Gả Cho Viên Lãng
Quyển 3 - Chương 22: Chiến tranh không thuộc về nhân dân
Vừa gặm gà hầm, xé thịt gà, vừa nuốt một miếng cơm lớn chan nước thịt bò cà ri.
Viên Lãng nhìn thấy tướng ăn này, nhìn xung quanh một vòng, nói: "Anh tới phòng bếp xem xem trong nồi còn gì không."
Viên Lãng đi, tôi nhìn chằm chằm người trước mặt đầy oán hận: "Em không để cho chị chút mặt mũi à? Ăn cứ như bị ngược đãi tại Thượng Hải vậy."
Không nói lời nào, chan chút nước cà ri lên bát cơm trắng cuối cùng Viên Lãng bưng tới, vung thìa như bay. Mãi cho tới khi chén trên cái khay trên bàn trống không, nâng người lên, thở dài một hơi đầy thỏa mãn, kéo một tờ khăn giấy ra lau miệng đầy tao nhã.
Không nhìn tôi, cười cười với Viên Lãng, nói ra câu đầu tiên sau khi anh về nhà: "こんにちは, 岛津辉彦 よ, 初 めまして, よろしくね." (Xin chào anh, Shimazu Teruhiko, lần đầu gặp mặt, xin quan tâm nhiều hơn).
Viên Lãng sững sờ, trả lời: "こんにちは, 袁朗 です, 会 いのは 嬉 しいですよ, 岛津君." (Xin chào, Viên Lãng, thật hân hạnh được gặp anh, Shimazu.)
Hai người liếc nhau, Đảo Tân cười nói: "Dư Bội nói chồng của chị ấy thông thạo sáu ngoại ngữ, xem ra không phải nói dối."
Viên Lãng khách khí nói: "Đâu có, đâu có, công việc đòi hỏi, hiểu sơ một chút, chỉ là bề ngoài, chỉ là bề ngoài."
Tôi nhìn hai người hư tình giả ý, da gà rơi đầy đất.
"Được rồi, được rồi, tùy tiện giả dốid✧đ✧L✧q✧đhai câu là đủ rồi. Viên Lãng, em trai của em, làm phiên dịch viên ở Thượng Hải. Shima, anh rể của em, khỏi phải phải giới thiệu nhỉ?"
Đảo Tân rất khiêm tốn: "Kiếm miếng ăn ở Thượng Hải mà thôi."
Tôi dọn dẹp bàn, liếc nó một cái: "Kiếm cơm ăn? Lại đổi đồng hồ rồi hả? Thanh Cương?"
Đảo Tân nhìn cổ tay mình một chút, che giấu sự chột dạ: "Bạn mở cửa hàng, nửa bán nửa tặng."
Tôi xì nó: "Em có tiền thì không tiết kiệm đi, sao phải mua thứ đắt như vậy? Chẳng phải nhãn hiệu đồng hồ này rất nổi tiếng à?"
Đảo Tân không định thảo luận sâu vào vấn đề tộc Nguyệt Quang với tôi, quay mặt sang nói chuyện với Viên Lãng: "Không thể hút thuốc ở trong phòng ạ?"
Viên Lãng cười: "Em cũng biết à?" Đứng dậy, "Ra ban công hút đi."
Hai người mời nhau lên ban công hút thuốc.
Tôi lau bàn xong, đưa cái gạt tàn thuốc sạch cho bọn họ, tiện thể còn rót Hồ Sinh Phổ để giúp cho tiêu hóa.
Khoảng hút hết một điếu thuốc, hai người mang theo toàn thân đầy mùi thuốc ngồi vào trên sofa, nước trà đã ấm rất
vừa.
"Tân Ba, nếm thử một chút Sinh Phổ của chị đi." Tôi gọi.
Tân Ba hít khẽ một hơi, nước trà đảo một vòng trong miệng nó, nuốt xuống.
"Chưa ngấm lắm." Tân Ba phát biểu nhận xét.
"Mới năm năm, khí hậu bên này quá lạnh, không ngấm được." Tôi rất tiếc nuối.
"Thật ra thì anh quen uống Thục Phổ." Viên Lãng nói.
Chồng đã lên tiếng, tôi đổ Sinh Phổ trong ấm vào ly trà lớn, đưa cho Tân Ba: "Của em." Rồi đi pha Thục Phổ, lần này Viên Lãng rất thoải mái.
Tân Ba nhìn lắc đầu: "Dư Bội à Dư Bội, em đã biết địa vị của chị trong nhà rồi. Anh Viên, em với anh một đội, chúng ta liên thủ DA chèn ép Dư Bội."
Viên Lãng dựa vào ghế sofa, uống trà, không nói lời nào mà chỉ cười.
Tôi cắn chặt răng: "Em không thể bình thường một chút, gọi chị là chị như em trai nhà người ta à?"
Tân Ba: "Bởi vì em không phải em trai nhà người ta."
Da đầu tôi tê dại: "Đừng nói với chị bằng cái giọng ba hoa khoác loác đấy!"
"Chuyện của em xong chưa?" Tôi hỏi.
"Bản công tử làm việc luôn mạnh mẽ vang dội, vừa xuống máy bay em liền đi thẳng vào vấn đề. Hai giờ đã giải quyết xong!" Tân Ba mèo khen mèo dài đuôi.
"Cho nên em cơm trưa cũng không ăn, ba giờ chiều đã chạy tới ăn chùa?" Mặt tôi đầy khinh thường.
"Đúng thế, hơn nữa em còn định hai ngày này sẽ ở đây."
"Không tới khách sạn à? Các em không có phí công tác à?"
Viên Lãng đá vào chân tôi dưới ghế sofa, trách lời của tôi quá không khách sáo.
Từ nhỏ Tân Ba đã theo chân tôi nên đã quen, nói tiếp: "Có chứ, ở chỗ này của chị có thể tiết kiệm tiền. Được rồi, tìm chi em hóa đơn nghỉ và ăn uống nhé."
Tôi nhìn nó: "Em lấy về để báo thanh toán hả?"
"Đúng vậy!"
Tôi cảm thấy mặt mũi cũng mất hết, lại còn ở trước mặt Viên Lãng.
Viên Lãng móc túi quần, lấy ra một hóa đơn: "Lần tước ăn cơm giữ lại, có hơn một ngàn đồng, đủ chưa?"
Tân Ba cũng không khách sáo, nhận lấy: "Gần đủ."
Buổi tối, tôi trải giường cho Tân Ba ở thư phòng. Hai anh em xem TV nói chuyện phiếm ở phòng khách. Vóc người Tân Ba cao hơn Viên Lãng một chút, cởi áo ngoài có thể thấy rõ cơ bắp cuồn cuộn trên tay. Vừa nhìn thì thấy vóc dáng hai người không khác nhau lắm nhưng vừa nhìn là đoán được Tân Ba luyện trong phòng tập thể thao, không so được với Viên Lãng phơi nắng ra sự vạm vỡ và khỏe mạnh tại nơi hoang dã.
Tân Ba đổi kênh quân sự, thích quân nghiệp dư, thích bộ máy WU, cho tới nay chưa từng sờ qua, chỉ là lý luận suông.
Viên Lãng trò chuyện về cảm giác súng ở trên tay, độ chính xác, tầm bắn vân vân. Tân Ba không thể tin được mà hỏi: "Anh từng dùng hết rồi?"
Viên Lãng nhún vai: "Công việc yêu cầu."
Khuôn mặt Tân Ba lập tức đầy sùng bái, khoa trương y như ngửa mặt nhìn lên núi cao. Với chuyện thỉnh thoảng nó mang khuôn mặt như tranh biếm họa này, tôi hối hận là khi còn bé đã cho nó mượn tiền mua truyện tranh.
Hai người trò chuyện về bộ máy WU, từ từ hàn huyên cho tới thực lực quân sự của mỗi nước.
"Trên mạng phân tích, giữa năm 2012 nước ta tất phải đánh một trận với Nhật Bản ở biển Đông. Anh thấy phần thắng có lớn không?" Hiếm thấy Tân Ba nghiêm túc như vậy.
"Không chắc, ngoài mặt Nhật Bản nói mình chỉ có mười sáu chiếc tàu ngầm nhưng trên thực tế hàng năm đều xuất thêm mấy chiếc, đổi mới mấy chiếc. Cho nên nếu đánh thật thì nó hẳn có thể điều động được hai trăm chiếc trở lên cùng một lúc." Viên Lãng phân tích
Tân Ba như có điều suy nghĩ: "Mà tàu ngầm của nó mạnh hơn chúng ta. Hải quân của Trung Quốc tương đối yếu."
Viên Lãng suy nghĩ: "Anh không hiểu lắm về hải quân. Nhưng anh cảm thấy thực lực trên biển của Nhật Bản cũng không mạnh như bọn họ nói, nói có thể phá hủy hải JUN của Trung Quốc trong ba mươi phút." Viên Lãng không thể trò chuyện quá sâu trong vấn đề quân sự. Anh khống chế đề tài.
"Sống cuộc sống yên bình vài chục năm, bỗng nhiên phát hiện chiến tranh đang ở trước mắt. Có biết không? Lúc còn bé trong nhà không cho chơi game, trong lòng nghĩ, nếu Trung Nhật khai chiến em sẽ chạy tới Nhật Bản, có trò để chơi không hết, thật sướng. Học tiếng Nhật cũng là vì chuyện này. Bây giờ suy nghĩ một chút, thật quá ngốc. Anh Viên, anh nói sao lúc còn bé luôn có những ý nghĩ không thực tế thế?" Tân Ba lên đại học liền ở Thượng Hải. Chúng tôi đã gần mười năm không sống với nhau, cho nên dường như càng ngày tôi càng không hiểu nó.
"Trẻ con có thực tế của trẻ con, không phải ai sinh ra cũng biết tất cả." Viên Lãng nhìn đồng hồ. Anh hơi mệt.
"Ngày đó xem Nam Kinh trên mạng, liền hận không được đánh ngay lập tức, đi lính đánh giặc." Tân Ba vô cùng căm phẫn.
"Đánh giặc có bọn anh là được, các em ở hậu phương ngây ngô cho tốt còn mạnh hơn bất cứ thứ gì khác." Viên Lãng cười.
"Cho dù không thể đi lính, bọn em cũng phải để Nhật Bản nếm thử mùi vị chiến tranh nhân dân một chút."
Sắc mặt Viên Lãng từ từ trầm xuống: "Không có chiến tranh nhân dâu đâu. Chiến tranh không thuộc về nhân dân."
Viên Lãng nhìn thấy tướng ăn này, nhìn xung quanh một vòng, nói: "Anh tới phòng bếp xem xem trong nồi còn gì không."
Viên Lãng đi, tôi nhìn chằm chằm người trước mặt đầy oán hận: "Em không để cho chị chút mặt mũi à? Ăn cứ như bị ngược đãi tại Thượng Hải vậy."
Không nói lời nào, chan chút nước cà ri lên bát cơm trắng cuối cùng Viên Lãng bưng tới, vung thìa như bay. Mãi cho tới khi chén trên cái khay trên bàn trống không, nâng người lên, thở dài một hơi đầy thỏa mãn, kéo một tờ khăn giấy ra lau miệng đầy tao nhã.
Không nhìn tôi, cười cười với Viên Lãng, nói ra câu đầu tiên sau khi anh về nhà: "こんにちは, 岛津辉彦 よ, 初 めまして, よろしくね." (Xin chào anh, Shimazu Teruhiko, lần đầu gặp mặt, xin quan tâm nhiều hơn).
Viên Lãng sững sờ, trả lời: "こんにちは, 袁朗 です, 会 いのは 嬉 しいですよ, 岛津君." (Xin chào, Viên Lãng, thật hân hạnh được gặp anh, Shimazu.)
Hai người liếc nhau, Đảo Tân cười nói: "Dư Bội nói chồng của chị ấy thông thạo sáu ngoại ngữ, xem ra không phải nói dối."
Viên Lãng khách khí nói: "Đâu có, đâu có, công việc đòi hỏi, hiểu sơ một chút, chỉ là bề ngoài, chỉ là bề ngoài."
Tôi nhìn hai người hư tình giả ý, da gà rơi đầy đất.
"Được rồi, được rồi, tùy tiện giả dốid✧đ✧L✧q✧đhai câu là đủ rồi. Viên Lãng, em trai của em, làm phiên dịch viên ở Thượng Hải. Shima, anh rể của em, khỏi phải phải giới thiệu nhỉ?"
Đảo Tân rất khiêm tốn: "Kiếm miếng ăn ở Thượng Hải mà thôi."
Tôi dọn dẹp bàn, liếc nó một cái: "Kiếm cơm ăn? Lại đổi đồng hồ rồi hả? Thanh Cương?"
Đảo Tân nhìn cổ tay mình một chút, che giấu sự chột dạ: "Bạn mở cửa hàng, nửa bán nửa tặng."
Tôi xì nó: "Em có tiền thì không tiết kiệm đi, sao phải mua thứ đắt như vậy? Chẳng phải nhãn hiệu đồng hồ này rất nổi tiếng à?"
Đảo Tân không định thảo luận sâu vào vấn đề tộc Nguyệt Quang với tôi, quay mặt sang nói chuyện với Viên Lãng: "Không thể hút thuốc ở trong phòng ạ?"
Viên Lãng cười: "Em cũng biết à?" Đứng dậy, "Ra ban công hút đi."
Hai người mời nhau lên ban công hút thuốc.
Tôi lau bàn xong, đưa cái gạt tàn thuốc sạch cho bọn họ, tiện thể còn rót Hồ Sinh Phổ để giúp cho tiêu hóa.
Khoảng hút hết một điếu thuốc, hai người mang theo toàn thân đầy mùi thuốc ngồi vào trên sofa, nước trà đã ấm rất
vừa.
"Tân Ba, nếm thử một chút Sinh Phổ của chị đi." Tôi gọi.
Tân Ba hít khẽ một hơi, nước trà đảo một vòng trong miệng nó, nuốt xuống.
"Chưa ngấm lắm." Tân Ba phát biểu nhận xét.
"Mới năm năm, khí hậu bên này quá lạnh, không ngấm được." Tôi rất tiếc nuối.
"Thật ra thì anh quen uống Thục Phổ." Viên Lãng nói.
Chồng đã lên tiếng, tôi đổ Sinh Phổ trong ấm vào ly trà lớn, đưa cho Tân Ba: "Của em." Rồi đi pha Thục Phổ, lần này Viên Lãng rất thoải mái.
Tân Ba nhìn lắc đầu: "Dư Bội à Dư Bội, em đã biết địa vị của chị trong nhà rồi. Anh Viên, em với anh một đội, chúng ta liên thủ DA chèn ép Dư Bội."
Viên Lãng dựa vào ghế sofa, uống trà, không nói lời nào mà chỉ cười.
Tôi cắn chặt răng: "Em không thể bình thường một chút, gọi chị là chị như em trai nhà người ta à?"
Tân Ba: "Bởi vì em không phải em trai nhà người ta."
Da đầu tôi tê dại: "Đừng nói với chị bằng cái giọng ba hoa khoác loác đấy!"
"Chuyện của em xong chưa?" Tôi hỏi.
"Bản công tử làm việc luôn mạnh mẽ vang dội, vừa xuống máy bay em liền đi thẳng vào vấn đề. Hai giờ đã giải quyết xong!" Tân Ba mèo khen mèo dài đuôi.
"Cho nên em cơm trưa cũng không ăn, ba giờ chiều đã chạy tới ăn chùa?" Mặt tôi đầy khinh thường.
"Đúng thế, hơn nữa em còn định hai ngày này sẽ ở đây."
"Không tới khách sạn à? Các em không có phí công tác à?"
Viên Lãng đá vào chân tôi dưới ghế sofa, trách lời của tôi quá không khách sáo.
Từ nhỏ Tân Ba đã theo chân tôi nên đã quen, nói tiếp: "Có chứ, ở chỗ này của chị có thể tiết kiệm tiền. Được rồi, tìm chi em hóa đơn nghỉ và ăn uống nhé."
Tôi nhìn nó: "Em lấy về để báo thanh toán hả?"
"Đúng vậy!"
Tôi cảm thấy mặt mũi cũng mất hết, lại còn ở trước mặt Viên Lãng.
Viên Lãng móc túi quần, lấy ra một hóa đơn: "Lần tước ăn cơm giữ lại, có hơn một ngàn đồng, đủ chưa?"
Tân Ba cũng không khách sáo, nhận lấy: "Gần đủ."
Buổi tối, tôi trải giường cho Tân Ba ở thư phòng. Hai anh em xem TV nói chuyện phiếm ở phòng khách. Vóc người Tân Ba cao hơn Viên Lãng một chút, cởi áo ngoài có thể thấy rõ cơ bắp cuồn cuộn trên tay. Vừa nhìn thì thấy vóc dáng hai người không khác nhau lắm nhưng vừa nhìn là đoán được Tân Ba luyện trong phòng tập thể thao, không so được với Viên Lãng phơi nắng ra sự vạm vỡ và khỏe mạnh tại nơi hoang dã.
Tân Ba đổi kênh quân sự, thích quân nghiệp dư, thích bộ máy WU, cho tới nay chưa từng sờ qua, chỉ là lý luận suông.
Viên Lãng trò chuyện về cảm giác súng ở trên tay, độ chính xác, tầm bắn vân vân. Tân Ba không thể tin được mà hỏi: "Anh từng dùng hết rồi?"
Viên Lãng nhún vai: "Công việc yêu cầu."
Khuôn mặt Tân Ba lập tức đầy sùng bái, khoa trương y như ngửa mặt nhìn lên núi cao. Với chuyện thỉnh thoảng nó mang khuôn mặt như tranh biếm họa này, tôi hối hận là khi còn bé đã cho nó mượn tiền mua truyện tranh.
Hai người trò chuyện về bộ máy WU, từ từ hàn huyên cho tới thực lực quân sự của mỗi nước.
"Trên mạng phân tích, giữa năm 2012 nước ta tất phải đánh một trận với Nhật Bản ở biển Đông. Anh thấy phần thắng có lớn không?" Hiếm thấy Tân Ba nghiêm túc như vậy.
"Không chắc, ngoài mặt Nhật Bản nói mình chỉ có mười sáu chiếc tàu ngầm nhưng trên thực tế hàng năm đều xuất thêm mấy chiếc, đổi mới mấy chiếc. Cho nên nếu đánh thật thì nó hẳn có thể điều động được hai trăm chiếc trở lên cùng một lúc." Viên Lãng phân tích
Tân Ba như có điều suy nghĩ: "Mà tàu ngầm của nó mạnh hơn chúng ta. Hải quân của Trung Quốc tương đối yếu."
Viên Lãng suy nghĩ: "Anh không hiểu lắm về hải quân. Nhưng anh cảm thấy thực lực trên biển của Nhật Bản cũng không mạnh như bọn họ nói, nói có thể phá hủy hải JUN của Trung Quốc trong ba mươi phút." Viên Lãng không thể trò chuyện quá sâu trong vấn đề quân sự. Anh khống chế đề tài.
"Sống cuộc sống yên bình vài chục năm, bỗng nhiên phát hiện chiến tranh đang ở trước mắt. Có biết không? Lúc còn bé trong nhà không cho chơi game, trong lòng nghĩ, nếu Trung Nhật khai chiến em sẽ chạy tới Nhật Bản, có trò để chơi không hết, thật sướng. Học tiếng Nhật cũng là vì chuyện này. Bây giờ suy nghĩ một chút, thật quá ngốc. Anh Viên, anh nói sao lúc còn bé luôn có những ý nghĩ không thực tế thế?" Tân Ba lên đại học liền ở Thượng Hải. Chúng tôi đã gần mười năm không sống với nhau, cho nên dường như càng ngày tôi càng không hiểu nó.
"Trẻ con có thực tế của trẻ con, không phải ai sinh ra cũng biết tất cả." Viên Lãng nhìn đồng hồ. Anh hơi mệt.
"Ngày đó xem Nam Kinh trên mạng, liền hận không được đánh ngay lập tức, đi lính đánh giặc." Tân Ba vô cùng căm phẫn.
"Đánh giặc có bọn anh là được, các em ở hậu phương ngây ngô cho tốt còn mạnh hơn bất cứ thứ gì khác." Viên Lãng cười.
"Cho dù không thể đi lính, bọn em cũng phải để Nhật Bản nếm thử mùi vị chiến tranh nhân dân một chút."
Sắc mặt Viên Lãng từ từ trầm xuống: "Không có chiến tranh nhân dâu đâu. Chiến tranh không thuộc về nhân dân."
Tác giả :
Tả Trứ Ngoạn Đích