Gã Đàn Ông Xấu Xa
Chương 108: Tà tâm chưa tắt
Trải qua sự kiện vừa rồi, Lâm Lang ý thức đầy đủ tầm quan trọng của việc rèn luyện. Kể từ đó, hầu như tối nào cậu cũng hít đất và gập bụng mấy chục cái trước khi ngủ, cộng thêm vài chục lần đá cao chân. Hàn Tuấn chứng kiến tất cả, nhưng không hỏi cậu. Mấy ngày sau, Lâm Lang cũng tự cảm nhận được hiệu quả rõ rệt, đến thứ tư, hắn đột nhiên đưa cho cậu một thẻ VIP. Lâm Lang thấy là khóa tập yoga thì giật mình không nhẹ. Cậu từng nhìn người ta luyện yoga, trường đại học cũng mở lớp tập môn này. Nhưng thể dục của cậu quá nát, đến cả động tác duỗi thẳng chân tay chạm cổ chân mà còn vươn không tới, môn vận động đòi hỏi tính mềm dẻo cao như vậy sao thích hợp với cậu.
"Tôi tập không được đâu."
Hàn Tuấn chuyên tâm lái xe, vậy mà không buồn liếc mắt nhìn cậu: "Đã làm xong rồi, không đi cũng phải đi, về sau cần dùng tới."
Tuy rằng Lâm Lang nghi hoặc, song không chịu dễ dàng khuất phục, nhướng mày hỏi: "Tôi cần cái này làm chi, cũng đâu thể trông cậy vào thể dục để đạt thành tựu."
"Thì em thỉnh thoảng cũng phải khiêu vũ lúc tham gia biểu diễn liên hoan mà, học cái này rèn luyện độ mềm dẻo khá tốt."
"Tôi khiêu vũ đơn giản lắm, động tác nhanh là được, không cần đến mức này." Lâm Lang nói thật, ngày trước cậu được chọn tham dự biểu diễn 80% là nhờ thân hình và bề ngoài, chẳng can dự gì tới kỹ năng vũ đạo hết. Ở phương phiện khác cậu còn có dã tâm, chứ phương diện thể dục thì rất chi biết mình biết ta.
"Tranh thủ còn trẻ học nhiều nhiều chút cũng chả hại gì, thời gian tùy ý, chừng nào rảnh thì đi." Hàn Tuấn quay sang nhìn cậu một cái: "Dù sao đã trả tiền rồi, không rẻ đâu."
Đáng ghét quá đi mất, dám lợi dụng điểm yếu về mặt tiền bạc của cậu, thứ cậu khó chấp nhận nhất là lãng phí, đã nói thế đời nào lại không đi.
"Được... được rồi... Từ nay anh không được tự ý quyết định nữa, học vẽ đã đành, giờ cái này cũng vậy..." Lâm Lang đút thẻ VIP vào túi: "Báo trước với anh một tiếng, tôi nhất định học không tốt."
Hàn Tuấn cười cười, nom không hề lo lắng chút nào, với tính cách của Lâm Lang, không làm thì thôi, một khi đã làm sẽ cố gắng làm tốt nhất, hắn rất tán thưởng điểm ấy.
Quả nhiên, Lâm Lang rất nỗ lực, rảnh cái là chạy tới phòng tập yoga, bảo rằng nếu đã trả tiền thì không thể chịu thiệt, hơn nữa mỗi tối còn luyện tập mấy lần trên giường trước khi ngủ, có lần kéo mạnh quá độ làm chân bị thương, hai ngày sau mới khỏi. Tuy nhiên, chút xíu hăng hái ấy chẳng kéo dài được bao hôm, ngày ấy cậu từ phòng tập yoga về thì đụng mặt Cao Chí Kiệt đang làm khách ở nhà. Nghe nói cậu đi học yoga, hắn thế mà nở nụ cười xấu xa, hỏi nhỏ: "Hàn Tuấn không hài lòng với cậu trên giường à?"
Mặt Lâm Lang đỏ như cà chua, lắp bắp hỏi: "Sao tự dưng anh... hỏi cái này?"
Cao Chí Kiệt ra vẻ quả nhiên, thở dài: "Vậy cậu luyện tập cho tốt nghen, tôi nghe Quách Đông Dương nói mấy thằng nhóc trong Lệ Đô luyện môn này nên tư thế gì cũng làm được hết."
Đầu Lâm Lang nổ cái bùm, nhảy dựng khỏi sofa như bị điện giật: "Anh... anh đừng đoán vớ vẩn, tôi với Hàn Tuấn chẳng... chẳng làm gì cả..." Vừa nói vừa dùng mắt tỏ ý khinh bỉ: "Đầu óc anh đúng là bỉ ổi!"
Cao Chí Kiệt bị cậu lườm mà sửng sốt, rồi thấy Lâm Lang nổi giận đùng đùng vọt vào thư phòng Hàn Tuấn, tiếng đóng sầm cửa vang đến mức màng nhĩ hắn muốn kêu ong ong. Hắn đang ngẫm xem phải chăng mình nói sai rồi thì Lâm Lang lại tung cửa lao tới, cậu vẫn thở phì phì, mặt đỏ ửng, còn mở chính bỏ đi luôn. Hàn Tuấn chạy ra khỏi thư phòng, vừa đuổi theo vừa quay đầu mắng: "Cậu không giữ nổi cái mồm hả, cái gì cũng nói với Lâm Lang là sao!"
Cao Chí Kiệt ngượng ngùng đứng một hồi lâu, đoạn đặt mông ngã xuống sofa: "Đệt, là chuyện mẹ gì vậy."
Nhưng hai ngày sau, hắn phát hiện mình phạm lỗi thật rồi, vì mấy lần ăn cơm gần đây Hàn Tuấn toàn đến một mình. Bình thường một tuần có ba bốn lần Hàn Tuấn dẫn Lâm Lang tới ăn chung với họ, còn lại thì cùng Lâm Lang trải qua thế giới hai người. Dẫu công việc bận rộn, song Hàn Tuấn vẫn dành cho Lâm Lang không ít thời gian, những việc có thể hoàn thành ở nhà đều mang về thư phòng làm. Có điều, dạo này bữa nào cũng ra ngoài ăn, lại chả thấy bóng dáng Lâm Lang đâu, Cao Chí Kiệt lập tức nhận ra giữa hai người nảy sinh vấn đề. Hắn lại không có gan chủ động hỏi Hàn Tuấn, đành đến trường tìm Lâm Lang. Thời điểm tìm thấy Lâm Lang ở trường, cậu đang ăn cơm trong căn tin, bên cạnh còn có một cô bé. Cao Chí Kiệt ngồi xuống tỉnh bơ, thấy nữ sinh kia rất xinh, liền hỏi thẳng: "Em là Mạc Tiểu Ưu hả?"
Mạc Tiểu Ưu nhìn nhìn Lâm Lang, gật đầu đáp: "Xin chào, anh biết em sao?"
Lâm Lang hơi xấu hổ, cười nói: "Đây là Cao Chí Kiệt, bạn tôi."
Mạc Tiểu Ưu kinh ngạc cũng phải, cách ăn mặc của Cao Chí Kiệt không giống mới ra trường. Lâm Lang lùa hai miếng cơm, chào Mạc Tiểu Ưu rồi rủ Cao Chí Kiệt ra chỗ khác, đi thẳng đến cây cầu nhỏ bên ngoài: "Anh chạy tới đây làm gì?"
Cao Chí Kiệt vẫn mải ngoảnh đầu nhìn, cười hỏi: "Hàn Tuấn biết cậu còn đi chung với con nhỏ kia không?"
"Gì mà con nhỏ... tôi với nhỏ ấy chỉ là bạn học bình thường thôi, ban nãy tình cờ gặp nhau, cấm anh nói lung tung với Hàn Tuấn, cảnh cáo anh đấy."
Cao Chí Kiệt tỏ vẻ "tôi biết ngay mà": "Vậy cậu chú ý một chút, cái khác không nói, chứ Hàn Tuấn không dễ dung thứ loại chuyện này đâu, đến lúc ấy tôi cũng chẳng giúp được cậu."
Lâm Lang tâm phiền ý loạn, hỏi: "Anh đến đây làm chi, anh ta bảo anh đến hả?"
Cao Chí Kiệt cười nhìn cậu, nhìn tới nỗi Lâm Lang sắp đỏ mặt mới hỏi: "Hai người cãi nhau à?"
Giọng điệu rõ ràng xem cậu và Hàn Tuấn là đôi tình nhân đang giận dỗi nhau, Lâm Lang có chút không quen, đỏ mặt hỏi: "Anh ta nói với anh hả?"
"Anh ấy đời nào kể, chỉ là mấy bữa nay ăn cơm không thấy mặt cậu nên tôi đoán thế. Vì chuyện gì vậy, đừng nói tại vụ lần trước nha, giờ tôi vẫn thấy mình ngu muốn chết, tôi còn chưa giải thích rõ ràng chuyện hôm đó đâu, đang êm đẹp tự nhiên cậu nổi cáu bỏ đi là sao?"
Lâm Lang hơi mím môi: "Không liên quan đến anh, là tại anh ta suy nghĩ bậy bạ, cả ngày toàn nghĩ ba chuyện dơ bẩn."
Cao Chí Kiệt vừa kinh ngạc vừa buồn cười: "Không liên quan tôi thì tốt, nói ra cậu chê cười cũng được, mấy bữa nay tôi còn chả dám thở mạnh trước mặt Hàn Tuấn đâu. Tôi cứ tưởng cậu với Hàn Tuấn không phải nhân vật tầm thường chứ, sao vẫn hở tý là hờn dỗi nhau như mấy cặp tình nhân khác vậy?"
Lâm Lang quẫn bách tới độ cả buổi chẳng đáp nên lời, trong hồ tràn ngập cá vàng rực rỡ đủ màu, con nào con nấy nhảy nhót vui vẻ. Lâm Lang nhìn mặt hồ, nói: "Anh còn chuyện gì không, nếu không thì tôi còn việc khác nữa."
"Xì, cậu thì bận quái gì." Cao Chí Kiệt nom cậu đỏ bừng cả mặt, tà tâm đột nhiên trỗi dậy, cười hì hì hỏi: "Tôi hỏi nè, cậu với Hàn Tuấn tiến hành đến bước nào rồi, anh ấy thực sự chưa..."
"Cao Chí Kiệt!" Lâm Lang quay đầu bỏ về ký túc xá: "Anh mau cút đi."
Cao Chí Kiệt bật cười ha ha, dựa vào đầu cầu, hô: "Tôi nói này Lâm Lang, cậu không có ý gì với con nhỏ kia thì cách xa nó một chút, bằng không sớm muộn gì cũng hại nó. Nhớ kỹ lời tôi đấy."
Chả biết Lâm Lang có nghe thấy không, cậu không quay đầu lại mà chạy đi thật nhanh. Cao Chí Kiệt đứng trên đầu cầu, ngẩn ngơ ở đó một hồi. Bị ánh nắng giữa trưa chiếu đến đau đầu, bấy giờ hắn mới bước nhanh vào xe, thiết nghĩ mình tới đây can thiệp rõ là nực cười, không khỏi lắc đầu cười cợt.
Chiến tranh lạnh non một tuần, Lâm Lang bắt đầu thấy vô vị, cậu sợ mình có vẻ hẹp hòi quá, hơn nữa thực tình không muốn lãng phí số tiền kia, nhịn vài ngày lại lén chạy đến phòng tập yoga, có điều không cho hắn biết. Nhưng nay khác xưa rồi, tâm tình cũng chuyển biến ba trăm sáu mươi độ. Trước kia cậu thuần túy cho rằng đã trả tiền thì không nên bỏ phí, song từ ngày biết mục đích chân chính Hàn Tuấn cho mình đi học yoga, mỗi lần luyện tập đều thấy trong lòng ngưa ngứa, khó mà diễn tả là cảm giác gì. Đôi khi không khỏi liên tưởng tư thế này tương lai sẽ thế nào thế nào, tư thế kia sẽ thế nào thế nào, cuối cùng tự làm mình ngượng. Tuy nhiên, từ ngày luyện yoga, cậu phát hiện cơ thể mình tốt hơn nhiều, mặt mũi cũng có tinh thần. Hồi trước cậu nghe Quan Bằng bảo người sáng suốt liếc mắt là nhận ra người từng luyện khiêu vũ thông qua khí chất ẩn tàng, cậu nghĩ luyện yoga cũng tương tự, nói chung là khác với trước kia.
Nhưng cậu chưa nghĩ xong cách bắc thang cho mình bước xuống, thì đã bị hắn bắt quả tang trước cửa phòng tập. Giờ phút ấy, Lâm Lang hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, lúng túng đứng giữa ánh chiều tà ngày hè. Vẻ mặt Hàn Tuấn vẫn như thường, mở cửa xe, trầm giọng nói: "Còn không lên đi."
Đầu óc Lâm Lang loạn cào cào, làm bộ không nghe thấy, thản nhiên tiến lên trước, người nọ lái xe kè kè theo cậu, thở dài bảo: "Tôi biết sai rồi, em lên đi được không?"
Lâm Lang đeo ba lô đứng dưới nắng chiều, xấu hổ hỏi: "Có phải trong bụng anh đang lén giễu cợt tôi không?"
Hàn Tuấn nhoẻn cười khoe hàm răng trắng tinh: "Bé cưng, tự biết ngượng rồi chứ gì?... Rồi rồi rồi, tôi không cười em, đi lên đi. Tôi nhận lỗi với em được chưa."
Lâm Lang nở nụ cười ngênh đón trời chiều, tóc ướt rượt dán lên trán, tươi tắn mà mềm mại: "Anh có giỏi thì cả đời đừng nói chuyện với tôi, xem ai thiệt hơn ai."
"Tôi tập không được đâu."
Hàn Tuấn chuyên tâm lái xe, vậy mà không buồn liếc mắt nhìn cậu: "Đã làm xong rồi, không đi cũng phải đi, về sau cần dùng tới."
Tuy rằng Lâm Lang nghi hoặc, song không chịu dễ dàng khuất phục, nhướng mày hỏi: "Tôi cần cái này làm chi, cũng đâu thể trông cậy vào thể dục để đạt thành tựu."
"Thì em thỉnh thoảng cũng phải khiêu vũ lúc tham gia biểu diễn liên hoan mà, học cái này rèn luyện độ mềm dẻo khá tốt."
"Tôi khiêu vũ đơn giản lắm, động tác nhanh là được, không cần đến mức này." Lâm Lang nói thật, ngày trước cậu được chọn tham dự biểu diễn 80% là nhờ thân hình và bề ngoài, chẳng can dự gì tới kỹ năng vũ đạo hết. Ở phương phiện khác cậu còn có dã tâm, chứ phương diện thể dục thì rất chi biết mình biết ta.
"Tranh thủ còn trẻ học nhiều nhiều chút cũng chả hại gì, thời gian tùy ý, chừng nào rảnh thì đi." Hàn Tuấn quay sang nhìn cậu một cái: "Dù sao đã trả tiền rồi, không rẻ đâu."
Đáng ghét quá đi mất, dám lợi dụng điểm yếu về mặt tiền bạc của cậu, thứ cậu khó chấp nhận nhất là lãng phí, đã nói thế đời nào lại không đi.
"Được... được rồi... Từ nay anh không được tự ý quyết định nữa, học vẽ đã đành, giờ cái này cũng vậy..." Lâm Lang đút thẻ VIP vào túi: "Báo trước với anh một tiếng, tôi nhất định học không tốt."
Hàn Tuấn cười cười, nom không hề lo lắng chút nào, với tính cách của Lâm Lang, không làm thì thôi, một khi đã làm sẽ cố gắng làm tốt nhất, hắn rất tán thưởng điểm ấy.
Quả nhiên, Lâm Lang rất nỗ lực, rảnh cái là chạy tới phòng tập yoga, bảo rằng nếu đã trả tiền thì không thể chịu thiệt, hơn nữa mỗi tối còn luyện tập mấy lần trên giường trước khi ngủ, có lần kéo mạnh quá độ làm chân bị thương, hai ngày sau mới khỏi. Tuy nhiên, chút xíu hăng hái ấy chẳng kéo dài được bao hôm, ngày ấy cậu từ phòng tập yoga về thì đụng mặt Cao Chí Kiệt đang làm khách ở nhà. Nghe nói cậu đi học yoga, hắn thế mà nở nụ cười xấu xa, hỏi nhỏ: "Hàn Tuấn không hài lòng với cậu trên giường à?"
Mặt Lâm Lang đỏ như cà chua, lắp bắp hỏi: "Sao tự dưng anh... hỏi cái này?"
Cao Chí Kiệt ra vẻ quả nhiên, thở dài: "Vậy cậu luyện tập cho tốt nghen, tôi nghe Quách Đông Dương nói mấy thằng nhóc trong Lệ Đô luyện môn này nên tư thế gì cũng làm được hết."
Đầu Lâm Lang nổ cái bùm, nhảy dựng khỏi sofa như bị điện giật: "Anh... anh đừng đoán vớ vẩn, tôi với Hàn Tuấn chẳng... chẳng làm gì cả..." Vừa nói vừa dùng mắt tỏ ý khinh bỉ: "Đầu óc anh đúng là bỉ ổi!"
Cao Chí Kiệt bị cậu lườm mà sửng sốt, rồi thấy Lâm Lang nổi giận đùng đùng vọt vào thư phòng Hàn Tuấn, tiếng đóng sầm cửa vang đến mức màng nhĩ hắn muốn kêu ong ong. Hắn đang ngẫm xem phải chăng mình nói sai rồi thì Lâm Lang lại tung cửa lao tới, cậu vẫn thở phì phì, mặt đỏ ửng, còn mở chính bỏ đi luôn. Hàn Tuấn chạy ra khỏi thư phòng, vừa đuổi theo vừa quay đầu mắng: "Cậu không giữ nổi cái mồm hả, cái gì cũng nói với Lâm Lang là sao!"
Cao Chí Kiệt ngượng ngùng đứng một hồi lâu, đoạn đặt mông ngã xuống sofa: "Đệt, là chuyện mẹ gì vậy."
Nhưng hai ngày sau, hắn phát hiện mình phạm lỗi thật rồi, vì mấy lần ăn cơm gần đây Hàn Tuấn toàn đến một mình. Bình thường một tuần có ba bốn lần Hàn Tuấn dẫn Lâm Lang tới ăn chung với họ, còn lại thì cùng Lâm Lang trải qua thế giới hai người. Dẫu công việc bận rộn, song Hàn Tuấn vẫn dành cho Lâm Lang không ít thời gian, những việc có thể hoàn thành ở nhà đều mang về thư phòng làm. Có điều, dạo này bữa nào cũng ra ngoài ăn, lại chả thấy bóng dáng Lâm Lang đâu, Cao Chí Kiệt lập tức nhận ra giữa hai người nảy sinh vấn đề. Hắn lại không có gan chủ động hỏi Hàn Tuấn, đành đến trường tìm Lâm Lang. Thời điểm tìm thấy Lâm Lang ở trường, cậu đang ăn cơm trong căn tin, bên cạnh còn có một cô bé. Cao Chí Kiệt ngồi xuống tỉnh bơ, thấy nữ sinh kia rất xinh, liền hỏi thẳng: "Em là Mạc Tiểu Ưu hả?"
Mạc Tiểu Ưu nhìn nhìn Lâm Lang, gật đầu đáp: "Xin chào, anh biết em sao?"
Lâm Lang hơi xấu hổ, cười nói: "Đây là Cao Chí Kiệt, bạn tôi."
Mạc Tiểu Ưu kinh ngạc cũng phải, cách ăn mặc của Cao Chí Kiệt không giống mới ra trường. Lâm Lang lùa hai miếng cơm, chào Mạc Tiểu Ưu rồi rủ Cao Chí Kiệt ra chỗ khác, đi thẳng đến cây cầu nhỏ bên ngoài: "Anh chạy tới đây làm gì?"
Cao Chí Kiệt vẫn mải ngoảnh đầu nhìn, cười hỏi: "Hàn Tuấn biết cậu còn đi chung với con nhỏ kia không?"
"Gì mà con nhỏ... tôi với nhỏ ấy chỉ là bạn học bình thường thôi, ban nãy tình cờ gặp nhau, cấm anh nói lung tung với Hàn Tuấn, cảnh cáo anh đấy."
Cao Chí Kiệt tỏ vẻ "tôi biết ngay mà": "Vậy cậu chú ý một chút, cái khác không nói, chứ Hàn Tuấn không dễ dung thứ loại chuyện này đâu, đến lúc ấy tôi cũng chẳng giúp được cậu."
Lâm Lang tâm phiền ý loạn, hỏi: "Anh đến đây làm chi, anh ta bảo anh đến hả?"
Cao Chí Kiệt cười nhìn cậu, nhìn tới nỗi Lâm Lang sắp đỏ mặt mới hỏi: "Hai người cãi nhau à?"
Giọng điệu rõ ràng xem cậu và Hàn Tuấn là đôi tình nhân đang giận dỗi nhau, Lâm Lang có chút không quen, đỏ mặt hỏi: "Anh ta nói với anh hả?"
"Anh ấy đời nào kể, chỉ là mấy bữa nay ăn cơm không thấy mặt cậu nên tôi đoán thế. Vì chuyện gì vậy, đừng nói tại vụ lần trước nha, giờ tôi vẫn thấy mình ngu muốn chết, tôi còn chưa giải thích rõ ràng chuyện hôm đó đâu, đang êm đẹp tự nhiên cậu nổi cáu bỏ đi là sao?"
Lâm Lang hơi mím môi: "Không liên quan đến anh, là tại anh ta suy nghĩ bậy bạ, cả ngày toàn nghĩ ba chuyện dơ bẩn."
Cao Chí Kiệt vừa kinh ngạc vừa buồn cười: "Không liên quan tôi thì tốt, nói ra cậu chê cười cũng được, mấy bữa nay tôi còn chả dám thở mạnh trước mặt Hàn Tuấn đâu. Tôi cứ tưởng cậu với Hàn Tuấn không phải nhân vật tầm thường chứ, sao vẫn hở tý là hờn dỗi nhau như mấy cặp tình nhân khác vậy?"
Lâm Lang quẫn bách tới độ cả buổi chẳng đáp nên lời, trong hồ tràn ngập cá vàng rực rỡ đủ màu, con nào con nấy nhảy nhót vui vẻ. Lâm Lang nhìn mặt hồ, nói: "Anh còn chuyện gì không, nếu không thì tôi còn việc khác nữa."
"Xì, cậu thì bận quái gì." Cao Chí Kiệt nom cậu đỏ bừng cả mặt, tà tâm đột nhiên trỗi dậy, cười hì hì hỏi: "Tôi hỏi nè, cậu với Hàn Tuấn tiến hành đến bước nào rồi, anh ấy thực sự chưa..."
"Cao Chí Kiệt!" Lâm Lang quay đầu bỏ về ký túc xá: "Anh mau cút đi."
Cao Chí Kiệt bật cười ha ha, dựa vào đầu cầu, hô: "Tôi nói này Lâm Lang, cậu không có ý gì với con nhỏ kia thì cách xa nó một chút, bằng không sớm muộn gì cũng hại nó. Nhớ kỹ lời tôi đấy."
Chả biết Lâm Lang có nghe thấy không, cậu không quay đầu lại mà chạy đi thật nhanh. Cao Chí Kiệt đứng trên đầu cầu, ngẩn ngơ ở đó một hồi. Bị ánh nắng giữa trưa chiếu đến đau đầu, bấy giờ hắn mới bước nhanh vào xe, thiết nghĩ mình tới đây can thiệp rõ là nực cười, không khỏi lắc đầu cười cợt.
Chiến tranh lạnh non một tuần, Lâm Lang bắt đầu thấy vô vị, cậu sợ mình có vẻ hẹp hòi quá, hơn nữa thực tình không muốn lãng phí số tiền kia, nhịn vài ngày lại lén chạy đến phòng tập yoga, có điều không cho hắn biết. Nhưng nay khác xưa rồi, tâm tình cũng chuyển biến ba trăm sáu mươi độ. Trước kia cậu thuần túy cho rằng đã trả tiền thì không nên bỏ phí, song từ ngày biết mục đích chân chính Hàn Tuấn cho mình đi học yoga, mỗi lần luyện tập đều thấy trong lòng ngưa ngứa, khó mà diễn tả là cảm giác gì. Đôi khi không khỏi liên tưởng tư thế này tương lai sẽ thế nào thế nào, tư thế kia sẽ thế nào thế nào, cuối cùng tự làm mình ngượng. Tuy nhiên, từ ngày luyện yoga, cậu phát hiện cơ thể mình tốt hơn nhiều, mặt mũi cũng có tinh thần. Hồi trước cậu nghe Quan Bằng bảo người sáng suốt liếc mắt là nhận ra người từng luyện khiêu vũ thông qua khí chất ẩn tàng, cậu nghĩ luyện yoga cũng tương tự, nói chung là khác với trước kia.
Nhưng cậu chưa nghĩ xong cách bắc thang cho mình bước xuống, thì đã bị hắn bắt quả tang trước cửa phòng tập. Giờ phút ấy, Lâm Lang hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, lúng túng đứng giữa ánh chiều tà ngày hè. Vẻ mặt Hàn Tuấn vẫn như thường, mở cửa xe, trầm giọng nói: "Còn không lên đi."
Đầu óc Lâm Lang loạn cào cào, làm bộ không nghe thấy, thản nhiên tiến lên trước, người nọ lái xe kè kè theo cậu, thở dài bảo: "Tôi biết sai rồi, em lên đi được không?"
Lâm Lang đeo ba lô đứng dưới nắng chiều, xấu hổ hỏi: "Có phải trong bụng anh đang lén giễu cợt tôi không?"
Hàn Tuấn nhoẻn cười khoe hàm răng trắng tinh: "Bé cưng, tự biết ngượng rồi chứ gì?... Rồi rồi rồi, tôi không cười em, đi lên đi. Tôi nhận lỗi với em được chưa."
Lâm Lang nở nụ cười ngênh đón trời chiều, tóc ướt rượt dán lên trán, tươi tắn mà mềm mại: "Anh có giỏi thì cả đời đừng nói chuyện với tôi, xem ai thiệt hơn ai."
Tác giả :
Công Tử Ca