Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 71: V7.4: Cấm kỵ (4)
Bởi vì không chỉ có tâm tư dơ bẩn với chị gái mà còn để chị ấy bị thương ngay trước mặt mình nên dù rất muốn gặp nhưng Mộc Như Sâm vẫn tránh chạm mặt với Mộc Như Lam suốt mấy ngày nay: cậu tranh thủ ăn cơm sớm hơn mọi người, ăn xong liền trốn trong phòng, buổi tối thì suy nghĩ nhiều đến mất ngủ, buổi sáng lại phải dậy sớm để chạy đến trường, tiếp tục trốn trốn tránh tránh. Thế nên chẳng bao lâu sau, thể trọng của Mộc Như Sâm sút hẳn đi, sắc mặt tiều tụy, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt thì thâm quầng, chẳng còn tí tẹo khí phách khỏe khoắn nào.
Mộc Như Lâm mặc dù lo lắng Mộc Như Sâm sẽ đổ bệnh nhưng vẫn hy vọng tình trạng này kéo dài hơn một chút, phải như thế thì mới hoàn toàn dập tắt được cái suy nghĩ không nên tồn tại kia. Vì vậy cậu thường cố tình đâm vào chỗ đau của Mộc Như Sâm, cố tình chỉ trích cái sai của cậu ta, để Mộc Như Sâm khắc sâu trong lòng đến mức hổ thẹn không dám gặp Mộc Như Lam.
Tuy nhiên, phương pháp này rất nhanh đã mất tác dụng.
Sau một tuần cố gắng trốn tránh Mộc Như Lam, thiếu niên vẫn luôn bám dính chị gái cuối cùng cũng bộc phát di chứng.
Đến giờ nghỉ giữa trưa, hai anh em ăn xong cơm trưa thì liền trở về lớp nghỉ ngơi. Trong lớp vẫn còn vài người bàn tán về sự kiện đoàn người ủng hộ dừng lại hành động trả thù Chu Nhã Nhã vì Mộc Như Lam lên tiếng, Mộc Như Sâm vừa nghe nhắc tới Mộc Như Lam thì ngay tức khắc vểnh tai lên, ánh mắt càng lúc càng sáng, thật giống như được hồi sinh từ tro tàn. Những lúc như thế này, Mộc Như Lâm sẽ mở miệng, bóng gió gợi lại những chuyện có thể khiến Mộc Như Sâm tiếp tục áy náy.
Thế nhưng Mộc Như Lâm lại quên rằng, lò xo bị nén lâu ngày, hoặc là mất đi lực đàn hồi, hoặc là mạnh mẽ dội ngược lại, Mộc Như Sâm tuy rằng tính tình hấp tấp nhưng cậu ta vẫn là anh trai song sinh của Mộc Như Lâm, mà trong một cặp song sinh cùng trứng thì chưa từng có trường hợp kẻ ngu ngốc người thông minh.
“Mộc Như Lâm!" Mộc Như Sâm lạnh lùng cắt ngang lời nói của Mộc Như Lâm, đôi mắt có chút hung ác.
Bàn tay đang chuyển động khối rubik của Mộc Như Lâm chợt dừng lại, đôi mắt giống hệt Mộc Như Sâm nhìn về phía phát ra tiếng gọi, “Chuyện gì?"
“Cậu thật sự nghĩ anh là kẻ ngốc sao?!" Mộc Như Sâm đứng bật dậy, động tác ồn ào này làm các đồng học ngồi gần đó không khỏi nhìn qua, hai anh em Mộc gia cãi nhau sao? Thật đúng là hiếm thấy.
Mộc Như Lâm híp mắt, dưới những ngón tay điêu luyện, khối rubik “cách cách" hai tiếng, lập tức nằm chỉnh tề trên mặt bàn, “Anh có ý gì?"
