơ gia phái đi tìm sẽ không dám vào, lúc đó thì sẽ không có nguy hiểm gì rồi."
Sau hai ngày nữa, Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt đã xuất hiện ở bên trong sơn mạch của Thái Huyền môn. Phía trước, quần sơn nguy nga, khí thế bàng bạc, vô cùng tú lệ, có thể gọi là tráng lệ.
Ở giữa, mỹ lệ nhất chính là 108 ngọn chủ phong. Đương nhiên không thể nào thu tất cả vào mắt, chỉ có nhìn được khoảng mười mấy ngọn chủ phong mà thôi, trên đó tiên hạc bay lượn, linh điện huyền ảo, mây mù bao quanh, vô cùng an lành.
Bọn họ đứng lẫn trong đám người đến đây bái sư, thuận lợi đi vào sơn môn, không có bất ngờ gì phát sinh.
"Nơi đây có 108 ngọn chủ phong, chúng ta chọn một ngọn so cho thật hẻo lánh, không người hỏi thăm đến."
"Đúng, nên như vậy, bên trong Thái Huyền môn, có rất nhiều đệ tử duy trì trật tự ở trước sơn môn".
Bỗng nhiên, Diệp Phàm thấy một bóng người quen thuộc, bạch y tung bay, yêu kiều thướt tha, đúng là xinh đẹp vô cùng, siêu trần thoát tục.
"Nàng hóa ra lại ở chỗ này..."
Diệp Phàm trong lòng cả kinh, hắn đã nhận ra, người này là Lý Tiểu Mạn. Tuy rằng đã có kết luận, nàng không thể nào chết ở Thái Cổ cấm địa, nhưng không nghĩ đến nàng lại gia nhập Thái Huyền môn.
"Gặp được người quen à?"
Cơ Tử Nguyệt nở nụ cười mê người, nói:
"Thằng nhãi này, ta thấy ánh mắt của ngươi có gì không đúng. Nhưng không sao, nếu như có cừu hận, tỷ tỷ giúp ngươi báo thù."
Tác giả :
Thần Đông