Gạt Lệ Cho Em
Chương 33
Sự thật chứng minh, Tần Xa Lôi nói được làm được, một tháng liên tiếp tôi tận lực tránh anh ta, nhưng tôi khống chế được bản thân mình, còn anh ta thì tôi chịu.
Một tháng này ngày nào cũng có điện hoa, mỗi ngày còn là một loại. Riêng khoản kí tên nhận thôi cũng đủ khiến tôi sái cổ tay rồi.
Có lẽ là do tôi từ chối mọi lời mời của anh ta, cho nên bất kể cuộc xã giao nào có tôi, thể nào anh ta cũng xuất hiện.
Có lẽ vì tôi không nhận bất kì món quà nào từ anh ta, cho nên lễ vật được nâng cấp dần, một cái sổ đỏ của cả tòa nhà cao cấp “đính kèm" với một trăm đóa hoa hồng được gửi đến văn phòng tôi, mẹ nó, tôi sắp quỳ rạp trên mặt đất lăn lộn lạy lục anh ta rồi.
Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy anh ta đúng là âm hồn bất tán, có điều mọi hành động của anh ta rất đúng mực, khiến người ta chỉ thấy phong lưu chứ không hạ lưu, thấy cuồng dại chứ không đến mức quấy rối. Huống hồ, trong vụ hợp đồng với Tần thị, Bắc Cực Tinh, phải nói là Bắc Cựu Tinh bởi vì tôi nên đã thiếu nợ người ta rất nhiều ơn nghĩa.
Bảo Nhân nhìn tôi cầm quyển sổ đỏ, nó nói: “Tiểu Sở, không phải mày muốn giết người đấy chứ?"
Tôi rầu rĩ đá cửa phòng làm việc: “Không, tao muốn tự sát."
Trở lại văn phòng, tôi kéo cái nơ trên hộp quà, một tháng rồi, mỗi món quà đều có thiệp chúc, hơn nữa, trên đó đều gi một cái tên – Sở Nhi.
Anh ta cũng gọi tôi là Sở Nhi?! Cái tên này ngay cả người nhà tôi cũng không gọi, trừ Sở Ninh, tôi chưa gặp bất kì ai gọi tôi như thế.
Giữa trưa, tôi đang chuẩn bị đi ăn cơm cùng Sở Ninh, Sở Ninh lại gọi điện báo có việc gấp phải đi Mĩ, hiện giờ đã ở sân bay rồi, nửa tiếng nữa sẽ làm thủ tục.
Tôi dặn anh nhớ dùng bữa đúng giờ, chú ý nghỉ ngơi, luôn luôn giữ ấm cho chân, blah blah blah… Thượng vàng hạ cám gì cũng nói hết, cuối cùng tôi tự nhận ra, hình như tôi giống mẹ anh hơn. Sau đó tôi quyết định ngậm miệng, nói một câu cụt lủn: “Thuận buồm xuôi gió."
Trước khi tắt điện thoại, Sở Ninh đột nhiên buông một câu: “Sở Nhi, đừng rời xa anh."
Không đợi tôi trả lời, anh đã ngắt máy.
Quá bất ngờ, tôi thả di động xuống, chẳng biết phải làm thế nào.
Một tháng này ngày nào cũng có điện hoa, mỗi ngày còn là một loại. Riêng khoản kí tên nhận thôi cũng đủ khiến tôi sái cổ tay rồi.
Có lẽ là do tôi từ chối mọi lời mời của anh ta, cho nên bất kể cuộc xã giao nào có tôi, thể nào anh ta cũng xuất hiện.
Có lẽ vì tôi không nhận bất kì món quà nào từ anh ta, cho nên lễ vật được nâng cấp dần, một cái sổ đỏ của cả tòa nhà cao cấp “đính kèm" với một trăm đóa hoa hồng được gửi đến văn phòng tôi, mẹ nó, tôi sắp quỳ rạp trên mặt đất lăn lộn lạy lục anh ta rồi.
Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy anh ta đúng là âm hồn bất tán, có điều mọi hành động của anh ta rất đúng mực, khiến người ta chỉ thấy phong lưu chứ không hạ lưu, thấy cuồng dại chứ không đến mức quấy rối. Huống hồ, trong vụ hợp đồng với Tần thị, Bắc Cực Tinh, phải nói là Bắc Cựu Tinh bởi vì tôi nên đã thiếu nợ người ta rất nhiều ơn nghĩa.
Bảo Nhân nhìn tôi cầm quyển sổ đỏ, nó nói: “Tiểu Sở, không phải mày muốn giết người đấy chứ?"
Tôi rầu rĩ đá cửa phòng làm việc: “Không, tao muốn tự sát."
Trở lại văn phòng, tôi kéo cái nơ trên hộp quà, một tháng rồi, mỗi món quà đều có thiệp chúc, hơn nữa, trên đó đều gi một cái tên – Sở Nhi.
Anh ta cũng gọi tôi là Sở Nhi?! Cái tên này ngay cả người nhà tôi cũng không gọi, trừ Sở Ninh, tôi chưa gặp bất kì ai gọi tôi như thế.
Giữa trưa, tôi đang chuẩn bị đi ăn cơm cùng Sở Ninh, Sở Ninh lại gọi điện báo có việc gấp phải đi Mĩ, hiện giờ đã ở sân bay rồi, nửa tiếng nữa sẽ làm thủ tục.
Tôi dặn anh nhớ dùng bữa đúng giờ, chú ý nghỉ ngơi, luôn luôn giữ ấm cho chân, blah blah blah… Thượng vàng hạ cám gì cũng nói hết, cuối cùng tôi tự nhận ra, hình như tôi giống mẹ anh hơn. Sau đó tôi quyết định ngậm miệng, nói một câu cụt lủn: “Thuận buồm xuôi gió."
Trước khi tắt điện thoại, Sở Ninh đột nhiên buông một câu: “Sở Nhi, đừng rời xa anh."
Không đợi tôi trả lời, anh đã ngắt máy.
Quá bất ngờ, tôi thả di động xuống, chẳng biết phải làm thế nào.
Tác giả :
Vân Sơ Tình