Gen Di Truyền
Chương 5: Robot chiến đấu và vệt sáng di động
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đổi qua hành lang khác cô mới tìm được, lại đứng thêm một hồi phát hiện không có thiết bị giám sát cửa mới đi vào. Thật ra thì cô sợ nơi này có thiết bị giám sát chỉ là điều thừa, bởi vì căn bản ở đây đều là người máy vận hành, sẽ không ai chú ý tại sao có người máy muốn chạy vào nhà cầu cả.
Cô cơ hồ là xông vào, nơi này mỗi nhà vệ sinh đều có ba phòng vệ sinh nhỏ cô có thể tuỳ ý chọn một gian. Cô không khỏi thán phục, nhà vệ sinh mà bày trí xa hoa như phòng tắm vậy, có dụng cụ vệ sinh, có dụng cụ chải răng, còn có cả sữa rửa mặt. . . . . . Trừ những thứ này còn đặt cả vòi sen tắm, thật là cái gì cần có đều có, rất cảm động.
Kể từ khi đến nơi này cô vẫn không có tắm rửa qua, người máy thì không cần tắm rửa, bọn họ có lịch sửa chữa định kỳ, lúc đó sẽ tiến hành tẩy rửa tu bổ, nhưng cô không thể đi qua đó.
Không nghĩ tới phòng vệ sinh của phủ Thống Soái còn có đãi ngộ như vậy, cô không chút nghĩ ngợi giải quyết vấn đề sinh lý xong, sau đó đem toàn thân mình tắm rửa sạch sẻ một lần. Đang cảm giác cả người nhẹ nhàng khoan khoái nhiều, thì có người ở bên cạnh gõ tường.
“Người anh em, có thuốc lá không?" Nghe giọng nói dường như là Raymond, không ngờ anh ta lại chạy đến nhà cầu hút thuốc lá.
Lúc này thuốc lá rất là đắt tiền, một bao có giá đến 1000 tinh tệ. Người bình thường hút không nổi, nhưng bởi vì thuốc lá có hại sức khoẻ đã bị chính phủ ra lệnh cấm rồi, không trách được anh ta phải chạy đến nơi này hút thuốc lá, nhưng ngài hút thuốc lá không mang theo thì thôi còn mượn người bên cạnh là chuyện gì xảy ra?
Hân Hân liền tranh thủ mặc quần áo, đây là Phủ Thống Soái nên phát đồng phục cũng nhiều, so sánh với mấy bộ đồng phục nữ hầu buồn nôn phía ngoài thì nghiêm chỉnh hơn nhiều. Cất xong bộ quần áo lúc trước, cô yên lặng không lên tiếng, muốn đợi đối phương bỏ đi thì mới đi.
Nếu đối phương thấy không lên tiếng, thì sẽ đi, một lát nữa khi không nghe được tiếng cô mở cửa, đối phương hẳn là đi rồi?
Nhưng khi cô mở cửa đi ra ngoài, chỉ thấy trước cửa đang đứng một người, chính là Raymond, anh ta gặp cô cũng ngẩn ra, nói: “Số 78, làm sao cô lại ở chỗ này?"
Người máy đi nhà cầu làm cái gì?
Hút thuốc lá? Bài tiết? Điều này có thể sao?
May mắn lúc trước Hân Hân ở quán ăn cũng đã gặp qua tình huống như thế, tim cô đập như sấm nhưng mặt ngoài thì cố tự trấn định, nói: “Số 78 thay quần áo, đây là lễ nghi của loài người." Người máy không thể quang minh chánh đại tùy tiện cỡi quần áo để thay, cho nên không tới nhà cầu thay ra thì đi đâu thay?
Điểm này Raymond cũng không quá để ý, anh ta để ý chính là trên mặt người máy này thậm chí tồn tại biểu cảm nét mặt, không phải vẫn cứ cười mãi.
