Gia Đình Phi Thường
Chương 17
Ngồi trên xe bus tới địa điểm mình cần tìm, vừa xuống xe, một đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn đột nhiên che kín mắt tôi từ sau lưng: “Hì hì, đoán xem tôi là ai?"
Lúc này, rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao mà toàn bộ đàn ông trên thế giới khi bị bịt mắt cứ đoán mấy trăm cái tên vẫn không trúng đối phương. Thì ra bàn tay của con gái vừa thơm vừa mềm như vậy. Tuy Nhã Tố không xinh đẹp như Thấm ca, không đáng yêu như anh ba, anh bốn, nhưng dù sao người ta cũng là con gái! Con gái là cái gì? Con gái là một sinh vật không đột nhiên nhảy tới áp đảo tôi nha!! (Thật ra tôi rất để bụng tới chuyện đó, bởi vì tôi bị quá nhiều người áp đảo rồi, hiện tại đã lâm vào chứng sợ hãi bị người ta đè.)
Nhã Tố cười dịu dàng, đi tới từ phía sau: “Lam, cậu tới muộn nha, dám để con gái đứng đợi… Hừ… lát nữa phạt cậu mời mình đồ uống."
Mọi người đoán đúng rồi đó, tôi, từ hôm nay trở đi… sẽ cùng Nhã Tố làm thêm ở quán ăn nhanh!
Tôi không dám nói cho mấy ông anh biết, mặc dù mấy ông anh đồng tính luyến ái chưa chắc sẽ phản đối tôi yêu người khác giới (tôi tuyệt đối không phải người thành kiến). Với tính cách của mình, nhất định bọn họ sẽ không chịu ở bên cạnh lặng yên quan sát. Người khác thì chẳng nói làm gì, nhưng với anh ba, anh bốn, hai kẻ dở hơi lúc nào cũng ầm ĩ kia có thể khiến cho một nữ sinh đơn thuần đáng yêu như Nhã Tố biến thành người tâm thần mất. (Có đánh chết tôi cũng không thừa nhận mình sợ, sợ Nhã Tố phát hiện tôi có năm ông anh xuất sắc như vậy thì cô ấy sẽ đá tôi bay cách xa ba vạn tám nghìn dặm.)
Thời gian làm thêm ở tiệm ăn nhanh vô cùng thoải mái, dùng mồ hôi của mình đổi lấy tiền khiến người ta vô cùng an tâm và đạt được thành tựu, thậm chí còn khiến tôi tạm thời quên đi mọi mối nguy cơ tiềm ẩn chung quanh mình. Tôi cho rằng thế giới vẫn tốt đẹp, Thượng Đế vẫn luôn ở bên cạnh mình. Sau đó, Thượng đế lại dùng tốc độ không thể tưởng được để báo đáp tấm lòng chân thành mà tôi dành cho ngài. Khi tôi bày gương mặt tươi cười hoàn mỹ vô khuyết để đón khách, giữa trưa, vài gương mặt quen thuộc đẩy cánh cửa thủy tinh bước vào. Khi thấy gương mặt tươi cười cứng đờ của tôi, điếu thuốc lá trên tay người nọ cũng rơi xuống đất.
“Ngọc, làm sao vậy? Không phải cậu nói là đói đến nỗi muốn ăn thịt người hả? Thế quái nào mà bây giờ lại đứng ngẩn ở cửa mà không chịu bước vào thế này?"
Tôi ngã thê thảm xuống sàn nhà, ngẩng đầu khó tin. Mái tóc màu hạt dẻ dựng ngược lên trời, kính áp tròng màu tím, hóa trang đậm như ma quỷ, áo da màu đen cùng với gương mặt đẹp trai bị hóa trang đến rối tinh rối mù… Mẹ ơi, chẳng nhẽ con đã phạm ngũ hành, phạm thái tuế sao? Tại sao số con lại đen như vậy chứ? Ngay cả đi làm thêm cũng đụng phải Ngọc ca?!
“Ê! Phục vụ, đưa chúng tôi tới chỗ ngồi đi chứ! Ngồi ngây trên mặt đất làm gì?"
Bên cạnh Ngọc ca là ba người có cách ăn mặc và trang điểm tương tự, trên lưng bọn họ là đàn ghi ta. Người đứng bên cạnh Ngọc ca, chính là cái tên vừa quát tôi á, sau khi nhìn chằm chằm mặt tôi bèn kinh ngạc: “Ngọc, mọi người nhìn này, cậu bé phục vụ này đáng yêu ghê ta! Cậu bé, làm thêm hả? Thiếu tiền thì nói với anh một tiếng, làm anh vui vẻ một chút thì cam đoan số tiền nhận được còn nhiều hơn làm thêm ở đây một tuần."
“Không… không cần…" Tôi vội vàng giơ Menu lên ngăn cản bàn tay đối phương đang vươn tới, chật vật đứng lên. Nếu như có thể, tôi thật sự muốn chạy tới chỗ quản lý, nói với anh ta: “Tôi muốn nghỉ việc! Hiện tại! Ngay lập tức! Ngay lập tức!"
Nhưng khi tôi vừa quay đầu lại chứng kiến Nhã Tố đứng cách đó không xa, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía mình… tôi thực sự nói không nên lời. Trước mặt một cô gái đang yêu thích mình, tốt xấu gì tôi cũng nên giữ lại chút khí thế đàn ông của bản thân chứ! Vì vậy tôi quay đầu lại, nói với người phục vụ đang đứng kế bên: “Phiền cậu đưa khách tới chỗ ngồi, tôi tới phòng bếp một chút."
Tôi hy vọng có thể đào tẩu thuận lợi, nhưng vừa quay lại đã thấy cả đám đồng nghiệp vừa đứng bên cạnh không còn một mống, chẳng những vậy, trong phạm vi 3m cũng không còn một loài động vật sống nào cả! Tôi nhìn lướt bốn phía, nhanh chóng phát hiện đám khốn kiếp không chút nhân tính đang đứng trước cửa phòng bếp xa xôi, bọn họ đều tránh ở nơi an toàn vung tay múa chân nhìn tôi!
Vờ không quen biết luôn rồi!
Tôi vẫn biết chỉ cần một Ngọc ca cũng đủ đáng sợ, bây giờ còn có bốn tên yêu quái dàn hàng dọa người… chỉ cần người có chút chỉ số thông minh sẽ lập tức tránh đường nhượng bộ, cơ mà, các người có chạy trốn thì tốt xấu gì cũng phải lôi tôi theo chứ! Để tôi ở đây một mình cho đám yêu quái này ăn, các người thấy chết không cứu sao?
Tôi không thể làm gì khác, bị tên yêu quái số 1 lôi kéo (chú ý: không phải tôi dẫn bọn họ mà là bị bọn họ lôi kéo) tới vị trí gần cửa sổ. Trên đường, tôi một mực giơ quyển Menu trên tay lên, đương nhiên không phải sợ trang phục khoa trương của bọn họ (dù sao tôi nhìn ngày nhìn đêm cũng sẽ luyện ra được đôi mắt không sợ ma, vạn nhất sau này thực sự gặp phải yêu quái cũng có thể mặt không biến sắc, tim đập không gấp, chẳng hề sợ hãi khi thấy những chuyện quái dị), mà là tôi đang tránh né ánh mắt của Ngọc ca!
Tôi căn bản không dám nhìn về phía Ngọc ca, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ phải nhờ bọn Nhã Tố giúp tôi đào mồ chôn thây mất.
“Ngọc, cậu muốn ăn món gì?"
Rốt cuộc bầy yêu quái kia cũng ngồi xuống. Dọc đường đi, chỉ cần thấy bọn họ thì những vị khách khác đều chạy toán loạn như ong vỡ tổ, không cần chờ thức ăn mang lên đã trả tiền, vội vàng chạy thoát thân. Chỉ còn một mình tôi chiến đấu hăng hái, đưa quyển Menu cho người ngồi bên trái, trước mặt Ngọc ca, bắt buộc bản thân lộ ra gương mặt tươi cười chuyên nghiệp, chờ bọn họ gọi món (với tình hình này, tôi thực sự bội phục bản thân từ tận đáy lòng. Qua hôm nay, quản lí nên vì tôi mà lập một cái di ảnh bằng vàng… Phi, là một pho tượng vàng, để thế nhân chiêm ngưỡng vị anh hùng vĩ đại đã hy sinh vì sự nghiệp cách mạng, không chừng Đổng Tồn Thụy nhìn thấy tư thế oai hùng của tôi cũng không dám ngóc đầu lên)
Ngọc ca vẫn trầm mặc không nói, ngồi bên cạnh tôi, châm một điếu thuốc lá mới, còn tôi thì đến thở cũng không dám thở mạnh. Một lúc sau, Ma vương bệ ha mới chịu mở kim khẩu: “Fuck! Kêu phục vụ tự đề cử vài món đi!"
Đề cử… đề cử… cài từ “đề cử" này phát âm như thế nào mới phải… “đề cử" là… Chờ một chút! Không phải tôi chính là nhân viên phục vụ đó sao? (hơn nữa còn là phục vụ viên duy nhất đứng ở đây), vậy tức là bảo tôi đề cử?
Bắp đùi, cẳng chân, đại tràng, ruột non của tôi run đến lợi hại, gương mặt tươi cười cũng co rút theo: “Vậy… mấy suất cơm thịt nướng thì thế nào? Món thịt nướng hôm nay rất ngon nha!" Mẹ ơi, con sắp bị khí thế uy hiếp của vị ma vương kia ép phải thốt lên “Đại nhân không chê thì lấy tiểu nhân làm bữa trưa cũng được!" mất rồi.
“Tùy tiện đi!" Thật kỳ quái, tại sao giọng nói của Ngọc ca hôm nay lại lười biếng như vậy? Hình như có chút khác lạ so với ngày thường nha!
Nghi ngờ của tôi lóe lên như cây diêm đột nhiên bị đốt cháy rồi vụt tắt, bởi vì tôi vốn không có nhiều thời gian để suy tư như vậy, mấy vị yêu quái kia cũng lục tục gọi món. Yêu quái số 1 còn lôi kéo tôi, nói là muốn ăn tôi nữa chứ. Quả nhiên là vật họp theo loài, người sống theo bầy, bạn bè của Ma vương đương nhiên cũng toàn mấy tên biến thái. (Chắc không phải lại một đám làm “công" nhỉ? Tôi có duyên với “công" như vậy sao? Hay trên người tôi luôn phát ra sóng điện mãnh liệt không thể ngăn cản, sóng điện “Ta là tiểu thụ" á?)
Rốt cuộc tôi đã thoát ra khỏi ma huyệt. Khi cầm menu bước vào phòng bếp, tôi lập tức chứng kiến tên phục vụ khác vừa vặn cúp điện thoại, vẻ mặt trắng bệch phát run. Hừ! Khổ nhục kế? Cho dù biểu lộ của cậu có giống một người vừa bị rape tập thể đến mức nào cũng không dập tắt được lửa giận của tôi lúc này đâu! Tên khốn này, nhìn tôi rơi vào giữa bầy yêu quái cũng không chịu chạy ra cứu, còn bày ra cái bộ dạng “hy sinh một mình cậu để cứu cả một tập thể, cậu cứ an tâm ra đi. Các đồng chí vĩnh viên ghi nhớ công ơn của cậu.", sau đó vẫy vẫy cái khăn nhỏ xua tôi nữa! (khác hẳn mấy cảnh tiễn biệt bình thường! Là xem tôi đi chịu chết thì có!)
Không ngờ, tôi còn chưa kịp nhảy tới nắm cổ áo hắn, hắn lại thê thảm nắm chặt tay tôi, đè tôi trên mặt đất.
“Cậu làm gì thế!" Chẳng lẽ lại là một tên muốn rape tôi? Tôi đã chịu đựng cảnh này nhiều ngày rồi! Đám người của Ngọc ca còn chưa tính (bởi vì tôi thật sự không thể chống cự lại bọn họ), đến một tên con trai gầy yếu như cậu cũng muốn rape tôi? Chẳng lẽ trên mặt tôi thực sự khắc hàng chữ “Tôi là nhược thụ, không chạy tới “công" là bất công với tôi?" hay sao?
“Mộng Hàng Lam, nhỏ giọng một chút!" Tên nhân viên phục vụ kia nhỏ giọng, xem ra không phải muốn công tôi, hắn còn vừa sợ hãi vừa nhìn chằm chằm vào bàn chỗ Ngọc ca ngồi. Tuy rất muốn nhỏ giọng, nhưng bởi vì quá sợ hãi nên âm lượng càng lớn, tất cả mọi người đều nghe rất rõ: “Cuộc gọi vừa nãy là của cảnh sát đấy. Họ nói trong quá trình bắt giữ đã có một tên tội phạm giết người không chớp mắt trốn thoát, bảo chúng ta phải cẩn thận chú ý, nếu phát hiện có phẩn tử đáng nghi là lập tức báo cho đồn công an."
“Không thể nào, là tội phạm giết người sao?"
“Là tội phạm giết người hàng loạt!" Hắn hét to một tiếng mới phát hiện mình đã quá lớn tiếng, vội vàng vặn nhỏ âm lượng: “Tôi thấy cả cái bàn kia đều rất khả nghỉ! Cậu theo dõi bọn họ đi, tôi đi báo cảnh sát nha!"
“Cái gì? Tội phạm giết người hàng loạt?" Tôi rất muốn cười gượng hai tiếng. Hình như hắn quá khoa trương thì phải. Tuy bọn Ngọc ca ăn mặc hơi khoa trương, kỳ lạ, cũng có chút ít giống yêu quái, nhưng đâu đến nỗi bị tình nghi là tội phạm giết người hàng loạt? Có tội phạm giết người nào lại đeo đàn ghi ta sau lưng rồi đi dạo khắp đường thế kia sao? Nhưng khi tôi quay đầu lại, mấy người đồng nghiệp vây quanh chúng tôi đều đồng loạt gật đầu. Hiện tại, tôi thực sự không cười nổi nữa.
Không thể nào? Đám người “siêu phàm thoát tục" của Ngọc ca đã bị liệt vào danh sách phần tử khủng bố siêu cấp đáng sợ?
Dẫu vậy, tôi không thể nhìn đồng nghiệp của mình gọi chú cảnh sát đến bắt anh trai của mình đi được.
“Chờ chút, chờ chút! Tôi van cậu, bọn họ giống tội phạm giết người hàng loạt ở chỗ nào chứ?" Tôi vội vàng đè điện thoại xuống, người này đã bấm số “11" từ lúc nào không biết!
“Bọn họ chỉ là mấy thành viên trong ban nhạc Rock, biết chưa!"
Nếu như hôm nay không bắt tội phạm giết người hàng loạt mà bắt tội phạm cưỡng gian hàng loạt, hơn nữa, còn là tội phạm cưỡng gian mỹ thiếu niên, tôi đây nhất định sẽ quân bất vị thân (vì việc lớn mà không quản tới việc thân thích), không chút do dự, phi thường quyết đoán mà đi tố giác đám Ngọc ca. Hơn nữa, nhất định sẽ dùng những từ ngữ thấm thía để khuyên răn bọn họ sớm từ bỏ thú tính của mình. Tuy nhiên, hiện tại lại là tội phạm giết người hàng loạt cơ mà, không phải tội cưỡng gian đâu, cho dù bọn họ có hóa trang đáng sợ đến đâu thì cũng không nên vu khống cho người vô tội được! Đây chính là chủ nghĩa khoa học quốc gia, là pháp chế xã hội nha! Con người phải có quyền con người, chẳng lẽ yêu quái sẽ không có quyền con… quyền yêu quái hay sao?
“Mộng Hàng Lam," Ánh mắt của gã quản lý hơi sắc lạnh, thành khẩn nhìn về phía tôi: “Tôi biết cậu là một người đơn thuần thiện lương, không hiểu rõ sự hiểm ác của xã hội, nhưng thế giới này có nhiều người còn đáng sợ hơn tưởng tượng của cậu đang tồn tại. Cậu phải tin tưởng bọn tôi, buông tay ra đi."
Nói đùa! Lần này anh đoán sai rồi, tôi đã lĩnh giáo đủ mấy loại “đến tưởng tượng cũng không đáng sợ bằng" từ ba tháng trước rồi. Có khi cả thế giới này còn chẳng có ai hiểu rõ hơn tôi đâu nhé!
“Quản lý", Nhã Tố vốn đứng im lặng bên cạnh cũng đột nhiên lên tiếng: “Tôi thấy không nên tùy tiện báo cảnh sát. Nếu bọn họ thực sự là phần tử khủng bố, đến lúc đó, cảnh sát tới đây nhất định sẽ khiến mọi thứ hỗn loạn, nói không chừng còn công bố tên cửa hàng chúng ta, vậy thì ai dám tới cửa hàng này nữa? Chẳng thà chúng ta coi như không có chuyện gì, chờ bọn họ ăn no rồi rời đi là được."
A! Nhã Tố, nàng quả là thiên thần của lòng ta, nói vô cùng chính xác!
Tôi trộm nháy mắt với Nhã Tố mấy cái, cô ấy thấy được bèn cười cười, cũng nháy mắt với tôi mấy cái. Oa, con gái thật là đáng yêu quá đi!
Quản lý nghe xong những lời Nhã Tố nói, quả nhiên ý niệm gọi cảnh sát trong đầu hắn đã tiêu tan. Cho nên mới nói, phụ nữ chính là luật lệ của thế giới!
“Này! Có lầm hay không vậy? Đến bây giờ vẫn chưa mang đồ ăn lên hả?"
Nghe được tiếng thét lớn, tôi lập tức trả lời: “Sẽ tới ngay đây!"
Suýt chút nữa đã quên, không thể để mấy tên ở thế giới hắc ám này bị đói được, nếu không, con Godzilla bạo tẩu hôm đuổi theo bản thảo sẽ tái xuất giang hồ mất. Huống chi… hôm nay là số nhiều.
Là ảo giác sao?
Khi tôi đứng dậy lại phát hiện Ngọc ca nhìn chằm chằm về phía này. Không phải anh ấy đã nghe được cuộc đối thoại của chúng tôi đấy chứ? Nghe được từ đoạn nào vậy? (tôi thật sự hy vọng anh ấy không nghe được câu nào)
Thực tế, tình huống cũng không đến nỗi bết bát như tôi vẫn nghĩ. Ngọc ca không nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn ăn cơm, đương nhiên, những câu nói tục mà anh ấy thốt ra đã thuộc dạng vô cùng “ngoan ngoãn" rồi. Mà mấy tên bạn yêu quái của anh ấy, ngoại trừ sờ sờ chiếm tiện nghi cũng không bổ nhào lên đòi làm mấy chuyện như “động phòng". Hơn nữa, mỗi lần bọn họ có hành vi gây rối thì Ngọc ca của tôi đều dùng ánh mắt giết người bắn xuyên qua, bọn họ lập tức nghiêm chỉnh cúi đầu như mấy bé con ở vườn trẻ, ngoan ngoãn ăn cơm. (Hình ảnh này thực sự rất quen thuộc, giống hệt phản ứng của mấy vị trợ lý truyện tranh của Ngọc ca)
Sau khi bọn họ ăn xong liền rời đi. Rốt cuộc tôi cũng rơi một hàng huyết lệ. Một tiếng đồng hồ gian nan nha! Tôi thực sự không chịu nổi, nhớ lại 60 phút vừa rồi, chẳng hiểu mình đã tìm được đường sống trong chỗ chết như thế nào nữa!
Khiến cho tôi bất ngờ chính là… Ngọc ca vô cùng phối hợp, hoàn toàn không vạch trần thân phận của tôi, càng không làm ra bất kỳ hành động quấy rầy biến thái nào với tôi cả. Thật sự quá kỳ quái! Từ sau lần mà tôi tát Ngọc ca một cái ở trong phòng của anh ấy, thái độ của anh ấy đối với tôi vẫn rất kỳ quái. Tuy anh ấy không rape tôi, thậm chí còn không có bất kỳ hành động nào thể hiện anh ấy muốn rape tôi, nhưng ánh mắt nhìn tôi chằm chằm của anh ấy khiến tôi vô cùng lo sợ.