“Ý gì ư? Ý gì chẳng lẽ mày không hiểu hả? Mày muốn độc chiếm chị ấy phải không? Đừng có mơ! Cho dù là mày, anh cũng không nhường đâu!" Mộc Như Sâm hùng hổ trừng mắt Mộc Như Lâm, lúc đầu có lẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân nên cậu mới không dám đến gần Mộc Như Lam, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu nhận ra chính mình đã chịu thiệt: dựa vào cái gì mà cậu phải trốn tránh Mộc Như Lam trong khi đứa em trai song sinh vẫn có thể ở cạnh chị ấy? Mỗi lần bắt gặp Mộc Như Lâm ra vào phòng của Mộc Như Lam là cậu lại cảm thấy cực kỳ khó chịu!
Người ta nói song bào thai luôn tồn tại một loại thần giao cách cảm đặc biệt, như vậy cảm giác yêu thích của cậu kỳ thật cũng chính là cảm giác của Mộc Như Lâm phải không? Mộc Như Lâm cũng thích Mộc Như Lam, nó căn bản chỉ muốn độc chiếm Mộc Như Lam mà thôi! Thật quá đáng, uổng công mình tin tưởng nó như vậy!
Mộc Như Lâm mặt không biến sắc, cậu đưa tay nâng gọng kính, che đi vẻ sắc bén chợt lóe lên trong mắt, trầm tĩnh đáp, “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, đừng quên lúc trước ai là người đã nói thích Chu Nhã Nhã rồi một hai đòi theo đuổi cô ta. Em giúp anh trăm phương nghìn kế theo đuổi Chu Nhã Nhã, chẳng lẽ là lỗi của em? Anh không quản lí bạn gái mà lại để cô ta đánh chị bị thương, chẳng lẽ là lỗi của em? Anh nhát gan không dám gặp chị, chẳng lẽ là lỗi của em? Mộc Như Sâm, anh đừng có già mồm át lẽ phải."
Mộc Như Lâm cảm thấy mình quả thật bỉ ổi khi lừa gạt anh trai song sinh như vậy, nhưng cậu biết làm sao bây giờ? Từ xưa đến nay trong loại tình yêu cấm kỵ này, có lúc nào nữ nhân thoát khỏi cái danh hồ ly tinh hồng nhan họa thủy đâu? Cho dù Mộc Như Lam vô tội thế nào đi chăng nữa, một khi thứ tình cảm này bị phát giác thì mọi người đều sẽ chĩa mũi giáo về phía Mộc Như Lam, bọn họ sẽ nói rằng Mộc Như Lam quyến rũ em trai mình, rằng Mộc Như Lam là hồ ly tinh, Mộc Như Lam là yêu tinh hại người...
Vết đen bất hoại đó sẽ che lấp hết tất thảy vinh quang, để rồi vẻ đẹp của cô sẽ không bao giờ lọt vào mắt mọi người được nữa, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy những thứ xấu xí mà thôi.
Mộc Như Lâm hiểu rất rõ anh trai mình, cậu ta không giấu được ai cả, nếu để Mộc Như Sâm phát hiện tình yêu bản thân dành cho Mộc Như Lam không phải là tình chị em mà là tình nam nữ thì nhất định cậu ta sẽ không thể nào giấu nổi, kể cả khi cậu ta biết rõ hậu quả.
Mộc Như Lâm là mặt nước trầm tĩnh, còn Mộc Như Sâm lại chính là ngọn lửa nóng bỏng, nước có thể nâng đỡ giấy, nhưng lửa thì chỉ có thể đốt cháy nó mà thôi!
Vì vậy, cho dù bỉ ổi đến đâu, cậu cũng nhất quyết không để cho Mộc Như Sâm có cơ hội tổn thương Mộc Như Lam!
Mộc Như Sâm bị Mộc Như Lâm nói một hồi, biểu tình bỗng chốc cứng đờ, ý thức mới lờ mờ sáng tỏ nay lại lần nữa chìm trong mây mù.
