Gặp Anh Là Điều Mỹ Lệ Đầy Bất Ngờ
Chương 25
Sau khi chuộc thân, Thiên Thiên vào cửa hàng mua một đống thuốc trị thương để dùng, sau đó chạy vội về tổng đàn.
Trên Tuyết Sơn đã tập trung rất nhiều đệ tử của phái, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể tiến vào tổng đàn, đệ tử mỗi một cấp đều có một người sư phụ, chỉ có Nhất Đại đệ tử mới có thể lên định Tuyết Sơn, học tập kỹ năng của Tuyết Sơn lão tổ.
Thiên Thiên gánh vác kì vọng thiết tha của một đám đệ tử có đẳng cấp thấp đi lên đỉnh Tuyết Sơn, trên đỉnh tuyết phủ, bao quanh là mây trắng, bốn phía đều trắng xóa một mảnh.
Trên đỉnh núi cao nhất, gần vách núi, Trường Kiếm Tận Thiên bị sáu, bảy người bao vây, Thiên Thiên biết đó đều là cao thủ mạnh nhất nhì của phái Tuyết Sơn, một người cầm đầu chính là Giận Đỏ Mặt Vỉ Hồng Nhan.
Bởi vì chưa từng xảy ra, ai cũng không biết nếu Tuyết Sơn lão tổ bị giết, có thể sống lại hay không, nhưng bất luận ra sao, bọn họ đều không thể mạo hiểm.
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Cô tới đúng lúc, nhanh gia nhập cùng đối phó hắn."
Thiên Thiên đứng yên không nhúc nhích, đầu tiên cô thấy việc giết con gái của Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan thật trơ trẽn, sau đó cô lại không thể đồng tình việc lấy thịt đè người, huống chi đây lại là địa bàn của bổn phái.
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Này, Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, cô bị lag hả?"
Thiên Thiên lười trả lời hắn.
Cô nghĩ ngợi, sau đó gọi Trường Kiếm Tận Thiên: “Anh một mình dù sao cũng không thể phá vòng vây, nên quay về đi."
Trường Kiếm Tận Thiên: “Cám ơn ý tốt của cô nương, nhưng mà tôi đã quyết định rồi."
Trên Tuyết Sơn không biết lúc nào lại tới thêm mấy người, có tăng sư của Thiếu Lâm, đại hiệp phái Thiên Sơn, còn có người của Võ Đang và đệ tử của Yêu Nguyệt sơn trang. Đều là người của danh môn chính phái, không cần nghi ngờ, những người này là vì trợ giúp Trường Kiếm Tận Thiên mà tới.
Mỗi người tự chọn cho mình một đối thủ, nhất thời trở thành thế cục một chọi một.
Bởi vì Thiên Thiên ngay từ đầu không nhảy vào tham gia nên tạm thời không có người tìm cô gây chuyện, nhưng mà có hai người của phái Võ Đang và Yêu Nguyệt sơn trang nhìn cô chằm chằm, chỉ cần Thiên Thiên hơi có động tĩnh, bọn họ lập tức sẽ tham gia vào cuộc chiến.
Trường Kiếm Tận thiên rõ ràng là có chuẩn bị, Thiên Thiên khó mà biết được tâm tình của mình lúc này, là như trút được gánh nặng hay lại là thương tiếc mất đi cơ hội tốt để báo thù.
Tình thế hết sức căng thẳng.
Người chơi GIận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan đánh lén người chơi Trường Kiếm Tận Thiên, trận chiến chính thức bùng nổ.
Hai bên kẻ tới người đánh, đánh tới bất phân thắng bại.
Trường Kiếm Tận Thiên bỗng nhiên chạy đi, mà Xách Ấm Xung tiếp nhận vị trí của anh, anh xoay người hướng phía sau núi chạy đi.
Địa thế nơi này Thiên Thiên quen thuộc hơn anh, dĩ nhiên biết mục tiêu của anh là Tuyết Sơn lão tổ, lúc này vô thức đi theo.
Vân Thảo lập tức nhảy ra ngăn Thiên Thiên.
Hệ thống kêu lên: người chơi Vân Thảo ác ý công kích bạn. Thiên Thiên không thể không ứng phó.
Võ công của Vân Thảo thuộc hàng thứ ba mươi mấy, theo lí thuyết không phải đối thủ của Thiên Thiên, võ công tuy có phần quỉ dị nhưng Thiên Thiên không dễ bị cô ta đánh bại.
Sau khi cô đánh Vân Thảo bay về Tân Thủ Thôn, Trường Kiếm Tận Thiên đã sớm không thấy tung tích.
Những người khác vẫn tiếp tục chiến đấu, chỉ có đối thủ của cô là khá yếu nên có thể sớm thoát thân, xem ra trọng trách ngăn cản Trường Kiếm Tận Thiên cô không thể tránh thoát rồi, Thiên Thiên cắn răng một cái, tiến ra sau núi.
Trường Kiếm Tận Thiên đang quyết chiến với Tuyết Sơn lão tổ, lúc này đã đến hồi quan trọng.
Lão tổ thì bị thương nhẹ, mà Trường Kiếm Tận Thiên thì chồng chất thương tích, Tuyết Sơn lão tổ chiếm thượng phong, Thiên Thiên nhẹ nhàng thở ra.
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan không tiếng động nhắn tin tới: “Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, cô thừa dịp Trường Kiếm Tận Thiên khiêu chiến lão tổ, đi lên công kích hắn, một người không thể địch hai, cô chỉ cần giết hắn, tôi sẽ tặng cô một bộ trang bị cao cấp, hơn nữa mang cô đi luyện cấp ba ngày.
Thiên Thiên không thèm trang bị nhưng Đệ Nhất cao thủ đồng ý đem cô đi luyện cấp lại là chuyện hết sức hấp dẫn, cô cấp bậc không đủ, trong game còn có rất nhiều chỗ không đi được, mà Boss ở những chỗ đó đều có điểm kinh nghiệm cao, trang bị tốt, lại là ba ngày, hơn hẳn cô tự khổ luyện một tháng.
Thiên Thiên sao có thể không động lòng, huống chi Trường Kiếm Tận Thiên đùa cợt cô nhiều lần như vậy, thù mới hận cũ, hôm nay trả hết cho hắn cũng không quá đáng.
Thiên Thiên đấu tranh nội tâm hết nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô hỏi: “Sao anh lại có thời gian rãnh rỗi nói chuyện phiếm?"
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Cô đừng quan tâm, chuẩn bị cô hội ra tay đi."
Thiên Thiên càng thêm hiếu kì, “Anh không nói thì tôi không giúp."
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan hình như rất khó xử, qua thật lâu mới trả lời: “Tôi ở Tân Thủ Thôn."
Thiên Thiên lập tức trả lời: “Anh đến đó làm gì?"
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Cô nghĩ tôi tự đến đây làm gì."
Thiên Thiên kinh ngạc, “Chẳng lẽ anh bị giết?"
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan trả lời hết sức ngắn gọn: “Phải."
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “…" Cô không dám tin, cũng không thể tin.
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Bọn họ mấy người đánh tôi một mình, tôi đánh không lại có gì kì quái."
Hừ, Thiên Thiên khinh thường cười lạnh, có miệng nói người khác, không nhìn lại chính mình, hắn đã sớm quên ai cũng làm vậy với Trường Kiếm Tận Thiên.
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Cô đừng lo nhiều vậy, tôi không kịp trở về, cô nếu giúp tôi việc này, tôi sẽ không bạc đãi cô."
Đây là cái gì Đệ Nhất cao thủ chứ, chỉ có tiếng mà không có miếng, Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan bị mất mạng, chỉ còn lại đạo quân ô hợp chỉ sợ cũng chẳng cơm cháo được gì, Thiên Thiên đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, đỉnh Tuyết Sơn này không phải chỉ còn lại một mình cô là đệ tử phái Tuyết Sơn sao?
Thiên Thiên gấp tới mồ hôi ướt cả tay.
Lúc này Trường Kiếm Tận Thiên đột nhiên ra tuyệt chiêu, Tuyết Sơn lão tổ nhất thời không kịp tránh, vai trúng một kiếm, máu tươi đầm đìa, vết thương chồng chất, Trường Kiếm Tận Thiên cũng bị thương không nhẹ.
Bây giờ ra tay, Tận Thiên chắc chắn hắn sẽ toi mạng dưới kiếm của cô, nhưng nếu làm vậy, hình như không có đạo đức cho lắm.
Cô do dự một chút, lão tổ lại trúng thêm một nhát, sắp sửa đứt bóng.
Sống lưng Thiên Thiên nhất thời mất cảm giác, nếu không ra tay, sợ rằng hối hận không kịp.
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, cơ hội ngàn năm có một, sao cô còn chưa ra tay?"
Tâm tình Thiên Thiên cực kì phức tạp, báo thù rửa hận chính là tâm nguyện của cô, ngăn cản Trường Kiếm Tận Thiên giết lão tổ là mục đích cô ở đây, nhưng đánh lén ám toán, hành vị hèn hạ này luôn bị cô khinh bỉ, cô tuyệt đối không cho phép mình làm ra chuyện này.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bạn của Trường Kiếm Tận Thiên cũng chạy đến, bảy tám thứ vũ khí đều nhắm ngay cô.
Thiên Thiên đã không có cơ hội ra tay, ngược lại cô như trút được gánh nặng, Tuyết Sơn lão tổ cũng khó mà sống sót, Thiên Thiên không dám nhìn nữa, yên lặng nhắm mắt lại.
Chờ rất lâu sau, cô mở mắt ra, lại không giống như trong dự tính của cô nhìn thấy thi thể của lão tổ.
Hệ thống thông báo Trường Kiếm Tận Thiên đã không tiếp tục đánh, một kiếm cuối cùng vậy mà hắn lại không chém ra.
Thiên Thiên hết sức bất ngờ, cô nhanh lẹ hỏi: “Vì sao??????" dùng sáu dấu chấm hỏi biểu hiện trình độ kinh ngạc của cô.
Trường Kiếm Tận Thiên không trực tiếp trả lời cô, mà nhắn với Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Anh tự lo thân mình." chỉ có ngắn ngủi năm chữ, nhưng lại tràn đầy ẩn ý, làm người ta cảm thấy kính nể.
Thiên Thiên độ nhiên để ý thấy Trường Kiếm Tận Thiên trước giờ chỉ là trêu cợt và vui đùa, thật sự quá khoan dung. (hì hì… hiểu ra cũng chưa muộn nhỉ =)) )
Trên Tuyết Sơn đã tập trung rất nhiều đệ tử của phái, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể tiến vào tổng đàn, đệ tử mỗi một cấp đều có một người sư phụ, chỉ có Nhất Đại đệ tử mới có thể lên định Tuyết Sơn, học tập kỹ năng của Tuyết Sơn lão tổ.
Thiên Thiên gánh vác kì vọng thiết tha của một đám đệ tử có đẳng cấp thấp đi lên đỉnh Tuyết Sơn, trên đỉnh tuyết phủ, bao quanh là mây trắng, bốn phía đều trắng xóa một mảnh.
Trên đỉnh núi cao nhất, gần vách núi, Trường Kiếm Tận Thiên bị sáu, bảy người bao vây, Thiên Thiên biết đó đều là cao thủ mạnh nhất nhì của phái Tuyết Sơn, một người cầm đầu chính là Giận Đỏ Mặt Vỉ Hồng Nhan.
Bởi vì chưa từng xảy ra, ai cũng không biết nếu Tuyết Sơn lão tổ bị giết, có thể sống lại hay không, nhưng bất luận ra sao, bọn họ đều không thể mạo hiểm.
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Cô tới đúng lúc, nhanh gia nhập cùng đối phó hắn."
Thiên Thiên đứng yên không nhúc nhích, đầu tiên cô thấy việc giết con gái của Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan thật trơ trẽn, sau đó cô lại không thể đồng tình việc lấy thịt đè người, huống chi đây lại là địa bàn của bổn phái.
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Này, Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, cô bị lag hả?"
Thiên Thiên lười trả lời hắn.
Cô nghĩ ngợi, sau đó gọi Trường Kiếm Tận Thiên: “Anh một mình dù sao cũng không thể phá vòng vây, nên quay về đi."
Trường Kiếm Tận Thiên: “Cám ơn ý tốt của cô nương, nhưng mà tôi đã quyết định rồi."
Trên Tuyết Sơn không biết lúc nào lại tới thêm mấy người, có tăng sư của Thiếu Lâm, đại hiệp phái Thiên Sơn, còn có người của Võ Đang và đệ tử của Yêu Nguyệt sơn trang. Đều là người của danh môn chính phái, không cần nghi ngờ, những người này là vì trợ giúp Trường Kiếm Tận Thiên mà tới.
Mỗi người tự chọn cho mình một đối thủ, nhất thời trở thành thế cục một chọi một.
Bởi vì Thiên Thiên ngay từ đầu không nhảy vào tham gia nên tạm thời không có người tìm cô gây chuyện, nhưng mà có hai người của phái Võ Đang và Yêu Nguyệt sơn trang nhìn cô chằm chằm, chỉ cần Thiên Thiên hơi có động tĩnh, bọn họ lập tức sẽ tham gia vào cuộc chiến.
Trường Kiếm Tận thiên rõ ràng là có chuẩn bị, Thiên Thiên khó mà biết được tâm tình của mình lúc này, là như trút được gánh nặng hay lại là thương tiếc mất đi cơ hội tốt để báo thù.
Tình thế hết sức căng thẳng.
Người chơi GIận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan đánh lén người chơi Trường Kiếm Tận Thiên, trận chiến chính thức bùng nổ.
Hai bên kẻ tới người đánh, đánh tới bất phân thắng bại.
Trường Kiếm Tận Thiên bỗng nhiên chạy đi, mà Xách Ấm Xung tiếp nhận vị trí của anh, anh xoay người hướng phía sau núi chạy đi.
Địa thế nơi này Thiên Thiên quen thuộc hơn anh, dĩ nhiên biết mục tiêu của anh là Tuyết Sơn lão tổ, lúc này vô thức đi theo.
Vân Thảo lập tức nhảy ra ngăn Thiên Thiên.
Hệ thống kêu lên: người chơi Vân Thảo ác ý công kích bạn. Thiên Thiên không thể không ứng phó.
Võ công của Vân Thảo thuộc hàng thứ ba mươi mấy, theo lí thuyết không phải đối thủ của Thiên Thiên, võ công tuy có phần quỉ dị nhưng Thiên Thiên không dễ bị cô ta đánh bại.
Sau khi cô đánh Vân Thảo bay về Tân Thủ Thôn, Trường Kiếm Tận Thiên đã sớm không thấy tung tích.
Những người khác vẫn tiếp tục chiến đấu, chỉ có đối thủ của cô là khá yếu nên có thể sớm thoát thân, xem ra trọng trách ngăn cản Trường Kiếm Tận Thiên cô không thể tránh thoát rồi, Thiên Thiên cắn răng một cái, tiến ra sau núi.
Trường Kiếm Tận Thiên đang quyết chiến với Tuyết Sơn lão tổ, lúc này đã đến hồi quan trọng.
Lão tổ thì bị thương nhẹ, mà Trường Kiếm Tận Thiên thì chồng chất thương tích, Tuyết Sơn lão tổ chiếm thượng phong, Thiên Thiên nhẹ nhàng thở ra.
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan không tiếng động nhắn tin tới: “Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, cô thừa dịp Trường Kiếm Tận Thiên khiêu chiến lão tổ, đi lên công kích hắn, một người không thể địch hai, cô chỉ cần giết hắn, tôi sẽ tặng cô một bộ trang bị cao cấp, hơn nữa mang cô đi luyện cấp ba ngày.
Thiên Thiên không thèm trang bị nhưng Đệ Nhất cao thủ đồng ý đem cô đi luyện cấp lại là chuyện hết sức hấp dẫn, cô cấp bậc không đủ, trong game còn có rất nhiều chỗ không đi được, mà Boss ở những chỗ đó đều có điểm kinh nghiệm cao, trang bị tốt, lại là ba ngày, hơn hẳn cô tự khổ luyện một tháng.
Thiên Thiên sao có thể không động lòng, huống chi Trường Kiếm Tận Thiên đùa cợt cô nhiều lần như vậy, thù mới hận cũ, hôm nay trả hết cho hắn cũng không quá đáng.
Thiên Thiên đấu tranh nội tâm hết nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô hỏi: “Sao anh lại có thời gian rãnh rỗi nói chuyện phiếm?"
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Cô đừng quan tâm, chuẩn bị cô hội ra tay đi."
Thiên Thiên càng thêm hiếu kì, “Anh không nói thì tôi không giúp."
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan hình như rất khó xử, qua thật lâu mới trả lời: “Tôi ở Tân Thủ Thôn."
Thiên Thiên lập tức trả lời: “Anh đến đó làm gì?"
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Cô nghĩ tôi tự đến đây làm gì."
Thiên Thiên kinh ngạc, “Chẳng lẽ anh bị giết?"
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan trả lời hết sức ngắn gọn: “Phải."
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “…" Cô không dám tin, cũng không thể tin.
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Bọn họ mấy người đánh tôi một mình, tôi đánh không lại có gì kì quái."
Hừ, Thiên Thiên khinh thường cười lạnh, có miệng nói người khác, không nhìn lại chính mình, hắn đã sớm quên ai cũng làm vậy với Trường Kiếm Tận Thiên.
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Cô đừng lo nhiều vậy, tôi không kịp trở về, cô nếu giúp tôi việc này, tôi sẽ không bạc đãi cô."
Đây là cái gì Đệ Nhất cao thủ chứ, chỉ có tiếng mà không có miếng, Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan bị mất mạng, chỉ còn lại đạo quân ô hợp chỉ sợ cũng chẳng cơm cháo được gì, Thiên Thiên đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, đỉnh Tuyết Sơn này không phải chỉ còn lại một mình cô là đệ tử phái Tuyết Sơn sao?
Thiên Thiên gấp tới mồ hôi ướt cả tay.
Lúc này Trường Kiếm Tận Thiên đột nhiên ra tuyệt chiêu, Tuyết Sơn lão tổ nhất thời không kịp tránh, vai trúng một kiếm, máu tươi đầm đìa, vết thương chồng chất, Trường Kiếm Tận Thiên cũng bị thương không nhẹ.
Bây giờ ra tay, Tận Thiên chắc chắn hắn sẽ toi mạng dưới kiếm của cô, nhưng nếu làm vậy, hình như không có đạo đức cho lắm.
Cô do dự một chút, lão tổ lại trúng thêm một nhát, sắp sửa đứt bóng.
Sống lưng Thiên Thiên nhất thời mất cảm giác, nếu không ra tay, sợ rằng hối hận không kịp.
Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, cơ hội ngàn năm có một, sao cô còn chưa ra tay?"
Tâm tình Thiên Thiên cực kì phức tạp, báo thù rửa hận chính là tâm nguyện của cô, ngăn cản Trường Kiếm Tận Thiên giết lão tổ là mục đích cô ở đây, nhưng đánh lén ám toán, hành vị hèn hạ này luôn bị cô khinh bỉ, cô tuyệt đối không cho phép mình làm ra chuyện này.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bạn của Trường Kiếm Tận Thiên cũng chạy đến, bảy tám thứ vũ khí đều nhắm ngay cô.
Thiên Thiên đã không có cơ hội ra tay, ngược lại cô như trút được gánh nặng, Tuyết Sơn lão tổ cũng khó mà sống sót, Thiên Thiên không dám nhìn nữa, yên lặng nhắm mắt lại.
Chờ rất lâu sau, cô mở mắt ra, lại không giống như trong dự tính của cô nhìn thấy thi thể của lão tổ.
Hệ thống thông báo Trường Kiếm Tận Thiên đã không tiếp tục đánh, một kiếm cuối cùng vậy mà hắn lại không chém ra.
Thiên Thiên hết sức bất ngờ, cô nhanh lẹ hỏi: “Vì sao??????" dùng sáu dấu chấm hỏi biểu hiện trình độ kinh ngạc của cô.
Trường Kiếm Tận Thiên không trực tiếp trả lời cô, mà nhắn với Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: “Anh tự lo thân mình." chỉ có ngắn ngủi năm chữ, nhưng lại tràn đầy ẩn ý, làm người ta cảm thấy kính nể.
Thiên Thiên độ nhiên để ý thấy Trường Kiếm Tận Thiên trước giờ chỉ là trêu cợt và vui đùa, thật sự quá khoan dung. (hì hì… hiểu ra cũng chưa muộn nhỉ =)) )
Tác giả :
Diệp Tử