Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 263: Xem Ai Lợi Hại
Dư Tử Cường vẫn giả vờ giả vịt, chờ đến lầu dưới, bước lên xe của mình, mới lộ ra bản tính thật, đắc ý cười tà, âm lãnh nói: "Chuyện bắt cóc quả nhiên có liên quan đến Ôn Thiếu Hoa, xem ra hắn còn gạt luôn cả người trong nhà."
"Làm sao cậu biết có liên quan đến Ôn Thiếu Hoa, chỉ bằng với mấy câu hỏi, cậu đã quả quyết đến vậy sao?" Đinh Tiểu Nhiên cố ý tạt nước lạnh vào hắn, nhưng trong lòng lại không tự chủ được mà tin tưởng những lời hắn nói. Trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này không đơn giản giống như vẻ hắn bề ngoài, cà lơ phất phơ,miệng lưỡi trơn tru, lãng tử tình trường, chẳng qua đều là giả, cần phải có thời gian mới tìm hiểu hết được con người thực của hắn.
Kỳ lạ, tại sao cô phải hiểu rõ về người đàn ông này, hắn đâu có liên quan gì đến cô?
Đinh Tiểu Nhiên kiềm chế tâm tư, không để mình suy nghĩ nữa, cũng không để cho mình loạn tưởng.
"Chị mới vừa rồi không nghe thấy Lâm Thục Phân nói gì sao, đã mấy ngày rồi mà Ôn Thiếu Hoa vẫn chưa trở về nhà, cả nhà liên lạc không được, có thể thấy trong việc này nhất định có vấn đề."
"Có lẽ hắn chỉ là muốn cùng bạn bè đi ra ngoài chơi thêm mấy ngày mà thôi, bởi vì tâm trạng không tốt nên không muốn liên lạc với người nhà, việc này không có gì kỳ lạ!"
"Nếu là Ôn Thiếu Hoa lúc trước, có lẽ không có gì kỳ quái , nhưng Ôn Thiếu Hoa bây giờ, lại rất kỳ quái?"
"Tại sao?"
"Bởi vì hắn không còn là Ôn Thiếu Hoa trước kia."
"Dư Tử Cường,cậu đừng ra vẻ thần bí như vậy có được không, có gì nói thẳng ra đi, càng nghe càng khiến tôi mơ hồ thêm thôi." Đinh Tiểu Nhiên không chịu nổi bộ dạng thần bí của hắn, mắt trợn trắng nhìn chằm chằm hắn.
Mặt Dư Tử Cường áp sát lại, nở ra nụ cười châm chọc cô, "Cô cho tôi hôn một cái, tôi sẽ nói cho cô biết."
Yêu cầu như thế khiến cô liền nổi trận lôi đình, giơ năm ngón tay ra, hù dọa hắn, "Tôi cho cậu một cái tát, cậu có lấy không?"
"Chỉ cần là chị cho, tôi đều lấy, đến đây đi." Hắn không bị dọa, còn đưa mặt lên, chờ ‘móng vuốt’ của cô nói.
Hắn có thể khẳng định, cô không nỡ đánh hắn.
Quả nhiên, cô không thể ra tay được, không thể làm gì khác hơn là thu tay lại, hùng hổ nói: "Cậu kêu tôi cho thì tôi phải cho sao, vậy chẳng phải là tôi chịu thiệt rồi ư? Được rồi, quay lại vấn đề chánh đi, không nói những lời thiếu dinh dưỡng đi, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào đây?"
"Kế tiếp trở về ngân hàng, chuẩn bị tiền mặt."
"Trở về chuẩn bị tiền mặt, vậy chúng ta đi tới nơi này chẳng phải vô dụng rồi sao?"
"Ai nói vô dụng, tối thiểu hiện tại có thể khẳng định Ôn Thiếu Hoa cùng vụ án bắt cóc liền có liên quan."
"Biết thì có ích lợi gì, chúng ta lại không biết hắn đang ở nơi nào?"
