Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 58: V4: Thiên sứ biến thái đang cận kề (8)
Hắn vừa hét xong, bóng hình phụ nữ kia bỗng nhiên tiêu thất, chỉ để lại một bức màn trắng tinh. Kim Bưu Hổ hung hăng dụi mắt mấy cái, cứ tưởng mình trông gà hóa cuốc, nào ngờ hắn còn chưa kịp thở phào thì đã thấy bóng đen ấy tái xuất hiện trên rèm cửa sổ. Kim Bưu Hổ vừa khiếp đảm hét to vừa điên cuồng đập chuông, “Có ai không! Có ai không! Mau đến đây!"
Kim Bưu Hổ nhìn bóng dáng trên rèm cửa, trái tim sợ hãi nhảy loạn xạ, chiếc máy tính rơi trên đất còn phát ra một chùm giọng nữ quyến rũ, “Đến a, đến a, đến a..."
Trước đây hắn luôn bị âm thanh này khơi dậy thú tính, thế nhưng bây giờ nó lại chẳng khác gì tiếng rít câu hồn của nữ quỷ. Toàn thân Kim Bưu Hổ cứng đờ, hắn từng hại chết không ít người, trong đó đa số là phụ nữ, có tật thì luôn giật mình, hắn làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như vậy, đương nhiên trong lòng cũng sẽ tồn tại nỗi sợ bị quỷ báo thù.
Cái bóng kia bắt đầu động đậy, một cánh tay nâng lên, từ từ hướng về phía Kim Bưu Hổ, hắn liền kinh hãi trốn dưới gầm giường, cái chân bó bột bị đập mạnh xuống đất, thế nhưng nỗi sợ đã lấn át hết tất thảy đau đớn, hắn hoàn toàn không để tâm đến cái chân đau mà chỉ một mực muốn chống nạng lao ra khỏi căn phòng quái quỷ này…
“Có ai không! Mau đến đây!"
“Rầm!" Cửa phòng đột ngột bị phá mở, Kim Bưu Hổ khoa trương thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ tay vào rèm cửa, miệng rống to, “Có quỷ!"
Những người vừa vào nghe thế thì lập tức nhìn về phía cửa sổ, kết quả chỉ thấy một tấm rèm trắng đang nhè nhẹ lay động trong gió. Nam bác sĩ mạnh dạn đi tới vén rèm lên, bên ngoài cửa sổ trống không, hoàn toàn dđlq.đ chẳng có gì cả, ông ta đóng cửa lại rồi nghiêm túc nhìn Kim Bưu Hổ, “Kim tiên sinh, tôi nhớ là tôi đã cảnh báo anh nhiều lần rồi, ở bệnh viện thì nên nghỉ ngơi cho tốt, ‘miệt mài quá độ’ sẽ khiến tinh thần anh trở nên không tỉnh táo."
Hàm ý là Kim Bưu Hổ miệt mài quá độ dẫn đến sinh ra ảo giác.
Nói gì thì nói, Kim Bưu Hổ là đàn ông, làm nhiều điều ác như vậy, nếu trên đời thật sự tồn tại ma quỷ thì chúng đã sớm lấy mạng hắn rồi, làm gì có chuyện chờ đến tận bây giờ? dđlq.đ Kim Bưu Hổ nhớ kỹ lại, đúng là mấy hôm nay hắn chỉ toàn nghĩ đến chuyện đó, hơn nữa đồng phục y tá quá mức mê hoặc, quả thật hắn có hơi bạo hỏa.
Chiếc máy tính bên kia vẫn đang phát ra âm thanh dụ dỗ đầy quyến rũ, Kim Bưu Hổ khó chịu đá nó một cái, thế nhưng nó vốn là hàng cao cấp, một cú đá đơn giản thì chẳng đủ để gây ảnh hưởng gì. Thấy bác sĩ nhìn mình chằm chằm, Kim Bưu Hổ càng khó chịu hơn, hắn đóng máy tính lại rồi quát, “Cút xéo!"
Bác sĩ lắc đầu, sau đó cùng các y tá rời khỏi phòng.
Ở bên ngoài, mây mù bất thình lình bị gió cuốn đi, ánh trăng tiếp tục soi lên tấm rèm cửa, một cái bóng đen lại lặng lẽ xuất hiện…
...
Mộc Như Lam rủ Bạch Tố Tình cùng cô xem phim, đây là bộ phim kinh dị thuộc thể loại siêu nhiên mới được ra mắt, độ kinh dị đạt đến năm sao, người xem phải cân nhắc kỹ, ở rạp chiếu đã có không ít người ngất xỉu vì yếu bóng víu.
Đèn phòng khách đã được tắt, Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương bận tham gia tiệc rượu, hai anh em Mộc Như Sâm thì gần đây đều về nhà trễ, nguyên nhân là vì chuyện của An Hữu Minh. dđlq.đ Tuy bọn họ ganh đua từ nhỏ đến lớn nhưng vẫn có một phần tình nghĩa, hiện nay An Hữu Minh và An Tả Tả đột nhiên bốc hơi khỏi thành phố K, đám anh em thân thiết đương nhiên không thể ngồi yên.
Vì vậy, trong nhà chỉ còn Mộc Như Lam và Bạch Tố Tình, Chu Phúc và nhóm người hầu đều đã trở về khu nhà ngoài biệt thự.
Nhạc phim kinh dị luôn luôn đem lại cảm giác rung rợn, sắc mặt Bạch Tố Tình trắng bệch, hai tay ôm chặt lấy chiếc gối, mặc dù cô ta không muốn xem chung với Mộc Như Lam nhưng vẫn phải bấm bụng ngồi xuống, ai bảo cô ta cứ thích làm một đóa sen trắng lương thiện không nỡ từ chối mọi người cơ chứ?
Mộc Như Lam ngồi bên cạnh, cẳng chân bó bột gác lên bàn, cô tựa người vào lưng ghế mềm, trong tay cầm một bịch khoai tây chiên, dđlq.đ gần đó còn có một ly nước ép cà chua đỏ rực, đôi mắt cô dán chặt vào khung cảnh kinh dị trên màn hình ti vi 42 inch, dáng vẻ cực kỳ thích thú.
Tựa hồ như bị cảnh trong phim dọa sợ, Bạch Tố Tình kinh hách hét một tiếng rồi lập tức vùi mặt vào gối, lúc này Mộc Như Lam mới quay sang nhìn Bạch Tố Tình, thấy cô ta trắng bệch cả mặt thì bật cười, “Đều là dàn dựng thôi, có gì đâu mà sợ."
Ai chẳng biết là dàn dựng, nhưng một khi đã xem thì đều bị mấy hình ảnh khủng khiếp kia bám trong đầu, lúc tắm rửa luôn sợ trong gương xuất hiện mặt ma, lúc đi toilet luôn sợ dưới bồn vươn lên tay quỷ, tóm lại chính là bị ám ảnh!
“Thật… thật khủng bố…" Giọng của Bạch Tố Tình có chút run rẩy.
Mộc Như Lam mỉm cười hiền hòa, mắt vẫn nhìn vào nữ quỷ đáng sợ trên màn hình, “Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa."
… Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa…
Cô cười khúc khích, xem phim kinh dị như mèo xem chuột, không có lấy một chút căng thẳng, “Sao lại nghĩ như vậy chứ? Nếu ma quỷ có thật thì chẳng phải xã hội sẽ rất yên bình sao? Kẻ xấu không cần cảnh sát vẫn bị trừng phạt, bị tra tấn đến chết, ai ai cũng có thể báo thù cho chính mình, chà… Thật sự rất tốt nha."
Trên đời này có rất nhiều kẻ chết vẫn chưa hết tội, ấy vậy mà chúng vẫn có thể sống nhởn nhơ đến già, những loại lý thuyết như “ở hiền gặp lành" chỉ dùng để gạt người thôi.