Nhã Tố nhìn gương mặt không ngừng chảy mồ hôi lạnh của tôi, lập tức săn sóc, đưa cho tôi chiếc khăn tay nhỏ. Có lẽ nếu cô ấy đưa cho tôi một tấm thảm cũng không thể nào lau hết số mồ hôi đang tuôn ra của tôi.
Tuy nhiên, như thế này cũng tốt, ít nhất Ngọc ca đã rời đi. Bầu trời vẫn trong xanh, không khí vẫn tươi mát, hoa cỏ vẫn mỉm cười với tôi, bộ dạng của gã quản lý vẫn rất vô sỉ… Và tôi vẫn sống sót! Tôi thật sự còn sống!
Tôi cảm động vô cùng, lập tức trở lại làm việc, cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, cố gắng trải qua khoảng thời gian giản dị nhưng muôn màu muôn sắc của mình. Nhã Tố còn lén mang chút khoai tây chiên trong phòng bếp đến cho tôi ăn, quả nhiên là một cô gái tốt. Nhưng khi tinh thần sảng khoái của tôi sẽ chấm dứt trong nửa tiếng nữa, quản lý đột nhiên chạy từ phòng bếp ra rồi kêu la thảm thiết, hai hàm răng đánh vào nhau: “Giết… tội phạm giết người… hàng loạt… đang ở phía sau cửa hàng…"
“Tội phạm giết người hàng loạt?" Vừa nghe tới tên này, tôi lập tức hoảng sợ, đại tiện tiểu tiện đều không thể khống chế.
“Đúng vậy! Ở… ở phía sau cửa hàng, vừa rồi tôi đi đổ rác…"
Tất cả mọi người sợ tới mức không nói nên lời, kinh khủng hơn là… rõ ràng bọn họ lại đẩy tôi tới phía sau cửa hàng để kiểm tra, nguyên nhân chính… tôi là người đã anh dũng đối mặt với bốn tên tội phạm giết người hàng loạt, chắc chắn hiện tại sẽ càng dũng cảm hơn.
Oan uổng quá mà! Vừa rồi tôi có thể dũng cảm đối mặt vì tôi biết họ không phải tội phạm giết người, chỉ là bốn tên biến thái có khuynh hướng rape người khác mà thôi. Điều duy nhất tôi cần làm là bảo vệ trinh tiết của mình!
Nói đến bảo vệ trinh tiết, kinh nghiệm của tôi phong phú đến nỗi đã luyện thành cảnh giới cao cường, phỏng chừng tìm khắp vũ trụ cũng không có người nào am hiểu việc bảo vệ trinh tiết như tôi đâu. Cho nên mới nói, thời thế xuất anh hùng, hoàn cảnh lộ anh tài! Nhưng tôi không có nửa điểm kinh nghiệm đối phó với tội phạm giết người đâu, đám tiểu nhân các người đành lòng đẩy tôi đi chịu chết hay sao?! (Hơn nữa, vì sao tất cả các người đều ăn ý núp sau lưng tôi rồi đẩy về phía trước như thế chứ? Tôi thật sự là tấm khiên cho tất cả mọi người hay sao?)
Quản lý dùng ánh mắt “không đi điều tra rõ thì đừng mong nhận tiền công hôm nay" để uy hiếp. Tôi đành phải cầm chiếc chổi (Vô cùng bất nhân, bọn họ nhét cho tôi duy nhất một chiếc chổi để làm vũ khí) đi về phía ngõ nhỏ đằng sau cửa hàng.
Trong con ngõ đưa tay vẫn không thấy năm ngón tay (Nói nhảm, giữa ban ngày ban mặt, tại sao lại không thấy năm ngón tay cho được, chẳng qua là mắt nhắm chặt quá nên không nhìn thấy gì thì có), tôi nhìn thấy cuối hẻm có một thứ gì đó đen đen. Vạn phần không muốn đó là thi thể của người chết, nhưng tôi càng không muốn phát hiện đó là người sống. Bởi vì nếu đó là người sống, tỷ lệ biến thành thi thể của tôi lập tức tăng cao.
Nhưng thật kỳ lạ, tại sao lại có tiếng động lớn vậy?
Trong bóng tối, tôi nhìn thấy một chiếc mô tô có hình dáng vô cùng quen thuộc, một kiểu tóc dựng ngược vô cùng quen thuộc, một bộ áo da màu đen cũng vô cùng quen thuộc, cùng… một gương mặt điển trai đang ngủ, đẹp đến nỗi khiến người ta vừa gặp đã khó quên.
Tôi kinh ngạc, lập tức thu hồi chiếc chổi đang giơ lên cao, dụi mắt. Hiện tại là giữa trưa, chắc tôi không ngủ quên giữa giờ làm việc đâu nhỉ? (Đó là tiền công đấy) Nếu không ngủ thì đây không phải nằm mơ? Cũng không phải ảo giác của tôi?
Nhưng vậy thì… tại sao Ngọc ca lại nằm ngủ ở đây?
Tôi ngẩng đầu nhìn mái hiên âm u che chắn ở phía trên, con ngõ nhỏ ẩm ướt và dơ dáy, còn những chiếc thùng rác vừa to vừa chất đầy những thứ bẩn thỉu, nhìn thế nào cũng không giống nơi thích hợp để người ta nằm ngủ cơ mà? (Hơn nữa, hiện tại đã là bốn giờ chiều, căn bản không thể tính là ngủ trưa, phải nói là ngủ chiều mới đúng.)
Dù sao tôi vẫn chẳng hiểu nổi cách suy nghĩ của ông anh tới từ sao hỏa này ; hơn nữa, tôi cũng không muốn hiểu! (Tôi thực sự hoài nghi trong đầu Ngọc ca không có não đâu, là thuốc nổ mới đúng!)
Quần chúng nhân dân hoan nghênh vị anh hùng chiến thẳng trở về, hơn nữa bọn họ còn dùng vũ điệu ương ca* nhiệt tình chào mừng tôi nữa. Tôi nói với quản lý là phần tử nguy hiểm đang ngủ say sau hẻm tạm thời rất an toàn, nhưng tốt nhất không được phép làm phiền hắn, nếu làm phiền sẽ chứng kiến một con Gogzilla bạo tẩu chạy vào phá hủy cửa hàng, chắc chắn hậu quả để lại sẽ không kém phim “King Kong" là mấy. Đến lúc đó, đừng nói là tiền lương của tôi, phỏng chừng tiền lương của tất cả mọi người ở đây đều biến thành con số âm.
(Ương ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch)
Tôi cố gắng trở lại trạng thái chuyên tâm làm việc, nhưng đầu óc lại luôn nghĩ tới Ngọc ca đang nằm ngủ phía sau cửa cửa hàng. Rốt cuộc là vì sao mà Ngọc ca lại ngủ ở phía sau cửa hàng, tôi thật sự không thể nghĩ ra lý do, cơ mà… chỉ sợ tất cả những nhà lãnh đạo tối cao trên thế giới có tụ hợp lại cũng không tìm ra nguyên nhân. (Tuy nhiên, vấn đề này thật sự đáng để thảo luận sao? Vậy thì nhà trắng của Mỹ cũng dùng để thảo luận vấn đề gà có trước hay trứng có trước mất thôi.)
Không được! Không được! Không được! Tại sao tôi lại bị suy nghĩ về Ngọc ca làm phiền thế này? Phải nhanh chóng làm việc, nhanh chóng làm việc thôi!
Đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên vang lên, là anh cả gọi tới.
“Em sắp hết giờ làm việc rồi đúng không? Anh cũng sắp về nhà, để anh tới đón em cùng về."
Tôi hưng phấn như một chú cún con, liên tục gật đầu với chiếc điện thoại. Bốn rưỡi, quả nhiên anh cả lái xe tới cửa hàng đón tôi. Tôi cao hứng bừng bừng dắt Nhã Tố nhào tới xe của anh cả, nhờ anh cả đưa cô ấy về trước, sau đó mới cùng nhau về nhà. Anh cả thản nhiên đồng ý, nhưng tại sao Nhã Tố lại run rẩy như vậy chứ? Tôi là con trai mà, đương nhiên phải cởi áo khoác cho Nhã Tố mặc (Chính là chiếc áo có nhiệm vụ trở thành gối đầu cho Ngọc ca lúc sáng, nó vẫn ở trên xe). Cuối cùng, bộ dạng của Nhã Tố như một bông hoa nhỏ giữa cơn bão tố, sống chết cũng muốn tôi để cô ấy tự mình về nhà, tôi chỉ có thể đồng ý mà thôi. (Không phải người nào cũng có thể dễ dàng nhận ra ưu điểm của anh cả, nhưng không khí lạnh lẽo anh ấy tỏa ra thì ai cũng có thể cảm nhận được. Tôi cũng vậy, lạnh quá đi~~~)
Sau khi tạm biệt Nhã Tố, tôi vừa định bước lên xe, không hiểu tại sao tâm trí lại nhớ tới hình ảnh Ngọc ca nằm ngủ đằng sau cửa hàng, bước chân lập tức cứng lại.
“Sao vậy?" Anh cả nhìn tôi khó hiểu.
Bản thân tôi cũng không biết nữa, chỉ là… có một chút cảm giác áy náy tràn ra trước ngực, nó khống chế thân thể tôi, khiến cho tôi không thể nhúc nhích.
Thực ra nguyên nhân Ngọc ca ngủ ở đó là gì?
Tôi có nên nói cho anh cả biết việc Ngọc ca ngủ ở phía sau cửa hàng hay không? Sau đó mọi người cùng nhau về nhà?
