Gả Cho Lâm An Thâm
Chương 46
Đến giữa trưa, Lâm An Thâm mới vội vàng trở về Lâm trạch. Nhưng mà khi anh mở cửa phòng ra, bên trong không một bóng người. Cảm thấy lo lắng, anh kéo lấy một người hầu ở bên cạnh: “Giản Lộ đang ở đâu?"
Hẳn là người kia bị vẻ mặt của anh dọa: “Lâm tiểu thiếu phu nhân chắc là đang ở trong bếp."
Lâm An Thâm nghe vậy, lập tức đuổi đến phòng bếp. Khi cách phòng bếp không xa, chợt nghe đến tiếng cười của cô. Đến thế này Lâm An Thâm mới hơi bình tĩnh lại một chút. Đi đến cửa phòng bếp, phát hiện một bên cô đang giúp việc cho dì Hồng, một bên nghe dì Hồng kể truyện cũ, nghe được chuyện gì hay còn cười thanh tiếng.
Dì Hồng là người giúp việc ở Lâm gia đã được vài chục năm, trước đây Lâm An Thâm cũng nhờ bà chăm sóc. Lúc này, Lâm An Thâm nghe xong vài câu, chợt nghe ra bà nói cho Giản Lộ chuyện hồi bé của mình.
Lâm An Thâm ho khan một tiếng: “Giản Lộ."
Giản Lộ quay đầu nhìn anh, nhìn thấy vẻ mặt anh, ý cười càng sâu: “Anh về rồi, chờ một chút, sắp có cơm ăn rồi. Dì Hồng làm rất nhiều món ăn anh thích!"
Không biết vì sao đối mặt với vẻ tươi cười của cô, tâm tình vừa mới nổi dậy trong nháy mắt biến mất tăm. Lâm An Thâm gãi gãi đầu: “Giản Lộ, đi theo anh một chút."
Giản Lộ rất nghe lời, theo anh ra khỏi phòng bếp.
Đi trở lại phòng ngủ, nhìn dáng vẻ cô cười dịu dàng, lời Lâm An Thâm vốn nên nói nay lại không nói ra được, ngược lại lại là vẻ mặt cảnh giác: “Giản Lộ, em làm sao vậy? Là lạ."
Giản Lộ tỏ vẻ không vui: “Anh mới lạ!! Rất quái!!" Khó lắm cô mới tỏ vẻ hiền lương thục đức một chút!
Lúc này Lâm An Thâm mới an tâm, cười nắm lấy tay cô. Sau khi xác định, người trước mặt đúng là Giản Lộ của mình. “Giản Lộ, không chơi nữa. Thu dọn hành lý đi, một giờ sau chúng ta bay."
Giản Lộ dừng lại một chút: “Làm sao phải gấp như vậy, em còn chưa ăn cơm!"
Lâm An Thâm dỗ: “Chúng ta lên máy bay ăn, về nhà xong anh lại nấu ăn cho em."
Giản Lộ ngờ vực: “Lâm tiên sinh, anh còn không trả lời em, sao phải gấp như vậy?"
Lâm An Thâm tưởng có thể đánh lừa được cô, không ngờ Giản Lộ cũng không phải hạng vừa: “Anh thấy ở đây không thoải mái."
Giản Lộ thử thăm dò hỏi: “Không phải vì chuyện Triệu Lãng kia chứ? Nói trước là em thực sự không biết anh ta!"
“Anh biết," Lâm An Thâm nhìn đến cô còn thành thật thanh minh, trong lòng thoải mái hơn một chút, “Anh cũng không biết anh ta, anh ta chỉ là người xa lạ."
Giản Lộ khó hiểu: “Vậy sao phải vội?"
Lâm An Thâm vươn tay, ôm Giản Lộ vào trong ngực: “Anh chỉ không thích ở lại đây, trở lại nhà của chúng ta vẫn an tâm hơn. Em không cần nghĩ ngợi gì cả, tất cả mọi chuyện đều có anh giải quyết, biết không?"
Giản Lộ dán mặt mình trong ngực Lâm An Thâm, cảm nhận hơi ấm của anh, giọng anh thoải mái như được vuốt lông xù: “Biết rồi, chồng à, có anh em không sợ!"
Nghe được cô nói như vậy, Lâm An Thâm cũng nở một nụ cười.
Sau đó lại nghe được cô nói tiếp: “Nhưng mà em muốn ở đây thêm vài ngày. Nơi này cũng là nhà của chúng ta." Quan trọng hơn là, ở đây em có thể hiểu thêm càng nhiều về thời thơ ấu của anh… Bất cứ chuyện gì về anh, cô cũng không muốn bỏ qua.
“Không được." Lâm An Thâm một mực từ chối. Đêm dài lắm mộng. Sáng nay anh mới biết bên công ty Triệu Nhật đã có động tĩnh, mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, ít nhất thì nó đã trở thành uy hiếp với Trọng Mộc. Hôm qua phó tổng của Triệu Nhật – Triệu Lãng phát ngôn bừa bãi muốn cướp Giản Lộ, không biết mục đích là gì, mặc dù Lâm An Thâm cũng có đủ năng lực để bảo vệ Giản Lộ, nhưng mà anh không thể khinh thường.
Lâm gia này không thể ở lại lâu, dù sao chuyện trước kia cũng đã chứng minh.
Giản Lộ không đồng ý: “Vì sao không?! Nếu là vì chuyện quá khứ khiến cho anh ở lại Lâm trạch không thoải mái, anh cần ở lại mà giải quyết vấn đề, mà không phải mất hứng mà đi, cao thấp trong Lâm gia chung quy lại cũng cùng dòng máu với anh. Nếu là vì lời nói của Triệu Lãng khó nghe, vậy anh càng phải ở lại, nếu không anh với em không có tin tưởng!"
Lâm An Thâm lạnh mặt, trừng cái miệng nhanh nhảu của cô. Sau đó, anh phát hiện mình thật không có cách gì với cô những lúc như thế này.
“Ta đồng ý với quan điểm của Giản Lộ." Giọng Lâm lão gia đột nhiên vang lên.
Giản Lộ hoảng sợ, quay đầu lại, phát hiện Lâm lão đã đứng ở cửa từ khi nào. Tỉnh lai, phát hiện tư thế của cô cùng Lâm An Thâm, mặt đỏ lên, lập tức đẩy Lâm An Thâm ra.
Lâm An Thâm không cho là đúng. Nhưng mà bị Giản Lộ đẩy ra, anh lập tức nhíu mày. Muốn kéo cô trở lại một lần nữa, lại bị cô nghiêng người tránh đi. Vài sợi tóc cũng không giấu được đôi tai hồng hồng.
Nhìn đến bộ dạng con dâu nhỏ này của cô, tâm tình anh mới vui vẻ lên một chút.
Đương nhiên, hành động này của hai người trẻ tuổi đều không thoát khỏi mắt của Lâm lão gia: “An Thâm, Giản Lộ nói đúng đấy. Tuy Triệu Lãng là con Triệu gia, nhưng mà hẳn là do tuổi trẻ ngông cuồng là tốt rồi, Triệu Nhật là công ty lớn như vậy, Triệu gia sẽ không cho phép Triệu Lãng làm bậy như vậy, nói ra thì phía sau con còn có Lâm gia."
Lâm An Thâm không đáp lại Lâm lão gia nửa câu, nhưng sắc mặt cũng không hòa nhã chút nào. Tại sao anh không thể không lo lắng, chính bởi vì phía sau anh còn có Lâm gia như vậy, anh mới cảm thấy lo lắng…
Giản Lộ hòa giải: “Thôi, thôi mà, chồng à, ít nhất anh cũng phải cho em thấy album ảnh hồi xưa của anh chứ?"
Lâm An Thâm tà ác liếc mắt một cái, lại cái bộ dáng ồn ào khiến anh không còn cách nào: “Ngày mai đi."
Giản Lộ rốt cục cũng đợi được anh dịu xuống, vội vàng đồng ý bừa: “Được, được, anh nói thế nào cũng được!" Về phần ngày mai dùng cách gì để giữ anh lại, cô nghĩ có khi là…
Lâm lão gia cũng thoải mái hơn. Hẳn là ông đã già, cũng nghĩ rồi, nguyện vọng lớn nhất của ông chỉ là được nhìn cháu mình nhiều hơn vài lần. Đang chìm trong những suy nghĩ của bản thân, Lâm nội bị giọng nói của Giản Lộ làm giật mình.
“Ông nội, đến giờ dùng cơm rồi, cùng nhau xuống đi!"
Lâm lão gia gật gật đầu, thái độ cũng không nghiêm khắc như khi mới gặp Giản Lộ, bây giờ vị lão nhân gia này đã có vẻ từ ái hơn.
Tâm tình Giản Lộ vui vẻ theo sau Lâm lão gia đi về phía nhà ăn.
Nhưng mà bước được vài bước cũng không thấy Lâm An Thâm theo kịp.
Giản Lộ quay đầu, thấy anh đang có chút đăm chiêu: “Chồng à, sao lại sững sờ như vậy? Mau đi ăn cơm cùng đi, dì Hồng làm tôm nhỏ anh thích ăn nhất đấy! Bác nói cho em biết trước kia anh rất thích ăn món này, bởi vì lúc đó anh thường đái dầm, nghe nói ăn tôm có thể ít nước tiểu hơn!"
Dứt lời, Lâm lão gia ở bên cạnh không nhịn được, cười thành tiếng.
Vài người hầu ở cách đó không xa cũng cười theo.
Hai má Lâm An Thâm lập tức đỏ lên! Sắc mặt như vậy đương nhiên kèm theo phẫn nộ. Anh hung tợn trừng mắt vời người vô pháp vô thiên kia, cô thật là không biết điều!!
Nhưng mà đến buổi tối, Lâm bố Lâm mẹ có báo tin.
Triệu Lãng đãn có nhiều hành động, hơn nữa sự việc cũng không dễ dàng yên ổn như vậy. Bởi vì có vẻ lần này họ thực sự muốn đối phó với Lâm An Thâm.
Lâm An Thâm chuẩn bị không kịp, thậm chí cả tập đoàn Trọng Mộc cũng chuẩn bị không kịp.
Hơn nữa, đối với hành vi lỗ mãng lần này của Triệu Lãng, tập đoàn Triệu Nhật vốn hợp tác rất tối với Trọng Mộc mặc dù không nói duy trì, nhưng im lặng thế này như ngầm đồng ý, đã muốn khiêu chiến với tôn nghiêm của tập đoàn Trọng Mộc.
Vừa ăn xong bữa tối, Lâm An Thâm đã cùng Lâm bố vào thư phòng bàn việc, đến khuya mới về phòng.
Giản Lộ vừa thấy Lâm An Thâm, liền chạy nhanh ra đón: “Lâm An Thâm, Triệu Lãng kia muốn làm gì? Sự việc phức tạp à? Có ảnh hưởng nhiều đến tập đoàn Trọng Mộc không?" Nhìn kỹ sắc mặt của Lâm An Thâm, Giản Lộ lập tức biết Triệu Lãng kia quả thực ra chiêu, hơn nữa có vẻ rất khó giản quyết.
Lâm An Thâm phát hiện ra vẻ mặt lo lắng của cô, an ủi: “Ngoan, em không cần phải lo lắng gì cả. Chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không để cho bất kỳ ai chia tách chúng ta, dù có ý đồ cũng không cho phép!"
Giản Lộ bị vẻ mặt của anh chọc cười, giống như là diễn [2012], nhưng mà trong lòng lại rất ấm áp: “Em tin tưởng anh! Nhưng mà anh cũng không nên quá lo lắng, chỉ cần em ở đây, em cũng không để ai chia tách chúng ta! Sơn vô lăng thiên địa hợp mới dám cùng quân tuyệt!!"
Thánh thần ơi, anh cũng làm cho cô nghiện [Hoàn châu cách cách]…
Rõ ràng là không khí lãn mạng như vậy, Lâm An Thâm cũng không nhịn được gõ đầu cô một cái.
Giản Lộ ngao ngao kêu đau, thầm oán Lâm tiên sinh: “Lâm tiên sinh, anh có thể thương hoa tiếc ngọc hơn một chút?"
Lâm An Thâm xoa xoa đầu cô: “Lâm phu nhân, anh cũng đang rất nghiêm túc nói chuyện với em, em cũng có thể nghiêm túc hơn một chút?"
Giản Lộ không phục khiếu nại: “Em cũng nói thật mà! Không cần biết anh ta là Triệu Lãng, coi thường, em sẽ không để ai chia tách hai chúng ta!"
Lần này đến lượt Lâm An Thâm bị cô chọc cười, nhẹ nhàng cười ra, cô luôn có nhiều cách để xua tan đi mệt mỏi của anh: “Được, anh cũng tin tưởng em!"
Ôm cô vào trong lòng, lập tức hương thơm tràn ngập. Cảm thấy chưa đủ khi gương mặt của cô đặt bên cổ, nháy mắt, trong thế giới anh chỉ còn lại hương thơm cùng da thịt của cô.
Toàn thân Lâm An Thâm rung lên, cổ họng nóng ran, nhiệt lượng từ đáy lòng ồ ồ trào ra. Mà trước khi Giản Lộ phản ứng gì được, anh đã muốn áp cô ở trên giường.
Giản Lộ vẫn đang chìm trong tiếng cười của anh, vẫn còn đang ngây ngốc, không hiểu tại sao người anh lại nóng lên.
Đợi đến lúc bị người ta cắn lên xương quai xanh mẫn cảm, Giản Lộ mới hiểu ra, hẳn là cô nên hỏi ông trời, dục vọng của đàn ông không cần giảm xóc gì, nói đến liền đến sao…
Lâm An Thâm nói: Không có ý định có người yêu…
Hẳn là người kia bị vẻ mặt của anh dọa: “Lâm tiểu thiếu phu nhân chắc là đang ở trong bếp."
Lâm An Thâm nghe vậy, lập tức đuổi đến phòng bếp. Khi cách phòng bếp không xa, chợt nghe đến tiếng cười của cô. Đến thế này Lâm An Thâm mới hơi bình tĩnh lại một chút. Đi đến cửa phòng bếp, phát hiện một bên cô đang giúp việc cho dì Hồng, một bên nghe dì Hồng kể truyện cũ, nghe được chuyện gì hay còn cười thanh tiếng.
Dì Hồng là người giúp việc ở Lâm gia đã được vài chục năm, trước đây Lâm An Thâm cũng nhờ bà chăm sóc. Lúc này, Lâm An Thâm nghe xong vài câu, chợt nghe ra bà nói cho Giản Lộ chuyện hồi bé của mình.
Lâm An Thâm ho khan một tiếng: “Giản Lộ."
Giản Lộ quay đầu nhìn anh, nhìn thấy vẻ mặt anh, ý cười càng sâu: “Anh về rồi, chờ một chút, sắp có cơm ăn rồi. Dì Hồng làm rất nhiều món ăn anh thích!"
Không biết vì sao đối mặt với vẻ tươi cười của cô, tâm tình vừa mới nổi dậy trong nháy mắt biến mất tăm. Lâm An Thâm gãi gãi đầu: “Giản Lộ, đi theo anh một chút."
Giản Lộ rất nghe lời, theo anh ra khỏi phòng bếp.
Đi trở lại phòng ngủ, nhìn dáng vẻ cô cười dịu dàng, lời Lâm An Thâm vốn nên nói nay lại không nói ra được, ngược lại lại là vẻ mặt cảnh giác: “Giản Lộ, em làm sao vậy? Là lạ."
Giản Lộ tỏ vẻ không vui: “Anh mới lạ!! Rất quái!!" Khó lắm cô mới tỏ vẻ hiền lương thục đức một chút!
Lúc này Lâm An Thâm mới an tâm, cười nắm lấy tay cô. Sau khi xác định, người trước mặt đúng là Giản Lộ của mình. “Giản Lộ, không chơi nữa. Thu dọn hành lý đi, một giờ sau chúng ta bay."
Giản Lộ dừng lại một chút: “Làm sao phải gấp như vậy, em còn chưa ăn cơm!"
Lâm An Thâm dỗ: “Chúng ta lên máy bay ăn, về nhà xong anh lại nấu ăn cho em."
Giản Lộ ngờ vực: “Lâm tiên sinh, anh còn không trả lời em, sao phải gấp như vậy?"
Lâm An Thâm tưởng có thể đánh lừa được cô, không ngờ Giản Lộ cũng không phải hạng vừa: “Anh thấy ở đây không thoải mái."
Giản Lộ thử thăm dò hỏi: “Không phải vì chuyện Triệu Lãng kia chứ? Nói trước là em thực sự không biết anh ta!"
“Anh biết," Lâm An Thâm nhìn đến cô còn thành thật thanh minh, trong lòng thoải mái hơn một chút, “Anh cũng không biết anh ta, anh ta chỉ là người xa lạ."
Giản Lộ khó hiểu: “Vậy sao phải vội?"
Lâm An Thâm vươn tay, ôm Giản Lộ vào trong ngực: “Anh chỉ không thích ở lại đây, trở lại nhà của chúng ta vẫn an tâm hơn. Em không cần nghĩ ngợi gì cả, tất cả mọi chuyện đều có anh giải quyết, biết không?"
Giản Lộ dán mặt mình trong ngực Lâm An Thâm, cảm nhận hơi ấm của anh, giọng anh thoải mái như được vuốt lông xù: “Biết rồi, chồng à, có anh em không sợ!"
Nghe được cô nói như vậy, Lâm An Thâm cũng nở một nụ cười.
Sau đó lại nghe được cô nói tiếp: “Nhưng mà em muốn ở đây thêm vài ngày. Nơi này cũng là nhà của chúng ta." Quan trọng hơn là, ở đây em có thể hiểu thêm càng nhiều về thời thơ ấu của anh… Bất cứ chuyện gì về anh, cô cũng không muốn bỏ qua.
“Không được." Lâm An Thâm một mực từ chối. Đêm dài lắm mộng. Sáng nay anh mới biết bên công ty Triệu Nhật đã có động tĩnh, mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, ít nhất thì nó đã trở thành uy hiếp với Trọng Mộc. Hôm qua phó tổng của Triệu Nhật – Triệu Lãng phát ngôn bừa bãi muốn cướp Giản Lộ, không biết mục đích là gì, mặc dù Lâm An Thâm cũng có đủ năng lực để bảo vệ Giản Lộ, nhưng mà anh không thể khinh thường.
Lâm gia này không thể ở lại lâu, dù sao chuyện trước kia cũng đã chứng minh.
Giản Lộ không đồng ý: “Vì sao không?! Nếu là vì chuyện quá khứ khiến cho anh ở lại Lâm trạch không thoải mái, anh cần ở lại mà giải quyết vấn đề, mà không phải mất hứng mà đi, cao thấp trong Lâm gia chung quy lại cũng cùng dòng máu với anh. Nếu là vì lời nói của Triệu Lãng khó nghe, vậy anh càng phải ở lại, nếu không anh với em không có tin tưởng!"
Lâm An Thâm lạnh mặt, trừng cái miệng nhanh nhảu của cô. Sau đó, anh phát hiện mình thật không có cách gì với cô những lúc như thế này.
“Ta đồng ý với quan điểm của Giản Lộ." Giọng Lâm lão gia đột nhiên vang lên.
Giản Lộ hoảng sợ, quay đầu lại, phát hiện Lâm lão đã đứng ở cửa từ khi nào. Tỉnh lai, phát hiện tư thế của cô cùng Lâm An Thâm, mặt đỏ lên, lập tức đẩy Lâm An Thâm ra.
Lâm An Thâm không cho là đúng. Nhưng mà bị Giản Lộ đẩy ra, anh lập tức nhíu mày. Muốn kéo cô trở lại một lần nữa, lại bị cô nghiêng người tránh đi. Vài sợi tóc cũng không giấu được đôi tai hồng hồng.
Nhìn đến bộ dạng con dâu nhỏ này của cô, tâm tình anh mới vui vẻ lên một chút.
Đương nhiên, hành động này của hai người trẻ tuổi đều không thoát khỏi mắt của Lâm lão gia: “An Thâm, Giản Lộ nói đúng đấy. Tuy Triệu Lãng là con Triệu gia, nhưng mà hẳn là do tuổi trẻ ngông cuồng là tốt rồi, Triệu Nhật là công ty lớn như vậy, Triệu gia sẽ không cho phép Triệu Lãng làm bậy như vậy, nói ra thì phía sau con còn có Lâm gia."
Lâm An Thâm không đáp lại Lâm lão gia nửa câu, nhưng sắc mặt cũng không hòa nhã chút nào. Tại sao anh không thể không lo lắng, chính bởi vì phía sau anh còn có Lâm gia như vậy, anh mới cảm thấy lo lắng…
Giản Lộ hòa giải: “Thôi, thôi mà, chồng à, ít nhất anh cũng phải cho em thấy album ảnh hồi xưa của anh chứ?"
Lâm An Thâm tà ác liếc mắt một cái, lại cái bộ dáng ồn ào khiến anh không còn cách nào: “Ngày mai đi."
Giản Lộ rốt cục cũng đợi được anh dịu xuống, vội vàng đồng ý bừa: “Được, được, anh nói thế nào cũng được!" Về phần ngày mai dùng cách gì để giữ anh lại, cô nghĩ có khi là…
Lâm lão gia cũng thoải mái hơn. Hẳn là ông đã già, cũng nghĩ rồi, nguyện vọng lớn nhất của ông chỉ là được nhìn cháu mình nhiều hơn vài lần. Đang chìm trong những suy nghĩ của bản thân, Lâm nội bị giọng nói của Giản Lộ làm giật mình.
“Ông nội, đến giờ dùng cơm rồi, cùng nhau xuống đi!"
Lâm lão gia gật gật đầu, thái độ cũng không nghiêm khắc như khi mới gặp Giản Lộ, bây giờ vị lão nhân gia này đã có vẻ từ ái hơn.
Tâm tình Giản Lộ vui vẻ theo sau Lâm lão gia đi về phía nhà ăn.
Nhưng mà bước được vài bước cũng không thấy Lâm An Thâm theo kịp.
Giản Lộ quay đầu, thấy anh đang có chút đăm chiêu: “Chồng à, sao lại sững sờ như vậy? Mau đi ăn cơm cùng đi, dì Hồng làm tôm nhỏ anh thích ăn nhất đấy! Bác nói cho em biết trước kia anh rất thích ăn món này, bởi vì lúc đó anh thường đái dầm, nghe nói ăn tôm có thể ít nước tiểu hơn!"
Dứt lời, Lâm lão gia ở bên cạnh không nhịn được, cười thành tiếng.
Vài người hầu ở cách đó không xa cũng cười theo.
Hai má Lâm An Thâm lập tức đỏ lên! Sắc mặt như vậy đương nhiên kèm theo phẫn nộ. Anh hung tợn trừng mắt vời người vô pháp vô thiên kia, cô thật là không biết điều!!
Nhưng mà đến buổi tối, Lâm bố Lâm mẹ có báo tin.
Triệu Lãng đãn có nhiều hành động, hơn nữa sự việc cũng không dễ dàng yên ổn như vậy. Bởi vì có vẻ lần này họ thực sự muốn đối phó với Lâm An Thâm.
Lâm An Thâm chuẩn bị không kịp, thậm chí cả tập đoàn Trọng Mộc cũng chuẩn bị không kịp.
Hơn nữa, đối với hành vi lỗ mãng lần này của Triệu Lãng, tập đoàn Triệu Nhật vốn hợp tác rất tối với Trọng Mộc mặc dù không nói duy trì, nhưng im lặng thế này như ngầm đồng ý, đã muốn khiêu chiến với tôn nghiêm của tập đoàn Trọng Mộc.
Vừa ăn xong bữa tối, Lâm An Thâm đã cùng Lâm bố vào thư phòng bàn việc, đến khuya mới về phòng.
Giản Lộ vừa thấy Lâm An Thâm, liền chạy nhanh ra đón: “Lâm An Thâm, Triệu Lãng kia muốn làm gì? Sự việc phức tạp à? Có ảnh hưởng nhiều đến tập đoàn Trọng Mộc không?" Nhìn kỹ sắc mặt của Lâm An Thâm, Giản Lộ lập tức biết Triệu Lãng kia quả thực ra chiêu, hơn nữa có vẻ rất khó giản quyết.
Lâm An Thâm phát hiện ra vẻ mặt lo lắng của cô, an ủi: “Ngoan, em không cần phải lo lắng gì cả. Chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không để cho bất kỳ ai chia tách chúng ta, dù có ý đồ cũng không cho phép!"
Giản Lộ bị vẻ mặt của anh chọc cười, giống như là diễn [2012], nhưng mà trong lòng lại rất ấm áp: “Em tin tưởng anh! Nhưng mà anh cũng không nên quá lo lắng, chỉ cần em ở đây, em cũng không để ai chia tách chúng ta! Sơn vô lăng thiên địa hợp mới dám cùng quân tuyệt!!"
Thánh thần ơi, anh cũng làm cho cô nghiện [Hoàn châu cách cách]…
Rõ ràng là không khí lãn mạng như vậy, Lâm An Thâm cũng không nhịn được gõ đầu cô một cái.
Giản Lộ ngao ngao kêu đau, thầm oán Lâm tiên sinh: “Lâm tiên sinh, anh có thể thương hoa tiếc ngọc hơn một chút?"
Lâm An Thâm xoa xoa đầu cô: “Lâm phu nhân, anh cũng đang rất nghiêm túc nói chuyện với em, em cũng có thể nghiêm túc hơn một chút?"
Giản Lộ không phục khiếu nại: “Em cũng nói thật mà! Không cần biết anh ta là Triệu Lãng, coi thường, em sẽ không để ai chia tách hai chúng ta!"
Lần này đến lượt Lâm An Thâm bị cô chọc cười, nhẹ nhàng cười ra, cô luôn có nhiều cách để xua tan đi mệt mỏi của anh: “Được, anh cũng tin tưởng em!"
Ôm cô vào trong lòng, lập tức hương thơm tràn ngập. Cảm thấy chưa đủ khi gương mặt của cô đặt bên cổ, nháy mắt, trong thế giới anh chỉ còn lại hương thơm cùng da thịt của cô.
Toàn thân Lâm An Thâm rung lên, cổ họng nóng ran, nhiệt lượng từ đáy lòng ồ ồ trào ra. Mà trước khi Giản Lộ phản ứng gì được, anh đã muốn áp cô ở trên giường.
Giản Lộ vẫn đang chìm trong tiếng cười của anh, vẫn còn đang ngây ngốc, không hiểu tại sao người anh lại nóng lên.
Đợi đến lúc bị người ta cắn lên xương quai xanh mẫn cảm, Giản Lộ mới hiểu ra, hẳn là cô nên hỏi ông trời, dục vọng của đàn ông không cần giảm xóc gì, nói đến liền đến sao…
Lâm An Thâm nói: Không có ý định có người yêu…
Tác giả :
Phong Tử Tiểu Thư