Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà
Quyển 1 - Chương 7: Bạn thân phiền não
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Bầu trời bao la trong xanh, diễm lệ động lòng người, Cố Tuyết Y xuống xe, bóng dáng bị ánh mặt trời chiếu nghiêng in xuống nền gạch đỏ. LQĐ
Nhìn bóng dáng nghiêng dài dưới mặt đất, Cố Tuyết Y hơi run sợ, nhìn lên bầu trời hơi đỏ, giống như một bức tranh màu nước, thật sự rất đẹp.
Nhịp điệu cuộc sống của người trong thành phố lớn tất bật hơn, đi làm thì chạy theo xe bus, tan tầm vội trở về nhà nấu cơm, cực ít người lưu ý tới cảnh đẹp như vậy, ngay cả tiểu khu chỗ cô ở, buổi tối cũng rất ít người trẻ tuổi tản bộ sau khi ăn xong, hơn phân nửa là người già và trẻ em.
Đi khoảng năm phút, hương cây xanh xộc vào mũi, đường rộng trồng mấy hàng cây bạch dương, ánh trời chiều xuyên qua lá cây vẩy lên mặt đất loang lổ ánh nắng.
Đi vài phút, Cố Tuyết Y tới cửa nhỏ cạnh cổng sắt chính, lôi thẻ cảm ứng từ ra dán lên máy cảm ứng, tích một tiếng, cánh cửa nhỏ tự động mở ra.
Tầm mười phút sau, Cố Tuyết Y đi về phía bên phải cầu thang, cắm chìa khóa trên tay vào ổ khóa mở cửa.
Mùi hương quen thuộc xộc vào, Cố Tuyết Y tiện tay đóng cửa lại.
Thay dép lê ngay tại cửa, tự mình đi vào phòng khách đơn sơ, cánh môi đỏ thẫm của Cố Tuyết Y hơi cong lên, mắt trong suốt tĩnh lặng như trời xanh yên tĩnh.
“Không phải ai đó phải kết hôn nên cực kỳ bận rộn à? Sao rảnh chạy tới chỗ tớ đây?"
“Sao cậu biết tớ tới hả?" Trong mắt Tiêu Nhã Mạn tràn đầy bất mãn nhìn Cố Tuyết Y.
“Tớ ngửi thấy mùi hương thuộc về cậu." Buông túi xách trên vai xuống, ngồi trên sofa, vẻ mặt Cố Tuyết Y hờ hững, đuôi lông mày hiện sự mệt mỏi không dễ gì bị phát hiện.
Tối hôm qua biết là phải đi ra ngoài xem mắt sẽ không có thời gian viết tiểu thuyết, vì vậy nên cô ngồi suốt đêm đánh bản thảo, viết tiểu thuyết, mãi cho tới sáu giờ sáng mới đi ngủ.
Vì không nghỉ ngơi đầy đủ bây giờ cô cảm thấy mình đau đầu chóng mặt, giữa mi tâm hơi đau.
Ngón tay như ngọc ấn lên huyệt thái dương.
“Cậu như chú chó nhỏ à? Không có chuyện gì lại dùng mũi ngửi mùi của tớ."
Cảm giác đầu khá hơn một chút, Cố Tuyết Y thả tay ra nhìn sắc mắt Tiêu Nhã Mạn hơi ảm đạm, giữa hai hàng lông mày hiện vẻ không vui, so với tinh thần phấn khởi ánh mắt lấp lánh của ba ngày trước, quả thực khác nhau một trời một vực. Cô khẽ thở dài, thấp giọng quan tâm hỏi: “Hôn lễ cậu chuẩn bị thế nào rồi?"
Hai ngày nay cô cũng bận viết tiểu thuyết nên không có thời gian gọi điện thoại hỏi Nhã Mạn.
Tiêu Nhã Mạn cúi đầu, Cố Tuyết Y không nhìn thấy thần sắc trong mắt cô ấy, chỉ thấy cô ấy cắn môi dưới.
Động tác này gián tiếp nói cho Cố Tuyết Y biết, trong đó có vấn đề, cũng không vội hỏi Tiêu Nhã Mạn, cô biết tính Tiêu Nhã Mạn chờ lát nữa sẽ nói, nếu hỏi ngược lại sẽ không nói.