Chẳng lẽ cô ta không phải là người máy ăn uống bình thường, người trẻ tuổi lập tức liền nảy ra ý nghĩ, cười hỏi: “Trong chương trình của cô có phải có chương trình bạn đời hay không?"
“Số 78 là người máy ăn uống." Hân Hân thiếu chút nữa nhảy lên mắng chửi người, cái thế giới này người máy cũng phân chia chủng loại. Người máy bạn đời toàn bộ là nữ, có tác dụng chuyên môn là dùng để cùng đàn ông cái gì gì đó. Chương trình cài đặt của các cô gái có đủ cách lấy lòng đàn ông, bao gồm vẻ mặt đa dạng hóa cùng một vài thứ khác.
Nhưng rất đắt, người bình thường mua không nổi.
Có điều bên cạnh người đàn ông có tiền thường vẫn có một hai con, lúc trước cô cũng đã gặp, thật là vô cùng lẳng lơ, trước đám đông ở đại sảnh, chủ nhân có nhu cầu cũng sẽ đón ý hùa theo.
Thật là một thế giới kỳ quái, cô yên lặng bình tĩnh đi qua bên cạnh Raymond, dường như chuyện mới vừa rồi không có xảy ra giống nhau, nhưng trong lòng thì đang cầu xin, ngàn vạn lần không nên chú ý tới cô, ngàn vạn lần không nên.
Nhưng Raymond lại đi theo cô rồi nói: “Nhìn không giống a, mặc dù dung mạo không quá hấp dẫn, nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy cô khác với người máy phục vụ."
“Số 78 không hiểu ý của ngài." Giả vờ giả vờ, nhất định phải sống qua.
“Cô đứng lại." Raymond nói.
Hân Hân lập tức đứng lại, nhưng lại nói: “Số 78 y theo sắp xếp, muốn đi nạp điện, xin hỏi đội trưởng Raymond, có gì cần căn dặn không, có cần số 78 sắp xếp một lần nữa hay không?" Mình là người máy, là người máy, không phải loài người, không phải phụ nữ.
Một câu nạp điện liền khiến cho Raymond mất đi hứng thú, bọn đàn ông mặc dù cần nữ người máy để giải quyết dục vọng, điều kiện tiên quyết là không xem họ là người máy. Một khi chuyện này bị đâm phá, hơn phân nửa bọn đàn ông hứng thú gì cũng bị mất sạch.
Raymond chính là loại tình huống này: “Không có, cứ theo an bài mà làm đi."
Hân Hân nói: “Dạ" sau đó từ từ đi khỏi, đợi đến chỗ không có ai liền bỏ chạy, còn thì thầm trong miệng, ba mẹ ơi thật đáng sợ.
Cô chợt vội vã trở lại chỗ nghỉ ngơi nhỏ của mình, nơi đó tuy không lớn như nhà cầu, nhưng dù sao cũng có một cánh cửa cách ly, hơn nữa bên trong vẫn duy trì cung ứng dưỡng khí, nếu không cô lại phải mở cửa nghỉ ngơi như lúc ở phòng ăn, đến lúc đó nhất định sẽ bị phát hiện .
Mặc dù bên trong Phủ Thống Soái có nhiều người máy phục vụ, nhưng đội hộ vệ phía ngoài vẫn là loài người. Chỉ là bọn họ rất ít khi đi vào kiến trúc bên trong toà lâu đài cổ, điểm này làm Hân Hân hết sức hài lòng.
Nằm xuống một lần nữa, bởi vì quá mệt mỏi nên cơ hồ rất nhanh cô liền ngủ mất. May mắn là bảng tên đã cài đặt thời gian mà cô làm việc, đến lúc đó nó sẽ tự động nhắc nhở.
Thật lâu không có nằm mơ rồi, có lẽ hôm nay bởi vì ngủ nhiều thêm vài phút nên đã nằm mơ. Trong mơ, cô sống ở Địa Cầu năm 2014, cha mẹ cằn nhằn cô về bài vở và bài tập, em trai giật bánh ngọt của cô, còn tranh Computer với cô, tất cả đều tốt đẹp như vậy.
Nhưng tất cả bắt đầu, chỉ bởi vì cái máy mát xa kia, cô vừa ngồi lên bấm nút on, kết quả toàn thân một trận tê dại, vừa mở mắt ra đã lọt vào thế giới tinh cầu chết tiệt.
Cô mở mắt ra một lần nữa, đầu gối có chút tê, cô hoạt động một chút, vỗ vỗ mặt rồi mở cửa. Dựa theo chỉ thị của bản đồ hình ảnh tìm được phòng bếp, sau đó làm một phần mì nước.
Nơi này cũng có mì nước, nhưng tất cả đều làm bằng máy, hết sức cứng, ăn không ngon.
Mặc dù rất thèm mì nhưng cô không dám ăn nhiều, bởi vì ăn quá nhiều hoặc là ăn no quá, trong lúc bất chợt nhất định sẽ làm cho thân thể phản ứng, vạn nhất ăn đau bụng thì phải làm sao bây giờ? Hoặc là đánh nấc cũng thế.
Calvin rất đúng giờ bảo cô đem bữa ăn khuya bưng qua, có điều không phải là chỗ dùng cơm mà là phòng nghỉ tạm trong sân huấn luyện.
Nằm ở tầng 10 dưới lòng đất, nơi đó có một phòng tương đối lớn để huấn luyện robot chiến đấu.
Trừ một toà nhà lớn như trường giác đấu ra, chỉ có một chỗ để nghỉ ngơi, lại tới đây Hân Hân đột nhiên cảm giác mình rất nhỏ bé, nhỏ bé giống một hạt cát vậy.
Không dám dừng lại thêm, tránh lại bị trừ điểm, một khi điểm bị trừ sạch dường như sẽ bị xử phạt, mặc dù không biết bị xử phạt gì, nhưng đoán là rất nghiêm trọng.
Bảng tên biểu hiện, cô còn có một trăm hai mươi điểm, không thể bị trừ a!
Calvin không có ở đây, cô đem đồ đặt ở trên bàn khu nghỉ ngơi. Trong lúc bất chợt, hai cánh cửa phía dưới trường giác đấu mở ra, cô rốt cục cũng thấy được robot chiến đấu trong truyền thuyết.
Thân thể bằng kim loại, thoạt nhìn cao khoảng 4m, ngoạn hình khá giống Optimus Prime (*) trong phim Robob đại chiến. Nhưng toàn thân lại đen nhánh hết sức đáng sợ, động tác rất nhanh, giống như sao băng trong đêm tối. Phía sau của nó dường như khoác một cái áo choàng màu đen có vệt sáng lấp lánh, từ phía trên nhìn xuống rất đẹp. Hân Hân không biết đó là cái gì, nhưng xem bộ dạng rất lợi hại.
Một … con khác có màu rám nắng, phía sau nó cũng có vệt sáng màu rám nắng, nhưng tương đối kém một chút, dường như là một áo choàng nhỏ không quá vừa người.
Hai robot chiến đấu trong nháy mắt đánh nhau, robot màu đen một tay dùng đao ánh sáng, một bàn tay đổi thành dùng trường đao.
Đừng xem bọn họ rất cồng kềnh, nhưng động tác rất nhanh, thời gian tiếp xúc có thể dùng giây để tính toán. Hai robot trong nháy mắt dừng lại, sau đó vệt sáng trên lưng con robot màu rám nắng biến mất.
Hân Hân nhìn kỹ, mới thấy chân sắt của con robot màu đen đã đánh trúng bụng robot màu rám nắng. Anh ta thu động tác, hết sức đẹp trai đứng bên cạnh thu lại con robot đang tự động tháo dở, rồi từ từ co lại thành một viên cầu nhỏ rơi vào tay Cesar. Đại thống soái Cesar tiếp được viên cầu robot bỏ vào thắt lưng của mình.
Optimus Prime
Đổi qua hành lang khác cô mới tìm được, lại đứng thêm một hồi phát hiện không có thiết bị giám sát cửa mới đi vào. Thật ra thì cô sợ nơi này có thiết bị giám sát chỉ là điều thừa, bởi vì căn bản ở đây đều là người máy vận hành, sẽ không ai chú ý tại sao có người máy muốn chạy vào nhà cầu cả.
Cô cơ hồ là xông vào, nơi này mỗi nhà vệ sinh đều có ba phòng vệ sinh nhỏ cô có thể tuỳ ý chọn một gian. Cô không khỏi thán phục, nhà vệ sinh mà bày trí xa hoa như phòng tắm vậy, có dụng cụ vệ sinh, có dụng cụ chải răng, còn có cả sữa rửa mặt. . . . . . Trừ những thứ này còn đặt cả vòi sen tắm, thật là cái gì cần có đều có, rất cảm động.
Kể từ khi đến nơi này cô vẫn không có tắm rửa qua, người máy thì không cần tắm rửa, bọn họ có lịch sửa chữa định kỳ, lúc đó sẽ tiến hành tẩy rửa tu bổ, nhưng cô không thể đi qua đó.
Không nghĩ tới phòng vệ sinh của phủ Thống Soái còn có đãi ngộ như vậy, cô không chút nghĩ ngợi giải quyết vấn đề sinh lý xong, sau đó đem toàn thân mình tắm rửa sạch sẻ một lần. Đang cảm giác cả người nhẹ nhàng khoan khoái nhiều, thì có người ở bên cạnh gõ tường.
“Người anh em, có thuốc lá không?" Nghe giọng nói dường như là Raymond, không ngờ anh ta lại chạy đến nhà cầu hút thuốc lá.
Lúc này thuốc lá rất là đắt tiền, một bao có giá đến 1000 tinh tệ. Người bình thường hút không nổi, nhưng bởi vì thuốc lá có hại sức khoẻ đã bị chính phủ ra lệnh cấm rồi, không trách được anh ta phải chạy đến nơi này hút thuốc lá, nhưng ngài hút thuốc lá không mang theo thì thôi còn mượn người bên cạnh là chuyện gì xảy ra?
Hân Hân liền tranh thủ mặc quần áo, đây là Phủ Thống Soái nên phát đồng phục cũng nhiều, so sánh với mấy bộ đồng phục nữ hầu buồn nôn phía ngoài thì nghiêm chỉnh hơn nhiều. Cất xong bộ quần áo lúc trước, cô yên lặng không lên tiếng, muốn đợi đối phương bỏ đi thì mới đi.
Nếu đối phương thấy không lên tiếng, thì sẽ đi, một lát nữa khi không nghe được tiếng cô mở cửa, đối phương hẳn là đi rồi?
Nhưng khi cô mở cửa đi ra ngoài, chỉ thấy trước cửa đang đứng một người, chính là Raymond, anh ta gặp cô cũng ngẩn ra, nói: “Số 78, làm sao cô lại ở chỗ này?"
Người máy đi nhà cầu làm cái gì?
Hút thuốc lá? Bài tiết? Điều này có thể sao?
May mắn lúc trước Hân Hân ở quán ăn cũng đã gặp qua tình huống như thế, tim cô đập như sấm nhưng mặt ngoài thì cố tự trấn định, nói: “Số 78 thay quần áo, đây là lễ nghi của loài người." Người máy không thể quang minh chánh đại tùy tiện cỡi quần áo để thay, cho nên không tới nhà cầu thay ra thì đi đâu thay?
Điểm này Raymond cũng không quá để ý, anh ta để ý chính là trên mặt người máy này thậm chí tồn tại biểu cảm nét mặt, không phải vẫn cứ cười mãi.
Chẳng lẽ cô ta không phải là người máy ăn uống bình thường, người trẻ tuổi lập tức liền nảy ra ý nghĩ, cười hỏi: “Trong chương trình của cô có phải có chương trình bạn đời hay không?"