Hình ảnh Ngọc ca nằm ngủ trên chiếc mô tô giống như một cây thường xuân đeo bám tôi, khiến cho tôi vô cùng do dự. Nhưng mà… tư tưởng muốn ở một mình với anh cả đã chiến thắng cảm giác khó hiểu đó. (Kỳ thực là do tôi quá sợ Ngọc ca, nếu được, tôi hy vọng có thể cách xa Ngọc ca thêm giây nào thì tốt giây ấy, cho dù thời gian một giây không đủ để rape người khác.)
Khi đi trên đường, tôi căn bản không nghe thấy anh cả nói gì, trong đầu chỉ còn sót lại gương mặt say ngủ của Ngọc ca. Tôi liên tục tự nhủ, không sao đâu, Ngọc ca cũng không thích có người quấy rầy mình. Cho dù anh ấy có ngủ đến lúc tận thế thì tôi cũng không nên đánh thức đại nhân ấy thức dậy.
Tôi, nên làm như vậy.
Anh cả đưa tôi tới siêu thị mua thức ăn, tôi vừa lo lắng vừa chọn đồ ăn, không yên lòng làm bữa tối, không yên lòng bị anh ba, anh bốn cuồng hôn cả buổi (có điều, bọn họ ôm một chút, hôn một cái liền chạy đi, tôi chỉ ngẩn người chứ không phát ngốc). Tối hôm đó, đến khi nấu bữa tối xong xuôi vẫn không thấy Ngọc ca xuất hiện, một cuộc điện thoại cũng không có.
“Bình thường Hàng Ngọc vẫn như vậy, đừng để ý, ăn cơm đi."
Cho dù Thấm ca không nói thì tôi cũng biết, Ngọc ca không trở về ăn cơm là chuyện rất bình thường, dù sao tôi cũng ở đây ba tháng rồi.
Nhưng tại sao thâm tâm lại cảm thấy lo lắng? Vì sao lại đau lòng? Vì sao tôi lại không thể tập trung tinh thần?
Giống như muốn khiến tôi càng thêm lo lắng, Ngọc Hoàng thúc thúc không an phận kia lại giáng thêm một vài tiếng sét, tôi sợ tới mức đánh rơi bát cơm trong tay.
“Mưa rồi." Thấm ca quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng nói một câu. Nhưng tại sao những lời này lại như một cây giáo sắc nhọn đâm thẳng vào lồng ngực tôi?
Chắc là Ngọc ca… sẽ không tiếp tục ngủ ở đó chứ?
Tôi thật sự không thể kiềm chế nữa. Đặt bát cơm xuống, lập tức chạy ra ngoài như con cún nhỏ mất chủ, mở cửa chính… Ông trời à! Tôi van ông đấy! Có cần phải dùng cảnh bão tố này để miêu tả nội tâm của tôi không? Hiện tại đang là mùa hè, là cuối tháng bảy nha, ngài có cần phải ăn no rỗi việc rồi đi tạo bão như thế này không hả! Còn chớp chớp nữa, cái này không phải đang cố ý chơi tôi hay sao!
“Em đi ra ngoài một chút."
Vốn tưởng mấy ông anh sẽ ngăn cản hành động không ăn cơm, chạy ra ngoài giữa trời mưa như đang muốn tự sát của mình, ai ngờ… bốn ông anh lại vô cùng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn tôi một cái: “Trên đường đi nhớ chú ý." Sau đó lại cúi đầu ăn cơm.
Tôi thật sự chạy ra ngoài giữa trời bão tố, nhưng tôi không phải tên ngốc, tôi… tôi… tôi ngồi taxi tới nơi làm thêm, bởi vì đường xa nên tiền làm thêm hôm nay đã bay hết (tôi khóc). Khi tới nơi, cơn mưa đã nhỏ đi rất nhiều, thậm chí còn có xu thế ngừng hẳn. Tôi gập ô, đi tới con hẻm phía sau cửa hàng. Mặt đất trơn trượt, ngõ nhỏ yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân của tôi vang vọng khắp nơi này, một bước tiếp một bước. Trong bóng tối, tôi nhìn thấy gương mặt say ngủ rất quen thuộc cùng mái tóc rũ xuống vai vì cơn mưa tầm tã, từng giọt nước mưa trong suốt như pha lê chậm rãi chảy xuống.
“Ngọc ca… Ngọc ca…."
Tôi nhẹ nhàng đẩy vai Ngọc ca, nhìn cặp lông mi hẹp dài chậm rãi nhếch lên một chút, sau đó, con ngươi màu tím quyến rũ hiện ra trước mắt.
“Mẹ nó chứ!" Ngọc ca nóng nảy trừng mắt lườm tôi, vươn vai: “Cuối cùng em đã tan ca rồi!"
“Vâng." Tôi nhẹ nhàng trả lời.
“Nhanh về nhà ăn cơm đi."
Tôi ngồi phía sau chiếc mô tô, cánh tay vòng qua nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Ngọc ca. Tôi chẳng muốn lo nghĩ tới chuyện da thịt quá gần sẽ khơi đậy thú tình của anh ấy, chỉ một mực nghĩ rằng… cho dù mình bị rape cũng đáng đời.
…. Cuộc gọi vừa nãy là của cảnh sát đấy. Họ nói trong quá trình bắt giữ đã có một tên tội phạm giết người không chớp mắt trốn thoát, bảo chúng ta phải cẩn thận chú ý…
Ban trưa, Ngọc ca đã nghe được điều gì ở cửa hàng, tôi nghĩ… không phải tôi không biết.
Rốt cuộc Ngọc ca ở phía sau con hẻm chờ ai, tôi cũng chẳng phải hoàn toàn không biết.
Chỉ là do tôi quá sợ ông anh này nên mới làm ra chuyện lừa người gạt mình, giả bộ không biết chuyện gì cả.
Giống như việc anh cả luôn tỏ ra lạnh như băng nhưng vẫn không che dấu được sự quan tâm săn sóc của anh ấy. Tính tình nóng nảy của Ngọc ca cũng chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài.
Bên trong màu gì, chưa hẳn ai nhìn cũng hiểu được.
Nhưng tôi không phải kẻ mù màu, tôi nên nhận ra mới phải.
Toàn thân Ngọc ca đều bị mưa xối ướt đẫm, từ mái tóc xinh đẹp cho tới mũi giày, nhưng anh ấy không nói bất luận một từ, tôi cũng thản nhiên dựa lên lưng anh ấy.
Tôi nghĩ, có lẽ người sai chính là tôi.
Từ sau đêm đánh Ngọc ca, rõ ràng Ngọc ca không nói bất luận lời nào, nhưng tôi lại luôn né tránh, thậm chí tự tiện liệt những hành động của anh ấy vào danh sách biến thái, tự cho mình là đúng, sau đó làm ra vô số hành vi tự vệ phi lý.
Kỳ thực Ngọc ca đã làm gì?
Anh ấy thật sự chưa làm gì cả.
Không quở trách tôi, không đánh tôi, càng không có rape tôi. (Đương nhiên, kỳ thực hành vi rape không phải là cách trút giận bình thường, trẻ ngoan không nên học tập), thậm chí cũng chưa từng đề cập đến.
Người nên nói lời xin lỗi là tôi, không phải vì cái tát ngày hôm đó, mà vì thái độ chết tiệt này của mình.
Ngọc ca, thực xin lỗi.
Còn nữa, cám ơn!
Cám ơn anh đặc biệt ở đó chờ em tan ca.
Về đến nhà, Ngọc ca hoàn toàn không hỏi vì sao trên bàn lại có sẵn đồ ăn, thậm chí còn không ăn một miếng cơm đã bỏ lại một câu: “Ông đây mệt mỏi, buồn ngủ, ai dám quấy nhiễu sẽ rape không tha.", sau đó lập tức trở về phòng.
Đương nhiên đại nhân ấy ngủ rất ngon còn tôi thì cứ lăn đi lộn lại trên giường. Vừa nhớ tới gương mặt say ngủ của Ngọc ca ở con hẻm phía sau, tôi lập tức xấu hổ, đồng thời còn kèm một chút cảm giác kỳ quái.
Tôi sợ ông anh này, hơn nữa còn là rất sợ, vô cùng sợ hãi, giống như nhân dân Iraq sợ hãi binh lính của Mỹ. Nhưng vì sao tôi lại bị ảnh hưởng bởi hành động ngoài dự đoán của anh ấy? Chỉ cần Ngọc ca khoát tay cũng khiến tôi sợ tới mức chui đầu xuống đất cơ mà?
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, không cách nào chìm vào giấc ngủ, cửa phòng “chi" một tiếng, bị đẩy ra. Một thân hình cao lớn đi đến, ngồi bên cạnh giường của tôi.
“Không ngủ được?" Anh cả quan tâm hỏi giống như tôi còn là một đứa trẻ cần người khác che chở, yêu quý.
Tôi hơi làm nũng, gật đầu. Anh cả đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về trán tôi, vô cùng dịu dàng, sau đó, sau đó… anh cả lại hát ru?!
Em van anh đấy, anh cả à, chẳng lẽ anh coi em là học sinh tiểu học sao? (Tuy bộ dạng của tôi có nhỏ bé một chút, nhưng với thân hình này mà bị coi là học sinh tiểu học thì quá vượt chỉ tiêu rồi. Chẳng lẽ trong mắt anh cả thì tôi vẫn còn là một đứa trẻ? Vậy mấy người đêm đêm tập kích một đứa trẻ như vậy, các người còn là anh trai của nó không? Hay là mấy người luyến đồng, yêu mến trẻ con?)
Được anh cả dỗ dành, vốn đang miên man suy nghĩ, rốt cuộc tôi cũng có thể nhắm mắt lại.
Chuyện ngày mai để ngày mai nói. Làm hòa thượng ngày nào thì gõ mõ ngày ấy, bảo vệ được trinh tiết ngày nào thì tốt ngày đó.
Về việc Ngọc ca… tôi đã không còn lo lắng nữa. Cho dù có suy nghĩ như thế nào cũng không tìm ra đáp án. Suy nghĩ của người sao hỏa, cho dù loài người có bò lên được mặt trăng vẫn không thể nào hiểu được đâu.