Hai giây trôi qua! Tiêu Nhã Mạn mới chậm rãi nhả môi dưới ra, thở dài một hơi, ngước mắt nhìn Cố Tuyết Y, trong mắt rất nhanh hiện vẻ ưu sầu u tối.
Cố Tuyết Y bắt được thần sắc trong mắt Tiêu Nhã Mạn, lặng yên không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn Tiêu Nhã Mạn.
Tiêu Nhã Mạn giả vờ nhún vai, nụ cười trên mặt ngọt ngạo có chút chút cứng nhắc, “Còn không phải như vậy à, có mẹ tớ và mẹ anh ấy nên chuyện gì cũng không cần tớ quan tâm."
“Thực là thế phải không?" Cố Tuyết Y hờ hững nhìn bên ngoài, đèn đường không biết đã bật sáng từ khi nào, ngọn đèn trên cây hoa đào chiếu rọi xuống, từng đóa sáng lấp lánh.
Màn đêm bất bất giác dần buông xuống, bầu trời đen tối mang những vì sao lập lòe.
“Hôn nhân không đơn giản như chúng ta thấy đâu, nhưng cũng không phức tạp lắm, là một thứ gì đó không thể thử nghiệm."
“Tuyết Y! Hôn nhân là chuyện đại sự trong đời mỗi một người Trung Quốc đều phải trải qua một lần, không thể nào không kết hôn."
“Cũng vì mọi người có ý nghĩ này, vừa đến tuổi kết hôn thì không thể chờ đợi mà đi xem mắt, môn đăng hộ đối liền oki, sau khi kết hôn mới phát hiện thì ra hai bên không hợp nhau, lại ầm ĩ ly hôn."
Tiêu Nhã Mạn im lặng! Trong mắt lóe lên sự giãy dụa.
“Hôn nhân là thiêng liêng, người ta vì yêu nhau mới tiến vào lễ đường." Bây giờ có mấy người có thể yêu nhau mãi cho đến chết? Cánh môi đỏ thẫm của Cố Tuyết Y nhếch lên châm chọc.
“Anh ấy rất bề bộn nhiều việc!" Tiêu Nhã Mạn bỏ ngụy trang của mình xuống, vẻ mặt ngọt ngào dưới ánh đèn mờ ảo hơi ưu tư, đôi mắt trong trẻo lúc này vô cùng tối tăm, “Ngay cả hình kết hôn của bọn tớ cũng là do thư ký đến xử lý giải quyết, Tuyết Y!" Ngước mắt nhìn Cố Tuyết Y, trong mắt ẩn chứa sự đau khổ, “Hôm nay tớ thử áo cưới, nhưng tớ lại theo người đàn ông khác ở cùng một chỗ."
Thân thể Cố Tuyết Y chợt cứng đờ, giật mình chẫm rãi quay lại đưa mắt nhìn Tiêu Nhã Mạn.
Cô có thể cảm nhận được trong lòng Nhã Mạn đang chảy máu.
Bàn tay không tự chủ đặt lên tay Nhã Mạn, an ủi cô ấy.
Lời muốn nói đến bên miệng, Cố Tuyết Y lại không biết nên nói như thế nào cho phải.
Cô hiểu tính Nhã Mạn, và cô cũng tin khoảnh khắc quyết định kết hôn với người đàn ông kia, tận sâu trong đáy lòng hạ quyết tâm quyết định chuyện vô cùng quan trọng, bây giờ không phải một hai câu cô khuyên bảo là có thể thay đổi quyết định của Nhã Mạn.
“Nhưng Tuyết Y, tớ muốn thử xem, vì tớ yêu anh ấy." Từ lần trong cửa hàng kia, cô ấy đã yêu sâu đậm Lăng Hi Dạ. “Tuyết Y, cậu cũng sẽ ủng hộ tớ đúng không?" Đôi đồng tử lộ ra vẻ khẩn cầu, nhìn Cố Tuyết Y, hai tay vô thức nắm chặt cổ tay Cố Tuyết Y không thả.
Khuôn mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt, nhìn vào mắt Tiêu Nhã Mạn, một giây đồng hồ trong lòng cô biết Nhã Mạn yêu người đàn ông kia sâu đậm, “Chuyện hôm nay cậu có nói cho mẹ nuôi và ba nuôi biết không?"
“Họ không biết."
“Cũng đúng!" Cố Tuyết Y dời tầm mắt từ trên người Tiêu Nhã Mạn, thản nhiên nói, “Nếu như để họ biết thì…. Bây giờ cậu không thể nào ngồi đây được!" Mà là ngồi trong nhà bên phía nam, mấy người Giang Hiểu Cầm nhất định sẽ hủy bỏ hôn ước này, sẽ không để Nhã Mạn chịu đựng uất ức như vậy.
“Cho nên Tuyết Y, cậu sẽ giúp tớ, không nói với mẹ tớ đúng không?" Đồng tử Tiêu Nhã Mạn lộ ra hoảng sợ và lo lắng.
Ngũ quan Cố Tuyết Y xinh xắn, đôi mắt xuyên qua mắt kính nhìn Tiêu Nhã Mạn, nói: “Cậu thật sự quyết định gả cho người đàn ông kia, tớ sẽ giúp cậu giữ bí mật này." Trong lòng thầm thở dài, có lẽ phải chịu thua thiệt, mới biết được quý trọng và yêu chính mình.
“Cảm ơn cậu!" Tiêu Nhã Mạn cười tươi, con mắt trong veo sáng lấp lánh, còn đẹp hơn những vì sao ngoài kia.
Khóe miệng Cố Tuyết Y cười yếu ớt, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh đèn mờ ảo sáng lên, mỹ lệ như ngọc lưu ly, “Cậu hợp với vui vẻ, không hợp với bộ dạng có tâm sự, cậu cười lên vô cùng xinh gái!"
“Thật vậy hả?" Nụ cười trên mặt Tiêu Nhã Mạn xáng lạn, con mắt lộ vẻ không thể tin nhìn Cố Tuyết Y.
Quen biết Tuyết Y lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy Tuyết Y khích lệ cô.
Hết chương 7
Bầu trời bao la trong xanh, diễm lệ động lòng người, Cố Tuyết Y xuống xe, bóng dáng bị ánh mặt trời chiếu nghiêng in xuống nền gạch đỏ. LQĐ
Nhìn bóng dáng nghiêng dài dưới mặt đất, Cố Tuyết Y hơi run sợ, nhìn lên bầu trời hơi đỏ, giống như một bức tranh màu nước, thật sự rất đẹp.
Nhịp điệu cuộc sống của người trong thành phố lớn tất bật hơn, đi làm thì chạy theo xe bus, tan tầm vội trở về nhà nấu cơm, cực ít người lưu ý tới cảnh đẹp như vậy, ngay cả tiểu khu chỗ cô ở, buổi tối cũng rất ít người trẻ tuổi tản bộ sau khi ăn xong, hơn phân nửa là người già và trẻ em.
Đi khoảng năm phút, hương cây xanh xộc vào mũi, đường rộng trồng mấy hàng cây bạch dương, ánh trời chiều xuyên qua lá cây vẩy lên mặt đất loang lổ ánh nắng.
Đi vài phút, Cố Tuyết Y tới cửa nhỏ cạnh cổng sắt chính, lôi thẻ cảm ứng từ ra dán lên máy cảm ứng, tích một tiếng, cánh cửa nhỏ tự động mở ra.
Tầm mười phút sau, Cố Tuyết Y đi về phía bên phải cầu thang, cắm chìa khóa trên tay vào ổ khóa mở cửa.
Mùi hương quen thuộc xộc vào, Cố Tuyết Y tiện tay đóng cửa lại.
Thay dép lê ngay tại cửa, tự mình đi vào phòng khách đơn sơ, cánh môi đỏ thẫm của Cố Tuyết Y hơi cong lên, mắt trong suốt tĩnh lặng như trời xanh yên tĩnh.
“Không phải ai đó phải kết hôn nên cực kỳ bận rộn à? Sao rảnh chạy tới chỗ tớ đây?"
“Sao cậu biết tớ tới hả?" Trong mắt Tiêu Nhã Mạn tràn đầy bất mãn nhìn Cố Tuyết Y.
“Tớ ngửi thấy mùi hương thuộc về cậu." Buông túi xách trên vai xuống, ngồi trên sofa, vẻ mặt Cố Tuyết Y hờ hững, đuôi lông mày hiện sự mệt mỏi không dễ gì bị phát hiện.
Tối hôm qua biết là phải đi ra ngoài xem mắt sẽ không có thời gian viết tiểu thuyết, vì vậy nên cô ngồi suốt đêm đánh bản thảo, viết tiểu thuyết, mãi cho tới sáu giờ sáng mới đi ngủ.
Vì không nghỉ ngơi đầy đủ bây giờ cô cảm thấy mình đau đầu chóng mặt, giữa mi tâm hơi đau.
Ngón tay như ngọc ấn lên huyệt thái dương.
“Cậu như chú chó nhỏ à? Không có chuyện gì lại dùng mũi ngửi mùi của tớ."
Cảm giác đầu khá hơn một chút, Cố Tuyết Y thả tay ra nhìn sắc mắt Tiêu Nhã Mạn hơi ảm đạm, giữa hai hàng lông mày hiện vẻ không vui, so với tinh thần phấn khởi ánh mắt lấp lánh của ba ngày trước, quả thực khác nhau một trời một vực. Cô khẽ thở dài, thấp giọng quan tâm hỏi: “Hôn lễ cậu chuẩn bị thế nào rồi?"
Hai ngày nay cô cũng bận viết tiểu thuyết nên không có thời gian gọi điện thoại hỏi Nhã Mạn.
Tiêu Nhã Mạn cúi đầu, Cố Tuyết Y không nhìn thấy thần sắc trong mắt cô ấy, chỉ thấy cô ấy cắn môi dưới.
Động tác này gián tiếp nói cho Cố Tuyết Y biết, trong đó có vấn đề, cũng không vội hỏi Tiêu Nhã Mạn, cô biết tính Tiêu Nhã Mạn chờ lát nữa sẽ nói, nếu hỏi ngược lại sẽ không nói.
Hai giây trôi qua! Tiêu Nhã Mạn mới chậm rãi nhả môi dưới ra, thở dài một hơi, ngước mắt nhìn Cố Tuyết Y, trong mắt rất nhanh hiện vẻ ưu sầu u tối.
Cố Tuyết Y bắt được thần sắc trong mắt Tiêu Nhã Mạn, lặng yên không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn Tiêu Nhã Mạn.
Tiêu Nhã Mạn giả vờ nhún vai, nụ cười trên mặt ngọt ngạo có chút chút cứng nhắc, “Còn không phải như vậy à, có mẹ tớ và mẹ anh ấy nên chuyện gì cũng không cần tớ quan tâm."
“Thực là thế phải không?" Cố Tuyết Y hờ hững nhìn bên ngoài, đèn đường không biết đã bật sáng từ khi nào, ngọn đèn trên cây hoa đào chiếu rọi xuống, từng đóa sáng lấp lánh.
Màn đêm bất bất giác dần buông xuống, bầu trời đen tối mang những vì sao lập lòe.
“Hôn nhân không đơn giản như chúng ta thấy đâu, nhưng cũng không phức tạp lắm, là một thứ gì đó không thể thử nghiệm."
“Tuyết Y! Hôn nhân là chuyện đại sự trong đời mỗi một người Trung Quốc đều phải trải qua một lần, không thể nào không kết hôn."
“Cũng vì mọi người có ý nghĩ này, vừa đến tuổi kết hôn thì không thể chờ đợi mà đi xem mắt, môn đăng hộ đối liền oki, sau khi kết hôn mới phát hiện thì ra hai bên không hợp nhau, lại ầm ĩ ly hôn."
Tiêu Nhã Mạn im lặng! Trong mắt lóe lên sự giãy dụa.
“Hôn nhân là thiêng liêng, người ta vì yêu nhau mới tiến vào lễ đường." Bây giờ có mấy người có thể yêu nhau mãi cho đến chết? Cánh môi đỏ thẫm của Cố Tuyết Y nhếch lên châm chọc.
“Anh ấy rất bề bộn nhiều việc!" Tiêu Nhã Mạn bỏ ngụy trang của mình xuống, vẻ mặt ngọt ngào dưới ánh đèn mờ ảo hơi ưu tư, đôi mắt trong trẻo lúc này vô cùng tối tăm, “Ngay cả hình kết hôn của bọn tớ cũng là do thư ký đến xử lý giải quyết, Tuyết Y!" Ngước mắt nhìn Cố Tuyết Y, trong mắt ẩn chứa sự đau khổ, “Hôm nay tớ thử áo cưới, nhưng tớ lại theo người đàn ông khác ở cùng một chỗ."
Thân thể Cố Tuyết Y chợt cứng đờ, giật mình chẫm rãi quay lại đưa mắt nhìn Tiêu Nhã Mạn.
Cô có thể cảm nhận được trong lòng Nhã Mạn đang chảy máu.
Bàn tay không tự chủ đặt lên tay Nhã Mạn, an ủi cô ấy.
Lời muốn nói đến bên miệng, Cố Tuyết Y lại không biết nên nói như thế nào cho phải.
Cô hiểu tính Nhã Mạn, và cô cũng tin khoảnh khắc quyết định kết hôn với người đàn ông kia, tận sâu trong đáy lòng hạ quyết tâm quyết định chuyện vô cùng quan trọng, bây giờ không phải một hai câu cô khuyên bảo là có thể thay đổi quyết định của Nhã Mạn.
“Nhưng Tuyết Y, tớ muốn thử xem, vì tớ yêu anh ấy." Từ lần trong cửa hàng kia, cô ấy đã yêu sâu đậm Lăng Hi Dạ. “Tuyết Y, cậu cũng sẽ ủng hộ tớ đúng không?" Đôi đồng tử lộ ra vẻ khẩn cầu, nhìn Cố Tuyết Y, hai tay vô thức nắm chặt cổ tay Cố Tuyết Y không thả.
Khuôn mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt, nhìn vào mắt Tiêu Nhã Mạn, một giây đồng hồ trong lòng cô biết Nhã Mạn yêu người đàn ông kia sâu đậm, “Chuyện hôm nay cậu có nói cho mẹ nuôi và ba nuôi biết không?"
“Họ không biết."
“Cũng đúng!" Cố Tuyết Y dời tầm mắt từ trên người Tiêu Nhã Mạn, thản nhiên nói, “Nếu như để họ biết thì…. Bây giờ cậu không thể nào ngồi đây được!" Mà là ngồi trong nhà bên phía nam, mấy người Giang Hiểu Cầm nhất định sẽ hủy bỏ hôn ước này, sẽ không để Nhã Mạn chịu đựng uất ức như vậy.
“Cho nên Tuyết Y, cậu sẽ giúp tớ, không nói với mẹ tớ đúng không?" Đồng tử Tiêu Nhã Mạn lộ ra hoảng sợ và lo lắng.
Ngũ quan Cố Tuyết Y xinh xắn, đôi mắt xuyên qua mắt kính nhìn Tiêu Nhã Mạn, nói: “Cậu thật sự quyết định gả cho người đàn ông kia, tớ sẽ giúp cậu giữ bí mật này." Trong lòng thầm thở dài, có lẽ phải chịu thua thiệt, mới biết được quý trọng và yêu chính mình.
“Cảm ơn cậu!" Tiêu Nhã Mạn cười tươi, con mắt trong veo sáng lấp lánh, còn đẹp hơn những vì sao ngoài kia.
Khóe miệng Cố Tuyết Y cười yếu ớt, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh đèn mờ ảo sáng lên, mỹ lệ như ngọc lưu ly, “Cậu hợp với vui vẻ, không hợp với bộ dạng có tâm sự, cậu cười lên vô cùng xinh gái!"
“Thật vậy hả?" Nụ cười trên mặt Tiêu Nhã Mạn xáng lạn, con mắt lộ vẻ không thể tin nhìn Cố Tuyết Y.
Quen biết Tuyết Y lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy Tuyết Y khích lệ cô.
Hết chương 7
Tác giả :
Lưu Lam Nhược Tĩnh