Bạch Tố Tình liếc nhìn gò má của Mộc Như Lam, ánh sáng bàng bạc của màn hình hắt lên gương mặt cô, gương mặt này vốn thật xinh đẹp, vậy mà bây giờ Bạch Tố Tình lại thấy nó cực kỳ đáng sợ… Vì sao… Mộc Như Lam có vẻ rất kỳ quái? Hơn nữa cảm giác này không phải là lần đầu tiên, ngay từ đêm đầu tiên bị dị ứng hoa oải hương, Bạch Tố Tình đã cảm thấy Mộc Như Lam có chỗ nào đó rất bất thường, có điều cô ta không thể nói rõ nó bất thường như thế nào.
Tiếng hét chói tai của thanh niên bị quỷ giết chết vọng lại từ trong ti vi, Bạch Tố Tình run như cầy sấy, Mộc Như Lam thì lại nhếch miệng cười, cô cầm lấy ly nước cà chua trên bàn rồi nhẹ nhàng ngậm lấy ống hút.
“Chị… Chị, em sợ quá, em không xem có được không?" Bạch Tố Tình rốt cuộc không chịu được nữa.
Mộc Như Lam nhìn gương mặt tái nhợt của cô ta, nụ cười trên môi mỗi lúc một sâu, “Được."
Bạch Tố Tình lập tức đứng phắt dậy, cuống quít chạy nhanh lên lầu.
Mộc Như Lam cười khẽ một tiếng, cô cầm điều khiển chỉnh cho âm thanh to hơn một chút, sau đó tiếp tục ôm bịch khoai tây chiên mà vui vẻ xem phim kinh dị…
…
Câu lạc bộ giải trí lớn nhất trung tâm thành phố K.
Đám người Mộc Như Sâm, Mộc Như Lâm, còn có cả Chu Nhã Nhã đều ngồi ở vị trí VIP tại tầng bốn, không khí lúc này có chút nặng nề và nghiêm trọng. Chuyện nhà An Hữu Minh phát sinh quá đột ngột, bọn họ chỉ là một sắp nhỏ loai choai, dđlq.đ mà một sắp nhỏ loai choai thì chẳng thể nào can thiệp vào chuyện thương trường, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ ngồi yên nhìn An Hữu Minh và An Tả Tả mất tích.
Tất cả bỏ tiền ra, mỗi người góp một ít để thuê thám tử đi tìm, thậm chí bọn họ còn nhờ đến sự giúp đỡ của cảnh sát, vậy mà kết quả lại không thu hoạch được gì, cứ như thể An gia đã thật sự biến mất khỏi nhân gian.
Họ ngồi phân tán trên ghế sô pha, không một ai mở miệng.
Chu Nhã Nhã ngồi bên cạnh Mộc Như Sâm, từ khi biết Mộc Như Sâm vì cứu cô ta mà không để ý cả việc Mộc Như Lam bị xe tông, Chu Nhã Nhã ngày càng thích Mộc Như Sâm, tính chiếm hữu và kiểm soát cũng ngày càng mãnh liệt.
Đương nhiên, chuyện này là do An Tả Tả an ủi Chu Nhã Nhã nên mới nói vậy. Cô ta lúc ấy đã say rượu ngủ như chết, tuyệt nhiên không hề biết chuyện Mộc Như Sâm vừa nghe chị gái gặp nạn là lập tức quăng cô ta sang một bên rồi chạy vụt đi, những dđlq.đ nam sinh khác cũng không thích kể lể, vì vậy Chu Nhã Nhã cứ đinh ninh rằng trong lòng Mộc Như Sâm có chỗ dành cho mình, chẳng qua là vì bị Mộc Như Lam ảnh hưởng nhiều năm nên cậu mới không nhận ra thôi.
Một ngày nào đó, cô ta nhất định sẽ chiếm lấy vị trí của Mộc Như Lam trong tim Mộc Như Sâm, còn người chị Mộc Như Lam này... cứ biến mất mãi mãi đi!
Chu Nhã Nhã bất giác nắm chặt tay Mộc Như Sâm, đôi mắt rực cháy ngọn lửa chiếm hữu khiến người ta có cảm giác khó thở.
Mộc Như Sâm đột nhiên bị nắm đau, cậu rút tay mình ra khỏi tay Chu Nhã Nhã, khó chịu nhăn mày, “Cậu làm gì vậy?"
Mộc Như Lâm liếc sang, thấy Chu Nhã Nhã còn chưa kịp thu hồi cái nhìn tham lam đến biến thái, cậu cau mày rồi lập tức phóng tới một ánh mắt cảnh cáo.
Lưu Khải chỉ cho rằng Mộc Như Sâm và Chu Nhã Nhã liếc mắt đưa tình, hắn đảo mắt, “Các cậu muốn tình tứ thì cũng phải đúng lúc đúng chỗ biết không hả?"
“Ai muốn tình tứ cơ chứ?" Mộc Như Sâm nóng nảy quăng ra một câu, cậu cực kỳ phiền chán cái loại lời nói dính cậu và Chu Nhã Nhã lại chung một chỗ như thế này dđlq.đ, đành phải đánh trống lảng, “Mình đã nhờ ông ngoại tra xét tư liệu của ngành giao thông bên kia, hoàn toàn không có hồ sơ xuất cảnh của An Hữu Minh."
“Chúng ta đã lật tung thành phố K lên mà vẫn không tìm được, chẳng lẽ bọn họ thật sự bốc hơi rồi sao?"
Lưu Khải bỗng dưng rùng mình một cái, giọng nói mang theo chút u ám, “Mình đột nhiên nhớ tới những vụ mất tích mất năm gần đây ở thành phố K... Kim Mạt Lỵ cũng đã từng học trường tụi mình, nghe nói cảnh sát cũng không truy ra gì, còn cả vụ ba người mất tích vào ba năm trước..."
“Cậu thôi đi!" Có người sợ run lên, vươn chân đạp sang một cước, “Đừng có đề cập đến mấy chuyện kinh khủng như vậy! An Hữu Minh tuy miệng lưỡi có chút đáng ghét nhưng cũng không đến mức khiến người ta muốn giết chết."
Lưu Khải cắn răng lẩm bẩm, “Nói không chừng cậu ta đã gặp phải một tên sát thủ biến thái..."
“A Khải." Mộc Như Lâm trầm giọng nhắc nhở, Lưu Khải lập tức giơ tay đầu hàng đồng thời làm một động tác khóa miệng, tỏ ý sẽ không nhắc lại.
“Dù thế nào đi nữa, mọi người cố hết sức là được rồi." Mộc Như Lâm lên tiếng, thiếu niên luôn luôn bình tĩnh này có sức ảnh hưởng rất lớn, quả thật bọn họ đã làm hết khả năng, coi như là vì bạn bè mà bỏ ra toàn bộ nỗ lực, nhưng nếu cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì thì chỉ có thể tuân theo số phận, dù sao quan trọng nhất vẫn là cuộc sống của mình.
Mộc Như Lâm vừa nói vậy, bầu không khí tựa hồ nhẹ đi rất nhiều, sau đó dần dần vui vẻ lên, không biết ai là người bắt đầu, cả khu ghế cứ thế mà xôn xao thành một mảnh.
Hai anh em Mộc gia đứng dậy, Mộc Như Lâm nói, “Không chơi nữa, tụi mình về đây."
Những người khác không đồng ý lắm, đôi song sinh này chính là tâm điểm trong đám bạn, một người Trịnh Dương lên tiếng, “Chậc, mới hơn mười giờ, ngày mai là chủ nhật, thứ hai lại là đại hội thể thao giữa Lưu Tư Lan và Tử Viên, sao không chơi cho đã mà về làm gì?"