"Giờ cần phải tranh thủ thời gian đi chuộc người, có hiểu không? Đi thôi, trở về giúp ta lo mọi việc." Dư Tử Cường nịt chặc dây an toàn, lập tức nổ máy xe rời đi. Suy nghĩ ở trong đầu, nên làm như thế nào mới không xảy ra sai sót?
Hắn vừa muốn cứu người ra, lại muốn giữ lại số tiền kia của Tạ Thiên Ngưng, nhất định phải nghĩ ra cách ổn thỏa mới được.
Đinh Tiểu Nhiên cũng nịt chặc dây an toàn, vừa mới bắt đầu không hề cảm thấy có vấn đề gì, nhưng qua một hồi, đột nhiên cảm giác được chuyện này có gì đó không ổn, hồ nghi hỏi: "Này, tại sao tôi phải trở về giúp cho cậu hả? Hiện giờ tôi đang trốn việc, không thể nói về là về, bằng không tiền thưởng tháng này sẽ mất hết."
"Cô là thư ký của tôi, nhất định phải giúp tôi lo mọi việc, về phần tiền thưởng, nếu như làm tốt, tôi không chỉ cho cô tiền thưởng, còn có thể tăng lương cho cô."
Hắn có thể nhìn ra người phụ nữ này, sẽ lật người như thế nào?
"Dư Tử Cường, từ lúc nào tôi biến thành thư ký của anh hả? Mới vừa rồi ở trước mặt Lâm Thục Phân, chẳng qua là diễn trò thôi sao, không phải là thật, cậu không cần nhầm lẫn trò đùa với thực tế, tôi không phải thư ký của cậu, có nghe rõ không?" Cô mãnh liệt phản bác, nghiêm túc nói rõ ra.
"Đùa mà thành thật, chẳng phải tốt lắm sao?"
"Tốt cái đầu quỷ của cậu đó. Nhanh lên, mau dừng xe lại, tôi muốn xuống xe."
"Chị Đinh, chúng ta bây giờ đang giúp chị ThiênNgưng cứu chồng chị ấy, chị thật sự muốn mặc kệ chuyện này sao? Cần tôi nói ra, giao cho cô công việc có tiền đồ lại không chịu, lại muốn cả đời làm công việt vặt vãnh, không có tiền đồ, không có gì giỏi." Dư Tử Cường thấy tâm tình Đinh Tiểu Nhiên vô cùng kích động, vì vậy liền tìm vài thứ tới trấn an cô.
Mặc dù vô nghĩa, nhưng lại rất có lý, Đinh Tiểu Nhiên không còn kích động, thậm chí cảm thấy lời này rất đúng, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu, thở dài nói: "Lời của cậu nói rất có lý, nhưng không phải là cách tốt, tôi không thể vào cửa trước, chỉ có thể dậm chân tại chỗ, làm công việc vặt vãnh. Làm việc vặt thì làm việc vặt, thử hỏi có mấy người có thể vào làm được ở Cao Phong, lại có thể có được mấy người phụ nữ được giống như Thiên Ngưng gặp bạch mã hoàng tử tốt chứ? Cho nên biết mình biết ta, cần cù siêng năng làm việc, không cần phải mỗi ngày ảo tưởng, từ trên trời rớt xuống cái bánh ngon, càng không muốn ảo tưởng bạch mã hoàng tử gì đó, tất cả đều giống như chuyện cổ tích xa xưa."
"Thế nào, tôi không phải là bạch mã hoàng tử ưu tú đây sao?"
"Cậu—— thôi đi, Bạch Mã gì chứ, làm hắc mã còn kém xa. Mặc dù là đứng hàng ba, chỉ tiếc ——"
"Chỉ tiếc cái gì?"
"Không có gì, nghiêm túc lái xe của cậu đi."
Cô không nói, nhưng hắn vẫn có thể đoán, nói thẳng ra, "Chỉ tiếc tôi chỉ là thằng nhóc, có đúng không?"
Bị nói trúng tim, Đinh Tiểu Nhiên có chút lúng túng, hít một hơi thật sâu, dứt khoát không phủ nhận, "Không sai, chỉ tiếc cậu nhỏ hơn tôi. Nếu như cậu không nhỏ hơn tôi, nhất định tôi sẽ đeo đuổi ngược lại cậu" .
"Tôi chỉ nhỏ hơn chị có hai tuổi mà thôi, hai tuổi."
"Một tháng, hay một ngày vẫn là nhỏ. Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta nên nghĩ cách giúp Thiên Ngưng cứu Phong Khải Trạch đi."
Tại sao hắn lại phải nhỏ hơn cô, nếu như lớn hơn cô, thật là tốt biết bao.
"Được, nghe lời chị." Dư Tử Cường không hề cưỡng ép cô, trước tiên dẹp chuyện này sang một bên, sau này hãy giải quyết.
Cô không thích đàn ông nhỏ tuổi hơn cô, hắn lại càng muốn cô thích hắn, xem ai lợi hại?
Bất quá điều bây giờ quan trọng nhất chính là cứu người, không phải tán gái, cho nên chỉ có thể tạm gác chuyện này lại.
Tạ Thiên Ngưng nhận tin nhắn bọn cướp gởi tới, nói chậm nhất là ngày mai phải chuẩn bị xong tiền chuộc người, biết đã không thể trì hoãn nữa. Vả lại cô cũng không muốn kéo dài nữa, chỉ muốn mau chóng cứu Phong Khải Trạch về , vì vậy liền gọi điện thoại cho Dư Tử Cường, muốn hắn mau chóng chuẩn bị tiền.
Khỉ con ở trong tay bọn cướp đã nhiều ngày rồi. Thêm một ngày là càng nguy hiểm một ngày,càng ở thêm một ngày nhiều càng ăn nhiều đau khổ hơn thêm một ngày. Cô đã không thể đợi được, hận không thể mau chóng đi chuộc người ngay.
"Thiên Ngưng, bọn cướp nói ngày mai lấy tiền đổi người, cũng không có cho thời gian cùng địa điểm, vậy ngày mai chúng ta phải làm như thế nào?" Đới Phương Dung cũng rất sốt ruột, rất sợ ngày mai không đổi được người, ngược lại sẽ lâm vào nguy hiểm lớn hơn.
Bọn cướp lấy được tiền rồi, có chịu thả người ra không?
"Bọn họ đại khái muốn chúng ta làm theo từng chỉ thị của chúng, như vậy, cho dù chúng ta có báo cảnh sát, cảnh sát cũng không biết nơi nào để phục kích."
"Bây giờ bọn cướp thật sự càng ngày càng thông minh, thật ghê tởm. Thiên Ngưng, ngày mai lấy tiền đi đổi người, để mẹ đi cho, con đang có bầu, không nên làm chuyện nguy hiểm này."
"Mẹ ——" Tạ Thiên Ngưng rất cảm động, hơn qua mười năm chưa từng cảm thụ tình thương của mẹ, giờ khắc này cảm thấy thật sự rất ấm áp.
"Cái gì cũng đừng nói, quyết định như vậy đi, ngày mai mẹ sẽ mang tiền đi đổi người, con tốt nhất nên ở nhà đi." Đới Phương Dung giữ chặt nụ cười từ ái trên khuôn mặt, nắm lấy tay Tạ Thiên Ngưng, quyết tâm làm điều mình muốn làm.
"Mẹ, sợ rằng đây không phải điều chúng ta có thể làm chủ, bọn cướp rất có thể sẽ đưa ra yêu cầu người lấy tiền đi đổi, có lẽ sẽ yêu cầu con mang tiền đi đổi người."
"Này, này phải làm sao mới tốt đây? Con bây giờ đang mang bầu, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ rất nguy hiểm."
"Hiện tại không thể cố được nhiều như vậy, hết thảy làm theo ý của bọn cướp đi. Mẹ, mẹ yên tâm, cho dù con phải đem tiền đi đổi người, con nhất định sẽ cẩn thận." Tạ Thiên Ngưng bình tĩnh, đưa tay đặt lên phần bụng của mình, dùng tâm để nói chuyện với đứa con của mình: bảo bảo, con nhất định phải giúp mẹ cứu ba của con ra, nên con phải muốn ngoan ngoãn, có biết không?
Đới Phương Dung thấy bàn tay của cô, hiểu cô bây giờ cũng rất thống khổ, mà mình cũng thật bất đắc dĩ, rất căm giận, nghĩ đi nghĩ lại, lập tức đem cơn giận của mình trút lên người Phong Gia Vinh, trực tiếp mắng, "Nói đi nói lại cũng đều do tên Phong Gia Vinh, Đường Phi cũng đã quay về nói cho ông ta biết chuyện này, vậy mà ông ta lại không chút nhúc nhích, thật là tức chết mà."
Sao lâu như vậy mà cả một cú điện thoại, Phong Gia Vinh cũng không có gọi đến, chẳng lẽ ông ta chỉ cần tiền mà không cần con trai mình sao?
Lúc trước bà chính là một phu nhân dịu dàng nhã nhặn, không dám mắng chửi người, nhưng bây giờ, bà đã thành một oán phụ, ngày ngày chửi mắng một người, một người đàn ông đáng ghét.
"Mẹ, đừng nghĩ những thứ này nữa, chỉ càng tăng thêm phiền não thôi."
"Được được được, mẹ không nghĩ. Thiên Ngưng, đến giờ ăn cơm rồi. Chúng ta đi ăn cơm đi, mẹ biết con không muốn ăn gì cả, nhưng vẫn phải cố ăn."
"Dạ."
Vì con, mình không để ngã xuống, cô nhất định phải khỏe mạnh, phải cứng rắn nâng cao tinh thần.
Đường Phi đem chuyện Phong Khải Trạch bị bắt cóc nói cho Phong Gia Vinh biết, nhưng không có nói chuyện Tạ Thiên Ngưng có mười triệu, Phong Gia Vinh cho rằng tất cả mọi người muốn ông giao ra mười triệu, cho nên rất tức giận, đồng thời muốn cứu con trai mình ra, lại vừa đau lòng cho tiền của mình, căn bản không muốn giao ra mười triệu.
Mười triệu, đây không phải một số tiền nhỏ, mang đi cứu một kẻ đối địch với ông, đáng giá không?
Thế nhưng kẻ đó chính là con trai ngỗ nghịch của ông!
Ông nên làm gì bây giờ mới phải?
"Đường Phi, bọn cướp có nói lúc nào giao số tiền kia ra sao?"
"Cái này con không biết, cô chủ không có nói, hình như vẫn đang chờ tin của bọn cướp." Đường Phi nói láo, thật ra đã biết được tin, chẳng qua là không muốn nói mà thôi.
Hắn đương nhiên không thể nói ra, nói ra coi như xong đời.
"Cậu mau đi thám thính tin tức cho ta, lần này phải ở bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, xem họ có cần gì thì ra tay giúp, cậu đã cố giúp đỡ bọn họ. Về phần chuyện tiền bạc, để tôi suy nghĩ lại rồi hãy nói."
"Ông Phong, tôi vừa mới bị đuổi, nên không thể ở lại đó."
"Tôi kêu cậu đi cậu phải đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Nếu bọn họ không mở cửa cho cậu đi vào, cậu phải tự tìm cách vào. Trèo tường vào, mau đi nhanh lên đi."
"Dạ", Đường Phi cố ý giả ra bộ dạng rất khốn khổ, nhận lệnh xong liền xoay người rời đi, vậy mà vừa ra khỏi cửa, lập tức lộ ra bộ dạng chân thật, cười đắc ý.
Lúc này vào ngày mai, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mười triệu sẽ đến trên tay của hắn. Về phần những chuyện khác, hắn cũng mặc kệ, tất cả tội danh đều để một mình Ôn Thiếu Hoa gánh hết.
"Làm sao cậu biết có liên quan đến Ôn Thiếu Hoa, chỉ bằng với mấy câu hỏi, cậu đã quả quyết đến vậy sao?" Đinh Tiểu Nhiên cố ý tạt nước lạnh vào hắn, nhưng trong lòng lại không tự chủ được mà tin tưởng những lời hắn nói. Trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này không đơn giản giống như vẻ hắn bề ngoài, cà lơ phất phơ,miệng lưỡi trơn tru, lãng tử tình trường, chẳng qua đều là giả, cần phải có thời gian mới tìm hiểu hết được con người thực của hắn.
Kỳ lạ, tại sao cô phải hiểu rõ về người đàn ông này, hắn đâu có liên quan gì đến cô?
Đinh Tiểu Nhiên kiềm chế tâm tư, không để mình suy nghĩ nữa, cũng không để cho mình loạn tưởng.
"Chị mới vừa rồi không nghe thấy Lâm Thục Phân nói gì sao, đã mấy ngày rồi mà Ôn Thiếu Hoa vẫn chưa trở về nhà, cả nhà liên lạc không được, có thể thấy trong việc này nhất định có vấn đề."
"Có lẽ hắn chỉ là muốn cùng bạn bè đi ra ngoài chơi thêm mấy ngày mà thôi, bởi vì tâm trạng không tốt nên không muốn liên lạc với người nhà, việc này không có gì kỳ lạ!"
"Nếu là Ôn Thiếu Hoa lúc trước, có lẽ không có gì kỳ quái , nhưng Ôn Thiếu Hoa bây giờ, lại rất kỳ quái?"
"Tại sao?"
"Bởi vì hắn không còn là Ôn Thiếu Hoa trước kia."
"Dư Tử Cường,cậu đừng ra vẻ thần bí như vậy có được không, có gì nói thẳng ra đi, càng nghe càng khiến tôi mơ hồ thêm thôi." Đinh Tiểu Nhiên không chịu nổi bộ dạng thần bí của hắn, mắt trợn trắng nhìn chằm chằm hắn.
Mặt Dư Tử Cường áp sát lại, nở ra nụ cười châm chọc cô, "Cô cho tôi hôn một cái, tôi sẽ nói cho cô biết."
Yêu cầu như thế khiến cô liền nổi trận lôi đình, giơ năm ngón tay ra, hù dọa hắn, "Tôi cho cậu một cái tát, cậu có lấy không?"
"Chỉ cần là chị cho, tôi đều lấy, đến đây đi." Hắn không bị dọa, còn đưa mặt lên, chờ ‘móng vuốt’ của cô nói.
Hắn có thể khẳng định, cô không nỡ đánh hắn.
Quả nhiên, cô không thể ra tay được, không thể làm gì khác hơn là thu tay lại, hùng hổ nói: "Cậu kêu tôi cho thì tôi phải cho sao, vậy chẳng phải là tôi chịu thiệt rồi ư? Được rồi, quay lại vấn đề chánh đi, không nói những lời thiếu dinh dưỡng đi, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào đây?"
"Kế tiếp trở về ngân hàng, chuẩn bị tiền mặt."
"Trở về chuẩn bị tiền mặt, vậy chúng ta đi tới nơi này chẳng phải vô dụng rồi sao?"
"Ai nói vô dụng, tối thiểu hiện tại có thể khẳng định Ôn Thiếu Hoa cùng vụ án bắt cóc liền có liên quan."
"Biết thì có ích lợi gì, chúng ta lại không biết hắn đang ở nơi nào?"
"Giờ cần phải tranh thủ thời gian đi chuộc người, có hiểu không? Đi thôi, trở về giúp ta lo mọi việc." Dư Tử Cường nịt chặc dây an toàn, lập tức nổ máy xe rời đi. Suy nghĩ ở trong đầu, nên làm như thế nào mới không xảy ra sai sót?
Hắn vừa muốn cứu người ra, lại muốn giữ lại số tiền kia của Tạ Thiên Ngưng, nhất định phải nghĩ ra cách ổn thỏa mới được.
Đinh Tiểu Nhiên cũng nịt chặc dây an toàn, vừa mới bắt đầu không hề cảm thấy có vấn đề gì, nhưng qua một hồi, đột nhiên cảm giác được chuyện này có gì đó không ổn, hồ nghi hỏi: "Này, tại sao tôi phải trở về giúp cho cậu hả? Hiện giờ tôi đang trốn việc, không thể nói về là về, bằng không tiền thưởng tháng này sẽ mất hết."
"Cô là thư ký của tôi, nhất định phải giúp tôi lo mọi việc, về phần tiền thưởng, nếu như làm tốt, tôi không chỉ cho cô tiền thưởng, còn có thể tăng lương cho cô."
Hắn có thể nhìn ra người phụ nữ này, sẽ lật người như thế nào?
"Dư Tử Cường, từ lúc nào tôi biến thành thư ký của anh hả? Mới vừa rồi ở trước mặt Lâm Thục Phân, chẳng qua là diễn trò thôi sao, không phải là thật, cậu không cần nhầm lẫn trò đùa với thực tế, tôi không phải thư ký của cậu, có nghe rõ không?" Cô mãnh liệt phản bác, nghiêm túc nói rõ ra.
"Đùa mà thành thật, chẳng phải tốt lắm sao?"
"Tốt cái đầu quỷ của cậu đó. Nhanh lên, mau dừng xe lại, tôi muốn xuống xe."
"Chị Đinh, chúng ta bây giờ đang giúp chị ThiênNgưng cứu chồng chị ấy, chị thật sự muốn mặc kệ chuyện này sao? Cần tôi nói ra, giao cho cô công việc có tiền đồ lại không chịu, lại muốn cả đời làm công việt vặt vãnh, không có tiền đồ, không có gì giỏi." Dư Tử Cường thấy tâm tình Đinh Tiểu Nhiên vô cùng kích động, vì vậy liền tìm vài thứ tới trấn an cô.
Mặc dù vô nghĩa, nhưng lại rất có lý, Đinh Tiểu Nhiên không còn kích động, thậm chí cảm thấy lời này rất đúng, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu, thở dài nói: "Lời của cậu nói rất có lý, nhưng không phải là cách tốt, tôi không thể vào cửa trước, chỉ có thể dậm chân tại chỗ, làm công việc vặt vãnh. Làm việc vặt thì làm việc vặt, thử hỏi có mấy người có thể vào làm được ở Cao Phong, lại có thể có được mấy người phụ nữ được giống như Thiên Ngưng gặp bạch mã hoàng tử tốt chứ? Cho nên biết mình biết ta, cần cù siêng năng làm việc, không cần phải mỗi ngày ảo tưởng, từ trên trời rớt xuống cái bánh ngon, càng không muốn ảo tưởng bạch mã hoàng tử gì đó, tất cả đều giống như chuyện cổ tích xa xưa."
"Thế nào, tôi không phải là bạch mã hoàng tử ưu tú đây sao?"
"Cậu—— thôi đi, Bạch Mã gì chứ, làm hắc mã còn kém xa. Mặc dù là đứng hàng ba, chỉ tiếc ——"
"Chỉ tiếc cái gì?"
"Không có gì, nghiêm túc lái xe của cậu đi."
Cô không nói, nhưng hắn vẫn có thể đoán, nói thẳng ra, "Chỉ tiếc tôi chỉ là thằng nhóc, có đúng không?"
Bị nói trúng tim, Đinh Tiểu Nhiên có chút lúng túng, hít một hơi thật sâu, dứt khoát không phủ nhận, "Không sai, chỉ tiếc cậu nhỏ hơn tôi. Nếu như cậu không nhỏ hơn tôi, nhất định tôi sẽ đeo đuổi ngược lại cậu" .
"Tôi chỉ nhỏ hơn chị có hai tuổi mà thôi, hai tuổi."
"Một tháng, hay một ngày vẫn là nhỏ. Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta nên nghĩ cách giúp Thiên Ngưng cứu Phong Khải Trạch đi."
Tại sao hắn lại phải nhỏ hơn cô, nếu như lớn hơn cô, thật là tốt biết bao.
"Được, nghe lời chị." Dư Tử Cường không hề cưỡng ép cô, trước tiên dẹp chuyện này sang một bên, sau này hãy giải quyết.
Cô không thích đàn ông nhỏ tuổi hơn cô, hắn lại càng muốn cô thích hắn, xem ai lợi hại?
Bất quá điều bây giờ quan trọng nhất chính là cứu người, không phải tán gái, cho nên chỉ có thể tạm gác chuyện này lại.
Tạ Thiên Ngưng nhận tin nhắn bọn cướp gởi tới, nói chậm nhất là ngày mai phải chuẩn bị xong tiền chuộc người, biết đã không thể trì hoãn nữa. Vả lại cô cũng không muốn kéo dài nữa, chỉ muốn mau chóng cứu Phong Khải Trạch về , vì vậy liền gọi điện thoại cho Dư Tử Cường, muốn hắn mau chóng chuẩn bị tiền.
Khỉ con ở trong tay bọn cướp đã nhiều ngày rồi. Thêm một ngày là càng nguy hiểm một ngày,càng ở thêm một ngày nhiều càng ăn nhiều đau khổ hơn thêm một ngày. Cô đã không thể đợi được, hận không thể mau chóng đi chuộc người ngay.
"Thiên Ngưng, bọn cướp nói ngày mai lấy tiền đổi người, cũng không có cho thời gian cùng địa điểm, vậy ngày mai chúng ta phải làm như thế nào?" Đới Phương Dung cũng rất sốt ruột, rất sợ ngày mai không đổi được người, ngược lại sẽ lâm vào nguy hiểm lớn hơn.
Bọn cướp lấy được tiền rồi, có chịu thả người ra không?
"Bọn họ đại khái muốn chúng ta làm theo từng chỉ thị của chúng, như vậy, cho dù chúng ta có báo cảnh sát, cảnh sát cũng không biết nơi nào để phục kích."
"Bây giờ bọn cướp thật sự càng ngày càng thông minh, thật ghê tởm. Thiên Ngưng, ngày mai lấy tiền đi đổi người, để mẹ đi cho, con đang có bầu, không nên làm chuyện nguy hiểm này."
"Mẹ ——" Tạ Thiên Ngưng rất cảm động, hơn qua mười năm chưa từng cảm thụ tình thương của mẹ, giờ khắc này cảm thấy thật sự rất ấm áp.
"Cái gì cũng đừng nói, quyết định như vậy đi, ngày mai mẹ sẽ mang tiền đi đổi người, con tốt nhất nên ở nhà đi." Đới Phương Dung giữ chặt nụ cười từ ái trên khuôn mặt, nắm lấy tay Tạ Thiên Ngưng, quyết tâm làm điều mình muốn làm.
"Mẹ, sợ rằng đây không phải điều chúng ta có thể làm chủ, bọn cướp rất có thể sẽ đưa ra yêu cầu người lấy tiền đi đổi, có lẽ sẽ yêu cầu con mang tiền đi đổi người."
"Này, này phải làm sao mới tốt đây? Con bây giờ đang mang bầu, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ rất nguy hiểm."
"Hiện tại không thể cố được nhiều như vậy, hết thảy làm theo ý của bọn cướp đi. Mẹ, mẹ yên tâm, cho dù con phải đem tiền đi đổi người, con nhất định sẽ cẩn thận." Tạ Thiên Ngưng bình tĩnh, đưa tay đặt lên phần bụng của mình, dùng tâm để nói chuyện với đứa con của mình: bảo bảo, con nhất định phải giúp mẹ cứu ba của con ra, nên con phải muốn ngoan ngoãn, có biết không?
Đới Phương Dung thấy bàn tay của cô, hiểu cô bây giờ cũng rất thống khổ, mà mình cũng thật bất đắc dĩ, rất căm giận, nghĩ đi nghĩ lại, lập tức đem cơn giận của mình trút lên người Phong Gia Vinh, trực tiếp mắng, "Nói đi nói lại cũng đều do tên Phong Gia Vinh, Đường Phi cũng đã quay về nói cho ông ta biết chuyện này, vậy mà ông ta lại không chút nhúc nhích, thật là tức chết mà."
Sao lâu như vậy mà cả một cú điện thoại, Phong Gia Vinh cũng không có gọi đến, chẳng lẽ ông ta chỉ cần tiền mà không cần con trai mình sao?
Lúc trước bà chính là một phu nhân dịu dàng nhã nhặn, không dám mắng chửi người, nhưng bây giờ, bà đã thành một oán phụ, ngày ngày chửi mắng một người, một người đàn ông đáng ghét.
"Mẹ, đừng nghĩ những thứ này nữa, chỉ càng tăng thêm phiền não thôi."
"Được được được, mẹ không nghĩ. Thiên Ngưng, đến giờ ăn cơm rồi. Chúng ta đi ăn cơm đi, mẹ biết con không muốn ăn gì cả, nhưng vẫn phải cố ăn."
"Dạ."
Vì con, mình không để ngã xuống, cô nhất định phải khỏe mạnh, phải cứng rắn nâng cao tinh thần.
Đường Phi đem chuyện Phong Khải Trạch bị bắt cóc nói cho Phong Gia Vinh biết, nhưng không có nói chuyện Tạ Thiên Ngưng có mười triệu, Phong Gia Vinh cho rằng tất cả mọi người muốn ông giao ra mười triệu, cho nên rất tức giận, đồng thời muốn cứu con trai mình ra, lại vừa đau lòng cho tiền của mình, căn bản không muốn giao ra mười triệu.
Mười triệu, đây không phải một số tiền nhỏ, mang đi cứu một kẻ đối địch với ông, đáng giá không?
Thế nhưng kẻ đó chính là con trai ngỗ nghịch của ông!
Ông nên làm gì bây giờ mới phải?
"Đường Phi, bọn cướp có nói lúc nào giao số tiền kia ra sao?"
"Cái này con không biết, cô chủ không có nói, hình như vẫn đang chờ tin của bọn cướp." Đường Phi nói láo, thật ra đã biết được tin, chẳng qua là không muốn nói mà thôi.
Hắn đương nhiên không thể nói ra, nói ra coi như xong đời.
"Cậu mau đi thám thính tin tức cho ta, lần này phải ở bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, xem họ có cần gì thì ra tay giúp, cậu đã cố giúp đỡ bọn họ. Về phần chuyện tiền bạc, để tôi suy nghĩ lại rồi hãy nói."
"Ông Phong, tôi vừa mới bị đuổi, nên không thể ở lại đó."
"Tôi kêu cậu đi cậu phải đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Nếu bọn họ không mở cửa cho cậu đi vào, cậu phải tự tìm cách vào. Trèo tường vào, mau đi nhanh lên đi."
"Dạ", Đường Phi cố ý giả ra bộ dạng rất khốn khổ, nhận lệnh xong liền xoay người rời đi, vậy mà vừa ra khỏi cửa, lập tức lộ ra bộ dạng chân thật, cười đắc ý.
Lúc này vào ngày mai, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mười triệu sẽ đến trên tay của hắn. Về phần những chuyện khác, hắn cũng mặc kệ, tất cả tội danh đều để một mình Ôn Thiếu Hoa gánh hết.
Tác giả :
Tịch Mộng