Gặp Quỷ – Hồng Đường
Chương 35
Đương nhiên Tiêu Linh không cho phép xảy ra chuyện truy cứu bản quyền gì hết, người vi phạm chính là Chu Hoàn của anh, có cần phân rõ như vậy không? Còn bên phía nhà xuất bản… Chỉ cần Chu Hoàn đánh chết cũng không thừa nhận lấy ý tưởng từ “Vực Sâu" thì tốt rồi? Chuyện đời không có gì là không thể xảy ra, ý nghĩ của Chu Hoàn và Tiêu to gan trùng hợp trong thoáng giây này, nhưng rồi sao?
Đối với kiến nghị của Tiêu Linh, Chu Hoàn không thể nói là tốt hay không, cậu không có kinh nghiệm về phương diện này, chỉ là loại hành vi rùa đen rút đầu này có hơi uất ức, nhưng nghĩ đến lời đồn Tiêu to gan biến thái kia… Chu Hoàn vẫn quyết định thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, rùa rút đầu thì rùa rút đầu, chí ít còn có cái mai rùa cơ mà.
Nhưng vấn đề kế tiếp là…
“Chỉ cần bọn họ không hỏi, không đề cập tới, bọn Tiểu Ngũ chắc chắn cũng không nhắc tới, nhưng…" Chu Hoàn chuyển ánh mắt về phía tờ báo chiều thành phố X.
Tiêu Linh vò tờ báo lại rồi ném vào thùng rác: “Chuyện này để anh giải quyết cho!"
Phải thừa nhận rằng, Tiêu Linh lúc này quả là hào quang ngút trời.
Đợi đến hôm sau Chu Hoàn đi làm, Tiêu Linh ậm ừ mấy tiếng thông cổ rồi ấn số gọi cho Văn Tự.
Văn Tự vừa nhìn máy đã thấy bạn thân gọi liền nhận ngay: “Ôi to gan, đã lâu không gặp!"
“Ừ hừ."
Hình như đối phương đang tức nghẹn họng vậy, Văn Tự không khỏi sửng sốt.
“Ơ?"
Tiêu Linh cũng điều chỉnh thái độ một chút, dù sao đối phương có lòng tốt, thế là hơi thả chậm giọng: “Mục du lịch của báo chiều thành phố X là do cậu phụ trách đúng không?"
“Đúng vậy… A được rồi! Nói đến đây, còn chưa báo với cậu…"
Tiêu Linh cắt ngang hắn: “Tớ biết hết rồi."
“Cậu biết hết rồi? Bọn họ sao chép ý tưởng của cậu cậu có biết hay không?"
“Biết."
“Vậy…" Lấy hiểu biết của hắn với Tiêu Linh, kiểu giọng điệu bình tĩnh này rất khác với tác phong của anh, trong một lúc Văn Tự cũng không biết nên nói tiếp thế nào, nhưng trực giác nói cho hắn, chuyện còn chưa có xong. Qủa nhiên, Tiêu Linh nói tiếp: “Cậu đừng mãi đuổi theo người ta không tha được không? Chính là Hắc ám chi lữ kia kìa."
Tiêu to gan đổi tính từ lúc nào vậy?! Văn Tự phi thường giật mình, nhưng nhanh chóng hiểu rõ: “Cậu sợ bọn họ? Không giống phong cách của cậu lắm! Lẽ nào đối phương có ô dù gì?" Không đợi Tiêu Linh nói chen, Văn Tự lại gõ tập báo trong tay, thực sự là phong thái dũng cảm của Trường Kiếm Trong Tay, “Đừng lo, đừng lo, tớ hiểu tớ hiểu mà!"
Tiêu Linh thầm nói, cậu biết cái gì a!
Đầu kia điện thoại chi nghe thấy tiếng gõ kêu bồm bộp, “Dù là có ô dù cũng đừng lo, chúng ta nắm giữ ngôn quyền mà, tớ làm truyền thông đấy, bọn họ không thừa nhận thì cứ tiếp tục viết, cứ viết mãi, công bố chân tướng, vạch trần bọn họ!"
Tiêu Linh nhanh chóng cắt lời: “Vạch trần cái đầu cậu! Đó là bà xã tớ!"
“Bà xã cậu? Bà xã thì sao chứ! Cứ như cũ… Khoan đã! Cái gì cơ! Bà xã của cậu? Ai là bà xã cậu? Lúc phỏng vấn là một ông chú đầu hói mà! Alô? Thằng này, cậu lúc nào thì tìm bà xã mà tớ không biết thế? Nè? Tiêu to gan?"
Má ơi, lỡ lời rồi!
Tiêu Linh sốt ruột không biết là nên che miệng mình trước hay che micro trước.
Văn Tự vẫn đang hô to gọi nhỏ, ra vẻ không nói rõ ràng thì đừng mong dập điện thoại.
Tiêu Linh hít một hơi, khống chế giọng nói trở lại bình ổn: “Làm sao? Tôi có bà xã thì kỳ quái lắm sao?"
“Hì hì… Không phải, đó là chủ ý của chị dâu à? Thì ra là vậy, vậy là tôi sai rồi, tôi lắm chuyện rồi ha, nếu không phải chị dâu, sao có thể hào phóng như vậy… Hí hí thì ra là vậy… Ha ha aha…"
Tiếng “chị dâu" Văn Tự gọi thân thiết đúng lúc dẹp cơn tức của Tiêu Linh.
Ừm, nể mặt chữ “chị dâu", không thèm tính sổ với cậu nữa.
Trước khi cúp điện thoại, Văn Tự bỗng nhiên sáng dạ, hỏi: “Ài, đúng rồi, to gan à, cái bộ ‘giả vờ bình tĩnh’ trên mạng là do cậu viết hả? ‘kỳ thực coi như tiểu thuyết kinh dị’ là nói về chuyện này phải không?"
Nghe thấy bốn chữ ấy, đến gáy Tiêu Linh cũng đỏ. Thế là anh đáp qua loa cho có lệ: “Aha, chuyện đó à, tôi viết chơi thôi."
Thấy Tiêu Linh thái độ bình thản, Văn Tự lại phát biểu cảm tưởng: “Sao không giống phong cách ngày trước của cậu nhở… Thế nào nhỉ, cũng không phải không tốt, chính là… có, cái kia." Nói thầm ‘thôi vậy’, lại nghĩ tới cái khác: “Đúng rồi, cậu biết là chỗ nào khang khác không, không thấy bộ mới của Hoa Gian Tửu? Cậu và hắn đi cùng đường, hì hì, không nghĩ tới cậu nắm bắt xu hướng chuẩn vậy!"
Tiêu Linh cau mày: “Xu hướng gì?"
Văn Tự thấp giọng nói: “Bây giờ đang nổi phong trào "
Xuỳ xuỳ xuỳ! Ai nắm bắt xu hướng phong trào gì!
Tuy rằng bị Văn Tự làm buồn nôn một phen, nhưng chuyện cũng coi như giải quyết xong, nghĩ đến tiếng chị dâu ấy, lòng Tiêu Linh lại ngứa ngáy, nhưng mà không thể để Chu Hoàn nghe thấy, tên kia – ai, nói thế nào đây…
Không có thời gian biểu lộ cõi lòng, Chu Hoàn lại là một người hào phóng, ngay cả tiểu tiện cũng không phòng anh, bây giờ biết anh thích cậu, xấu hổ quá chừng, đừng nói tiểu tiện, ngay cả đến cả rửa cái mặt cũng khoá cửa – người nọ là chậm tiêu hay là mẫn cảm vậy?
Nghĩ rồi nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ đến chuyện mất điện lần trước, trong thoáng có điện ấy, quang cảnh xinh đẹp như bức tranh được thu nhỏ lại, phất phơ trong đầu anh hết lần này đến lần khác, đương nhiên, còn thêm chút tưởng tượng yếu mềm của anh nữa, Chu Hoàn lúc ấy ui trời, nằm ngửa trên giường sững sờ ngây ngốc, chút xấu hổ cũng không có, còn có, lúc tắm rửa cho cậu… Không thể nghĩ, không thể nghĩ a, càng nghĩ càng nghĩ giờ đói quá.
Thỉnh thoảng trộm hôn một cái cậu ấy còn tránh trái tránh phải, chỉ có một lần, thừa dịp hôn môi đưa tay duỗi vào trong cổ áo, còn chưa vuốt ve gì đã bị đánh phát vào mu bàn tay, nói anh lưu manh?!
Lúc đó Tiêu Linh chỉ giãi bày, thế nào là lưu manh?! Lại không sờ ai khác… Còn chưa nói xong, Chu Hoàn đã vỗ bộp phát vào gáy anh. Thế thì sống làm sao được đây…
Tiêu Linh ủ rũ bật máy vi tính, xác định văn chương của mình đã bị quản lý xoá rồi, tâm tình lại hứng khởi trở lại, search baidu, phát hiện không truyền lưu đạo văn gì trên mạng, ừm, tâm tình tiếp tục tăng.
Trong lúc search baidu, anh phát hiện tên của Hoa Gian Tửu vẫn bừng bừng trước mắt, nghĩ đến từ “Phong trào" của Văn Tự, anh liền tiện tay mở một bài post tên là “Đề cử văn của Hoa Gian Tửu đại nhân "
Xem qua hai chương, Tiêu Linh tức thì cảm thấy tình thế trước mắt khá tốt – phong cách viết văn của Hoa Gian Tửu không thay đổi, nhưng mạch văn thay đổi, vẫn là yêu đến yêu đi nùng tình mật ý, nhưng tình yêu lần này cũng xảy ra giữa hai người hoặc N người.
Không sai, văn này có thể đề cử cho Chu Hoàn đọc.
Gì cơ? Thanh thuỷ quá á? – Cái đó… Tiêu Linh thật không muốn: đưa thẳng GV có phải tiến bộ quá mức không?
—–
Đối với kiến nghị của Tiêu Linh, Chu Hoàn không thể nói là tốt hay không, cậu không có kinh nghiệm về phương diện này, chỉ là loại hành vi rùa đen rút đầu này có hơi uất ức, nhưng nghĩ đến lời đồn Tiêu to gan biến thái kia… Chu Hoàn vẫn quyết định thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, rùa rút đầu thì rùa rút đầu, chí ít còn có cái mai rùa cơ mà.
Nhưng vấn đề kế tiếp là…
“Chỉ cần bọn họ không hỏi, không đề cập tới, bọn Tiểu Ngũ chắc chắn cũng không nhắc tới, nhưng…" Chu Hoàn chuyển ánh mắt về phía tờ báo chiều thành phố X.
Tiêu Linh vò tờ báo lại rồi ném vào thùng rác: “Chuyện này để anh giải quyết cho!"
Phải thừa nhận rằng, Tiêu Linh lúc này quả là hào quang ngút trời.
Đợi đến hôm sau Chu Hoàn đi làm, Tiêu Linh ậm ừ mấy tiếng thông cổ rồi ấn số gọi cho Văn Tự.
Văn Tự vừa nhìn máy đã thấy bạn thân gọi liền nhận ngay: “Ôi to gan, đã lâu không gặp!"
“Ừ hừ."
Hình như đối phương đang tức nghẹn họng vậy, Văn Tự không khỏi sửng sốt.
“Ơ?"
Tiêu Linh cũng điều chỉnh thái độ một chút, dù sao đối phương có lòng tốt, thế là hơi thả chậm giọng: “Mục du lịch của báo chiều thành phố X là do cậu phụ trách đúng không?"
“Đúng vậy… A được rồi! Nói đến đây, còn chưa báo với cậu…"
Tiêu Linh cắt ngang hắn: “Tớ biết hết rồi."
“Cậu biết hết rồi? Bọn họ sao chép ý tưởng của cậu cậu có biết hay không?"
“Biết."
“Vậy…" Lấy hiểu biết của hắn với Tiêu Linh, kiểu giọng điệu bình tĩnh này rất khác với tác phong của anh, trong một lúc Văn Tự cũng không biết nên nói tiếp thế nào, nhưng trực giác nói cho hắn, chuyện còn chưa có xong. Qủa nhiên, Tiêu Linh nói tiếp: “Cậu đừng mãi đuổi theo người ta không tha được không? Chính là Hắc ám chi lữ kia kìa."
Tiêu to gan đổi tính từ lúc nào vậy?! Văn Tự phi thường giật mình, nhưng nhanh chóng hiểu rõ: “Cậu sợ bọn họ? Không giống phong cách của cậu lắm! Lẽ nào đối phương có ô dù gì?" Không đợi Tiêu Linh nói chen, Văn Tự lại gõ tập báo trong tay, thực sự là phong thái dũng cảm của Trường Kiếm Trong Tay, “Đừng lo, đừng lo, tớ hiểu tớ hiểu mà!"
Tiêu Linh thầm nói, cậu biết cái gì a!
Đầu kia điện thoại chi nghe thấy tiếng gõ kêu bồm bộp, “Dù là có ô dù cũng đừng lo, chúng ta nắm giữ ngôn quyền mà, tớ làm truyền thông đấy, bọn họ không thừa nhận thì cứ tiếp tục viết, cứ viết mãi, công bố chân tướng, vạch trần bọn họ!"
Tiêu Linh nhanh chóng cắt lời: “Vạch trần cái đầu cậu! Đó là bà xã tớ!"
“Bà xã cậu? Bà xã thì sao chứ! Cứ như cũ… Khoan đã! Cái gì cơ! Bà xã của cậu? Ai là bà xã cậu? Lúc phỏng vấn là một ông chú đầu hói mà! Alô? Thằng này, cậu lúc nào thì tìm bà xã mà tớ không biết thế? Nè? Tiêu to gan?"
Má ơi, lỡ lời rồi!
Tiêu Linh sốt ruột không biết là nên che miệng mình trước hay che micro trước.
Văn Tự vẫn đang hô to gọi nhỏ, ra vẻ không nói rõ ràng thì đừng mong dập điện thoại.
Tiêu Linh hít một hơi, khống chế giọng nói trở lại bình ổn: “Làm sao? Tôi có bà xã thì kỳ quái lắm sao?"
“Hì hì… Không phải, đó là chủ ý của chị dâu à? Thì ra là vậy, vậy là tôi sai rồi, tôi lắm chuyện rồi ha, nếu không phải chị dâu, sao có thể hào phóng như vậy… Hí hí thì ra là vậy… Ha ha aha…"
Tiếng “chị dâu" Văn Tự gọi thân thiết đúng lúc dẹp cơn tức của Tiêu Linh.
Ừm, nể mặt chữ “chị dâu", không thèm tính sổ với cậu nữa.
Trước khi cúp điện thoại, Văn Tự bỗng nhiên sáng dạ, hỏi: “Ài, đúng rồi, to gan à, cái bộ ‘giả vờ bình tĩnh’ trên mạng là do cậu viết hả? ‘kỳ thực coi như tiểu thuyết kinh dị’ là nói về chuyện này phải không?"
Nghe thấy bốn chữ ấy, đến gáy Tiêu Linh cũng đỏ. Thế là anh đáp qua loa cho có lệ: “Aha, chuyện đó à, tôi viết chơi thôi."
Thấy Tiêu Linh thái độ bình thản, Văn Tự lại phát biểu cảm tưởng: “Sao không giống phong cách ngày trước của cậu nhở… Thế nào nhỉ, cũng không phải không tốt, chính là… có, cái kia." Nói thầm ‘thôi vậy’, lại nghĩ tới cái khác: “Đúng rồi, cậu biết là chỗ nào khang khác không, không thấy bộ mới của Hoa Gian Tửu? Cậu và hắn đi cùng đường, hì hì, không nghĩ tới cậu nắm bắt xu hướng chuẩn vậy!"
Tiêu Linh cau mày: “Xu hướng gì?"
Văn Tự thấp giọng nói: “Bây giờ đang nổi phong trào "
Xuỳ xuỳ xuỳ! Ai nắm bắt xu hướng phong trào gì!
Tuy rằng bị Văn Tự làm buồn nôn một phen, nhưng chuyện cũng coi như giải quyết xong, nghĩ đến tiếng chị dâu ấy, lòng Tiêu Linh lại ngứa ngáy, nhưng mà không thể để Chu Hoàn nghe thấy, tên kia – ai, nói thế nào đây…
Không có thời gian biểu lộ cõi lòng, Chu Hoàn lại là một người hào phóng, ngay cả tiểu tiện cũng không phòng anh, bây giờ biết anh thích cậu, xấu hổ quá chừng, đừng nói tiểu tiện, ngay cả đến cả rửa cái mặt cũng khoá cửa – người nọ là chậm tiêu hay là mẫn cảm vậy?
Nghĩ rồi nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ đến chuyện mất điện lần trước, trong thoáng có điện ấy, quang cảnh xinh đẹp như bức tranh được thu nhỏ lại, phất phơ trong đầu anh hết lần này đến lần khác, đương nhiên, còn thêm chút tưởng tượng yếu mềm của anh nữa, Chu Hoàn lúc ấy ui trời, nằm ngửa trên giường sững sờ ngây ngốc, chút xấu hổ cũng không có, còn có, lúc tắm rửa cho cậu… Không thể nghĩ, không thể nghĩ a, càng nghĩ càng nghĩ giờ đói quá.
Thỉnh thoảng trộm hôn một cái cậu ấy còn tránh trái tránh phải, chỉ có một lần, thừa dịp hôn môi đưa tay duỗi vào trong cổ áo, còn chưa vuốt ve gì đã bị đánh phát vào mu bàn tay, nói anh lưu manh?!
Lúc đó Tiêu Linh chỉ giãi bày, thế nào là lưu manh?! Lại không sờ ai khác… Còn chưa nói xong, Chu Hoàn đã vỗ bộp phát vào gáy anh. Thế thì sống làm sao được đây…
Tiêu Linh ủ rũ bật máy vi tính, xác định văn chương của mình đã bị quản lý xoá rồi, tâm tình lại hứng khởi trở lại, search baidu, phát hiện không truyền lưu đạo văn gì trên mạng, ừm, tâm tình tiếp tục tăng.
Trong lúc search baidu, anh phát hiện tên của Hoa Gian Tửu vẫn bừng bừng trước mắt, nghĩ đến từ “Phong trào" của Văn Tự, anh liền tiện tay mở một bài post tên là “Đề cử văn của Hoa Gian Tửu đại nhân "
Xem qua hai chương, Tiêu Linh tức thì cảm thấy tình thế trước mắt khá tốt – phong cách viết văn của Hoa Gian Tửu không thay đổi, nhưng mạch văn thay đổi, vẫn là yêu đến yêu đi nùng tình mật ý, nhưng tình yêu lần này cũng xảy ra giữa hai người hoặc N người.
Không sai, văn này có thể đề cử cho Chu Hoàn đọc.
Gì cơ? Thanh thuỷ quá á? – Cái đó… Tiêu Linh thật không muốn: đưa thẳng GV có phải tiến bộ quá mức không?
—–
Tác giả :
Hồng Đường