Gặp Được Một Ông Chồng Nhỏ Tuổi Hơn
Chương 9-3: Đại hội thể dục thể thao (Hạ)

Gặp Được Một Ông Chồng Nhỏ Tuổi Hơn

Chương 9-3: Đại hội thể dục thể thao (Hạ)

Đại hội thể thao diễn ra hai ngày, Kỉ Tích mặt mày rạng rỡ. Dù hắn không nói, mọi người đều biết, hắn dễ dàng ôm ba huy chương vàng. Mà, đáng chú ý nhất chính là Kỉ Tích có anh họ là tiểu thuyết gia hàng đầu.

Trử bỏ có người ngẫu nhiên quấy rầy xin kí tên, Kỉ Tích đúng là phi thường hạnh phúc. Trần Trần sáng sớm vì hắn chuẩn bị đầy đủ, hai người ra cửa tiến vào vườn trường tản bộ. Hắn giới thiệu cho Trần Trần rất nhiều cảnh quan ở D đại, mang Trần Trần đi thăm tòa nhà hắn học. Giữa trưa, Trần Trần ở trên cỏ trải một tấm vải thô, từ ba lô lấy ra rất nhiều đồ ăn ngon, bọn họ trong hoa viên xanh mát, nhàn nhã nói chuyện phiếm ăn cơm trưa.

“Kỉ Tích, hôm nay là ngày cuối của hội thao, đến phiên Hợi Nhẫm Tĩnh chạy đường dài 8km. Đợi lát nữa, chụp cho hắn hai tấm ảnh đi." Hai ngày này, Hợi Nhẫm Tĩnh đều ở bên tai Tiêu Trần lải nhải, Kỉ Tích như thế nào không đủ nghĩa khí, như thế nào hãm hại huynh đệ. Tiêu Trần nghe đến chướng tai, trên mặt cười, trong lòng hận không thể để hắn chạy gấp đôi mới tốt.

Kỉ Tích lấy khăn tai trong túi, thay Tiêu Trần lau đi ngón tay đầy dầu mỡ. “Được. Em mới vừa nhìn thấy vợ hắn mang theo camera, đại khái tính toán chụp tư thế oai hùng của Hợi Nhẫm Tĩnh. Chúng ta đi xem náo nhiệt vui lắm."

“Ừ." Tiêu Trần cười tủm tỉm gật đầu, múc một muỗng trứng chần nước sôi, đưa đến bên miệng Kỉ Tích đút hắn.

Kỉ Tích nắm tay Trần Trần, cắn lòng trắng trứng thơm mềm bên miệng, nhẹ nhàng húp hết lòng đỏ trứng. Tiêu Trần thu hồi cánh tay, mấy miếng giải quyết hết phần còn thừa, chẹp chẹp miệng tiếp tục đút hắn.

Dư Thịnh trốn ở trong lùm cây, nhìn Kỉ Tích phu phu ngươi một ngụm ta một ngụm ăn thức ăn thơm ngon, đáy lòng tràn ngập hâm mộ a! Cậu nhìn lén ba ngày, có chút hiểu được, Kỉ Tích vì cái gì mỹ nữ không để ý, lại thú một nam nhân làm vợ.

Lại nói, Dư Thịnh cũng coi như nhân vật có tiếng. Ba là giám đốc một chuỗi cửa hàng bách hóa, mẹ là một ca sĩ nổi danh, trong nhà chỉ có cậu là con trai độc nhất. Lúc cậu sinh ra, ba mẹ bận sự nghiệp, bận hơn hai mươi năm. Tuy rằng trong nhà cái gì cũng không thiếu, mọi chuyện có bảo mẫu giải quyết, nhưng trong lòng cậu vẫn giống như thiếu cái gì.

Mọi người quen của Dư Thịnh đều biết, cậu đổi bạn gái so với thay quần áo còn nhanh hơn. Cũng không phải là cậu lạm tình, mà là đang tìm một loại cảm giác. Một cảm giác so với thân nhân quan trọng hơn, so với gia đình càng ấm áp, so với bằng hữu càng thân thiết hơn, so với vợ chồng càng hạnh phúc thân mật. Giống như hai người cùng một chỗ, liền chiếm được toàn bộ thế giới.

Hiện tại, cậu ở trên người Kỉ Tích Tiêu Trần tìm được phần ấm áp này, hâm mộ rất nhiều, nhịn không được phiền muộn.

