Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh
Chương 59
Ôn Nhung tạm thời ở nhà Đoạn Như Bích, Như Bích cô nương công việc bề bộn, ban ngày không có thời gian chiếu cố cô, Ôn Nhung phát cảnh cáo với Lâm Tuyển, tuyệt không cho phép anh tự tiện phái vú em tới quấy rầy cô, dù cho Lâm Tuyển nói đến gãy lưỡi, Ôn Tiểu Nhung vẫn kiên định không đổi ý kiến, Lâm Tuyển ăn đau khổ, biết uy hiếp cưỡng bách ở Ôn Nhung nơi này là tuyệt đối không thể thực hiện được, không thể làm gì khác hơn là phải chịu thôi.
Vì vậy, Ôn Nhung có khối thời gian rảnh rỗi. Mà có một số việc, có vài người sẽ không bởi vì cô không nhìn tới không nghĩ tới thì sẽ không tồn tại, nếu như quyết định rồi, cũng không thể né tránh cả đời, nên tới vẫn sẽ tới, Ôn Nhung quyết định mình chủ động.
Cô vừa mới ra cửa, Lâm Tuyển liền điện thoại tới: “Hôm nay em định làm gì?"
Ôn Nhung lên xe buýt, ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ, trả lời: “Anh không cần làm việc sao, quản em nhiều như vậy."
Lâm Tuyển không hoảng hốt không vội vàng nói: “Nếu như em muốn đi gặp người của Ôn gia, anh đi với em."
Người này làm sao có thể khôn khéo như vậy, Ôn Nhung phẫn hận, nhưng cũng bất đắc dĩ, cô muốn làm chuyện gì cũng không thoát khỏi ánh mắt anh.
“Em chẳng qua là đi thăm bà nội, tự em có thể ứng phó được."
Lâm Tuyển so với cô nghĩ cẩn thận hơn: “Ở trong mắt bọn họ, em cùng anh cùng trên một chiếc thuyền, bọn họ không chiếm được tiện nghi chỗ anh, tự nhiên sẽ hạ thủ trên người em."
Ôn Nhung mới đầu không nghĩ nhiều như vậy, nghe Lâm Tuyển vừa nói như vậy, đúng là cảm thấy vấn đề có chút nghiêm trọng: “Rốt cuộc anh làm gì với bọn họ?"
Lâm Tuyển hời hợt nói: “Đem những gì bọn họ làm với anh, làm với em, trả lại gấp mười lần."
Ôn Nhung chỉ cảm thấy đỉnh đầu một mảnh quạ đen thê thảm bay qua.
Cuối cùng, một mình cô đi tới nhà bà nội, Lâm Tuyển lát nữa sẽ tới đón cô. Đứng ở dưới tầng lầu cũ kỹ, một cánh cửa sổ quen thuộc mở ra, mơ hồ có thể thấy được mấy chậu hoa nhỏ rực rỡ. Ôn Nhung lấy lại bình tĩnh, nhấc chân lên lầu.
Lâm Tuyển mới vừa rồi ở trong điện thoại nói, bất động sản của Ôn gia đều bị thế chấp, bây giờ chủ nhà là anh, nói cách khác Ôn gia một nhà già trẻ bây giờ đều đang sống trong ngôi nhà cũ chưa đủ 60 mét vuông.
Ôn Nhung ấn chuông cửa, suy đoán một hồi ai sẽ mở cửa, tiếp đó, sẽ là biểu tình gì.
Chỉ chốc lát, cửa mở ra.
Nhìn người tới, Ôn Nhung bàn tay theo bản năng nắm chặt, trong nháy mắt khô miệng khô lưỡi. Mà đối phương khi nhìn đến cô trong nháy mắt cũng sửng sờ tại chỗ, biểu tình thậm chí là không biết làm sao.
Hai người không không nói gì hồi lâu, sau lưng Phó Tô có một người đi ra, là mẹ Ôn : “Ai đến? ..." Khi nhìn thấy Ôn Nhung trong nháy mắt, giống như thấy quỷ, một tay run rẩy chỉ Ôn Nhung, một bên nghiêng đầu tựa hồ muốn gào thét, lại nhất thời kích động đến không kêu ra tiếng.
“Em đi nhanh đi." Phó Tô bỗng nhiên cúi đầu xuống nói với Ôn Nhung.
Thấy thần sắc anh không giống đùa giỡn, Ôn Nhung lại liếc trước cửa thấy bày mấy đôi giày, trong nhà có khách, nhưng còn chưa chờ Ôn Nhung suy nghĩ xong, mẹ Ôn đã lần nữa cao giọng hướng trong phòng kêu: “Ôn Nhung, Ôn Nhung quay về rồi!"
Phó Tô chân mày lập tức nhíu chặt, trầm mặt nói: “Em đi trước đi, lát nữa anh sẽ tìm em."
Nói xong, đẩy Ôn Nhung một cái, Ôn Nhung đầu đầy mê hoặc, trước mắt cô định nghe lời Phó Tô nói, nhưng là, mẹ Ôn hiển nhiên không dễ đối phó như vậy, mắt thấy Ôn Nhung xoay người, cho là cô muốn chạy trốn, vội vàng chạy nhanh ra, níu lấy cánh tay cô, ánh mắt hung ác, một bộ dạng của người phụ nữ đanh đá: “Cô muốn chạy? Cô làm nhiều chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy, cô cho rằng có thể thoát được sao! Vào nhà cho tôi!"
Bị khí thế thô bỉ chưa bao giờ có của mẹ Ôn lôi kéo, Ôn Nhung lảo đảo hai bước, chịu đựng cổ tay đau nhức, bị bà kéo vào nhà.
“Bá mẫu, buông tay."
Ôn Nhung sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tô, anh vẫn trầm mặt như nước, một tay nắm cổ tay mẹ Ôn, từng chút từng chút đẩy ra bàn tay đang kiềm chế Ôn Nhung, sau đó dùng sức hất ra, đem Ôn Nhung tránh ở sau lưng.
“Cậu..." Mẹ Ôn mặt mũi vặn vẹo, có lẽ là bị ánh mắt Phó Tô dọa đến, miệng chửi rủa vài tiếng rồi không cam lòng thả ra.
Lúc này, người trong phòng đã hoàn toàn bị kinh động rối rít chạy ra, sau đó, Ôn Nhung kinh ngạc thấyvợ chồng Phó gia cũng ở đây. Mà bọn họ khi thấy Ôn Nhung, sắc mặt đầy vẻ phức tạp khó mà hình dung nổi.
Đang lúc Ôn Nhung nghi ngờ, trước mắt chợt thoáng qua một bóng người, Ôn Nhung thần kinh bén nhạy nhanh chóng phản ứngtheo bản năng, lắc người một cái tránh qua người vừa tập kích, người nọ xông đến quá mạnh, “ầm" một tiếng đụng phải cái bàn phía sau.
Ôn Tuyết thấy Ôn Nhung, thật là hận thù mù quáng, toàn thân đều là sát khí, bộ dáng kia giống như là muốn đem Ôn Nhung rút gân lột da, băm thây vạn đoạn, cô ta không để ý đau đớn, đi lên định tát Ôn Nhung, Phó Tô lập tức bấu vào tay cô: “Cô lại nổi điên cái gì!"
“Làm sao, đau lòng? Biến thái, anh còn thích cô ta sao, anh không cảm thấy ghê tởm sao!"
Ôn Nhung xuất hiện khiến cho Ôn Tuyết gần như mất hết lý trí.
Đáy mắt Phó Tô sâu không thấy đáy, giống như một vòng xoáy không ngừng khuếch trương: “Đúng, cho dù tôi không thích cô ấy, cũng sẽ không thích cô!"
Biểu tình Ôn Tuyết trong phút chốc vỡ vụn .
“Đủ rồi!" Thanh âm già nua hàm chứa cả vẻ tức giận.
Ôn Nhung hoảng hốt, lập tức giương mắt nhìn, bà chống gậy đứng ở cửa phòng, đôi mắt đảo quanh mấy người trong phòng.
Bên trong nhà đột nhiên yên lặng giống như nghĩa địa.
Bà thở hổn hển mấy cái, lúc này mới mở miệng lần nữa: “Tiểu Nhung."
Ôn Nhung kinh hãi, vội vàng lên tiếng: “Bà, con..."
“Con qua đây." Ôn lão phu nhân khẩu khí thong thả, nghe không ra vui giận.
Ôn Nhung đi qua Phó Tô cùng Ôn Tuyết, đi tới bên cạnh bà, lão phu nhân ngồi xuống ghế sa lon ở phòng khách, chỉ chỉ vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống."
Ôn Nhung cúi đầu, từ từ ngồi xuống, đáy lòng cô thấp thỏm, lần này đi một lần là cô tự do phóng khoáng không hiểu chuyện, cô chỉ hy vọng là bà không quá tức giận.
Nhưng mà, Ôn lão phu nhân hoàn toàn không truy cứu chuyện này, mà nói: “Con trở về thật đúng dịp, chúng ta đang thương lượng chuyện của con. Một hồi con để ý nghe ta nói, không nên cắt ngang, có vấn đề gì, chờ ta nói xong rồi hỏi lại." Bà xoay chuyển ánh mắt, đối vợ chồng đối Phó gia nói, “Các người cũng ngồi đi."
Ôn Nhung nhìn ra được vẻ mặt hai vợ chồng Phó gia cũng không được tự nhiên, một bộ không thể thích ứng bộ dáng, mà cô cũng từ bầu không khí ảm đạm trong nhà mà đoán được chuyện gì đang xảy ra, phỏng chừng tiếp theo bà nói chuyện sẽ là chuyện cô không muốn nghe nhất.
“Nhung Nhung, từ nhỏ bà đã cưng chìu con nhất, bà cảm thấy con rất hiểu chuyện, không so đo, là một đứa bé ngoan. Nhưng mà bà giấu con một chuyện, con đừng trách ta, ta chỉ là muốn để cho con vui vẻ. Không nghĩ là sẽ là dẫn đến một đoạn nghiệt duyên, ai..." Ôn lão phu nhân nắm tay Ôn Nhung, “Tiểu Nhung, thật ra thì con..."
Nói đến đây, lão nhân gia thế nào cũng không nói tiếp được.
“Thật ra thì con là con gái của Phó gia." Ôn Nhung rất bình tĩnh đem những lời này nói xong.
Tại chỗ, trừ Phó Tô, tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Ôn Nhung, giống như cô là một con quái vật đột nhiên xuất hiện. Vợ chồng Phó gia ngồi đối diện cô lộ ra vẻ mặt như ngồi bàn chông.
Ôn lão phu nhân run run khóe môi, không thể tin hỏi: “Sao con biết? Ta cũng chỉ mới biết, con lúc nào thì biết?"
“Ba tháng trước."
Cha Phó lập tức hỏi Phó Tô: “Con có biết chuyện này không?"
“Chính tôi là người nói cho anh ấy biết." Ôn Nhung cướp lời Phó Tô nói.
“Con biết." Phó Tô giọng nói tối nghĩa, “Con đã sớm biết cô ấy là em gái con, từ mười năm trước."
Cha Phó sắc mặt trắng bệch, không nhịn được áp lực, giơ tay lên trán sờ thấy một lớp mồ hôi, Phó mẹ ngã ngồi trên ghế sa lon, giống như sắp bất tỉnh đến nơi.
Ôn lão phu nhân mắt rưng rưng: “Tiểu Nhung..."
“Bà nội, con không sao."
“Bây giờ cũng không phải là vấn đề cô có sao không." Ôn Tuyết nhảy ra ngoài, chỉ vợ chồng Phó gia nói, “Ban đầu hai người bọn họ ích kỷ vì làm ăn thất bại, không chống đỡ nổi, liền đem cô nhét vào nhà chúng tôi, nhưng cô hết lần này tới lần khác chính là sao chổi, bây giờ cô nhanh lên cút cho tôi trở về ổ của cô, đừng làm hại nhà chúng tôi thêm nữa!"
Ôn Nhung xem cô ta là chỉ chó điên cắn loạn, chân mày đều không động một cái, lạnh nhạt nói: “Ôn Tuyết, đến nước này, cô còn không biết hối cải sao?"
“Hối cải sao, tôi có lỗi sao? Đều là cô sai ! Nếu không phải cô, Lâm Tuyển sao lại nhắm vào nhà chúng tôi, nếu không phải cô, sao ba lại bị bắt giam, nếu không phải cô, sao tôi có thể ở chỗ này..."
“Chát" !
Ôn Tuyết ngơ ngác che gò má, ngạc nhiên nhìn Ôn lão phu nhân nổi giận đùng đùng: “Bà..."
“Con câm miệng, con không có tư cách gọi ta là bà nội! Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Nhung khắp nơi nhượng nhịn con, chịu đựng con, có lúc ta nghĩ sao nghiệt chướng này lại là người của Ôn gia, con rõ ràng chính là không bằng heo chó! Kết quả bây giờ của con, còn có kết quả của Ôn gia, đều là lỗi do tự mình làm ra, cùng Tiểu Nhung không có liên quan!" Ôn lão phu nhân giận dữ, sau khi nói xong há mồm thở dốc.
“Mẹ, Tiểu Tuyết mới là cháu gái mẹ, sao mẹ có thể nói nó như vậy." Ôn phu nhân đau lòng đem Ôn Tuyết ôm vào trong ngực, không nhịn được minh oan.
Bà lại gõ quải trượngxuống, mắng: “Cô đúng là kỳ nữ, lúc đầu không sinh được con liền xin Phó gia đem con cho cô, còn dám gạt ta nói là xin ở cô nhi viện, đến khi mang bầu liền bỏ mặc Tiểu Nhung, các người làm sao lại lang tâm cẩu phế như thế, đều là từ nhỏ nuôi lớn, một chút cảm tình cũng không có sao? Khi hai nhà xảy ra chuyện xích mích ta còn không hiểu nguyên nhân, ra là như vậy."
Ôn phu nhân còn biện bạch: “Con đã nói muốn trả lại rồi, là bọn họ không chịu."
“Chị, khi đó Phó gia đang gặp rắc rối." Cha Phó đứng ra giải bày, “Chị không phải không biết tình cảnh khi đó có bao nhiêu nguy hiểm, đến vốn cũng không thể thu hồi."
“Nhưng sau đó thì sao? Nhà họ Phó không phải đã xoay chuyển được sao?" Ôn phu nhân không thuận theo nói tiếp.
Cha Phó ánh mắt tránh né: “Con bé cũng đã quen với cuộc sống của Ôn gia, nếu như đột nhiên..." Cha Phó chạm đến đến ánh mắt Ôn Nhung, trong lòng run lên, nhất thời hoảng hồn.
Ôn phu nhân khinh bỉ nói: “Tôi còn không rõ cậu sao, chính là sợ mất mặt! Tôi không quan tâm trước kia như thế nào, bây giờ mọi người dù sao đã đem mọi chuyện làm vỡ lỡ, đứa con này của cậu tôi đã nuôi hơn hai mươi năm, bây giờ tôi không cần nhà các người bồi thường cái gì, tôi chỉ cần các người nghĩ biện pháp đem lão Ôn cứu ra, sau đó đem nó…" Ôn phu nhân chỉ Ôn Nhung, “Dẫn đi cho tôi."
“Bà nói đuổi là đuổi?" Ôn Nhung không nhanh không chậm đứng lên, lành lạnh nói, “Bà nói dẫn đi là dẫn đi? Tôi là hàng hóa sao, khi còn bé mặc cho các người tha hồ nén ép, bây giờ mặc cho các người đá tới đá lui, xin lỗi, các người muốn đùa cũng đừng có kéo tôi vào, bởi vì tôi một chút cũng không muốn cùng các người có bất cứ dính líu gì nữa."
Ôn phu nhân thở hổn hển: “Cô có ý gì, tìm được chỗ dựa, cánh cứng rồi đúng không? Tôi đúng là nuôi sói mắt trắng, cùi chỏ hướng phía bên ngoài mà!"
Ôn Nhung đè nén tức giận, lạnh lùng nói: “Tôi vốn cũng không phải là người của Ôn gia, từ trước đến giờ bà cũng đâu xem tôi như con gái, đã như vậy, chúng ta vạch rõ giới hạn không phải là điều bà mong muốn sao?"
Lấy gậy ông đập lưng ông, Ôn phu nhân nhất thời không mở miệng được, thẹn quá thành giận trợn Ôn Nhung.
“Tiểu Nhung, con thật định cùng Ôn gia đoạn tuyệt?"
“Bà." Ôn Nhung xoay người, đỡ Ôn lão phu nhân: “Bà mãi mãi là bà nội con, nhưng xin bà tha thứ cho con, cái nhà này, con không ở nổi nữa."
“Cô không thể đem mọi chuyện cứ như vậy kết thúc, ba cô còn bị giam trong đồn cảnh sát, nếu không phải cô chịu nghe lời ba cô, Lâm Tuyển làm sao có thể phát hiện được, có thể hành hạ nhà chúng tôi như vậy sao?"
“Dì à, nếu như Ôn Nhung làm theo lời Ôn Thăng, tôi bảo đảm, một nhà các người có thể so với bây giờ thê thảm hơn gấp mười lần."
Mọi người trong phòng đều cả kinh, Ôn Nhung quay đầu, Lâm Tuyển đã đứng ở phía sau cô, cặp mắt đào hoa lãnh đạm quét qua bốn phía, khóe miệng treo nụ cười thờ ơ yếu ớt, ẩn sâu lãnh khốc, anh đưa tay trái ra, ôm cô vào lòng, thản nhiên nhìn mẹ Ôn đang trợn mắt há mồm.
Ôn Nhung chợt phát hiện, khẩn trương cùng ủy khuất phẫn uất phải chống đỡ nãy giờ, khi anh xuất hiện trong nháy mắt, tất cả đều biến mất không còn một mống.
Chú à, lấy tà khắc tà, chú quả thật tài tình nha!
Vì vậy, Ôn Nhung có khối thời gian rảnh rỗi. Mà có một số việc, có vài người sẽ không bởi vì cô không nhìn tới không nghĩ tới thì sẽ không tồn tại, nếu như quyết định rồi, cũng không thể né tránh cả đời, nên tới vẫn sẽ tới, Ôn Nhung quyết định mình chủ động.
Cô vừa mới ra cửa, Lâm Tuyển liền điện thoại tới: “Hôm nay em định làm gì?"
Ôn Nhung lên xe buýt, ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ, trả lời: “Anh không cần làm việc sao, quản em nhiều như vậy."
Lâm Tuyển không hoảng hốt không vội vàng nói: “Nếu như em muốn đi gặp người của Ôn gia, anh đi với em."
Người này làm sao có thể khôn khéo như vậy, Ôn Nhung phẫn hận, nhưng cũng bất đắc dĩ, cô muốn làm chuyện gì cũng không thoát khỏi ánh mắt anh.
“Em chẳng qua là đi thăm bà nội, tự em có thể ứng phó được."
Lâm Tuyển so với cô nghĩ cẩn thận hơn: “Ở trong mắt bọn họ, em cùng anh cùng trên một chiếc thuyền, bọn họ không chiếm được tiện nghi chỗ anh, tự nhiên sẽ hạ thủ trên người em."
Ôn Nhung mới đầu không nghĩ nhiều như vậy, nghe Lâm Tuyển vừa nói như vậy, đúng là cảm thấy vấn đề có chút nghiêm trọng: “Rốt cuộc anh làm gì với bọn họ?"
Lâm Tuyển hời hợt nói: “Đem những gì bọn họ làm với anh, làm với em, trả lại gấp mười lần."
Ôn Nhung chỉ cảm thấy đỉnh đầu một mảnh quạ đen thê thảm bay qua.
Cuối cùng, một mình cô đi tới nhà bà nội, Lâm Tuyển lát nữa sẽ tới đón cô. Đứng ở dưới tầng lầu cũ kỹ, một cánh cửa sổ quen thuộc mở ra, mơ hồ có thể thấy được mấy chậu hoa nhỏ rực rỡ. Ôn Nhung lấy lại bình tĩnh, nhấc chân lên lầu.
Lâm Tuyển mới vừa rồi ở trong điện thoại nói, bất động sản của Ôn gia đều bị thế chấp, bây giờ chủ nhà là anh, nói cách khác Ôn gia một nhà già trẻ bây giờ đều đang sống trong ngôi nhà cũ chưa đủ 60 mét vuông.
Ôn Nhung ấn chuông cửa, suy đoán một hồi ai sẽ mở cửa, tiếp đó, sẽ là biểu tình gì.
Chỉ chốc lát, cửa mở ra.
Nhìn người tới, Ôn Nhung bàn tay theo bản năng nắm chặt, trong nháy mắt khô miệng khô lưỡi. Mà đối phương khi nhìn đến cô trong nháy mắt cũng sửng sờ tại chỗ, biểu tình thậm chí là không biết làm sao.
Hai người không không nói gì hồi lâu, sau lưng Phó Tô có một người đi ra, là mẹ Ôn : “Ai đến? ..." Khi nhìn thấy Ôn Nhung trong nháy mắt, giống như thấy quỷ, một tay run rẩy chỉ Ôn Nhung, một bên nghiêng đầu tựa hồ muốn gào thét, lại nhất thời kích động đến không kêu ra tiếng.
“Em đi nhanh đi." Phó Tô bỗng nhiên cúi đầu xuống nói với Ôn Nhung.
Thấy thần sắc anh không giống đùa giỡn, Ôn Nhung lại liếc trước cửa thấy bày mấy đôi giày, trong nhà có khách, nhưng còn chưa chờ Ôn Nhung suy nghĩ xong, mẹ Ôn đã lần nữa cao giọng hướng trong phòng kêu: “Ôn Nhung, Ôn Nhung quay về rồi!"
Phó Tô chân mày lập tức nhíu chặt, trầm mặt nói: “Em đi trước đi, lát nữa anh sẽ tìm em."
Nói xong, đẩy Ôn Nhung một cái, Ôn Nhung đầu đầy mê hoặc, trước mắt cô định nghe lời Phó Tô nói, nhưng là, mẹ Ôn hiển nhiên không dễ đối phó như vậy, mắt thấy Ôn Nhung xoay người, cho là cô muốn chạy trốn, vội vàng chạy nhanh ra, níu lấy cánh tay cô, ánh mắt hung ác, một bộ dạng của người phụ nữ đanh đá: “Cô muốn chạy? Cô làm nhiều chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy, cô cho rằng có thể thoát được sao! Vào nhà cho tôi!"
Bị khí thế thô bỉ chưa bao giờ có của mẹ Ôn lôi kéo, Ôn Nhung lảo đảo hai bước, chịu đựng cổ tay đau nhức, bị bà kéo vào nhà.
“Bá mẫu, buông tay."
Ôn Nhung sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tô, anh vẫn trầm mặt như nước, một tay nắm cổ tay mẹ Ôn, từng chút từng chút đẩy ra bàn tay đang kiềm chế Ôn Nhung, sau đó dùng sức hất ra, đem Ôn Nhung tránh ở sau lưng.
“Cậu..." Mẹ Ôn mặt mũi vặn vẹo, có lẽ là bị ánh mắt Phó Tô dọa đến, miệng chửi rủa vài tiếng rồi không cam lòng thả ra.
Lúc này, người trong phòng đã hoàn toàn bị kinh động rối rít chạy ra, sau đó, Ôn Nhung kinh ngạc thấyvợ chồng Phó gia cũng ở đây. Mà bọn họ khi thấy Ôn Nhung, sắc mặt đầy vẻ phức tạp khó mà hình dung nổi.
Đang lúc Ôn Nhung nghi ngờ, trước mắt chợt thoáng qua một bóng người, Ôn Nhung thần kinh bén nhạy nhanh chóng phản ứngtheo bản năng, lắc người một cái tránh qua người vừa tập kích, người nọ xông đến quá mạnh, “ầm" một tiếng đụng phải cái bàn phía sau.
Ôn Tuyết thấy Ôn Nhung, thật là hận thù mù quáng, toàn thân đều là sát khí, bộ dáng kia giống như là muốn đem Ôn Nhung rút gân lột da, băm thây vạn đoạn, cô ta không để ý đau đớn, đi lên định tát Ôn Nhung, Phó Tô lập tức bấu vào tay cô: “Cô lại nổi điên cái gì!"
“Làm sao, đau lòng? Biến thái, anh còn thích cô ta sao, anh không cảm thấy ghê tởm sao!"
Ôn Nhung xuất hiện khiến cho Ôn Tuyết gần như mất hết lý trí.
Đáy mắt Phó Tô sâu không thấy đáy, giống như một vòng xoáy không ngừng khuếch trương: “Đúng, cho dù tôi không thích cô ấy, cũng sẽ không thích cô!"
Biểu tình Ôn Tuyết trong phút chốc vỡ vụn .
“Đủ rồi!" Thanh âm già nua hàm chứa cả vẻ tức giận.
Ôn Nhung hoảng hốt, lập tức giương mắt nhìn, bà chống gậy đứng ở cửa phòng, đôi mắt đảo quanh mấy người trong phòng.
Bên trong nhà đột nhiên yên lặng giống như nghĩa địa.
Bà thở hổn hển mấy cái, lúc này mới mở miệng lần nữa: “Tiểu Nhung."
Ôn Nhung kinh hãi, vội vàng lên tiếng: “Bà, con..."
“Con qua đây." Ôn lão phu nhân khẩu khí thong thả, nghe không ra vui giận.
Ôn Nhung đi qua Phó Tô cùng Ôn Tuyết, đi tới bên cạnh bà, lão phu nhân ngồi xuống ghế sa lon ở phòng khách, chỉ chỉ vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống."
Ôn Nhung cúi đầu, từ từ ngồi xuống, đáy lòng cô thấp thỏm, lần này đi một lần là cô tự do phóng khoáng không hiểu chuyện, cô chỉ hy vọng là bà không quá tức giận.
Nhưng mà, Ôn lão phu nhân hoàn toàn không truy cứu chuyện này, mà nói: “Con trở về thật đúng dịp, chúng ta đang thương lượng chuyện của con. Một hồi con để ý nghe ta nói, không nên cắt ngang, có vấn đề gì, chờ ta nói xong rồi hỏi lại." Bà xoay chuyển ánh mắt, đối vợ chồng đối Phó gia nói, “Các người cũng ngồi đi."
Ôn Nhung nhìn ra được vẻ mặt hai vợ chồng Phó gia cũng không được tự nhiên, một bộ không thể thích ứng bộ dáng, mà cô cũng từ bầu không khí ảm đạm trong nhà mà đoán được chuyện gì đang xảy ra, phỏng chừng tiếp theo bà nói chuyện sẽ là chuyện cô không muốn nghe nhất.
“Nhung Nhung, từ nhỏ bà đã cưng chìu con nhất, bà cảm thấy con rất hiểu chuyện, không so đo, là một đứa bé ngoan. Nhưng mà bà giấu con một chuyện, con đừng trách ta, ta chỉ là muốn để cho con vui vẻ. Không nghĩ là sẽ là dẫn đến một đoạn nghiệt duyên, ai..." Ôn lão phu nhân nắm tay Ôn Nhung, “Tiểu Nhung, thật ra thì con..."
Nói đến đây, lão nhân gia thế nào cũng không nói tiếp được.
“Thật ra thì con là con gái của Phó gia." Ôn Nhung rất bình tĩnh đem những lời này nói xong.
Tại chỗ, trừ Phó Tô, tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Ôn Nhung, giống như cô là một con quái vật đột nhiên xuất hiện. Vợ chồng Phó gia ngồi đối diện cô lộ ra vẻ mặt như ngồi bàn chông.
Ôn lão phu nhân run run khóe môi, không thể tin hỏi: “Sao con biết? Ta cũng chỉ mới biết, con lúc nào thì biết?"
“Ba tháng trước."
Cha Phó lập tức hỏi Phó Tô: “Con có biết chuyện này không?"
“Chính tôi là người nói cho anh ấy biết." Ôn Nhung cướp lời Phó Tô nói.
“Con biết." Phó Tô giọng nói tối nghĩa, “Con đã sớm biết cô ấy là em gái con, từ mười năm trước."
Cha Phó sắc mặt trắng bệch, không nhịn được áp lực, giơ tay lên trán sờ thấy một lớp mồ hôi, Phó mẹ ngã ngồi trên ghế sa lon, giống như sắp bất tỉnh đến nơi.
Ôn lão phu nhân mắt rưng rưng: “Tiểu Nhung..."
“Bà nội, con không sao."
“Bây giờ cũng không phải là vấn đề cô có sao không." Ôn Tuyết nhảy ra ngoài, chỉ vợ chồng Phó gia nói, “Ban đầu hai người bọn họ ích kỷ vì làm ăn thất bại, không chống đỡ nổi, liền đem cô nhét vào nhà chúng tôi, nhưng cô hết lần này tới lần khác chính là sao chổi, bây giờ cô nhanh lên cút cho tôi trở về ổ của cô, đừng làm hại nhà chúng tôi thêm nữa!"
Ôn Nhung xem cô ta là chỉ chó điên cắn loạn, chân mày đều không động một cái, lạnh nhạt nói: “Ôn Tuyết, đến nước này, cô còn không biết hối cải sao?"
“Hối cải sao, tôi có lỗi sao? Đều là cô sai ! Nếu không phải cô, Lâm Tuyển sao lại nhắm vào nhà chúng tôi, nếu không phải cô, sao ba lại bị bắt giam, nếu không phải cô, sao tôi có thể ở chỗ này..."
“Chát" !
Ôn Tuyết ngơ ngác che gò má, ngạc nhiên nhìn Ôn lão phu nhân nổi giận đùng đùng: “Bà..."
“Con câm miệng, con không có tư cách gọi ta là bà nội! Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Nhung khắp nơi nhượng nhịn con, chịu đựng con, có lúc ta nghĩ sao nghiệt chướng này lại là người của Ôn gia, con rõ ràng chính là không bằng heo chó! Kết quả bây giờ của con, còn có kết quả của Ôn gia, đều là lỗi do tự mình làm ra, cùng Tiểu Nhung không có liên quan!" Ôn lão phu nhân giận dữ, sau khi nói xong há mồm thở dốc.
“Mẹ, Tiểu Tuyết mới là cháu gái mẹ, sao mẹ có thể nói nó như vậy." Ôn phu nhân đau lòng đem Ôn Tuyết ôm vào trong ngực, không nhịn được minh oan.
Bà lại gõ quải trượngxuống, mắng: “Cô đúng là kỳ nữ, lúc đầu không sinh được con liền xin Phó gia đem con cho cô, còn dám gạt ta nói là xin ở cô nhi viện, đến khi mang bầu liền bỏ mặc Tiểu Nhung, các người làm sao lại lang tâm cẩu phế như thế, đều là từ nhỏ nuôi lớn, một chút cảm tình cũng không có sao? Khi hai nhà xảy ra chuyện xích mích ta còn không hiểu nguyên nhân, ra là như vậy."
Ôn phu nhân còn biện bạch: “Con đã nói muốn trả lại rồi, là bọn họ không chịu."
“Chị, khi đó Phó gia đang gặp rắc rối." Cha Phó đứng ra giải bày, “Chị không phải không biết tình cảnh khi đó có bao nhiêu nguy hiểm, đến vốn cũng không thể thu hồi."
“Nhưng sau đó thì sao? Nhà họ Phó không phải đã xoay chuyển được sao?" Ôn phu nhân không thuận theo nói tiếp.
Cha Phó ánh mắt tránh né: “Con bé cũng đã quen với cuộc sống của Ôn gia, nếu như đột nhiên..." Cha Phó chạm đến đến ánh mắt Ôn Nhung, trong lòng run lên, nhất thời hoảng hồn.
Ôn phu nhân khinh bỉ nói: “Tôi còn không rõ cậu sao, chính là sợ mất mặt! Tôi không quan tâm trước kia như thế nào, bây giờ mọi người dù sao đã đem mọi chuyện làm vỡ lỡ, đứa con này của cậu tôi đã nuôi hơn hai mươi năm, bây giờ tôi không cần nhà các người bồi thường cái gì, tôi chỉ cần các người nghĩ biện pháp đem lão Ôn cứu ra, sau đó đem nó…" Ôn phu nhân chỉ Ôn Nhung, “Dẫn đi cho tôi."
“Bà nói đuổi là đuổi?" Ôn Nhung không nhanh không chậm đứng lên, lành lạnh nói, “Bà nói dẫn đi là dẫn đi? Tôi là hàng hóa sao, khi còn bé mặc cho các người tha hồ nén ép, bây giờ mặc cho các người đá tới đá lui, xin lỗi, các người muốn đùa cũng đừng có kéo tôi vào, bởi vì tôi một chút cũng không muốn cùng các người có bất cứ dính líu gì nữa."
Ôn phu nhân thở hổn hển: “Cô có ý gì, tìm được chỗ dựa, cánh cứng rồi đúng không? Tôi đúng là nuôi sói mắt trắng, cùi chỏ hướng phía bên ngoài mà!"
Ôn Nhung đè nén tức giận, lạnh lùng nói: “Tôi vốn cũng không phải là người của Ôn gia, từ trước đến giờ bà cũng đâu xem tôi như con gái, đã như vậy, chúng ta vạch rõ giới hạn không phải là điều bà mong muốn sao?"
Lấy gậy ông đập lưng ông, Ôn phu nhân nhất thời không mở miệng được, thẹn quá thành giận trợn Ôn Nhung.
“Tiểu Nhung, con thật định cùng Ôn gia đoạn tuyệt?"
“Bà." Ôn Nhung xoay người, đỡ Ôn lão phu nhân: “Bà mãi mãi là bà nội con, nhưng xin bà tha thứ cho con, cái nhà này, con không ở nổi nữa."
“Cô không thể đem mọi chuyện cứ như vậy kết thúc, ba cô còn bị giam trong đồn cảnh sát, nếu không phải cô chịu nghe lời ba cô, Lâm Tuyển làm sao có thể phát hiện được, có thể hành hạ nhà chúng tôi như vậy sao?"
“Dì à, nếu như Ôn Nhung làm theo lời Ôn Thăng, tôi bảo đảm, một nhà các người có thể so với bây giờ thê thảm hơn gấp mười lần."
Mọi người trong phòng đều cả kinh, Ôn Nhung quay đầu, Lâm Tuyển đã đứng ở phía sau cô, cặp mắt đào hoa lãnh đạm quét qua bốn phía, khóe miệng treo nụ cười thờ ơ yếu ớt, ẩn sâu lãnh khốc, anh đưa tay trái ra, ôm cô vào lòng, thản nhiên nhìn mẹ Ôn đang trợn mắt há mồm.
Ôn Nhung chợt phát hiện, khẩn trương cùng ủy khuất phẫn uất phải chống đỡ nãy giờ, khi anh xuất hiện trong nháy mắt, tất cả đều biến mất không còn một mống.
Chú à, lấy tà khắc tà, chú quả thật tài tình nha!
Tác giả :
Tội Gia Tội