“Bỏ đi." Mộc Như Lâm mở miệng, “Xem ra anh sắp không nhịn nổi nữa rồi, vậy thì đi xin lỗi đi, chị ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh." Thật ra Mộc Như Lam vốn không hề trách cứ Mộc Như Sâm, chẳng qua là Mộc Như Sâm tự mình chột dạ mà thôi.
Mộc Như Sâm cũng không muốn ầm ĩ cùng Mộc Như Lâm, nghe vậy thì phiền chán dùng sức vò vò đầu, cậu đặt mông ngồi lên ghế, đầu gục trên mặt bàn, vẻ mặt đầy rối rắm. Cậu cũng biết chỉ cần đi xin lỗi Mộc Như Lam là sẽ xong chuyện, nhưng... vấn đề là... thứ làm cậu xấu hổ chính là, cậu không thể khống chế được suy nghĩ của mình. Từ sau lần đầu tiên mộng xuân, chỉ cần ở cạnh Mộc Như Lam là trong đầu cậu lập tức sinh ra những ý nghĩ đáng khinh, tỉ như... mùi hương của Mộc Như Lam thực mê người, cần cổ tinh tế, bộ ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn... Sau đó cơ thể cậu sẽ vô thức nóng lên, còn tim thì đập bình bịch như đánh trống...
Trời ạ! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này? Lỡ như có một ngày bị chị ấy phát hiện, chắc chắn chị ấy sẽ nghĩ mình là một tên biến thái, rồi không thèm quan tâm tới mình nữa!
Đầu của Mộc Như Sâm lắc qua lắc lại trên mặt bàn, trông như thể sắp rớt ra tới nơi, các học sinh xung quanh lại thầm nghĩ, thì ra hai anh em này đang ghen tị nhau...
Chu Nhã Nhã đứng nép tại cửa sau lớp học, ánh mắt dừng trên người Mộc Như Sâm, từng chiếc móng nhọn găm sâu vào lòng bàn tay.
Hiện tại, đoàn người ủng hộ của Mộc Như Lam không tiếp tục ra tay với ả nữa, đã qua một tuần rồi, trong hộc bàn không còn đống xác gián và chuột chết, trên bảng đen không còn lời mạt sát và chửi rủa, Chu Nhã Nhã cũng không còn bị nhốt trong toilet và hắt nước bẩn lên người.
Thế nhưng...
Chu Nhã Nhã một chút cũng không biết ơn Mộc Như Lam! Thậm chí còn cảm thấy thật giả tạo và nực cười!
Tổn thương, ả đã chịu. Như Sâm, ả đã mất. Đến lúc này Mộc Như Lam mới chịu nói bọn chúng dừng tay? Ha! Gì chứ? Đây là ý gì? Bố thí chắc?! Nhìn xem, ai ai cũng bảo Mộc Như Lam thật lương thiện khi cầu tình giúp ả, nhưng liệu có ai thấy được vết thương của ả?! Tôn nghiêm của ả đã bị chà đạp, cho dù nhặt lên rửa sạch thì cũng không thể nào xóa được vết nhơ bẩn thỉu đó!
Mộc Như Lam...
Cô giỏi lắm! Chuyện tốt thì cô nhận, chuyện xấu thì tôi chịu, cô giỏi lắm!
Tôi sẽ không tha thứ cho cô, không bao giờ!
Ánh mắt dừng trên lưng Mộc Như Sâm, khuôn mặt lãnh diễm bị bịt kín bởi một tầng âm u, Mộc Như Sâm... Thứ ả muốn, dù chết cũng phải nắm trong tay, Mộc Như Sâm cũng không ngoại lệ! Nếu đã khiến ả thích, vậy thì Mộc Như Sâm dù chết cũng phải là người của Chu Nhã Nhã này!
Hừ!
Chu Nhã Nhã siết chặt nắm đấm, giận dữ xoay người bỏ đi. Mộc Như Sâm bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cậu vội vàng ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn ra sau, thế nhưng chẳng có gì ở đó...
...
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, thế giới lại một lần nữa chìm trong bóng tối.