Tiêu Trần liếc mắt nhìn góc rừng cây xanh thẳm, hướng Kỉ Tích nhỏ giọng hỏi: “Kỉ Tích, bằng hữu kia của em có đam mê đặc thù sao? Đã theo chúng ta ba ngày."

Kỉ Tích ôm Tiêu Trần, kéo anh dựa vào đầu vai chính mình, cười nói: “Em đoán, cậu ta đang thương tâm đó. Hắn nói thích cảm giác có gia đình, nhưng ở bên cạnh nữ nhân đều không thể an phận. Hiện tại, nhìn thấy Trần Trần tuấn mỹ hiền lành như vậy, còn không ghen tị chết hắn!"

“Cảm giác gia đình và chơi đùa với nữ nhân không cùng cấp bậc. Hắn mấy năm nay tìm lầm phương hướng, cũng đủ đáng thương, Kỉ Tích đừng chế nhạo hắn." Tiêu Trần thoát khỏi ôm ấp của Kỉ Tích, rót cho hắn chén trà hoa cúc.

>_
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Tiêu Trần cùng Kỉ Tích nghỉ trưa một lát, lại đi vào sân vận động, đại hội đã tới lúc cạnh tranh gay cấn.

“Theo bảng thông báo, đang dẫn đầu, là tổ F chúng ta, tổ E cùng tổ D. Tổ nào có thêm 30 điểm thi 8km, liền có hi vọng giành quán quân nhất."

“Rất nguy hiểm a! Tổ E bên kia thi đấu đội lại thêm 20 điểm, chênh lệch lớn quá!"

“Tổ E chúng ta có mấy người chạy 8km a? Đi giám sát cho tôi, một người cũng không cho lâm trận bỏ chạy."

……

Hai người Tiêu Kỉ thong thả đi tới chỗ báo danh 8km, bên đường nghe tin tức trực tiếp.

“Thật có tinh thần cạnh tranh a!" Tiêu Trần cảm thán nói: “Kỉ Tích, nếu thắng có thưởng gì không?"

Kỉ Tích nghĩ nghĩ nói: “Đạt quán quân, thêm điểm học phần. Có tính không?"

Tiêu Trần lắc đầu nói: “Nếu là như thế, không có khả năng mỗi người đều liều mạng như vậy."

Kỉ Tích xoa bả vai Tiêu Trần, xảo trá cười nói: “Trần Trần, không cần suy nghĩ. Chờ Hợi Nhẫm Tĩnh đoạt quán quân, chúng ta lại hao tâm tổn trí đi."

^_^ Tiêu Trần gật gật đầu, đồng ý cách nói của Kỉ Tích. Nhưng là, tổ E giống như không chỉ một mình Hợi Nhẫm Tĩnh đi? Tiêu Trần bị Kỉ Tích lôi kéo đi, theo bản năng nghĩ.

“Kỉ Tích! Tìm được cậu rồi a!" Còn chưa tới chỗ báo danh, Đinh Quế Lan từ đám động nhảy ra, ôm trụ cánh tay Kỉ Tích, chân tay luống cuống nói: “Nhẫm Tĩnh không biết uống nước khoáng ai cho hắn, vẫn đang tiêu chảy. Kỉ Tích a, cậu có thể hay không chạy thay Nhẫm Tĩnh 8km?"

Chị dâu, chị có biết chạy 8km có bao nhiêu mệt không? Có thể tùy tùy tiện tiện làm phiền em như vậy? Kỉ Tích không mở miệng, nhưng ánh mắt hắn nói cho đối phương hết thảy.

Đinh Quế Lan mặt đỏ lên, xấu hổ không biết nói cái gì cho phải, xoa xoa tay đứng ở một bên. Nhưng thật ra bên cạnh cô, cô gái có chữ ‘Ủy viên chấp hành tổ E’ trên áo nói nói: “Tổ E chúng ta rất có hy vọng đoạt quán quân, nhưng nếu bỏ quyền thi đấu, mặc kệ vì cái lý do gì cũng thua. Vấn đề là, chỉ có thể tìm người cùng lớp thay thế. Nếu không, tụi tôi cũng sẽ không không thông tình đạt lý như vậy."

“Kỉ Tích, không cần chạy ra thành tích tốt, chỉ cần……"

“Không phải vấn đề thành tích, là mặt mũi nam nhân." Kỉ Tích lạnh lùng đánh gãy lời Đinh Quế Lan. Ở trước mặt Trần Trần, hắn như thế nào có thể bị nam nhân khác qua mặt!

Tiêu Trần vuốt ve lưng Kỉ Tích, đối mặt Đinh Quế Lan cười hỏi: “Nhẫm Tĩnh làm sao vậy, thời khắc mấu chốt thế này lại ăn đau bụng?"

Ủy viên chấp hành giành trước Đinh Quế Lan trả lời: “Phỏng chừng trong nước khoáng bị hạ thuốc xổ, hội thao lần này so với năm ngoái cạnh tranh cành khốc liệt, thủ đoạn càng đê tiện! Nhất định là tổ F, tổ D động tay chân. Đáng tiếc, không có chứng cớ."

“Nếu thắng, có cái gì tốt?" Tiêu Trần khó hiểu.

Ủy viên chấp hành nâng nâng mắt kính trên mũi: “Sau khi hội thao kết thúc, chính là du lịch mùa thu a. Tổ thắng, có thể lấy ¼ phí chuyến đi của các tổ khác. Hơn nữa, còn được chơi thêm một ngày một đêm, các người không biết?"

—_—/// Tiêu Trần cười khổ nghĩ, vì du lịch mà khai hỏa, sinh viên thời mình, cũng không như vậy thật đáng tiếc.

“Lớp các người phần lớn tôi đều đã hỏi qua. Không phải có hạng mục, thì cũng thà thành đuôi phượng chứ không làm đầu gà. Tôi đại biểu tất cả bằng hữu tổ E cầu xin cậu, nếu cậu có yêu cầu gì, cứ việc nói." Ủy viên chấp hành rất có phong độ đại tướng vỗ vỗ ngực đảm bảo.

“Du lịch có thể dẫn người theo không?"

Ý đồ của Kỉ Tích thật sự là khi nào cũng không ly khai Tiêu Trần a! Đinh Quế Lan trong lòng cảm khái.

“Được a, cậu là Kỉ Tích đi?" Ủy viên chấp hành mờ ám đầy mặt đánh giá Kỉ Tích, bổ sung nói: “Cậu đã giành được 60 điểm. Chỉ cần tổng điểm vượt qua 80, mặc kệ ai, đều có thể miễn phí mang theo một người cùng đi. Vì vợ cậu cố gắng đi!" Nữ nhân vỗ vỗ vai Kỉ Tích, không để cho hắn có thời cơ đổi ý, bỏ chạy chui vào đám người.

“Kỉ Tích, em muốn chạy?"

Kỉ Tích nhìn ánh mắt Tiêu Trần lo lắng, an ủi: “Không có gì, bất qua là 8km. Trần Trần, chờ đợi tin tốt của em nha."

“Kỉ Tích, nếu là vì du lịch, chúng ta tùy thời có thể đi. Em không cần mệt như vậy."

Kỉ Tích ôn nhu cười nói: “Trần Trần không phải chưa từng trải qua du lịch thời sinh viên sao?"

Tiêu Trần thản nhiên đứng trước mặt đại nam hài nói: “Kỉ Tích, em cho rằng, giữa đi du lịch cùng sức khỏe của em anh sẽ chọn cái nào?" Du lịch thời sinh viên đối mỗi người mà nói, đều là một loại trải nghiệm. Không thể phủ nhận, đối với anh rất có lực hấp dẫn. Nhưng, nếu Kỉ Tích chạy 8km mệt đến suy sụp thân thể, như vậy anh không ngừng đau lòng, càng nhiều chính là tự trách. Anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ chính mình bởi vì tham lam, mà thương tổn tình cảm chân thành.

Kỉ Tích thật sâu nhìn vợ một cái, tiếp nhận áo đồng phục Đinh Quế Lan đưa tới, kéo Tiêu Trần bước tới toilet khu phòng học.

Trong gian phòng nhỏ hẹp, Kỉ Tích Tiêu Trần ôm nhau tình cảm mãnh liệt hôn nồng nhiệt. Chậm rãi lắng đọng lại cảm xúc, Kỉ Tích nhẹ nhàng từ miệng Trần Trần, một đường hôn lên trán anh. Than thở nói: “Trần Trần, không cần không tin tưởng em như vậy."

Tiêu Trần ôm chặt Kỉ Tích, đầu dán vào cổ hắn, nhỏ nhẹ nói: “Kỉ Tích, chạy đường dài rất mệt. Sau hai vòng, trong cổ họng thật giống như có máu, vừa tanh vừa chát. Ngực còn đau, thở không ra hơi. Anh không muốn Kỉ Tích khó chịu như vậy."

“Trần Trần yên tâm, không thoải mái, em sẽ bỏ cuộc."

Em ngạt người. Tiêu Trần dùng ánh mắt lên án nhìn Kỉ Tích đang mỉm cười. Người yêu đã cố chấp, mười con trâu cũng kéo không nổi hắn. Anh thở dài dặn dò. “Kỉ Tích, chậm rãi chạy, vài vòng cuối cùng hẳn tăng tốc." Làm vợ, anh trừ bỏ cổ vũ, còn có thể làm cái gì đây?

“Được" Trần Trần, là 8km, không phải tám vạn mét, không cần khẩn trương như vậy. Kỉ Tích dở khóc dở cười đáp ứng, cùng Tiêu Trần tới chỗ báo danh.

“Xem, ai tới kìa! Không phải hotboy D đại tân nhậm của chúng ta sao?" Nam tử ở đường băng của tổ F, nhìn thấy Kỉ Tích, vẻ mặt khinh thường châm chọc.

“Đúng vậy! Nhảy cao, nhảy xa, chạy ngắn, chú ý chính là sức bật, 8km này dựa vào sự chịu đựng a! Mày chịu được không?" Có người phụ họa.

“Nam nhân tối trọng yếu là thực lực, thực lực a!"

O_O Kỉ Tích khi nào thì chọc người oán hận? Ai, di chứng hoa khôi giảng đường, xem ra còn phải qua một thời gian mới có thể hoàn toàn quên đi a! Tiêu Trần không để ý tới đám sinh viên khiêu khích, lôi kéo Kỉ Tích chiếm cứ vị trí có lợi, một bên dặn dò những thứ cần chú ý.

Đột nhiên, có người từ sau lưng chụp vai Kỉ Tích, hoang mang rối loạn nói: “Kỉ Tích, giúp em giải thích a! Em không có báo danh 8km, anh biết mà, đúng hay không?"

Ủy viên chấp hành tổ E mới vừa gặp qua, hướng Kỉ Tích cười cười nói: “Bạn học Dư Thịnh, nam nhân phải dám làm dám chịu. Cậu xem Kỉ Tích người ta, có ý thức đoàn thể cỡ nào? Hắn thế thân người dự thi bị đau bụng lên sân khấu, hắn còn đồng ý, cậu như thế nào có thể thoái thác!" ủy viên chấp hành không để Dư Thịnh có cô hội chạy trốn, theo dõi cậu đứng ở vạch xuất phát, thẳng đến khi trọng tài nổ súng.

Đoàng —–

Năm mươi người dự thi, lục tục lao khỏi vạch. Dư Thịnh cùng Kỉ Tích song song chạy.

“Kỉ Tích, anh nói ai hại em như vậy?" Dư Thịnh vẻ mặt cầu xin nói: “Mục báo danh trong máy tính trường học, hạng mục 8km, thế nhưng có tên em… hô….."

Dư Thịnh tà mắt thấy Kỉ Tích thờ ơ, reo lên: “Ủy viên chấp hành kia tìm em nói, hô….. em đều choáng váng. Có thể hay không là thời điểm ghi chép nhìn lầm rồi?"

“Đã chạy, còn so đo cái gì?" Kỉ Tích cau mày, lướt qua Dư Thịnh, sát sườn đường băng rảo bước tiến lên. Trong lòng cười lạnh nói, hại tôi bị nữ nhân quấn nhiều ngày như vậy, không để cậu chút giáo huấn, thực cho cậu đắc ý! Lại nói, hệ thống an toàn internet D đại thực bạc nhược a!

Sân thể dục thi đấu là 500m một vòng, không ít tuyển thủ bắt đầu liền vọt mạnh đánh thẳng, qua mấy vòng sau, giống như bong bóng xì hơi, một đám bị người phía sau vượt mặt. Chạy sáu vòng, trên sân thể dục dần dần phân rõ trận doanh. Ba người tổ F chạy đầu, mấy người khác không chịu thua theo sát sau đó, Kỉ Tích ở vị trí thứ ba, cách người dẫn đầu nửa vòng.

“Kỉ Tích, cố lên!" Tiêu Trần nhân lúc Kỉ Tích chạy qua, nhiệt liệt khuyến khích, một bên nhắc nhở nói: “Chạy chậm một chút, đừng nóng vội, còn mười vòng đó."

Kỉ Tích không nhanh không chậm chạy, vô luận có người vượt qua, hay là có người tuột lại, đều duy trì chạy, cùng người hạng nhất thủy chung cách xa khoảng cách nửa vòng.

Qua mười vòng, tuyển thủ mệt mỏi dần dần hiển lộ, không ít người hai tay chống nạnh, ngửa đầu chạy. Tiêu Trần phát giác Kỉ Tích bắt đầu gia tốc, tuyển thủ bị hắn vượt qua, không hề cam tâm nghĩ muốn vượt lên, Kỉ Tích tùy ý hắn từ bên phải chính mình vượt qua. Nhưng, không đến mười lăm giây, bóng dáng Kỉ Tích lại xuất hiện ở đáy mắt đối phương. Vài lần tiêu hao chiến đấu, làm suy sụt không ít tuyển thủ tâm cao khí ngạo. Kỉ Tích bình bình hô hấp, đuổi theo đội dẫn đầu.

Ba người tổ F chạy đầu, mỗi khi có tuyển thủ muốn vượt qua, lập tức bày ra thế trận song song, phòng ngừa phía sau có người vượt lên. Kỉ Tích không tính toán đường vòng, hắn kề sát người chạy đầu, làm cho họ không thể không liên tục dùng hình thức chạy song song tiến lên.

Không lâu, hai người ngoài sườn rõ ràng chậm chân lại, người dự thi tổ F trong lòng tức giận mắng Kỉ Tích đê tiện. Song phương làm cái ánh mắt, tiến vào khúc cong, ba người hình thành một đường ngang, thả chậm tốc độ chạy. Đương khi Kỉ Tích lượt qua bên người, tuyển thủ ở giữa mạnh vươn người ra. Kỉ Tích giống như sớm đón trước, lập tức nghiêng người tránh đi va chạm, lợi dụng sức bật tốt của bản thân, liên tiếp bật nhảy ba cái, lướt qua ba người tổ F, tiếp nhận vị trí chạy đầu.

Dưới chân Kỉ Tích như có gió hỗ trợ, càng chạy càng nhanh. Tiêu Trần nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Kỉ Tích, mồ hôi hai bên trán, trong lòng một mảnh đau đớn. Kỉ Tích, rất khó chịu đi? Tiêu Trần hận không thể tự mình chạy thay, anh lách qua bên sường đường băng, quan sát đến trạng huống của Kỉ Tích.

“Người nọ là ai a? Chạy thật nhanh!" Nhìn thấy Kỉ Tích như một ngọn gió thổi qua người, nữ sinh cùng tổ chưa kịp cổ vũ trợ uy ngạc nhiên hỏi.

Nam nhân bên trái nữ sinh khinh thường nói: “Amateur a! Còn bốn vòng lận, hắn chạy như vậy, đến lúc đó nào có khí lực chạy tiếp a?"

Phía sau tổ F như hổ rình mồi, Kỉ Tích như thế nào có thể thả chậm tốc độ? Tiêu Trần lạnh lùng nhìn tổ ba người cách Kỉ Tích xấp xỉ năm mươi mét, cởi mũ xuống, gỡ xuống kính mát, đi đến bên đường băng lớn tiếng vì Kỉ Tích cỗ vũ. “Kỉ Tích, thật là lợi hại! Cố lên a!"

Kỉ Tích đi ngang qua trước mặt Tiêu Trần, mở to mắt nói: “Anh sao lại đem mũ cùng kính mát bỏ xuống a?"

“Không quan hệ! Kỉ Tích chuyên tâm chạy!" Tiêu Trần phất tay hô: “Kỉ Tích cố lên! Kỉ Tích cố lên!" Theo sau, Tiêu Trần nhìn nhìn phương hướng đường băng, ngay lúc tổ F chạy qua bên cạnh anh. Tiêu Trần trộm hạ người vỗ mông nữ hài tử.

Nữ sinh viên đưa lưng về đường băng đang cùng bạn bè đàm luận hăng say, tự nhiên bị thả dê, mãnh liệt trả lại một cái tát. Chuẩn xác đánh vào mặt tuyển thủ chạy ngang qua, ba người tổ F chịu tai bay vạ gió, nhất thời ngừng cước bộ giận mắng: “Cô con mẹ nó, để làm chi đánh người!"

“Xú bà bà! Thiếu giáo dục!"

“Cô làm cái quỷ gì? Chúng tôi chạy thua, tổ F cùng cô không để yên!"

Ba người tổ F bởi vì nguyên nhân Kỉ Tích, chạy một bụng khí. Một bàn tay của cô gái kia, quả thực đem mặt mũi bọn họ mất hết. Nghe người chung quanh cười nhạo, ba người tâm tínnh thiện lương lại giống như bị mèo cào khó chịu, nói chuyện tự nhiên khó nghe hơn.