Cho nên, dứt khoát không nghĩ ngợi nữa.
Lúc này, rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao mà toàn bộ đàn ông trên thế giới khi bị bịt mắt cứ đoán mấy trăm cái tên vẫn không trúng đối phương. Thì ra bàn tay của con gái vừa thơm vừa mềm như vậy. Tuy Nhã Tố không xinh đẹp như Thấm ca, không đáng yêu như anh ba, anh bốn, nhưng dù sao người ta cũng là con gái! Con gái là cái gì? Con gái là một sinh vật không đột nhiên nhảy tới áp đảo tôi nha!! (Thật ra tôi rất để bụng tới chuyện đó, bởi vì tôi bị quá nhiều người áp đảo rồi, hiện tại đã lâm vào chứng sợ hãi bị người ta đè.)
Nhã Tố cười dịu dàng, đi tới từ phía sau: “Lam, cậu tới muộn nha, dám để con gái đứng đợi… Hừ… lát nữa phạt cậu mời mình đồ uống."
Mọi người đoán đúng rồi đó, tôi, từ hôm nay trở đi… sẽ cùng Nhã Tố làm thêm ở quán ăn nhanh!
Tôi không dám nói cho mấy ông anh biết, mặc dù mấy ông anh đồng tính luyến ái chưa chắc sẽ phản đối tôi yêu người khác giới (tôi tuyệt đối không phải người thành kiến). Với tính cách của mình, nhất định bọn họ sẽ không chịu ở bên cạnh lặng yên quan sát. Người khác thì chẳng nói làm gì, nhưng với anh ba, anh bốn, hai kẻ dở hơi lúc nào cũng ầm ĩ kia có thể khiến cho một nữ sinh đơn thuần đáng yêu như Nhã Tố biến thành người tâm thần mất. (Có đánh chết tôi cũng không thừa nhận mình sợ, sợ Nhã Tố phát hiện tôi có năm ông anh xuất sắc như vậy thì cô ấy sẽ đá tôi bay cách xa ba vạn tám nghìn dặm.)
Thời gian làm thêm ở tiệm ăn nhanh vô cùng thoải mái, dùng mồ hôi của mình đổi lấy tiền khiến người ta vô cùng an tâm và đạt được thành tựu, thậm chí còn khiến tôi tạm thời quên đi mọi mối nguy cơ tiềm ẩn chung quanh mình. Tôi cho rằng thế giới vẫn tốt đẹp, Thượng Đế vẫn luôn ở bên cạnh mình. Sau đó, Thượng đế lại dùng tốc độ không thể tưởng được để báo đáp tấm lòng chân thành mà tôi dành cho ngài. Khi tôi bày gương mặt tươi cười hoàn mỹ vô khuyết để đón khách, giữa trưa, vài gương mặt quen thuộc đẩy cánh cửa thủy tinh bước vào. Khi thấy gương mặt tươi cười cứng đờ của tôi, điếu thuốc lá trên tay người nọ cũng rơi xuống đất.
“Ngọc, làm sao vậy? Không phải cậu nói là đói đến nỗi muốn ăn thịt người hả? Thế quái nào mà bây giờ lại đứng ngẩn ở cửa mà không chịu bước vào thế này?"
Tôi ngã thê thảm xuống sàn nhà, ngẩng đầu khó tin. Mái tóc màu hạt dẻ dựng ngược lên trời, kính áp tròng màu tím, hóa trang đậm như ma quỷ, áo da màu đen cùng với gương mặt đẹp trai bị hóa trang đến rối tinh rối mù… Mẹ ơi, chẳng nhẽ con đã phạm ngũ hành, phạm thái tuế sao? Tại sao số con lại đen như vậy chứ? Ngay cả đi làm thêm cũng đụng phải Ngọc ca?!
“Ê! Phục vụ, đưa chúng tôi tới chỗ ngồi đi chứ! Ngồi ngây trên mặt đất làm gì?"
Bên cạnh Ngọc ca là ba người có cách ăn mặc và trang điểm tương tự, trên lưng bọn họ là đàn ghi ta. Người đứng bên cạnh Ngọc ca, chính là cái tên vừa quát tôi á, sau khi nhìn chằm chằm mặt tôi bèn kinh ngạc: “Ngọc, mọi người nhìn này, cậu bé phục vụ này đáng yêu ghê ta! Cậu bé, làm thêm hả? Thiếu tiền thì nói với anh một tiếng, làm anh vui vẻ một chút thì cam đoan số tiền nhận được còn nhiều hơn làm thêm ở đây một tuần."
“Không… không cần…" Tôi vội vàng giơ Menu lên ngăn cản bàn tay đối phương đang vươn tới, chật vật đứng lên. Nếu như có thể, tôi thật sự muốn chạy tới chỗ quản lý, nói với anh ta: “Tôi muốn nghỉ việc! Hiện tại! Ngay lập tức! Ngay lập tức!"
Nhưng khi tôi vừa quay đầu lại chứng kiến Nhã Tố đứng cách đó không xa, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía mình… tôi thực sự nói không nên lời. Trước mặt một cô gái đang yêu thích mình, tốt xấu gì tôi cũng nên giữ lại chút khí thế đàn ông của bản thân chứ! Vì vậy tôi quay đầu lại, nói với người phục vụ đang đứng kế bên: “Phiền cậu đưa khách tới chỗ ngồi, tôi tới phòng bếp một chút."
Tôi hy vọng có thể đào tẩu thuận lợi, nhưng vừa quay lại đã thấy cả đám đồng nghiệp vừa đứng bên cạnh không còn một mống, chẳng những vậy, trong phạm vi 3m cũng không còn một loài động vật sống nào cả! Tôi nhìn lướt bốn phía, nhanh chóng phát hiện đám khốn kiếp không chút nhân tính đang đứng trước cửa phòng bếp xa xôi, bọn họ đều tránh ở nơi an toàn vung tay múa chân nhìn tôi!
Vờ không quen biết luôn rồi!
Tôi vẫn biết chỉ cần một Ngọc ca cũng đủ đáng sợ, bây giờ còn có bốn tên yêu quái dàn hàng dọa người… chỉ cần người có chút chỉ số thông minh sẽ lập tức tránh đường nhượng bộ, cơ mà, các người có chạy trốn thì tốt xấu gì cũng phải lôi tôi theo chứ! Để tôi ở đây một mình cho đám yêu quái này ăn, các người thấy chết không cứu sao?
Tôi không thể làm gì khác, bị tên yêu quái số 1 lôi kéo (chú ý: không phải tôi dẫn bọn họ mà là bị bọn họ lôi kéo) tới vị trí gần cửa sổ. Trên đường, tôi một mực giơ quyển Menu trên tay lên, đương nhiên không phải sợ trang phục khoa trương của bọn họ (dù sao tôi nhìn ngày nhìn đêm cũng sẽ luyện ra được đôi mắt không sợ ma, vạn nhất sau này thực sự gặp phải yêu quái cũng có thể mặt không biến sắc, tim đập không gấp, chẳng hề sợ hãi khi thấy những chuyện quái dị), mà là tôi đang tránh né ánh mắt của Ngọc ca!
Tôi căn bản không dám nhìn về phía Ngọc ca, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ phải nhờ bọn Nhã Tố giúp tôi đào mồ chôn thây mất.
“Ngọc, cậu muốn ăn món gì?"
Rốt cuộc bầy yêu quái kia cũng ngồi xuống. Dọc đường đi, chỉ cần thấy bọn họ thì những vị khách khác đều chạy toán loạn như ong vỡ tổ, không cần chờ thức ăn mang lên đã trả tiền, vội vàng chạy thoát thân. Chỉ còn một mình tôi chiến đấu hăng hái, đưa quyển Menu cho người ngồi bên trái, trước mặt Ngọc ca, bắt buộc bản thân lộ ra gương mặt tươi cười chuyên nghiệp, chờ bọn họ gọi món (với tình hình này, tôi thực sự bội phục bản thân từ tận đáy lòng. Qua hôm nay, quản lí nên vì tôi mà lập một cái di ảnh bằng vàng… Phi, là một pho tượng vàng, để thế nhân chiêm ngưỡng vị anh hùng vĩ đại đã hy sinh vì sự nghiệp cách mạng, không chừng Đổng Tồn Thụy nhìn thấy tư thế oai hùng của tôi cũng không dám ngóc đầu lên)
Ngọc ca vẫn trầm mặc không nói, ngồi bên cạnh tôi, châm một điếu thuốc lá mới, còn tôi thì đến thở cũng không dám thở mạnh. Một lúc sau, Ma vương bệ ha mới chịu mở kim khẩu: “Fuck! Kêu phục vụ tự đề cử vài món đi!"
Đề cử… đề cử… cài từ “đề cử" này phát âm như thế nào mới phải… “đề cử" là… Chờ một chút! Không phải tôi chính là nhân viên phục vụ đó sao? (hơn nữa còn là phục vụ viên duy nhất đứng ở đây), vậy tức là bảo tôi đề cử?
Bắp đùi, cẳng chân, đại tràng, ruột non của tôi run đến lợi hại, gương mặt tươi cười cũng co rút theo: “Vậy… mấy suất cơm thịt nướng thì thế nào? Món thịt nướng hôm nay rất ngon nha!" Mẹ ơi, con sắp bị khí thế uy hiếp của vị ma vương kia ép phải thốt lên “Đại nhân không chê thì lấy tiểu nhân làm bữa trưa cũng được!" mất rồi.
“Tùy tiện đi!" Thật kỳ quái, tại sao giọng nói của Ngọc ca hôm nay lại lười biếng như vậy? Hình như có chút khác lạ so với ngày thường nha!