“Chẳng lẽ… là vì Mộc tỷ tỷ hả lão đại?" Lưu Khải đảo mắt trêu đùa.
Hai người này chính là tỷ khống, hắn quen bọn họ đầu tiên nên tất nhiên đã sớm nhìn thấu, chỉ cần Mộc Như Lam ở nhà, bọn họ sẽ không bao giờ về quá mười một giờ đêm. Cả đám anh em đã sớm nếm qua vị phụ nữ, hút thuốc uống rượu lại càng không đáng kể, e rằng chỉ có Mộc Như Sâm Mộc Như Lâm vẫn còn là xử nam, không thuốc không rượu không chơi qua đêm, quả thật không ngoa khi nói bọn họ đã bị Mộc Như Lam dưỡng thành cún ngoan.
Có điều Lưu Khải cũng thực lòng hâm mộ, trước đây hắn đã từng theo chân bọn họ bám lấy Mộc Như Lam, thế nhưng sau khi hai anh em biết Lưu Khải có ý định cướp đi chị gái, bọn họ lập tức cảnh cáo tiểu hài tử này. Lưu Khải bị uy hiếp quá hung hăng nên không dám chạy đến Mộc gia thường xuyên như trước nữa, tình cảm dành cho Mộc Như Lam cũng vì thế mà dần phai nhạt, nhưng chút ít ái mộ dưới đáy lòng vẫn chẳng thể nào xóa sạch được.
Chu Nhã Nhã thấy Lưu Khải nhắc tới Mộc Như Lam thì nhíu mày bực mình, bắt gặp tia sáng khác thường của Mộc Như Sâm khi nghe được tên chị gái, Chu Nhã Nhã không khỏi bấu chặt móng tay lên thành ghế.
Cô ta ghen tỵ vị trí to lớn của Mộc Như Lam trong lòng Mộc Như Sâm nhưng lại chẳng thể nào hạ thủ, bởi vì đó chính là người đã cứu mạng cô ta, nếu không nhờ Mộc Như Lam thì e chuyện hôm ấy sẽ không chỉ dừng lại ở một màn cưỡng hiếp.
Trong tâm trí dường như có một thiên thần và một ác quỷ đang ầm ĩ tranh cãi, một bên thì bảo cô ta nên đối tốt với Mộc Như Lam, còn một bên thì cho rằng không việc gì phải câu nệ, trong tình yêu, bạn bè mười mấy năm cũng có thể trở mặt thành thù, huống chi Mộc Như Lam mới chỉ vô tình cứu cô ta một lần nên chưa tính là bạn bè, hơn nữa cô ta cuối cùng vẫn gặp chuyện, Mộc Như Lam chẳng qua là giúp kéo vận rủi trễ xuống hai ngày mà thôi…
Suy nghĩ này sai lầm vô cùng, nhưng tình yêu chính là chất độc, càng chìm đắm thì càng lan tràn, cuối cùng ăn mòn luôn trái tim và toàn bộ lý trí…
Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm luôn đặt Mộc Như Lam lên vị trí hàng đầu, trong tiềm thức đã hoàn toàn miễn dịch với những từ “em trai ngoan" linh tinh này nọ. Lúc mới bước vào thời kỳ nổi loạn, bọn họ đã từng cảm thấy mất mặt khi bị gọi là “bé ngoan", “em trai ngoan", “tỷ khống", có lần hăng máu cãi nhau với người khác, nhất thời kích động nói rằng bọn họ không thích Mộc Như Lam đến như vậy, sau đó câu nói này lọt vào tai Mộc Như Lam, cô phớt lờ bọn họ tận ba ngày, từ đó trở đi, bọn họ không bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này nữa.
So với việc khiến cho chị gái đau lòng, bọn họ trở thành em trai ngoan thì có làm sao?
Vì thế cả hai lười không thèm đáp lại lời trêu chọc của Lưu Khải, xem như cam chịu, Mộc Như Lâm thản nhiên nói, “Các cậu cũng đừng về quá muộn, gần đây bên ngoài dường như có điểm không ổn, phải chú ý an toàn."
Trịnh Dương vẫy vẫy tay, “Các cậu không nói mình cũng biết rồi, có điều, làm bạn trai, A Sâm, không phải cậu nên đưa mỹ nữ về nhà sao?" Hắn ái muội nháy mắt với Mộc Như Sâm.
Mộc Như Sâm vừa nhớ ra chị gái mới xuất viện, đang hớn hở nghĩ từ nay lại có thể cùng nhau ăn cơm xem phim làm nũng thì đột nhiên bị Trịnh Dương tạt một gáo nước lạnh, cậu bắt đầu thấy không kiên nhẫn nổi, lại là Chu Nhã Nhã? Sao phiền thế? Vậy mà đám bạn cứ nhao nhao bảo đây là đặc quyền của bạn trai, nghĩa vụ của bạn trai, hơn nữa ánh mắt của Chu Nhã Nhã càng khiến cho cậu không cách nào cự tuyệt.
Chu Nhã Nhã muốn đi toilet trước khi trở về, nhìn bóng dáng người đẹp dần khuất xa, Lưu Khải và Trịnh Dương bỉ ổi ghé sát vào Mộc Như Sâm, Trịnh Dương khều khều ngực cậu, cười đến là ái muội, “Nghe nói hôm nay, Chu thị trưởng cùng vợ đi khảo sát huyện thành."
Mộc Như Sâm khó hiểu nhìn Trịnh Dương, “Thì sao?"
“Chậc! Sao cậu chậm hiểu vậy hả?!" Trịnh Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Chu Nhã Nhã đẹp như thế, dáng người nóng bỏng như thế, đêm dài người vắng, chẳng lẽ cậu không biết đến cái gọi là củi khô bốc lửa à? Cậu có phải là thiếu niên đang dậy thì không vậy? Mau cởi quần ra, mình muốn kiểm tra xem liệu cậu có bị bệnh gì không…"
“Đồ điên, cút đi!" Mộc Như Sâm một cước đá văng tên ngốc đang muốn cởi quần mình, cậu trợn mắt, không biết đầu óc mấy tên này ngoài bã đậu ra thì còn cái gì không mà suốt ngày cứ tơ tưởng đến những chuyện đó.
Thấy Chu Nhã Nhã đi ra từ toilet, Mộc Như Lâm liền gọi anh trai, “Thôi, chúng ta về."
“Bái bai."
“A Sâm, nhớ kể cho tụi này nha!"
Mộc Như Sâm chẳng buồn để ý đám người nhàm chán sau lưng, thế nhưng không hiểu tại sao, lời nói không lành mạnh của họ vẫn lưu lại chút ít dấu vết trong đầu cậu, nói gì thì vẫn là thiếu niên mới lớn, Mộc Như Sâm nhìn sang Chu Nhã Nhã đang đi về phía hắn, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá khuôn mặt và dáng người cô gái này.
Ừm… không thể phủ nhận, Chu Nhã Nhã quả thật là mỹ nhân, hơn nữa vẻ đẹp lạnh lùng này vừa nhìn là đã khơi dậy tính chinh phục của đàn ông, cô gái 15 tuổi trổ mã có hơi sớm, đường cong yểu điệu thật sự quá bốc lửa so với bạn bè đồng trang lứa.
Lời nói của Trịnh Dương vọng lại, Mộc Như Sâm bất giác tưởng tượng Chu Nhã Nhã trần truồng, thế nhưng vào giây tiếp theo, ánh mắt cậu bất chợt lộ ra vẻ hoảng sợ, thân mình đột nhiên lùi về sau, va phải Mộc Như Lâm, mồ hôi lạnh toát đầy trán…
“Sao vậy?" Mộc Như Lâm bị đụng, thấy cả người anh trai cứng đờ thì liền dò hỏi, ở đằng trước, Chu Nhã Nhã cũng đang lo lắng nhìn Mộc Như Sâm nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Mộc Như Sâm lắc đầu, hô hấp có chút dồn dập, cậu xoay người đi trước, “Đi nhanh đi."
Hai người phía sau cau mày, sau đó cất bước đi theo.
Mộc Như Sâm đi ở phía trước, hành lang thẳng dài bắt đầu trở nên méo mó và mông lung, trái tim cậu nhảy loạn xạ, bước chân càng ngày càng nhanh, mồ hôi trên trán mỗi lúc một nhiều.
Mộc Như Sâm hoàn toàn kinh hách.
Cậu thấy hình như mình trúng tà mất rồi, đúng vậy, nhất định là trúng tà! Nếu không... Nếu không... Làm sao cậu có thể… làm sao có thể tưởng tượng ra cảnh Mộc Như Lam trần truồng… Rõ ràng cô là chị gái cậu, là chị gái yêu thương nhất của cậu…
Nhất định là trúng tà, nếu không thì… thật dơ bẩn…
Mộc Như Sâm thất thần suốt cả quãng đường, taxi đưa Chu Nhã Nhã về Chu gia, sau đó lại đưa bọn họ về Mộc gia từ lúc nào không biết, phải đến khi Mộc Như Lâm thúc một cái, cậu mới hoảng hốt tỉnh lại.
Thấy Mộc Như Sâm cứng nhắc bước xuống taxi, Mộc Như Lâm thanh toán tiền xong thì bắt đầu nhìn Mộc Như Sâm chằm chằm, đôi mắt bắn ra từng tia sắc bén, “Rốt cuộc anh bị làm sao thế?" Không dưng lại hốt hoảng như vậy, bộ trúng tà chắc?
Chuyện dơ bẩn và đáng hổ như vậy, làm sao Mộc Như Sâm có thể nói ra, cho dù đối phương là đứa em trai sinh đôi ngay từ trong bụng mẹ cũng không được!
“Không sao cả." Cậu trả lời cho có rồi vội vàng chạy vào trong nhà.
Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương vẫn chưa về, trong phòng khách không bật đèn, chỉ có một mình Mộc Như Lam ngồi xem phim, cô nghe được tiếng mở cửa, thấy Mộc Như Sâm bước vào thì liền mỉm cười, “Về rồi à."
“Chị... em... em mệt quá, em lên lầu ngủ trước đây!" Mộc Như Sâm thấy thân mình Mộc Như Lam vùi vào ghế trông thật nhỏ nhắn mềm mại, tay cô ôm bịch khoai tây chiên, điệu bộ khả ái như mèo con, có điều bây giờ cậu lại sợ hãi không dám đối mặt với Mộc Như Lam, chỉ lắp bắp nói được một câu, sau đó lập tức chạy mất dạng.
Mộc Như Lam khó hiểu nhìn Mộc Như Lâm, “Nó làm sao vậy?"
Mộc Như Lâm nhìn theo bóng dáng của anh trai, đôi mắt bên dưới thấu kính xẹt qua một tia âm u, phản ứng của Mộc Như Sâm... giống hệt phản ứng của cậu khi phát hiện bản thân tồn tại một khởi niệm với Mộc Như Lam...
“Như Lâm?" Mộc Như Lam vừa bấm nút tạm dừng chiếu phim vừa gọi thêm lần nữa, hai đứa tối hôm nay ra ngoài gặp phải chuyện gì sao? Cứ thất hồn lạc phách...
Mộc Như Lâm lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, cậu vội lắc đầu, “Không có gì, em chỉ hơi mệt thôi."
Mộc Như Lam cho là họ phiền não chuyện của An Hữu Mình, vì vậy liền dịu dàng an ủi, “Không phải chị đã nói với các em rồi sao? Có nhiều chuyện, chúng ta cố hết sức là được rồi."
Cố hết sức là được rồi. Những lời này thật bình thường, rất nhiều người đã nói qua, thế nhưng khi được phát ra từ miệng Mộc Như Lam, nó lại mang theo cảm giác lạnh lùng tàn nhẫn, hai anh em bọn họ đã lĩnh giáo điều này ngay từ nhỏ, Mộc Như Lam đôi khi cũng rất tuyệt tình, chính vì vậy mà bọn họ sinh ra tâm lý sợ hãi, sợ một ngày cô không cần bọn họ, sợ một ngày cô vứt bỏ bọn họ.
Mộc Như Lâm gật đầu, trong lòng bắt đầu thấy phiền chán, cậu đành tìm một cái cớ để đi lên lầu.
Mộc Như Lam đứng bên dưới nhìn theo bóng lưng Mộc Như Lâm, phòng khách không bật đèn, chỉ có chút ít ánh sáng màn hình soi lên một khoảng nho nhỏ, miễn cưỡng thấy được nụ cười ôn nhu xinh đẹp của cô.
Em trai đơn thuần thật đáng yêu quá đi, thấy chị thì trái tim đập nhanh lắm phải không? Chị thân thiết với người khác thì khó chịu lắm phải không? A... Chu Nhã Nhã xinh đẹp vẫn chưa thể cướp được trái tim của cưng sao? Ha ha... Quả thật rất đáng yêu, đứa em trai như vậy, đứa em trai toàn tâm toàn ý yêu chị gái như vậy, quả thật rất rất rất đáng yêu...
Trốn đi, trốn nhanh lên, phải trốn cho thật xa thì mới thoát khỏi cảnh giãy dụa trong thống khổ nha, nhưng nếu cưng trốn quá xa, vượt qua giới hạn sợi tơ của chị, chị sẽ lập tức bắt cưng về, sau đó cưng sẽ mãi mãi ở cạnh chị, mãi mãi mãi mãi ~ ha ha ha.
Mộc Như Sâm vừa vào phòng là vọt ngay vào toilet vặn vòi sen, cậu không cởi quần áo mà cứ đứng như thế cho nước chảy xối xả từ đầu tới chân, nước mùa thu rất lạnh, Mộc Như Sâm run rẩy cả người nhưng tuyệt nhiên không hề né tránh.
Mộc Như Lâm đứng bên ngoài phòng tắm, không hổ là anh em sinh đôi, hành động của Mộc Như Sâm hiện tại đều trùng với những gì Mộc Như Lâm đã làm trước đây, hiện tại chắc anh ta cũng giống mình khi ấy, cảm thấy xấu hổ không dám đối mặt với Mộc Như Lam phải không? Sau đó chờ cho tâm tình dần dần bình phục thì mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đây là yêu, không phải là tình yêu của em trai dành cho chị gái, mà là tình yêu của nam nhân dành cho nữ nhân.
Thật buồn cười, ngay từ nhỏ đã nghe Mộc Như Lam giảng giải biết bao nhiêu là đạo đức luân lý, ấy vậy mà bọn họ lại sinh ra thứ tình cảm méo mó biến thái đến thế...
Mộc Như Lâm lắng nghe tiếng nước chảy ào ào truyền ra từ phòng tắm, trong lòng càng lúc càng thấy phiền, Mộc Như Sâm không giống cậu, cậu ta không thuộc tuýp người có khả năng giấu kín tâm tư, cho dù cố gắng kiềm chế thế nào đi nữa thì tới một thời điểm nhất định cũng sẽ bạo phát. Chu Nhã Nhã kia đúng là vô tích sự, cậu đã cật lực giúp cô ta tạo nhiều cơ hội, vậy mà vẫn...
Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đôi mắt Mộc Như Lâm dần nhuốm màu u ám.
Người cậu yêu nhất là Mộc Như Lam, cho dù phần tình cảm này méo mó biến thái đến đâu thì cậu cũng không thể nào phủ nhận. Cậu muốn giấu trong lòng cả đời, lặng lẽ nhìn Mộc Như Lam gặp người đàn ông cô yêu, nhìn cô mặc váy cưới bước vào lễ đường, chỉ cần tình cảm này còn tồn tại, cậu vẫn sẽ bảo vệ Mộc Như Lam.
Không ai được phép tổn thương cô, kể cả người anh trai song sinh kia.
Cho nên...
Đừng trách cậu.
Kim Bưu Hổ nhìn bóng dáng trên rèm cửa, trái tim sợ hãi nhảy loạn xạ, chiếc máy tính rơi trên đất còn phát ra một chùm giọng nữ quyến rũ, “Đến a, đến a, đến a..."
Trước đây hắn luôn bị âm thanh này khơi dậy thú tính, thế nhưng bây giờ nó lại chẳng khác gì tiếng rít câu hồn của nữ quỷ. Toàn thân Kim Bưu Hổ cứng đờ, hắn từng hại chết không ít người, trong đó đa số là phụ nữ, có tật thì luôn giật mình, hắn làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như vậy, đương nhiên trong lòng cũng sẽ tồn tại nỗi sợ bị quỷ báo thù.
Cái bóng kia bắt đầu động đậy, một cánh tay nâng lên, từ từ hướng về phía Kim Bưu Hổ, hắn liền kinh hãi trốn dưới gầm giường, cái chân bó bột bị đập mạnh xuống đất, thế nhưng nỗi sợ đã lấn át hết tất thảy đau đớn, hắn hoàn toàn không để tâm đến cái chân đau mà chỉ một mực muốn chống nạng lao ra khỏi căn phòng quái quỷ này…
“Có ai không! Mau đến đây!"
“Rầm!" Cửa phòng đột ngột bị phá mở, Kim Bưu Hổ khoa trương thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ tay vào rèm cửa, miệng rống to, “Có quỷ!"
Những người vừa vào nghe thế thì lập tức nhìn về phía cửa sổ, kết quả chỉ thấy một tấm rèm trắng đang nhè nhẹ lay động trong gió. Nam bác sĩ mạnh dạn đi tới vén rèm lên, bên ngoài cửa sổ trống không, hoàn toàn dđlq.đ chẳng có gì cả, ông ta đóng cửa lại rồi nghiêm túc nhìn Kim Bưu Hổ, “Kim tiên sinh, tôi nhớ là tôi đã cảnh báo anh nhiều lần rồi, ở bệnh viện thì nên nghỉ ngơi cho tốt, ‘miệt mài quá độ’ sẽ khiến tinh thần anh trở nên không tỉnh táo."
Hàm ý là Kim Bưu Hổ miệt mài quá độ dẫn đến sinh ra ảo giác.
Nói gì thì nói, Kim Bưu Hổ là đàn ông, làm nhiều điều ác như vậy, nếu trên đời thật sự tồn tại ma quỷ thì chúng đã sớm lấy mạng hắn rồi, làm gì có chuyện chờ đến tận bây giờ? dđlq.đ Kim Bưu Hổ nhớ kỹ lại, đúng là mấy hôm nay hắn chỉ toàn nghĩ đến chuyện đó, hơn nữa đồng phục y tá quá mức mê hoặc, quả thật hắn có hơi bạo hỏa.
Chiếc máy tính bên kia vẫn đang phát ra âm thanh dụ dỗ đầy quyến rũ, Kim Bưu Hổ khó chịu đá nó một cái, thế nhưng nó vốn là hàng cao cấp, một cú đá đơn giản thì chẳng đủ để gây ảnh hưởng gì. Thấy bác sĩ nhìn mình chằm chằm, Kim Bưu Hổ càng khó chịu hơn, hắn đóng máy tính lại rồi quát, “Cút xéo!"
Bác sĩ lắc đầu, sau đó cùng các y tá rời khỏi phòng.
Ở bên ngoài, mây mù bất thình lình bị gió cuốn đi, ánh trăng tiếp tục soi lên tấm rèm cửa, một cái bóng đen lại lặng lẽ xuất hiện…
...
Mộc Như Lam rủ Bạch Tố Tình cùng cô xem phim, đây là bộ phim kinh dị thuộc thể loại siêu nhiên mới được ra mắt, độ kinh dị đạt đến năm sao, người xem phải cân nhắc kỹ, ở rạp chiếu đã có không ít người ngất xỉu vì yếu bóng víu.
Đèn phòng khách đã được tắt, Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương bận tham gia tiệc rượu, hai anh em Mộc Như Sâm thì gần đây đều về nhà trễ, nguyên nhân là vì chuyện của An Hữu Minh. dđlq.đ Tuy bọn họ ganh đua từ nhỏ đến lớn nhưng vẫn có một phần tình nghĩa, hiện nay An Hữu Minh và An Tả Tả đột nhiên bốc hơi khỏi thành phố K, đám anh em thân thiết đương nhiên không thể ngồi yên.
Vì vậy, trong nhà chỉ còn Mộc Như Lam và Bạch Tố Tình, Chu Phúc và nhóm người hầu đều đã trở về khu nhà ngoài biệt thự.
Nhạc phim kinh dị luôn luôn đem lại cảm giác rung rợn, sắc mặt Bạch Tố Tình trắng bệch, hai tay ôm chặt lấy chiếc gối, mặc dù cô ta không muốn xem chung với Mộc Như Lam nhưng vẫn phải bấm bụng ngồi xuống, ai bảo cô ta cứ thích làm một đóa sen trắng lương thiện không nỡ từ chối mọi người cơ chứ?
Mộc Như Lam ngồi bên cạnh, cẳng chân bó bột gác lên bàn, cô tựa người vào lưng ghế mềm, trong tay cầm một bịch khoai tây chiên, dđlq.đ gần đó còn có một ly nước ép cà chua đỏ rực, đôi mắt cô dán chặt vào khung cảnh kinh dị trên màn hình ti vi 42 inch, dáng vẻ cực kỳ thích thú.
Tựa hồ như bị cảnh trong phim dọa sợ, Bạch Tố Tình kinh hách hét một tiếng rồi lập tức vùi mặt vào gối, lúc này Mộc Như Lam mới quay sang nhìn Bạch Tố Tình, thấy cô ta trắng bệch cả mặt thì bật cười, “Đều là dàn dựng thôi, có gì đâu mà sợ."
Ai chẳng biết là dàn dựng, nhưng một khi đã xem thì đều bị mấy hình ảnh khủng khiếp kia bám trong đầu, lúc tắm rửa luôn sợ trong gương xuất hiện mặt ma, lúc đi toilet luôn sợ dưới bồn vươn lên tay quỷ, tóm lại chính là bị ám ảnh!
“Thật… thật khủng bố…" Giọng của Bạch Tố Tình có chút run rẩy.
Mộc Như Lam mỉm cười hiền hòa, mắt vẫn nhìn vào nữ quỷ đáng sợ trên màn hình, “Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa."
… Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa…
Cô cười khúc khích, xem phim kinh dị như mèo xem chuột, không có lấy một chút căng thẳng, “Sao lại nghĩ như vậy chứ? Nếu ma quỷ có thật thì chẳng phải xã hội sẽ rất yên bình sao? Kẻ xấu không cần cảnh sát vẫn bị trừng phạt, bị tra tấn đến chết, ai ai cũng có thể báo thù cho chính mình, chà… Thật sự rất tốt nha."
Trên đời này có rất nhiều kẻ chết vẫn chưa hết tội, ấy vậy mà chúng vẫn có thể sống nhởn nhơ đến già, những loại lý thuyết như “ở hiền gặp lành" chỉ dùng để gạt người thôi.
Bạch Tố Tình liếc nhìn gò má của Mộc Như Lam, ánh sáng bàng bạc của màn hình hắt lên gương mặt cô, gương mặt này vốn thật xinh đẹp, vậy mà bây giờ Bạch Tố Tình lại thấy nó cực kỳ đáng sợ… Vì sao… Mộc Như Lam có vẻ rất kỳ quái? Hơn nữa cảm giác này không phải là lần đầu tiên, ngay từ đêm đầu tiên bị dị ứng hoa oải hương, Bạch Tố Tình đã cảm thấy Mộc Như Lam có chỗ nào đó rất bất thường, có điều cô ta không thể nói rõ nó bất thường như thế nào.
Tiếng hét chói tai của thanh niên bị quỷ giết chết vọng lại từ trong ti vi, Bạch Tố Tình run như cầy sấy, Mộc Như Lam thì lại nhếch miệng cười, cô cầm lấy ly nước cà chua trên bàn rồi nhẹ nhàng ngậm lấy ống hút.
“Chị… Chị, em sợ quá, em không xem có được không?" Bạch Tố Tình rốt cuộc không chịu được nữa.
Mộc Như Lam nhìn gương mặt tái nhợt của cô ta, nụ cười trên môi mỗi lúc một sâu, “Được."
Bạch Tố Tình lập tức đứng phắt dậy, cuống quít chạy nhanh lên lầu.
Mộc Như Lam cười khẽ một tiếng, cô cầm điều khiển chỉnh cho âm thanh to hơn một chút, sau đó tiếp tục ôm bịch khoai tây chiên mà vui vẻ xem phim kinh dị…
…
Câu lạc bộ giải trí lớn nhất trung tâm thành phố K.
Đám người Mộc Như Sâm, Mộc Như Lâm, còn có cả Chu Nhã Nhã đều ngồi ở vị trí VIP tại tầng bốn, không khí lúc này có chút nặng nề và nghiêm trọng. Chuyện nhà An Hữu Minh phát sinh quá đột ngột, bọn họ chỉ là một sắp nhỏ loai choai, dđlq.đ mà một sắp nhỏ loai choai thì chẳng thể nào can thiệp vào chuyện thương trường, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ ngồi yên nhìn An Hữu Minh và An Tả Tả mất tích.
Tất cả bỏ tiền ra, mỗi người góp một ít để thuê thám tử đi tìm, thậm chí bọn họ còn nhờ đến sự giúp đỡ của cảnh sát, vậy mà kết quả lại không thu hoạch được gì, cứ như thể An gia đã thật sự biến mất khỏi nhân gian.
Họ ngồi phân tán trên ghế sô pha, không một ai mở miệng.
Chu Nhã Nhã ngồi bên cạnh Mộc Như Sâm, từ khi biết Mộc Như Sâm vì cứu cô ta mà không để ý cả việc Mộc Như Lam bị xe tông, Chu Nhã Nhã ngày càng thích Mộc Như Sâm, tính chiếm hữu và kiểm soát cũng ngày càng mãnh liệt.
Đương nhiên, chuyện này là do An Tả Tả an ủi Chu Nhã Nhã nên mới nói vậy. Cô ta lúc ấy đã say rượu ngủ như chết, tuyệt nhiên không hề biết chuyện Mộc Như Sâm vừa nghe chị gái gặp nạn là lập tức quăng cô ta sang một bên rồi chạy vụt đi, những dđlq.đ nam sinh khác cũng không thích kể lể, vì vậy Chu Nhã Nhã cứ đinh ninh rằng trong lòng Mộc Như Sâm có chỗ dành cho mình, chẳng qua là vì bị Mộc Như Lam ảnh hưởng nhiều năm nên cậu mới không nhận ra thôi.
Một ngày nào đó, cô ta nhất định sẽ chiếm lấy vị trí của Mộc Như Lam trong tim Mộc Như Sâm, còn người chị Mộc Như Lam này... cứ biến mất mãi mãi đi!
Chu Nhã Nhã bất giác nắm chặt tay Mộc Như Sâm, đôi mắt rực cháy ngọn lửa chiếm hữu khiến người ta có cảm giác khó thở.
Mộc Như Sâm đột nhiên bị nắm đau, cậu rút tay mình ra khỏi tay Chu Nhã Nhã, khó chịu nhăn mày, “Cậu làm gì vậy?"
Mộc Như Lâm liếc sang, thấy Chu Nhã Nhã còn chưa kịp thu hồi cái nhìn tham lam đến biến thái, cậu cau mày rồi lập tức phóng tới một ánh mắt cảnh cáo.
Lưu Khải chỉ cho rằng Mộc Như Sâm và Chu Nhã Nhã liếc mắt đưa tình, hắn đảo mắt, “Các cậu muốn tình tứ thì cũng phải đúng lúc đúng chỗ biết không hả?"
“Ai muốn tình tứ cơ chứ?" Mộc Như Sâm nóng nảy quăng ra một câu, cậu cực kỳ phiền chán cái loại lời nói dính cậu và Chu Nhã Nhã lại chung một chỗ như thế này dđlq.đ, đành phải đánh trống lảng, “Mình đã nhờ ông ngoại tra xét tư liệu của ngành giao thông bên kia, hoàn toàn không có hồ sơ xuất cảnh của An Hữu Minh."
“Chúng ta đã lật tung thành phố K lên mà vẫn không tìm được, chẳng lẽ bọn họ thật sự bốc hơi rồi sao?"
Lưu Khải bỗng dưng rùng mình một cái, giọng nói mang theo chút u ám, “Mình đột nhiên nhớ tới những vụ mất tích mất năm gần đây ở thành phố K... Kim Mạt Lỵ cũng đã từng học trường tụi mình, nghe nói cảnh sát cũng không truy ra gì, còn cả vụ ba người mất tích vào ba năm trước..."
“Cậu thôi đi!" Có người sợ run lên, vươn chân đạp sang một cước, “Đừng có đề cập đến mấy chuyện kinh khủng như vậy! An Hữu Minh tuy miệng lưỡi có chút đáng ghét nhưng cũng không đến mức khiến người ta muốn giết chết."
Lưu Khải cắn răng lẩm bẩm, “Nói không chừng cậu ta đã gặp phải một tên sát thủ biến thái..."
“A Khải." Mộc Như Lâm trầm giọng nhắc nhở, Lưu Khải lập tức giơ tay đầu hàng đồng thời làm một động tác khóa miệng, tỏ ý sẽ không nhắc lại.
“Dù thế nào đi nữa, mọi người cố hết sức là được rồi." Mộc Như Lâm lên tiếng, thiếu niên luôn luôn bình tĩnh này có sức ảnh hưởng rất lớn, quả thật bọn họ đã làm hết khả năng, coi như là vì bạn bè mà bỏ ra toàn bộ nỗ lực, nhưng nếu cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì thì chỉ có thể tuân theo số phận, dù sao quan trọng nhất vẫn là cuộc sống của mình.
Mộc Như Lâm vừa nói vậy, bầu không khí tựa hồ nhẹ đi rất nhiều, sau đó dần dần vui vẻ lên, không biết ai là người bắt đầu, cả khu ghế cứ thế mà xôn xao thành một mảnh.
Hai anh em Mộc gia đứng dậy, Mộc Như Lâm nói, “Không chơi nữa, tụi mình về đây."
Những người khác không đồng ý lắm, đôi song sinh này chính là tâm điểm trong đám bạn, một người Trịnh Dương lên tiếng, “Chậc, mới hơn mười giờ, ngày mai là chủ nhật, thứ hai lại là đại hội thể thao giữa Lưu Tư Lan và Tử Viên, sao không chơi cho đã mà về làm gì?"
“Chẳng lẽ… là vì Mộc tỷ tỷ hả lão đại?" Lưu Khải đảo mắt trêu đùa.
Hai người này chính là tỷ khống, hắn quen bọn họ đầu tiên nên tất nhiên đã sớm nhìn thấu, chỉ cần Mộc Như Lam ở nhà, bọn họ sẽ không bao giờ về quá mười một giờ đêm. Cả đám anh em đã sớm nếm qua vị phụ nữ, hút thuốc uống rượu lại càng không đáng kể, e rằng chỉ có Mộc Như Sâm Mộc Như Lâm vẫn còn là xử nam, không thuốc không rượu không chơi qua đêm, quả thật không ngoa khi nói bọn họ đã bị Mộc Như Lam dưỡng thành cún ngoan.
Có điều Lưu Khải cũng thực lòng hâm mộ, trước đây hắn đã từng theo chân bọn họ bám lấy Mộc Như Lam, thế nhưng sau khi hai anh em biết Lưu Khải có ý định cướp đi chị gái, bọn họ lập tức cảnh cáo tiểu hài tử này. Lưu Khải bị uy hiếp quá hung hăng nên không dám chạy đến Mộc gia thường xuyên như trước nữa, tình cảm dành cho Mộc Như Lam cũng vì thế mà dần phai nhạt, nhưng chút ít ái mộ dưới đáy lòng vẫn chẳng thể nào xóa sạch được.
Chu Nhã Nhã thấy Lưu Khải nhắc tới Mộc Như Lam thì nhíu mày bực mình, bắt gặp tia sáng khác thường của Mộc Như Sâm khi nghe được tên chị gái, Chu Nhã Nhã không khỏi bấu chặt móng tay lên thành ghế.
Cô ta ghen tỵ vị trí to lớn của Mộc Như Lam trong lòng Mộc Như Sâm nhưng lại chẳng thể nào hạ thủ, bởi vì đó chính là người đã cứu mạng cô ta, nếu không nhờ Mộc Như Lam thì e chuyện hôm ấy sẽ không chỉ dừng lại ở một màn cưỡng hiếp.
Trong tâm trí dường như có một thiên thần và một ác quỷ đang ầm ĩ tranh cãi, một bên thì bảo cô ta nên đối tốt với Mộc Như Lam, còn một bên thì cho rằng không việc gì phải câu nệ, trong tình yêu, bạn bè mười mấy năm cũng có thể trở mặt thành thù, huống chi Mộc Như Lam mới chỉ vô tình cứu cô ta một lần nên chưa tính là bạn bè, hơn nữa cô ta cuối cùng vẫn gặp chuyện, Mộc Như Lam chẳng qua là giúp kéo vận rủi trễ xuống hai ngày mà thôi…
Suy nghĩ này sai lầm vô cùng, nhưng tình yêu chính là chất độc, càng chìm đắm thì càng lan tràn, cuối cùng ăn mòn luôn trái tim và toàn bộ lý trí…
Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm luôn đặt Mộc Như Lam lên vị trí hàng đầu, trong tiềm thức đã hoàn toàn miễn dịch với những từ “em trai ngoan" linh tinh này nọ. Lúc mới bước vào thời kỳ nổi loạn, bọn họ đã từng cảm thấy mất mặt khi bị gọi là “bé ngoan", “em trai ngoan", “tỷ khống", có lần hăng máu cãi nhau với người khác, nhất thời kích động nói rằng bọn họ không thích Mộc Như Lam đến như vậy, sau đó câu nói này lọt vào tai Mộc Như Lam, cô phớt lờ bọn họ tận ba ngày, từ đó trở đi, bọn họ không bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này nữa.
So với việc khiến cho chị gái đau lòng, bọn họ trở thành em trai ngoan thì có làm sao?
Vì thế cả hai lười không thèm đáp lại lời trêu chọc của Lưu Khải, xem như cam chịu, Mộc Như Lâm thản nhiên nói, “Các cậu cũng đừng về quá muộn, gần đây bên ngoài dường như có điểm không ổn, phải chú ý an toàn."
Trịnh Dương vẫy vẫy tay, “Các cậu không nói mình cũng biết rồi, có điều, làm bạn trai, A Sâm, không phải cậu nên đưa mỹ nữ về nhà sao?" Hắn ái muội nháy mắt với Mộc Như Sâm.
Mộc Như Sâm vừa nhớ ra chị gái mới xuất viện, đang hớn hở nghĩ từ nay lại có thể cùng nhau ăn cơm xem phim làm nũng thì đột nhiên bị Trịnh Dương tạt một gáo nước lạnh, cậu bắt đầu thấy không kiên nhẫn nổi, lại là Chu Nhã Nhã? Sao phiền thế? Vậy mà đám bạn cứ nhao nhao bảo đây là đặc quyền của bạn trai, nghĩa vụ của bạn trai, hơn nữa ánh mắt của Chu Nhã Nhã càng khiến cho cậu không cách nào cự tuyệt.
Chu Nhã Nhã muốn đi toilet trước khi trở về, nhìn bóng dáng người đẹp dần khuất xa, Lưu Khải và Trịnh Dương bỉ ổi ghé sát vào Mộc Như Sâm, Trịnh Dương khều khều ngực cậu, cười đến là ái muội, “Nghe nói hôm nay, Chu thị trưởng cùng vợ đi khảo sát huyện thành."
Mộc Như Sâm khó hiểu nhìn Trịnh Dương, “Thì sao?"
“Chậc! Sao cậu chậm hiểu vậy hả?!" Trịnh Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Chu Nhã Nhã đẹp như thế, dáng người nóng bỏng như thế, đêm dài người vắng, chẳng lẽ cậu không biết đến cái gọi là củi khô bốc lửa à? Cậu có phải là thiếu niên đang dậy thì không vậy? Mau cởi quần ra, mình muốn kiểm tra xem liệu cậu có bị bệnh gì không…"
“Đồ điên, cút đi!" Mộc Như Sâm một cước đá văng tên ngốc đang muốn cởi quần mình, cậu trợn mắt, không biết đầu óc mấy tên này ngoài bã đậu ra thì còn cái gì không mà suốt ngày cứ tơ tưởng đến những chuyện đó.
Thấy Chu Nhã Nhã đi ra từ toilet, Mộc Như Lâm liền gọi anh trai, “Thôi, chúng ta về."
“Bái bai."
“A Sâm, nhớ kể cho tụi này nha!"
Mộc Như Sâm chẳng buồn để ý đám người nhàm chán sau lưng, thế nhưng không hiểu tại sao, lời nói không lành mạnh của họ vẫn lưu lại chút ít dấu vết trong đầu cậu, nói gì thì vẫn là thiếu niên mới lớn, Mộc Như Sâm nhìn sang Chu Nhã Nhã đang đi về phía hắn, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá khuôn mặt và dáng người cô gái này.
Ừm… không thể phủ nhận, Chu Nhã Nhã quả thật là mỹ nhân, hơn nữa vẻ đẹp lạnh lùng này vừa nhìn là đã khơi dậy tính chinh phục của đàn ông, cô gái 15 tuổi trổ mã có hơi sớm, đường cong yểu điệu thật sự quá bốc lửa so với bạn bè đồng trang lứa.
Lời nói của Trịnh Dương vọng lại, Mộc Như Sâm bất giác tưởng tượng Chu Nhã Nhã trần truồng, thế nhưng vào giây tiếp theo, ánh mắt cậu bất chợt lộ ra vẻ hoảng sợ, thân mình đột nhiên lùi về sau, va phải Mộc Như Lâm, mồ hôi lạnh toát đầy trán…
“Sao vậy?" Mộc Như Lâm bị đụng, thấy cả người anh trai cứng đờ thì liền dò hỏi, ở đằng trước, Chu Nhã Nhã cũng đang lo lắng nhìn Mộc Như Sâm nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Mộc Như Sâm lắc đầu, hô hấp có chút dồn dập, cậu xoay người đi trước, “Đi nhanh đi."
Hai người phía sau cau mày, sau đó cất bước đi theo.
Mộc Như Sâm đi ở phía trước, hành lang thẳng dài bắt đầu trở nên méo mó và mông lung, trái tim cậu nhảy loạn xạ, bước chân càng ngày càng nhanh, mồ hôi trên trán mỗi lúc một nhiều.
Mộc Như Sâm hoàn toàn kinh hách.
Cậu thấy hình như mình trúng tà mất rồi, đúng vậy, nhất định là trúng tà! Nếu không... Nếu không... Làm sao cậu có thể… làm sao có thể tưởng tượng ra cảnh Mộc Như Lam trần truồng… Rõ ràng cô là chị gái cậu, là chị gái yêu thương nhất của cậu…
Nhất định là trúng tà, nếu không thì… thật dơ bẩn…
Mộc Như Sâm thất thần suốt cả quãng đường, taxi đưa Chu Nhã Nhã về Chu gia, sau đó lại đưa bọn họ về Mộc gia từ lúc nào không biết, phải đến khi Mộc Như Lâm thúc một cái, cậu mới hoảng hốt tỉnh lại.
Thấy Mộc Như Sâm cứng nhắc bước xuống taxi, Mộc Như Lâm thanh toán tiền xong thì bắt đầu nhìn Mộc Như Sâm chằm chằm, đôi mắt bắn ra từng tia sắc bén, “Rốt cuộc anh bị làm sao thế?" Không dưng lại hốt hoảng như vậy, bộ trúng tà chắc?
Chuyện dơ bẩn và đáng hổ như vậy, làm sao Mộc Như Sâm có thể nói ra, cho dù đối phương là đứa em trai sinh đôi ngay từ trong bụng mẹ cũng không được!
“Không sao cả." Cậu trả lời cho có rồi vội vàng chạy vào trong nhà.
Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương vẫn chưa về, trong phòng khách không bật đèn, chỉ có một mình Mộc Như Lam ngồi xem phim, cô nghe được tiếng mở cửa, thấy Mộc Như Sâm bước vào thì liền mỉm cười, “Về rồi à."
“Chị... em... em mệt quá, em lên lầu ngủ trước đây!" Mộc Như Sâm thấy thân mình Mộc Như Lam vùi vào ghế trông thật nhỏ nhắn mềm mại, tay cô ôm bịch khoai tây chiên, điệu bộ khả ái như mèo con, có điều bây giờ cậu lại sợ hãi không dám đối mặt với Mộc Như Lam, chỉ lắp bắp nói được một câu, sau đó lập tức chạy mất dạng.
Mộc Như Lam khó hiểu nhìn Mộc Như Lâm, “Nó làm sao vậy?"
Mộc Như Lâm nhìn theo bóng dáng của anh trai, đôi mắt bên dưới thấu kính xẹt qua một tia âm u, phản ứng của Mộc Như Sâm... giống hệt phản ứng của cậu khi phát hiện bản thân tồn tại một khởi niệm với Mộc Như Lam...
“Như Lâm?" Mộc Như Lam vừa bấm nút tạm dừng chiếu phim vừa gọi thêm lần nữa, hai đứa tối hôm nay ra ngoài gặp phải chuyện gì sao? Cứ thất hồn lạc phách...
Mộc Như Lâm lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, cậu vội lắc đầu, “Không có gì, em chỉ hơi mệt thôi."
Mộc Như Lam cho là họ phiền não chuyện của An Hữu Mình, vì vậy liền dịu dàng an ủi, “Không phải chị đã nói với các em rồi sao? Có nhiều chuyện, chúng ta cố hết sức là được rồi."
Cố hết sức là được rồi. Những lời này thật bình thường, rất nhiều người đã nói qua, thế nhưng khi được phát ra từ miệng Mộc Như Lam, nó lại mang theo cảm giác lạnh lùng tàn nhẫn, hai anh em bọn họ đã lĩnh giáo điều này ngay từ nhỏ, Mộc Như Lam đôi khi cũng rất tuyệt tình, chính vì vậy mà bọn họ sinh ra tâm lý sợ hãi, sợ một ngày cô không cần bọn họ, sợ một ngày cô vứt bỏ bọn họ.
Mộc Như Lâm gật đầu, trong lòng bắt đầu thấy phiền chán, cậu đành tìm một cái cớ để đi lên lầu.
Mộc Như Lam đứng bên dưới nhìn theo bóng lưng Mộc Như Lâm, phòng khách không bật đèn, chỉ có chút ít ánh sáng màn hình soi lên một khoảng nho nhỏ, miễn cưỡng thấy được nụ cười ôn nhu xinh đẹp của cô.
Em trai đơn thuần thật đáng yêu quá đi, thấy chị thì trái tim đập nhanh lắm phải không? Chị thân thiết với người khác thì khó chịu lắm phải không? A... Chu Nhã Nhã xinh đẹp vẫn chưa thể cướp được trái tim của cưng sao? Ha ha... Quả thật rất đáng yêu, đứa em trai như vậy, đứa em trai toàn tâm toàn ý yêu chị gái như vậy, quả thật rất rất rất đáng yêu...
Trốn đi, trốn nhanh lên, phải trốn cho thật xa thì mới thoát khỏi cảnh giãy dụa trong thống khổ nha, nhưng nếu cưng trốn quá xa, vượt qua giới hạn sợi tơ của chị, chị sẽ lập tức bắt cưng về, sau đó cưng sẽ mãi mãi ở cạnh chị, mãi mãi mãi mãi ~ ha ha ha.
Mộc Như Sâm vừa vào phòng là vọt ngay vào toilet vặn vòi sen, cậu không cởi quần áo mà cứ đứng như thế cho nước chảy xối xả từ đầu tới chân, nước mùa thu rất lạnh, Mộc Như Sâm run rẩy cả người nhưng tuyệt nhiên không hề né tránh.
Mộc Như Lâm đứng bên ngoài phòng tắm, không hổ là anh em sinh đôi, hành động của Mộc Như Sâm hiện tại đều trùng với những gì Mộc Như Lâm đã làm trước đây, hiện tại chắc anh ta cũng giống mình khi ấy, cảm thấy xấu hổ không dám đối mặt với Mộc Như Lam phải không? Sau đó chờ cho tâm tình dần dần bình phục thì mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đây là yêu, không phải là tình yêu của em trai dành cho chị gái, mà là tình yêu của nam nhân dành cho nữ nhân.
Thật buồn cười, ngay từ nhỏ đã nghe Mộc Như Lam giảng giải biết bao nhiêu là đạo đức luân lý, ấy vậy mà bọn họ lại sinh ra thứ tình cảm méo mó biến thái đến thế...
Mộc Như Lâm lắng nghe tiếng nước chảy ào ào truyền ra từ phòng tắm, trong lòng càng lúc càng thấy phiền, Mộc Như Sâm không giống cậu, cậu ta không thuộc tuýp người có khả năng giấu kín tâm tư, cho dù cố gắng kiềm chế thế nào đi nữa thì tới một thời điểm nhất định cũng sẽ bạo phát. Chu Nhã Nhã kia đúng là vô tích sự, cậu đã cật lực giúp cô ta tạo nhiều cơ hội, vậy mà vẫn...
Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đôi mắt Mộc Như Lâm dần nhuốm màu u ám.
Người cậu yêu nhất là Mộc Như Lam, cho dù phần tình cảm này méo mó biến thái đến đâu thì cậu cũng không thể nào phủ nhận. Cậu muốn giấu trong lòng cả đời, lặng lẽ nhìn Mộc Như Lam gặp người đàn ông cô yêu, nhìn cô mặc váy cưới bước vào lễ đường, chỉ cần tình cảm này còn tồn tại, cậu vẫn sẽ bảo vệ Mộc Như Lam.
Không ai được phép tổn thương cô, kể cả người anh trai song sinh kia.
Cho nên...
Đừng trách cậu.
Tác giả :
Hắc Tâm Bình Quả