Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 131: V28.3: Giúp em (3)
Lam Nhất Dương bước nhanh ra ngoài, gió thốc vào mắt rát buốt cay xè, hắn giẫm lạo xạo lên đám lá rụng dưới chân, sau đó mới dần dần dừng lại.
“Shit!" Như đã chạm tới giới hạn, Lam Nhất Dương ném luôn điện thoại xuống đất rồi tức giận gầm lên. Hắn cúi đầu ngồi xổm xuống, đưa bàn tay dán đầy băng cá nhân lên vò mái tóc, trên trán nổi gân xanh.
Chết tiệt… Chết tiệt! Không được, tuyệt đối không thể được! Hắn không thể nào báo cảnh sát! Hắn phải làm gì bây giờ? Một mặt hắn không muốn hai tay Mộc Như Lam nhuốm máu, nhưng mặt khác hắn lại không thể làm gì hơn, bởi vì hai tay của cô đã thực sự nhuốm máu mất rồi. Trong cái xã hội pháp trị này, giết người là phạm pháp, là không được phép. Mà cho dù ngươi có may mắn thoát được tấm lưới pháp luật đi chăng nữa, chẳng lẽ lương tâm của ngươi không cắn rứt? Chẳng lẽ ngươi không sợ ánh mắt ám ảnh của nạn nhân trước khi chết? Chẳng lẽ ngươi không sợ có thứ gì đó câm lặng nhìn ngươi mỗi khi đêm về?
Chẳng lẽ Mộc Như Lam thật sự là một kẻ biến thái?
Nếu lúc này nhân vật chính đổi thành một người khác thì hắn đã chẳng rối rắm đến mức này, nhưng vì đó là Mộc Như Lam nên hắn mới không tài nào chấp nhận nổi, cũng như chuyện mọi người vứt bỏ và chỉ trích cô ấy chỉ vì một vết nhơ. Mộc Như Lam là thiên sứ, mà thiên sứ thì không được phép bị vấy bẩn.
Làm thế nào bây giờ...
Phải làm thế nào bây giờ? Thiên sứ của hắn sao có thể là một kẻ biến thái giết người không gớm tay?
A, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Lam Nhất Dương, hắn mở to đôi mắt đang nhắm chặt, nơi đó thoáng qua một tia sáng hy vọng.
Đúng rồi, vừa nãy hắn đã quá kích động mà quên mất một vấn đề, nếu Mộc Như Lam thực sự là tên sát nhân máu lạnh thì sao cô lại thả hắn đi trong khi hắn đã phát hiện ra bí mật của cô? Chẳng lẽ cô không sợ hắn báo cảnh sát hay sao? Gặp phải tình huống như vậy, những tên sát nhân phải giết người diệt khẩu mới đúng chứ?
Nghĩ thế, Lam Nhất Dương bèn trở lại hắc ốc, đi thẳng lên tầng hai.
Đang chuẩn bị làm Kim Bưu Hổ ngất đi tỉnh lại, Mộc Như Lam thấy Lam Nhất Dương bất ngờ chạy vào thì hơi dừng động tác, cô nhướng lông mày, sau đó tiếp tục làm việc, “Anh quay lại làm gì?"
“Vì sao?" Lam Nhất Dương thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng lên xuống, đôi mắt sáng rỡ trông mong.
“Hả?" Mộc Như Lam nghi hoặc nghiêng đầu.
“Vì sao em lại giết bọn họ?" Lam Nhất Dương cảm giác được trái tim mình đang đập mỗi lúc một nhanh, khát khao muốn biết rõ chân tướng sự việc. Bình tĩnh lại mới thấy, hắn đã quá mức kích động đến nỗi xem nhẹ rất nhiều chuyện, Mộc Như Lam không giả vờ lương thiện, cô ấy thật sự là người thiện lương, cô ấy có thể mạo hiểm tính mạng để cứu một đứa trẻ xa lạ, nếu đó là giả vờ thì sao cô lại thả hắn đi? Có lẽ là vì nguyên nhân nào đó nên cô mới đối xử với Kim Bưu Hổ như vậy, hắn nhất định phải biết nguyên nhân này!
Mộc Như Lam ngừng tay, hứng thú nhìn sang Lam Nhất Dương, “Nhất Dương, anh đang kiếm cớ giúp kẻ phạm tội đấy à?"
“Cứ nói cho tôi đi." Lam Nhất Dương nghiêm túc hỏi, đôi mắt lộ rõ vẻ khẩn cầu, có thể chỉ là lừa dối, nhưng xin cô hãy nói cho hắn đi, xin cô hãy cho hắn tia hy vọng cuối cùng, nếu không hắn e mình sẽ chết mất.
Mộc Như Lam thu lại nụ cười, cô cúi đầu nhìn chiếc kim tiêm đang cắm vào mạch máu của Kim Bưu Hổ, chất lỏng không màu từ từ đi xuống, tiếng cô nói nhẹ nhàng như vọng lại từ chân trời xa xôi, “Lý do ấy hả... Đại khái là vì bọn chúng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, khiến tôi gặp ác mộng liên miên."
Đúng vậy, không phải là vì cô muốn thay trời hành đạo mà là vì bọn chúng khiến cô gặp ác mộng, bọn chúng bóp méo tâm lý của cô, biến cô thành một kẻ biến thái. Trước khi xảy ra vụ bắt cóc, mỗi đêm cô đều ngủ rất ngon; nhưng kể từ đó trở đi, tối nào cô cũng nghe thấy tiếng khóc thét của hai cô bé và âm thanh róc rách như máu chảy bên tai, có người rướn tay xin cô giúp đỡ, vậy mà cô lại chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ…
Cảm giác nhìn người khác chết ngay trước mặt mình đau khổ biết nhường nào. Kiếp này cô chỉ muốn sống thật tốt mà thôi, thế nhưng bọn chúng lại phá hỏng hết kế hoạch của cô, rặt một lũ đáng chết, nhất định phải trừng phạt, nhất định phải biến bọn chúng thành con rối vĩnh viễn mắc kẹt dưới trần gian!
“Đừng như thế nữa! Nói cho tôi biết đi!" Lam Nhất Dương còn lâu mới tin cái lý do kì cục này, nhất định vẫn còn nguyên nhân khác, nhất định vẫn còn nguyên nhân khác nên cô ấy mới làm như vậy!
Mộc Như Lam rút kim tiêm ra, Kim Bưu Hổ bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại. Cô nhìn sang Lam Nhất Dương, thấy ánh mắt khẩn cầu của chàng trai, lời nói vừa đến cửa miệng lại nuốt trở vào, đổi thành nội dung khác, “Nếu anh cứ khăng khăng muốn nghe cái gọi là ‘thay trời hành đạo giết đúng người’... thì cũng được thôi."
“Vị tiên sinh này họ Kim, tên Bưu Hổ. Từ lúc mười bốn tuổi đến nay, Kim Bưu Hổ tiên sinh gây ra tổng cộng mười ba vụ giết người rồi dùng tai nạn giao thông để che mắt xã hội, đại đa số nạn nhân đều là những cô bé từ mười ba đến mười sáu tuổi, có tám vụ phi tang thi thể nạn nhân, năm vụ xử luôn cả nhà nạn nhân, giết chết cả thảy gần bốn mươi người vô tội. Kẻ giúp hắn giải quyết hậu quả chính là Kim gia và tổ chức hắc đạo Ám Long sau lưng Kim gia, tôi không thể động vào Ám Long và Kim gia nên đành phải tra tấn tên đầu sỏ này để thỏa cơn tức giận, như vậy đã được chưa?"
Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Lam Nhất Dương dần hoàn hồn từ trong kinh ngạc, hắn trừng Kim Bưu Hổ, vẻ mặt vô cùng phức tạp, “Hắn giết nhiều người như vậy mà sao vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến tận bây giờ?"
“Chuyện này, chẳng phải anh đã sớm hiểu được nguyên cớ rồi sao?" Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu nhìn hắn rồi lại lấy thêm một cây đinh, chuẩn bị tiếp tục công việc, “Nếu đã thỏa mãn thì phiền anh đi ra ngoài tiện thể giúp tôi đóng cửa lại, chuyện hôm nay, cứ coi như anh chưa biết gì cả, hẹn gặp lại." Cô cười cười khoát tay.
“Tôi giúp em." Nếu việc này giúp xóa sạch bóng ma trong lòng Mộc Như Lam thì hắn nguyện ý trầm luân cùng cô.
“Không, tôi không có ý định tìm đồng bọn." Mộc Như Lam lên tiếng từ chối, có vài chuyện làm một mình rất thích, nhưng nếu nhiều thêm một người thì sự vui thú sẽ biến mất ngay.
Mộc Như Lam từ chối rất kiên quyết. Lam Nhất Dương không nhớ nổi lúc ấy mình đã làm theo lời cô với tâm trạng ra sao, hắn rời khỏi hắc ốc, giúp cô đóng cổng lại rồi ra đi trên con đường khu biệt thự Thanh Hòa. Ánh nắng hôm nay thật rực rỡ, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời thăm thẳm như muốn trông thấy thứ gì đó đằng sau bức màn xanh cao. Ngày hôm nay, chỉ trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, thế giới của hắn đã đảo lộn một trận long trời lở đất.
Khi Mộc Như Lam nhận được đơn xin chuyển trường của Lam Nhất Dương do Trần Thanh đưa lên vào sáng thứ hai thì chiếc máy bay chở Lam Nhất Dương đã bắt đầu tiến vào không phận nước Úc.