Nghi ngờ của tôi lóe lên như cây diêm đột nhiên bị đốt cháy rồi vụt tắt, bởi vì tôi vốn không có nhiều thời gian để suy tư như vậy, mấy vị yêu quái kia cũng lục tục gọi món. Yêu quái số 1 còn lôi kéo tôi, nói là muốn ăn tôi nữa chứ. Quả nhiên là vật họp theo loài, người sống theo bầy, bạn bè của Ma vương đương nhiên cũng toàn mấy tên biến thái. (Chắc không phải lại một đám làm “công" nhỉ? Tôi có duyên với “công" như vậy sao? Hay trên người tôi luôn phát ra sóng điện mãnh liệt không thể ngăn cản, sóng điện “Ta là tiểu thụ" á?)
Rốt cuộc tôi đã thoát ra khỏi ma huyệt. Khi cầm menu bước vào phòng bếp, tôi lập tức chứng kiến tên phục vụ khác vừa vặn cúp điện thoại, vẻ mặt trắng bệch phát run. Hừ! Khổ nhục kế? Cho dù biểu lộ của cậu có giống một người vừa bị rape tập thể đến mức nào cũng không dập tắt được lửa giận của tôi lúc này đâu! Tên khốn này, nhìn tôi rơi vào giữa bầy yêu quái cũng không chịu chạy ra cứu, còn bày ra cái bộ dạng “hy sinh một mình cậu để cứu cả một tập thể, cậu cứ an tâm ra đi. Các đồng chí vĩnh viên ghi nhớ công ơn của cậu.", sau đó vẫy vẫy cái khăn nhỏ xua tôi nữa! (khác hẳn mấy cảnh tiễn biệt bình thường! Là xem tôi đi chịu chết thì có!)
Không ngờ, tôi còn chưa kịp nhảy tới nắm cổ áo hắn, hắn lại thê thảm nắm chặt tay tôi, đè tôi trên mặt đất.
“Cậu làm gì thế!" Chẳng lẽ lại là một tên muốn rape tôi? Tôi đã chịu đựng cảnh này nhiều ngày rồi! Đám người của Ngọc ca còn chưa tính (bởi vì tôi thật sự không thể chống cự lại bọn họ), đến một tên con trai gầy yếu như cậu cũng muốn rape tôi? Chẳng lẽ trên mặt tôi thực sự khắc hàng chữ “Tôi là nhược thụ, không chạy tới “công" là bất công với tôi?" hay sao?
“Mộng Hàng Lam, nhỏ giọng một chút!" Tên nhân viên phục vụ kia nhỏ giọng, xem ra không phải muốn công tôi, hắn còn vừa sợ hãi vừa nhìn chằm chằm vào bàn chỗ Ngọc ca ngồi. Tuy rất muốn nhỏ giọng, nhưng bởi vì quá sợ hãi nên âm lượng càng lớn, tất cả mọi người đều nghe rất rõ: “Cuộc gọi vừa nãy là của cảnh sát đấy. Họ nói trong quá trình bắt giữ đã có một tên tội phạm giết người không chớp mắt trốn thoát, bảo chúng ta phải cẩn thận chú ý, nếu phát hiện có phẩn tử đáng nghi là lập tức báo cho đồn công an."
“Không thể nào, là tội phạm giết người sao?"
“Là tội phạm giết người hàng loạt!" Hắn hét to một tiếng mới phát hiện mình đã quá lớn tiếng, vội vàng vặn nhỏ âm lượng: “Tôi thấy cả cái bàn kia đều rất khả nghỉ! Cậu theo dõi bọn họ đi, tôi đi báo cảnh sát nha!"
“Cái gì? Tội phạm giết người hàng loạt?" Tôi rất muốn cười gượng hai tiếng. Hình như hắn quá khoa trương thì phải. Tuy bọn Ngọc ca ăn mặc hơi khoa trương, kỳ lạ, cũng có chút ít giống yêu quái, nhưng đâu đến nỗi bị tình nghi là tội phạm giết người hàng loạt? Có tội phạm giết người nào lại đeo đàn ghi ta sau lưng rồi đi dạo khắp đường thế kia sao? Nhưng khi tôi quay đầu lại, mấy người đồng nghiệp vây quanh chúng tôi đều đồng loạt gật đầu. Hiện tại, tôi thực sự không cười nổi nữa.
Không thể nào? Đám người “siêu phàm thoát tục" của Ngọc ca đã bị liệt vào danh sách phần tử khủng bố siêu cấp đáng sợ?
Dẫu vậy, tôi không thể nhìn đồng nghiệp của mình gọi chú cảnh sát đến bắt anh trai của mình đi được.
“Chờ chút, chờ chút! Tôi van cậu, bọn họ giống tội phạm giết người hàng loạt ở chỗ nào chứ?" Tôi vội vàng đè điện thoại xuống, người này đã bấm số “11" từ lúc nào không biết!
“Bọn họ chỉ là mấy thành viên trong ban nhạc Rock, biết chưa!"
Nếu như hôm nay không bắt tội phạm giết người hàng loạt mà bắt tội phạm cưỡng gian hàng loạt, hơn nữa, còn là tội phạm cưỡng gian mỹ thiếu niên, tôi đây nhất định sẽ quân bất vị thân (vì việc lớn mà không quản tới việc thân thích), không chút do dự, phi thường quyết đoán mà đi tố giác đám Ngọc ca. Hơn nữa, nhất định sẽ dùng những từ ngữ thấm thía để khuyên răn bọn họ sớm từ bỏ thú tính của mình. Tuy nhiên, hiện tại lại là tội phạm giết người hàng loạt cơ mà, không phải tội cưỡng gian đâu, cho dù bọn họ có hóa trang đáng sợ đến đâu thì cũng không nên vu khống cho người vô tội được! Đây chính là chủ nghĩa khoa học quốc gia, là pháp chế xã hội nha! Con người phải có quyền con người, chẳng lẽ yêu quái sẽ không có quyền con… quyền yêu quái hay sao?
“Mộng Hàng Lam," Ánh mắt của gã quản lý hơi sắc lạnh, thành khẩn nhìn về phía tôi: “Tôi biết cậu là một người đơn thuần thiện lương, không hiểu rõ sự hiểm ác của xã hội, nhưng thế giới này có nhiều người còn đáng sợ hơn tưởng tượng của cậu đang tồn tại. Cậu phải tin tưởng bọn tôi, buông tay ra đi."
Nói đùa! Lần này anh đoán sai rồi, tôi đã lĩnh giáo đủ mấy loại “đến tưởng tượng cũng không đáng sợ bằng" từ ba tháng trước rồi. Có khi cả thế giới này còn chẳng có ai hiểu rõ hơn tôi đâu nhé!
“Quản lý", Nhã Tố vốn đứng im lặng bên cạnh cũng đột nhiên lên tiếng: “Tôi thấy không nên tùy tiện báo cảnh sát. Nếu bọn họ thực sự là phần tử khủng bố, đến lúc đó, cảnh sát tới đây nhất định sẽ khiến mọi thứ hỗn loạn, nói không chừng còn công bố tên cửa hàng chúng ta, vậy thì ai dám tới cửa hàng này nữa? Chẳng thà chúng ta coi như không có chuyện gì, chờ bọn họ ăn no rồi rời đi là được."
A! Nhã Tố, nàng quả là thiên thần của lòng ta, nói vô cùng chính xác!
Tôi trộm nháy mắt với Nhã Tố mấy cái, cô ấy thấy được bèn cười cười, cũng nháy mắt với tôi mấy cái. Oa, con gái thật là đáng yêu quá đi!
Quản lý nghe xong những lời Nhã Tố nói, quả nhiên ý niệm gọi cảnh sát trong đầu hắn đã tiêu tan. Cho nên mới nói, phụ nữ chính là luật lệ của thế giới!
“Này! Có lầm hay không vậy? Đến bây giờ vẫn chưa mang đồ ăn lên hả?"
Nghe được tiếng thét lớn, tôi lập tức trả lời: “Sẽ tới ngay đây!"
Suýt chút nữa đã quên, không thể để mấy tên ở thế giới hắc ám này bị đói được, nếu không, con Godzilla bạo tẩu hôm đuổi theo bản thảo sẽ tái xuất giang hồ mất. Huống chi… hôm nay là số nhiều.
Là ảo giác sao?
Khi tôi đứng dậy lại phát hiện Ngọc ca nhìn chằm chằm về phía này. Không phải anh ấy đã nghe được cuộc đối thoại của chúng tôi đấy chứ? Nghe được từ đoạn nào vậy? (tôi thật sự hy vọng anh ấy không nghe được câu nào)
Thực tế, tình huống cũng không đến nỗi bết bát như tôi vẫn nghĩ. Ngọc ca không nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn ăn cơm, đương nhiên, những câu nói tục mà anh ấy thốt ra đã thuộc dạng vô cùng “ngoan ngoãn" rồi. Mà mấy tên bạn yêu quái của anh ấy, ngoại trừ sờ sờ chiếm tiện nghi cũng không bổ nhào lên đòi làm mấy chuyện như “động phòng". Hơn nữa, mỗi lần bọn họ có hành vi gây rối thì Ngọc ca của tôi đều dùng ánh mắt giết người bắn xuyên qua, bọn họ lập tức nghiêm chỉnh cúi đầu như mấy bé con ở vườn trẻ, ngoan ngoãn ăn cơm. (Hình ảnh này thực sự rất quen thuộc, giống hệt phản ứng của mấy vị trợ lý truyện tranh của Ngọc ca)
Sau khi bọn họ ăn xong liền rời đi. Rốt cuộc tôi cũng rơi một hàng huyết lệ. Một tiếng đồng hồ gian nan nha! Tôi thực sự không chịu nổi, nhớ lại 60 phút vừa rồi, chẳng hiểu mình đã tìm được đường sống trong chỗ chết như thế nào nữa!
Khiến cho tôi bất ngờ chính là… Ngọc ca vô cùng phối hợp, hoàn toàn không vạch trần thân phận của tôi, càng không làm ra bất kỳ hành động quấy rầy biến thái nào với tôi cả. Thật sự quá kỳ quái! Từ sau lần mà tôi tát Ngọc ca một cái ở trong phòng của anh ấy, thái độ của anh ấy đối với tôi vẫn rất kỳ quái. Tuy anh ấy không rape tôi, thậm chí còn không có bất kỳ hành động nào thể hiện anh ấy muốn rape tôi, nhưng ánh mắt nhìn tôi chằm chằm của anh ấy khiến tôi vô cùng lo sợ.
Nhã Tố nhìn gương mặt không ngừng chảy mồ hôi lạnh của tôi, lập tức săn sóc, đưa cho tôi chiếc khăn tay nhỏ. Có lẽ nếu cô ấy đưa cho tôi một tấm thảm cũng không thể nào lau hết số mồ hôi đang tuôn ra của tôi.
Tuy nhiên, như thế này cũng tốt, ít nhất Ngọc ca đã rời đi. Bầu trời vẫn trong xanh, không khí vẫn tươi mát, hoa cỏ vẫn mỉm cười với tôi, bộ dạng của gã quản lý vẫn rất vô sỉ… Và tôi vẫn sống sót! Tôi thật sự còn sống!
Tôi cảm động vô cùng, lập tức trở lại làm việc, cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, cố gắng trải qua khoảng thời gian giản dị nhưng muôn màu muôn sắc của mình. Nhã Tố còn lén mang chút khoai tây chiên trong phòng bếp đến cho tôi ăn, quả nhiên là một cô gái tốt. Nhưng khi tinh thần sảng khoái của tôi sẽ chấm dứt trong nửa tiếng nữa, quản lý đột nhiên chạy từ phòng bếp ra rồi kêu la thảm thiết, hai hàm răng đánh vào nhau: “Giết… tội phạm giết người… hàng loạt… đang ở phía sau cửa hàng…"
“Tội phạm giết người hàng loạt?" Vừa nghe tới tên này, tôi lập tức hoảng sợ, đại tiện tiểu tiện đều không thể khống chế.
“Đúng vậy! Ở… ở phía sau cửa hàng, vừa rồi tôi đi đổ rác…"
Tất cả mọi người sợ tới mức không nói nên lời, kinh khủng hơn là… rõ ràng bọn họ lại đẩy tôi tới phía sau cửa hàng để kiểm tra, nguyên nhân chính… tôi là người đã anh dũng đối mặt với bốn tên tội phạm giết người hàng loạt, chắc chắn hiện tại sẽ càng dũng cảm hơn.
Oan uổng quá mà! Vừa rồi tôi có thể dũng cảm đối mặt vì tôi biết họ không phải tội phạm giết người, chỉ là bốn tên biến thái có khuynh hướng rape người khác mà thôi. Điều duy nhất tôi cần làm là bảo vệ trinh tiết của mình!
Nói đến bảo vệ trinh tiết, kinh nghiệm của tôi phong phú đến nỗi đã luyện thành cảnh giới cao cường, phỏng chừng tìm khắp vũ trụ cũng không có người nào am hiểu việc bảo vệ trinh tiết như tôi đâu. Cho nên mới nói, thời thế xuất anh hùng, hoàn cảnh lộ anh tài! Nhưng tôi không có nửa điểm kinh nghiệm đối phó với tội phạm giết người đâu, đám tiểu nhân các người đành lòng đẩy tôi đi chịu chết hay sao?! (Hơn nữa, vì sao tất cả các người đều ăn ý núp sau lưng tôi rồi đẩy về phía trước như thế chứ? Tôi thật sự là tấm khiên cho tất cả mọi người hay sao?)
Quản lý dùng ánh mắt “không đi điều tra rõ thì đừng mong nhận tiền công hôm nay" để uy hiếp. Tôi đành phải cầm chiếc chổi (Vô cùng bất nhân, bọn họ nhét cho tôi duy nhất một chiếc chổi để làm vũ khí) đi về phía ngõ nhỏ đằng sau cửa hàng.
Trong con ngõ đưa tay vẫn không thấy năm ngón tay (Nói nhảm, giữa ban ngày ban mặt, tại sao lại không thấy năm ngón tay cho được, chẳng qua là mắt nhắm chặt quá nên không nhìn thấy gì thì có), tôi nhìn thấy cuối hẻm có một thứ gì đó đen đen. Vạn phần không muốn đó là thi thể của người chết, nhưng tôi càng không muốn phát hiện đó là người sống. Bởi vì nếu đó là người sống, tỷ lệ biến thành thi thể của tôi lập tức tăng cao.
Nhưng thật kỳ lạ, tại sao lại có tiếng động lớn vậy?
Trong bóng tối, tôi nhìn thấy một chiếc mô tô có hình dáng vô cùng quen thuộc, một kiểu tóc dựng ngược vô cùng quen thuộc, một bộ áo da màu đen cũng vô cùng quen thuộc, cùng… một gương mặt điển trai đang ngủ, đẹp đến nỗi khiến người ta vừa gặp đã khó quên.
Tôi kinh ngạc, lập tức thu hồi chiếc chổi đang giơ lên cao, dụi mắt. Hiện tại là giữa trưa, chắc tôi không ngủ quên giữa giờ làm việc đâu nhỉ? (Đó là tiền công đấy) Nếu không ngủ thì đây không phải nằm mơ? Cũng không phải ảo giác của tôi?
Nhưng vậy thì… tại sao Ngọc ca lại nằm ngủ ở đây?
Tôi ngẩng đầu nhìn mái hiên âm u che chắn ở phía trên, con ngõ nhỏ ẩm ướt và dơ dáy, còn những chiếc thùng rác vừa to vừa chất đầy những thứ bẩn thỉu, nhìn thế nào cũng không giống nơi thích hợp để người ta nằm ngủ cơ mà? (Hơn nữa, hiện tại đã là bốn giờ chiều, căn bản không thể tính là ngủ trưa, phải nói là ngủ chiều mới đúng.)
Dù sao tôi vẫn chẳng hiểu nổi cách suy nghĩ của ông anh tới từ sao hỏa này ; hơn nữa, tôi cũng không muốn hiểu! (Tôi thực sự hoài nghi trong đầu Ngọc ca không có não đâu, là thuốc nổ mới đúng!)
Quần chúng nhân dân hoan nghênh vị anh hùng chiến thẳng trở về, hơn nữa bọn họ còn dùng vũ điệu ương ca* nhiệt tình chào mừng tôi nữa. Tôi nói với quản lý là phần tử nguy hiểm đang ngủ say sau hẻm tạm thời rất an toàn, nhưng tốt nhất không được phép làm phiền hắn, nếu làm phiền sẽ chứng kiến một con Gogzilla bạo tẩu chạy vào phá hủy cửa hàng, chắc chắn hậu quả để lại sẽ không kém phim “King Kong" là mấy. Đến lúc đó, đừng nói là tiền lương của tôi, phỏng chừng tiền lương của tất cả mọi người ở đây đều biến thành con số âm.
(Ương ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch)
Tôi cố gắng trở lại trạng thái chuyên tâm làm việc, nhưng đầu óc lại luôn nghĩ tới Ngọc ca đang nằm ngủ phía sau cửa cửa hàng. Rốt cuộc là vì sao mà Ngọc ca lại ngủ ở phía sau cửa hàng, tôi thật sự không thể nghĩ ra lý do, cơ mà… chỉ sợ tất cả những nhà lãnh đạo tối cao trên thế giới có tụ hợp lại cũng không tìm ra nguyên nhân. (Tuy nhiên, vấn đề này thật sự đáng để thảo luận sao? Vậy thì nhà trắng của Mỹ cũng dùng để thảo luận vấn đề gà có trước hay trứng có trước mất thôi.)
Không được! Không được! Không được! Tại sao tôi lại bị suy nghĩ về Ngọc ca làm phiền thế này? Phải nhanh chóng làm việc, nhanh chóng làm việc thôi!
Đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên vang lên, là anh cả gọi tới.
“Em sắp hết giờ làm việc rồi đúng không? Anh cũng sắp về nhà, để anh tới đón em cùng về."
Tôi hưng phấn như một chú cún con, liên tục gật đầu với chiếc điện thoại. Bốn rưỡi, quả nhiên anh cả lái xe tới cửa hàng đón tôi. Tôi cao hứng bừng bừng dắt Nhã Tố nhào tới xe của anh cả, nhờ anh cả đưa cô ấy về trước, sau đó mới cùng nhau về nhà. Anh cả thản nhiên đồng ý, nhưng tại sao Nhã Tố lại run rẩy như vậy chứ? Tôi là con trai mà, đương nhiên phải cởi áo khoác cho Nhã Tố mặc (Chính là chiếc áo có nhiệm vụ trở thành gối đầu cho Ngọc ca lúc sáng, nó vẫn ở trên xe). Cuối cùng, bộ dạng của Nhã Tố như một bông hoa nhỏ giữa cơn bão tố, sống chết cũng muốn tôi để cô ấy tự mình về nhà, tôi chỉ có thể đồng ý mà thôi. (Không phải người nào cũng có thể dễ dàng nhận ra ưu điểm của anh cả, nhưng không khí lạnh lẽo anh ấy tỏa ra thì ai cũng có thể cảm nhận được. Tôi cũng vậy, lạnh quá đi~~~)
Sau khi tạm biệt Nhã Tố, tôi vừa định bước lên xe, không hiểu tại sao tâm trí lại nhớ tới hình ảnh Ngọc ca nằm ngủ đằng sau cửa hàng, bước chân lập tức cứng lại.
“Sao vậy?" Anh cả nhìn tôi khó hiểu.
Bản thân tôi cũng không biết nữa, chỉ là… có một chút cảm giác áy náy tràn ra trước ngực, nó khống chế thân thể tôi, khiến cho tôi không thể nhúc nhích.
Thực ra nguyên nhân Ngọc ca ngủ ở đó là gì?
Tôi có nên nói cho anh cả biết việc Ngọc ca ngủ ở phía sau cửa hàng hay không? Sau đó mọi người cùng nhau về nhà?
Hình ảnh Ngọc ca nằm ngủ trên chiếc mô tô giống như một cây thường xuân đeo bám tôi, khiến cho tôi vô cùng do dự. Nhưng mà… tư tưởng muốn ở một mình với anh cả đã chiến thắng cảm giác khó hiểu đó. (Kỳ thực là do tôi quá sợ Ngọc ca, nếu được, tôi hy vọng có thể cách xa Ngọc ca thêm giây nào thì tốt giây ấy, cho dù thời gian một giây không đủ để rape người khác.)
Khi đi trên đường, tôi căn bản không nghe thấy anh cả nói gì, trong đầu chỉ còn sót lại gương mặt say ngủ của Ngọc ca. Tôi liên tục tự nhủ, không sao đâu, Ngọc ca cũng không thích có người quấy rầy mình. Cho dù anh ấy có ngủ đến lúc tận thế thì tôi cũng không nên đánh thức đại nhân ấy thức dậy.
Tôi, nên làm như vậy.
Anh cả đưa tôi tới siêu thị mua thức ăn, tôi vừa lo lắng vừa chọn đồ ăn, không yên lòng làm bữa tối, không yên lòng bị anh ba, anh bốn cuồng hôn cả buổi (có điều, bọn họ ôm một chút, hôn một cái liền chạy đi, tôi chỉ ngẩn người chứ không phát ngốc). Tối hôm đó, đến khi nấu bữa tối xong xuôi vẫn không thấy Ngọc ca xuất hiện, một cuộc điện thoại cũng không có.
“Bình thường Hàng Ngọc vẫn như vậy, đừng để ý, ăn cơm đi."
Cho dù Thấm ca không nói thì tôi cũng biết, Ngọc ca không trở về ăn cơm là chuyện rất bình thường, dù sao tôi cũng ở đây ba tháng rồi.
Nhưng tại sao thâm tâm lại cảm thấy lo lắng? Vì sao lại đau lòng? Vì sao tôi lại không thể tập trung tinh thần?
Giống như muốn khiến tôi càng thêm lo lắng, Ngọc Hoàng thúc thúc không an phận kia lại giáng thêm một vài tiếng sét, tôi sợ tới mức đánh rơi bát cơm trong tay.
“Mưa rồi." Thấm ca quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng nói một câu. Nhưng tại sao những lời này lại như một cây giáo sắc nhọn đâm thẳng vào lồng ngực tôi?
Chắc là Ngọc ca… sẽ không tiếp tục ngủ ở đó chứ?
Tôi thật sự không thể kiềm chế nữa. Đặt bát cơm xuống, lập tức chạy ra ngoài như con cún nhỏ mất chủ, mở cửa chính… Ông trời à! Tôi van ông đấy! Có cần phải dùng cảnh bão tố này để miêu tả nội tâm của tôi không? Hiện tại đang là mùa hè, là cuối tháng bảy nha, ngài có cần phải ăn no rỗi việc rồi đi tạo bão như thế này không hả! Còn chớp chớp nữa, cái này không phải đang cố ý chơi tôi hay sao!
“Em đi ra ngoài một chút."
Vốn tưởng mấy ông anh sẽ ngăn cản hành động không ăn cơm, chạy ra ngoài giữa trời mưa như đang muốn tự sát của mình, ai ngờ… bốn ông anh lại vô cùng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn tôi một cái: “Trên đường đi nhớ chú ý." Sau đó lại cúi đầu ăn cơm.
Tôi thật sự chạy ra ngoài giữa trời bão tố, nhưng tôi không phải tên ngốc, tôi… tôi… tôi ngồi taxi tới nơi làm thêm, bởi vì đường xa nên tiền làm thêm hôm nay đã bay hết (tôi khóc). Khi tới nơi, cơn mưa đã nhỏ đi rất nhiều, thậm chí còn có xu thế ngừng hẳn. Tôi gập ô, đi tới con hẻm phía sau cửa hàng. Mặt đất trơn trượt, ngõ nhỏ yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân của tôi vang vọng khắp nơi này, một bước tiếp một bước. Trong bóng tối, tôi nhìn thấy gương mặt say ngủ rất quen thuộc cùng mái tóc rũ xuống vai vì cơn mưa tầm tã, từng giọt nước mưa trong suốt như pha lê chậm rãi chảy xuống.
“Ngọc ca… Ngọc ca…."
Tôi nhẹ nhàng đẩy vai Ngọc ca, nhìn cặp lông mi hẹp dài chậm rãi nhếch lên một chút, sau đó, con ngươi màu tím quyến rũ hiện ra trước mắt.
“Mẹ nó chứ!" Ngọc ca nóng nảy trừng mắt lườm tôi, vươn vai: “Cuối cùng em đã tan ca rồi!"
“Vâng." Tôi nhẹ nhàng trả lời.
“Nhanh về nhà ăn cơm đi."
Tôi ngồi phía sau chiếc mô tô, cánh tay vòng qua nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Ngọc ca. Tôi chẳng muốn lo nghĩ tới chuyện da thịt quá gần sẽ khơi đậy thú tình của anh ấy, chỉ một mực nghĩ rằng… cho dù mình bị rape cũng đáng đời.
…. Cuộc gọi vừa nãy là của cảnh sát đấy. Họ nói trong quá trình bắt giữ đã có một tên tội phạm giết người không chớp mắt trốn thoát, bảo chúng ta phải cẩn thận chú ý…
Ban trưa, Ngọc ca đã nghe được điều gì ở cửa hàng, tôi nghĩ… không phải tôi không biết.
Rốt cuộc Ngọc ca ở phía sau con hẻm chờ ai, tôi cũng chẳng phải hoàn toàn không biết.
Chỉ là do tôi quá sợ ông anh này nên mới làm ra chuyện lừa người gạt mình, giả bộ không biết chuyện gì cả.
Giống như việc anh cả luôn tỏ ra lạnh như băng nhưng vẫn không che dấu được sự quan tâm săn sóc của anh ấy. Tính tình nóng nảy của Ngọc ca cũng chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài.
Bên trong màu gì, chưa hẳn ai nhìn cũng hiểu được.
Nhưng tôi không phải kẻ mù màu, tôi nên nhận ra mới phải.
Toàn thân Ngọc ca đều bị mưa xối ướt đẫm, từ mái tóc xinh đẹp cho tới mũi giày, nhưng anh ấy không nói bất luận một từ, tôi cũng thản nhiên dựa lên lưng anh ấy.
Tôi nghĩ, có lẽ người sai chính là tôi.
Từ sau đêm đánh Ngọc ca, rõ ràng Ngọc ca không nói bất luận lời nào, nhưng tôi lại luôn né tránh, thậm chí tự tiện liệt những hành động của anh ấy vào danh sách biến thái, tự cho mình là đúng, sau đó làm ra vô số hành vi tự vệ phi lý.
Kỳ thực Ngọc ca đã làm gì?
Anh ấy thật sự chưa làm gì cả.
Không quở trách tôi, không đánh tôi, càng không có rape tôi. (Đương nhiên, kỳ thực hành vi rape không phải là cách trút giận bình thường, trẻ ngoan không nên học tập), thậm chí cũng chưa từng đề cập đến.
Người nên nói lời xin lỗi là tôi, không phải vì cái tát ngày hôm đó, mà vì thái độ chết tiệt này của mình.
Ngọc ca, thực xin lỗi.
Còn nữa, cám ơn!
Cám ơn anh đặc biệt ở đó chờ em tan ca.
Về đến nhà, Ngọc ca hoàn toàn không hỏi vì sao trên bàn lại có sẵn đồ ăn, thậm chí còn không ăn một miếng cơm đã bỏ lại một câu: “Ông đây mệt mỏi, buồn ngủ, ai dám quấy nhiễu sẽ rape không tha.", sau đó lập tức trở về phòng.
Đương nhiên đại nhân ấy ngủ rất ngon còn tôi thì cứ lăn đi lộn lại trên giường. Vừa nhớ tới gương mặt say ngủ của Ngọc ca ở con hẻm phía sau, tôi lập tức xấu hổ, đồng thời còn kèm một chút cảm giác kỳ quái.
Tôi sợ ông anh này, hơn nữa còn là rất sợ, vô cùng sợ hãi, giống như nhân dân Iraq sợ hãi binh lính của Mỹ. Nhưng vì sao tôi lại bị ảnh hưởng bởi hành động ngoài dự đoán của anh ấy? Chỉ cần Ngọc ca khoát tay cũng khiến tôi sợ tới mức chui đầu xuống đất cơ mà?
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, không cách nào chìm vào giấc ngủ, cửa phòng “chi" một tiếng, bị đẩy ra. Một thân hình cao lớn đi đến, ngồi bên cạnh giường của tôi.
“Không ngủ được?" Anh cả quan tâm hỏi giống như tôi còn là một đứa trẻ cần người khác che chở, yêu quý.
Tôi hơi làm nũng, gật đầu. Anh cả đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về trán tôi, vô cùng dịu dàng, sau đó, sau đó… anh cả lại hát ru?!
Em van anh đấy, anh cả à, chẳng lẽ anh coi em là học sinh tiểu học sao? (Tuy bộ dạng của tôi có nhỏ bé một chút, nhưng với thân hình này mà bị coi là học sinh tiểu học thì quá vượt chỉ tiêu rồi. Chẳng lẽ trong mắt anh cả thì tôi vẫn còn là một đứa trẻ? Vậy mấy người đêm đêm tập kích một đứa trẻ như vậy, các người còn là anh trai của nó không? Hay là mấy người luyến đồng, yêu mến trẻ con?)
Được anh cả dỗ dành, vốn đang miên man suy nghĩ, rốt cuộc tôi cũng có thể nhắm mắt lại.
Chuyện ngày mai để ngày mai nói. Làm hòa thượng ngày nào thì gõ mõ ngày ấy, bảo vệ được trinh tiết ngày nào thì tốt ngày đó.
Về việc Ngọc ca… tôi đã không còn lo lắng nữa. Cho dù có suy nghĩ như thế nào cũng không tìm ra đáp án. Suy nghĩ của người sao hỏa, cho dù loài người có bò lên được mặt trăng vẫn không thể nào hiểu được đâu.
Cho nên, dứt khoát không nghĩ ngợi nữa.
Tác giả :
Hậu Dĩ