Gái Một Đời Chồng
Chương 10
Dũng đưa Cốm đi học xong, về thẳng nhà bố mẹ, mặt hằm hằm:
- Sao mẹ lại làm thế? Mẹ coi con là cái gì?
- Tao làm gì? Mày điên à?
Dũng cười nhạt:
- Lẽ ra mẹ nên đi làm diễn viên mới đúng...
- Đừng có láo...(mẹ D quát to)
- Con đã bảo chuyện của con để con tự giải quyết cơ mà. Hôn nhân của con đổ vỡ 1 lần rồi, mẹ chưa hài lòng sao?
- Vk cũ của mày xứng đáng bị thế, cái loại đàm bà không biết suy nghĩ cho ck con như nó nhà này không cần...
- Mẹ thôi đi, hở tí là chì chiết người ta. Giờ Thu (vk cũ) không còn liên quan đến con nữa, mẹ để cô ấy yên. Riêng Trang nếu thích thì mẹ lấy, đừng ép con quá...
- Mày ngủ với nó rồi, giờ mày định trối bỏ trách nhiệm à? Bản lĩnh đàn ông của mày đâu hết rồi, thằng hèn...
Dũng tức quá, hóa cười:
- Con hèn đấy thì sao? Bây giờ con chỉ cần một mình Cốm thôi. Mẹ đã mất công tính toán thì kết quả này mẹ phải lường trước chứ...Còn chuyện của Trang cứ để con giải quyết riêng với cô ấy, còn mẹ muốn con lấy Trang thì đó là điều không thể nào. Nói rõ cho mẹ hiểu...
Mẹ Dũng chỉ tay thẳng mặt:
- Tao không có đứa con như mày. Mày cút khỏi đây ngay....
- Là mẹ tự nói đó...
Chiếc xe ô tô đắt tiền, lao vun vút trên đường phố. Dũng đến thẳng công ty chứ không về qua nhà:
- Thư kí: Nay mặt sếp căng thế...?
- Dũng: Vướng ngay phải những chuyện không đâu, tự dưng chán ơi là chán...
- Sếp ngầu vậy mà cũng có chuyện không giải quyết được á...?
- Chú đánh giá anh cao quá...Mà lần sau Trang có đến đây, chú đừng tự ý cho cô ấy vào phòng anh như mấy lần trước nhé!
- Nhưng mẹ sếp yêu cầu thế...
- Mẹ anh toàn thích làm những việc vô lí, chú không cần để ý. Cuối tuần đi công tác Phú Quốc, chú đặt thêm cho anh 2 vé nữa...
- Yes ser...(Tủm tỉm cười)
____
Quán Cafe "Ánh Dương"
Dũng gặp Trang nói chuyện rõ ràng:
- Em còn trẻ, đừng vì anh mà lỡ dở thanh xuân...
- Chẳng lẽ anh không có một chút tình cảm nào với em sao...?
- Anh xin lỗi...
- Thôi anh đừng nói nữa, em hiểu rồi. Em sẽ nói chuyện với bác gái, anh đừng lo....
- Cảm ơn em đã hiểu. Anh tin sau này sẽ có người mang đến cho em hạnh phúc nhiều hơn...
Trang mất kiểm soát, hét to lên:
- Nhưng người đó không phải anh...anh hiểu không???
- Trang...Bình tĩnh lại đi...
- Em xin lỗi, em hơi quá lời...Anh về công ty đi, em ngồi đây thêm lúc nữa rồi em về..
Dũng vừa đi khỏi thì cũng là lúc Trang nhếch môi gọi điện cho bạn thân:
- Bạn: Sao rồi, cá mắc câu chưa???
- Dễ dàng thế thì còn gì vui...
- Tao thấy ông Dũng không yêu mày thật đấy...Bỏ đi cho nhẹ nợ, bao nhiêu thằng chết mê chết mệt không theo, lại cứ rúc đầu vào người có vk con rồi làm gì...?
- Mày chưa yêu ai nên chưa hiểu được đâu. Tao tin thời gian sẽ làm anh ấy có tình cảm với tao....
- Phải nói bao nhiêu lần nữa mày mới hiểu? Mày ngu vừa thôi, trong mắt ông Dũng mày không quan trọng, nên mày có làm gì ông ấy cũng chỉ coi là dư thừa...
- Mày đừng nói nữa, bạn bè kiểu gì không giúp nhau thì thôi toàn khích bác nhau thế...? (Trang gắt...)
- Tình yêu mù quáng làm mày thay đổi thật rồi, tao không khuyên được mày nữa. Nhưng tao vẫn phải nhắc nhở mày lần cuối, mày nên từ bỏ những ý định điên rồ đang xuất hiện trong đầu mày đi, không hay ho gì đâu.Người khác không biết mày đang nghĩ gì, chứ tao biết hết đấy....
Trang bực mình, bĩu môi tắt điện thoại, mồm vẫn không ngừng lẩm bẩm: " Bạn với bè càng ngày càng quá đáng. "
Đứng dậy thanh thanh toán tiền, Trang ra xe đến nhà mẹ Dũng...
- Mẹ Dũng: May quá bác đang định gọi cháu sang, vào đây ăn chè với bác. Toàn những món cháu thích, ngon lắm...
- Trang: Dạ thôi, cháu không ăn đâu...
- Ơ nay sao thế...?
- Cháu đến đây để chào bác, cháu quyết định thứ 5 tuần sau cháu sẽ sang Pari...
- Sao thế được, cháu còn phải ở nhà làm con dâu bác chứ...
- Cháu xin lỗi, chắc cháu không có phước phận đó rồi...
- Thằng Dũng nó lại nói gì làm cháu buồn à...?
Trang ấm ức nói từng câu, từng chữ
- Dạ không ạ. Bác đừng trách anh Dũng, anh ấy chỉ nói đúng sự thật thôi. Có lẽ là do cháu ảo tưởng vào tình yêu quá nhiều...
- Không phải đâu, cháu là một cô gái ngoan. Bác tin hai đứa ở bên nhau sẽ rất hạnh phúc...(Cầm lấy tay Trang dỗ dành)
- Thật không ạ...?
- Thật chứ, bác có lừa cháu bao giờ đâu. Đừng khóc nữa nhé, mọi việc cứ để bác lo...
- Cháu cảm ơn bác, để cháu về cháu bảo với bố, cháu không đi du học nữa...(cười tươi rói)
- Ngoan lắm...Giờ thì ăn chè đi để lâu không ngon đâu...
___
Lành dỗ Cốm ngủ xong, xuống nhà lấy cốc nước thì Dũng đi làm về:
- Lành: Sao nay anh về muộn thế...?
- Anh phải đi gặp đối tác giam giữ nhau, giờ mới được về. Cốm ngủ chưa em...?
- Vừa ngủ xong anh ạ, cứ hỏi bố suốt thôi...
- Em đi máy bay bao giờ chưa?
- Dạ chưa...Em còn chưa cả được nhìn thấy hình dạng thật của cái máy bay như nào ý...
- Vậy chuẩn bị quần áo, sáng mai đi Phú Quốc cùng anh và Cốm nhé..(giọng Dũng vui vui)
- Ôi thôi em không dám đâu...
- Có gì mà dám mới không dám. Cứ coi như anh thưởng tiền công em chăm Cốm giúp anh thời gian qua...
- Anh trả lương em cũng cao mà...
- Đùa em tí thôi, thực ra anh muốn cho Cốm đi chơi, nhưng sợ bận công việc không trông được nên mới nhờ thêm em đi...
- Em cảm ơn anh. Để mai ở nhà em chuẩn bị...
- Oki...Anh xin cô giáo Cốm rồi, sáng mai 10h tài xế đến đón hai cô cháu ra thẳng sân bay, anh đợi luôn ở đó....
Lành lên phòng lăn qua, lăn lại mãi không ngủ được, cứ tủm tỉm cười một mình...
Mẹ Dũng gọi điện gắt lên trong điện thoại:
- Mày nói gì với cái Trang mà nó khóc suốt thế...?
- Mẹ không cần biết...
- Mày đừng tưởng qua mặt được tao, khôn hồn thì nhắn tin xin lỗi nó ngay...
- Ai qua mặt ai con nghĩ mẹ rõ nhất...
- Mày láo lắm rồi đấy Dũng ạ...
- Mẹ nghe câu tức nước vỡ bờ chưa...? Mai con đi công tác, mẹ đừng làm phiền con thêm nữa...
Dũng tắt máy, vứt điện thoại xuống giường...
___
Tại Phú Quốc:
Lành một tay dắt Cốm, một tay kéo vali quần áo của hai cô cháu. Cốm đi bên cứ cười nói tíu tít:
- Bố ơi, bao giờ mình được tắm biển...?
- Nghỉ ngơi lát nữa rồi bố cho hai cô cháu ra biển chơi nhé!
- Yeah...Bố là tuyệt nhất...(Chạy đến ôm chân bố)
Bờ biển cát trắng trải dài, sóng gió nhấp nhô. Từng đàn chim Hải Âu đang sải cánh chao liệng...
Dũng ôm Cốm chạy trước, Lành giả vờ đuổi theo. Tiếng cười nói vang lên không ngừng...
Trợ lý nhìn thấy cảnh này, chụp ảnh gửi cho mẹ Dũng...
Mẹ Dũng ở nhà nhận được tin nhắn, ghì chặt chặt điện thoại hét lên:
- Thằng mất dạy...
- Sao mẹ lại làm thế? Mẹ coi con là cái gì?
- Tao làm gì? Mày điên à?
Dũng cười nhạt:
- Lẽ ra mẹ nên đi làm diễn viên mới đúng...
- Đừng có láo...(mẹ D quát to)
- Con đã bảo chuyện của con để con tự giải quyết cơ mà. Hôn nhân của con đổ vỡ 1 lần rồi, mẹ chưa hài lòng sao?
- Vk cũ của mày xứng đáng bị thế, cái loại đàm bà không biết suy nghĩ cho ck con như nó nhà này không cần...
- Mẹ thôi đi, hở tí là chì chiết người ta. Giờ Thu (vk cũ) không còn liên quan đến con nữa, mẹ để cô ấy yên. Riêng Trang nếu thích thì mẹ lấy, đừng ép con quá...
- Mày ngủ với nó rồi, giờ mày định trối bỏ trách nhiệm à? Bản lĩnh đàn ông của mày đâu hết rồi, thằng hèn...
Dũng tức quá, hóa cười:
- Con hèn đấy thì sao? Bây giờ con chỉ cần một mình Cốm thôi. Mẹ đã mất công tính toán thì kết quả này mẹ phải lường trước chứ...Còn chuyện của Trang cứ để con giải quyết riêng với cô ấy, còn mẹ muốn con lấy Trang thì đó là điều không thể nào. Nói rõ cho mẹ hiểu...
Mẹ Dũng chỉ tay thẳng mặt:
- Tao không có đứa con như mày. Mày cút khỏi đây ngay....
- Là mẹ tự nói đó...
Chiếc xe ô tô đắt tiền, lao vun vút trên đường phố. Dũng đến thẳng công ty chứ không về qua nhà:
- Thư kí: Nay mặt sếp căng thế...?
- Dũng: Vướng ngay phải những chuyện không đâu, tự dưng chán ơi là chán...
- Sếp ngầu vậy mà cũng có chuyện không giải quyết được á...?
- Chú đánh giá anh cao quá...Mà lần sau Trang có đến đây, chú đừng tự ý cho cô ấy vào phòng anh như mấy lần trước nhé!
- Nhưng mẹ sếp yêu cầu thế...
- Mẹ anh toàn thích làm những việc vô lí, chú không cần để ý. Cuối tuần đi công tác Phú Quốc, chú đặt thêm cho anh 2 vé nữa...
- Yes ser...(Tủm tỉm cười)
____
Quán Cafe "Ánh Dương"
Dũng gặp Trang nói chuyện rõ ràng:
- Em còn trẻ, đừng vì anh mà lỡ dở thanh xuân...
- Chẳng lẽ anh không có một chút tình cảm nào với em sao...?
- Anh xin lỗi...
- Thôi anh đừng nói nữa, em hiểu rồi. Em sẽ nói chuyện với bác gái, anh đừng lo....
- Cảm ơn em đã hiểu. Anh tin sau này sẽ có người mang đến cho em hạnh phúc nhiều hơn...
Trang mất kiểm soát, hét to lên:
- Nhưng người đó không phải anh...anh hiểu không???
- Trang...Bình tĩnh lại đi...
- Em xin lỗi, em hơi quá lời...Anh về công ty đi, em ngồi đây thêm lúc nữa rồi em về..
Dũng vừa đi khỏi thì cũng là lúc Trang nhếch môi gọi điện cho bạn thân:
- Bạn: Sao rồi, cá mắc câu chưa???
- Dễ dàng thế thì còn gì vui...
- Tao thấy ông Dũng không yêu mày thật đấy...Bỏ đi cho nhẹ nợ, bao nhiêu thằng chết mê chết mệt không theo, lại cứ rúc đầu vào người có vk con rồi làm gì...?
- Mày chưa yêu ai nên chưa hiểu được đâu. Tao tin thời gian sẽ làm anh ấy có tình cảm với tao....
- Phải nói bao nhiêu lần nữa mày mới hiểu? Mày ngu vừa thôi, trong mắt ông Dũng mày không quan trọng, nên mày có làm gì ông ấy cũng chỉ coi là dư thừa...
- Mày đừng nói nữa, bạn bè kiểu gì không giúp nhau thì thôi toàn khích bác nhau thế...? (Trang gắt...)
- Tình yêu mù quáng làm mày thay đổi thật rồi, tao không khuyên được mày nữa. Nhưng tao vẫn phải nhắc nhở mày lần cuối, mày nên từ bỏ những ý định điên rồ đang xuất hiện trong đầu mày đi, không hay ho gì đâu.Người khác không biết mày đang nghĩ gì, chứ tao biết hết đấy....
Trang bực mình, bĩu môi tắt điện thoại, mồm vẫn không ngừng lẩm bẩm: " Bạn với bè càng ngày càng quá đáng. "
Đứng dậy thanh thanh toán tiền, Trang ra xe đến nhà mẹ Dũng...
- Mẹ Dũng: May quá bác đang định gọi cháu sang, vào đây ăn chè với bác. Toàn những món cháu thích, ngon lắm...
- Trang: Dạ thôi, cháu không ăn đâu...
- Ơ nay sao thế...?
- Cháu đến đây để chào bác, cháu quyết định thứ 5 tuần sau cháu sẽ sang Pari...
- Sao thế được, cháu còn phải ở nhà làm con dâu bác chứ...
- Cháu xin lỗi, chắc cháu không có phước phận đó rồi...
- Thằng Dũng nó lại nói gì làm cháu buồn à...?
Trang ấm ức nói từng câu, từng chữ
- Dạ không ạ. Bác đừng trách anh Dũng, anh ấy chỉ nói đúng sự thật thôi. Có lẽ là do cháu ảo tưởng vào tình yêu quá nhiều...
- Không phải đâu, cháu là một cô gái ngoan. Bác tin hai đứa ở bên nhau sẽ rất hạnh phúc...(Cầm lấy tay Trang dỗ dành)
- Thật không ạ...?
- Thật chứ, bác có lừa cháu bao giờ đâu. Đừng khóc nữa nhé, mọi việc cứ để bác lo...
- Cháu cảm ơn bác, để cháu về cháu bảo với bố, cháu không đi du học nữa...(cười tươi rói)
- Ngoan lắm...Giờ thì ăn chè đi để lâu không ngon đâu...
___
Lành dỗ Cốm ngủ xong, xuống nhà lấy cốc nước thì Dũng đi làm về:
- Lành: Sao nay anh về muộn thế...?
- Anh phải đi gặp đối tác giam giữ nhau, giờ mới được về. Cốm ngủ chưa em...?
- Vừa ngủ xong anh ạ, cứ hỏi bố suốt thôi...
- Em đi máy bay bao giờ chưa?
- Dạ chưa...Em còn chưa cả được nhìn thấy hình dạng thật của cái máy bay như nào ý...
- Vậy chuẩn bị quần áo, sáng mai đi Phú Quốc cùng anh và Cốm nhé..(giọng Dũng vui vui)
- Ôi thôi em không dám đâu...
- Có gì mà dám mới không dám. Cứ coi như anh thưởng tiền công em chăm Cốm giúp anh thời gian qua...
- Anh trả lương em cũng cao mà...
- Đùa em tí thôi, thực ra anh muốn cho Cốm đi chơi, nhưng sợ bận công việc không trông được nên mới nhờ thêm em đi...
- Em cảm ơn anh. Để mai ở nhà em chuẩn bị...
- Oki...Anh xin cô giáo Cốm rồi, sáng mai 10h tài xế đến đón hai cô cháu ra thẳng sân bay, anh đợi luôn ở đó....
Lành lên phòng lăn qua, lăn lại mãi không ngủ được, cứ tủm tỉm cười một mình...
Mẹ Dũng gọi điện gắt lên trong điện thoại:
- Mày nói gì với cái Trang mà nó khóc suốt thế...?
- Mẹ không cần biết...
- Mày đừng tưởng qua mặt được tao, khôn hồn thì nhắn tin xin lỗi nó ngay...
- Ai qua mặt ai con nghĩ mẹ rõ nhất...
- Mày láo lắm rồi đấy Dũng ạ...
- Mẹ nghe câu tức nước vỡ bờ chưa...? Mai con đi công tác, mẹ đừng làm phiền con thêm nữa...
Dũng tắt máy, vứt điện thoại xuống giường...
___
Tại Phú Quốc:
Lành một tay dắt Cốm, một tay kéo vali quần áo của hai cô cháu. Cốm đi bên cứ cười nói tíu tít:
- Bố ơi, bao giờ mình được tắm biển...?
- Nghỉ ngơi lát nữa rồi bố cho hai cô cháu ra biển chơi nhé!
- Yeah...Bố là tuyệt nhất...(Chạy đến ôm chân bố)
Bờ biển cát trắng trải dài, sóng gió nhấp nhô. Từng đàn chim Hải Âu đang sải cánh chao liệng...
Dũng ôm Cốm chạy trước, Lành giả vờ đuổi theo. Tiếng cười nói vang lên không ngừng...
Trợ lý nhìn thấy cảnh này, chụp ảnh gửi cho mẹ Dũng...
Mẹ Dũng ở nhà nhận được tin nhắn, ghì chặt chặt điện thoại hét lên:
- Thằng mất dạy...
Tác giả :
Chinh Hoàng