Kha Uyển Tình mặc một bộ đồ tây chỉnh tề, vui vẻ đứng trước một tòa nhà cao tầng đang xây dang dở, bốn phía là những tấm lưới mắt cáo màu xanh, nơi này chưa được lắp đèn nên vẫn chưa thể nhìn ra giá trị của nó, nhưng Kha Uyển Tình biết, một khi tất cả đã hoàn thành thì bà ta nhất định sẽ thu được một nguồn lợi khổng lồ. Thực ra Chu thị trưởng vốn không muốn đưa hạng mục đấu thầu này cho Kha Uyển Tình, nào ngờ con gái ông ta lại đánh Mộc Như Lam bị thương.
Nghĩ tới màn hài kịch đó, Kha Uyển Tình không khỏi cười ra tiếng, Lam Lam quả nhiên là phúc tinh của bà ta, bà ta vốn còn đang đau đầu tìm cách nuốt chửng miếng thịt béo bở này, vậy mà Chu thị trưởng lại tự động dâng đến tận miệng, hừ, cũng không uổng công con gái mình chịu uất ức.
Bốn bề một mảnh yên tĩnh, bởi vì đang trong quá trình xây dựng nên xung quanh khu vực này toàn là những tấm ván gỗ đã được nẹp lại, chỉ có một chút ánh sáng mờ mờ của hai bóng đèn đường. Nhóm công nhân đã tan tầm từ lâu, có điều gần đây Kha Uyển Tình quá hưng phấn nên ngày nào cũng chạy tới chỗ này mà ngắm nghía công trình lớn mang tính bước ngoặt của bà ta, tiện thể tận hưởng một chút cảm giác tuyệt đỉnh.
Ngọn gió đầu đông rít lên từng cơn, Kha Uyển Tình xoa xoa hai tay, tự nhủ lần sau ra ngoài phải nhớ mang theo áo khoác.
Bất chợt, một tờ báo cũ kĩ bị gió thổi bay đến bên chân Kha Uyển Tình, bà ta đá mãi mà vẫn không ra, trái lại còn càng thêm vướng víu. Kha Uyển Tình bực mình cau mày, đang định khom lưng kéo ra thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ống sắt rơi xuống đất truyền đến từ tầng trên, bà ta ngẩng đầu nhìn tòa nhà xi măng tối đen như mực, “Ai ở trên đó?!"
Không có tiếng đáp lại, Kha Uyển Tình đợi một hồi, nghĩ thầm chắc là bị gió thổi, bà ta cúi người muốn gỡ tờ báo ra khỏi chân, tầm mắt vô thức quét qua trang đầu tiên, trong thứ ánh sáng hiu hắt của chiếc bóng đèn vàng, trên tờ báo xuất hiện hình ảnh một xác chết không đầu, tựa đề ghi là ở nơi nào đó đã xảy ra án mạng. Kha Uyển Tình cả kinh lia báo chí ra thật xa, bà ta còn chưa kịp ổn định thì đỉnh đầu bỗng truyền đến một cảm giác ươn ướt lạ lẫm, mấy giọt chất lỏng ấm áp rơi tanh tách lên đầu bà ta, kéo dài xuống tận gương mặt.
Là... Trời mưa sao?
Kha Uyển Tình thoáng giật mình, đang định đứng thẳng dậy thì đột nhiên một tiếng “phịch" trầm đục vang lên, trước mặt bà ta xuất hiện một đôi chân đàn ông, mang giày da và quần cảnh sát màu xanh lá. Kha Uyển Tình thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng đây là nhân viên bảo vệ mới từ ngoài vào, bà ta đứng thẳng dậy, mở miệng muốn nói chuyện, bất thình lình, tiếng “phịch" thứ hai vang lên, có vật gì đó rơi xuống mặt đất, lăn lăn hai vòng rồi đụng vào chân bà ta...
Là một cái đầu người máu me be bét!
“A!" Kha Uyển Tình kinh hồn bạt vía hét toáng lên, lúc này bà ta mới phát hiện chất lỏng âm ấm trên đầu mình căn bản không phải là nước, mà là máu! Bà ta hoảng sợ ngẩng đầu, muốn cầu xin sự giúp đỡ từ người đằng trước, thế nhưng đập vào mắt lại là một cái xác chết cụt đầu đứng thẳng tắp...
“A a a a a a!"
Mộc Như Lâm mặc dù lo lắng Mộc Như Sâm sẽ đổ bệnh nhưng vẫn hy vọng tình trạng này kéo dài hơn một chút, phải như thế thì mới hoàn toàn dập tắt được cái suy nghĩ không nên tồn tại kia. Vì vậy cậu thường cố tình đâm vào chỗ đau của Mộc Như Sâm, cố tình chỉ trích cái sai của cậu ta, để Mộc Như Sâm khắc sâu trong lòng đến mức hổ thẹn không dám gặp Mộc Như Lam.
Tuy nhiên, phương pháp này rất nhanh đã mất tác dụng.
Sau một tuần cố gắng trốn tránh Mộc Như Lam, thiếu niên vẫn luôn bám dính chị gái cuối cùng cũng bộc phát di chứng.
Đến giờ nghỉ giữa trưa, hai anh em ăn xong cơm trưa thì liền trở về lớp nghỉ ngơi. Trong lớp vẫn còn vài người bàn tán về sự kiện đoàn người ủng hộ dừng lại hành động trả thù Chu Nhã Nhã vì Mộc Như Lam lên tiếng, Mộc Như Sâm vừa nghe nhắc tới Mộc Như Lam thì ngay tức khắc vểnh tai lên, ánh mắt càng lúc càng sáng, thật giống như được hồi sinh từ tro tàn. Những lúc như thế này, Mộc Như Lâm sẽ mở miệng, bóng gió gợi lại những chuyện có thể khiến Mộc Như Sâm tiếp tục áy náy.
Thế nhưng Mộc Như Lâm lại quên rằng, lò xo bị nén lâu ngày, hoặc là mất đi lực đàn hồi, hoặc là mạnh mẽ dội ngược lại, Mộc Như Sâm tuy rằng tính tình hấp tấp nhưng cậu ta vẫn là anh trai song sinh của Mộc Như Lâm, mà trong một cặp song sinh cùng trứng thì chưa từng có trường hợp kẻ ngu ngốc người thông minh.
“Mộc Như Lâm!" Mộc Như Sâm lạnh lùng cắt ngang lời nói của Mộc Như Lâm, đôi mắt có chút hung ác.
Bàn tay đang chuyển động khối rubik của Mộc Như Lâm chợt dừng lại, đôi mắt giống hệt Mộc Như Sâm nhìn về phía phát ra tiếng gọi, “Chuyện gì?"
“Cậu thật sự nghĩ anh là kẻ ngốc sao?!" Mộc Như Sâm đứng bật dậy, động tác ồn ào này làm các đồng học ngồi gần đó không khỏi nhìn qua, hai anh em Mộc gia cãi nhau sao? Thật đúng là hiếm thấy.
Mộc Như Lâm híp mắt, dưới những ngón tay điêu luyện, khối rubik “cách cách" hai tiếng, lập tức nằm chỉnh tề trên mặt bàn, “Anh có ý gì?"
“Ý gì ư? Ý gì chẳng lẽ mày không hiểu hả? Mày muốn độc chiếm chị ấy phải không? Đừng có mơ! Cho dù là mày, anh cũng không nhường đâu!" Mộc Như Sâm hùng hổ trừng mắt Mộc Như Lâm, lúc đầu có lẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân nên cậu mới không dám đến gần Mộc Như Lam, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu nhận ra chính mình đã chịu thiệt: dựa vào cái gì mà cậu phải trốn tránh Mộc Như Lam trong khi đứa em trai song sinh vẫn có thể ở cạnh chị ấy? Mỗi lần bắt gặp Mộc Như Lâm ra vào phòng của Mộc Như Lam là cậu lại cảm thấy cực kỳ khó chịu!