“Shit!" Như đã chạm tới giới hạn, Lam Nhất Dương ném luôn điện thoại xuống đất rồi tức giận gầm lên. Hắn cúi đầu ngồi xổm xuống, đưa bàn tay dán đầy băng cá nhân lên vò mái tóc, trên trán nổi gân xanh.
Chết tiệt… Chết tiệt! Không được, tuyệt đối không thể được! Hắn không thể nào báo cảnh sát! Hắn phải làm gì bây giờ? Một mặt hắn không muốn hai tay Mộc Như Lam nhuốm máu, nhưng mặt khác hắn lại không thể làm gì hơn, bởi vì hai tay của cô đã thực sự nhuốm máu mất rồi. Trong cái xã hội pháp trị này, giết người là phạm pháp, là không được phép. Mà cho dù ngươi có may mắn thoát được tấm lưới pháp luật đi chăng nữa, chẳng lẽ lương tâm của ngươi không cắn rứt? Chẳng lẽ ngươi không sợ ánh mắt ám ảnh của nạn nhân trước khi chết? Chẳng lẽ ngươi không sợ có thứ gì đó câm lặng nhìn ngươi mỗi khi đêm về?
Chẳng lẽ Mộc Như Lam thật sự là một kẻ biến thái?
Nếu lúc này nhân vật chính đổi thành một người khác thì hắn đã chẳng rối rắm đến mức này, nhưng vì đó là Mộc Như Lam nên hắn mới không tài nào chấp nhận nổi, cũng như chuyện mọi người vứt bỏ và chỉ trích cô ấy chỉ vì một vết nhơ. Mộc Như Lam là thiên sứ, mà thiên sứ thì không được phép bị vấy bẩn.
Làm thế nào bây giờ...
Phải làm thế nào bây giờ? Thiên sứ của hắn sao có thể là một kẻ biến thái giết người không gớm tay?
A, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Lam Nhất Dương, hắn mở to đôi mắt đang nhắm chặt, nơi đó thoáng qua một tia sáng hy vọng.
Đúng rồi, vừa nãy hắn đã quá kích động mà quên mất một vấn đề, nếu Mộc Như Lam thực sự là tên sát nhân máu lạnh thì sao cô lại thả hắn đi trong khi hắn đã phát hiện ra bí mật của cô? Chẳng lẽ cô không sợ hắn báo cảnh sát hay sao? Gặp phải tình huống như vậy, những tên sát nhân phải giết người diệt khẩu mới đúng chứ?
Nghĩ thế, Lam Nhất Dương bèn trở lại hắc ốc, đi thẳng lên tầng hai.
Đang chuẩn bị làm Kim Bưu Hổ ngất đi tỉnh lại, Mộc Như Lam thấy Lam Nhất Dương bất ngờ chạy vào thì hơi dừng động tác, cô nhướng lông mày, sau đó tiếp tục làm việc, “Anh quay lại làm gì?"
“Vì sao?" Lam Nhất Dương thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng lên xuống, đôi mắt sáng rỡ trông mong.
“Hả?" Mộc Như Lam nghi hoặc nghiêng đầu.
“Vì sao em lại giết bọn họ?" Lam Nhất Dương cảm giác được trái tim mình đang đập mỗi lúc một nhanh, khát khao muốn biết rõ chân tướng sự việc. Bình tĩnh lại mới thấy, hắn đã quá mức kích động đến nỗi xem nhẹ rất nhiều chuyện, Mộc Như Lam không giả vờ lương thiện, cô ấy thật sự là người thiện lương, cô ấy có thể mạo hiểm tính mạng để cứu một đứa trẻ xa lạ, nếu đó là giả vờ thì sao cô lại thả hắn đi? Có lẽ là vì nguyên nhân nào đó nên cô mới đối xử với Kim Bưu Hổ như vậy, hắn nhất định phải biết nguyên nhân này!
Mộc Như Lam ngừng tay, hứng thú nhìn sang Lam Nhất Dương, “Nhất Dương, anh đang kiếm cớ giúp kẻ phạm tội đấy à?"
“Cứ nói cho tôi đi." Lam Nhất Dương nghiêm túc hỏi, đôi mắt lộ rõ vẻ khẩn cầu, có thể chỉ là lừa dối, nhưng xin cô hãy nói cho hắn đi, xin cô hãy cho hắn tia hy vọng cuối cùng, nếu không hắn e mình sẽ chết mất.
Mộc Như Lam thu lại nụ cười, cô cúi đầu nhìn chiếc kim tiêm đang cắm vào mạch máu của Kim Bưu Hổ, chất lỏng không màu từ từ đi xuống, tiếng cô nói nhẹ nhàng như vọng lại từ chân trời xa xôi, “Lý do ấy hả... Đại khái là vì bọn chúng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, khiến tôi gặp ác mộng liên miên."
Đúng vậy, không phải là vì cô muốn thay trời hành đạo mà là vì bọn chúng khiến cô gặp ác mộng, bọn chúng bóp méo tâm lý của cô, biến cô thành một kẻ biến thái. Trước khi xảy ra vụ bắt cóc, mỗi đêm cô đều ngủ rất ngon; nhưng kể từ đó trở đi, tối nào cô cũng nghe thấy tiếng khóc thét của hai cô bé và âm thanh róc rách như máu chảy bên tai, có người rướn tay xin cô giúp đỡ, vậy mà cô lại chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ…
Cảm giác nhìn người khác chết ngay trước mặt mình đau khổ biết nhường nào. Kiếp này cô chỉ muốn sống thật tốt mà thôi, thế nhưng bọn chúng lại phá hỏng hết kế hoạch của cô, rặt một lũ đáng chết, nhất định phải trừng phạt, nhất định phải biến bọn chúng thành con rối vĩnh viễn mắc kẹt dưới trần gian!
“Đừng như thế nữa! Nói cho tôi biết đi!" Lam Nhất Dương còn lâu mới tin cái lý do kì cục này, nhất định vẫn còn nguyên nhân khác, nhất định vẫn còn nguyên nhân khác nên cô ấy mới làm như vậy!
Mộc Như Lam rút kim tiêm ra, Kim Bưu Hổ bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại. Cô nhìn sang Lam Nhất Dương, thấy ánh mắt khẩn cầu của chàng trai, lời nói vừa đến cửa miệng lại nuốt trở vào, đổi thành nội dung khác, “Nếu anh cứ khăng khăng muốn nghe cái gọi là ‘thay trời hành đạo giết đúng người’... thì cũng được thôi."
“Vị tiên sinh này họ Kim, tên Bưu Hổ. Từ lúc mười bốn tuổi đến nay, Kim Bưu Hổ tiên sinh gây ra tổng cộng mười ba vụ giết người rồi dùng tai nạn giao thông để che mắt xã hội, đại đa số nạn nhân đều là những cô bé từ mười ba đến mười sáu tuổi, có tám vụ phi tang thi thể nạn nhân, năm vụ xử luôn cả nhà nạn nhân, giết chết cả thảy gần bốn mươi người vô tội. Kẻ giúp hắn giải quyết hậu quả chính là Kim gia và tổ chức hắc đạo Ám Long sau lưng Kim gia, tôi không thể động vào Ám Long và Kim gia nên đành phải tra tấn tên đầu sỏ này để thỏa cơn tức giận, như vậy đã được chưa?"
Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Lam Nhất Dương dần hoàn hồn từ trong kinh ngạc, hắn trừng Kim Bưu Hổ, vẻ mặt vô cùng phức tạp, “Hắn giết nhiều người như vậy mà sao vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến tận bây giờ?"
“Chuyện này, chẳng phải anh đã sớm hiểu được nguyên cớ rồi sao?" Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu nhìn hắn rồi lại lấy thêm một cây đinh, chuẩn bị tiếp tục công việc, “Nếu đã thỏa mãn thì phiền anh đi ra ngoài tiện thể giúp tôi đóng cửa lại, chuyện hôm nay, cứ coi như anh chưa biết gì cả, hẹn gặp lại." Cô cười cười khoát tay.
“Tôi giúp em." Nếu việc này giúp xóa sạch bóng ma trong lòng Mộc Như Lam thì hắn nguyện ý trầm luân cùng cô.
“Không, tôi không có ý định tìm đồng bọn." Mộc Như Lam lên tiếng từ chối, có vài chuyện làm một mình rất thích, nhưng nếu nhiều thêm một người thì sự vui thú sẽ biến mất ngay.
Mộc Như Lam từ chối rất kiên quyết. Lam Nhất Dương không nhớ nổi lúc ấy mình đã làm theo lời cô với tâm trạng ra sao, hắn rời khỏi hắc ốc, giúp cô đóng cổng lại rồi ra đi trên con đường khu biệt thự Thanh Hòa. Ánh nắng hôm nay thật rực rỡ, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời thăm thẳm như muốn trông thấy thứ gì đó đằng sau bức màn xanh cao. Ngày hôm nay, chỉ trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, thế giới của hắn đã đảo lộn một trận long trời lở đất.
Khi Mộc Như Lam nhận được đơn xin chuyển trường của Lam Nhất Dương do Trần Thanh đưa lên vào sáng thứ hai thì chiếc máy bay chở Lam Nhất Dương đã bắt đầu tiến vào không phận nước Úc.
Tác giả :
Hắc Tâm Bình Quả