Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Chương 21

Thời gian: 3 giờ chiều

Địa điểm: Một phòng họp trong một ngôi trường âm khí, tà khí, ám khí lan tràn

Nhân vật: Nghi phạm một người, thẩm phán một người, bồi thẩm đoàn mười người, một luật sư biện hộ, một kiểm sát trưởng.

Sau khi Ôn Nhung bước vào cửa, hai mươi sáu cặp mắt trong phòng đồng loạt càn quét bắn về phía cô, ở đây lấy ánh mắt của Phó Tô và Lâm Tuyển có tính đại biểu nhất. Phó Tô mặc một thân âu phục màu đen, đơn giản, sạch sẽ không cần chút chải chuốt, không sao, khí chất tuấn tú như trúc của anh đã tinh lọc đi bao nhiêu tà khí trong cái phòng họp này. Ánh mắt anh nhìn Ôn Nhung không khác lúc bình thường lắm, đáy mắt không nhiều hơn một chút cảm xúc, nhưng vẫn khác biệt với ánh mắt lạnh lùng lướt qua của những ủy viên kia, ánh mắt của anh vẫn dõi theo bóng dáng của Ôn Nhung, cho đến khi cô ngồi xuống, chờ cô nhìn về phía anh, khẽ gật đầu một cái, giống như đang trấn an. Không thể phủ nhận, sau khi nhìn thấy Phó Tô ngồi ở đó, Ôn Nhung thật sự nhẹ nhõm không ít.

Bên kia, Lâm Tuyển tựa lưng trên ghế, thu toàn bộ những hành động của hai người vào trong mắt, ánh mắt sau tròng kính khẽ nheo lại, con ngươi nhạt màu, lại vẫn nhìn không thấy đáy, trong ánh mắt không để lộ ra chút cảm xúc nào, hợp với nụ cười nhàn nhạt bên mép, hắn như một người thợ săn nắm trong tay toàn cục, chỉ chờ con mồi ngoan ngoãn vào lưới. Sau khi Ôn Nhung ngồi xuống xong, Lâm Tuyển cầm cốc cà phê trước mặt lên uống một hớp, lại từ từ đặt xuống. Trong vài giây ngắn ngủn này, không ai biết trong lòng hắn nổi lên cái gì.

Phó Tô cùng Lâm Tuyển ngồi đối diện nhau, nhưng tầm mắt không hề có bất kỳ sự đụng chạm nào.

Sau khi Ôn Nhung ngồi xuống đầu tiên là nhìn Phó Tô một chút, lại chuyển ánh mắt về phía Lâm Tuyển, người kia lại còn dám cười với cô, nhìn bộ dáng nhàn nhã uống cà phê của anh ta, có phải đoán chừng cô sẽ không còn chỗ nào để đi? Ôn Nhung âm thầm lắc đầu, ông chú, ván cờ này, tôi sẽ phá vỡ cho coi. Ôn Nhung siết chặt lá đơn từ chức trong tay, lát nữa chờ cô hùng dũng quăng cái này ra, không sợ đám hèn hạ kia lấn át, cô nghĩ xem vẻ mặt Lâm cầm thú trông sẽ đẹp mắt như thế nào, chỉ mới nghĩ thôi mà cô đã nóng lòng muốn thử rồi.

Thấy tất cả mọi người đã đến đông đủ, hiệu trưởng tằng hắng giọng, bắt đầu lên tiếng: “Xét thấy năm ngày trước, về chuyện học sinh Lâm Tử Hào lớp 2 trường ta đi chơi xuân bị thương (đằng sau lược bỏ 2000 chữ)…"

Hiệu trưởng sau khi nói rõ ngọn ngành liên tục lặp đi lặp lại không ngừng cường điệu sự nghiêm trọng của việc giáo viên thất trách không biết chán xong, cuối cùng cũng nói đến trọng điểm ngày hôm nay: “Nhà trường rất chú trọng chuyện này, ngay hôm xảy ra chuyện đã triệu tập cuộc họp ban lãnh đạo, nhất trí cho rằng cần phải có giáo viên đứng ra phụ trách chuyện này." Nói đến đây, đôi mắt tí tẹo lấp lánh hữu thần của ông ta lặng lẽ liếc về phía Lâm Tuyển. Nịnh hót cái kiểu này, Ôn Nhung nhìn mà phát buồn nôn.

Lại nhìn qua Lâm Tuyển, anh ta vốn đã có một cái mặt chính nhân quân tử, giờ còn cố ý giả vờ giả vịt, mắt nhìn thẳng, không tiếp thu sóng mắt thầm đưa của hiệu trưởng, nhẹ nhàng quân tử, so với cây trúc như Phó Tô còn trúc hơn nhiều.

Hiểu trưởng không vỗ được mông ngựa, ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, nói tiếp: “Trải qua thẩm tra, giáo viên Ôn Nhung trong lúc chuyện xảy ra đã tự ý rời khỏi vị trí công tác, nghiêm trọng không tuân theo nội quy kỷ luật của trường học, quy tắc của giáo viên. Cô giáo Ôn." Nói cả nửa ngày, hiệu trưởng cuối cùng cũng nhìn thẳng vào nhân vật chính hôm nay, “Cô có gì muốn biện giải cho bản thân, giờ có thể nói ra."

Ôn Nhung rất dứt khoát trả lời: “Tôi không có gì muốn giải thích."

Nói xong, đang muốn trình diễn màn quăng đơn hoành tráng cô đã diễn thử trong đầu mười mấy lần, Phó Tô đột nhiên lại nói: “Xin chờ một chút."

Đơn của Ôn Nhung mới rút ra được một nửa, cứng ngắc khựng lại.

Lâm Tuyển ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn về phía người trẻ tuổi đang ngồi phía đối diện: “Ngại quá, trước kia hình như tôi chưa từng thấy vị ủy viên này."

Phó Tô mặt không đổi sắc nói: “Vốn ủy viên tham dự là bác của cháu của cô họ của dượng tôi, hôm nay ông ấy thân thể không tốt, tôi tham gia thay."

Ôn Nhung kinh ngạc, lúc Phó Tô nói nhăng nói quậy mà cũng bình tĩnh tự nhiên, lưu loát liền mạch như vậy, thì ra mặt than cũng có chỗ tốt.

Họ hàng kiểu này cũng đủ xa, có đáng giá để cân nhắc không cũng đã là một vấn đề, nhưng không ai vướng mắc vấn đề này, hiệu trưởng lại càng không. Nhà họ Phó cũng là nhà có máu mặt ở địa phương, có thể mượn hơi nhà họ Phó được cũng không phải chuyện không tốt. Chỉ là, hiệu trưởng hơi có chút bất an nhìn về phía Lâm Tuyển.

Lâm cầm thú luôn giữ khuôn mặt tươi cười trăm năm không thay đổi để nghênh đón người ta, bây giờ cũng vậy, anh ta tiếc hận nói: “Hôm trước tôi còn dùng cơm với ông ấy, không ngờ hôm nay đã bị bệnh rồi."

Phó Tô mặt than, nói như không có chuyện gì: “Lớn tuổi rồi, bệnh tật nói đến là đến."

Mấy vị ủy viên khác nhìn trời nhìn trời, chơi điện thoại di động chơi điện thoại di động, uống trà uống trà.

Ôn Nhung lại cảm thấy kinh ngạc lần nữa, Phó Tô thế mà không có thua Lâm Tuyển.

Hiệu trưởng không thể không ra mặt chủ trì đại cục: “Như vậy…" Ông ta nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, không biết làm thế nào.

“Hiệu trưởng, tôi…."

Ôn Nhung bị coi như trong suốt trong thời gian dài cuối cùng cũng không nhịn được mà tự mình hiện thân, nhưng cô còn chưa nói xong ba chữ “Muốn từ chức", Lâm Tuyển lại giành trước một bước: “Hiệu trưởng, chuyện này, quả thật cần phải thảo luận tử tế."

Lá đơn từ chức kia lần nữa oan ức kẹt lại trong tay Ôn Nhung.

Phó Tô lập tức nói tiếp: “Tôi có chút quan điểm, không biết có thể nói trước hay không?"

“Không bằng để tôi nói trước đi." Lâm Tuyển hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt nhẹ nhàng quét về phía hiệu trưởng, “Là chủ tịch ủy viên của ban quản trị nhà trường, tôi có quyền lợi này chứ, hiệu trưởng?"

Ôn Nhung rõ ràng cảm thấy cái đầu trọc của hiệu trưởng đang run lên, ông ta vừa muốn gật đầu, bên kia Phó Tô đã nói: “Nếu đã triệu tập tất cả ủy viên, có nghĩa là tất cả mọi người đều có thể tự do thảo luận, tôi cho là…"

“Tôi cho rằng cô giáo Ôn không cần phụ trách."

“Tôi muốn từ chức."

Hai giọng nói không hẹn mà cũng vang lên, phòng họp đột nhiên rơi vào một loại im lặng kỳ dị. Mười vị ủy viên khác ở đây cuối cùng cũng kết thúc trạng thái của những kẻ qua đường, ngẩng đầu lên nhìn qua nhìn lại Ôn Nhung và Lâm Tuyển, Phó Tô nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lâm Tuyển, lông mày từ từ nhíu lại.

Một giây trước, Ôn Nhung thật sự không nhịn được nữa, thay vì bị Lâm Tuyển chém một đao, không bằng để cô tự cho mình một nhát thống khoái, đơn từ chức cuối cùng cũng được cô lấy một tư thế hoàn mỹ quăng đến trước mặt Lâm Tuyển. mà một giây sau, Lâm Tuyển nhận được đơn từ chức của cô, anh ta dùng hai ngón tay kẹp lấy lá đơn, chỉ hời hợt nhíu mày, cười nhạt nói: “Cô giáo Ôn, xúc động là ma quỷ." Sau đó, tiện tay đưa lá đơn trả lại cho Ôn Nhung.

Ôn Nhung đứng ở đầu chiếc bàn dài, nửa ngày chưa phục hồi lại tinh thần, cô không nghe lầm đấy chứ, Lâm cầm thú giúp cô giải vây? Hôm nay chẳng lẽ có kẻ nào COSPLAY thành anh ta sao, hay là trên đường tới đây anh ta bị ai tẩy não, hay là lương tâm của anh ta trỗi dậy… cái này có thể pass.

Lâm Tuyển quay đầu nhìn hiệu trưởng cũng đang ở trong trạng thái si ngốc thành khẩn nói: “Chuyện của Tử Hào nếu như đổ xuống đầu cô giáo Ôn, thật sự không công bằng. Tôi tuy là cha của Tử Hào, nhưng chuyện này tôi cũng không hy vọng nhà trường vì bận tâm đến tâm trạng của tôi mà ra một quyết định khiến người ta chỉ trích, hiệu trưởng, ngài hiểu ý tôi chứ?"

Mấy câu ngắn ngủi, thay đổi càn khôn.

Hiệu trưởng si ngốc không phải là không có lý do, trước tiên là nói về thông điệp truyền xuống của Lâm tiên sinh lớn muốn ông ta điều tra kỹ chuyện này, sau đó bay đi Pháp, ông ta không dám chậm trễ, để cho đảm bảo ông ta còn thông báo cho Lâm tiên sinh nhỏ, nếu như Lâm Tuyển không truy cứu, bên phía Lâm tiên sinh lớn kia có thể tạm thời gác lại. Lâm Tuyển lúc ấy cũng không có phản ứng gì quá mức, bảo ông ta nên làm gì thì làm, chẳng qua là muốn ông ta tiết lộ chút ít ý tứ với Ôn Nhung, nếu như muốn tìm người cầu cứu, thì đến tìm anh ta. Vậy nên hiệu trưởng mới lớn mật liên hiệp với cha của Dương Tiểu Vũ, lấy chuyện sẽ không xử phạt Dương Tiểu Vũ dụ dỗ, hai người cùng nhau ép Ôn Nhung không thể không tiếp nhận sự thực phải thôi việc. Trước khi họp một khắc, ông ta còn lặng lẽ thăm dò ý tứ của Lâm Tuyển, không phát hiện anh ta có ý định đặc xá cho Ôn Nhung, cho nên bây giờ ông ta trừng to cặp mắt bằng hạt đậu, không xác định lắm nói: “Lâm tiên sinh, không định truy cứu trách nhiệm?"

Lâm Tuyển cười cười: “Trẻ con chơi đùa không cẩn thận ngã bị thương, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ. Cô giáo Ôn là một giáo viên tốt, tôi nghe nói có rất nhiều giáo viên đã ký vào đơn khiếu nại, hiệu trưởng, giữ lại giáo viên tốt là chức trách của ông."

Ôn Nhung thấy vẻ mặt của hiệu trưởng đầu trọc rất vặn vẹo, nghĩ đến lúc mở màn ông ta dùng toàn tâm toàn lực phê phán cô, bây giờ muốn ông ta nói cách khác, không thể nghi ngờ chẳng khác nào để ông ta tự cho mình ăn một cái bạt tai trước mắt người khác. Song, Lâm Tuyển chỉ ngồi bên tay trái ông ta, cầm cốc cà phê, vẻ mặt ôn hòa chờ ông ta ra tuyên bố cuối cùng, hiệu trưởng vô lực chống đỡ thân hình mập mạp của ông ta, nói:"Việc này, đều nói có thưởng có phạt, trường chúng ta từ trước đến nay chú trọng nhất là bồi dưỡng nhân tài. Cô giáo Ôn lần này mặc dù mắc phải khuyết điểm nho nhỏ, nhưng trước kia cũng lấy về không ít vinh dự cho trường học, bây giờ phụ huynh học sinh cũng không truy cứu, như vậy, các vị ở đây có còn ý kiến khác hay không? Phải rồi, Phó tiên sinh, anh vẫn có lời muốn nói, giờ có thể nói."

“…" Phó Tô lãnh đạm nhìn cái đầu trọc của hiệu trưởng, “Tôi không còn gì để nói." Dứt lời nhìn qua Lâm Tuyển, Lâm Tuyển nâng cốc với anh, giống như người thắng cuộc.

“Được rồi, vậy những người khác?"

Đám người qua đường tỏ vẻ không có gì dị nghị, hiệu trưởng vỗ bàn định án: “Như vậy, tôi tuyên bố, cô giáo Ôn có thể tiếp tục ở lại. Cô giáo Ôn, còn không mau cảm ơn Lâm tiên sinh đại nhân đại lượng, bỏ qua chuyện cũ."

Lá đơn từ chức của Ôn Nhung coi như hoàn toàn bị ngó lơ, chỉ lấp lóe lên sàn được một chút, giờ đã núp trong túi Ôn Nhung yên lặng mà rơi lệ. Ôn Nhung hung hăng túm lấy một góc đơn từ chức, nhìn khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ của Lâm Tuyển, khóe miệng giật giật nói: “Cám, ơn."

“Đừng khách khí." Lâm cầm thú cười đến là động lòng người.

Sau khi tan họp, tin tức kinh thiên động địa lập tức truyền khắp trường học, những giáo viên có quan hệ tốt với Ôn Nhung cũng vì cô thoát qua khỏi nguy hiểm mà cảm thấy vui vẻ. Cô giáo Đinh lại càng thêm kìm lòng không được mừng đến rớt nước mắt, cám ơn Lâm Tuyển lia lịa, Lâm Tuyển vô liêm sỉ thản nhiên đón nhận.

Vẻ mặt Phó Tô vẫn bình tĩnh, Ôn Nhung bước tới bên cạnh anh, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, suy nghĩ một chút vẫn nói một câu cám ơn.

Phó Tô nhàn nhạt nói: “Tôi cũng không giúp được gì."

“Em biết hôm nay anh tới để giúp em." Ôn Nhung thật sự không ngờ tới Phó Tô sẽ phí công nghĩ ra cách để tiến vào cuộc họp của ủy viên trường học, cô đột nhiên cảm thấy Phó Tô cô vẫn chơi đùa từ nhỏ đến lớn kia đã trở lại, “Thật ra thì hôm nay em đã tính không được thì từ chức, ai ngờ Lâm Tuyển đột nhiên lại động kinh…"

“Cô giáo Ôn."

Bên cạnh đột nhiên nhảy ra một người, Ôn Nhung cả người cứng đờ, lập tức quay đầu, Lâm Tuyển từ trên xe bước xuống, nhìn nhìn cô, lại nhìn Phó Tô một chút, anh ta cao bằng Phó Tô, hai người nhìn nhau một lát, Phó Tô lạnh lùng dời tầm mắt đi trước.

Lâm Tuyển quay đầu cười nói với Ôn Nhung: “Tôi đưa em về."

“Không cần…"

“Cô giáo Ôn, về tình về lý một câu cám ơn kia của em đều không đủ. Đến, không cần khách khí với tôi."

Ôn Nhung chưa kịp cự tuyệt, Lâm Tuyển đã kéo cánh tay của cô qua, Ôn Nhung sửng sốt. Lúc này, Phó Tô lại kéo cánh tay kia của Ôn Nhung, tình thế đột nhiên trở nên căng thẳng.

“Tôi có hẹn với Ôn Nhung rồi."

Ánh mắt của Lâm Tuyển lạnh thêm mấy phần, nhưng vẫn cười nói như cũ: “Không có nghe nói."

Dứt lời, anh ta chợt dùng lực kéo Ôn Nhung ra phía sau, trước khi Ôn Nhung kịp phản kháng lại, mở cửa xe, không nói hai lời ấn cô vào, một loạt những động tác này còn nhanh hơn động tác tiêu chuẩn của thổ phỉ cướp người.

Phó Tô cuối cùng cũng có chút tức giận: “Lâm Tuyển, anh đừng quá đáng."

Lâm Tuyển chặn trước người anh, cũng chặn Ôn Nhung đang không ngừng đập vào cửa sổ xe ở phía sau, anh ta khẽ cười nói: “Tôi làm sao?"

“Cưỡng ép một cô gái không thích anh, thú vị lắm sao?"

“Phó Tô đúng không." Lâm Tuyển móc ra một điếu thuốc châm lên, không nhanh không chậm nói, “Người trê tuổi, tính khí đừng chống đối như vậy, chú nói cho cậu biết, thích hay không chỉ là thứ yếu, cướp được vào tay, sẽ là của cậu."

“Người không phải là hàng hóa, cô ấy có tình cảm của mình, làm đàn ông thì nên thì nên biết tôn trọng tình cảm của đối phương."

Lâm Tuyển nhẹ nhàng phun khói thuốc: “Sau khi trở thành người phụ nữ của tôi, cô ấy tự nhiên sẽ thích tôi."

“Phải không."

“Dĩ nhiên."

Lâm Tuyển dẫm điễu thuốc dưới chân, ngước mắt nhìn về phía người trẻ tuổi anh tuấn này, đúng là một gương mặt không thể bắt bẻ, mùi vị trẻ tuổi sạch sẽ cùng với hơi thở chững chạc thành thục kỳ diệu giao hòa ở chung một chỗ, không tiếng động hấp dẫn ánh nhìn chú ý của mọi người, cũng vô hình mang đến cho hắn cảm giác bị áp bách.

Trẻ tuổi thật tốt, từ này đang càng ngày càng cách xa hắn, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn sẽ nhận thua.

Trong từ điển của hắn cho tới giờ chưa từng có chữ bại này.

Lâm Tuyển lên xe, nhấn ga rời khỏi trường học.

Ôn Nhung ngồi một bên liếc mắt nhìn anh ta, vẻ mặt khinh bỉ: ‘Chú, chú cường thưởng dân nữ."

“Em là vị hôn thê của tôi, tính là cường thưởng sao?" Lâm Tuyển lại châm một điểu thuốc.

“…" Cô lười phải đáp lại.

Ôn Nhung nhíu mày, vươn tay muốn đoạt lấy điếu thuốc của anh ta, ai ngờ anh ta lại nghiêng mặt qua, khẽ mỉm cười, viền môi vẽ nên một độ cong quyến rũ, Ôn Nhung đột nhiên ngẩn người tại chỗ, được một lúc, ngượng ngùng rụt tay lại.

Ôn Nhung nói thầm một câu: “Khó ngửi."

“Thấy hương là phụ nữ." Lâm Tuyển đột nhiên chẳng đầu chẳng cuối buông ra một câu, “Thấy khói biết đàn ông."

“Tôi không muốn biết anh." Ôn Nhung gục bên cửa sổ miễn cưỡng nói.

Lâm Tuyển nghe vậy chỉ cười cười.

——————————————————————————-

Lúc này Ôn Nhung cũng không nghĩ tới một ngày nào đó sau này, cho dù cô có không muốn thế nào đi chăng nữa, cô cũng đã không thể quên được mùi vị này, chỉ sợ có bịt mắt, cũng có thể phân biệt được người đàn ông trước mặt cô có phải anh ta hay không.

——————————————————————————-

Xe đi khá nhanh, 10 phút sau đã đỗ ở dưới nhà Ôn Nhung. Ôn Nhung không nói tạm biệt, nhảy xuống xe, Lâm Tuyển gọi cô lại, cô thổi tóc mái một hơi, quay đầu lại vừa muốn nói chuyện gì.

Đột nhiên, cô bị một mùi khói thuốc lá nhàn nhạt vây quanh. Mùi vị này từ khoang mũi nhanh chóng truyền đến trung tâm não bộ, du hành đến tứ chi bách hải, giống như ngay cả huyết dịch cũng đã nhuộm dần thứ mùi vị tê dại nhàn nhạt này. Không đúng, không phải là khoang mũi, mà là khoang miệng.

Lâm Tuyển dụi thuốc, một tay chế trụ eo của cô, một tay nâng cằm cô lên, đặt xuống một nụ hôn cực kỳ nhanh chóng, có lẽ là niệm tình Ôn Tiểu Nhung lần đầu tiên ngây ngô, Lâm Tuyển tốt bụng chỉ điểm một chút rồi ngưng, đầu lưỡi ở trong khoang miệng cô đảo qua một vòng, linh hoạt rời khỏi.

Hắn nâng lên khuôn mặt đã ngây ngốc của cô, ngón tay thon dài lướt qua mái tóc ngắn của cô, đôi môi kề sát vành tai cô, nhẹ giọng nói: “Khó ngửi sao? Lần này tôi phá lệ giúp em, lấy chút ngon ngọt không tính là quá đáng chứ."

Cả người Ôn Tiểu Nhung như rơi vào trong sương mù, vẻ mặt mê man, giống như một chú dê con lạc đường. Lâm Tuyển kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của cô, hắn nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại của cô giống như đang nhớ lại cái hôn lúc nãy, còn rất chi là quyến luyến nói: “Mùi vị của em, thật sự rất ngây ngô."

Trong giây lát, mấy sợi gân trong đầu Ôn Nhung “Phựt phựt phựt" đứt đoạn, sau đó, gần như là theo bản năng, giơ tay lên, quay lại, dùng lực, ném qua vai!

Một tiếng động vang dội giữa không trung của khu nhà, không ít các bà nội trợ xách giỏ thức ăn chạy tới coi náo nhiêt, chỉ thấy một cô gái mặt đỏ bừng đang đứng, một người đàn ông tướng mạo đường đường đang nằm.

Trong phim truyền hình thường có người nói mấy câu tàn nhẫn “Ai ai ai, sau này gặp một lần ta đánh một lần", song Ôn Tiểu Nhung lúc này kích động đến mức nói năng lộn xộn, chỉ vào mũi Lâm Tuyển, hai mươi hai năm qua lần đầu tiên mất bình tĩnh như vậy cao giọng mắng to: “Anh nhớ kỹ cho tôi, sau này hôn một lần, tôi đánh một lần!"
Tác giả : Tội Gia Tội
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại