Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà
Quyển 1 - Chương 3: Đừng sắp xếp xem mắt nữa
Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Cố Tuyết Y ngoái đầu nhìn lại cô ấy, trong mắt có sự tĩnh mịch thản nhiên, cánh môi khẽ cười, “Đúng là thích viết tiểu thuyết," tầm mắt chậm rãi rơi vào phong cảnh phía ngoài, hoa đào hồng nhạt bay lơ lửng trong không trung làm cô nghĩ tới tuyết rơi. LQĐIÔN
Đoạn, điềm nhiên nói: “Thế giới tiểu thuyết không phức tạp như thế giới thực."
Cô thích vô cùng đơn giản, cuộc sống bình thường ổn định.
Tiêu Nhã Mạn buông tay, không khỏi cảm thán, “Haizzz! Nói viết tiểu thuyết không kiếm ra tiền, vậy Hàn Di cô ấy lại kiếm được không ít, phong cách viết của cậu cũng không kém người khác, xem ra là vận may của cậu hơi kém, nhưng tớ có dự cảm cậu nhất định sẽ trở thành một tiểu thuyết gia ngôn tình trứ danh, vì cái gọi là nếu là vàng thì sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng."
Cố Tuyết Y lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, dừng trên người cô ấy, cánh môi non mịn nhếch lên, tròng mắt như bầu trời xanh chiếu rọi khắp nơi, đáy mắt ẩn chứa nụ cười thản nhiên: “Được, nhận câu nói quý giá của cậu!"
“Tuyết Y! Tớ xin lỗi lời tớ vừa nói, tớ không nên nói cậu như vậy!" Tiêu Nhã Mạn chỉ chính là câu nói viết tiểu thuyết không kiếm được tiền.
“Không sao, tớ không trách cậu, tớ hiểu tính cậu mà."
“Đúng rồi, tớ quên hỏi cậu! Hôm nay cậu đi xem mắt thế nào?" Tiêu Nhã Mạn nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, con mắt như sao không ngừng lấp lánh, rất đỗi đáng yêu.
“Mẹ tớ vì chuyện của tớ nên không thể qua bên này hỏi cậu, bà ấy bảo tớ hỏi cậu rốt cuộc thế nào rồi?" Ánh mắt Tiêu Nhã Mạn tò mò nhìn Tuyết Y.
“Tớ vẫn còn đang suy nghĩ, vì sao mẹ nuôi không tới mà đổi lại là cậu tới chỗ tớ, thì ra là mẹ nuôi sớm dặn cậu chuyện này rồi." Khóe môi Cố Tuyết Y không giấu kiềm chế được hơi cong lên, tròng mắt màu hổ phách lộ ra sự yên lặng lạnh nhạt.
“Sao? Rốt cuộc các cậu nói chuyện thế nào? Cậu kể xem!" Tiêu Nhã Mạn như một đứa bé không lớn nổi, kéo cánh tay Cố Tuyết Y, lắc lư, làm nũng nói.
Khuôn mặt Cố Tuyết Y tinh xảo nhưng lạnh lùng, lại có chút châm chọc và đùa cợt, “Kết cục nghĩ cũng có thể đoán được rồi." Bây giờ kết hôn đơn giản chỉ vì lợi ích, bất kể là con gái hay con trai cũng đều muốn tìm một kẻ có tiền hoặc là người môn đăng hộ đối.
Cô, nhìn thế giới này thấy cmn quá đủ rồi!
“Những người đàn ông này thật sự không có mắt nhìn, người phụ nữ tốt như cậu lại không phát hiện ra." Tiêu Nhã Mạn chúm chím cái miệng nhỏ, tức giận bất bình nói.
Đứng dậy, tay vỗ vỗ tay Cố Tuyết Y như an ủi, “Cậu yên tâm đi! Một ngày nào đó sẽ có một người đàn ông phát hiện ra cậu tốt dường nào, anh ta sẽ liều mạng thích cậu, cũng giống như tớ, cậu cũng sẽ vô cùng hạnh phúc."
“Chuyện này tớ lại không dám nhận câu nói của cậu."
“Haizzz! Tuyết Y! Vì sao cậu không tràn trề mơ ước về tình yêu gì cả nhỉ? Từ ngày đầu tiên quen biết cậu vẫn luôn bộ dạng này, hỏi cậu có phải từng bị đàn ông tổn thương không, cậu cũng không nói, còn hại tớ đoán sai bét, tớ còn vì chuyện này mà bị mẹ tớ dạy dỗ một trận." Tiêu Nhã Mạn nhìn cô, trong mắt hàm chứa đáng thương, “Cũng đã lâu như vậy, câu còn chưa muốn nói với tớ à?"
Cố Tuyết Y khẽ thở dài, “Nhã Mạn! Tớ……"
Ánh mắt Tiêu Nhã Mạn mong chờ nhìn cô, cho rằng Tuyết Y sẽ nói với cô ấy chuyện này.
“Đã tới giờ tớ viết tiểu thuyết rồi, nếu không bắt đầu viết thì…., hôm nay tớ không muốn viết nữa, những độc giả kia sẽ phàn nàn tớ."
“Được rồi được rồi! Cậu đi viết tiểu thuyết của cậu đi! Dù sao tớ cũng đã biết cậu sẽ không nói với tớ." Mỗi lần cô ấy hỏi chuyện này, kết quả đều giống nhau.
“Cậu trở về nói với mẹ nuôi một tiếng, xin bà ấy đừng sắp xếp tớ đi xem mắt nữa…."
“Cậu muốn hại tớ bị mẹ tớ mắng à! Lời này chính cậu tự nói với mẹ tớ đi, tớ không giúp cậu chuyển lời đâu." Trên khuôn mặt vui vẻ của Tiêu Nhã Mạn hiện vẻ không muốn, “Lần trước tớ bị mẹ mắng thế nào, cảnh tượng đó chắc cậu còn nhớ rõ chứ!"
“Tớ đi viết tiểu thuyết trước đây!"
“Ừ! Đi đi! Chờ lát nữa tớ về, cậu cứ kệ tớ." Tiêu Nhã Mạn phất tay.
Thư phòng 20 mét vuông, có một chiếc bàn máy tính hình chữ nhật, một chiếc laptop, một giá sách, bức màn màu tím của cửa kính trong suốt bị cô kéo xuống, lập tức trong phòng tối đen như mực.
Cô viết tiểu thuyết ngoài phòng phải yên tĩnh thì phòng cũng phải tối um.
Laptop phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt lên bàn phím, cô bắt đầu công việc của mình – Viết tiểu thuyết.
Thư phòng yên tĩnh truyền đến tiếng gõ bàn phím liên tục…….
Hôm nay cô dùng năm tiếng để hoàn thành 8.000 chữ.
Mở phần dành cho tác giả rồi gửi lên, chờ biên tập xét duyệt thông qua, rời khỏi trang web.
Lúc này, góc phải phía dưới hình chú chim cánh cụt không ngừng nhấp nháy, cô kích xem thì thấy là Trục Vân Đỉnh, là sư phụ dạy cô viết tiểu thuyết.
Nhớ ngày đó cô vừa mới tiếp xúc với thế giới tiểu thuyết cứ vấp phải trắc trở, viết ba cuốn tiểu thuyết vẫn không thể tham gia diễn đàn VIP để kiếm tiền.
Có một lần số cô may mắn, nhận được cơ hội tham gia diễn đàn VIP, khi đó cô quen biết sư phụ cô.
Sư phụ cô không giống mấy tác giả khác, vừa gặp đã thân mật với mọi người, sẵn lòng chỉ bảo những người có ước mơ học viết tiểu thuyết.
Vừa mới bắt đầu, sư phụ cô cũng không muốn nhận cô làm học trò, vì đã đồng ý với sư tỷ cô là Kỳ Bối Nhi không nhận người thứ hai làm học trò, về sau, cô dùng rất nhiều tâm huyết mới làm Kỳ Bối Nhi gật đầu đồng ý việc này.
Nhưng, cô lại để sư phụ cô thất vọng, mấy tác giả viết tiểu thuyết cùng lúc với cô đều thành công, còn cô vẫn chỉ là tác giả nhỏ không có tiếng tăm gì nhận lương hai ngàn mỗi tháng.
Nhưng khiến cô cảm thấy vui mừng chính là sư phụ cô và sư tỷ vẫn không buông bỏ cô.
Trên QQ hiện lên tin nhắn.
Cô viết câu trả lời xong gửi lại.
Trục Vân Đỉnh bắt đầu hỏi cô tình hình viết tiểu thuyết gần đây của cô.
Hai người một hỏi một đáp nói chuyện trên QQ.
Thấm thoát đã đến mười giờ, bụng Cố Tuyết Y réo gọi một lúc, cô mới nhớ thì ra cô vẫn chưa ăn tối.
Tắt máy tính, quen thuộc mò tới cửa sổ, tay lôi kéo, bức màn chậm rãi kéo lên, ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh vẩy vào trong thư phòng, hé cửa sổ ra, từng đợt hương hoa đào xông vào mũi.
Phảng phất như hoa đào hiểu tâm ý của mình, theo làn gió bay xuống trước mặt cô, dưới ánh trăng màu vàn nhạt, da thịt màu ngà của cô trong suốt như thủy tinh, sáng óng ánh.
Xòe bàn tay ra, ngón tay đón lấy cánh hoa, chần chừ một giây, từ từ đưa tới mũi ngửi.
Mùi thơm nhàn nhạt thấm vào lòng cô, sâu tận trong đáy lòng dâng lên sự mềm mại.
Cô thích cuộc sống như vậy!
Cố Tuyết Y ngoái đầu nhìn lại cô ấy, trong mắt có sự tĩnh mịch thản nhiên, cánh môi khẽ cười, “Đúng là thích viết tiểu thuyết," tầm mắt chậm rãi rơi vào phong cảnh phía ngoài, hoa đào hồng nhạt bay lơ lửng trong không trung làm cô nghĩ tới tuyết rơi. LQĐIÔN
Đoạn, điềm nhiên nói: “Thế giới tiểu thuyết không phức tạp như thế giới thực."
Cô thích vô cùng đơn giản, cuộc sống bình thường ổn định.
Tiêu Nhã Mạn buông tay, không khỏi cảm thán, “Haizzz! Nói viết tiểu thuyết không kiếm ra tiền, vậy Hàn Di cô ấy lại kiếm được không ít, phong cách viết của cậu cũng không kém người khác, xem ra là vận may của cậu hơi kém, nhưng tớ có dự cảm cậu nhất định sẽ trở thành một tiểu thuyết gia ngôn tình trứ danh, vì cái gọi là nếu là vàng thì sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng."
Cố Tuyết Y lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, dừng trên người cô ấy, cánh môi non mịn nhếch lên, tròng mắt như bầu trời xanh chiếu rọi khắp nơi, đáy mắt ẩn chứa nụ cười thản nhiên: “Được, nhận câu nói quý giá của cậu!"
“Tuyết Y! Tớ xin lỗi lời tớ vừa nói, tớ không nên nói cậu như vậy!" Tiêu Nhã Mạn chỉ chính là câu nói viết tiểu thuyết không kiếm được tiền.
“Không sao, tớ không trách cậu, tớ hiểu tính cậu mà."
“Đúng rồi, tớ quên hỏi cậu! Hôm nay cậu đi xem mắt thế nào?" Tiêu Nhã Mạn nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, con mắt như sao không ngừng lấp lánh, rất đỗi đáng yêu.
“Mẹ tớ vì chuyện của tớ nên không thể qua bên này hỏi cậu, bà ấy bảo tớ hỏi cậu rốt cuộc thế nào rồi?" Ánh mắt Tiêu Nhã Mạn tò mò nhìn Tuyết Y.
“Tớ vẫn còn đang suy nghĩ, vì sao mẹ nuôi không tới mà đổi lại là cậu tới chỗ tớ, thì ra là mẹ nuôi sớm dặn cậu chuyện này rồi." Khóe môi Cố Tuyết Y không giấu kiềm chế được hơi cong lên, tròng mắt màu hổ phách lộ ra sự yên lặng lạnh nhạt.
“Sao? Rốt cuộc các cậu nói chuyện thế nào? Cậu kể xem!" Tiêu Nhã Mạn như một đứa bé không lớn nổi, kéo cánh tay Cố Tuyết Y, lắc lư, làm nũng nói.
Khuôn mặt Cố Tuyết Y tinh xảo nhưng lạnh lùng, lại có chút châm chọc và đùa cợt, “Kết cục nghĩ cũng có thể đoán được rồi." Bây giờ kết hôn đơn giản chỉ vì lợi ích, bất kể là con gái hay con trai cũng đều muốn tìm một kẻ có tiền hoặc là người môn đăng hộ đối.
Cô, nhìn thế giới này thấy cmn quá đủ rồi!
“Những người đàn ông này thật sự không có mắt nhìn, người phụ nữ tốt như cậu lại không phát hiện ra." Tiêu Nhã Mạn chúm chím cái miệng nhỏ, tức giận bất bình nói.
Đứng dậy, tay vỗ vỗ tay Cố Tuyết Y như an ủi, “Cậu yên tâm đi! Một ngày nào đó sẽ có một người đàn ông phát hiện ra cậu tốt dường nào, anh ta sẽ liều mạng thích cậu, cũng giống như tớ, cậu cũng sẽ vô cùng hạnh phúc."
“Chuyện này tớ lại không dám nhận câu nói của cậu."
“Haizzz! Tuyết Y! Vì sao cậu không tràn trề mơ ước về tình yêu gì cả nhỉ? Từ ngày đầu tiên quen biết cậu vẫn luôn bộ dạng này, hỏi cậu có phải từng bị đàn ông tổn thương không, cậu cũng không nói, còn hại tớ đoán sai bét, tớ còn vì chuyện này mà bị mẹ tớ dạy dỗ một trận." Tiêu Nhã Mạn nhìn cô, trong mắt hàm chứa đáng thương, “Cũng đã lâu như vậy, câu còn chưa muốn nói với tớ à?"
Cố Tuyết Y khẽ thở dài, “Nhã Mạn! Tớ……"
Ánh mắt Tiêu Nhã Mạn mong chờ nhìn cô, cho rằng Tuyết Y sẽ nói với cô ấy chuyện này.
“Đã tới giờ tớ viết tiểu thuyết rồi, nếu không bắt đầu viết thì…., hôm nay tớ không muốn viết nữa, những độc giả kia sẽ phàn nàn tớ."
“Được rồi được rồi! Cậu đi viết tiểu thuyết của cậu đi! Dù sao tớ cũng đã biết cậu sẽ không nói với tớ." Mỗi lần cô ấy hỏi chuyện này, kết quả đều giống nhau.
“Cậu trở về nói với mẹ nuôi một tiếng, xin bà ấy đừng sắp xếp tớ đi xem mắt nữa…."
“Cậu muốn hại tớ bị mẹ tớ mắng à! Lời này chính cậu tự nói với mẹ tớ đi, tớ không giúp cậu chuyển lời đâu." Trên khuôn mặt vui vẻ của Tiêu Nhã Mạn hiện vẻ không muốn, “Lần trước tớ bị mẹ mắng thế nào, cảnh tượng đó chắc cậu còn nhớ rõ chứ!"
“Tớ đi viết tiểu thuyết trước đây!"
“Ừ! Đi đi! Chờ lát nữa tớ về, cậu cứ kệ tớ." Tiêu Nhã Mạn phất tay.
Thư phòng 20 mét vuông, có một chiếc bàn máy tính hình chữ nhật, một chiếc laptop, một giá sách, bức màn màu tím của cửa kính trong suốt bị cô kéo xuống, lập tức trong phòng tối đen như mực.
Cô viết tiểu thuyết ngoài phòng phải yên tĩnh thì phòng cũng phải tối um.
Laptop phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt lên bàn phím, cô bắt đầu công việc của mình – Viết tiểu thuyết.
Thư phòng yên tĩnh truyền đến tiếng gõ bàn phím liên tục…….
Hôm nay cô dùng năm tiếng để hoàn thành 8.000 chữ.
Mở phần dành cho tác giả rồi gửi lên, chờ biên tập xét duyệt thông qua, rời khỏi trang web.
Lúc này, góc phải phía dưới hình chú chim cánh cụt không ngừng nhấp nháy, cô kích xem thì thấy là Trục Vân Đỉnh, là sư phụ dạy cô viết tiểu thuyết.
Nhớ ngày đó cô vừa mới tiếp xúc với thế giới tiểu thuyết cứ vấp phải trắc trở, viết ba cuốn tiểu thuyết vẫn không thể tham gia diễn đàn VIP để kiếm tiền.
Có một lần số cô may mắn, nhận được cơ hội tham gia diễn đàn VIP, khi đó cô quen biết sư phụ cô.
Sư phụ cô không giống mấy tác giả khác, vừa gặp đã thân mật với mọi người, sẵn lòng chỉ bảo những người có ước mơ học viết tiểu thuyết.
Vừa mới bắt đầu, sư phụ cô cũng không muốn nhận cô làm học trò, vì đã đồng ý với sư tỷ cô là Kỳ Bối Nhi không nhận người thứ hai làm học trò, về sau, cô dùng rất nhiều tâm huyết mới làm Kỳ Bối Nhi gật đầu đồng ý việc này.
Nhưng, cô lại để sư phụ cô thất vọng, mấy tác giả viết tiểu thuyết cùng lúc với cô đều thành công, còn cô vẫn chỉ là tác giả nhỏ không có tiếng tăm gì nhận lương hai ngàn mỗi tháng.
Nhưng khiến cô cảm thấy vui mừng chính là sư phụ cô và sư tỷ vẫn không buông bỏ cô.
Trên QQ hiện lên tin nhắn.
Cô viết câu trả lời xong gửi lại.
Trục Vân Đỉnh bắt đầu hỏi cô tình hình viết tiểu thuyết gần đây của cô.
Hai người một hỏi một đáp nói chuyện trên QQ.
Thấm thoát đã đến mười giờ, bụng Cố Tuyết Y réo gọi một lúc, cô mới nhớ thì ra cô vẫn chưa ăn tối.
Tắt máy tính, quen thuộc mò tới cửa sổ, tay lôi kéo, bức màn chậm rãi kéo lên, ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh vẩy vào trong thư phòng, hé cửa sổ ra, từng đợt hương hoa đào xông vào mũi.
Phảng phất như hoa đào hiểu tâm ý của mình, theo làn gió bay xuống trước mặt cô, dưới ánh trăng màu vàn nhạt, da thịt màu ngà của cô trong suốt như thủy tinh, sáng óng ánh.
Xòe bàn tay ra, ngón tay đón lấy cánh hoa, chần chừ một giây, từ từ đưa tới mũi ngửi.
Mùi thơm nhàn nhạt thấm vào lòng cô, sâu tận trong đáy lòng dâng lên sự mềm mại.
Cô thích cuộc sống như vậy!
Tác giả :
Lưu Lam Nhược Tĩnh