Người ta nói song bào thai luôn tồn tại một loại thần giao cách cảm đặc biệt, như vậy cảm giác yêu thích của cậu kỳ thật cũng chính là cảm giác của Mộc Như Lâm phải không? Mộc Như Lâm cũng thích Mộc Như Lam, nó căn bản chỉ muốn độc chiếm Mộc Như Lam mà thôi! Thật quá đáng, uổng công mình tin tưởng nó như vậy!
Mộc Như Lâm mặt không biến sắc, cậu đưa tay nâng gọng kính, che đi vẻ sắc bén chợt lóe lên trong mắt, trầm tĩnh đáp, “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, đừng quên lúc trước ai là người đã nói thích Chu Nhã Nhã rồi một hai đòi theo đuổi cô ta. Em giúp anh trăm phương nghìn kế theo đuổi Chu Nhã Nhã, chẳng lẽ là lỗi của em? Anh không quản lí bạn gái mà lại để cô ta đánh chị bị thương, chẳng lẽ là lỗi của em? Anh nhát gan không dám gặp chị, chẳng lẽ là lỗi của em? Mộc Như Sâm, anh đừng có già mồm át lẽ phải."
Mộc Như Lâm cảm thấy mình quả thật bỉ ổi khi lừa gạt anh trai song sinh như vậy, nhưng cậu biết làm sao bây giờ? Từ xưa đến nay trong loại tình yêu cấm kỵ này, có lúc nào nữ nhân thoát khỏi cái danh hồ ly tinh hồng nhan họa thủy đâu? Cho dù Mộc Như Lam vô tội thế nào đi chăng nữa, một khi thứ tình cảm này bị phát giác thì mọi người đều sẽ chĩa mũi giáo về phía Mộc Như Lam, bọn họ sẽ nói rằng Mộc Như Lam quyến rũ em trai mình, rằng Mộc Như Lam là hồ ly tinh, Mộc Như Lam là yêu tinh hại người...
Vết đen bất hoại đó sẽ che lấp hết tất thảy vinh quang, để rồi vẻ đẹp của cô sẽ không bao giờ lọt vào mắt mọi người được nữa, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy những thứ xấu xí mà thôi.
Mộc Như Lâm hiểu rất rõ anh trai mình, cậu ta không giấu được ai cả, nếu để Mộc Như Sâm phát hiện tình yêu bản thân dành cho Mộc Như Lam không phải là tình chị em mà là tình nam nữ thì nhất định cậu ta sẽ không thể nào giấu nổi, kể cả khi cậu ta biết rõ hậu quả.
Mộc Như Lâm là mặt nước trầm tĩnh, còn Mộc Như Sâm lại chính là ngọn lửa nóng bỏng, nước có thể nâng đỡ giấy, nhưng lửa thì chỉ có thể đốt cháy nó mà thôi!
Vì vậy, cho dù bỉ ổi đến đâu, cậu cũng nhất quyết không để cho Mộc Như Sâm có cơ hội tổn thương Mộc Như Lam!
Mộc Như Sâm bị Mộc Như Lâm nói một hồi, biểu tình bỗng chốc cứng đờ, ý thức mới lờ mờ sáng tỏ nay lại lần nữa chìm trong mây mù.
“Bỏ đi." Mộc Như Lâm mở miệng, “Xem ra anh sắp không nhịn nổi nữa rồi, vậy thì đi xin lỗi đi, chị ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh." Thật ra Mộc Như Lam vốn không hề trách cứ Mộc Như Sâm, chẳng qua là Mộc Như Sâm tự mình chột dạ mà thôi.