“Số 78 là người máy ăn uống." Hân Hân thiếu chút nữa nhảy lên mắng chửi người, cái thế giới này người máy cũng phân chia chủng loại. Người máy bạn đời toàn bộ là nữ, có tác dụng chuyên môn là dùng để cùng đàn ông cái gì gì đó. Chương trình cài đặt của các cô gái có đủ cách lấy lòng đàn ông, bao gồm vẻ mặt đa dạng hóa cùng một vài thứ khác.
Nhưng rất đắt, người bình thường mua không nổi.
Có điều bên cạnh người đàn ông có tiền thường vẫn có một hai con, lúc trước cô cũng đã gặp, thật là vô cùng lẳng lơ, trước đám đông ở đại sảnh, chủ nhân có nhu cầu cũng sẽ đón ý hùa theo.
Thật là một thế giới kỳ quái, cô yên lặng bình tĩnh đi qua bên cạnh Raymond, dường như chuyện mới vừa rồi không có xảy ra giống nhau, nhưng trong lòng thì đang cầu xin, ngàn vạn lần không nên chú ý tới cô, ngàn vạn lần không nên.
Nhưng Raymond lại đi theo cô rồi nói: “Nhìn không giống a, mặc dù dung mạo không quá hấp dẫn, nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy cô khác với người máy phục vụ."
“Số 78 không hiểu ý của ngài." Giả vờ giả vờ, nhất định phải sống qua.
“Cô đứng lại." Raymond nói.
Hân Hân lập tức đứng lại, nhưng lại nói: “Số 78 y theo sắp xếp, muốn đi nạp điện, xin hỏi đội trưởng Raymond, có gì cần căn dặn không, có cần số 78 sắp xếp một lần nữa hay không?" Mình là người máy, là người máy, không phải loài người, không phải phụ nữ.
Một câu nạp điện liền khiến cho Raymond mất đi hứng thú, bọn đàn ông mặc dù cần nữ người máy để giải quyết dục vọng, điều kiện tiên quyết là không xem họ là người máy. Một khi chuyện này bị đâm phá, hơn phân nửa bọn đàn ông hứng thú gì cũng bị mất sạch.
Raymond chính là loại tình huống này: “Không có, cứ theo an bài mà làm đi."
Hân Hân nói: “Dạ" sau đó từ từ đi khỏi, đợi đến chỗ không có ai liền bỏ chạy, còn thì thầm trong miệng, ba mẹ ơi thật đáng sợ.
Cô chợt vội vã trở lại chỗ nghỉ ngơi nhỏ của mình, nơi đó tuy không lớn như nhà cầu, nhưng dù sao cũng có một cánh cửa cách ly, hơn nữa bên trong vẫn duy trì cung ứng dưỡng khí, nếu không cô lại phải mở cửa nghỉ ngơi như lúc ở phòng ăn, đến lúc đó nhất định sẽ bị phát hiện .
Mặc dù bên trong Phủ Thống Soái có nhiều người máy phục vụ, nhưng đội hộ vệ phía ngoài vẫn là loài người. Chỉ là bọn họ rất ít khi đi vào kiến trúc bên trong toà lâu đài cổ, điểm này làm Hân Hân hết sức hài lòng.
Nằm xuống một lần nữa, bởi vì quá mệt mỏi nên cơ hồ rất nhanh cô liền ngủ mất. May mắn là bảng tên đã cài đặt thời gian mà cô làm việc, đến lúc đó nó sẽ tự động nhắc nhở.
Thật lâu không có nằm mơ rồi, có lẽ hôm nay bởi vì ngủ nhiều thêm vài phút nên đã nằm mơ. Trong mơ, cô sống ở Địa Cầu năm 2014, cha mẹ cằn nhằn cô về bài vở và bài tập, em trai giật bánh ngọt của cô, còn tranh Computer với cô, tất cả đều tốt đẹp như vậy.
Nhưng tất cả bắt đầu, chỉ bởi vì cái máy mát xa kia, cô vừa ngồi lên bấm nút on, kết quả toàn thân một trận tê dại, vừa mở mắt ra đã lọt vào thế giới tinh cầu chết tiệt.
Cô mở mắt ra một lần nữa, đầu gối có chút tê, cô hoạt động một chút, vỗ vỗ mặt rồi mở cửa. Dựa theo chỉ thị của bản đồ hình ảnh tìm được phòng bếp, sau đó làm một phần mì nước.
Nơi này cũng có mì nước, nhưng tất cả đều làm bằng máy, hết sức cứng, ăn không ngon.
Mặc dù rất thèm mì nhưng cô không dám ăn nhiều, bởi vì ăn quá nhiều hoặc là ăn no quá, trong lúc bất chợt nhất định sẽ làm cho thân thể phản ứng, vạn nhất ăn đau bụng thì phải làm sao bây giờ? Hoặc là đánh nấc cũng thế.
Calvin rất đúng giờ bảo cô đem bữa ăn khuya bưng qua, có điều không phải là chỗ dùng cơm mà là phòng nghỉ tạm trong sân huấn luyện.
Nằm ở tầng 10 dưới lòng đất, nơi đó có một phòng tương đối lớn để huấn luyện robot chiến đấu.
Trừ một toà nhà lớn như trường giác đấu ra, chỉ có một chỗ để nghỉ ngơi, lại tới đây Hân Hân đột nhiên cảm giác mình rất nhỏ bé, nhỏ bé giống một hạt cát vậy.
Không dám dừng lại thêm, tránh lại bị trừ điểm, một khi điểm bị trừ sạch dường như sẽ bị xử phạt, mặc dù không biết bị xử phạt gì, nhưng đoán là rất nghiêm trọng.
Bảng tên biểu hiện, cô còn có một trăm hai mươi điểm, không thể bị trừ a!
Calvin không có ở đây, cô đem đồ đặt ở trên bàn khu nghỉ ngơi. Trong lúc bất chợt, hai cánh cửa phía dưới trường giác đấu mở ra, cô rốt cục cũng thấy được robot chiến đấu trong truyền thuyết.
Thân thể bằng kim loại, thoạt nhìn cao khoảng 4m, ngoạn hình khá giống Optimus Prime (*) trong phim Robob đại chiến. Nhưng toàn thân lại đen nhánh hết sức đáng sợ, động tác rất nhanh, giống như sao băng trong đêm tối. Phía sau của nó dường như khoác một cái áo choàng màu đen có vệt sáng lấp lánh, từ phía trên nhìn xuống rất đẹp. Hân Hân không biết đó là cái gì, nhưng xem bộ dạng rất lợi hại.
Một … con khác có màu rám nắng, phía sau nó cũng có vệt sáng màu rám nắng, nhưng tương đối kém một chút, dường như là một áo choàng nhỏ không quá vừa người.
Hai robot chiến đấu trong nháy mắt đánh nhau, robot màu đen một tay dùng đao ánh sáng, một bàn tay đổi thành dùng trường đao.
Đừng xem bọn họ rất cồng kềnh, nhưng động tác rất nhanh, thời gian tiếp xúc có thể dùng giây để tính toán. Hai robot trong nháy mắt dừng lại, sau đó vệt sáng trên lưng con robot màu rám nắng biến mất.
Hân Hân nhìn kỹ, mới thấy chân sắt của con robot màu đen đã đánh trúng bụng robot màu rám nắng. Anh ta thu động tác, hết sức đẹp trai đứng bên cạnh thu lại con robot đang tự động tháo dở, rồi từ từ co lại thành một viên cầu nhỏ rơi vào tay Cesar. Đại thống soái Cesar tiếp được viên cầu robot bỏ vào thắt lưng của mình.
Optimus Prime
Tác giả :
Dạ Tử Vũ