Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 290: Phong Nam Phong Nữ

Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 290: Phong Nam Phong Nữ

Sau khi Phong Gia Vinh đi rồi, Phong Khải Trạch vẫn như cũ, khó nén được lửa giận, nghĩ tới lời ông mới nói, thực hận không thể rút gân lột da ông.

Tạ Thiên Ngưng biết anh đang tức giận, mà cô chỉ có thể giúp trấn an lòng anh, "Khỉ con, em cảm thấy ba nhất định gặp phải khó khan gì đó, lại không biết nói với chúng ta như thế nào, anh cũng đừng so đo với ông nha! Mỗi người đều có một vài chuyện rất khó nói ra, đều này có thể lý giải."

"Ông ấy vừa rồi uy hiếp chúng ta như vậy, em còn gọi ông ấy bằng ba?"

"Không gọi là ba, vậy em gọi bằng gì, chẳng lẽ cũng giống như anh, gọi thẳng tên ông ấy, hay gọi lão già Phong hả? Em cảm thấy những lời ra oai vừa rồi của ông, không phải sự thật."

"Chính do em quá dễ mềm lòng, nói vài câu êm tai liền khiến em mắc mưu ngay. Mặc kệ ông ta gặp khó khăn gì, anh tuyệt đối sẽ không để ông ta tổn thương tới em cùng con, ông ta muốn lấy 60% cổ phần trong tay chúng, nằm mơ đi."

"Có lẽ ba thật sự đang cần 60% cổ phần kia, vậy chúng ta hãy tin tưởng ông ấy một lần đi, được không?"

"Không được, em đừng nói giúp cho Phong Gia Vinh, anh kiên quyết không đồng ý." Lòng Phong Khải Trạch đã quyết, nói gì cũng không thể thay đổi chủ ý, lại càng không muốn cô đồng tình, thái độ càng thêm kiên quyết, ra lệnh, "Không cho em nhắc lại chuyện này."

Tạ Thiên Ngưng biết nói cũng vô dụng, đành thở dài, kỳ thực cũng hiểu rõ chuyện anh đang lo lắng, nếu đem 60% cổ phần cho Phong Gia Vinh, rất có khả năng Phong Gia Vinh sẽ quay lại đối phó bọn họ, đến lúc đó trong tay bọn họ không có gì ứng phó, vậy thật sự rất nguy hiểm.

Thôi, cứ để mọi chuyện cứ phát triển thuận theo tự nhiên.

Anh không nghĩ cô lại buồn đến vậy, liền dỗ dành cô, "Thiên Ngưng, em đừng có trách anh lạnh lùng, anh làm vậy cũng là vì lo cho em và con, vì hai người, anh không thể mạo hiểm, em hiểu chứ."

"Em có thể lý giải lo lắng của anh, yên tâm đi, em không trách anh. Dù sao giờ đang nhàn rỗi không có việc gì làm, chi bằng anh kiếm tên đặt cho con đi, nghĩ một cái tên cho con trai và cho con gái." Cô nói sang chuyện khác, không hy vọng những chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm bọn họ.

Được hạnh phúc như giờ không phải dễ, cô không muốn bị phá hủy vì những chuyện không cần thiết.

"Con trai gọi Phong Tử, con gai thì gọi Phong Nữ, trai điên, nữ điên, giống như lúc đầu tiên chúng ta vừa gặp lại, em anh là điên tiên sinh, anh lại thấy em chính là cô gái điên." Anh dùng tay xoa tròn bụng cô, trêu chọc.

Nhưng trò đùa này lại khiến cô cực kỳ tức giận, nắm lấy bàn tay anh đặt trên bụng cô ra, không cho anh sờ nữa, rống to không đồng ý, "Phong Khải Trạch, anh dám lấy tên con ra làm trò đùa. Em sẽ không để con gọi anh là ba đâu."

Phong Tử, Phong Nữ, thế mà anh lại nghĩ ra?

"Đừng nóng giận, đừng nóng giận, anh đùa thôi, em giận sẽ ảnh hưởng đến con đó, cho nên ngàn vạn lần không nên nổi giận nha." Anh một tay ôm cô, một tay đặt ở trên bụng cô, dỗ dành.

"Đùa cũng không được."

"Được được được, anh sẽ không đùa, không gọi Phong Tử, Phong Nữ, mà gọi là Phong soái ca, Phong mỹ nữ, có thể chứ?"

"Phong, Khải, Trạch."

"Xem như anh chưa nói." (há há, sợ vợ)

"Anh mau nghĩ cho em, còn dám lấy tên con ra đùa, em không để yên cho anh đâu."

"Tuân mệnh, bà xã đại nhân. Anh không đùa nữa, anh sẽ cố suy nghĩ."

"Hừ."

Nhớ đến ngày trước, Phong đại thiếu gia lạnh lùng ngạo mạn, lại biến thành người chồng thích đùa giỡn, ôn nhu như nước, quả là khác rất xa.

Ngay lúc Phong Khải Trạch đang nghĩ phải đặt tên gì, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Tiếng gõ cửa này, làm cho bọn họ đều đề cao cảnh giác, trong lòng đã chuẩn bị đến đều tồi tệ nhất. Nghĩ rằng có thể là Hồng Thi Na đến, hoặc có thể là Tạ Minh san, hay là Hồng Thiên Phương hoặc Phong Gia Vinh.

"Em đi mở cửa." Tạ Thiên Ngưng đang định đứng lên, đi ra mở cửa, nhưng bị người giữ lại, không để cô đứng lên.

"Chân của anh cũng đã khỏe hẳn, em đang mang thai, hãy ngoan ngoãn ngồi xuống không nên động, để anh đi mở cửa. Anh ngược lại muốn xem là ai dám đến gây phiền toái, anh tuyệt đối sẽ khiến họ phải mất mặt." Phong Khải Trạch không để cô đi mở cửa, tự mình đứng lên, lạnh lùng nhìn cánh cửa còn đang đóng chặt, sau đó chân cao chân thấp bước đi tới, mở cửa ra.

Sau khi mở cửa ra, nhìn thấy người đến là Đinh Tiểu Nhiên, thái độ cảnh giác đều biến mất toàn bộ, cười cười, hiền hoà nói: "Là Tiểu Nhiên đến."

Định bụng kéo cửa ra. Đinh Tiểu Nhiên lại nâng một bó hoa bách hợp to, đi đến, thân thiện chào hỏi, "Hắc hắc, là tôi, tôi đến thăm các người. Phong đại thiếu gia, thật ngại, hoa này không phải tôi mua để tặng cho anh, mà là tặng cho Thiên Ngưng cùng con trai hoặc là con gái nuôi của tôi, anh cũng đừng để ý nha."

"Cô nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm đến sao?"

"Tôi cảm thấy sẽ không, ha ha. Phong đại thiếu gia càng ngày càng hài hước, không còn thường xuyên mặt lạnh nghiêm trang nữa rồi, xem ra Thiên Ngưng đã dạy dỗ anh rất tốt đó!"

"Miệng lưỡi cô vẫn không thay đổi, chỉ cần cô xuất hiện ở đâu, thì nơi đó không ngừng ồn ào, ầm ĩ."

"Nói hay lắm nói hay lắm, tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa, ta muốn gặp Thiên Ngưng và đứa bé, hắc hắc." Đinh Tiểu Nhiên đi ngang qua Phong Khải Trạch, bước nhanh vào trong phòng bệnh, sau đó ngồi đến bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, nhìn chằm chằm bụng cô, "Oa, Thiên Ngưng, bụng của cậu sao lại lớn như thế hở. Tôi lại không ngờ, xem ra người mẹ nuôi như tôi thật sự quá thất bại. Bảo Bảo ngoan, mẹ nuôi mua hoa bách hợp đến tặng cho con, con thích không?"

Tạ Thiên Ngưng cầm lấy bó hoa bách hợp, ngửi một chút, cảm kích nói: "Tiểu Nhiên, cám ơn cậu. Chẳng qua do cậu đã lâu chưa đến đây, tôi còn nghĩ cậu quên mất tôi rồi chứ!"

"Gần đây tôi bận đến tối mày tối mặt, không có thời gian đến thôi. Hơn nữa cậu có ông chồng yêu thương cậu, tôi tới hay không cũng không quan trọng, không phải sao? Thực hâm mộ cậu quá đi, có được hôn nhân mỹ mãn, gia đình hạnh phúc, còn chuẩn bị làm mẹ, những đều tốt đẹp trên đời này đều ban hết cho cậu, không hâm mộ không được a! Nhớ lúc trước cậu ở cùng tên Ôn Thiếu Hoa, cảm thấy không tốt lắm, không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến mau thế, cậu đã thành người phụ nữ hạnh phúc nhất khắp thế giới rồi."

"Cậu với Dư Tử Cường phát triển đến đâu rồi, không phải em ấy muốn cậu làm thư ký của em ấy sao, sao hôm nay không đi cùng với cậu đến?"

"Tôi với cậu ta không có hi vọng đâu, cậu cũng đừng uổng phí tâm tư. Tôi vẫn còn làm cho giám đốc Mã, không làm thư ký của cậu ta, hơn nữa gần đây cậu ta tựa hồ cũng rất bận, không rảnh quan tâm tới tôi, chúng ta cứ như vậy, ai đi đường nấy, cho nên không diễn nữa. Hơn nữa, cậu ta lại nhỏ hơn tôi, cậu cũng không phải không biết, tôi không thích đàn ông nhỏ hơn tôi."

"Cậu chưa từng thử quen đàn ông nhỏ tuổi hơn cậu, làm sao biết không thể chứ?"

"Tạ Thiên Ngưng, hôm nay mình tới để gặp cậu, cậu đừng nhắc đến Dư Tử Cường nữa có được không, tôi sẽ cùng cậu ta diễn trò nữa. Nói về cậu đi, xem ra, hai người gần đây rất tốt, chân của Phong đại thiếu gia đã khỏe nhiều, cậu cũng dưỡng thai khỏe rồi. Tôi đây sẽ chờ con các người ra đời, để làm mẹ nuôi." Đinh Tiểu Nhiên không muốn nhắc đến Dư Tử Cường, cương quyết yêu cầu đổi đề tài.