Nữ sinh kia xúc động xuống tay, vừa thấy đánh tới tuyển thủ, biết ngay đánh sai người. Vốn định lập tức giải thích, ai ngờ đối phương nói lời đả thương người khác. Tức giận rất nhiều, cắn khớp hàm nói đối phương là lưu manh, chính mình xuất phát từ phòng vệ mới đánh người.

Trước khi lớn chuyện hơn, ủy viên chấp hành hội thao đem đương sự qua một bên tìm hiểu tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Tổ F bất đắc dĩ bị nốc-ao.

Tiêu Trần đáy lòng lặng lẽ đối cô gái nói xin lỗi, lần thứ hai mang vào mũ cùng kính mát. Cách ăn mặc lưu manh này a, thật sự không thích hợp làm chuyện trộm đạo. Bằng không, bàn tay cô gái kia nhất định hướng lên mặt anh.

Kỉ Tích không có áp lực, chạy thoải mái hơn, một vòng cuối cùng, ước chừng cách tuyển thủ phía sau một vòng. Kỉ Tích chạy như bay, mồ hôi tuôn như mưa, cước bộ từng bước từng bước, tới khúc cong cả người như mọc cánh mà bay, người xem hai bên đều khó kìm nổi lớn tiếng cổ vũ. Đặc biệt nam nữ tổ E, cơ hồ gào khản yết hầu, cả một vùng đều là tên Kỉ Tích, mỗi người đều vỗ đau cả tay.

Kỉ Tích thân ảnh mạnh mẽ, giống như cuồng phong cán đích, bốn phía vỗ tay như sấm. Tiêu Trần kích động ôm lấy Kỉ Tích, giúp hắn chạy chậm một đoạn, ý đồ làm cho Kỉ Tích bình ổn hơi thở.

Buồn cười chính là Dư Thịnh đang được hai người khiên ra ngoài, đối phương hít không khí tỏ vẻ tức giận, nhất định phải tìm ra cái người hãm hại cậu. Đáng thương, Dư Thịnh không biết, hại cậu chật vật như thế, chính là Kỉ đại soái ca bên người cậu.

Kỉ Tích lần này không chỉ thể hiện xuất sắc, còn phá kỉ lục ba năm của D đại, cũng vì tổ E đoạt thêm 30 điểm, toàn tổ thắng quán quân.

Tiêu Trần ngẩng đầu nhìn Kỉ Tích trên đài lĩnh thưởng, trong mắt lộ rõ ôn như thường ngày. Tiểu tình nhân, bộ dáng vì anh cố gắng giao tranh, vô luận là hình thức gì, toàn bộ đều láng đọng lại trong đáy lòng chính mình. Anh chiếm được tình yêu của Kỉ Tích, cuộc đời này cũng đã không hối tiếc.

Kỉ Tích từ đài lĩnh thưởng đi đến, nhằm phía Tiêu Trần, đem huy chương vàng chói mắt đeo vào cổ vợ, ôm anh cùng nhau hoan hô.

Quang mang trời chiều chiếu khắp bọn họ, trên vẻ mặt vui sướng kim quang lóe ra, khắc ra sáng rọi hoa mỹ. Giống như một ly cafe thơm nồng, tản ra chính là ấm áp.

Lúc này, WC nam lầu hai tòa nhà phía Bắc.

“Vợ à, kệ anh, đi xem Kỉ Tích đi." Hợi Nhẫm Tĩnh đầu óc trướng đau, thở hào hển nói.

“Kỉ Tích người ta mới không vô dụng giống như anh, hơn nữa còn có Tiêu Trần ở đó, không tới phiên em đi chiếu cố. Uy! Đi ba lượt, tốt chưa?" Đinh Quế Lan không kiên nhẫn nói.

Hắn sợ Kỉ Tích thi xong tính toán sổ sách a! Hợi Nhẫm Tĩnh bụng từng đợt đau, trong tư tưởng còn có gánh nặng, thật làm hắn hư thoát.

Lúc trước, còn vì đào tẩu được 8km mà thấy may mắn. Bây giờ, lại khóc không ra nước mắt. Sớm biết như thế, còn không bằng chạy đi! Hợi Nhẫm Tĩnh rốt cuộc hiểu được, tránh né không bằng khiêu chiến, dù sao cũng vất vả, không phải sao?
Tác giả : U Nhiễm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại