Gặp Lại Vui Vẻ
Chương 48: Hãy để quá khứ ở lại trong quá khứ

Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 48: Hãy để quá khứ ở lại trong quá khứ

Tuy Dịch Hồi nói cô không cần cho anh quà gì hết, nhưng Xuân Hồng vẫn muốn đem lại cho anh một sự bất ngờ, hai ngày nay đi dạo trong trung tâm mua sắm vẫn không tìm được món quà nào hợp ý cô, không khỏi có chút nãn lòng, thậm chí còn tức giận vì Dịch Hồi thứ gì cũng có.

Dịch Hồi thích thú nhìn cô vì mình mà hao tâm tổn sức, vì muốn được rãnh rỗi trọn ngày thứ tư, nên hai ngày nay anh phải giải quyết rất nhiều việc, lại thêm việc chuẩn bị quà cho Xuân Hồng.

Tạ Xuân Hồng thấy không còn nhiều thời gian nên không khỏi cảm thấy đau đầu, đây là lần đầu tiên cô hao phí tâm tư để chọn quà cho người khác, lại không nghĩ rằng muốn tìm một vật mang theo nhiều tâm ý lại khó khăn đến thế.

Đối diện với muôn vàn thứ rực rỡ chọn đông nhặt tây, đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Sơ.

Tạ Xuân Hồng có chút buồn bực, nhận điện thoại nói: “Thầy Đường?"

Giọng nói của Đường Sơ không còn trong trẻo như quá khứ, trong giọng nói như có sự lắng đọng của tang thương.

“Xuân Hồng, thầy muốn nói lời tạm biệt em."

“Tạm biệt?" Tạ Xuân Hồng kinh ngạc, vội hỏi: “Thầy, thầy muốn đi đâu?"

Đường Sơ cười cười: “Đừng khẩn trường, thầy chỉ muốn ra ngoài một chút, để giải sầu, thật ra trước kia đã muốn đi đâu đó, nhưng vẫn không có cơ hội, hiện nay Tô Văn không còn, thầy cũng không muốn ở lại thị trấn nhỏ, nơi này có quá nhiều kỷ niệm, cho nên thầy đã từ chức rồi."

Tạ Xuân Hồng nhẹ nhàng thở ra hỏi: “Vậy chừng nào thầy trở về?"

Đường Sơ yên lặng một lúc, nhàn nhạc nói: “Không biết, khả năng sẽ rất lâu không trở lại."

Tạ Xuân Hồng sốt ruột: “Không trở về thị trấn nhỏ, ngày cả thành phố N cũng không trở về sao? Vậy ba mẹ thầy phải làm sao bây giờ?"

Đường Sơ thở dài: “Hai năm sau thầy sẽ đưa bọn họ đi cùng, thầy không muốn trở lại thành phố N để thấy cảnh nhớ người."

Tạ Xuân Hồng nhất thời không biết nên nói cái gì, đành phải hỏi anh: “Vậy chừng nào thầy đi?"

“Thầy mua vé xe vào sáng ngày mai."

“Sáng mai? Sao gấp vậy?"

Đường Sơ mỉm cười: “Không gấp, thầy đã suy nghĩ rất lâu rồi. Được rồi, thầy còn có việc, thầy gác máy!"

Để điện thoại di động xuống, Tạ Xuân Hồng vẫn đang tâm trí không yên, trước kia Tô Văn đem Đường Sơ gởi gắm cho cô, làm cho cô cùng anh vượt qua thời kỳ gian nan, đúng là ngoài an ủi khuyên giải anh thì cái gì cô cũng chưa làm. Mà hiện tại, Đường Sơ đột nhiên muốn đi xa, cô không biết có phải là do anh nhất thời bị đả kích mới đưa ra quyết định hay không, chỉ cảm thấy trong lòng tự nhiên bất an.

Nghĩ nghĩ, Tạ Xuân Hồng cầm điện thoại lên gọi cho Dịch Hồi.

Vừa mới kết nối, Dịch Hồi liền cười hỏi cô: “Chọn quà có được không?"

Tạ Xuân Hồng miễn cưỡng cười nói: “Vẫn chưa … Dịch Hồi, em có việc rời khỏi thành phố một ngày, cùng lắm em bảo đảm với anh sẽ không đến muộn vào tối mai, em nhất định sẽ trở về cùng dự sinh nhật với anh."

Dịch Hồi trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì mà không thể hoãn thế?"

Trực giác của Tạ Xuân Hồng không nghĩ sẽ nói cho anh biết, nếu Dịch Hồi biết rõ sự việc sẽ rất mất hứng, đành phải vội vàng nói: “Không có gì, đừng lo lắng, tối mai em nhất định sẽ trở về … Điện thoại sắp hết pin, em gác máy đây!"

Nói xong, Tạ Xuân Hồng quyết định cúp máy thật nhanh và tắt luôn nguồn điện thoại.

Mua vé xa, Tạ Xuân Hồng vội vội vàng vàng lên xe, bắt kịp chuyến xe này, rồi chuyển thêm một chuyến nữa đoán chừng tới khuya mới có thể đến nơi.di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Bên trong xe ngột ngạt, bốc mùi khó chịu, mở cửa sổ lại quá lạnh, trong thoáng chốc Tạ Xuân Hồng liền cảm thấy trong bụng bắt đầu dời sông lấp biển, nói lái xe xin mấy cái túi ni lông, đi một khúc lại ói một đợt.

Xuống xe, Tạ Xuân Hồng cảm thấy mỗi bước chân của mình như đang bước trên không trung, thật sự không thể tiếp tục ngồi trên xe đành phải đứng ven đường gọi điện cho Đường Sơ, để cho anh tới thị trấn gặp mặt.

Xuân Hồng ngồi trên chấn song ven đường đợi thật lâu, Đường Sơ mới vội vàng chạy tới, thấy anh Xuân Hồng lập tức đứng lên, lại không nghĩ trước mặt tự nhiên tối sầm, cả cơ thể liền đổ về một phía.

Đường Sơ bị Xuân Hồng dọa cho hoảng sợ, lanh tay lẹ mắt xông đến trước đỡ lấy cô, nhìn sắc mặt cô trắng bệt sốt ruột hỏi: “Em làm sao vậy? Thấy chỗ nào không thoải mái? Thầy đưa em đến bệnh viện …"

Tạ Xuân Hồng giữ chặt bả vai anh, lắc lắc đầu nói: “Không sao, chắc là do say xe ói quá nhiều, không ăn được gì, có phần bị tuột huyết áp, vừa rồi vì đang ngồi lại đứng lên quá nhanh nên cảm thấy choáng váng."

Đường Sơ vẫn lo lắng, đỡ cô nói: “Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra xem."

Xuân Hồng miễn cường cười nói: “Em thật sự không sao, ăn chút gì sẽ tốt lên thôi …"

Sắc trời cũng không còn sớm, Đường Sơ vội tìm một quán ăn chuẩn bị ăn cơm chiều.

“Tại sao em lại chạy đến đây?" Trong khi chờ đợi đồ ăn, Đường Sơ rót cho cô một ly đặt trước mặt hỏi.

Xuân Hồng uống một hơi hết ly nước lớn, cười nói: “Thầy đột nhiên nói muốn đi, em lo lắng nên đến thăm thầy …"

Đường Sơ bất đắc dĩ nhìn cô, ánh mắt hiền hoài: “Có gì mà phải lo lắng, thầy không phải là con nít, em đừng quên, thầy lớn hơn em rất nhiều, có thể coi như cha chú của em."

Tạ Xuân Hồng không đồng ý: “Chị Tô Văn trước khi ra đi đã dặn đi dặn lại muốn em chăm sóc thầy, em không thể phụ sự nhờ vả của chị ấy."

Ánh mắt Đường Sơ âm u, miễn cường cười nói: “Em yên tâm, thầy không phải vì bị đả kích mà đưa ra quyết định, lúc còn học đại học thầy đã muốn đi thăm thú nhiều nơi, bây giờ vừa đúng dịp muốn giải sầu."

Hai người đang trò chuyện, đồ ăn được đem lên, dĩa cá nóng hổi vừa đặt trước mặt Xuân Hồng, mùi cá tanh cộng với mùi dầu mỡ dày đặc làm cho bụng Xuân Hồng cuộn lên khó chịu, lập tức phải chạy ra ngoài.

Đường Sơ không hiểu chạy theo sau cô, chỉ thấy cô dựa vào tường ói, trong bụng trống trơn nên chỉ có thể ói ra nước chua.

Toàn thân Tạ Xuân Hồng rã rời tựa vào tường, từ từ ổn định lại, nhận chiếc khăn tay từ Đường Sơ, uể oải nói: “Xem ra em đói quá sinh sự, tự nhiên không chịu nổi mùi dầu mỡ quá nồng …"

Đường Sơ đỡ cô về quán ăn, đem món cá bỏ sang một bên, sau đó múc cho cô một chén canh loãng, nói: “Uống trước chén canh nóng đi, em cũng thật lạ, gấp gáp gì mà chẳng ăn gì trước, lớn như vậy mà không biết lo cho bản thân!"

Tạ Xuân Hồng uống từng ngụm canh một, lập tức cảm thấy trong bụng thoải mái rất nhiều nhưng nhìn các món ăn đang bày ra trước mặt vẫn không muốn ăn.

Nuốt vài cọng rau xanh, Tạ Xuân Hồng lại bắt đầu không muốn ăn. Đường Sơ thanh toán rồi cùng cô ra ngoài, bầu trời đã tối đen lại.

“Bây giờ không có xe về thị trấn nhỏ, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm được không?"

Tạ Xuân Hồng gật đầu, thuê phòng ở một nhà nghỉ tại thị trấn nghỉ tạm.

Hôm sau trời vừa sáng cả hai liền thức dậy, Xuân Hồng thì lạ chỗ nên ngủ không ngon giấc, lại thêm điều kiện trong nhà nghỉ không tốt càng khó ngủ hơn, mà Đường Sơ vì muốn bắt chuyến xe buýt sớm nhất về thị trấn nhỏ để lấy hành lý, cho nên phải dậy rất sớm.

Đường Sơ lo lắng nhìn Xuân Hồng nói: “Sắc mặt của em kém quá, thật sự không sao chứ?"

Đầu Tạ Xuân Hồng không được tỉnh táo, cũng không muốn làm chậm trễ hành trình của Đường Sơ, đành miễn cưỡng nói: “Không sao, do em ngủ không ngon thôi mà, không sao cả."

Đường Sơ không nói thêm gì nữa, cùng cô đến quán ăn bên đường ăn sáng một chút.

Tạ Xuân Hồng ăn cực ít, cố nèn cơn khó chịu ăn vào ít cháo, sau đó đưa Đường Sơ đến nhà ga.

Đường Sơ mua vé đứng ở bến xe buýt dặn Xuân Hồng: “Em đừng vội trở về, tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, chiều hẵn đón xe về."

Giọng Đường Sơ giống như từ nơi nào xa xôi truyền đến, phiêu phiêu lãng lãng nghe không rõ được, Tạ Xuân Hồng hốt hoảng nhìn anh nói: “Thầy nói gì?"

Trong trí nhớ giống như thấy nét mặt hoảng hốt của Đường Sơ, tiếp theo Tạ Xuân Hồng thấy trước mắt mình bao phủ toàn màu đen, rồi sau đó cái gì cũng không biết.

Không biết qua bao lâu, Xuân Hồng mới từ từ tỉnh lại, cảm giác mu bàn tay rất lạnh, vừa định nhúc nhích đã bị một bàn tay đè lại.

“Đừng nhúc nhích, cẩn thận không kim tiêm lại rơi ra, phải đâm vào lần nữa!"

Tạ Xuân Hồng kinh ngạc nhìn bình dịch truyền trên đầu, lại nhìn Đường Sơ ngồi bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Em làm sao vậy?"

Đường Sơ thở dài: “Em bị ngất, bây giờ đang ở trong bệnh viện của thị trấn, bác sĩ nói em ngủ không được ngon lại thêm bị tuột huyết áp nên đã truyền cho em một lọ đường gluco. Em cũng thật là, không thoải mái thì phải nói ra, cố gắng làm gì chứ?"

Tạ Xuân Hồng hối lỗi nhìn anh: “Em ngủ đã bao lâu rồi? Có phải đã làm trễ chuyến đi của thầy rồi đúng không?

Đường Sơ khoát tay nói: “Không cần phải đi hôm nay, ngày mai thầy đi cũng vậy thôi … Em nghỉ ngơi cho tốt trước đã!"

Tạ Xuân Hồng hơi yên tâm, lập tức như nhớ ra chuyện gì, vội vàng ngồi dậy cầm lấy tay Đường Sơ: “Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?"

“Đã chiều rồi …"

Tạ Xuân Hồng quýnh lên, liền muốn rút kim truyền ra leo xuống giường thì bị Đường Sơ kịp thời ngăn lại.

“Em định làm gì?"

“Em muốn nhanh chóng trở về!" Tạ Xuân Hồng lo lắng nói: “Nhất định hôm nay em phải trở về thành phố N, em có việc rất quan trọng …"

“Chuyện to lớn quan trọng gì cũng không được, cơ thể quan trọng hơn!"

Đường Sơ nghiêm chỉnh khuyên cô, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở, bác sĩ cầm kết quả kiểm tra tiến vào nói: “Ai là người nhà của cô Tạ?"

Đường Sơ nhíu nhíu mày nói: “Tôi là bạn cô ấy."

Bác sĩ ngước mắt lên nói: “Cô Tạ mang thai hơn một tháng, đúng là cơ thể không tốt, thai nhi cũng không được ổn định, bình thường phải chú ý nghỉ ngơi và dinh dưỡng, thời kỳ mang thai rất dễ xảy ra chuyện sinh non."

Tạ Xuân Hồng không dám tin mở lớn mắt, lúng ta lúng túng hỏi: “Bác sĩ nói tôi mang thai? Có lầm không?"

Bác sĩ nghiêm trang nói: “Tỷ lệ sai là không có! Cơ thể của cô không tốt lắm, tôi đã thêm vào đơn thuốc cho cô mấy loại thuốc an thai, dùng hết lọ này thì nên dùng thêm một lọ nữa."

Những gì bác sĩ dặn dò Xuân Hồng đều không nghe lọt tai, trong đầu vẫn vang vọng tin tức mình đang mang thai.

Tạ Xuân Hồng đột nhiên nhớ ra, đêm tết Trung Thu Dịch Hồi uống rượu say căn bản không dùng đến bất kỳ biện pháp an toàn nào, sau đó chính cô cũng quên, khó trách trong khoảng thời gian này cô thường cảm thấy tinh thần mệt mỏi và ăn không ngon miệng …

Cô có chút mơ hồ, không biết chính mình làm gì với cái thai, điều cô không thích nhất là chưa lấy chồng mà có con, không muốn con mình rơi vào hoàn cảnh của chính mình, cũng sợ mình giống như mẹ mang trên lưng nhiều áp lực, cực khổ cả đời…Đúng là hiện tại, trong bụng cô có một sinh mệnh nhỏ, cảm giác rất thiêng liêng, thậm chí làm cho cô có suy nghĩ nếu muốn bóp chết nó thì liền cảm thấy tội ác rất lớn.

Tạ Xuân Hồng bất giác đưa tay lên sờ cái bụng phẳng lỳ, không biết nên làm gì cho đúng.

Đường Sơ yên lặng nhìn cô, thật lâu mới mở miệng: “Anh Dịch có biết không?"dinendian.lơqid]on

Tạ Xuân Hồng lắc lắc đầu, đừng nói Dịch Hồi, ngay cả chính cô cũng chưa hề nghĩ đến.

Đường Sơ hạ thấp giọng ôn hòa nói: “Có muốn gọi điện cho anh ấy không, để anh ấy đến đón em?"

Tạ Xuân Hồng đột nhiên hốt hoảng, nhớ tới hôm nay là sinh nhật của Dịch Hồi, anh vẫn đang ở thành phố N chờ cô về.

Dịch Hồi nhất định đã chuẩn bị lễ cầu hôn rất chu đáo, cô cũng nhất định là không từ chối, nếu … Nếu hai người có thể nhanh chóng kết hôn, thì đứa bé này sẽ danh chính ngôn thuận có cha rồi!

Trong lòng Tạ Xuân Hồng dâng lên một niềm vui khó tả, ngẩng đầu lên nhìn Đường Sơ: “Không cần, em muốn về nhà tự nói với anh ấy."

Đường Sơ mỉm cười nói: “Cũng được, anh Dịch nhất định sẽ rất vui."

Tạ Xuân Hồng cúi đầu, bây giờ Dịch Hồi nhất định đã chuẩn bị xong cho đêm nay, suy nghĩ nói: “Có thể truyền nhanh chút được không, em muốn trở về nhanh nhất có thể."

Đường Sơ cau mày nói: “Nếu em thật sự muốn trở về, thầy sẽ tìm cho em một chiếc taxi, như vậy không chỉ nhanh mà còn đỡ mệt cho em, em hiện tại đang mang thai, phải cẩn thận chút!"

Tạ Xuân Hồng cười gật đầu: “Cũng được … Thầy Đường, lúc trước khi thầy biết chị Tô Văn mang thai, thầy có vui không?"

Sắc mặt Đường Sơ chợt ảm đạm, một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Người đàn ông nào mà không muốn người phụ nữ anh ta yêu thương nhất mang đứa con của chính mình chứ?"

Tạ Xuân Hồng biết mình lỡ lời, cảm thấy có lỗi nói: “Thật xin lỗi, thầy Đường, không phải em cố ý …"

Đường Sơ cười cười nói: “Không sao, em yên tâm đi, anh Dịch nếu biết nhất định sẽ cực kỳ vui, anh ấy sẽ cực kỳ yêu đứa bé này!"

Tạ Xuân Hồng không biết Dịch Hồi có thích trẻ con hay không, nhưng nhìn anh ấy đối xử với con trai của Tinh Tử là Gia Dương tốt như vậy, vậy có phải anh ấy cực kỳ thích trẻ con?

Xuân Hồng chưa từng nghĩ tới việc mình mang thai, càng không nghĩ tới trước khi cưới mà đã mang con của Dịch Hồi nên rất thích thú … Cô những tưởng rằng mình sẽ vô cùng căm ghét, muốn dùng tất cả biện pháp để bỏ đi đứa trẻ này, không ngờ lại là vì nó là con của Dịch Hồi nên trong lòng cô tự nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Chai dịch truyền rất nhanh đã cạn đáy, Đường Sơ gọi y tá đến thay chai khác, sau đó tiếp tục ngồi bên cạnh Xuân Hồng.

Sau một lúc yên tĩnh, Đường Sơ đột nhiên lên tiếng hỏi: “Trước khi Tô Văn ra đi, có nói gì với em hay không?"

Tạ Xuân Hồng hơi ngẩn người nói: “Chị Tô Văn nói với em rất nhiều của hai người, chị ấy đối với chuyện giấu giếm bệnh tình của mình cực kỳ áy náy, chị ấy nói chị ấy có lỗi với thầy."

Đường Sơ cười chua xót: “Sớm biết như vậy, thầy nên gỡ bỏ những khúc mắc trong lòng cô ấy sớm một chút, không để cho cô ấy mang theo những tiếc nuối mà ra đi."

Tạ Xuân Hồng do dự một chút, sau đó vẫn quyết định nói ra.

“Chị Tô Văn trước khi chết có nhờ em để ý đến thầy, chị ấy hy vọng em sẽ giúp thầy giảm bớt sự đau đớn …"

Một chút kinh ngạc Đường Sơ cũng không có, thở dài một cái rồi nói: “Đau lòng là vĩnh viễn, mặc kệ trải qua bao lâu, chỉ cần nhớ đến Tô Văn thầy đều đau khổ, nhưng tháng ngày vẫn trôi, thầy không thể phụ tâm huyết của cô ấy, cô ấy hy vọng thầy sống thật tốt, thầy đây sẽ sống thật tốt …" Dừng một chút, Đường Sơ nhìn Tạ Xuân Hồng, “Không nghĩ rằng đến phút cuối cùng cô ấy vẫn còn lo lắng cho thầy, nhiều năm như vậy, thầy vẫn làm cho cô ấy phải lo lắng, thầy vẫn để cho cô ấy phải bận tâm, nói đi nói lại thầy vẫn là người có lỗi với cô ấy. Thầy sống cùng cô ấy, người khác đều cho là thầy đang chăm sóc cô ấy, kỳ thật là cô ấy đang chăm sóc thầy, trong hai người bọn thật, cô ấy là người rất kiên cường, khi gặp những trở ngại cùng đau khổ, đều là cô ấy đứng lên trước và kéo thầy lên, nếu không có cô ấy, thầy không biết mình đi được bao xa … Kỳ thật thầy cũng không tưởng tượng được trên đời này có người nào tốt như cô ấy, thầy yếu đuối, gặp khó khăn chỉ biết trốn tranh, mang chủ nghĩa lý tưởng quá mức, cho nên không thể nói cô ấy liên lụy thầy, mà chính là thầy liên lụy cô ấy!"

Tạ Xuân Hồng không thể tin trong đời sống của vợ chồng hai người Tô Văn chính là người chống đỡ, đối mặt một người từng được coi là hoàn mỹ trong lòng cô như thế này, trong tâm trạng có chút phức tạp.

Đường Sơ cười tự giễu nói: “Nhìn xem, cả em cũng xem thường thầy …"

Tạ Xuân Hồng vội vàng lắc đầu: “Không phải, em chỉ là … có phần kinh ngạc mà thôi."

Đường Sơ không để ý lắm, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ: “Không sao, Tô Văn ra đi làm cho thầy hiểu ra được rất nhiều chuyện … Thầy không thể tiếp tục bất lực như vậy nữa,  thầy cũng nên bắt đầu tập sống kiên cường, giống như một người đàn ông thực thụ. Cho nên thầy mới quyết định đi khắp nơi một chuyến, rèn luyện thử một phen."

Giữa Tạ Xuân Hồng và  Đường Sơ chưa bao giờ có không khí trầm tĩnh đến vậy, giống như đôi bạn thân nhiều năm ngồi trò chuyện, trong phòng bệnh toát ra một bầu không khí ấm áp kỳ lạ, làm cho Xuân Hồng đột nhiên cảm thấy những hoài niệm xưa cũ bỗng chốc tiêu tan, đối với những chuyện trong quá khứ thì ngaylúc này đây đã được buông xuống.

Xuân Hồng mỉm cười, trêu ghẹo: “Thầy cũng thật là kỳ lạ, dịu dàng như ngọc, tài hoa hơn người, thầy không biết đã có biết bao nhiều nữ sinh thầm thường người."

Đường Sơ thâm sâu nhìn cô một cái, khe khẽ lắc đầu hỏi: “Là em sao? Thầy biết trong lòng vẫn có khúc mắc, bây giờ đã tháo gỡ được chưa? Ây da, lúc em vừa nhận được tin mình có em bé thì dáng vẻ rất vui sướng, thầy đã biết em nhất định đã nhận ra! Xuân Hồng, nói cho thầy biết, em có yêu Dịch Hồi hay không?"

Tạ Xuân Hồng đối với lời nói này của anh có chút không hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cẩn thận suy nghĩ về vấn đề anh hỏi sau cùng, gật đầu cười cười, kiên quyết nói: “Đúng, em yêu Dịch Hồi, nếu không em đã không muốn có đứa bé này."

Trong lòng Đường Sơ thở phào nhẹ nhõm, nhiều năm anh chứng kiến Xuân Hồng từ một cô gái nhỏ mơ mơ hồ hồ đáng yêu trưởng thành thành một cô gái xinh đẹp như vậy giờ, cô vì tình cảm tha thiết chân thành đối với anh mà bị anh chẳng để vào trong mắt, cũng biết rõ Xuân Hồng vì anh mà đã làm biết bao nhiêu chuyện … Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, đối mặt với tình cảm lương thiện của một người con gái, anh không phải là không động lòng, nhưng mà nếu có chút tình cảm cũng không thể nói ra được. Anh đã dành hết tình yêu của mình cho Tô Văn, huống chi nếu anh không yêu Tô Văn thì cũng không thể bỏ đi trách nhiệm làm chồng. Cho nên, anh chỉ có thể xem Xuân Hồng là một khách qua đường trong cuộc đời anh.

“Xuân Hồng, em biết không, trên đời này không phải chỉ có tình yêu, và tình yêu không phải là đơn giản chỉ là yêu, mà còn có không thể yêu." Đường Sơ thở dài, ánh mắt dịu dàng, vẻ mặt thả lỏng, nhưng nụ cười kia lại toát ra vẻ buồn bã hối tiếc.

May mắn là em đã tìm được hạnh phúc chân chính cho mình, làm cho thầy không đến mức cảm thấy hối hận, hối hận bản thân lúc trước đã mang đến cho em quá nhiều ràng buộc, khiến cả thanh xuân của em bị quẩn quanh trong đó, bản thân em tự trói mình trong vùng tình cảm đó.

Đường Sơ nhìn Xuân Hồng, mà lại giống như đang không nhìn cô: “Xuân Hồng, em phải nhớ kỹ, khi hai người chung sống, không phải chỉ có tình yêu, yêu nhau dễ nhưng sống chung rất khó, lời này cực kỳ đúng. Anh Dịch có yêu em đến thế nào, nhưng nếu chạm đến giới hạn cuối cùng của anh ấy, anh ấy cũng sẽ không bao giờ tha thức được cho em. Thầy hy vọng em hạnh phúc, hy vọng em có thể quý trọng người đang yêu thương em! Đừng giống như bọn thầy, cũng đừng trở thành như mẹ em … Cho dù yêu nhau, nhưng chính bản thân mình nhát gan cũng như lo lắng những chuyện không đâu mà không thể ở bên nhau."

Tạ Xuân Hồng ra sức gật đầu: “Em sẽ như vậy, Thầy Đường, thầy cũng nên bắt đầu sống vui vẻ."

Ánh mắt Đường Sơ dời đi nơi khác không trả lời, tuổi già của anh đoán chừng sẽ không an vui đơn giản giống như những người khác, không có Tô Văn, thế giới này mất đi sắc màu, bất cứ chuyện gì đối với anh cũng chỉ như là có cũng được mà không có cũng không sao.

Đường Sơ đứng lên nói: “Thầy ra ngoài tìm x echo em, em cần gì thì gọi y tá nhé."

Tạ Xuân Hồng gật đầu nói: “Được ạ, cám ơn thầy." dieendaanleequuydonn

Đường Sơ vội vàng ra khỏi phòng bệnh, hít thở một hơi sâu, giống như muốn đem tất cả những u uất trong lòng xả hết ra ngoài.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại