Gặp Gỡ
Chương 19
Nhóc tội nghiệp về phòng, lăn qua lăn lại ngủ không được. Cả phòng toàn hơi thở của kẻ mù lòa, mà chính chủ lại ngủ ở căn phòng đối diện.
“Cộc cộc cộc." Cửa bị gõ.
Kẻ mù lòa ngủ ở đối diện cảm giác được Omega bị mình đánh dấu tỏa ra tin tức tố mang theo tâm tình bất an, nên anh muốn đến trấn an cậu.
“Tiểu Ngụ, đã ngủ chưa em?" Giọng nói của kẻ mù lòa rất nhẹ, nhưng cách một cánh cửa, trong màn đêm yên tĩnh, nhóc tội nghiệp đang nằm trên giường vẫn nghe hết sức rõ ràng.
“Vẫn chưa ngủ ạ."
Tiếng nhóc tội nghiệp nghe ỉu xìu. Có vẻ em ấy đang quấn chăn khắp người, kẻ mù lòa nghĩ.
“Vậy để anh kể chuyện trước khi ngủ cho em?" Kẻ mù lòa tựa đầu vào cửa, thả ra một ít tin tức tố vào phòng.
“Dạ."
Kẻ mù lòa cười nhẹ hai tiếng. Nhóc tội nghiệp ở trong chăn cảm nhận được tin tức tố Alpha, bèn ngẩng đầu nhìn ra cửa.
“Thật ra không phải anh sinh ra đã mù. Khi nhỏ, anh có thể nhìn được, biết thế giới này có dáng vẻ ra sao. Mãi đến sau này xảy ra chuyện bất trắc…"
“Khi anh sáu tuổi, nhà mình từng vì người trong nghề mà lâm vào một vài sóng gió. Giám đốc công ty nhà nọ không thể chấp nhận mình đã thất bại, nhảy lầu tự sát. Tuy nhiên người nhà ông ta đều cho rằng chính ba của anh đã bức tử ông ta."
“Khoảng ba tháng sau, lúc anh đang chơi trong sân thì bị bắt đi. Anh không biết người kia làm sao lại trà trộn vào được đội ngũ vệ sĩ. Hắn nhân lúc không ai chú ý thì đưa anh đi."
“Lúc anh tỉnh lại thì đã nằm trong một nhà kho cũ kỹ. Khi ấy anh còn nhỏ, bị trói cả tay chân, chỉ dám núp trong góc khóc mãi. Bọn bắt cóc đi đến bên cạnh, đạp anh một cước, nói rằng có trách thì trách ba anh. Chính ba anh hại chết ba hắn. Hắn muốn anh đền mạng cho ba hắn. Khi đó anh vẫn chưa ý thức được mình đã rơi vào khốn cảnh, còn phản bác lại, nói người kia không phải do ba anh hại chết. Sau đó, anh bị hắn ta đánh ngất đi."
“Lúc tỉnh lại lần nữa, anh đã bị hắn đặt ở ghế sau xe. Hắn bảo muốn dẫn anh đến gặp ba anh. Anh bị cú đạp trước làm đau nên không nói nổi, há miệng cũng chỉ có thể phát ra tiếng thở. Sau nữa hình như ba anh đã phối hợp với cảnh sát cứu anh. Nhưng không ngờ bọn bắt cóc chẳng màng đến mạng sống của mình, lái xe mang anh định lao xuống vách núi. Tuy nhiên đường núi xóc nảy trùng trùng cản trở, hắn trực tiếp quay đầu tông mạnh vào vách núi. Anh nhớ khi đó xe tông rồi thì chếch hết lên, nặng nề rơi xuống đất. Anh còn nhớ rõ, lần cuối cùng nhìn thấy, chính là cảnh tưởng bầu trời kia."
“Về sau, anh chỉ biết mình đang nằm trên giường trong bệnh viện. Vì xung quanh có mùi thuốc khử trùng nồng nặc, mẹ anh còn ở kế bên anh, vừa khóc vừa gọi tên anh. Nhưng khi anh quay đầu lại, anh lại chẳng thấy mẹ đâu. Họ nói rằng anh có thể nhìn lại được, chỉ mù tạm thời. Nhưng từ đó đến giờ, anh vẫn chưa thấy được ánh sáng. Anh đã từng náo loạn mỗi ngày, tuyệt thực, tự sát, nhưng không lần nào thành không. Chờ đến khi anh chấp nhận sự thật này, bắt đầu hiểu chuyện hơn, họ mới nói rõ bệnh tình cho anh."
“Họ nói, tai nạn xe cộ xảy ra thì trán anh đập vào trần xe, lại ngã giữa ghế trước ghế sau, tổn thương khi va chạm khiến trung ương thị giác và vỏ thị giác tổn thương, dẫn đến mù lòa. Có thể cũng bởi vì bọn bắt cóc đưa anh đến ngọn núi xa xôi ở vùng ngoại ô, lộ trình quá tốn thời gian, mọi thứ đều đã trễ."
“Sau đó anh bắt đầu nhận một số trị liệu, bôn ba đi khắp nơi trên thế giới. Tuy đã tốn hết công sức, nhưng anh vẫn bị như vậy đây. Anh chấp nhận chính mình, chấp nhận tương lai này. Lúc đấy anh thấy rằng, có lẽ mình sẽ ở vậy cả đời. Một kẻ mù như anh cần gì phải gây họa cho người khác. Mãi đến khi anh gặp được em."
“Có lẽ giữa anh và em, cũng có nguyên nhân tin tức tố nhất định. Nhưng anh tin là dù không có tin tức tố, anh vẫn sẽ thích em. Tiểu Ngụ, ngủ ngon em nhé."
“Ngủ ngon…"
Nhóc tội nghiệp không tự chủ được nói.
Nhóc tội nghiệp nghe tiếng bước chân kẻ mù lòa quay về phòng, vội xuống giường chạy đến mở cửa ra. Nhưng anh đã về phòng rồi. Cậu đóng cửa lại trở về giường, vùi đầu vào chăn, hít một hơi mùi tin tức tố Alpha, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
“Cộc cộc cộc." Cửa bị gõ.
Kẻ mù lòa ngủ ở đối diện cảm giác được Omega bị mình đánh dấu tỏa ra tin tức tố mang theo tâm tình bất an, nên anh muốn đến trấn an cậu.
“Tiểu Ngụ, đã ngủ chưa em?" Giọng nói của kẻ mù lòa rất nhẹ, nhưng cách một cánh cửa, trong màn đêm yên tĩnh, nhóc tội nghiệp đang nằm trên giường vẫn nghe hết sức rõ ràng.
“Vẫn chưa ngủ ạ."
Tiếng nhóc tội nghiệp nghe ỉu xìu. Có vẻ em ấy đang quấn chăn khắp người, kẻ mù lòa nghĩ.
“Vậy để anh kể chuyện trước khi ngủ cho em?" Kẻ mù lòa tựa đầu vào cửa, thả ra một ít tin tức tố vào phòng.
“Dạ."
Kẻ mù lòa cười nhẹ hai tiếng. Nhóc tội nghiệp ở trong chăn cảm nhận được tin tức tố Alpha, bèn ngẩng đầu nhìn ra cửa.
“Thật ra không phải anh sinh ra đã mù. Khi nhỏ, anh có thể nhìn được, biết thế giới này có dáng vẻ ra sao. Mãi đến sau này xảy ra chuyện bất trắc…"
“Khi anh sáu tuổi, nhà mình từng vì người trong nghề mà lâm vào một vài sóng gió. Giám đốc công ty nhà nọ không thể chấp nhận mình đã thất bại, nhảy lầu tự sát. Tuy nhiên người nhà ông ta đều cho rằng chính ba của anh đã bức tử ông ta."
“Khoảng ba tháng sau, lúc anh đang chơi trong sân thì bị bắt đi. Anh không biết người kia làm sao lại trà trộn vào được đội ngũ vệ sĩ. Hắn nhân lúc không ai chú ý thì đưa anh đi."
“Lúc anh tỉnh lại thì đã nằm trong một nhà kho cũ kỹ. Khi ấy anh còn nhỏ, bị trói cả tay chân, chỉ dám núp trong góc khóc mãi. Bọn bắt cóc đi đến bên cạnh, đạp anh một cước, nói rằng có trách thì trách ba anh. Chính ba anh hại chết ba hắn. Hắn muốn anh đền mạng cho ba hắn. Khi đó anh vẫn chưa ý thức được mình đã rơi vào khốn cảnh, còn phản bác lại, nói người kia không phải do ba anh hại chết. Sau đó, anh bị hắn ta đánh ngất đi."
“Lúc tỉnh lại lần nữa, anh đã bị hắn đặt ở ghế sau xe. Hắn bảo muốn dẫn anh đến gặp ba anh. Anh bị cú đạp trước làm đau nên không nói nổi, há miệng cũng chỉ có thể phát ra tiếng thở. Sau nữa hình như ba anh đã phối hợp với cảnh sát cứu anh. Nhưng không ngờ bọn bắt cóc chẳng màng đến mạng sống của mình, lái xe mang anh định lao xuống vách núi. Tuy nhiên đường núi xóc nảy trùng trùng cản trở, hắn trực tiếp quay đầu tông mạnh vào vách núi. Anh nhớ khi đó xe tông rồi thì chếch hết lên, nặng nề rơi xuống đất. Anh còn nhớ rõ, lần cuối cùng nhìn thấy, chính là cảnh tưởng bầu trời kia."
“Về sau, anh chỉ biết mình đang nằm trên giường trong bệnh viện. Vì xung quanh có mùi thuốc khử trùng nồng nặc, mẹ anh còn ở kế bên anh, vừa khóc vừa gọi tên anh. Nhưng khi anh quay đầu lại, anh lại chẳng thấy mẹ đâu. Họ nói rằng anh có thể nhìn lại được, chỉ mù tạm thời. Nhưng từ đó đến giờ, anh vẫn chưa thấy được ánh sáng. Anh đã từng náo loạn mỗi ngày, tuyệt thực, tự sát, nhưng không lần nào thành không. Chờ đến khi anh chấp nhận sự thật này, bắt đầu hiểu chuyện hơn, họ mới nói rõ bệnh tình cho anh."
“Họ nói, tai nạn xe cộ xảy ra thì trán anh đập vào trần xe, lại ngã giữa ghế trước ghế sau, tổn thương khi va chạm khiến trung ương thị giác và vỏ thị giác tổn thương, dẫn đến mù lòa. Có thể cũng bởi vì bọn bắt cóc đưa anh đến ngọn núi xa xôi ở vùng ngoại ô, lộ trình quá tốn thời gian, mọi thứ đều đã trễ."
“Sau đó anh bắt đầu nhận một số trị liệu, bôn ba đi khắp nơi trên thế giới. Tuy đã tốn hết công sức, nhưng anh vẫn bị như vậy đây. Anh chấp nhận chính mình, chấp nhận tương lai này. Lúc đấy anh thấy rằng, có lẽ mình sẽ ở vậy cả đời. Một kẻ mù như anh cần gì phải gây họa cho người khác. Mãi đến khi anh gặp được em."
“Có lẽ giữa anh và em, cũng có nguyên nhân tin tức tố nhất định. Nhưng anh tin là dù không có tin tức tố, anh vẫn sẽ thích em. Tiểu Ngụ, ngủ ngon em nhé."
“Ngủ ngon…"
Nhóc tội nghiệp không tự chủ được nói.
Nhóc tội nghiệp nghe tiếng bước chân kẻ mù lòa quay về phòng, vội xuống giường chạy đến mở cửa ra. Nhưng anh đã về phòng rồi. Cậu đóng cửa lại trở về giường, vùi đầu vào chăn, hít một hơi mùi tin tức tố Alpha, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tác giả :
Quan Sơn Tĩnh