Cô thừa nhận, lúc đầu có chút bị Dư Tử Cường làm mình hơi rung động, nhưng gần đây hắn ta dường như bật vô âm tín, nên rung động này cũng dần tiêu thất.

Tạ Thiên Ngưng cầm bó hoa trong tay đưa cho Phong Khải Trạch, mang đi chỗ khác, bản thân ngồi bất động tán gẫu, "Trước mắt cũng không tệ, chỉ là không biết về sau sẽ như thế nào?" .

"Về sau vẫn rất tốt mà, không phải sao?"

"Tiểu Nhiên, mình nói cho cậu biết, trước khi Hồng Thi Na bị tống giam đã đến phòng bệnh của chúng mình. Nghe này, cả Tạ Minh San cũng đã tới, tóm lại đám người luôn gây phiền phức cho mình đều đã xuất hiện, cho nên mình mới cảm thấy có chút bất an."

Phong Khải Trạch tùy tiện đặt hoa để ở trên bàn, nghe lời cô nói xong, biết cô đang lo lắng cái gì, vì thế muốn cô được an tâm, liền đưa ra một lời hứa hẹn, "Thiên Ngưng, em yên tâm đi, anh cam đoan những người này sẽ không gầy phiền toái gì chúng ta nữa."

"Cậu có một người chồng vừa tài giỏi lại luôn yêu thương cậu, luôn ở bên cạnh che chở cho cậu. Yêu ma quỷ quái cũng không dám động vào cậu, nên cậu không cần suy nghĩ quá nhiều, hãy dưỡng thai cho tốt, cảm xúc của cậu sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Bảo Bảo, như vậy đối với Bảo Bảo không tốt đâu. Phụ nữ có thai hay đa sầu đa cảm lắm, nên cậu phải chú ý nhiều một chút, đừng nghĩ đến những chuyện không tốt này." Đinh Tiểu Nhiên lấy tay sờ sờ bụng Tạ Thiên Ngưng, trấn an cảm xúc của cô.

"Tiểu Nhiên, sao mình cảm thấy cậu hiểu phụ nữ có thai còn hơn cả tôi nữa đó?" Tạ ngàn ngưng đùa với nàng, cố ý thế nào hỏi.

"Ai ôi, mình chỉ nói theo đạo lý mà thôi, hiện nay mình đã 27, cũng không phải 17, tính theo tuổi tác, nếu cả cái gì cũng không hiểu, mình còn là phụ nữ nữa sao?" Một người phụ nữ 27, nếu như ngay cả những chuyện này cũng không biết, cô không biết các cô gái này làm sao có thể sống đến 27 tuổi nữa.

"Cậu đã nói cậu đã 27, vậy còn không mau chạy đi tìm người đàn ông tốt để gả đi?"

"Đàn ông tốt không dễ tìm, chỉ có thể dựa vào may mắn không thể cầu, tôi đâu có vận khí tốt như cậu chứ? Bỗng chốc liền gặp phải bạch mã hoàng tử của số mệnh."

"Tuy nói như thế, nhưng nếu muốn tìm người để giới thiệu thì tôi sẽ giới thiệu Dư Tử Cường cho cậu, cậu cảm thấy sao?"

"Lại là Dư Tử Cường, Tạ Thiên Ngưng, mình hoài nghi cậu bị Dư Tử Cường mưu chuộc, cho nên mới nói giúp hắn như vậy, có đúng hay không?"

"Oan uổng, trời ơi oan uổng quá, mình chưa có lấy gì hết, khỉ con có thể làm chứng. Tiểu Nhiên, mình đang nói sự thật, cậu và Dư Tử Cường thật sự rất xứng đôi. Nếu không cậu cứ lo lắng sợ hãi, bằng không mình sẽ nghĩ chuyện nó đeo đuổi cậu chính là do hai người đang diễn đó chứ?" Tạ Thiên Ngưng một lòng muốn tác hợp, kỳ thực cũng muốn Đinh Tiểu Nhiên tìm được người đàn ông đáng tin cậy, theo ý cô, Dư Tử Cường rất đáng tin cậy.

"Đùa à, mình không muốn bị chế giễu mà xem như thật đâu, huống chi cậu ta còn nhỏ hơn tôi, tôi thật sự không thích đàn ông nhỏ tuổi hơn mình. Cậu không cần lo cho mình, nếu thật sự không tìm được đối tượng thích hợp, mình đây sẽ nhờ cậu giúp, dù sao hiện tại rất nhiều gái ế đều muốn tiếp cận, không phải sao?"

"Mình cảm thấy Dư Tử Cường tương đối thích hợp hơn."

"Cậu cứ Dư Tử Cường này, Dư Tử Cường nọ, mình sẽ giận dữ bỏ đi đó?"

"Được được được, mình không nói đến cậu ta nữa, vậy được rồi chứ."

"Này còn được đó."

Ngay lúc hai người phụ nữ đang nói chuyện hăng say, lại vang lên tiếng gõ cửa.
Tác giả : Tịch Mộng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại