Gặp Được Tình Yêu Đích Thực
Chương 70: Quà tặng không mời tự đến
Gió thổi vù vù, tóc Tô Duyệt còn chút ẩm ướt, hai người đi dọc theo bờ sông, không ai phá vỡ bầu không khí im lặng này.
Không phải là vì không có lời nào để nói, mà là cảm thấy, loại cảm giác này rất tốt.
Trên đời này, sẽ có một người sẽ cho bạn một cảm giác như vậy, dù không nói với nhau câu nào, nhưng chỉ cần hai người ở chung một chỗ, cho dù cứ ngồi như vậy cả ngày, cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
"Tiểu Duyệt, đây là bình phiêu lưu*, cho cô đấy." Cô gái lần trước lôi kéo Tô Duyệt khiêu vũ bỗng nhiên đi tới, đem hai bình phiêu lưu nhét vào tay Tô Duyệt, "Mặc dù đây là hồ nhân tạo, bình phiêu lưu cũng không chảy tới chỗ xa thật xa, nhưng nó thật sự rất linh nghiệm. Mọi người ở đây, nếu như có tâm nguyện gì, sẽ viết vào giấy rồi để vào trong bình phiêu lưu, cô cứ để nó trôi theo nước chảy, ước mơ sẽ nhanh chóng trở thành sự thật."
(* cái bình người ta hay thả dưới biển ý, các nường xem phim chắc cũng biết nhỉ ^^!~)
Nói xong, mắt cô gái liếc liếc nhìn bụng của Tô Duyệt, liền cười cười mập mờ nhanh chóng bỏ đi .
Mặt Tô Duyệt bỗng nhiên đỏ bừng, đem một bình phiêu lưu đưa cho Ninh Duệ Thần, "Cho anh." Nói xong, cô cứ thế mà viết phần của mình.
Khóe môi gợi cảm vô thức nở ra một nụ cười, viết lên tờ giấy trắng tám chữ to, sao đó thì chuẩn bị nhét vào bên trong bình phiêu lưu.
Lúc này, một cánh tay nhỏ đột nhiên cướp lấy tờ giấy kia, còn người đàn ông giống như đã biết trước, nhanh chóng lui về phía sau một bước, khiến Tô Duyệt chụp hụt, lại thừa dịp lúc cô không phòng bị, cướp lấy bình phiêu lưu trong tay Tô Duyệt.
"Trả bình phiêu lưu lại cho em!" Tô Duyệt vừa nói vừa nhanh chóng chạy đuổi theo người đàn ông phía trước.
"Nguyện cho tất cả mọi người bình an hạnh phúc vui vẻ, được đó, đúng là một nguyện vọng tốt." Ninh Duệ Thần hờ hững nói, anh biết ngay mà, người phụ nữ này, hoàn toàn không biết viết như anh.
"Ai cho anh nhìn lén?" Tô Duyệt nhanh chóng lấy lại bình phiêu lưu của mình, ánh mắt lại gian xảo nhìn bình phiêu lưu của anh.
Nhưng, anh lại nhanh chóng ném bình phiêu lưu của mình vào trong dòng sông, cho dù Tô Duyệt muốn nhìn đến thế nào, cũng không thể thấy được.
"Anh Ninh, rốt cuộc anh viết cái gì vậy?"
"Cũng giống em."
"Không thể nào, mau nói cho em biết đi, anh viết cái gì?"
"Em đoán đi."
"...."
Người đàn ông rảo bước đi về phía trước, cô gái ở phía sau không ngừng đuổi theo, giọng của hai người dần dần đi xa, gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua, mặt hồ gợn lên từng con sóng nho nhỏ, cuốn lấy hai bình phiêu lưu mang đến chỗ xa hơn.
Anh viết, nắm tay cả đời, bên nhau đến già.
***
Sáng sớm hôm sau, hai người trở lại Lạc Thành, sau khi về nhà sửa soạn qua loa, mỗi người lập tức chuẩn bị đi làm.
Còn Ninh Duệ Thần thì hôm nay phải đi công tác, mấy ngày sau mới trở lại.
Hai người đều ăn ý không nói gì, giống như bình thường ai làm việc nấy.
Nhưng khi xuống xe, đi được mấy bước, Tô Duyệt bỗng nhiên xoay người, "Ninh Duệ Thần!"
"Anh ở đây." Người đàn ông trong xe cười đáp, giống như đã đoán được cô sẽ làm như vậy, hạ cửa xe xuống, giờ phút này đang đợi cô nói.
Nhìn người đàn ông trước mặt, Tô Duyệt do dự một lát, cúi đầu, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng sau khi nói câu "Tự chăm sóc mình cho tốt" thì nhanh chóng đi vào công ty.
Ninh Duệ Thần bật cười lắc đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của người kia đến khi không thấy nữa, thật lâu, anh mới bắt đầu lái xe đi.
Sau khi Tô Duyệt trở lại công ty, sắc mặt Bạch Nhạc Huyên vẫn không tốt lắm. Vụ đau bụng lần trước, cô ta tuyệt đối không tin đấy là một chuyện ngoài ý muốn.
Về sau cô ta vào phòng giải khát, trong sọt rác hoàn toàn không có gói thuốc của Trình Oánh Oánh cô vứt vào trong đó, một suy nghĩ to gan đột nhiên xuất hiện trong đầu tại Bạch Nhạc Huyên.
Tô Duyệt đã khám phá ra mưu kế của cô ta, hơn nữa còn tương kế tựu kế, sau khi cô được giải tỏa hiểu lầm, cô đi vào phòng giải khát tìm được hai viên thuốc giảm cân này, nhân cơ hội bỏ vào trong ly của cô ta!
Bởi vì, cô ta đã nhìn thấy, trong phòng giải khát, căn bản không có camera theo dõi!
Nhưng, cho dù là vậy, Bạch Nhạc Huyên chỉ có thể giữ yên lặng, dù chuyện này là do Tô Duyệt làm, cô ta cũng không có biện pháp chỉ ra Tô Duyệt.
Dù sao, cô ta cũng đã thừa nhận, cô ta đau bụng là do mình ăn uống không tốt rồi vô tình lấy nước uống vào.
Cô ta vẫn cho rằng Tô Duyệt mềm yếu, không ngờ, không ngờ lại là
Là con mèo hoang dấu móng vuốt nhọn ở phía sau, cô ta, thật đúng là coi thường Tô Duyệt rồi!
Trong mắt nhất thời phát ra tia sáng độc ác, nhưng lúc này Tô Duyệt cũng không chú ý tới Bạch Nhạc Huyên, cô dồn tất cả lực chú ý lên gói đồ thần bí kia.
Ban nãy vừa mới vào công ty, lập tức có người kín đáo đưa cho cô gói đồ này, không hề nói gì, cũng không cho cô cơ hội hỏi thăm, liền vội vã chạy đi.
Nhìn gói đồ trong tay, cuối cùng Tô Duyệt cũng mở ra, lập tức nhìn thấy logo trên áo sơ mi trắng, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết rõ giá trị xa xỉ của nó.
Cái áo này, rốt cuộc là ai đưa đến đây?
Bên cạnh cô, chỉ có quần áo của Ninh Duệ Thần là mang logo này, nhưng tặng quần áo ở công ty không hề giống tác phong trước sau như một của anh.
Nhưng, trừ Ninh Duệ Thần ra, còn có thể là ai tặng cái áo sơ mi này cho cô? Thậm chí ngay cả tên họ đều không muốn tiết lộ?
Tô Đông Thần? Không thể nào, mặc dù anh ấy thích tặng cho mình rất nhiều thứ, nhưng từ trước đến giờ người này luôn cẩu thả, chỉ sợ ngay cả đến số đo của mình cũng không biết rõ.
Còn người tặng đồ cho cô, cho dù không thân thiết với mình, nhưng lại nắm được số đo cực kỳ đúng chuẩn.
Nhưng vào lúc này, điện thoại Tô Duyệt bỗng nhiên vang lên, hiện ra một dãy số xa lạ, đi ra khỏi phòng làm việc, Tô Duyệt chạy đến ban công, ấn nút nghe, còn chưa mở miệng, điện thoại đã vang lên một giọng nói giống như là không thể chờ đợi thêm.
“Cô Tô, cái áo kia vừa người không?" Mặc dù cách điện thoại, thế nhưng ý nịnh hót trong giọng nói ngược lại Tô Duyệt nghe rất rõ ràng.
Thì ra là Ninh Thiến Như.
Như vậy ý bà ta tặng cho mình cái áo đắt như thế, cũng cực kỳ biết rõ.
“Cô Tô không nên hiểu lầm, tôi không có ý gì, chỉ là muốn kết giao làm bạn với cô Tô, cái áo này cũng chỉ bày tỏ tâm ý mà thôi." Còn chưa chờ Tô Duyệt mở miệng, Ninh Thiến Như liền nói tiếp.
Đã nói hết đến mức này, nếu Tô Duyệt cự tuyệt, vậy có vẻ quá tuyệt tình rồi.
Nhưng lúc nãy Tô Duyệt có chỗ băn khoăn, không phải lời nói của Ninh Thiến Như khiến cô ngượng ngùng, mà là, cô phải xử lý như thế nào mới là tốt nhất cho Ninh Duệ Thần.
Nếu dứt khoát cự tuyệt, đối với Ninh Duệ Thần mà nói, sợ rằng cũng không phải là tốt nhất.
Chuyện này, còn cần phải thương lượng với Ninh Duệ Thần một chút.
Vì vậy, Tô Duyệt ứng phó qua loa với Ninh Thiến Như, liền cúp điện thoại.
Trở lại phòng làm việc, Tô Duyệt bỗng nhiên phát hiện Vương Giai Di đang đứng trước bàn làm việc của cô cầm cái áo kia, bước nhanh chạy tới, đoạt lấy cái áo từ trong tay Vương Giai Di, “Đừng tự tiện đụng vào đồ của tôi!"
“Ồ, không ngờ biên tập Tô lại mua đồ có giá xa xỉ như thế, thật đúng là khiến người khác hâm mộ mà." Vương Giai Di châm chọc nói.
Bạch Nhạc Huyên ngồi ở một bên không lên tiếng, trực giác của cô ta cho biết, hôm nay Tô Duyệt tuyệt đối không phải là một quả hồng mềm có thể để người khác bắt chẹt mà cô ta vẫn tưởng.
Nhưng mà, muốn cô ta thu tay lại như vậy, thì không phải là phong cách của Bạch Nhạc Huyên này!
Cô ta vẫn luôn sống ở trong danh viện* xã hội thượng lưu, còn Tô Duyệt chẳng qua chỉ là thiên kim nghèo túng Bạch Nhạc Huyên này tại sao phải bại bởi cô!
(*chỉ những cô gái đẹp có xuất thân danh môn, có tài có mạo, lại thường xuyên ra vào xã hội thượng thời, ngoài ra, các cô còn có cống hiến cho xã hội, cũng mưu cầu danh lợi)
Một ngày nào đó, cô ta sẽ hoàn toàn đánh bại Tô Duyệt!
Sợ rằng, hôm nay Bạch Nhạc Huyên còn chưa ý thức được mình, tình cảm đố kỵ của cô ta đối với Tô Duyệt có thể có được sự yêu thương của Ninh Duệ Thần đã thay đổi về bản chất, cô ta trời sinh bản tính hiếu chiến, đã khiến cho Bạch Nhạc Huyên xem Tô Duyệt là kẻ địch không lý do của mình!
Mắt hạnh nhìn logo trên cái áo sơ mi, nếu cái áo này là do Ninh Duệ Thần đặc biệt đưa đến, vậy thì có ý khoe khoang, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô ta với người đàn ông đó, Ninh Duệ Thần sẽ không làm như vậy.
Tầm mắt của Bạch Nhạc Huyên nhất thời dừng lại trên điện thoại Tô Duyệt.
Cú điện thoại kia, là ai gọi đến?
Không phải cô ta gạt Ninh Duệ Thần ở bên ngoài có người đàn ông khác, còn cái áo này là của người đàn ông đó đưa đến đấy chứ?
Dù sao, sau khi Tô Duyệt nhận được điện thoại, sắc mặt vẫn không tốt lắm, có phải cô đang giấu bí mật nào đó không muốn người khác biết?
Lúc này, Trình Oánh Oánh đang mang cà phê đi tới đây.
Phòng làm việc của mỗi người đều độc lập trái ngược, Tô Duyệt ngồi ở bên trái đằng trước Bạch Nhạc Huyên, vị trí của Trình Oáng Oánh thì ngay phía tước Bạch Nhạc Huyên.
Mắt hạnh bỗng nhiên chuyển một cái, trong lúc Trình Oánh Oánh sắp đi tới bên cạnh Bạch Nhạc Huyên thì Bạch Nhạc Huyên điềm nhiên như không duỗi chân phải ra, tất cả lực chú ý của Trình Oánh Oánh đều đặt lên hình vẽ Crayon Shinchan in trên ly trà hoàn toàn không chú ý tới dướ chân, lảo đảo một cái, nhất thời ngã trên mặt đất vơi tư thế chó bò.
Còn ly cà phê trong tay của cô ấy, cũng không hề ngoài ý muốn đổ hết vào quần jean màu xanh dương nhạt của Tô Duyệt.
“Tiểu Duyệt, thật xin lỗi, tôi khôn phải cố ý, cô… có thấy nóng hay không?" Trình Oánh Oánh vội vàng nói xin lỗi, con mắt tròn vo gấp gáp nhìn quần jean bị nước nóng làm cho ướt nhẹp, còn cơ thể vẫn nằm trên mặt đất.
Tuy là nước nóng, nhưng đã có khuấy nên nguội bớt, vì vậy cũng không nóng lắm, Tô Duyệt đỡ Trình Oánh Oánh dậy, “Không sao, cô té có đau không?"
“Không có." Trình Oánh Oánh mang theo đầu nấm vội vàng lắc đầu, nhìn Tô Duyệt quan tâm bộ dáng của mình, mũi khẽ phập phồng, đột nhiên khóc thành tiếng, tất cả mọi người đang làm việc nhất thời nhìn về phía Tô Duyệt.
“Tiểu Duyệt, thật xin lỗi, lần trước nếu không phải vì tôi nói bậy, cô thiếu chút nữa cũng sẽ không bị oan uổng." Trình Oánh Oánh vừa khóc vừa nói đứt quãng, mũi khẽ hít vài cái, thoạt nhìn giống như bị người khác khi dễ.
Nhìn cô gái không hề có ý đồ này, Tô Duyệt nhất thời bật cười, “Không có việc gì, chuyện này không phải là lỗi của cô, cô cũng chỉ là nói thật mà thôi."
“Tiểu Duyệt, cô thật tốt, không giống người khác, tôi không cẩn thận làm việc gì sai sẽ mắng tôi ngay." Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa nhất thời tiu nghỉu, một giấy kế tiếp, Trình Oánh Oánh lại đột nhiên giơ hai ngón tay lên, ánh mắt trong suốt sáng lên nhìn Tô Duyệt nói: “Tôi thề, vừa rồi tôi thật sự không cố ý, mặc dù tôi ngã lộn đầu, chân trái cũng thường hay vấp chân phải, nhưng vừa rồi…"
“Oánh Oánh, cô ở đây thề thì có ích lợi gì, chi bằng nên thừa dịp cà phê còn chưa thấm vào quần đi giúp chị Duyệt xử lí một chút đi, ngộ nhỡ trễ quá thì không lau sạch được." Bạch Nhạc Huyên đi tới bên cạnh Trình Oánh Oánh, vừa khéo léo tươi cười vừa nói.
Không để ý tới lời nói của Bạch Nhạc Huyên, Tô Duyệt nói với Trình Oánh Oánh, “Oánh Oánh, chuyện này cô không cần để ở trong lòng, nhanh đi làm chuyện của cô đi."
“Được." Trình Oánh Oánh gật đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn Bạch Nhạc Huyên, cảm thấy chuyện này cùng cái này nhìn hòa khí giống như có liên quan đến cô gái này, nhưng thấy có chỗ không đúng, lại xét thấy mình có thể nói bậy, cho nên quyết định không nói lung tung vẫn tốt hơn.
Không phải là vì không có lời nào để nói, mà là cảm thấy, loại cảm giác này rất tốt.
Trên đời này, sẽ có một người sẽ cho bạn một cảm giác như vậy, dù không nói với nhau câu nào, nhưng chỉ cần hai người ở chung một chỗ, cho dù cứ ngồi như vậy cả ngày, cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
"Tiểu Duyệt, đây là bình phiêu lưu*, cho cô đấy." Cô gái lần trước lôi kéo Tô Duyệt khiêu vũ bỗng nhiên đi tới, đem hai bình phiêu lưu nhét vào tay Tô Duyệt, "Mặc dù đây là hồ nhân tạo, bình phiêu lưu cũng không chảy tới chỗ xa thật xa, nhưng nó thật sự rất linh nghiệm. Mọi người ở đây, nếu như có tâm nguyện gì, sẽ viết vào giấy rồi để vào trong bình phiêu lưu, cô cứ để nó trôi theo nước chảy, ước mơ sẽ nhanh chóng trở thành sự thật."
(* cái bình người ta hay thả dưới biển ý, các nường xem phim chắc cũng biết nhỉ ^^!~)
Nói xong, mắt cô gái liếc liếc nhìn bụng của Tô Duyệt, liền cười cười mập mờ nhanh chóng bỏ đi .
Mặt Tô Duyệt bỗng nhiên đỏ bừng, đem một bình phiêu lưu đưa cho Ninh Duệ Thần, "Cho anh." Nói xong, cô cứ thế mà viết phần của mình.
Khóe môi gợi cảm vô thức nở ra một nụ cười, viết lên tờ giấy trắng tám chữ to, sao đó thì chuẩn bị nhét vào bên trong bình phiêu lưu.
Lúc này, một cánh tay nhỏ đột nhiên cướp lấy tờ giấy kia, còn người đàn ông giống như đã biết trước, nhanh chóng lui về phía sau một bước, khiến Tô Duyệt chụp hụt, lại thừa dịp lúc cô không phòng bị, cướp lấy bình phiêu lưu trong tay Tô Duyệt.
"Trả bình phiêu lưu lại cho em!" Tô Duyệt vừa nói vừa nhanh chóng chạy đuổi theo người đàn ông phía trước.
"Nguyện cho tất cả mọi người bình an hạnh phúc vui vẻ, được đó, đúng là một nguyện vọng tốt." Ninh Duệ Thần hờ hững nói, anh biết ngay mà, người phụ nữ này, hoàn toàn không biết viết như anh.
"Ai cho anh nhìn lén?" Tô Duyệt nhanh chóng lấy lại bình phiêu lưu của mình, ánh mắt lại gian xảo nhìn bình phiêu lưu của anh.
Nhưng, anh lại nhanh chóng ném bình phiêu lưu của mình vào trong dòng sông, cho dù Tô Duyệt muốn nhìn đến thế nào, cũng không thể thấy được.
"Anh Ninh, rốt cuộc anh viết cái gì vậy?"
"Cũng giống em."
"Không thể nào, mau nói cho em biết đi, anh viết cái gì?"
"Em đoán đi."
"...."
Người đàn ông rảo bước đi về phía trước, cô gái ở phía sau không ngừng đuổi theo, giọng của hai người dần dần đi xa, gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua, mặt hồ gợn lên từng con sóng nho nhỏ, cuốn lấy hai bình phiêu lưu mang đến chỗ xa hơn.
Anh viết, nắm tay cả đời, bên nhau đến già.
***
Sáng sớm hôm sau, hai người trở lại Lạc Thành, sau khi về nhà sửa soạn qua loa, mỗi người lập tức chuẩn bị đi làm.
Còn Ninh Duệ Thần thì hôm nay phải đi công tác, mấy ngày sau mới trở lại.
Hai người đều ăn ý không nói gì, giống như bình thường ai làm việc nấy.
Nhưng khi xuống xe, đi được mấy bước, Tô Duyệt bỗng nhiên xoay người, "Ninh Duệ Thần!"
"Anh ở đây." Người đàn ông trong xe cười đáp, giống như đã đoán được cô sẽ làm như vậy, hạ cửa xe xuống, giờ phút này đang đợi cô nói.
Nhìn người đàn ông trước mặt, Tô Duyệt do dự một lát, cúi đầu, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng sau khi nói câu "Tự chăm sóc mình cho tốt" thì nhanh chóng đi vào công ty.
Ninh Duệ Thần bật cười lắc đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của người kia đến khi không thấy nữa, thật lâu, anh mới bắt đầu lái xe đi.
Sau khi Tô Duyệt trở lại công ty, sắc mặt Bạch Nhạc Huyên vẫn không tốt lắm. Vụ đau bụng lần trước, cô ta tuyệt đối không tin đấy là một chuyện ngoài ý muốn.
Về sau cô ta vào phòng giải khát, trong sọt rác hoàn toàn không có gói thuốc của Trình Oánh Oánh cô vứt vào trong đó, một suy nghĩ to gan đột nhiên xuất hiện trong đầu tại Bạch Nhạc Huyên.
Tô Duyệt đã khám phá ra mưu kế của cô ta, hơn nữa còn tương kế tựu kế, sau khi cô được giải tỏa hiểu lầm, cô đi vào phòng giải khát tìm được hai viên thuốc giảm cân này, nhân cơ hội bỏ vào trong ly của cô ta!
Bởi vì, cô ta đã nhìn thấy, trong phòng giải khát, căn bản không có camera theo dõi!
Nhưng, cho dù là vậy, Bạch Nhạc Huyên chỉ có thể giữ yên lặng, dù chuyện này là do Tô Duyệt làm, cô ta cũng không có biện pháp chỉ ra Tô Duyệt.
Dù sao, cô ta cũng đã thừa nhận, cô ta đau bụng là do mình ăn uống không tốt rồi vô tình lấy nước uống vào.
Cô ta vẫn cho rằng Tô Duyệt mềm yếu, không ngờ, không ngờ lại là
Là con mèo hoang dấu móng vuốt nhọn ở phía sau, cô ta, thật đúng là coi thường Tô Duyệt rồi!
Trong mắt nhất thời phát ra tia sáng độc ác, nhưng lúc này Tô Duyệt cũng không chú ý tới Bạch Nhạc Huyên, cô dồn tất cả lực chú ý lên gói đồ thần bí kia.
Ban nãy vừa mới vào công ty, lập tức có người kín đáo đưa cho cô gói đồ này, không hề nói gì, cũng không cho cô cơ hội hỏi thăm, liền vội vã chạy đi.
Nhìn gói đồ trong tay, cuối cùng Tô Duyệt cũng mở ra, lập tức nhìn thấy logo trên áo sơ mi trắng, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết rõ giá trị xa xỉ của nó.
Cái áo này, rốt cuộc là ai đưa đến đây?
Bên cạnh cô, chỉ có quần áo của Ninh Duệ Thần là mang logo này, nhưng tặng quần áo ở công ty không hề giống tác phong trước sau như một của anh.
Nhưng, trừ Ninh Duệ Thần ra, còn có thể là ai tặng cái áo sơ mi này cho cô? Thậm chí ngay cả tên họ đều không muốn tiết lộ?
Tô Đông Thần? Không thể nào, mặc dù anh ấy thích tặng cho mình rất nhiều thứ, nhưng từ trước đến giờ người này luôn cẩu thả, chỉ sợ ngay cả đến số đo của mình cũng không biết rõ.
Còn người tặng đồ cho cô, cho dù không thân thiết với mình, nhưng lại nắm được số đo cực kỳ đúng chuẩn.
Nhưng vào lúc này, điện thoại Tô Duyệt bỗng nhiên vang lên, hiện ra một dãy số xa lạ, đi ra khỏi phòng làm việc, Tô Duyệt chạy đến ban công, ấn nút nghe, còn chưa mở miệng, điện thoại đã vang lên một giọng nói giống như là không thể chờ đợi thêm.
“Cô Tô, cái áo kia vừa người không?" Mặc dù cách điện thoại, thế nhưng ý nịnh hót trong giọng nói ngược lại Tô Duyệt nghe rất rõ ràng.
Thì ra là Ninh Thiến Như.
Như vậy ý bà ta tặng cho mình cái áo đắt như thế, cũng cực kỳ biết rõ.
“Cô Tô không nên hiểu lầm, tôi không có ý gì, chỉ là muốn kết giao làm bạn với cô Tô, cái áo này cũng chỉ bày tỏ tâm ý mà thôi." Còn chưa chờ Tô Duyệt mở miệng, Ninh Thiến Như liền nói tiếp.
Đã nói hết đến mức này, nếu Tô Duyệt cự tuyệt, vậy có vẻ quá tuyệt tình rồi.
Nhưng lúc nãy Tô Duyệt có chỗ băn khoăn, không phải lời nói của Ninh Thiến Như khiến cô ngượng ngùng, mà là, cô phải xử lý như thế nào mới là tốt nhất cho Ninh Duệ Thần.
Nếu dứt khoát cự tuyệt, đối với Ninh Duệ Thần mà nói, sợ rằng cũng không phải là tốt nhất.
Chuyện này, còn cần phải thương lượng với Ninh Duệ Thần một chút.
Vì vậy, Tô Duyệt ứng phó qua loa với Ninh Thiến Như, liền cúp điện thoại.
Trở lại phòng làm việc, Tô Duyệt bỗng nhiên phát hiện Vương Giai Di đang đứng trước bàn làm việc của cô cầm cái áo kia, bước nhanh chạy tới, đoạt lấy cái áo từ trong tay Vương Giai Di, “Đừng tự tiện đụng vào đồ của tôi!"
“Ồ, không ngờ biên tập Tô lại mua đồ có giá xa xỉ như thế, thật đúng là khiến người khác hâm mộ mà." Vương Giai Di châm chọc nói.
Bạch Nhạc Huyên ngồi ở một bên không lên tiếng, trực giác của cô ta cho biết, hôm nay Tô Duyệt tuyệt đối không phải là một quả hồng mềm có thể để người khác bắt chẹt mà cô ta vẫn tưởng.
Nhưng mà, muốn cô ta thu tay lại như vậy, thì không phải là phong cách của Bạch Nhạc Huyên này!
Cô ta vẫn luôn sống ở trong danh viện* xã hội thượng lưu, còn Tô Duyệt chẳng qua chỉ là thiên kim nghèo túng Bạch Nhạc Huyên này tại sao phải bại bởi cô!
(*chỉ những cô gái đẹp có xuất thân danh môn, có tài có mạo, lại thường xuyên ra vào xã hội thượng thời, ngoài ra, các cô còn có cống hiến cho xã hội, cũng mưu cầu danh lợi)
Một ngày nào đó, cô ta sẽ hoàn toàn đánh bại Tô Duyệt!
Sợ rằng, hôm nay Bạch Nhạc Huyên còn chưa ý thức được mình, tình cảm đố kỵ của cô ta đối với Tô Duyệt có thể có được sự yêu thương của Ninh Duệ Thần đã thay đổi về bản chất, cô ta trời sinh bản tính hiếu chiến, đã khiến cho Bạch Nhạc Huyên xem Tô Duyệt là kẻ địch không lý do của mình!
Mắt hạnh nhìn logo trên cái áo sơ mi, nếu cái áo này là do Ninh Duệ Thần đặc biệt đưa đến, vậy thì có ý khoe khoang, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô ta với người đàn ông đó, Ninh Duệ Thần sẽ không làm như vậy.
Tầm mắt của Bạch Nhạc Huyên nhất thời dừng lại trên điện thoại Tô Duyệt.
Cú điện thoại kia, là ai gọi đến?
Không phải cô ta gạt Ninh Duệ Thần ở bên ngoài có người đàn ông khác, còn cái áo này là của người đàn ông đó đưa đến đấy chứ?
Dù sao, sau khi Tô Duyệt nhận được điện thoại, sắc mặt vẫn không tốt lắm, có phải cô đang giấu bí mật nào đó không muốn người khác biết?
Lúc này, Trình Oánh Oánh đang mang cà phê đi tới đây.
Phòng làm việc của mỗi người đều độc lập trái ngược, Tô Duyệt ngồi ở bên trái đằng trước Bạch Nhạc Huyên, vị trí của Trình Oáng Oánh thì ngay phía tước Bạch Nhạc Huyên.
Mắt hạnh bỗng nhiên chuyển một cái, trong lúc Trình Oánh Oánh sắp đi tới bên cạnh Bạch Nhạc Huyên thì Bạch Nhạc Huyên điềm nhiên như không duỗi chân phải ra, tất cả lực chú ý của Trình Oánh Oánh đều đặt lên hình vẽ Crayon Shinchan in trên ly trà hoàn toàn không chú ý tới dướ chân, lảo đảo một cái, nhất thời ngã trên mặt đất vơi tư thế chó bò.
Còn ly cà phê trong tay của cô ấy, cũng không hề ngoài ý muốn đổ hết vào quần jean màu xanh dương nhạt của Tô Duyệt.
“Tiểu Duyệt, thật xin lỗi, tôi khôn phải cố ý, cô… có thấy nóng hay không?" Trình Oánh Oánh vội vàng nói xin lỗi, con mắt tròn vo gấp gáp nhìn quần jean bị nước nóng làm cho ướt nhẹp, còn cơ thể vẫn nằm trên mặt đất.
Tuy là nước nóng, nhưng đã có khuấy nên nguội bớt, vì vậy cũng không nóng lắm, Tô Duyệt đỡ Trình Oánh Oánh dậy, “Không sao, cô té có đau không?"
“Không có." Trình Oánh Oánh mang theo đầu nấm vội vàng lắc đầu, nhìn Tô Duyệt quan tâm bộ dáng của mình, mũi khẽ phập phồng, đột nhiên khóc thành tiếng, tất cả mọi người đang làm việc nhất thời nhìn về phía Tô Duyệt.
“Tiểu Duyệt, thật xin lỗi, lần trước nếu không phải vì tôi nói bậy, cô thiếu chút nữa cũng sẽ không bị oan uổng." Trình Oánh Oánh vừa khóc vừa nói đứt quãng, mũi khẽ hít vài cái, thoạt nhìn giống như bị người khác khi dễ.
Nhìn cô gái không hề có ý đồ này, Tô Duyệt nhất thời bật cười, “Không có việc gì, chuyện này không phải là lỗi của cô, cô cũng chỉ là nói thật mà thôi."
“Tiểu Duyệt, cô thật tốt, không giống người khác, tôi không cẩn thận làm việc gì sai sẽ mắng tôi ngay." Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa nhất thời tiu nghỉu, một giấy kế tiếp, Trình Oánh Oánh lại đột nhiên giơ hai ngón tay lên, ánh mắt trong suốt sáng lên nhìn Tô Duyệt nói: “Tôi thề, vừa rồi tôi thật sự không cố ý, mặc dù tôi ngã lộn đầu, chân trái cũng thường hay vấp chân phải, nhưng vừa rồi…"
“Oánh Oánh, cô ở đây thề thì có ích lợi gì, chi bằng nên thừa dịp cà phê còn chưa thấm vào quần đi giúp chị Duyệt xử lí một chút đi, ngộ nhỡ trễ quá thì không lau sạch được." Bạch Nhạc Huyên đi tới bên cạnh Trình Oánh Oánh, vừa khéo léo tươi cười vừa nói.
Không để ý tới lời nói của Bạch Nhạc Huyên, Tô Duyệt nói với Trình Oánh Oánh, “Oánh Oánh, chuyện này cô không cần để ở trong lòng, nhanh đi làm chuyện của cô đi."
“Được." Trình Oánh Oánh gật đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn Bạch Nhạc Huyên, cảm thấy chuyện này cùng cái này nhìn hòa khí giống như có liên quan đến cô gái này, nhưng thấy có chỗ không đúng, lại xét thấy mình có thể nói bậy, cho nên quyết định không nói lung tung vẫn tốt hơn.
Tác giả :
Chá Bút Lão Tân