Gả Cho Lão Công Nhà Giàu
Chương 73
Cứ tưởng rằng chỉ có minh tinh nghệ sĩ mới cần phải xây dựng hình tượng của mình trên weibo, thiếu niên đần độn mà nhét vào miệng mình một múi quýt ngọt, rồi đần độn mà nhai nát, nuốt xuống...
Trong đầu lập tức nghĩ đến, loại quýt mắc mỏ được nhập khẩu này, quả thực rất ngọt.
Mẹ chồng: "..."
Đời này gặp phải một đứa con dâu ngốc manh ngốc manh, ngoại trừ kiên trì chờ đợi đối phương ăn xong quýt, còn có thể như thế nào.
"Khụ khụ." An Vô Dạng nói: "Đăng ký weibo đúng không? Vâng a, lúc lên sơ trung con có chơi, sau đó sợ sẽ ảnh hưởng đến học tập nên không chơi nữa."
Làm người tức giận chính là, cho dù không chơi weibo, học tra vẫn là học tra.
Nói chuyện với mẹ chồng xong, An Vô Dạng trở lại phòng ngủ ngồi, cố gắng nhớ lại tài khoản weibo hồi sơ trung của mình.
Tổng cộng suy nghĩ mười mấy phút, rốt cục cũng nhớ được tên người dùng cùng mật mã.
Sau đó dựa theo lời dặn dò của mẹ chồng, gửi tài khoản cùng mật mã tới.
Leng reng một tiếng, Chương Nhược Kỳ nhận được tin nhắn của con dâu, vừa nhìn...
Tên tài khoản: Bàitậpthậtlàkhó2000.
Mật mã tài khoản: 15062000.
Quả nhiên là tài khoản của học sinh sơ trung, không gạt được người mà!
Vậy cũng không có chuyện gì, sau khi Hoắc phu nhân đăng nhập vào tài khoản của An Vô Dạng, nhìn thấy một dòng cuối cùng của đối phương trên weibo.
Bài tập thật là khó 2000: [ bức ảnh ] ngày hôm nay phát bài thi, điểm thi toán nhiêu đây [ bye bye ] sau này tôi không bao giờ chơi weibo nữa.
Thời gian post là vào ngày 18 tháng 4 năm 2013.
Đi xuống status thứ hai, An Vô Dạng mặc đồng phục học sinh sơ trung áo trắng quần xanh, ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp của bạn học mặt mày hớn hở, một cái tay khác giơ một cây hot dog nướng.
Bài tập thật là khó 2000: Tiểu Béo anh em tốt của tôi, mời tôi ăn đồ nướng.
Thiếu niên còn chưa bắt đầu học sơ trung, khuôn mặt nhỏ bé đường nét càng xinh đẹp nho nhã hơn so với sau khi trưởng thành, lộ ra một sự tinh xảo trẻ trung xinh đẹp.
Càng xem càng cảm thấy mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, đồng thời còn có chút ngây thơ đáng yêu nữa.
Hoắc phu nhân vừa nhìn tấm hình này, đặc biệt yêu thích, lập tức lưu về một tấm.
Tiếp theo bỏ ra mấy phút, xem hết tất cả những status và không nhiều lắm những bức ảnh của An Vô Dạng.
Bà phát hiện, một thứ cần phải xóa bỏ khỏi weibo đều không có, tất cả đều là hơi thở đặc biệt thuộc về một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.
Đặc biệt ngây thơ chất phác, rất đơn thuần.
Nói thí dụ như, bạn học mời cậu ăn món nướng là cậu đã đặc biệt vui vẻ; phiền não duy nhất chính là học tập khó khắn, thầy cô phê bình vân vân.
Chương Nhược Kỳ xem đến say sưa mê mẩn, cũng không chuẩn bị đem lịch sử weibo của con dâu xóa bỏ.
Ngược lại mới đúng nhất định phải giữ lại, nhất định phải giữ lại.
Không lâu sau đó, cái tài khoản này trở về trong tay An Vô Dạng.
Cậu phát hiện hết thảy đều không thay đổi, chỉ là trước cái tên bỏ thêm chữ V, danh sách bạn bè có thêm vài người.
Không đúng, An Vô Dạng nhìn kỹ, giới thiệu tóm tắt cũng có thay đổi!
Trước kia là bạn học nhỏ XX mười bốn tuổi, bây giờ là Dạng Dạng bảo bối nhỏ của Hoắc gia ở thủ đô.
An Vô Dạng: "..."
Vô cùng nghi ngờ mẹ chồng mình là ma quỷ.
Chương Nhược Kỳ V: [ bức ảnh ] Dạng Dạng nhà chúng ta đẹp trai từ nhỏ đến lớn, mọi người nói có đúng hay không? @bài tập thật là khó 2000 V
Là một người phát ngôn hào môn có độ nổi tiếng khá cao, tài khoản weibo của bà nguyên bản có gần cả triệu fan.
Gần đây danh tiếng càng lên, đã tăng nhanh lên tới hai triệu.
Một phần trong đó để ý bà! Chỉ là vì xem sự đáng yêu của An ngọt ngào!
Cư dân mạng 1: "A a a! A a a a! Đồng phục học sinh shota!"
Cư dân mạng 2: "Moe sắp phun máu, tại sao có thể ngọt như vậy?!"
Cư dân mạng 3: "Bài tập thật là khó? Cái weibo này là của An ngọt ngào? Mịa nó a, rõ ràng là một cái weibo của một bé shota bình thường tẻ nhạt, tại sao tôi cảm thấy đáng yêu như thế?"
Cư dân mạng 4: Tẻ nhạt nhưng rất moe +1!!
Cư dân mạng 5: Có cảm giác như vừa thấy được Kim Mao hồi còn bé, vô cùng có cái cảm giác này, chỉ có một mình tôi thấy thế sao?
Thiếu niên học tra cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Sau khi cậu đăng ký tài khoản, có chút mệt rã rời, vì vậy ôm gối ôm của mình, đi qua phòng em bé của Đôn Đôn, tìm con trai cùng nhau ngủ trưa.
Dì Trương nhìn thấy An Vô Dạng lại tới nữa rồi, cười híp mắt bày ra một vị trí thật tốt: "Đôn Đôn hiện tại tỉnh rồi, cậu có muốn cùng bé chơi một chút hay không?"
An Vô Dạng nguyên bản rất buồn ngủ, nghe vậy lập tức lên tinh thần, gật đầu: "Muốn nha."
Đôn Đôn nghe tiếng động, đôi mắt hết nhìn đông tới nhìn tây lập tức ngừng lại, nhìn về hướng của An Vô Dạng...
Bé sỗ sữa mặt tròn vo béo béo trắng trắng, đính thêm một đôi mắt thật to, bên trong như chứa đựng cả bầu trời đầy sao mênh mông.
Chớp chớp mắt, nhếch miệng cười, tiếp theo là chảy nước miếng...
"Ai nha." Con trai ngốc.
An Vô Dạng ôm lấy bé, một bên lau nước miếng, vừa nỗ lực nhét móng vuốt đầy thịt của con trai vào trong tã lót khi thấy bé định cho vào miệng: "Không thể ngậm ngón tay, đánh đòn con giờ."
Đôn Đôn không hề động đậy mà nhìn cậu, một, hai, ba giây, mếu máo, bắt đầu khóc: "Nha oa..."
An Vô Dạng: "???"
Hết sức nghi ngờ!
Bé con nhỏ như vậy, đã biết được đánh là ý gì sao?!
"Ngoan ngoan nào, Đôn Đôn ngoan, không khóc nha." Thiếu niên tuổi còn trẻ đã làm ba ba, ôm bé con khóc oa oa ở trong phòng lên tiếng dỗ dành một hồi: "Ba ba không đánh con, ba ba rất yêu con mà."
Nhưng mà đứa nhỏ càng khóc lớn hơn, cứ khóc mãi An Vô Dạng cũng muốn khóc.
Hoắc Vân Xuyên đang ở thư phòng làm việc, nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng khóc.
Hắn lập tức buông công việc trên tay xuống, đi qua xem.
"Khóc?" Hoắc Vân Xuyên đi đến bên người An Vô Dạng, động tác vô cùng nhuần nhuyễn nhận lấy bé con gào khóc sấm sét không mưa trong lồng ngực, chính mình thuần thục dỗ bé.
"Ai..." An Vô Dạng nghiêm mặt ủ rũ: "Tôi vừa nãy không cẩn thận uy hiếp bé một chút, bé đã khóc rồi."
Hoắc Vân Xuyên nhướng mày, sửa lại cho đúng nói: "Nó nghe không hiểu lời uy hiếp của em."
Sau đó thả bảo bảo tiếng khóc đã giảm nhỏ xuống, mở ra tã lót kiểm tra cái mông.
"A, hóa ra là tiểu." An Vô Dạng đứng dậy, đi tới chỗ phơi tã trẻ con, đem một cái tã trẻ con mới lấy đến bên người Hoắc Vân Xuyên, có vẻ rất là háo hức.
Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu: "Em làm hay là tôi?"
An Vô Dạng tỉ mỉ do dự một chút: "Anh làm đi." Đưa tã của bé tới.
Hoắc tổng tài nhận lấy tã trong tay người yêu, đem hành động thay tã này, làm rất trang trọng cùng nghiêm túc như đang ký văn kiện.
Dĩ nhiên, so với thế thì ôn nhu nhiều hơn, sự yêu thương phát ra mắt thường có thể thấy được.
Hoắc Vân Xuyên nhấc bàn chân nhỏ béo đô đô của Đôn Đôn lên, cúi đầu ở trên mu bàn chân hôn một cái.
Bảo bối nhỏ dùng sức duỗi thẳng cái chân mang theo chuông bạc ra, trực tiếp đạp ở trên mặt tổng tài ba ba, có một loại xu thế được nước lấn tới.
An Vô Dạng vẻ mặt mỉm cười.
Quá tốt rồi, nhìn thấy tất cả mọi người đều rất yêu thương Đôn Đôn, cậu vô cùng yên tâm.
"Dì Trương, giao Đôn Đôn cho dì." Hoắc Vân Xuyên nói, đứng dậy liếc thiếu niên đang cười khúc khích: "Em còn nửa giờ để ngủ trưa, ba giờ lên lớp."
An Vô Dạng: "???"
Cái gì? Mới chơi với con trai một chút thời gian đã qua lâu như vậy?
Cậu nhanh chóng tìm ra gối của mình, nằm bên cạnh con trai ruột.
Nhưng mà lập tức bị Hoắc Vân Xuyên ôm lấy, xách tới căn phòng cách vách, lý do là ảnh hưởng đến giấc ngủ của Đôn Đôn!
"Nếu như tôi nói với em, có thể ngủ nhiều hơn nửa giờ." Ánh mắt Hoắc Vân Xuyên, chuyển qua lại giữa tay chân của thiếu niên lộ ra khỏi áo lót bằng lụa, hiện ra có vẻ rõ ràng.
An Vô Dạng dốt đặc môn toán liền vội vàng gật đầu, vỗ vỗ vị trí bên người: "Vậy anh ngủ với tôi đi."
Hoắc tổng tài một vẻ mặt không chút tâm cơ nào, bận đem dục vọng trong mắt ép xuống: "Ừm." Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt không nhiễm một hạt bụi của An Vô Dạng, liền không làm ra hành động lỗ mãng được.
Nhưng mà sau khi nằm xuống, thiên sứ vẻ mặt ngoan ngoãn, cằm dựa vào trên bả vai hắn.
Bàn tay ở trên ngực hắn đợi một chốc lát, liền dời đi xuống...
Hoắc Vân Xuyên cả người căng thẳng: "..."
Hắn vốn tưởng rằng thiên sứ là đồng thau, không nghĩ tới cậu là một ác ma.
Vì vậy tăng thêm nửa giờ cũng không thể ngủ ngon.
Thế nhưng An Vô Dạng nghĩ thầm, làm người có những lúc không thể tính toán nhiều như vậy, phải mở một con mắt nhắm một con mắt.
"Vân Xuyên, anh có weibo không?" An Vô Dạng sau khi tỉnh ngủ, dùng ngón tay vuốt ve cái cằm gần trong gang tấc, trên mặt mọc ra một ít râu tua tủa đâm vào tay, làm cậu cảm thấy có chút thú vị.
Cái cằm của Hoắc tổng bị đùa bỡn, hắn nắm chặt cánh tay ở bên hông của vật nhỏ: "Có."
Sau đó đem nick name weibo chính mình vạn năm không đăng gì mới nói cho đối phương biết.
"Ồ." An Vô Dạng cũng không nói gì, gối lên bả vai của đối phương ở trên giường thêm một phút chốc, liền ngồi dậy tiếp tục học tập.
Buổi tối, lúc Hoắc Vân Xuyên sắp ngủ, ngắm nhìn thiếu niên bên cạnh ngủ giống như heo, mới nhớ tới chuyện này.
Hắn mở ra app đã lâu không nhìn đến, ở bên trong giao diện ý đồ tìm kiếm một dòng chữ quen thuộc, thế nhưng cũng không có tìm được.
Cuối cùng tiện tay click vào tin nhắn của một người xa lạ, một tin mới nhất ghi là ngày hôm nay.
Bài tập thật là khó 2000V: Tôi là bảo bối nhỏ của anh nè.
Hoắc tổng tài tay run run click vào cái ID này, liếc mắt liền thấy weibo của đối phương, phần giới thiệu tóm tắt liên quan đến người nhà, chắc chắn là người nhà mình không sai được.
Hắn mở ra trạng thái của thiên sứ lúc trước —— ôm phần lớn hiếu kỳ đi vào, bị manh đến cả người lửa nóng mà đi ra, ôm lấy bảo bối nhỏ đã ngủ say hôn hôn hai cái.
An Vô Dạng sở dĩ gửi dòng tin nhắn buồn nôn như thế, thật ra là đang chỉ trích phần giới thiệu tóm tắt do mẹ chồng viết cho mình.
Vấn đề là chồng cậu thì không cho là như vậy.
Ngày hôm sau, An Vô Dạng liền nhận được một tin nhắn trả lời rất dài của Hoắc tổng tài, im lặng hôn nồng nhiệt.
Tin nhắn trả lời: "Ừm, em là bảo bối nhỏ của tôi."
An Vô Dạng thật vui vẻ mà xem weibo của đối phương, sau đó vắt hết óc nghĩ, chính mình lần đầu tiên nên viết cái gì lên weibo nhỉ?
Suy tư hết nửa ngày, cậu không quá chắc chắn mà viết:
Bài tập thật là khó 2000V: [ bức ảnh ] bạn bè của tôi mọi người khỏe không, tôi là An Vô Dạng [ husky ][ husky ][ husky ]
Người Hoắc gia, nhóm bạn học của cậu.
Thiếu niên tay cầm sổ ghi chép che lại đôi mắt, phía trên viết ngay ngắn chỉnh tề: Cảm ơn đã chú ý, chúc mọi người như ý cát tường, mỗi ngày vui vẻ [ trái tim nhỏ ]
Fan của Hoắc phu nhân bên kia sờ tới, dồn dập như ong vỡ tổ, cười sắp nổ tung!
Cư dân mạng 1: 2333333 cậu ấy quá nghiêm túc a, tôi cảm thấy được người bên trong ảnh thật dễ thương a!
Cư dân mạng 2: Chữ viết An ngọt ngào của chúng ta kìa, 233333 không hổ là thiếu niên học tra, ha ha ha ha...
Cư dân mạng 3: Ha ha ha ha các người đừng cười, rõ ràng rất ngay ngắn mà!
An Vô Dạng: "..."
An Vô Dạng yên lặng mà bắt tay vào viết tới viết lui, sử dụng bàn làm việc để máy tính của Hoắc Vân Xuyên, chuẩn bị viết lại một câu khác.
Hoắc ba ba ở bên cạnh nhìn, đau lòng sắp hỏng mà nói ra: "Tôi thay em viết." Sau đó ôm lấy thiên sứ, lấy ra tờ giấy A4 trong tay đối phương, dùng bút máy viết ra ba chữ đẹp đẽ.
Chỗ ký tên ghi, Hoắc Vân Xuyên & An Vô Dạng.
Trong đầu lập tức nghĩ đến, loại quýt mắc mỏ được nhập khẩu này, quả thực rất ngọt.
Mẹ chồng: "..."
Đời này gặp phải một đứa con dâu ngốc manh ngốc manh, ngoại trừ kiên trì chờ đợi đối phương ăn xong quýt, còn có thể như thế nào.
"Khụ khụ." An Vô Dạng nói: "Đăng ký weibo đúng không? Vâng a, lúc lên sơ trung con có chơi, sau đó sợ sẽ ảnh hưởng đến học tập nên không chơi nữa."
Làm người tức giận chính là, cho dù không chơi weibo, học tra vẫn là học tra.
Nói chuyện với mẹ chồng xong, An Vô Dạng trở lại phòng ngủ ngồi, cố gắng nhớ lại tài khoản weibo hồi sơ trung của mình.
Tổng cộng suy nghĩ mười mấy phút, rốt cục cũng nhớ được tên người dùng cùng mật mã.
Sau đó dựa theo lời dặn dò của mẹ chồng, gửi tài khoản cùng mật mã tới.
Leng reng một tiếng, Chương Nhược Kỳ nhận được tin nhắn của con dâu, vừa nhìn...
Tên tài khoản: Bàitậpthậtlàkhó2000.
Mật mã tài khoản: 15062000.
Quả nhiên là tài khoản của học sinh sơ trung, không gạt được người mà!
Vậy cũng không có chuyện gì, sau khi Hoắc phu nhân đăng nhập vào tài khoản của An Vô Dạng, nhìn thấy một dòng cuối cùng của đối phương trên weibo.
Bài tập thật là khó 2000: [ bức ảnh ] ngày hôm nay phát bài thi, điểm thi toán nhiêu đây [ bye bye ] sau này tôi không bao giờ chơi weibo nữa.
Thời gian post là vào ngày 18 tháng 4 năm 2013.
Đi xuống status thứ hai, An Vô Dạng mặc đồng phục học sinh sơ trung áo trắng quần xanh, ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp của bạn học mặt mày hớn hở, một cái tay khác giơ một cây hot dog nướng.
Bài tập thật là khó 2000: Tiểu Béo anh em tốt của tôi, mời tôi ăn đồ nướng.
Thiếu niên còn chưa bắt đầu học sơ trung, khuôn mặt nhỏ bé đường nét càng xinh đẹp nho nhã hơn so với sau khi trưởng thành, lộ ra một sự tinh xảo trẻ trung xinh đẹp.
Càng xem càng cảm thấy mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, đồng thời còn có chút ngây thơ đáng yêu nữa.
Hoắc phu nhân vừa nhìn tấm hình này, đặc biệt yêu thích, lập tức lưu về một tấm.
Tiếp theo bỏ ra mấy phút, xem hết tất cả những status và không nhiều lắm những bức ảnh của An Vô Dạng.
Bà phát hiện, một thứ cần phải xóa bỏ khỏi weibo đều không có, tất cả đều là hơi thở đặc biệt thuộc về một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.
Đặc biệt ngây thơ chất phác, rất đơn thuần.
Nói thí dụ như, bạn học mời cậu ăn món nướng là cậu đã đặc biệt vui vẻ; phiền não duy nhất chính là học tập khó khắn, thầy cô phê bình vân vân.
Chương Nhược Kỳ xem đến say sưa mê mẩn, cũng không chuẩn bị đem lịch sử weibo của con dâu xóa bỏ.
Ngược lại mới đúng nhất định phải giữ lại, nhất định phải giữ lại.
Không lâu sau đó, cái tài khoản này trở về trong tay An Vô Dạng.
Cậu phát hiện hết thảy đều không thay đổi, chỉ là trước cái tên bỏ thêm chữ V, danh sách bạn bè có thêm vài người.
Không đúng, An Vô Dạng nhìn kỹ, giới thiệu tóm tắt cũng có thay đổi!
Trước kia là bạn học nhỏ XX mười bốn tuổi, bây giờ là Dạng Dạng bảo bối nhỏ của Hoắc gia ở thủ đô.
An Vô Dạng: "..."
Vô cùng nghi ngờ mẹ chồng mình là ma quỷ.
Chương Nhược Kỳ V: [ bức ảnh ] Dạng Dạng nhà chúng ta đẹp trai từ nhỏ đến lớn, mọi người nói có đúng hay không? @bài tập thật là khó 2000 V
Là một người phát ngôn hào môn có độ nổi tiếng khá cao, tài khoản weibo của bà nguyên bản có gần cả triệu fan.
Gần đây danh tiếng càng lên, đã tăng nhanh lên tới hai triệu.
Một phần trong đó để ý bà! Chỉ là vì xem sự đáng yêu của An ngọt ngào!
Cư dân mạng 1: "A a a! A a a a! Đồng phục học sinh shota!"
Cư dân mạng 2: "Moe sắp phun máu, tại sao có thể ngọt như vậy?!"
Cư dân mạng 3: "Bài tập thật là khó? Cái weibo này là của An ngọt ngào? Mịa nó a, rõ ràng là một cái weibo của một bé shota bình thường tẻ nhạt, tại sao tôi cảm thấy đáng yêu như thế?"
Cư dân mạng 4: Tẻ nhạt nhưng rất moe +1!!
Cư dân mạng 5: Có cảm giác như vừa thấy được Kim Mao hồi còn bé, vô cùng có cái cảm giác này, chỉ có một mình tôi thấy thế sao?
Thiếu niên học tra cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Sau khi cậu đăng ký tài khoản, có chút mệt rã rời, vì vậy ôm gối ôm của mình, đi qua phòng em bé của Đôn Đôn, tìm con trai cùng nhau ngủ trưa.
Dì Trương nhìn thấy An Vô Dạng lại tới nữa rồi, cười híp mắt bày ra một vị trí thật tốt: "Đôn Đôn hiện tại tỉnh rồi, cậu có muốn cùng bé chơi một chút hay không?"
An Vô Dạng nguyên bản rất buồn ngủ, nghe vậy lập tức lên tinh thần, gật đầu: "Muốn nha."
Đôn Đôn nghe tiếng động, đôi mắt hết nhìn đông tới nhìn tây lập tức ngừng lại, nhìn về hướng của An Vô Dạng...
Bé sỗ sữa mặt tròn vo béo béo trắng trắng, đính thêm một đôi mắt thật to, bên trong như chứa đựng cả bầu trời đầy sao mênh mông.
Chớp chớp mắt, nhếch miệng cười, tiếp theo là chảy nước miếng...
"Ai nha." Con trai ngốc.
An Vô Dạng ôm lấy bé, một bên lau nước miếng, vừa nỗ lực nhét móng vuốt đầy thịt của con trai vào trong tã lót khi thấy bé định cho vào miệng: "Không thể ngậm ngón tay, đánh đòn con giờ."
Đôn Đôn không hề động đậy mà nhìn cậu, một, hai, ba giây, mếu máo, bắt đầu khóc: "Nha oa..."
An Vô Dạng: "???"
Hết sức nghi ngờ!
Bé con nhỏ như vậy, đã biết được đánh là ý gì sao?!
"Ngoan ngoan nào, Đôn Đôn ngoan, không khóc nha." Thiếu niên tuổi còn trẻ đã làm ba ba, ôm bé con khóc oa oa ở trong phòng lên tiếng dỗ dành một hồi: "Ba ba không đánh con, ba ba rất yêu con mà."
Nhưng mà đứa nhỏ càng khóc lớn hơn, cứ khóc mãi An Vô Dạng cũng muốn khóc.
Hoắc Vân Xuyên đang ở thư phòng làm việc, nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng khóc.
Hắn lập tức buông công việc trên tay xuống, đi qua xem.
"Khóc?" Hoắc Vân Xuyên đi đến bên người An Vô Dạng, động tác vô cùng nhuần nhuyễn nhận lấy bé con gào khóc sấm sét không mưa trong lồng ngực, chính mình thuần thục dỗ bé.
"Ai..." An Vô Dạng nghiêm mặt ủ rũ: "Tôi vừa nãy không cẩn thận uy hiếp bé một chút, bé đã khóc rồi."
Hoắc Vân Xuyên nhướng mày, sửa lại cho đúng nói: "Nó nghe không hiểu lời uy hiếp của em."
Sau đó thả bảo bảo tiếng khóc đã giảm nhỏ xuống, mở ra tã lót kiểm tra cái mông.
"A, hóa ra là tiểu." An Vô Dạng đứng dậy, đi tới chỗ phơi tã trẻ con, đem một cái tã trẻ con mới lấy đến bên người Hoắc Vân Xuyên, có vẻ rất là háo hức.
Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu: "Em làm hay là tôi?"
An Vô Dạng tỉ mỉ do dự một chút: "Anh làm đi." Đưa tã của bé tới.
Hoắc tổng tài nhận lấy tã trong tay người yêu, đem hành động thay tã này, làm rất trang trọng cùng nghiêm túc như đang ký văn kiện.
Dĩ nhiên, so với thế thì ôn nhu nhiều hơn, sự yêu thương phát ra mắt thường có thể thấy được.
Hoắc Vân Xuyên nhấc bàn chân nhỏ béo đô đô của Đôn Đôn lên, cúi đầu ở trên mu bàn chân hôn một cái.
Bảo bối nhỏ dùng sức duỗi thẳng cái chân mang theo chuông bạc ra, trực tiếp đạp ở trên mặt tổng tài ba ba, có một loại xu thế được nước lấn tới.
An Vô Dạng vẻ mặt mỉm cười.
Quá tốt rồi, nhìn thấy tất cả mọi người đều rất yêu thương Đôn Đôn, cậu vô cùng yên tâm.
"Dì Trương, giao Đôn Đôn cho dì." Hoắc Vân Xuyên nói, đứng dậy liếc thiếu niên đang cười khúc khích: "Em còn nửa giờ để ngủ trưa, ba giờ lên lớp."
An Vô Dạng: "???"
Cái gì? Mới chơi với con trai một chút thời gian đã qua lâu như vậy?
Cậu nhanh chóng tìm ra gối của mình, nằm bên cạnh con trai ruột.
Nhưng mà lập tức bị Hoắc Vân Xuyên ôm lấy, xách tới căn phòng cách vách, lý do là ảnh hưởng đến giấc ngủ của Đôn Đôn!
"Nếu như tôi nói với em, có thể ngủ nhiều hơn nửa giờ." Ánh mắt Hoắc Vân Xuyên, chuyển qua lại giữa tay chân của thiếu niên lộ ra khỏi áo lót bằng lụa, hiện ra có vẻ rõ ràng.
An Vô Dạng dốt đặc môn toán liền vội vàng gật đầu, vỗ vỗ vị trí bên người: "Vậy anh ngủ với tôi đi."
Hoắc tổng tài một vẻ mặt không chút tâm cơ nào, bận đem dục vọng trong mắt ép xuống: "Ừm." Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt không nhiễm một hạt bụi của An Vô Dạng, liền không làm ra hành động lỗ mãng được.
Nhưng mà sau khi nằm xuống, thiên sứ vẻ mặt ngoan ngoãn, cằm dựa vào trên bả vai hắn.
Bàn tay ở trên ngực hắn đợi một chốc lát, liền dời đi xuống...
Hoắc Vân Xuyên cả người căng thẳng: "..."
Hắn vốn tưởng rằng thiên sứ là đồng thau, không nghĩ tới cậu là một ác ma.
Vì vậy tăng thêm nửa giờ cũng không thể ngủ ngon.
Thế nhưng An Vô Dạng nghĩ thầm, làm người có những lúc không thể tính toán nhiều như vậy, phải mở một con mắt nhắm một con mắt.
"Vân Xuyên, anh có weibo không?" An Vô Dạng sau khi tỉnh ngủ, dùng ngón tay vuốt ve cái cằm gần trong gang tấc, trên mặt mọc ra một ít râu tua tủa đâm vào tay, làm cậu cảm thấy có chút thú vị.
Cái cằm của Hoắc tổng bị đùa bỡn, hắn nắm chặt cánh tay ở bên hông của vật nhỏ: "Có."
Sau đó đem nick name weibo chính mình vạn năm không đăng gì mới nói cho đối phương biết.
"Ồ." An Vô Dạng cũng không nói gì, gối lên bả vai của đối phương ở trên giường thêm một phút chốc, liền ngồi dậy tiếp tục học tập.
Buổi tối, lúc Hoắc Vân Xuyên sắp ngủ, ngắm nhìn thiếu niên bên cạnh ngủ giống như heo, mới nhớ tới chuyện này.
Hắn mở ra app đã lâu không nhìn đến, ở bên trong giao diện ý đồ tìm kiếm một dòng chữ quen thuộc, thế nhưng cũng không có tìm được.
Cuối cùng tiện tay click vào tin nhắn của một người xa lạ, một tin mới nhất ghi là ngày hôm nay.
Bài tập thật là khó 2000V: Tôi là bảo bối nhỏ của anh nè.
Hoắc tổng tài tay run run click vào cái ID này, liếc mắt liền thấy weibo của đối phương, phần giới thiệu tóm tắt liên quan đến người nhà, chắc chắn là người nhà mình không sai được.
Hắn mở ra trạng thái của thiên sứ lúc trước —— ôm phần lớn hiếu kỳ đi vào, bị manh đến cả người lửa nóng mà đi ra, ôm lấy bảo bối nhỏ đã ngủ say hôn hôn hai cái.
An Vô Dạng sở dĩ gửi dòng tin nhắn buồn nôn như thế, thật ra là đang chỉ trích phần giới thiệu tóm tắt do mẹ chồng viết cho mình.
Vấn đề là chồng cậu thì không cho là như vậy.
Ngày hôm sau, An Vô Dạng liền nhận được một tin nhắn trả lời rất dài của Hoắc tổng tài, im lặng hôn nồng nhiệt.
Tin nhắn trả lời: "Ừm, em là bảo bối nhỏ của tôi."
An Vô Dạng thật vui vẻ mà xem weibo của đối phương, sau đó vắt hết óc nghĩ, chính mình lần đầu tiên nên viết cái gì lên weibo nhỉ?
Suy tư hết nửa ngày, cậu không quá chắc chắn mà viết:
Bài tập thật là khó 2000V: [ bức ảnh ] bạn bè của tôi mọi người khỏe không, tôi là An Vô Dạng [ husky ][ husky ][ husky ]
Người Hoắc gia, nhóm bạn học của cậu.
Thiếu niên tay cầm sổ ghi chép che lại đôi mắt, phía trên viết ngay ngắn chỉnh tề: Cảm ơn đã chú ý, chúc mọi người như ý cát tường, mỗi ngày vui vẻ [ trái tim nhỏ ]
Fan của Hoắc phu nhân bên kia sờ tới, dồn dập như ong vỡ tổ, cười sắp nổ tung!
Cư dân mạng 1: 2333333 cậu ấy quá nghiêm túc a, tôi cảm thấy được người bên trong ảnh thật dễ thương a!
Cư dân mạng 2: Chữ viết An ngọt ngào của chúng ta kìa, 233333 không hổ là thiếu niên học tra, ha ha ha ha...
Cư dân mạng 3: Ha ha ha ha các người đừng cười, rõ ràng rất ngay ngắn mà!
An Vô Dạng: "..."
An Vô Dạng yên lặng mà bắt tay vào viết tới viết lui, sử dụng bàn làm việc để máy tính của Hoắc Vân Xuyên, chuẩn bị viết lại một câu khác.
Hoắc ba ba ở bên cạnh nhìn, đau lòng sắp hỏng mà nói ra: "Tôi thay em viết." Sau đó ôm lấy thiên sứ, lấy ra tờ giấy A4 trong tay đối phương, dùng bút máy viết ra ba chữ đẹp đẽ.
Chỗ ký tên ghi, Hoắc Vân Xuyên & An Vô Dạng.
Tác giả :
Thiên Phong Nhất Hạc