Mộc Như Sâm cũng không muốn ầm ĩ cùng Mộc Như Lâm, nghe vậy thì phiền chán dùng sức vò vò đầu, cậu đặt mông ngồi lên ghế, đầu gục trên mặt bàn, vẻ mặt đầy rối rắm. Cậu cũng biết chỉ cần đi xin lỗi Mộc Như Lam là sẽ xong chuyện, nhưng... vấn đề là... thứ làm cậu xấu hổ chính là, cậu không thể khống chế được suy nghĩ của mình. Từ sau lần đầu tiên mộng xuân, chỉ cần ở cạnh Mộc Như Lam là trong đầu cậu lập tức sinh ra những ý nghĩ đáng khinh, tỉ như... mùi hương của Mộc Như Lam thực mê người, cần cổ tinh tế, bộ ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn... Sau đó cơ thể cậu sẽ vô thức nóng lên, còn tim thì đập bình bịch như đánh trống...
Trời ạ! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này? Lỡ như có một ngày bị chị ấy phát hiện, chắc chắn chị ấy sẽ nghĩ mình là một tên biến thái, rồi không thèm quan tâm tới mình nữa!
Đầu của Mộc Như Sâm lắc qua lắc lại trên mặt bàn, trông như thể sắp rớt ra tới nơi, các học sinh xung quanh lại thầm nghĩ, thì ra hai anh em này đang ghen tị nhau...
Chu Nhã Nhã đứng nép tại cửa sau lớp học, ánh mắt dừng trên người Mộc Như Sâm, từng chiếc móng nhọn găm sâu vào lòng bàn tay.
Hiện tại, đoàn người ủng hộ của Mộc Như Lam không tiếp tục ra tay với ả nữa, đã qua một tuần rồi, trong hộc bàn không còn đống xác gián và chuột chết, trên bảng đen không còn lời mạt sát và chửi rủa, Chu Nhã Nhã cũng không còn bị nhốt trong toilet và hắt nước bẩn lên người.
Thế nhưng...
Chu Nhã Nhã một chút cũng không biết ơn Mộc Như Lam! Thậm chí còn cảm thấy thật giả tạo và nực cười!
Tổn thương, ả đã chịu. Như Sâm, ả đã mất. Đến lúc này Mộc Như Lam mới chịu nói bọn chúng dừng tay? Ha! Gì chứ? Đây là ý gì? Bố thí chắc?! Nhìn xem, ai ai cũng bảo Mộc Như Lam thật lương thiện khi cầu tình giúp ả, nhưng liệu có ai thấy được vết thương của ả?! Tôn nghiêm của ả đã bị chà đạp, cho dù nhặt lên rửa sạch thì cũng không thể nào xóa được vết nhơ bẩn thỉu đó!
Mộc Như Lam...
Cô giỏi lắm! Chuyện tốt thì cô nhận, chuyện xấu thì tôi chịu, cô giỏi lắm!
Tôi sẽ không tha thứ cho cô, không bao giờ!
Ánh mắt dừng trên lưng Mộc Như Sâm, khuôn mặt lãnh diễm bị bịt kín bởi một tầng âm u, Mộc Như Sâm... Thứ ả muốn, dù chết cũng phải nắm trong tay, Mộc Như Sâm cũng không ngoại lệ! Nếu đã khiến ả thích, vậy thì Mộc Như Sâm dù chết cũng phải là người của Chu Nhã Nhã này!
Hừ!
Chu Nhã Nhã siết chặt nắm đấm, giận dữ xoay người bỏ đi. Mộc Như Sâm bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cậu vội vàng ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn ra sau, thế nhưng chẳng có gì ở đó...
...
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, thế giới lại một lần nữa chìm trong bóng tối.
Kha Uyển Tình mặc một bộ đồ tây chỉnh tề, vui vẻ đứng trước một tòa nhà cao tầng đang xây dang dở, bốn phía là những tấm lưới mắt cáo màu xanh, nơi này chưa được lắp đèn nên vẫn chưa thể nhìn ra giá trị của nó, nhưng Kha Uyển Tình biết, một khi tất cả đã hoàn thành thì bà ta nhất định sẽ thu được một nguồn lợi khổng lồ. Thực ra Chu thị trưởng vốn không muốn đưa hạng mục đấu thầu này cho Kha Uyển Tình, nào ngờ con gái ông ta lại đánh Mộc Như Lam bị thương.
Nghĩ tới màn hài kịch đó, Kha Uyển Tình không khỏi cười ra tiếng, Lam Lam quả nhiên là phúc tinh của bà ta, bà ta vốn còn đang đau đầu tìm cách nuốt chửng miếng thịt béo bở này, vậy mà Chu thị trưởng lại tự động dâng đến tận miệng, hừ, cũng không uổng công con gái mình chịu uất ức.
Bốn bề một mảnh yên tĩnh, bởi vì đang trong quá trình xây dựng nên xung quanh khu vực này toàn là những tấm ván gỗ đã được nẹp lại, chỉ có một chút ánh sáng mờ mờ của hai bóng đèn đường. Nhóm công nhân đã tan tầm từ lâu, có điều gần đây Kha Uyển Tình quá hưng phấn nên ngày nào cũng chạy tới chỗ này mà ngắm nghía công trình lớn mang tính bước ngoặt của bà ta, tiện thể tận hưởng một chút cảm giác tuyệt đỉnh.
Ngọn gió đầu đông rít lên từng cơn, Kha Uyển Tình xoa xoa hai tay, tự nhủ lần sau ra ngoài phải nhớ mang theo áo khoác.
Bất chợt, một tờ báo cũ kĩ bị gió thổi bay đến bên chân Kha Uyển Tình, bà ta đá mãi mà vẫn không ra, trái lại còn càng thêm vướng víu. Kha Uyển Tình bực mình cau mày, đang định khom lưng kéo ra thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ống sắt rơi xuống đất truyền đến từ tầng trên, bà ta ngẩng đầu nhìn tòa nhà xi măng tối đen như mực, “Ai ở trên đó?!"
Không có tiếng đáp lại, Kha Uyển Tình đợi một hồi, nghĩ thầm chắc là bị gió thổi, bà ta cúi người muốn gỡ tờ báo ra khỏi chân, tầm mắt vô thức quét qua trang đầu tiên, trong thứ ánh sáng hiu hắt của chiếc bóng đèn vàng, trên tờ báo xuất hiện hình ảnh một xác chết không đầu, tựa đề ghi là ở nơi nào đó đã xảy ra án mạng. Kha Uyển Tình cả kinh lia báo chí ra thật xa, bà ta còn chưa kịp ổn định thì đỉnh đầu bỗng truyền đến một cảm giác ươn ướt lạ lẫm, mấy giọt chất lỏng ấm áp rơi tanh tách lên đầu bà ta, kéo dài xuống tận gương mặt.
Là... Trời mưa sao?
Kha Uyển Tình thoáng giật mình, đang định đứng thẳng dậy thì đột nhiên một tiếng “phịch" trầm đục vang lên, trước mặt bà ta xuất hiện một đôi chân đàn ông, mang giày da và quần cảnh sát màu xanh lá. Kha Uyển Tình thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng đây là nhân viên bảo vệ mới từ ngoài vào, bà ta đứng thẳng dậy, mở miệng muốn nói chuyện, bất thình lình, tiếng “phịch" thứ hai vang lên, có vật gì đó rơi xuống mặt đất, lăn lăn hai vòng rồi đụng vào chân bà ta...
Là một cái đầu người máu me be bét!
“A!" Kha Uyển Tình kinh hồn bạt vía hét toáng lên, lúc này bà ta mới phát hiện chất lỏng âm ấm trên đầu mình căn bản không phải là nước, mà là máu! Bà ta hoảng sợ ngẩng đầu, muốn cầu xin sự giúp đỡ từ người đằng trước, thế nhưng đập vào mắt lại là một cái xác chết cụt đầu đứng thẳng tắp...
“A a a a a a!"
Tác giả :
Hắc Tâm Bình Quả