Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà
Quyển 1 - Chương 40: Cảnh cáo
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Đôi mắt Cố Tuyết Y trong trẻo lạnh lùng nhìn Lăng Hi Dạ, cảm giác như cô đang muốn nhìn thấu anh ta, bầu không khí trầm mặc duy trì một phút, giọng cô có lực nói, “Tôi biết hôn lễ hôm nay không phải là điều anh muốn!....." LQĐÔN
Đáy mắt Lăng Hi Dạ đột nhiên giật mình hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Cố Tuyết Y trước mắt, nhíu mày lại lần nữa đánh giá Cố Tuyết Y.
Giữa hai hàng lông mày lạnh lùng cường thế, con ngươi dưới mắt kính viền đen lóe sáng khiến người ta không thể bỏ qua và khó có thể quên, ngũ quan xinh xắn lanh lợi có khí chật mạnh mẽ, tựa như anh ta thấy một cây đại thụ đứng vững, cho người ta cảm giác an toàn và đáng tin.
Ngọn đèn màu trắng chiếu xuống, lúc này xung quanh cô tràn ngập sương mù, tôn lên khí chất quý bất phàm của cô, khiến cô tỏa sáng trong mắt Lăng Hi Dạ, người này hoàn toàn không phải là người bình thường.
Bây giờ cuối cùng anh ta cũng biết vì sao Bách Lý Hàn Tôn thích cô, nhưng hình như cô biết chuyện của anh ta, vì sao cô không nói rõ với Tiêu Nhã Mạn? Hay là nói Tiêu Nhã Mạn cũng biết?
Ánh mắt hơi hoang mang mờ mịt nhìn Cố Tuyết Y.
“…….. Tôi và Nhã Mạn quen biết mười năm, cậu ấy là một người vô cùng lương thiện, nếu anh vì quá khứ của mình mà xúc phạm tới cậu ấy, tôi sẽ bắt anh trả giá rất đắt." Trong nháy mắt, trên người Cố Tuyết Y như có ánh sáng bộc phát, khiến người ta không dám xem thường và nhìn cô.
Vương Tiểu Vi phía sau cũng vì cảm giác này của cô mà thấy áp lực, lưng cúi xuống vài phần, đầu rũ xuống vài phần, trong lòng vô cùng phức tạp.
Lăng Hi Dạ liền giật mình nhìn Cố Tuyết Y, đường nét ngũ quan như bị tầng lụa mỏng bao lên, hơi cứng ngắc, từ trong giọng nói của cô, anh ta có thể nghe ra phần tình cảm của cô đối với Tiêu Nhã Mạn, từ điểm này anh ta có thể đoán Cố Tuyết Y không nói lại chuyện của anh ta với Tiêu Nhã Mạn.
Nói xong, vẻ mặt Cố Tuyết Y lạnh như băng, chậm rãi xoay người bước đi.
Hành lang dài sáng trưng trống rỗng truyền đến tiếng vang lanh lảnh, ngọn đèn chiếu sáng, giống như một thế giới mờ ảo.
Đến chỗ rẽ, đột nhiên xuất hiện một người thiếu chút nữa đụng vào Cố Tuyết Y, may là cô vững chân nên không bị đụng.
Rõ ràng Vương Tiểu Vi bị hùa dọa, hai tay nắm lấy cánh tay Cố Tuyết Y, kiểm tra xem có bị thương không.
Cố Tuyết Y phất tay nói không việc gì.
Ngược lại đối phương như bị hù sợ, đưa tay vỗ vỗ ngực.
Cố Tuyết Y nhìn rõ người thiếu chút nữa đụng là Quan Hàn Di, khẽ thở phào một hơi, ngũ quan tinh xảo lộ nụ cười yếu ớt từ nội tâm, đôi màu mắt hổ phách tĩnh lặng như từng áng mây trắng bay trên bầu trời xanh bao la, cô nhìn Quan Hàn Di quan tâm hỏi, “Cậu không sao chứ!"
“Tớ không sao!" Quan Hàn Di cười hơi cứng ngắc, vội thả tay xuống, đôi mắt kỳ quái nhìn nơi khác rồi mới nhìn Tuyết Y.
“Cậu muốn đi toilet à?" Đồng tử Cố Tuyết Y nhìn cô ta cười, nhàn nhạt hỏi.
“Hả…. Ừ, tớ muốn đi toilet, kết quả là đụng phải cậu."
Vẻ mặt Quan Hàn Di có phần mất tự nhiên, Cố Tuyết Y chỉ cười, “Vừa rồi ngại quá, có hù cậu không?"
“Không sao!" Quan Hàn Di cười khẽ, khóe miếng hơi cứng ngắc, lắc đầu tiên tục, “Tuyết Y, tớ…. Tớ đi toilet trước, tớ hơi gấp…."
“Để Tiểu Vi đi với cậu đi! Vừa rồi cậu bị dọa, có người đi cùng vẫn an toàn hơn." Cố Tuyết Y hé cánh môi cười, đôi mắt màu hổ phách liếc nhìn Vương Tiểu Vi.
“Tiểu thư Quan, tiểu thư nhà chúng tôi nói đúng ạ, vừa rồi tôi chờ tiểu thư bên ngoài, cũng chưa đi toilet, vừa lúc chúng ta cùng đi nhé!" Vương Tiểu Vi gật đầu nhìn Quan Hàn Di, trên mặt cười khách khí.
“Tôi……."
Vương Tiểu Vi không cho Quan Hàn Di có cơ hội nói tiếp, trực tiếp làm tư thế xin mời.
Sắc mắt Quan Hàn Di cứng đờ nhìn Vương Tiểu Vi, hơi liếc nhìn Cố Tuyết Y, cuối cùng bị tư thế xin mời của Vương Tiểu Vi mời đi.
Trong mắt Cố Tuyết Y phẳng lặng, lạnh nhạt nhìn hình bóng Quan Hàn Di và Vương Tiểu Vi, thấy hai người Quan Hàn Di và Lăng Hi Dạ gặp thoáng qua gật đầu chào nhau.
Lăng Hi Dạ nhìn thẳng về phía trước, không cẩn thận đối mặt với Cố Tuyết Y, bước chân hơi dừng lại, anh ta còn chưa có phản ứng kế tiếp, Cố Tuyết Y đã lạnh lùng xoay người rời đi, để lại bóng lưng vô định.
Về tới đại sảnh bữa tiệc, quản gia Phó kéo ghế ra, cô chậm rãi ngồi xuống, ngón tay bưng ly thủy tinh khẽ nhấp uống một ngụm nước rồi đặt xuống.
Đồng tử trong suốt như ngọc lưu ly nhìn Bách Lý Hàn Tôn bên cạnh, vừa rồi anh nhìn chằm chằm vào cô.
“Có chuyện gì à?"
Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, nhìn không dời mắt, đồng tử màu mực thoáng như dòng xoáy mạnh, tựa như cuốn cô vào dòng nước xoáy đó, cả đời không thoát ra được. Anh nhìn ngũ quan tinh xảo như được thợ điêu khắc nên của cô, mũi cao thẳng, mặt trắng hồng, giống như cây mai cao ngạo đầy nghị lực đứng trong tuyết, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác, môi phấn hồng mềm mại như đóa hồng, đôi mắt màu hổ phách lúc nào cũng hấp dẫn anh.
Không kiềm chế duỗi ngón tay ra.
Cố Tuyết Y theo bản năng rụt tay về lại bị anh nhìn thấu, đưa tay nhẹ nhàng giữ cổ mảnh khảnh của cô, ngón tay khẽ vuốt ve mi mắt cô, nhìn cô chằm chằm …..
Không biết anh đang nghĩ gì, chẳng biết tại sao trong lòng Cố Tuyết Y dâng lên cảm giác sợ hãi, cô không ngừng xoay cổ, nhưng lực đạo của anh khiến cô không thể động đậy, chỉ đành trơ mắt nhìn anh vuốt ve mi mắt cô.
Quản gia Phó nhìn thiếu chủ như gặp ma, tay không bị khống chế che miệng ho khan vài tiếng, hi vọng thiếu chủ có thể khôi phục bình thường. Trong bữa tiệc nhiều người như thế, nếu không cẩn thận bị chụp được hình ảnh như vậy, thì đối với thiếu chủ và đại gia tộc Bách Lý đều ảnh hưởng chút ít.
Đôi mắt Cố Tuyết Y trong trẻo lạnh lùng nhìn Lăng Hi Dạ, cảm giác như cô đang muốn nhìn thấu anh ta, bầu không khí trầm mặc duy trì một phút, giọng cô có lực nói, “Tôi biết hôn lễ hôm nay không phải là điều anh muốn!....." LQĐÔN
Đáy mắt Lăng Hi Dạ đột nhiên giật mình hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Cố Tuyết Y trước mắt, nhíu mày lại lần nữa đánh giá Cố Tuyết Y.
Giữa hai hàng lông mày lạnh lùng cường thế, con ngươi dưới mắt kính viền đen lóe sáng khiến người ta không thể bỏ qua và khó có thể quên, ngũ quan xinh xắn lanh lợi có khí chật mạnh mẽ, tựa như anh ta thấy một cây đại thụ đứng vững, cho người ta cảm giác an toàn và đáng tin.
Ngọn đèn màu trắng chiếu xuống, lúc này xung quanh cô tràn ngập sương mù, tôn lên khí chất quý bất phàm của cô, khiến cô tỏa sáng trong mắt Lăng Hi Dạ, người này hoàn toàn không phải là người bình thường.
Bây giờ cuối cùng anh ta cũng biết vì sao Bách Lý Hàn Tôn thích cô, nhưng hình như cô biết chuyện của anh ta, vì sao cô không nói rõ với Tiêu Nhã Mạn? Hay là nói Tiêu Nhã Mạn cũng biết?
Ánh mắt hơi hoang mang mờ mịt nhìn Cố Tuyết Y.
“…….. Tôi và Nhã Mạn quen biết mười năm, cậu ấy là một người vô cùng lương thiện, nếu anh vì quá khứ của mình mà xúc phạm tới cậu ấy, tôi sẽ bắt anh trả giá rất đắt." Trong nháy mắt, trên người Cố Tuyết Y như có ánh sáng bộc phát, khiến người ta không dám xem thường và nhìn cô.
Vương Tiểu Vi phía sau cũng vì cảm giác này của cô mà thấy áp lực, lưng cúi xuống vài phần, đầu rũ xuống vài phần, trong lòng vô cùng phức tạp.
Lăng Hi Dạ liền giật mình nhìn Cố Tuyết Y, đường nét ngũ quan như bị tầng lụa mỏng bao lên, hơi cứng ngắc, từ trong giọng nói của cô, anh ta có thể nghe ra phần tình cảm của cô đối với Tiêu Nhã Mạn, từ điểm này anh ta có thể đoán Cố Tuyết Y không nói lại chuyện của anh ta với Tiêu Nhã Mạn.
Nói xong, vẻ mặt Cố Tuyết Y lạnh như băng, chậm rãi xoay người bước đi.
Hành lang dài sáng trưng trống rỗng truyền đến tiếng vang lanh lảnh, ngọn đèn chiếu sáng, giống như một thế giới mờ ảo.
Đến chỗ rẽ, đột nhiên xuất hiện một người thiếu chút nữa đụng vào Cố Tuyết Y, may là cô vững chân nên không bị đụng.
Rõ ràng Vương Tiểu Vi bị hùa dọa, hai tay nắm lấy cánh tay Cố Tuyết Y, kiểm tra xem có bị thương không.
Cố Tuyết Y phất tay nói không việc gì.
Ngược lại đối phương như bị hù sợ, đưa tay vỗ vỗ ngực.
Cố Tuyết Y nhìn rõ người thiếu chút nữa đụng là Quan Hàn Di, khẽ thở phào một hơi, ngũ quan tinh xảo lộ nụ cười yếu ớt từ nội tâm, đôi màu mắt hổ phách tĩnh lặng như từng áng mây trắng bay trên bầu trời xanh bao la, cô nhìn Quan Hàn Di quan tâm hỏi, “Cậu không sao chứ!"
“Tớ không sao!" Quan Hàn Di cười hơi cứng ngắc, vội thả tay xuống, đôi mắt kỳ quái nhìn nơi khác rồi mới nhìn Tuyết Y.
“Cậu muốn đi toilet à?" Đồng tử Cố Tuyết Y nhìn cô ta cười, nhàn nhạt hỏi.
“Hả…. Ừ, tớ muốn đi toilet, kết quả là đụng phải cậu."
Vẻ mặt Quan Hàn Di có phần mất tự nhiên, Cố Tuyết Y chỉ cười, “Vừa rồi ngại quá, có hù cậu không?"
“Không sao!" Quan Hàn Di cười khẽ, khóe miếng hơi cứng ngắc, lắc đầu tiên tục, “Tuyết Y, tớ…. Tớ đi toilet trước, tớ hơi gấp…."
“Để Tiểu Vi đi với cậu đi! Vừa rồi cậu bị dọa, có người đi cùng vẫn an toàn hơn." Cố Tuyết Y hé cánh môi cười, đôi mắt màu hổ phách liếc nhìn Vương Tiểu Vi.
“Tiểu thư Quan, tiểu thư nhà chúng tôi nói đúng ạ, vừa rồi tôi chờ tiểu thư bên ngoài, cũng chưa đi toilet, vừa lúc chúng ta cùng đi nhé!" Vương Tiểu Vi gật đầu nhìn Quan Hàn Di, trên mặt cười khách khí.
“Tôi……."
Vương Tiểu Vi không cho Quan Hàn Di có cơ hội nói tiếp, trực tiếp làm tư thế xin mời.
Sắc mắt Quan Hàn Di cứng đờ nhìn Vương Tiểu Vi, hơi liếc nhìn Cố Tuyết Y, cuối cùng bị tư thế xin mời của Vương Tiểu Vi mời đi.
Trong mắt Cố Tuyết Y phẳng lặng, lạnh nhạt nhìn hình bóng Quan Hàn Di và Vương Tiểu Vi, thấy hai người Quan Hàn Di và Lăng Hi Dạ gặp thoáng qua gật đầu chào nhau.
Lăng Hi Dạ nhìn thẳng về phía trước, không cẩn thận đối mặt với Cố Tuyết Y, bước chân hơi dừng lại, anh ta còn chưa có phản ứng kế tiếp, Cố Tuyết Y đã lạnh lùng xoay người rời đi, để lại bóng lưng vô định.
Về tới đại sảnh bữa tiệc, quản gia Phó kéo ghế ra, cô chậm rãi ngồi xuống, ngón tay bưng ly thủy tinh khẽ nhấp uống một ngụm nước rồi đặt xuống.
Đồng tử trong suốt như ngọc lưu ly nhìn Bách Lý Hàn Tôn bên cạnh, vừa rồi anh nhìn chằm chằm vào cô.
“Có chuyện gì à?"
Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, nhìn không dời mắt, đồng tử màu mực thoáng như dòng xoáy mạnh, tựa như cuốn cô vào dòng nước xoáy đó, cả đời không thoát ra được. Anh nhìn ngũ quan tinh xảo như được thợ điêu khắc nên của cô, mũi cao thẳng, mặt trắng hồng, giống như cây mai cao ngạo đầy nghị lực đứng trong tuyết, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác, môi phấn hồng mềm mại như đóa hồng, đôi mắt màu hổ phách lúc nào cũng hấp dẫn anh.
Không kiềm chế duỗi ngón tay ra.
Cố Tuyết Y theo bản năng rụt tay về lại bị anh nhìn thấu, đưa tay nhẹ nhàng giữ cổ mảnh khảnh của cô, ngón tay khẽ vuốt ve mi mắt cô, nhìn cô chằm chằm …..
Không biết anh đang nghĩ gì, chẳng biết tại sao trong lòng Cố Tuyết Y dâng lên cảm giác sợ hãi, cô không ngừng xoay cổ, nhưng lực đạo của anh khiến cô không thể động đậy, chỉ đành trơ mắt nhìn anh vuốt ve mi mắt cô.
Quản gia Phó nhìn thiếu chủ như gặp ma, tay không bị khống chế che miệng ho khan vài tiếng, hi vọng thiếu chủ có thể khôi phục bình thường. Trong bữa tiệc nhiều người như thế, nếu không cẩn thận bị chụp được hình ảnh như vậy, thì đối với thiếu chủ và đại gia tộc Bách Lý đều ảnh hưởng chút ít.
Tác giả :
Lưu Lam Nhược Tĩnh